Chương 39: Lấy sự chân thành của người khác làm cái trò gì vậy?
Có một câu châm ngôn rằng, tâm sinh tướng. "Tướng" ở đây không chỉ là vẻ bề ngoài, mà còn có xương cốt và thần thái.
Thuyết pháp "Tâm sinh tướng" này không thể nào dùng để phán đoán người trẻ đang ở thời kỳ thanh xuân, dù sao cũng còn non nớt, chưa từng trải qua chuyện gì, mọi phương diện đều đang ở giai đoạn trưởng thành.
Theo tuổi tác tăng cao, "Tâm sinh tướng" cũng sẽ dần dần thể hiện ra bên ngoài.
Nội tâm u ám, xảo trá, tràn đầy năng lượng tiêu cực, lệ khí khắp thân không thể nào có đôi mắt thuần khiết.
Dễ dàng buồn bực không vui, thích đào bới vấn đề, hay suy nghĩ bi quan, khi cười lên những thớ thịt trên mặt khó mà chuyển động nhịp nhàng.
Mà người quanh năm suốt tháng vô tư thoải mái, lòng dạ sáng ngời, cho dù có già đi thì nếp nhăn trên khuôn mặt cũng rất hiền hậu dịu dàng.
Còn tướng của Dương Đại Dũng chính là so đo xét nét độc địa cay nghiệt.
Giờ khắc này ông ta đang bị thương, hai con mắt sáng lúc nào cũng tính toán bây giờ đã khép lại, dáng vẻ nằm trên giường cũng không thể khiến người khác thấy đáng thương mà chỉ cảm thấy ông giống như một con chuột bị suy thoái da thịt.
Nhà cũng không tính là lớn, trong chậu than đốt củi than tro chất đống.
Lương Bạch Ngọc đứng bên cạnh chậu than, cách người trung niên bị thương rất nặng khoảng năm sáu bước, anh quan tâm hỏi: "Chú, bác sĩ Hoàng nói thế nào?"
"Không có rơi ruột ra bên ngoài như người ta đồn nhưng mà cũng bị thương không nhẹ, dù sao cũng lớn tuổi rồi, không thể so với hồi còn trẻ, hôn mê tới tận bây giờ vẫn chưa tỉnh lại nữa... Bác sĩ Hoàng nói gì chú quên gần hết rồi, tóm lại hai ngày này phải quan sát vết thương có bị nhiễm trùng hay không, nếu nhiễm trùng thì phải cẩn thận." Cha Dương kẹp que củi đưa vào trong chậu than đỏ, giọng nặng nề, "Mong là Thường Tân quay lại sớm chút."
Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng lửa "tí tách". Chàng trai nửa ngày vẫn chưa lên tiếng, cha Dương nghiêng đầu nhìn thì phát hiện anh lại thả hồn đi xa.
"Bạch Ngọc?" Cha Dương đặt cây kẹp kế bên chậu than.
"Vâng..." Lương Bạch Ngọc híp mắt, "Về kịp chứ?"
Cha Dương nhíu hai hàng lông mày lại: "Thằng nhỏ này nói cái gì mà nghe nẫu cả ruột vậy, về kịp cái gì chứ, dù sao cũng đâu phải đưa..."
Từ "tang" xui xẻo cuối cùng vừa ra tới miệng đã kịp thời thắng xe lại.
Lương Bạch Ngọc thành khẩn giải thích: "Chú hiểu lầm rồi ạ, chú nghĩ rằng cậu ấy sẽ phải về trước 30, nếu vậy thì e rằng không đủ thời gian."
"Trước 30 thì sợ là không được rồi, nhanh nhất cũng phải sang năm." Cha Dương chầm chậm giãn cơ mặt, "Mấy năm trước mùng ba tháng Giêng mới về."
"Về là được rồi." Lương Bạch Ngọc rũ mắt nhìn đốm lửa nhảy trong chậu than, "Cháu nghĩ rằng con cái trong gia đình mà nghe người nhà bị thương, nhất định có thể về sớm được thì chắc chắn sẽ về sớm."
"Trong nhà mà có hai đứa thì dễ đỡ đần nhau rồi." Cha Dương không biết đang nhớ tới chuyện gì mà than thở.
Lương Bạch Ngọc vỗ lưng cha Dương trấn an: "Chú cũng đừng lo lắng qua, bác cả sống tốt như thế nào ông trời cũng biết mà, ở hiền ắt sẽ gặp lành." Anh sửa lại cách gọi Dương Đại Dũng, tựa như trong lòng bị cảm động, thân thiết hơn nhiều.
Cha Dương lúng túng gãi cổ, bằng lương tâm mà nói thì anh cả của ông đúng thật không tính là người tốt. Nhưng dù sao thì cả đời này anh cả cũng chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý.
"Bạch Ngọc, ở lại ăn cơm chứ?" Cha Dương hỏi han chàng trai đang thất thần.
"Không cần đâu ạ." Lương Bạch Ngọc bỏ tay vào túi áo khoác, nắn nót cái đồng hồ cũ trong tay, anh đi tới trước giường, hơi cong eo, dùng thanh điệu bình thường để hát kinh kịch kêu, "Bác cả à."
Đốt ngón tay dính máu của Dương Đại Dũng giống như vừa mới cử động.
"Chú dưỡng thương cho tốt nhé, cháu về đây, hôm khác quay lại thăm chú sau." Lương Bạch Ngọc thân thiết kéo chăn lên.
Cha Dương nhìn một màn này bỗng nhớ tới bạn già ông nói Lương Bạch Ngọc vừa đi qua nhà họ Chu, Tiểu Chu chết, nhà cũng nổi lửa. Ông không tin Lương Bạch Ngọc gϊếŧ người phòng hỏa. Cũng không thấy cái chuyện Lương Bạch Ngọc đi qua nhà họ Chu kỳ lạ chút nào. Lương Bạch Ngọc ở trong thôn rất thân thiện, chưa chào hỏi thì anh đã cười rồi, chưa từng trở mặt với ai hết. Ngay cả mẹ Tiểu Trương từng làm anh bị thương anh cũng không so đo gì.
Một đứa trẻ trong sáng như thế mà lúc về thôn lại bị thêu dệt đủ các loại tin đồn, cái này dơ cái kia bẩn, người này người kia đòi đánh đòi mắng.
Trái lại, tóc rất dài. So với lúc mới về thôn còn dài hơn nữa, vừa đen vừa mượt, không hề lôi thôi, cũng chẳng có cảm giác yêu khí gì. Không phải cùng một vẻ đẹp với thằng Minh nhà ông, là loại từng trải.
Cha Dương thấy mí mắt anh cả đang động, giống như sắp tỉnh lại vậy, ông vội vàng đi tới mép giường.
Hôm Lương Bạch Ngọc về thôn đang là mùa thu, anh cả không ít lần nói ông rằng đối phương không tốt, nhìn từ đầu đến chân chả chỗ nào vừa mắt, còn kêu ông dạy dỗ thằng Minh nhà ông tránh xa đối phương ra một chút, nó không nghe thì nhốt nó lại đánh một trận, còn tiếp tục nữa thì bỏ đói hai bữa.
Cha Dương không tán thành với ý kiến này chút nào, từ trước tới giờ ông rất cứng rắn, đòn roi làm sao dạy dỗ con cái ngoan ngoãn được. Nhất là thằng Minh nhà ông tính cách không hề tốt, thích mềm không thích cứng, rất bướng bỉnh.
Cha Dương sau khi nhìn rõ mới kéo anh ra, ông sợ anh cả vừa tỉnh lại thấy chàng thanh niên này mắc công bất tỉnh tiếp.
"Vậy cháu về trước nha chú." Lương Bạch Ngọc dường như không nhận ra ý của cha Dương.
"Được được được." Cha Dương tiễn anh ra ngoài, nhét quà lại vào tay anh, "Cháu cầm về đi."
Tặng quà không thể thiếu màn đẩy qua đẩy lại. Phải cân nhắc tốc độ, trình độ mồm mép, lời nói, thực lực, vân vân.
Nhưng Lương Bạch Ngọc chỉ nhận lấy. Cha Dương bị hành động dứt khoát của anh làm cho không phản ứng kịp.
Đúng lúc này cánh cổng ngoài sân bị đẩy ra, mẹ Dương cả người đầy tuyết đi tới, bà không thích Lương Bạch Ngọc, cũng không móc mỉa trước mặt anh, chỉ nhìn qua rồi làm như không thấy.
Lương Bạch Ngọc tạm biệt cha Dương, xách theo quà cáp còn nguyên xi đi ra ngoài, đụng phải Triệu Văn Kiêu đang vội vã chạy tới, anh muốn tránh đi nhưng đột nhiên thân thể không nghe theo.
Alpha đẳng cấp cao mà lại giống như Beta, độ nhạy bén thế mà thụt lùi, tông thẳng vào.
Lương Bạch Ngọc bị tông ngã ra sau, được một cánh tay bắt lấy, trong không khí không ngửi ra được gì.
Thế giới này trở nên vô sắc vô vị.
Triệu Văn Kiêu sờ soạng người trong lòng một hồi, y gấp gấp nói: "Có đụng trúng em không?"
Tây chân Lương Bạch Ngọc tê dại bất chợt hồi phục như cũ, trong nháy mắt đó cứ như là ảo giác, anh cười cười: "Tôi không sao hết."
"Đường trơn quá, không thì anh cũng không..." Triệu Văn Kiêu còn chưa dứt câu, y bất chốc quay đầu, nâng tông giọng hỏi người trung niên đứng dưới mái hiên, "Chú, chú vừa nói gì vậy ạ?"
Cha Dương: "Hả?"
Sắc mặt Triệu Văn Kiêu hơi khác thường: "Chú nói ai quay về trước thời hạn cơ?"
"Thường Tân á." Cha Dương quay lại, "Chẳng phải cha nó bị thương sao..."
Triệu Văn Kiêu không nghe câu kế tiếp của cha Dương, trong mắt của y chỉ có bóng dáng của người bên cạnh, trạng thái không đúng lắm, không biết đang suy nghĩ cái gì, không ai có thể nhìn ra được.
"Sao vậy?" Lương Bạch Ngọc nghiêng mặt nhìn Triệu Văn Kiêu.
"Không có gì đâu." Triệu Văn Kiêu kéo Lương Bạch Ngọc rời đi, bước chân rất dài.
Gần đây tuyết cứ rơi rồi lại ngừng, sau đó tiếp tục rơi, trên đường về tuyết bay khắp nơi, ngày mốt đã là 30 rồi, sợ rằng hôm đó vẫn còn tuyết.
Lương Bạch Ngọc choàng khăn cúi đầu đi bộ. Triệu Văn Kiêu không hỏi thương tích của Dương Đại Dũng, cũng không quan tâm tại sao xách quà cáp về, mà chỉ hỏi gà Lương Bạch Ngọc nuôi.
Lương Bạch Ngọc bước chậm lại: "Gà chạy?"
"Chết rồi." Triệu Văn Kiêu đặt tay ngang hông anh, kéo anh vào trong lồng ngực mình, "Lúc anh phát hiện đã bất động rồi, trông có vẻ như bị bệnh nên chết."
Lương Bạch Ngọc dừng lại, trong mắt nồng nặc đau thương và thất vọng: "Sắp hết năm rồi sao mà không chống đỡ nổi, sao thế, tôi còn tưởng rằng có thể... Chỉ còn hai ngày nữa thôi mà..."
"Hôm 27 tháng Chạp lúc nhà Thái Tiểu Tịnh gϊếŧ gà giùm, anh cũng nói với em là gϊếŧ cả đôi luôn đi, em không nghe, em đòi phải giữ lại một con." Triệu Văn Kiêu dùng giọng điệu dỗ dành tâm can bảo bối, "Chết rồi thì thôi, hôm 30 anh qua mấy nhà khác mua vài con về, em muốn ăn sao thì ăn."
Lương Bạch Ngọc chôn cằm vào trong khăn choàng, hạ đôi lông mi dài rậm rạp đem theo một tia mê mang: "Chắc là hai đứa nó là vợ chồng với nhau, một con bị gϊếŧ, con kia cũng không muốn sống một mình."
"..." Triệu Văn Kiêu chua chát nói, "Tình cảm của em với gà còn sâu sắc hơn với anh nữa."
Lương Bạch Ngọc không đáp lại y, tinh thần sa sút, "Gà bệnh chết vẫn còn ở đó không?"
"Anh vứt rồi." Triệu Văn Kiêu nói, "Gà đó không ăn được."
Lương Bạch Ngọc hỏi y ném ở đâu.
Triệu Văn Kiêu cau mày.
Lương Bạch Ngọc nhìn về phía anh, trong mắt như có đóa mai vàng trong tuyết, vừa trong trẻo lạnh lùng, nhưng rất rực rỡ tươi đẹp.
Triệu Văn Kiêu bị đầu độc, không nhịn được cúi người xuống gần môi anh.
"Dẫn tôi đi đi." Ngay khi Triệu Văn Kiêu chuẩn bị hôn xuống thì Lương Bạch Ngọc mở miệng nói, giọng nói mềm mại, hơi thở ẩm xen kẽ ngọt ngào.
Không phải là pheromone của Omega. Rất giống như từ trong cơ thể anh tỏa ra vậy, là mùi hương bẩm sinh.
Triệu Văn Kiêu hít thở sâu, dẫn Lương Bạch Ngọc tới chỗ y ném gà, kết quả lại không thấy đâu. Quả nhiên đã bị người nào đó nhặt về rồi.
.
Có vẻ con gà mái không đợi được sang năm kia rất quan trọng với Lương Bạch Ngọc, không ai biết chuyện này rốt cuộc ảnh hưởng đến anh nặng nề đến mức nào, anh không nói cho ai biết, cũng không muốn nói gì về nó.
Triệu Văn Kiêu an ủi suốt buổi cũng chỉ nhận được một câu "Tôi muốn ở một mình."
Triệu Văn Kiêu vừa đi, Lương Bạch Ngọc cởi khăn choàng và áo khoác ra, để cho gió tuyết gần đó ôm lên thân thể nóng hổi của anh.
Lương Bạch Ngọc bước đi trong băng tuyết, chẳng mấy chốc trên đầu tóc anh đã có một lớp tuyết trắng mỏng.
Phía trước có mấy người không biết từ nhà nào đi ra, vừa đi vừa tám chuyện hôm nay, nói qua nói lại nói tới chuyện con trai của Dương Đại Dũng.
"Thường Tân chắc là sinh con rồi ha."
"Ai biết được, ông già cậu ta được gả cho có sẵn một đàn con rồi, cần gì phải hy sinh cái bụng của mình."
"Làm mẹ kế cũng chẳng dễ dàng gì đâu."
"Kệ đi, cơ mà dáng dấp thằng Minh còn đẹp hơn cậu ta nhiều, thế mà không có phúc gả lên huyện."
"Tôi cảm thấy trong huyện cũng thường thôi, thôn mình vẫn tốt chán."
"Đúng thế, trăng ở huyện chẳng sáng bằng trong thôn, chả có gì đặc biệt hết."
"Gả xa như vậy lúc về nhà cũng khó khăn."
"..."
Mấy người trong thôn ngoài miệng thì nói như thế chứ trong lòng cũng muốn trèo lên Thường Tân, tâm từ đều mong con cái được ra khỏi thôn.
Thường Tân ăn ngon mặc ấm, cuộc sống tốt biết bao.
Lương Bạch Ngọc đi về một hướng khác, bốn nhiên phía sau truyền tới tiếng kêu: "Lương Bạch Ngọc!"
Là Dương Linh Linh, cả người cô đều là gió Đông, da mặt đỏ bừng vì giá lạnh, còn đôi mắt thì tựa như dao cứa lên mặt Lương Bạch Ngọc, như thể muốn tới trả thù vậy.
Vừa mở miệng lại là, tại sao phải làm hại Trần Phong.
.
Tay Lương Bạch Ngọc cầm khăn choàng và áo khoác, dáng vẻ mông lung, giọng nói chậm rãi, không lên hay xuống, "Cô giáo Dương, tôi không hiểu cô đang nói gì hết."
"Đừng có vờ vịt nữa." Lửa giận của Dương Linh Linh ào tới, lý trí hàng ngày cũng sắp bị đốt sạch, cô thấp hơn Lương Bạch Ngọc rất nhiều, thế mà có thể đẩy anh ngã xuống đất.
Phản ứng đầu tiên của Dương Linh Linh chính là, Lương Bạch Ngọc lại giả đò. Cái gì anh cũng làm bộ làm tịch cho bằng được hết, từ lời nói hay là cử chỉ cũng chẳng giống với tâm tư, cái người này là cái loại có hàng nghìn khuôn mặt có thể hợp lại thành một.
"Ở đây chỉ có tôi với anh thôi, anh không ngừng diễn trò được ư?" Khói trắng từ trong miệng Dương Linh Linh bay ra, ánh mắt nhìn anh đầy vẻ thù địch.
Lương Bạch Ngọc rũ mắt, mái tóc dài sau vai trượt lên trước mặt, tuyết từ đuôi tóc nhảy xuống.
Dương Linh Linh thấy sắc mặt anh trắng bệch, trong một hai giây cho rằng anh thật sự đang khó chịu. Dù sao anh cũng có bệnh trong người mà. Nhưng ngay khi cô muốn xác nhận lại một phen thì anh đứng lên.
Quả nhiên là vờ vịt mà.
"Cô giáo Dương đi đâu về mà sao tức giận như vậy kìa." Lương Bạch Ngọc không phủi tuyết bám trên người, cứ thế mà đứng thẳng dậy.
Biểu cảm Dương Linh Linh giống như bị người ta đổ vào họng một muỗng lớn canh chua vậy, chua đến mức muốn nôn ra.
Hôm nay cô làm xong chuyện cha mình nhờ thì đi lên núi muốn thăm Trần Phong một chút. Sau khi nhìn thấy thì cô mới nghĩ đáng ra mình không nên đi, hối hận tím cả ruột gan.
"Lương Bạch Ngọc, anh biết Trần Phong thích anh mà." Dương Linh Linh giọng điệu chắc chắn, "Còn tôi thì cho rằng anh chả có ý gì với anh ấy hết."
Gió động mang theo tuyết đọng lên hàng lông mi của anh, anh đưa tay lau đi.
Dương Linh Linh cắn vào môi mình thật mạnh, cái người này từ khí chất đến ngoại hình đều rất có cảm tình, chỉ lau tuyết thôi mà cũng có thể hấp dẫn người khác.
Trần Phong bị anh hại thảm thiết.
"Nếu anh thả thính Trần Phong rồi thì tại sao còn muốn ở cùng một chỗ với Triệu Văn Kiêu?" Ngôn từ sắc bén của Dương Linh Linh đâm tới, "Hành hạ Trần Phong ư? Đùa giỡn với người khác vui lắm sao?"
Lương Bạch Ngọc nắm chặt tay ho khan mấy tiếng: "Cô giáo Dương lại lấy thân phận chính cung ra..."
Chát
Khuôn mặt của Lương Bạch Ngọc bị tát lệch sang một bên, tóc quẹt ngang qua cằm, đung đưa trước mặt anh, trong một khoảnh khắc anh chẳng nghe hay thấy được gì nữa.
Dương Linh Linh vừa rồi bị mất khống chế, không hề nương tay mà tát xuống, tát xong, tay cô cũng bắt đầu run lên, "Anh bớt nói xằng nói bậy đi."
"Được thôi." Lương Bạch Ngọc liếm đôi môi nứt nẻ, hơi nghiêng đầu, "Vậy cô giáo Dương muốn tôi làm gì đây, chẳng lẽ tôi phải đi tìm anh ta, nói rằng tôi thật lòng thích anh ta, muốn ở cùng một chỗ với anh ta trọn đời trọn kiếp sao?"
Lương Bạch Ngọc bật cười khi thấy Dương Linh Linh không giấu được vẻ hoảng hốt và ghen tị: "Nhìn xem, cô lại khó chịu rồi đấy."
"Cho nên là, chẳng phải như thế này mới đang đúng ý cô sao?" Anh vuốt tóc ra sau vai, lộ ra nửa khuôn mặt bị sưng đỏ khiến cho vẻ quyến rũ lẳng lơ đã giảm đi không ít, bây giờ càng thêm mấy phần yếu đuối đáng thương.
"Anh lấy sự chân thành của người khác làm cái trò gì vậy hả?" Dương Linh Linh lúc nhìn thấy Trần Phong đã vô cùng tức giận, nhưng lại không làm được gì hắn, bây giờ đổ hết lên người Lương Bạch Ngọc, "Cái loại người như anh tới khi chết cũng chả ai thèm tới thăm mộ đâu."
"Loại người như tôi" Lương Bạch Ngọc khẽ cười một tiếng, lồng ngực anh run lên, mi mắt cong cong nhìn Dương Linh Linh, "Là loại người nào? Mong cô giáo Dương làm rõ giúp tôi với."
Dương Linh Linh không đáp lại được. Gió tuyết bay vào trong mắt cô, còn trong lòng cô thì như đang bị lửa thiêu đốt. Không thể nói rõ ngọn lửa đó có bao nhiêu là cảm xúc.
Dương Linh Linh gặp Trần Phong ở giữa sườn núi, lúc thấy rõ dáng vẻ của hắn, cô suýt chút nữ đã không nhận ra.
Thể chất của hắn rất mạnh mẽ, lại đang ở tuổi tráng niên, thế mà lúc này lại gầy trơ xương, râu ria xồm xoàm, tóc ngắn đã lâu không cắt rối bù, từ trong ra ngoài đều toát lên vẻ thảm hại sa sút.
Đã vậy rồi còn hỏi cô hôm nay trong thôn đã xảy ra chuyện gì. Chẳng phải đang hỏi tới Lương Bạch Ngọc đấy sao!
Cô không lên núi thì hắn cũng nhất định sẽ xuống chân núi tìm mấy người khác để hỏi thăm, hẳn là ngày nào cũng vậy.
Ban đầu Dương Linh Linh không cho Trần Phong vào trong thôn, sợ hắn nhìn thấy cảnh Lương Bạch Ngọc đang nói chuyện yêu đương với người khác, gắn bó với người ta như keo như sơn, cho tới khi cô đưa Lương Bạch Ngọc ra làm mồi nhử thì mới biết, hóa ra cái hắn đang lo sợ — là bệnh của Lương Bạch Ngọc.
Chắc hẳn lời cô nói ở nhà bếp trước đó đã tạo thành cái bóng ma trong lòng Trần Phong.
Mắt thấy sắp tới Tết đến, hắn rất sợ Lương Bạch Ngọc không qua nỗi mùa đông này, rất có thể là mỗi ngày đều không dám ngủ, nếu không thì trong mắt sẽ chẳng có nhiều tơ máu tới vậy, thảm hại tới mức không rõ hình rõ dạng.
Dưới đáy lòng Dương Linh Linh nổi lên một cảm giác không thể miêu tả được, đối với Trần Phong mà nói, cho dù Lương Bạch Ngọc có ở bên ai đi chăng nữa, chỉ cần anh còn sống, miễn là anh vẫn sống là được.
Tình cảm như vậy quá mức hèn mọn.
Có chất lỏng ấm áp trào ra từ trong hốc mắt Dương Linh Linh, bị gió tuyết cuốn đi, cô dường như cảm nhận được sự trông đợi không hề có hy vọng nào của Trần Phong, trong xương tràn đầy nỗi chua xót.
Bỗng dưng Dương Linh Linh cảm thấy chẳng còn ý nghĩa gì nữa, cô lui về sau hai bước, xoay người bỏ đi, không tới một giây sau đã quay trở lại, ném túi vải màu xanh da trời xuống chân Lương Bạch Ngọc.
Dưới đất tuyết rất dày, đồ vật bên trong túi vải lún xuống, không bị lật đổ.
Dương Linh Linh nhìn túi vải trong tuyết, đây là Trần Phong nhờ cô mang cho Lương Bạch Ngọc, cô hoàn toàn có thể tìm đại một chỗ nào đó vứt đi, xong thì nói với hắn cô không cố ý.
Nhưng cô không làm như thế.
Rất đáng khinh.
"Nợ tình cũng là nợ, để tôi xem rốt cuộc anh sẽ nhận được kết quả gì." Dương Linh Linh bỏ lại một câu lạnh như băng rồi rời đi.
Bốn phía chỉ còn lại Lương Bạch Ngọc, tiếng gió thổi vù vù trong tuyết được phóng đại gấp mấy lần.
Lương Bạch Ngọc sờ mặt, khẽ cười: "Ra tay mạnh thật đấy."
Dường như cảm nhận được nỗi đau là một chuyện vui vẻ đối với anh vậy.
Lương Bạch Ngọc tùy tiện bỏ khăn choàng, áo khoác qua một bên, tiếp đó chống hai tay xuống đầu gối, chậm rãi ngồi xổm xuống tuyết, anh mò túi vải như đang đào kho báu, phủi sạch tuyết bám trên đó.
"Cái gì mà ấm vậy." Lương Bạch Ngọc tháo nút buộc ra.
Là một hộp giữ nhiệt được rất nhiều lớp vải bọc lại. Bọc rất chắc chắn.
Lương Bạch Ngọc tháo hết chúng ra để sang một bên, anh nắm lấy cái nắp nhưng không mở ra được, phải dùng sức thêm chút nữa mới có thể mở ra, trên đầu ngón tay hiện ra vài vết nhăn.
Vừa mở nắp thì một luồng hơi nóng tỏa ra nhào vào trong mắt anh. Một luồng khói trắng đem theo mùi bếp lửa bốc lên.
Trong hộp là trứng gà đường đỏ không bỏ nhiều nước, long nhãn được thả vào không ít, còn có một vài viên táo đỏ tròn vo.
Lương Bạch Ngọc nhìn hồi lâu, khẽ phát ra tiếng, "Đã lâu không gặp."
"Aizz..." Lương Bạch Ngọc cười một mình thật lâu, cười đến mệt mỏi, khóe môi bị thương và khóe mắt tuyết đọng rũ xuống, anh lấy ra một cái muỗng trong túi vải, múc một chút nước đường đưa lên miệng.
"Vẫn giữ nguyên mùi vị, ngọt thật." Lương Bạch Ngọc lẩm bẩm tựa như một đứa trẻ, đang tính ăn trứng gà thì thân thể bỗng nhiên không ổn, anh quay mặt ho ra một ngụm máu lớn.
Thuyết pháp "Tâm sinh tướng" này không thể nào dùng để phán đoán người trẻ đang ở thời kỳ thanh xuân, dù sao cũng còn non nớt, chưa từng trải qua chuyện gì, mọi phương diện đều đang ở giai đoạn trưởng thành.
Theo tuổi tác tăng cao, "Tâm sinh tướng" cũng sẽ dần dần thể hiện ra bên ngoài.
Nội tâm u ám, xảo trá, tràn đầy năng lượng tiêu cực, lệ khí khắp thân không thể nào có đôi mắt thuần khiết.
Dễ dàng buồn bực không vui, thích đào bới vấn đề, hay suy nghĩ bi quan, khi cười lên những thớ thịt trên mặt khó mà chuyển động nhịp nhàng.
Mà người quanh năm suốt tháng vô tư thoải mái, lòng dạ sáng ngời, cho dù có già đi thì nếp nhăn trên khuôn mặt cũng rất hiền hậu dịu dàng.
Còn tướng của Dương Đại Dũng chính là so đo xét nét độc địa cay nghiệt.
Giờ khắc này ông ta đang bị thương, hai con mắt sáng lúc nào cũng tính toán bây giờ đã khép lại, dáng vẻ nằm trên giường cũng không thể khiến người khác thấy đáng thương mà chỉ cảm thấy ông giống như một con chuột bị suy thoái da thịt.
Nhà cũng không tính là lớn, trong chậu than đốt củi than tro chất đống.
Lương Bạch Ngọc đứng bên cạnh chậu than, cách người trung niên bị thương rất nặng khoảng năm sáu bước, anh quan tâm hỏi: "Chú, bác sĩ Hoàng nói thế nào?"
"Không có rơi ruột ra bên ngoài như người ta đồn nhưng mà cũng bị thương không nhẹ, dù sao cũng lớn tuổi rồi, không thể so với hồi còn trẻ, hôn mê tới tận bây giờ vẫn chưa tỉnh lại nữa... Bác sĩ Hoàng nói gì chú quên gần hết rồi, tóm lại hai ngày này phải quan sát vết thương có bị nhiễm trùng hay không, nếu nhiễm trùng thì phải cẩn thận." Cha Dương kẹp que củi đưa vào trong chậu than đỏ, giọng nặng nề, "Mong là Thường Tân quay lại sớm chút."
Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng lửa "tí tách". Chàng trai nửa ngày vẫn chưa lên tiếng, cha Dương nghiêng đầu nhìn thì phát hiện anh lại thả hồn đi xa.
"Bạch Ngọc?" Cha Dương đặt cây kẹp kế bên chậu than.
"Vâng..." Lương Bạch Ngọc híp mắt, "Về kịp chứ?"
Cha Dương nhíu hai hàng lông mày lại: "Thằng nhỏ này nói cái gì mà nghe nẫu cả ruột vậy, về kịp cái gì chứ, dù sao cũng đâu phải đưa..."
Từ "tang" xui xẻo cuối cùng vừa ra tới miệng đã kịp thời thắng xe lại.
Lương Bạch Ngọc thành khẩn giải thích: "Chú hiểu lầm rồi ạ, chú nghĩ rằng cậu ấy sẽ phải về trước 30, nếu vậy thì e rằng không đủ thời gian."
"Trước 30 thì sợ là không được rồi, nhanh nhất cũng phải sang năm." Cha Dương chầm chậm giãn cơ mặt, "Mấy năm trước mùng ba tháng Giêng mới về."
"Về là được rồi." Lương Bạch Ngọc rũ mắt nhìn đốm lửa nhảy trong chậu than, "Cháu nghĩ rằng con cái trong gia đình mà nghe người nhà bị thương, nhất định có thể về sớm được thì chắc chắn sẽ về sớm."
"Trong nhà mà có hai đứa thì dễ đỡ đần nhau rồi." Cha Dương không biết đang nhớ tới chuyện gì mà than thở.
Lương Bạch Ngọc vỗ lưng cha Dương trấn an: "Chú cũng đừng lo lắng qua, bác cả sống tốt như thế nào ông trời cũng biết mà, ở hiền ắt sẽ gặp lành." Anh sửa lại cách gọi Dương Đại Dũng, tựa như trong lòng bị cảm động, thân thiết hơn nhiều.
Cha Dương lúng túng gãi cổ, bằng lương tâm mà nói thì anh cả của ông đúng thật không tính là người tốt. Nhưng dù sao thì cả đời này anh cả cũng chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý.
"Bạch Ngọc, ở lại ăn cơm chứ?" Cha Dương hỏi han chàng trai đang thất thần.
"Không cần đâu ạ." Lương Bạch Ngọc bỏ tay vào túi áo khoác, nắn nót cái đồng hồ cũ trong tay, anh đi tới trước giường, hơi cong eo, dùng thanh điệu bình thường để hát kinh kịch kêu, "Bác cả à."
Đốt ngón tay dính máu của Dương Đại Dũng giống như vừa mới cử động.
"Chú dưỡng thương cho tốt nhé, cháu về đây, hôm khác quay lại thăm chú sau." Lương Bạch Ngọc thân thiết kéo chăn lên.
Cha Dương nhìn một màn này bỗng nhớ tới bạn già ông nói Lương Bạch Ngọc vừa đi qua nhà họ Chu, Tiểu Chu chết, nhà cũng nổi lửa. Ông không tin Lương Bạch Ngọc gϊếŧ người phòng hỏa. Cũng không thấy cái chuyện Lương Bạch Ngọc đi qua nhà họ Chu kỳ lạ chút nào. Lương Bạch Ngọc ở trong thôn rất thân thiện, chưa chào hỏi thì anh đã cười rồi, chưa từng trở mặt với ai hết. Ngay cả mẹ Tiểu Trương từng làm anh bị thương anh cũng không so đo gì.
Một đứa trẻ trong sáng như thế mà lúc về thôn lại bị thêu dệt đủ các loại tin đồn, cái này dơ cái kia bẩn, người này người kia đòi đánh đòi mắng.
Trái lại, tóc rất dài. So với lúc mới về thôn còn dài hơn nữa, vừa đen vừa mượt, không hề lôi thôi, cũng chẳng có cảm giác yêu khí gì. Không phải cùng một vẻ đẹp với thằng Minh nhà ông, là loại từng trải.
Cha Dương thấy mí mắt anh cả đang động, giống như sắp tỉnh lại vậy, ông vội vàng đi tới mép giường.
Hôm Lương Bạch Ngọc về thôn đang là mùa thu, anh cả không ít lần nói ông rằng đối phương không tốt, nhìn từ đầu đến chân chả chỗ nào vừa mắt, còn kêu ông dạy dỗ thằng Minh nhà ông tránh xa đối phương ra một chút, nó không nghe thì nhốt nó lại đánh một trận, còn tiếp tục nữa thì bỏ đói hai bữa.
Cha Dương không tán thành với ý kiến này chút nào, từ trước tới giờ ông rất cứng rắn, đòn roi làm sao dạy dỗ con cái ngoan ngoãn được. Nhất là thằng Minh nhà ông tính cách không hề tốt, thích mềm không thích cứng, rất bướng bỉnh.
Cha Dương sau khi nhìn rõ mới kéo anh ra, ông sợ anh cả vừa tỉnh lại thấy chàng thanh niên này mắc công bất tỉnh tiếp.
"Vậy cháu về trước nha chú." Lương Bạch Ngọc dường như không nhận ra ý của cha Dương.
"Được được được." Cha Dương tiễn anh ra ngoài, nhét quà lại vào tay anh, "Cháu cầm về đi."
Tặng quà không thể thiếu màn đẩy qua đẩy lại. Phải cân nhắc tốc độ, trình độ mồm mép, lời nói, thực lực, vân vân.
Nhưng Lương Bạch Ngọc chỉ nhận lấy. Cha Dương bị hành động dứt khoát của anh làm cho không phản ứng kịp.
Đúng lúc này cánh cổng ngoài sân bị đẩy ra, mẹ Dương cả người đầy tuyết đi tới, bà không thích Lương Bạch Ngọc, cũng không móc mỉa trước mặt anh, chỉ nhìn qua rồi làm như không thấy.
Lương Bạch Ngọc tạm biệt cha Dương, xách theo quà cáp còn nguyên xi đi ra ngoài, đụng phải Triệu Văn Kiêu đang vội vã chạy tới, anh muốn tránh đi nhưng đột nhiên thân thể không nghe theo.
Alpha đẳng cấp cao mà lại giống như Beta, độ nhạy bén thế mà thụt lùi, tông thẳng vào.
Lương Bạch Ngọc bị tông ngã ra sau, được một cánh tay bắt lấy, trong không khí không ngửi ra được gì.
Thế giới này trở nên vô sắc vô vị.
Triệu Văn Kiêu sờ soạng người trong lòng một hồi, y gấp gấp nói: "Có đụng trúng em không?"
Tây chân Lương Bạch Ngọc tê dại bất chợt hồi phục như cũ, trong nháy mắt đó cứ như là ảo giác, anh cười cười: "Tôi không sao hết."
"Đường trơn quá, không thì anh cũng không..." Triệu Văn Kiêu còn chưa dứt câu, y bất chốc quay đầu, nâng tông giọng hỏi người trung niên đứng dưới mái hiên, "Chú, chú vừa nói gì vậy ạ?"
Cha Dương: "Hả?"
Sắc mặt Triệu Văn Kiêu hơi khác thường: "Chú nói ai quay về trước thời hạn cơ?"
"Thường Tân á." Cha Dương quay lại, "Chẳng phải cha nó bị thương sao..."
Triệu Văn Kiêu không nghe câu kế tiếp của cha Dương, trong mắt của y chỉ có bóng dáng của người bên cạnh, trạng thái không đúng lắm, không biết đang suy nghĩ cái gì, không ai có thể nhìn ra được.
"Sao vậy?" Lương Bạch Ngọc nghiêng mặt nhìn Triệu Văn Kiêu.
"Không có gì đâu." Triệu Văn Kiêu kéo Lương Bạch Ngọc rời đi, bước chân rất dài.
Gần đây tuyết cứ rơi rồi lại ngừng, sau đó tiếp tục rơi, trên đường về tuyết bay khắp nơi, ngày mốt đã là 30 rồi, sợ rằng hôm đó vẫn còn tuyết.
Lương Bạch Ngọc choàng khăn cúi đầu đi bộ. Triệu Văn Kiêu không hỏi thương tích của Dương Đại Dũng, cũng không quan tâm tại sao xách quà cáp về, mà chỉ hỏi gà Lương Bạch Ngọc nuôi.
Lương Bạch Ngọc bước chậm lại: "Gà chạy?"
"Chết rồi." Triệu Văn Kiêu đặt tay ngang hông anh, kéo anh vào trong lồng ngực mình, "Lúc anh phát hiện đã bất động rồi, trông có vẻ như bị bệnh nên chết."
Lương Bạch Ngọc dừng lại, trong mắt nồng nặc đau thương và thất vọng: "Sắp hết năm rồi sao mà không chống đỡ nổi, sao thế, tôi còn tưởng rằng có thể... Chỉ còn hai ngày nữa thôi mà..."
"Hôm 27 tháng Chạp lúc nhà Thái Tiểu Tịnh gϊếŧ gà giùm, anh cũng nói với em là gϊếŧ cả đôi luôn đi, em không nghe, em đòi phải giữ lại một con." Triệu Văn Kiêu dùng giọng điệu dỗ dành tâm can bảo bối, "Chết rồi thì thôi, hôm 30 anh qua mấy nhà khác mua vài con về, em muốn ăn sao thì ăn."
Lương Bạch Ngọc chôn cằm vào trong khăn choàng, hạ đôi lông mi dài rậm rạp đem theo một tia mê mang: "Chắc là hai đứa nó là vợ chồng với nhau, một con bị gϊếŧ, con kia cũng không muốn sống một mình."
"..." Triệu Văn Kiêu chua chát nói, "Tình cảm của em với gà còn sâu sắc hơn với anh nữa."
Lương Bạch Ngọc không đáp lại y, tinh thần sa sút, "Gà bệnh chết vẫn còn ở đó không?"
"Anh vứt rồi." Triệu Văn Kiêu nói, "Gà đó không ăn được."
Lương Bạch Ngọc hỏi y ném ở đâu.
Triệu Văn Kiêu cau mày.
Lương Bạch Ngọc nhìn về phía anh, trong mắt như có đóa mai vàng trong tuyết, vừa trong trẻo lạnh lùng, nhưng rất rực rỡ tươi đẹp.
Triệu Văn Kiêu bị đầu độc, không nhịn được cúi người xuống gần môi anh.
"Dẫn tôi đi đi." Ngay khi Triệu Văn Kiêu chuẩn bị hôn xuống thì Lương Bạch Ngọc mở miệng nói, giọng nói mềm mại, hơi thở ẩm xen kẽ ngọt ngào.
Không phải là pheromone của Omega. Rất giống như từ trong cơ thể anh tỏa ra vậy, là mùi hương bẩm sinh.
Triệu Văn Kiêu hít thở sâu, dẫn Lương Bạch Ngọc tới chỗ y ném gà, kết quả lại không thấy đâu. Quả nhiên đã bị người nào đó nhặt về rồi.
.
Có vẻ con gà mái không đợi được sang năm kia rất quan trọng với Lương Bạch Ngọc, không ai biết chuyện này rốt cuộc ảnh hưởng đến anh nặng nề đến mức nào, anh không nói cho ai biết, cũng không muốn nói gì về nó.
Triệu Văn Kiêu an ủi suốt buổi cũng chỉ nhận được một câu "Tôi muốn ở một mình."
Triệu Văn Kiêu vừa đi, Lương Bạch Ngọc cởi khăn choàng và áo khoác ra, để cho gió tuyết gần đó ôm lên thân thể nóng hổi của anh.
Lương Bạch Ngọc bước đi trong băng tuyết, chẳng mấy chốc trên đầu tóc anh đã có một lớp tuyết trắng mỏng.
Phía trước có mấy người không biết từ nhà nào đi ra, vừa đi vừa tám chuyện hôm nay, nói qua nói lại nói tới chuyện con trai của Dương Đại Dũng.
"Thường Tân chắc là sinh con rồi ha."
"Ai biết được, ông già cậu ta được gả cho có sẵn một đàn con rồi, cần gì phải hy sinh cái bụng của mình."
"Làm mẹ kế cũng chẳng dễ dàng gì đâu."
"Kệ đi, cơ mà dáng dấp thằng Minh còn đẹp hơn cậu ta nhiều, thế mà không có phúc gả lên huyện."
"Tôi cảm thấy trong huyện cũng thường thôi, thôn mình vẫn tốt chán."
"Đúng thế, trăng ở huyện chẳng sáng bằng trong thôn, chả có gì đặc biệt hết."
"Gả xa như vậy lúc về nhà cũng khó khăn."
"..."
Mấy người trong thôn ngoài miệng thì nói như thế chứ trong lòng cũng muốn trèo lên Thường Tân, tâm từ đều mong con cái được ra khỏi thôn.
Thường Tân ăn ngon mặc ấm, cuộc sống tốt biết bao.
Lương Bạch Ngọc đi về một hướng khác, bốn nhiên phía sau truyền tới tiếng kêu: "Lương Bạch Ngọc!"
Là Dương Linh Linh, cả người cô đều là gió Đông, da mặt đỏ bừng vì giá lạnh, còn đôi mắt thì tựa như dao cứa lên mặt Lương Bạch Ngọc, như thể muốn tới trả thù vậy.
Vừa mở miệng lại là, tại sao phải làm hại Trần Phong.
.
Tay Lương Bạch Ngọc cầm khăn choàng và áo khoác, dáng vẻ mông lung, giọng nói chậm rãi, không lên hay xuống, "Cô giáo Dương, tôi không hiểu cô đang nói gì hết."
"Đừng có vờ vịt nữa." Lửa giận của Dương Linh Linh ào tới, lý trí hàng ngày cũng sắp bị đốt sạch, cô thấp hơn Lương Bạch Ngọc rất nhiều, thế mà có thể đẩy anh ngã xuống đất.
Phản ứng đầu tiên của Dương Linh Linh chính là, Lương Bạch Ngọc lại giả đò. Cái gì anh cũng làm bộ làm tịch cho bằng được hết, từ lời nói hay là cử chỉ cũng chẳng giống với tâm tư, cái người này là cái loại có hàng nghìn khuôn mặt có thể hợp lại thành một.
"Ở đây chỉ có tôi với anh thôi, anh không ngừng diễn trò được ư?" Khói trắng từ trong miệng Dương Linh Linh bay ra, ánh mắt nhìn anh đầy vẻ thù địch.
Lương Bạch Ngọc rũ mắt, mái tóc dài sau vai trượt lên trước mặt, tuyết từ đuôi tóc nhảy xuống.
Dương Linh Linh thấy sắc mặt anh trắng bệch, trong một hai giây cho rằng anh thật sự đang khó chịu. Dù sao anh cũng có bệnh trong người mà. Nhưng ngay khi cô muốn xác nhận lại một phen thì anh đứng lên.
Quả nhiên là vờ vịt mà.
"Cô giáo Dương đi đâu về mà sao tức giận như vậy kìa." Lương Bạch Ngọc không phủi tuyết bám trên người, cứ thế mà đứng thẳng dậy.
Biểu cảm Dương Linh Linh giống như bị người ta đổ vào họng một muỗng lớn canh chua vậy, chua đến mức muốn nôn ra.
Hôm nay cô làm xong chuyện cha mình nhờ thì đi lên núi muốn thăm Trần Phong một chút. Sau khi nhìn thấy thì cô mới nghĩ đáng ra mình không nên đi, hối hận tím cả ruột gan.
"Lương Bạch Ngọc, anh biết Trần Phong thích anh mà." Dương Linh Linh giọng điệu chắc chắn, "Còn tôi thì cho rằng anh chả có ý gì với anh ấy hết."
Gió động mang theo tuyết đọng lên hàng lông mi của anh, anh đưa tay lau đi.
Dương Linh Linh cắn vào môi mình thật mạnh, cái người này từ khí chất đến ngoại hình đều rất có cảm tình, chỉ lau tuyết thôi mà cũng có thể hấp dẫn người khác.
Trần Phong bị anh hại thảm thiết.
"Nếu anh thả thính Trần Phong rồi thì tại sao còn muốn ở cùng một chỗ với Triệu Văn Kiêu?" Ngôn từ sắc bén của Dương Linh Linh đâm tới, "Hành hạ Trần Phong ư? Đùa giỡn với người khác vui lắm sao?"
Lương Bạch Ngọc nắm chặt tay ho khan mấy tiếng: "Cô giáo Dương lại lấy thân phận chính cung ra..."
Chát
Khuôn mặt của Lương Bạch Ngọc bị tát lệch sang một bên, tóc quẹt ngang qua cằm, đung đưa trước mặt anh, trong một khoảnh khắc anh chẳng nghe hay thấy được gì nữa.
Dương Linh Linh vừa rồi bị mất khống chế, không hề nương tay mà tát xuống, tát xong, tay cô cũng bắt đầu run lên, "Anh bớt nói xằng nói bậy đi."
"Được thôi." Lương Bạch Ngọc liếm đôi môi nứt nẻ, hơi nghiêng đầu, "Vậy cô giáo Dương muốn tôi làm gì đây, chẳng lẽ tôi phải đi tìm anh ta, nói rằng tôi thật lòng thích anh ta, muốn ở cùng một chỗ với anh ta trọn đời trọn kiếp sao?"
Lương Bạch Ngọc bật cười khi thấy Dương Linh Linh không giấu được vẻ hoảng hốt và ghen tị: "Nhìn xem, cô lại khó chịu rồi đấy."
"Cho nên là, chẳng phải như thế này mới đang đúng ý cô sao?" Anh vuốt tóc ra sau vai, lộ ra nửa khuôn mặt bị sưng đỏ khiến cho vẻ quyến rũ lẳng lơ đã giảm đi không ít, bây giờ càng thêm mấy phần yếu đuối đáng thương.
"Anh lấy sự chân thành của người khác làm cái trò gì vậy hả?" Dương Linh Linh lúc nhìn thấy Trần Phong đã vô cùng tức giận, nhưng lại không làm được gì hắn, bây giờ đổ hết lên người Lương Bạch Ngọc, "Cái loại người như anh tới khi chết cũng chả ai thèm tới thăm mộ đâu."
"Loại người như tôi" Lương Bạch Ngọc khẽ cười một tiếng, lồng ngực anh run lên, mi mắt cong cong nhìn Dương Linh Linh, "Là loại người nào? Mong cô giáo Dương làm rõ giúp tôi với."
Dương Linh Linh không đáp lại được. Gió tuyết bay vào trong mắt cô, còn trong lòng cô thì như đang bị lửa thiêu đốt. Không thể nói rõ ngọn lửa đó có bao nhiêu là cảm xúc.
Dương Linh Linh gặp Trần Phong ở giữa sườn núi, lúc thấy rõ dáng vẻ của hắn, cô suýt chút nữ đã không nhận ra.
Thể chất của hắn rất mạnh mẽ, lại đang ở tuổi tráng niên, thế mà lúc này lại gầy trơ xương, râu ria xồm xoàm, tóc ngắn đã lâu không cắt rối bù, từ trong ra ngoài đều toát lên vẻ thảm hại sa sút.
Đã vậy rồi còn hỏi cô hôm nay trong thôn đã xảy ra chuyện gì. Chẳng phải đang hỏi tới Lương Bạch Ngọc đấy sao!
Cô không lên núi thì hắn cũng nhất định sẽ xuống chân núi tìm mấy người khác để hỏi thăm, hẳn là ngày nào cũng vậy.
Ban đầu Dương Linh Linh không cho Trần Phong vào trong thôn, sợ hắn nhìn thấy cảnh Lương Bạch Ngọc đang nói chuyện yêu đương với người khác, gắn bó với người ta như keo như sơn, cho tới khi cô đưa Lương Bạch Ngọc ra làm mồi nhử thì mới biết, hóa ra cái hắn đang lo sợ — là bệnh của Lương Bạch Ngọc.
Chắc hẳn lời cô nói ở nhà bếp trước đó đã tạo thành cái bóng ma trong lòng Trần Phong.
Mắt thấy sắp tới Tết đến, hắn rất sợ Lương Bạch Ngọc không qua nỗi mùa đông này, rất có thể là mỗi ngày đều không dám ngủ, nếu không thì trong mắt sẽ chẳng có nhiều tơ máu tới vậy, thảm hại tới mức không rõ hình rõ dạng.
Dưới đáy lòng Dương Linh Linh nổi lên một cảm giác không thể miêu tả được, đối với Trần Phong mà nói, cho dù Lương Bạch Ngọc có ở bên ai đi chăng nữa, chỉ cần anh còn sống, miễn là anh vẫn sống là được.
Tình cảm như vậy quá mức hèn mọn.
Có chất lỏng ấm áp trào ra từ trong hốc mắt Dương Linh Linh, bị gió tuyết cuốn đi, cô dường như cảm nhận được sự trông đợi không hề có hy vọng nào của Trần Phong, trong xương tràn đầy nỗi chua xót.
Bỗng dưng Dương Linh Linh cảm thấy chẳng còn ý nghĩa gì nữa, cô lui về sau hai bước, xoay người bỏ đi, không tới một giây sau đã quay trở lại, ném túi vải màu xanh da trời xuống chân Lương Bạch Ngọc.
Dưới đất tuyết rất dày, đồ vật bên trong túi vải lún xuống, không bị lật đổ.
Dương Linh Linh nhìn túi vải trong tuyết, đây là Trần Phong nhờ cô mang cho Lương Bạch Ngọc, cô hoàn toàn có thể tìm đại một chỗ nào đó vứt đi, xong thì nói với hắn cô không cố ý.
Nhưng cô không làm như thế.
Rất đáng khinh.
"Nợ tình cũng là nợ, để tôi xem rốt cuộc anh sẽ nhận được kết quả gì." Dương Linh Linh bỏ lại một câu lạnh như băng rồi rời đi.
Bốn phía chỉ còn lại Lương Bạch Ngọc, tiếng gió thổi vù vù trong tuyết được phóng đại gấp mấy lần.
Lương Bạch Ngọc sờ mặt, khẽ cười: "Ra tay mạnh thật đấy."
Dường như cảm nhận được nỗi đau là một chuyện vui vẻ đối với anh vậy.
Lương Bạch Ngọc tùy tiện bỏ khăn choàng, áo khoác qua một bên, tiếp đó chống hai tay xuống đầu gối, chậm rãi ngồi xổm xuống tuyết, anh mò túi vải như đang đào kho báu, phủi sạch tuyết bám trên đó.
"Cái gì mà ấm vậy." Lương Bạch Ngọc tháo nút buộc ra.
Là một hộp giữ nhiệt được rất nhiều lớp vải bọc lại. Bọc rất chắc chắn.
Lương Bạch Ngọc tháo hết chúng ra để sang một bên, anh nắm lấy cái nắp nhưng không mở ra được, phải dùng sức thêm chút nữa mới có thể mở ra, trên đầu ngón tay hiện ra vài vết nhăn.
Vừa mở nắp thì một luồng hơi nóng tỏa ra nhào vào trong mắt anh. Một luồng khói trắng đem theo mùi bếp lửa bốc lên.
Trong hộp là trứng gà đường đỏ không bỏ nhiều nước, long nhãn được thả vào không ít, còn có một vài viên táo đỏ tròn vo.
Lương Bạch Ngọc nhìn hồi lâu, khẽ phát ra tiếng, "Đã lâu không gặp."
"Aizz..." Lương Bạch Ngọc cười một mình thật lâu, cười đến mệt mỏi, khóe môi bị thương và khóe mắt tuyết đọng rũ xuống, anh lấy ra một cái muỗng trong túi vải, múc một chút nước đường đưa lên miệng.
"Vẫn giữ nguyên mùi vị, ngọt thật." Lương Bạch Ngọc lẩm bẩm tựa như một đứa trẻ, đang tính ăn trứng gà thì thân thể bỗng nhiên không ổn, anh quay mặt ho ra một ngụm máu lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất