Trứng Gà Đường Đỏ

Chương 34: Con mồi

Trước Sau
Lương Bạch Ngọc vẫn chưa bước lên bờ, Triệu Văn Kiêu nhanh chóng chạy xuống, một chân bước xuống mương.

"Rút dây nịt ra cho y nắm lấy thôi, chứ anh đừng có xuống dưới kẻo ướt đồ!" Omega trong thôn thích Triệu Văn Kiêu không ngại người khác chê cười, gấp gáp giậm chân không ngừng.

"Bạch Ngọc, nắm lấy anh." Triệu Văn Kiêu vứt dây nịt da trong tay qua một bên, đưa bàn tay nhẵn nhụi không một vết chai về phía Lương Bạch Ngọc.

Triệu Văn Kiêu chậm rãi đi tới, nước dâng lên từ bắp chân, đầu gối rồi tới đùi y.

Nước rất lạnh, xuyên qua y phục sang trọng, khiến y buốt cả xương.

"Ông chủ Triệu, không biết bơi thì xuống làm gì, đừng đi tới chỗ sâu nữa, quay lại mau." Người bên đường kêu la.

"Người ta là trúc mã lớn lên cùng nhau, tình cảm sâu nặng, anh ta muốn xuống thì xuống chứ cũng đâu có ai ép anh ta, mắc mớ gì mấy người xen vào! Cứ đứng đó hò hét cái gì không biết!" Dương Minh sợ đồ chó Triệu Văn Kiêu kia nghe theo lời nhắc nhở của mấy người đó mà cụp đuôi quay về, cậu dùng sức vùng vẫy ra khỏi vòng tay của cha mẹ đang níu cậu lại, liều chết cắn miếng thịt mềm, trợn mắt nhìn cánh tay đang vùng vẫy dưới mương đang dần khuất.

Một giây trước khi Lương Bạch Ngọc chìm xuống đáy, bỗng có một cánh tay nắm lấy anh. Vô cùng mạnh mẽ. Giống như bản năng cầu sinh của một người bình thường khi sắp chết.

Triệu Văn Kiêu trực tiếp bị kéo xuống, chúi người khụy gối dưới mương, sặc mấy ngụm nước.

"Không sao, không sao." Triệu Văn Kiêu kéo Lương Bạch Ngọc lên, tóc tai y rối bù, mặt nhỏ nước, bên ngoài áo len dính đầy cây sậy trông rất nhếch nhác.

Lương Bạch Ngọc cả người run rẩy nhắm chặt hai mắt, thiếp đi trong lòng y.

Triệu Văn Kiêu bế anh.

.

Hôm đó Dương Minh cũng đi theo Triệu Văn Kiêu về nhà nhưng lại bị nhốt ở bên ngoài, cửa làm từ thiết, cậu đạp rất lâu cũng chẳng hề hấn gì, ngược lại còn bị chảy máu. Cậu mắng nhiếc không ngừng miệng, hàng xóm hóng vui chỉ trỏ, cha mẹ buộc phải kéo cậu về.

Sáng sớm hôm sau, Dương Minh lại tới, lúc này cậu đã được vào nhà nhưng vẫn không gặp Lương Bạch Ngọc, vì Triệu Văn Kiêu không cho phép.

"Anh có ý gì?" Dương Minh liếm vết sưng trên môi, đôi mắt gấu trúc trợn to.

Trên cằm Triệu Văn Kiêu đang dính bọt, y đứng cạo râu trước ao: "Tôi chưa nói rõ ràng sao? Nếu cậu không gõ cửa quá ồn ào thì tôi cũng không cho cậu vào đâu."

Dương Minh hếch mũi lên trời: "Họ Triệu kia, anh Bạch Ngọc của tôi hôm qua gặp nạn dưới mương, bây giờ chắc chắn đã đổ bệnh, anh còn đem anh ấy về nhà mình, làm như tôi không biết anh có ý đồ xấu gì chắc?"

Dứt lời, cậu phun nước bọt kế bên chân Triệu Văn Kiêu.

"Không được dạy dỗ." Triệu Văn Kiêu liếc Dương Minh.

"Anh nói ông đây không được dạy dỗ? Ông không có văn hóa?" Dương Minh tức tối nhìn trái nhìn phải, cậu đi tới đá cái bếp lò nhỏ lăn lộn cù mèo, tiếp đó lại đạp một phát hai cục than.

Triệu Văn Kiêu đặt dao cạo qua một bên rồi rửa mặt, mang theo hơi thở bạc hà thơm mát tới trước mắt Dương Minh, nhìn từ trên cao xuống: "Sức chịu đựng của tôi có giới hạn."

"Hờ, mặt thật lộ ra rồi ha, sợ chết đi được á." Dương Minh liều lĩnh phách lối xoay cổ, "Anh Bạch Ngọc ơi, anh mau đến xem... Ưm, ưm ưm!"

Miệng cậu bị che lại, cậu há mồm cắn. Một tia máu xen lẫn pheromone nồng đậm dính lên môi. Hô hấp Dương Minh dồn dập trong nháy mắt, cẩu nhổ máu thịt giữa răng ra, phụt phụt mấy cái.

"Mẹ nó... Đệt..." Dương Minh thở hổn hển, trên mặt dần dần đỏ bừng, cậu nắm chặt cái khoen lùi về sau, nhanh chân chạy.

Cùng là thượng cấp, độ phù hợp lại cao, không chỉ một người bị pheromone làm cho rối loạn.

Hổ khẩu Triệu Văn Kiêu có dấu răng, nước bọt của Dương Minh luồn vào trong, trong không khí còn có mùi bị kẹo bông ngọt đến phát ngán, y đi tới ao nước rửa thật sạch vết cắn rồi sải bước vào nhà, vượt qua mấy cái bậc thang đi lên lầu.

Khuyên tai trái bị gỡ xuống, ném mạnh lên bàn. Giây lát sau, mùi thuốc lá nồng nặc tỏa ra ngoài.

Triệu Văn Kiêu mở cái cặp da bên góc tường, cầm một cái ống tiêm, y vừa tính hạ kim xuống đâm một cái thì động tác đột ngột dừng lại.

Mấy giây sau, Triệu Văn Kiêu bỏ ống tiêm lại, y hít thở thật sâu để đè du͙ƈ vọиɠ đang kịch liệt tăng cao xuống rồi đi tới phòng đối diện, phóng ra pheromone điên cuồng.

Beta sắc mặt tái nhợt đang nằm ngủ trên giường.

"Bạch Ngọc." Triệu Văn Kiêu đi tới mép giường, kêu mấy tiếng.



Mí mắt Lương Bạch Ngọc nhấc lên một khe hở nhỏ rồi giây tiếp theo lại tiếp tục chạm vào nhau.

Yên giấc ngủ.

Mùi thuốc lá ngang tàng không thể chạm tới thế giới của riêng anh.

Triệu Văn Kiêu vuốt tóc đáng bám trên cần cổ nổi đầy gân xanh vì nhẫn nhịn: "Đúng thật là không ngửi thấy... Cũng không bị ảnh hưởng chút nào..."

Một Beta đặc thù có những ưu điểm nổi trội của Omega. Nhưng trên người lại có một thứ không thuộc về bất cứ loại nào trong hệ giới tính thứ hai.

Giống như là...

Loại thứ tư.

.

Dương Minh uống sạch hai chén thuốc, nôn khan mấy tiếng. Thật ra ký hiệu tạm thời cũng không để lại nhiều hậu di chứng lắm, là do cậu đạp phải cứt chó.

Họ Triệu nên cút khỏi cái thôn này càng sớm càng tốt, khốn kiếp.

Dương Minh đi tìm chị cậu, lẩm bẩm hồi lâu mới nặn ra một câu: "Chị, họ Triệu kia cho dù có làm gì cũng ra dáng ra vẻ hết, nhìn giả dối quá trời, rồi lúc nào cũng treo trên miệng tình cảm thuở xưa với anh Bạch Ngọc hết. Nhưng mà em cảm thấy anh ta hơi khan khác, không biết có phải là do em suy nghĩ nhiều hay không nữa?"

Dương Linh Linh dùng đũa khuấy cháo, cháo được nấu từ nước vo gạo hôm qua, nước là nước cơm là cơm, không dính lại với nhau, cô húp một ngụm, miệng đầy hột cơm.

Cảnh tượng Triệu Văn Kiêu hốt hoảng siết dây nịt ở ven mương và lúc y ôm Lương Bạch Ngọc trong mùa đông lạnh buốt vào ngày hôm qua đều lướt trong đầu cô.

"Đúng vậy." Dương Linh Linh nhàn nhạt nói, "Thật xúc động,"

Dương Minh sởn gai: "Cục c*t! Động cái gì thì động chứ đừng có động tình!"

"Người không biết bơi, thế mà vứt nỗi sợ của mình qua một bên để tiến về phía trước." Dương Linh Linh bưng dĩa dưa muối cay tới, gắp một đũa: "Nếu anh ta là con mồi thì đã đang ở trong cái bẫy rồi."

Dương Linh Linh nghe không rõ: "Gì cơ?"

Dương Linh Linh nói: "Đi múc cháo đi."

"Em không ăn." Dương Minh bực bội, giống như muốn đập phá cả căn nhà.

"Vậy thì cho heo ăn."

"Không đi!" Dương Minh nghe chị mình nói tới chuyện này là gãi đầu thật mạnh, "Không đi không đi không đi!"

.

Dương Minh chạy lên núi, chạy muốn gãy cả chân mới tìm được Trần Phong, cậu vừa mở miệng ra là hỏi thăm mẹ người ta trước, chất vấn Trần Phong tại sao không xuống núi tìm anh Bạch Ngọc của cậu.

Trần Phong nói mấy ngày vừa rồi hắn nhiều việc bề bộn, hỏi cậu có chuyện gì.

"Chẳng có gì hết! Anh bận bịu của anh đi! Bên cạnh anh ấy hết chỗ ngồi cho anh rồi!" Dương Minh hung hăng, để lại một tràn rồi rời đi.

Không được.

Dương Minh dừng lại, so với phế vật Trần Phong này thì họ Triệu đáng ghét hơn.

Vì thế cậu quay đầu lại, nói chuyện hôm qua Lương Bạch Ngọc rơi xuống nước. Cậu nói xong thở không ra hơi, bóng dáng Trần Phong cũng không còn trước mặt.

.

Không lâu sau, Trần Phong gõ cửa nhà họ Triệu.

Lúc Triệu Văn Kiêu thấy hắn đến cũng không ngạc nhiên chút nào: "Cậu Trần tới rồi à, chắc là nghe tới tình huống của Lương Bạch Ngọc rồi phải không."

Giọng Trần Phong hơi bực bội, bởi vì gấp gáp chạy tới đây nên lồng ngực hơi đau: "Cậu ấy sao rồi?"



"Đang ngủ." Triệu Văn Kiêu tránh ra một bên.

Trần Phong nâng đôi chân bám đầy bụi bặm và cây gai, bước lên ngưỡng cửa rồi đi vào.

Trên bếp đang nấu cháo gà, rất thơm.

Triệu Văn Kiêu rốt cho Trần Phong một tách trà, lý và lá trà đều là loại đắt tiền.

Ánh mắt Trần Phong rơi vào đôi giày da ở gian nhà chính, là giày của Lương Bạch Ngọc. Bên cạnh còn có một cái bàn chải đen.

Triệu Văn Kiêu nói: "Tôi đang đánh giày cho em ấy, em ấy chẳng biết bảo quản gì hết, da giày hư cũng kha khá."

Trần Phong thu ánh mắt lại: "Cậu ấy ở đâu?"

"Tầng hai." Triệu Văn Kiêu rút ra một tờ khăn giấy, một mùi thơm bay ra, y lau xi đánh giày dính trên tay, "Cậu Trần, tôi có vài lời muốn nói với cậu."

"Lấy thân phận gì?" Trần Phong hỏi.

Triệu Văn Kiêu lộ ra biểu tình như bị làm khó: "Cái chuyện này... cậu hy vọng tôi trả lời thế nào đây?"

Sắc mặt Trần Phong lạnh nhạt.

"Cậu Trần này, nhìn cậu giống như dạo gần đây mất ngủ nghiêm trọng ấy, trông có vẻ rất mệt mỏi." Triệu Văn Kiêu nói, "Cha cậu bị bệnh nặng, cậu vừa phải chăm sóc ông ấy vừa phải canh rừng nữa, bận bịu lắm đúng không, cậu không cần phải phân tâm để ý tới Bạch Ngọc đâu, có tôi rồi."

Trần Phong đứng lên, lúc đi phía cầu thang thì áo khoác rằn ri của hắn đã ướt đẫm một mảng lớn sau lưng, có thể thấy được hắn đã gấp gáp như thế nào, ra bao nhiêu mồ hôi.

"Em ấy cũng có chủ kiến của mình, sẽ không nghe theo ý của người khác, còn nếu là ý của em ấy thì dù là ai cũng không thể không nghe theo." Giọng nói của Triệu Văn Kiêu cất lên sau lưng Trần Phong, "Nếu như em ấy tỉnh lại mà muốn gặp cậu thì cho dù tôi có thích hay không cũng sẽ chiều theo em ấy."

Ý nói rằng, hiện tại tôi không cần cậu, cậu vẫn chưa hiểu?

Thân hình Trần Phong chợt cứng đờ đi, lầu hai chỉ còn cách vài bậc thang nhưng hắn vẫn không bước tiếp.

"Nếu như cậu muốn tốt cho em ấy thì đừng quấy rầy em ấy nghỉ ngơi." Triệu Văn Kiêu đi tới bậc thềm gian nhà chính đánh giày. Cầu thang truyền tới bước chân dồn dập kiên định, y bỏ giày xuống, đốt một điếu thuốc.

.

Đúng là Trần Phong rất bận, mấy ngày trước họ hàng đã rời đi, cha hắn liệt giường ở nhà một mình không tiện đi tới đi lui, hắn không ở tốn nhiều thời gian ở đây được.

Thấy mặt rồi sẽ đi.

Chỉ nhìn chút thôi.

Giác quan nhạy bén của Trần Phong được kích hoạt, hắn tránh pheromone Alpha bài xích, đẩy cửa phòng ra, đứng ngay cửa nhìn chàng trai đang nằm trên giường.

Trần Phong đảm bảo hô hấp của anh vẫn ổn định xong mới rời đi.

Ban đêm Trần Phong lại tới, hắn đứng trước cửa nhà họ Triệu, ngẩng đầu nhìn căn phòng ở tầng hai đang sáng đèn.

Cổ mỏi, mắt cũng đau, nhưng vẫn nhìn.

Cho tới khi một bóng dáng gầy gò chậm rãi đi tới chuẩn bị mở cửa sổ ra, rồi lại thêm một cái bóng khác.

Giống như đang ôm người ấy từ phía sau lưng vậy.

Tinh thần Trần Phong bỗng nhiên biến đổi, pheromone thường xuyên yên tĩnh trong cơ thể gần như là già nua trong vòng một giây chợt bung ra, như điên cuồng trong mạch máu của hắn, hắn hoa mắt, choáng váng mặt mày, bàn tay run rẩy níu lấy ngực chật vật thở mạnh mấy cái, đầu đầy mồ hôi lạnh xoay người rời đi.

Rất sợ rằng nếu như đợi tiếp nữa thì pheromone sẽ càng nguy hiểm hơn, không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì.

-------------------

Editor:

1/2 bộ truyện rồi, chuyện gì tới cũng sẽ tới, các cô chuẩn bị tinh thần cho mấy chương sau nhé, chứ tui xỉu trước đây huhuhu

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau