Chương 52
Sáng sớm hôm sau, Trần Phong đưa Thái Tiểu Tịnh xuống núi.
Thái Tiểu Tịnh đi phía sau, đừng nói là tán dóc, bây giờ đánh rắm nhóc cũng không dám nữa.
Nhóc vốn tính sẽ chuồn đi một mình, không muốn gây phiền phức cho ai, nào ngờ vừa mới mới mở cổng ra thì đã bị bắt tại trận.
Trong núi sương mù lạnh lẽo dày đặc bao quanh.
Hoa cỏ cây cối ướt đẫm, đất cũng rất xốp, giẫm lên phía trên là chân dính đầy bùn.
Thái Tiểu Tịnh cúi xuống cài lại dây giày vải, mắt nhìn thấy sắp bị chú Trần bỏ rơi thì vội vàng đuổi theo.
Một lớn một nhỏ cứ như vậy mà xuyên qua rừng sâu núi thẳm trong làn sương mù, đi tới dưới chân núi.
Ánh ban mai tựa như bùng nổ trong nháy mắt.
Trần Phong ngẩng đầu lên, trong con ngươi phản chiếu lại ánh sáng rực rỡ lốm đốm. Hắn mím môi nghĩ thầm, không biết người ấy có thích ngắm mặt trời mọc hay không.
Thái Tiểu Tịnh cảm giác được trên người chú Trần bây giờ có một loại cảm xúc bi quan đau thương không nói ra được, nhóc cũng không muốn quấy rầy, nhưng bây giờ nhóc đang buồn tiểu, không nhịn thêm được nữa.
"Chú Trần, đến đây cháu tự đi được rồi ạ." Thái Tiểu Tịnh lấy dũng khí nói chuyện.
Trần Phong ngắm nhìn bốn phía, phát hiện bên đồng ruộng có người đang đánh cá dưới mương, cũng có người cày bừa từ sáng sớm, hắn ngẩng đầu nhìn cô nhóc rồi xoay người đi lên núi.
Thái Tiểu Tịnh vội vã thuận lợi lau mồ hôi trên mặt, nhóc xắn tay áo lên lên chống nạnh nghỉ một lát.
Hai cánh tay lộ ra bên ngoài đều có vết bầm tím cũ lẫn mới.
Là do bị véo mà ra.
Thái Tiểu Tịnh cảm thấy khá hơn chút rồi thì quẹo vào một con đường mòn, vừa đi vừa giang tay ra đụng vào những lá hòe hai bên đường.
Mùa hè hoa hòe nở, vừa đẹp vừa ăn ngon.
Đến khi đó, nhóc làm bánh bao hoa hòe, đem lên núi cho anh Bạch Ngọc ăn.
Thái Tiểu Tịnh dừng bước, nhóc vén áo len lên, nhìn tới nhìn lui cái vì tiền được nhép trong lưng quần, đôi mắt ngây thơ thêm mấy phần thận trọng: "Không để ở nhà được..."
Phải tìm một chỗ để giấu.
Thái Tiểu Tịnh chọn thật lâu mới quyết định được chỗ giấu tiền, nhóc giấu thật kỹ, sau đó đi đường vòng tới trước mộ của bà nội, khi còn sống bà rất thương nhóc, dập đầu mấy cái.
Mong bà nội phù hộ cho con thi đậu cấp 3, được rời khỏi đây.
Mong bà nội phù hộ cho anh Bạch Ngọc hết bệnh nặng, thân thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.
.
Đậu hũ năm trước làm đã hết sạch, Lương Bạch Ngọc vẫn còn muốn ăn, thế là Trần Phong ngâm đậu nành suốt đêm hôm qua.
Ngâm xong, cứ một lít đậu nành là đổ một ly thạch cao vào.
Trần Phong lấy một cái bàn chải nhỏ chà rửa cối xay trong phòng chứa đồ, sau đó xay đậu một cách thành thục.
Lương Bạch Ngọc ngồi ở bên cạnh nhìn, thỉnh thoảng múc một muỗng đậu bỏ vào trong lỗ nhỏ của cối xay, nhìn nó từ từ đi xuống.
"Đổ chút nào vào bên trong." Trần Phong nắm chiếc cối bằng gỗ, xoay tròn xoay tròn.
"Tôi biết... Châm nước để không bị nát vụn, nhà tôi hồi trước cũng làm như thế, khi nãy tôi chỉ quên chút thôi mà..." Lương Bạch Ngọc lẩm bẩm lấy cái muỗng sắt dài, múc nước từ trong thau đậu nành bỏ vào trong lỗ.
Dưới cối đá cũng có một cái lỗ, sữa đậu nành sẽ chảy từ trong đó ra, những cái lỗ đó hơi nhỏ, xung quanh nó đã bị sữa đậu nành đóng lại.
Lương Bạch Ngọc lấy muỗng nạo sữa đậu nành ra rồi bỏ vào trong thùng nhựa đỏ.
Trần Phong bắt gặp sự vui vẻ và trẻ con trong đôi mắt anh, nhìn thêm mấy lần.
Quá trình xay đậu này rất đơn giản, nhưng cũng rất khô khan.
Trần Phong chưa từng cảm thấy chuyện này thế mà cũng có không khí ấm áp, hắn thấp giọng: "Vui không?"
"Vui." Lương Bạch Ngọc đạp đạp lên chân hắn, tựa như một con mèo nhỏ, "Chú xay nhanh lên chút đi."
Trần Phong đẩy nhanh tốc độ.
.
Xay đậu xong, Lương Bạch Ngọc cũng ngủ mất, anh nằm trên đùi Trần Phong mà ngủ.
Thà nói rằng cảm thấy bắp thịt cứng ngắc hay là không tìm được tư thế ngủ cho thoải mái, còn hơn là phải nói lúc anh mê man ngủ thì ý thức đã hoàn toàn biến mất, giác quan cũng thế, cũng mất liên lạc với cái thế giới này.
Lương Bạch Ngọc tỉnh lại thì đã là xế chiều, anh vừa mở mắt đã nhìn thấy Trần Phong, mở miệng hỏi: "Có đậu hũ chưa?"
Trần Phong nhắm đôi mắt chua xót lại.
"Vẫn chưa làm phải không?" Lương Bạch Ngọc chậm rãi ngồi dậy.
Trần Phong đưa tay tới, để cho anh vịn lên: "Ừ."
"Chờ tôi hả?" Lương Bạch Ngọc cười, "Vậy thì tôi phải đi thôi, tôi muốn ăn tàu hủ nước đường."
Trần Phong mang lấy cho anh.
"Cha chú có ngủ trưa không?" Lương Bạch Ngọc vuốt mái tóc dài qua một bên, lúc cúi đầu mang giày để lộ ra gương mặt đã gầy đi rất nhiều, tuy vẫn tinh xảo nhưng có thêm cảm giác như một cái xác mới bò ra từ quan tài.
"Có." Trong lòng Trần Phong không bình tĩnh được.
Lương Bạch Ngọc nhỏ giọng: "Tôi cũng không dám vô phòng chú ấy đâu."
Trần Phong nhìn cặp mắt quyến rũ đa tình đó, bỗng nhiên giơ tay che lại.
Động tác mang giày của Lương Bạch Ngọc ngừng chốc lát, anh khẽ cười: "Làm gì đó, muốn hôn tôi à?"
Vừa nói xong đã đưa mặt mình lại gần, đôi môi vừa xinh đẹp vừa tái nhợt vểnh lên, một cử chỉ đầy vẻ mời gọi trêu chọc.
Trần Phong thả tay xuống, bước thẳng ra ngoài.
Lương Bạch Ngọc mím môi ho khan, trong cổ họng nồng lên mùi rỉ sét, túm tóc vô tội nói: "Sao vậy hả."
"Biết mà còn hỏi."
Lương Bạch Ngọc nghịch nút áo sơ mi, lầm bầm lầu bầu: "Làm gì có ai nguyện ý đi hôn một con ma bệnh chứ."
.
Vào thời điểm này, cho dù là cày ruộng, tưới rau hay là nhảy dây bên luống lúa... Việc gì cũng lười biếng.
Trần Phong đun sôi một nồi nước, sau đó vắt sữa đậu nành bằng tấm vải cũ, cho nước đã vắt vào trong nồi nước vừa đun, nấu xong thì đổ vào trong khuôn, thêm thạch cao đã chuẩn bị từ trước, lấy cái cối đè lên.
"Cần tôi làm gì không?" Lương Bạch Ngọc dựa vào tường, hai bên trái phải của anh đang treo thịt muối và thịt gà, mùi thơm ám hết lên người của anh.
"Không cần." Trần Phong múc nước đường cho anh, sau đó đi rửa nồi.
Rửa nồi xong, đậu hũ cũng đã xong.
Lương Bạch Ngọc vẫn chưa uống xong nước đường, sau đó bắt đầu ăn mấy muỗng tàu hủ hoa, ăn chưa được hai muỗng thì bỗng nhiên tay chân cứng ngắc.
Tình huống như vậy đã phát sinh nhiều lần nên anh đã tê dại với nó, anh không để lộ ra nửa điểm khác thường, chỉ xem như không có chuyện gì rồi ngồi xuống.
Trần Phong nhìn sang.
"Buồn nôn." Lương Bạch Ngọc tỏ vẻ khó chịu.
Sắc mặt Trần Phong căng thẳng, rảo bước về phía anh.
"Chọc chú thôi." Lương Bạch Ngọc vịn bàn đứng lên, trên tay còn dính chút nước đường, hơi kẹo lại, anh đưa tay lên trước mặt Trần Phong.
Trần Phong cầm tay Lương Bạch Ngọc, lấy khăn nhúng nước lau cho anh: "Chọc tôi thật?"
"Đúng đó đúng đó..." Lương Bạch Ngọc cười như một đứa trẻ biết mình làm chuyện sai, nhưng lần sau vẫn sẽ tiếp tục.
Trần Phong không nói lời nào mà nhìn chằm chằm anh, ánh mắt không có vẻ nghiêm nghị, cũng không có một chút nào cứng rắn đe dọa.
Mà là yếu thế, khẩn cầu.
Lương Bạch Ngọc không cười nữa.
"Được rồi, chắc là tôi bị cảm lạnh ấy, dạ dày không thoải mái cho lắm." Anh giương môi, "Bây giờ đỡ hơn nhiều rồi, không sao đâu."
Âm cuối còn nằm trên đầu lưỡi anh, anh nghiêng đầu nôn ra ngoài.
Nhịp tim Trần Phong chợt ngừng đập, tay chân luống cuống ôm lấy cái eo run rẩy của Lương Bạch Ngọc.
Lúc Lương Bạch Ngọc định thần lại, phát hiện trong đống thức ăn dư thừa không có cục máu, anh tỉnh rụi thở phào.
Còn chưa tới bước kia đâu.
"Mấy lời Lưu Khoan nói hồi năm ngoái toàn là giả, bịa đặt." Lương Bạch Ngọc đối diện với ánh mắt ửng đỏ của Trần Phong, đột ngột nói, "Thật ra gã cưỡng ép nhốt tôi vào trong nhà vệ sinh ở trạm xe, gã đã xấu mà miệng còn hôi nữa, tôi không cho gã đụng vào, suýt chút nữa là gã ta mất cả chì lẫn chài, vì thế gã trả thù tôi."
Thấy người đàn ông không nói gì, Lương Bạch Ngọc dựa lên vai hắn: "Không tin hả?"
Trần Phong đứng yên cho anh dựa vào, giọng khàn khàn: "Sao không giải thích với người ta?"
Lương Bạch Ngọc nhắm đôi mắt ướŧ áŧ: "Lười lắm."
Phòng bếp rơi vào khoảng không tĩnh mịch.
Trần Phong đè lại cái khuyên tai để ngăn chặn pheromone đang kịch liệt trào ra, chịu đựng đến mức gân xanh gồ lên trên trán, cơ mặt trông có hơi vặn vẹo.
Người trong lòng hắn có một cách sống khác với người bình thường, nằm bên ngoài những thế tục bình thường trong cuộc sống.
Trần Phong căn bản không có biện pháp gì chỉ trích nặng lời anh, chỉ có thể tự mình đau lòng.
.
Tối hôm đó, trong thôn lại có người tới.
Lần này không phải là Thái Tiểu Tịnh, mà là con trai của trưởng thôn, ngạo nghễ đứng trước cửa nói cha gã muốn gặp Lương Bạch Ngọc, kêu Lương Bạch Ngọc nhanh chóng xuống núi.
Trừ chó mực nhỏ, ngoài ra không ai để ý gã.
Hai ngày sau, trưởng thôn đích thân tới, xương cốt đã kém hơn so với năm ngoái rất nhiều, thân thể không nhanh nhẹn được, cả đường lên núi phải dựa vào hai đứa con trai dùng ván khiêng.
Chuyện này phải quấy rầy tới Trần Phú Quý nên trưởng thôn mới có thể bước vào cái cổng nhà họ Trần, gặp được Lương Bạch Ngọc đang nằm trên giường đọc sách.
Trưởng thôn kêu hai đứa con ra ngoài, còn dặn bọn họ khép cửa lại, đừng để cho Trần Phong đi vào.
Đợi cửa đóng, ông mới nói với Lương Bạch Ngọc: "Cứ tưởng cậu năm mới sẽ xuống núi sửa nhà, không ngờ cậu lại một mực ở nhà họ Trần."
Lương Bạch Ngọc lật một trang sách, môi nhẹ nhàng đọc theo.
Trưởng thôn bị làm lơ cũng không tức giận: "Con trai, con không đến tìm ông, ông chỉ có thể đến tìm con."
Xưng hô này nghe thân thiện một cách kỳ lạ.
Lương Bạch Ngọc nôn khan bước xuống giường rót nước uống, một đôi tay đầy đồi mồi kéo tay anh.
Sau một khoảng lặng khiến người khác khó chịu, anh hất cái tay ra, để lộ cảm xúc đầu tiên từ khi trưởng thôn bước vào nhà — u ám.
Việc này so với anh của ngày thường thì cứ như là một người khác.
Trưởng thôn thấy phản ứng của Lương Bạch Ngọc, những suy đoán lộn xộn trong đầu ông mấy ngày nay đều được rõ ràng.
Từng chuyện xảy ra ở trong thôn, từng cái mạng người từ mùa thu năm ngoái cho đến cuối năm, đều được liên kết lại dưới góc nhìn của ông.
Mặc dù có một số chuyện ông không nghĩ ra nguyên nhân.
Nhưng ông không có thời gian, cũng không có tinh lực để ngẫm nghĩ, ông đến đây là vì gia đình mình.
"Cậu trở lại đây không phải là vì nhớ nhà, mà là muốn điều tra chuyện liên quan tới cha mẹ cậu." Trưởng thôn nói bằng cái giọng đục ngầu.
Lương Bạch Ngọc rót nước.
Trưởng thôn cho rằng anh thầm thừa nhận: "Vậy khi nào cậu mới xử lý tôi?"
Nước sôi được đổ vào trong ấm trà, tỏa ra hơi nước mờ.
Lương Bạch Ngọc bỏ bình nước xuống, lột mấy miếng nhựa bị tróc: "Sao tôi phải xử lý ông?"
"Chuyện thảo dược." Trong cái mồm móm sộm của trưởng thôn phun ra mấy chữ.
"Ông đang nói tới cái lọ thuốc mỗi nhà đều phải có, dùng để vượt qua kỳ phát tình, cứu không biết bao nhiêu người kia à?" Lương Bạch Ngọc nói sâu xa.
Trưởng thôn chắc chắn Lương Bạch Ngọc đã biết hết tất cả, thế mà bây giờ anh lại giả bộ không hiểu, Móng tay ố vàng gảy mấy cọng tóc trên mái tóc bạc thưa thớt, từng ký ức mờ nhạt hiện lên trong mắt ông.
Trước kia trong thôn không chào đón người ngoài.
Vợ chồng nhà họ Lương vì muốn ở đây nên đã đưa cho ông một túi hạt giống, nói là có thể ức chế pheromone.
Lúc đó ông không hiểu một chữ nào, cái gì mà tuyến thể rồi còn pheromone gì gì đó toàn là nói láo, lúc đó ông vẫn còn trẻ, đều dễ bị xao xuyến với vẻ đẹp kinh thiên động địa như bao người đàn ông khác, không muốn chiếm lấy làm của riêng, cảm thấy mình không xứng đáng, ảo tưởng là phạm thượng.
Cha ông chống gậy nói cô vợ nhà họ Lương là một mối tai họa, không thể giữ lại, phải đuổi đi.
Ai ngờ vào hôm đó, thôn kế bên bỗng xuất hiện hai người phân hóa.
"Tôi là trưởng thôn, tôi cầm hạt giống ra nói rõ công dụng và giảng giải về giới tính thứ hai thì mọi người mới tin, nếu để người ngoài nói thì sẽ bị xem thành chuyện bịa đặt vô chứng cứ." Trưởng thôn thở dài, "Sau đó tôi tính mở họp nói rõ, nhưng cha mẹ cậu cảm thấy không cần thiết."
Lương Bạch Ngọc khẽ bật ra tiếng cười thật nhẹ.
"Chuyện đã cũ lắm rồi, không có ai làm chứng cho tôi, cậu không tin cũng là chuyện bình thường thôi, nhưng có hai điều tôi không thể không nói, chuyện cha mẹ cậu gặp nạn có liên lụy đến mấy gia đình, khiến bọn họ phẫn nộ, oán hận, bọn họ muốn đập phá nhà của cậu, là tôi đã ngăn lại." Trưởng thôn tung ra lời kịch đã chuẩn bị từ trước, "Nếu không có tôi thì nhà cậu đã bị phá từ lâu rồi."
Lương Bạch Ngọc im lặng.
"Còn nữa, lúc cậu trở về thôn, tôi cũng không nghe theo ý kiến của thôn dân mà đuổi cậu đi." Trưởng thôn dừng hồi lâu, ngồi không yên, ông dùng giọng điệu già nua yếu ớt nói, "Tôi cũng không còn sống bao lâu nữa, hy vọng cậu xem xét lại tôi từng bảo vệ nhà cậu như thế nào, rồi cứ thế mà chôn chuyện thảo dược xuống mồ với tôi đi."
Nói đi nói lại nãy giờ, nhưng chủ yếu chỉ là vờ tỏ ra chân thành, làm ra vẻ tội nghiệp trước khi chết để cầu xin Lương Bạch Ngọc đừng vạch trần ông ta.
Trong nhiều năm qua, ông ta có vô số cơ hội để nói ra sự thật, thảo dược là do người nhà họ Lương mà mấy người luôn soi mói xỉ vả các thứ mang vào trong thôn, tất cả mọi người đều mang ơn bọn họ.
Nhưng ông lại không nói.
Không có dự định sẽ nói ra.
Trưởng thôn đợi cả nửa ngày trời cũng không đợi được đáp án mà mình muốn, cái mặt nạ yếu thế hiền lành kia dần dần tróc ra.
"Cho dù bây giờ cậu xuống núi nói toạc hết cả miệng lưỡi ra thì chẳng ai tin đâu."
Đây là sự thật, trong lòng ông rất rõ ràng, nhưng ông vẫn không muốn sau khi ông chết, con cháu ông ta sẽ bị liên lụy vào chuyện cũ năm xưa.
Không muốn bị ai bàn tán, quăng gia đình ông vào trong vũng bùn của nhà họ Lương.
Lương Bạch Ngọc nhìn ông già đã cạn dầu, nhìn một hồi, anh chỉ cửa phòng, cười nói: "Cút."
Thái Tiểu Tịnh đi phía sau, đừng nói là tán dóc, bây giờ đánh rắm nhóc cũng không dám nữa.
Nhóc vốn tính sẽ chuồn đi một mình, không muốn gây phiền phức cho ai, nào ngờ vừa mới mới mở cổng ra thì đã bị bắt tại trận.
Trong núi sương mù lạnh lẽo dày đặc bao quanh.
Hoa cỏ cây cối ướt đẫm, đất cũng rất xốp, giẫm lên phía trên là chân dính đầy bùn.
Thái Tiểu Tịnh cúi xuống cài lại dây giày vải, mắt nhìn thấy sắp bị chú Trần bỏ rơi thì vội vàng đuổi theo.
Một lớn một nhỏ cứ như vậy mà xuyên qua rừng sâu núi thẳm trong làn sương mù, đi tới dưới chân núi.
Ánh ban mai tựa như bùng nổ trong nháy mắt.
Trần Phong ngẩng đầu lên, trong con ngươi phản chiếu lại ánh sáng rực rỡ lốm đốm. Hắn mím môi nghĩ thầm, không biết người ấy có thích ngắm mặt trời mọc hay không.
Thái Tiểu Tịnh cảm giác được trên người chú Trần bây giờ có một loại cảm xúc bi quan đau thương không nói ra được, nhóc cũng không muốn quấy rầy, nhưng bây giờ nhóc đang buồn tiểu, không nhịn thêm được nữa.
"Chú Trần, đến đây cháu tự đi được rồi ạ." Thái Tiểu Tịnh lấy dũng khí nói chuyện.
Trần Phong ngắm nhìn bốn phía, phát hiện bên đồng ruộng có người đang đánh cá dưới mương, cũng có người cày bừa từ sáng sớm, hắn ngẩng đầu nhìn cô nhóc rồi xoay người đi lên núi.
Thái Tiểu Tịnh vội vã thuận lợi lau mồ hôi trên mặt, nhóc xắn tay áo lên lên chống nạnh nghỉ một lát.
Hai cánh tay lộ ra bên ngoài đều có vết bầm tím cũ lẫn mới.
Là do bị véo mà ra.
Thái Tiểu Tịnh cảm thấy khá hơn chút rồi thì quẹo vào một con đường mòn, vừa đi vừa giang tay ra đụng vào những lá hòe hai bên đường.
Mùa hè hoa hòe nở, vừa đẹp vừa ăn ngon.
Đến khi đó, nhóc làm bánh bao hoa hòe, đem lên núi cho anh Bạch Ngọc ăn.
Thái Tiểu Tịnh dừng bước, nhóc vén áo len lên, nhìn tới nhìn lui cái vì tiền được nhép trong lưng quần, đôi mắt ngây thơ thêm mấy phần thận trọng: "Không để ở nhà được..."
Phải tìm một chỗ để giấu.
Thái Tiểu Tịnh chọn thật lâu mới quyết định được chỗ giấu tiền, nhóc giấu thật kỹ, sau đó đi đường vòng tới trước mộ của bà nội, khi còn sống bà rất thương nhóc, dập đầu mấy cái.
Mong bà nội phù hộ cho con thi đậu cấp 3, được rời khỏi đây.
Mong bà nội phù hộ cho anh Bạch Ngọc hết bệnh nặng, thân thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.
.
Đậu hũ năm trước làm đã hết sạch, Lương Bạch Ngọc vẫn còn muốn ăn, thế là Trần Phong ngâm đậu nành suốt đêm hôm qua.
Ngâm xong, cứ một lít đậu nành là đổ một ly thạch cao vào.
Trần Phong lấy một cái bàn chải nhỏ chà rửa cối xay trong phòng chứa đồ, sau đó xay đậu một cách thành thục.
Lương Bạch Ngọc ngồi ở bên cạnh nhìn, thỉnh thoảng múc một muỗng đậu bỏ vào trong lỗ nhỏ của cối xay, nhìn nó từ từ đi xuống.
"Đổ chút nào vào bên trong." Trần Phong nắm chiếc cối bằng gỗ, xoay tròn xoay tròn.
"Tôi biết... Châm nước để không bị nát vụn, nhà tôi hồi trước cũng làm như thế, khi nãy tôi chỉ quên chút thôi mà..." Lương Bạch Ngọc lẩm bẩm lấy cái muỗng sắt dài, múc nước từ trong thau đậu nành bỏ vào trong lỗ.
Dưới cối đá cũng có một cái lỗ, sữa đậu nành sẽ chảy từ trong đó ra, những cái lỗ đó hơi nhỏ, xung quanh nó đã bị sữa đậu nành đóng lại.
Lương Bạch Ngọc lấy muỗng nạo sữa đậu nành ra rồi bỏ vào trong thùng nhựa đỏ.
Trần Phong bắt gặp sự vui vẻ và trẻ con trong đôi mắt anh, nhìn thêm mấy lần.
Quá trình xay đậu này rất đơn giản, nhưng cũng rất khô khan.
Trần Phong chưa từng cảm thấy chuyện này thế mà cũng có không khí ấm áp, hắn thấp giọng: "Vui không?"
"Vui." Lương Bạch Ngọc đạp đạp lên chân hắn, tựa như một con mèo nhỏ, "Chú xay nhanh lên chút đi."
Trần Phong đẩy nhanh tốc độ.
.
Xay đậu xong, Lương Bạch Ngọc cũng ngủ mất, anh nằm trên đùi Trần Phong mà ngủ.
Thà nói rằng cảm thấy bắp thịt cứng ngắc hay là không tìm được tư thế ngủ cho thoải mái, còn hơn là phải nói lúc anh mê man ngủ thì ý thức đã hoàn toàn biến mất, giác quan cũng thế, cũng mất liên lạc với cái thế giới này.
Lương Bạch Ngọc tỉnh lại thì đã là xế chiều, anh vừa mở mắt đã nhìn thấy Trần Phong, mở miệng hỏi: "Có đậu hũ chưa?"
Trần Phong nhắm đôi mắt chua xót lại.
"Vẫn chưa làm phải không?" Lương Bạch Ngọc chậm rãi ngồi dậy.
Trần Phong đưa tay tới, để cho anh vịn lên: "Ừ."
"Chờ tôi hả?" Lương Bạch Ngọc cười, "Vậy thì tôi phải đi thôi, tôi muốn ăn tàu hủ nước đường."
Trần Phong mang lấy cho anh.
"Cha chú có ngủ trưa không?" Lương Bạch Ngọc vuốt mái tóc dài qua một bên, lúc cúi đầu mang giày để lộ ra gương mặt đã gầy đi rất nhiều, tuy vẫn tinh xảo nhưng có thêm cảm giác như một cái xác mới bò ra từ quan tài.
"Có." Trong lòng Trần Phong không bình tĩnh được.
Lương Bạch Ngọc nhỏ giọng: "Tôi cũng không dám vô phòng chú ấy đâu."
Trần Phong nhìn cặp mắt quyến rũ đa tình đó, bỗng nhiên giơ tay che lại.
Động tác mang giày của Lương Bạch Ngọc ngừng chốc lát, anh khẽ cười: "Làm gì đó, muốn hôn tôi à?"
Vừa nói xong đã đưa mặt mình lại gần, đôi môi vừa xinh đẹp vừa tái nhợt vểnh lên, một cử chỉ đầy vẻ mời gọi trêu chọc.
Trần Phong thả tay xuống, bước thẳng ra ngoài.
Lương Bạch Ngọc mím môi ho khan, trong cổ họng nồng lên mùi rỉ sét, túm tóc vô tội nói: "Sao vậy hả."
"Biết mà còn hỏi."
Lương Bạch Ngọc nghịch nút áo sơ mi, lầm bầm lầu bầu: "Làm gì có ai nguyện ý đi hôn một con ma bệnh chứ."
.
Vào thời điểm này, cho dù là cày ruộng, tưới rau hay là nhảy dây bên luống lúa... Việc gì cũng lười biếng.
Trần Phong đun sôi một nồi nước, sau đó vắt sữa đậu nành bằng tấm vải cũ, cho nước đã vắt vào trong nồi nước vừa đun, nấu xong thì đổ vào trong khuôn, thêm thạch cao đã chuẩn bị từ trước, lấy cái cối đè lên.
"Cần tôi làm gì không?" Lương Bạch Ngọc dựa vào tường, hai bên trái phải của anh đang treo thịt muối và thịt gà, mùi thơm ám hết lên người của anh.
"Không cần." Trần Phong múc nước đường cho anh, sau đó đi rửa nồi.
Rửa nồi xong, đậu hũ cũng đã xong.
Lương Bạch Ngọc vẫn chưa uống xong nước đường, sau đó bắt đầu ăn mấy muỗng tàu hủ hoa, ăn chưa được hai muỗng thì bỗng nhiên tay chân cứng ngắc.
Tình huống như vậy đã phát sinh nhiều lần nên anh đã tê dại với nó, anh không để lộ ra nửa điểm khác thường, chỉ xem như không có chuyện gì rồi ngồi xuống.
Trần Phong nhìn sang.
"Buồn nôn." Lương Bạch Ngọc tỏ vẻ khó chịu.
Sắc mặt Trần Phong căng thẳng, rảo bước về phía anh.
"Chọc chú thôi." Lương Bạch Ngọc vịn bàn đứng lên, trên tay còn dính chút nước đường, hơi kẹo lại, anh đưa tay lên trước mặt Trần Phong.
Trần Phong cầm tay Lương Bạch Ngọc, lấy khăn nhúng nước lau cho anh: "Chọc tôi thật?"
"Đúng đó đúng đó..." Lương Bạch Ngọc cười như một đứa trẻ biết mình làm chuyện sai, nhưng lần sau vẫn sẽ tiếp tục.
Trần Phong không nói lời nào mà nhìn chằm chằm anh, ánh mắt không có vẻ nghiêm nghị, cũng không có một chút nào cứng rắn đe dọa.
Mà là yếu thế, khẩn cầu.
Lương Bạch Ngọc không cười nữa.
"Được rồi, chắc là tôi bị cảm lạnh ấy, dạ dày không thoải mái cho lắm." Anh giương môi, "Bây giờ đỡ hơn nhiều rồi, không sao đâu."
Âm cuối còn nằm trên đầu lưỡi anh, anh nghiêng đầu nôn ra ngoài.
Nhịp tim Trần Phong chợt ngừng đập, tay chân luống cuống ôm lấy cái eo run rẩy của Lương Bạch Ngọc.
Lúc Lương Bạch Ngọc định thần lại, phát hiện trong đống thức ăn dư thừa không có cục máu, anh tỉnh rụi thở phào.
Còn chưa tới bước kia đâu.
"Mấy lời Lưu Khoan nói hồi năm ngoái toàn là giả, bịa đặt." Lương Bạch Ngọc đối diện với ánh mắt ửng đỏ của Trần Phong, đột ngột nói, "Thật ra gã cưỡng ép nhốt tôi vào trong nhà vệ sinh ở trạm xe, gã đã xấu mà miệng còn hôi nữa, tôi không cho gã đụng vào, suýt chút nữa là gã ta mất cả chì lẫn chài, vì thế gã trả thù tôi."
Thấy người đàn ông không nói gì, Lương Bạch Ngọc dựa lên vai hắn: "Không tin hả?"
Trần Phong đứng yên cho anh dựa vào, giọng khàn khàn: "Sao không giải thích với người ta?"
Lương Bạch Ngọc nhắm đôi mắt ướŧ áŧ: "Lười lắm."
Phòng bếp rơi vào khoảng không tĩnh mịch.
Trần Phong đè lại cái khuyên tai để ngăn chặn pheromone đang kịch liệt trào ra, chịu đựng đến mức gân xanh gồ lên trên trán, cơ mặt trông có hơi vặn vẹo.
Người trong lòng hắn có một cách sống khác với người bình thường, nằm bên ngoài những thế tục bình thường trong cuộc sống.
Trần Phong căn bản không có biện pháp gì chỉ trích nặng lời anh, chỉ có thể tự mình đau lòng.
.
Tối hôm đó, trong thôn lại có người tới.
Lần này không phải là Thái Tiểu Tịnh, mà là con trai của trưởng thôn, ngạo nghễ đứng trước cửa nói cha gã muốn gặp Lương Bạch Ngọc, kêu Lương Bạch Ngọc nhanh chóng xuống núi.
Trừ chó mực nhỏ, ngoài ra không ai để ý gã.
Hai ngày sau, trưởng thôn đích thân tới, xương cốt đã kém hơn so với năm ngoái rất nhiều, thân thể không nhanh nhẹn được, cả đường lên núi phải dựa vào hai đứa con trai dùng ván khiêng.
Chuyện này phải quấy rầy tới Trần Phú Quý nên trưởng thôn mới có thể bước vào cái cổng nhà họ Trần, gặp được Lương Bạch Ngọc đang nằm trên giường đọc sách.
Trưởng thôn kêu hai đứa con ra ngoài, còn dặn bọn họ khép cửa lại, đừng để cho Trần Phong đi vào.
Đợi cửa đóng, ông mới nói với Lương Bạch Ngọc: "Cứ tưởng cậu năm mới sẽ xuống núi sửa nhà, không ngờ cậu lại một mực ở nhà họ Trần."
Lương Bạch Ngọc lật một trang sách, môi nhẹ nhàng đọc theo.
Trưởng thôn bị làm lơ cũng không tức giận: "Con trai, con không đến tìm ông, ông chỉ có thể đến tìm con."
Xưng hô này nghe thân thiện một cách kỳ lạ.
Lương Bạch Ngọc nôn khan bước xuống giường rót nước uống, một đôi tay đầy đồi mồi kéo tay anh.
Sau một khoảng lặng khiến người khác khó chịu, anh hất cái tay ra, để lộ cảm xúc đầu tiên từ khi trưởng thôn bước vào nhà — u ám.
Việc này so với anh của ngày thường thì cứ như là một người khác.
Trưởng thôn thấy phản ứng của Lương Bạch Ngọc, những suy đoán lộn xộn trong đầu ông mấy ngày nay đều được rõ ràng.
Từng chuyện xảy ra ở trong thôn, từng cái mạng người từ mùa thu năm ngoái cho đến cuối năm, đều được liên kết lại dưới góc nhìn của ông.
Mặc dù có một số chuyện ông không nghĩ ra nguyên nhân.
Nhưng ông không có thời gian, cũng không có tinh lực để ngẫm nghĩ, ông đến đây là vì gia đình mình.
"Cậu trở lại đây không phải là vì nhớ nhà, mà là muốn điều tra chuyện liên quan tới cha mẹ cậu." Trưởng thôn nói bằng cái giọng đục ngầu.
Lương Bạch Ngọc rót nước.
Trưởng thôn cho rằng anh thầm thừa nhận: "Vậy khi nào cậu mới xử lý tôi?"
Nước sôi được đổ vào trong ấm trà, tỏa ra hơi nước mờ.
Lương Bạch Ngọc bỏ bình nước xuống, lột mấy miếng nhựa bị tróc: "Sao tôi phải xử lý ông?"
"Chuyện thảo dược." Trong cái mồm móm sộm của trưởng thôn phun ra mấy chữ.
"Ông đang nói tới cái lọ thuốc mỗi nhà đều phải có, dùng để vượt qua kỳ phát tình, cứu không biết bao nhiêu người kia à?" Lương Bạch Ngọc nói sâu xa.
Trưởng thôn chắc chắn Lương Bạch Ngọc đã biết hết tất cả, thế mà bây giờ anh lại giả bộ không hiểu, Móng tay ố vàng gảy mấy cọng tóc trên mái tóc bạc thưa thớt, từng ký ức mờ nhạt hiện lên trong mắt ông.
Trước kia trong thôn không chào đón người ngoài.
Vợ chồng nhà họ Lương vì muốn ở đây nên đã đưa cho ông một túi hạt giống, nói là có thể ức chế pheromone.
Lúc đó ông không hiểu một chữ nào, cái gì mà tuyến thể rồi còn pheromone gì gì đó toàn là nói láo, lúc đó ông vẫn còn trẻ, đều dễ bị xao xuyến với vẻ đẹp kinh thiên động địa như bao người đàn ông khác, không muốn chiếm lấy làm của riêng, cảm thấy mình không xứng đáng, ảo tưởng là phạm thượng.
Cha ông chống gậy nói cô vợ nhà họ Lương là một mối tai họa, không thể giữ lại, phải đuổi đi.
Ai ngờ vào hôm đó, thôn kế bên bỗng xuất hiện hai người phân hóa.
"Tôi là trưởng thôn, tôi cầm hạt giống ra nói rõ công dụng và giảng giải về giới tính thứ hai thì mọi người mới tin, nếu để người ngoài nói thì sẽ bị xem thành chuyện bịa đặt vô chứng cứ." Trưởng thôn thở dài, "Sau đó tôi tính mở họp nói rõ, nhưng cha mẹ cậu cảm thấy không cần thiết."
Lương Bạch Ngọc khẽ bật ra tiếng cười thật nhẹ.
"Chuyện đã cũ lắm rồi, không có ai làm chứng cho tôi, cậu không tin cũng là chuyện bình thường thôi, nhưng có hai điều tôi không thể không nói, chuyện cha mẹ cậu gặp nạn có liên lụy đến mấy gia đình, khiến bọn họ phẫn nộ, oán hận, bọn họ muốn đập phá nhà của cậu, là tôi đã ngăn lại." Trưởng thôn tung ra lời kịch đã chuẩn bị từ trước, "Nếu không có tôi thì nhà cậu đã bị phá từ lâu rồi."
Lương Bạch Ngọc im lặng.
"Còn nữa, lúc cậu trở về thôn, tôi cũng không nghe theo ý kiến của thôn dân mà đuổi cậu đi." Trưởng thôn dừng hồi lâu, ngồi không yên, ông dùng giọng điệu già nua yếu ớt nói, "Tôi cũng không còn sống bao lâu nữa, hy vọng cậu xem xét lại tôi từng bảo vệ nhà cậu như thế nào, rồi cứ thế mà chôn chuyện thảo dược xuống mồ với tôi đi."
Nói đi nói lại nãy giờ, nhưng chủ yếu chỉ là vờ tỏ ra chân thành, làm ra vẻ tội nghiệp trước khi chết để cầu xin Lương Bạch Ngọc đừng vạch trần ông ta.
Trong nhiều năm qua, ông ta có vô số cơ hội để nói ra sự thật, thảo dược là do người nhà họ Lương mà mấy người luôn soi mói xỉ vả các thứ mang vào trong thôn, tất cả mọi người đều mang ơn bọn họ.
Nhưng ông lại không nói.
Không có dự định sẽ nói ra.
Trưởng thôn đợi cả nửa ngày trời cũng không đợi được đáp án mà mình muốn, cái mặt nạ yếu thế hiền lành kia dần dần tróc ra.
"Cho dù bây giờ cậu xuống núi nói toạc hết cả miệng lưỡi ra thì chẳng ai tin đâu."
Đây là sự thật, trong lòng ông rất rõ ràng, nhưng ông vẫn không muốn sau khi ông chết, con cháu ông ta sẽ bị liên lụy vào chuyện cũ năm xưa.
Không muốn bị ai bàn tán, quăng gia đình ông vào trong vũng bùn của nhà họ Lương.
Lương Bạch Ngọc nhìn ông già đã cạn dầu, nhìn một hồi, anh chỉ cửa phòng, cười nói: "Cút."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất