Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi

Chương 171: Biến Cố

Trước Sau
Nhóm người thảo luận chuyện huyết tình hổ vương cả nửa ngày nhưng không có kết quả gì, chỉ đành tạm thời tan họp.

Sau khi mọi người giải tán rời đi, trong phòng chỉ còn lại Vương Nham cùng ba vị trung tướng.

“Phong Tín, bản thống kê chiến tích có chưa?” Vương Nham hỏi.

Phong Tín gật đầu: “Đã thống kê cơ bản rồi, tam hoàng tử giết hai tinh thú cấp bảy, mười ba tinh thú cấp sáu, một trăm năm mươi sáu tinh thú cấp năm.”

“Thiên Diệp công tử giết hai tinh thú cấp bảy, mười hai tinh thú cấp sáu, một trăm sáu mươi hai tinh thú cấp năm.”

“Trịnh Huyên giết bảy tinh thú cấp sáu, bảy mươi tám tinh thú cấp năm.”

“Tam hoàng tử phi giết bốn tinh thú cấp sáu, tám mươi ba tinh thú cấp năm.”

… …

“Tam hoàng tử phi cũng lợi hại như vậy à?” Mặt thẹo có chút bất ngờ hỏi.

Phong Tin gật đầu: “Tài bắn cung của tam hoàng tử phi siêu quần, không hụt phát nào.”

Mặt thẹo nhịn không được khiếp sợ nói: “Tam hoàng tử phi đúng là đa tài đa nghệ a!”

“Tam hoàng tử đúng là phúc khí! Nghe nói hôn sự này là do Nạp Lan vương phi chỉ định, mới đầu tam hoàng tử cũng rất phản đối.” Độc nhãn có chút bát quái nói.

Phong Tín nhún vai: “Chuyện hối hận nhất đời này của Nạp Lan vương phi có lẽ là gả tam hoàng tử phi cho tam hoàng tử đi.”

Vương Nham thở hắt một hơi, thản nhiên nói: “Được rồi, đừng nói hưu nói vượn nữa, lần thú triều này hơn phân nửa công lao là nhờ nhóm tam hoàng tử, chúng ta không thể vì thế mà buông lỏng, sớm muộn gì tam hoàng tử cũng sẽ rời đi, sau này, chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình.”

“Thượng tướng nói đúng.” Phong Tín nghiêm túc nói.

“Nói ra thì người tài bên cạnh tam hoàng tử thật sự không ít a!”

Vương Nham gật đầu: “Đúng vậy! Cũng không biết Thiên Diệp công tử từ đâu nhảy ra, nhìn bản lĩnh của hắn thì tựa hồ từng trải qua cuộc sống giết chóc, thế nhưng chưa từng nghe tới tên hắn a.”

Độc nhãn gật đầu, thực đồng ý: “Đúng vậy! Vừa thấy hắn ra tay liền biết là tay lão luyện.”

Phong Tín nhìn về phía mặt thẹo, có chút bỡn cợt nói: “Mặt thẹo đúng là may mắn a! Trước kia người ta chỉ túm ngươi quật vài cái chứ không hạ sát thủ, ngươi xem hôm nay người ta ra tay tâm ngoan thủ lạt cỡ nào a!”

Mặt mặt thẹo đỏ rần: “Chuyện lâu vậy rồi mà ngươi còn lôi ra nói, các ngươi không phiền nhưng ta phiền a.”

Vương Nham cau mày: “Được rồi, đừng nháo loạn nữa, lần thú triều này chỉ sợ là đợt đầu tiên, những đợt sau sẽ càng kịch liệt hơn nữa, chúng ta phải chuẩn bị sẵn dàng, kế tiếp chắc chắc sẽ là một trận đánh ác liệt.”

Nghe thấy lời Vương Nham, sắc mặt nhóm mặt thẹo đều có chút ngưng trọng.

Trải qua một đợt thú triều sẽ có vài ngày sóng êm gió lặng, Mạc Phi nắm chặt thời gian điều chế mấy chục sọt dược tề, cuối cùng cũng hoàn thành tờ danh sách mà độc nhãn trung tướng đưa trước đó.

Mạc Phi ngồi trên ghế, mỉm cười hài lòng: “Cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ, có thể nghỉ ngơi vài ngày a.”

Mạc Nhất gật đầu: “Chúc mừng thiếu gia.”

Mạc Phi duỗi người, hệt như không có xương cốt nằm dài trên ghế dựa: “Mấy ngày nay chưa có ngày nào ngủ đủ giấc, ta thật đáng thương a!”

“Mấy hôm nay nắng khá tốt, thiếu gia có thể nhân cơ hội dạo chơi giải sầu một chút.”

Mạc Phi gật đầu: “Ta cũng nghĩ vậy.”

Nhóm binh sĩ hỗ trợ trong phòng dược quay mặt nhìn nhau, nhất trí cho rằng độc nhãn trung tướng thực không quyết đoán, cư nhiên đưa danh sách yêu cầu ít như vậy.

Độc nhãn trung tướng mở cửa, lấy lòng nói: “Tam hoàng tử phi điện hạ, đang nghỉ ngơi à?”



Mạc Phi gật đầu: “Đúng vậy! Mới vừa nghỉ, trung tướng có việc gì sao?”

Độc nhãn trung tướng xấu hổ cười nói: “Là thế này, sau khi trải qua một trận thú triều, người bị thương không ít, dược tề lại quá thiếu thốn, tam hoàng tử phi, ngươi xem có nên chuẩn bị thêm một chút không a!”

Độc nhãn trung tướng vừa nói vừa đưa tới một tờ giấy, nhìn nội dung trên tờ giấy, Mạc Phi chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt chút nữa đã ngã quỵ.

Dược tề yêu cầu trong danh sách chẳng những tăng gấp đôi số lượng so với lần trước mà ngay cả cấp bậc cũng tăng lên.

Mạc Phi liếc nhìn độc nhãn trung tướng, cười gượng: “Trung tướng, ngươi thật sự rất xem trọng ta a.”

“Đương nhiên, đương nhiên rồi, hiện giờ trong quân doanh làm gì có ai dám khinh thường ngươi.” Độc nhãn trung tướng nghiêm trang nói.

Mạc Phi: “…”

“Tam hoàng tử phi, tam hoàng tử phi, không tốt, không tốt.” Một binh sĩ vội vàng chạy vào.

“Không tốt, cái gì không tốt?” Mạc Phi chống cằm hỏi.

“Tiểu song đầu cưu của ngươi đột nhiên nổi điên, nó nhảy vào ổ gà, rất nhiều gà bị nó mổ chết.” Binh sĩ nói.

Ánh mắt Mạc Phi lóe lên một tia kinh ngạc, tiểu song đầu cưu vẫn rất dịu ngoan, tuy ngẫu nhiên cũng lén bắt trộm vài con gà nhưng tuyệt đối sẽ không nháo lớn như vậy.

Mạc Nhất nhìn Mạc Phi: “Thiếu gia, ngươi thấy sao?”

Mạc Phi lắc đầu: “Ta cũng không biết, phải qua đó xem mới biết được.”

Lúc Mạc Phi tới nơi, tiểu song đầu cưu đang giang rộng cánh hùng dũng oai vệ đứng trong ổ gà, bộ dáng khắp trời đất này ta là lớn nhất.

Bên chân tiểu song đầu cưu là mấy con gà bị mổ chết, trong ổ gà vẫn còn vài con đang cụp cánh run lẩy bẩy trốn trong góc.

Hai đại song đầu cưu có chút sốt ruột xoay vòng vòng trên đầu tiểu song đầu cưu.

Mạc Phi dùng tinh thần lực câu thông tiểu song đầu cưu thì phát hiện tinh thần tiểu song đầu cưu hiện giờ rất táo bạo, ánh mắt tràn đầy công kích.

Nhìn đôi mắt đỏ ngầu của tiểu song đầu cưu, Mạc Phi từ bỏ câu thông, chuyển ánh mắt về phía đại song đầu cưu.

Đại song đầu cưu có chút lo lắng kêu chói tai, ánh mắt tràn đầy sầu lo.

“Thiếu gia, sao lại thế này?” Mạc Nhất hỏi.

“Hắc mao nói hôm nay chúng nó bay tới bên sông uống nước thì phát hiện có rất nhiều tinh thú phát cuồng, hắc mao cảm thấy nước trong sông có vấn đề nên không dám uống, thế nhưng tiểu song đầu cưu vì quá khát nên không chịu nghe lời, kiên trì muốn uống nên biến thành thế này.” Sắc mặt Mạc Phi có chút u ám.

Mạc Nhất trừng mắt: “Chẳng lẽ nước trong sông có vấn đề?”

Mạc Phi gật đầu: “Hẳn là vậy.”

Nếu nguồn nước trong rừng Lạc Nhật có vấn đề thì tinh thú dưới hạ nguồn sẽ thế nào? Mặc kệ là người hay thú, tinh thú cao cấp có linh trí, khi biết nước có vấn đề có lẽ tạm thời chúng sẽ không uống, thế nhưng quá khát cũng sẽ liều lĩnh uống bừa thôi.

“Lâu Vũ, Thiên Diệp, Trịnh thiếu đâu?” Mạc Phi hỏi người bên cạnh.

“Ba vị thiếu gia đang tiến vào rừng điều tra sự tình.” Một binh sĩ ở bên cạnh vội đáp.

Mạc Phi có chút đăm chiêu: “Vậy sao.” Cả ba bọn họ đều đi, chỉ sợ sự tình không đơn giản.

“Trung tướng, không tốt, rất nhiều người đã uống nước hồ, hiện giờ trạng thái không ổn lắm, cũng may người xảy ra chuyện cũng không nhiều, tạm thời đã bị áp chế.” Một binh sĩ vội vàng chạy tới bẩm báo.

Độc nhãn trung tướng nhìn về phía Mạc Phi: “Tam hoàng tử phi, ta qua đó xem thử.”



Mạc Phi gật đầu: “Hảo.”

Mạc Phi đang định tới con sông xem thử thì phát hiện nhóm ba người Lâu Vũ mệt mỏi gấp gáp quay trở lại.

Nhìn biểu tình ngưng trọng của Lâu Vũ, tâm Mạc Phi trầm xuống.

Lâu Vũ nhìn Mạc Phi, nghiêm túc nói: “Chúng ta vào trong rồi nói.”

Mạc Phi gật đầu: “Hảo.”

Mạc Phi cùng nhóm Lâu Vũ tiến vào phòng dược.

Thiên Diệp láy ra mười hai lọ nước: “Đây là nước trong sông Lạc Nhật mà chúng ta lấy ở các đoạn khác nhau, bước đầu có thể xác định là có người bỏ độc vào nước.”

“Tình hình phát cuồng của tinh thú ở thượng du rất nghiêm trọng, ta hoài nghi có người đổ dược tề vào nguồn nước trên thượng du, dược tề theo đó chảy xuôi xuống hạ du làm những đoạn khác cũng bị ô nhiễm.” Lâu Vũ nói.

Mạc Phi nhận lấy số lọ nước, tiến hành kiểm tra.

Nhìn báo cáo giám định thành phần, Mạc Phi nói: “Hàm lượng dược tề trong nước sông rất cao, tinh thú phát cuồng không có khả năng là ngẫu nhiên, rõ ràng đã có người đổ một lượng lớn dược tề cuồng bạo xuống sông, sau khi uống nước, tinh thú sẽ nhanh chóng tiến vào trạng thái cuồng bạo.”

Lâu Vũ hít sâu một hơi: “Là Nạp Lan Nguyệt, nhất định là Nạp Lan Nguyệt, trước kia trong Nạp Lan gia có một tinh sư tư chất xuất chúng nuôi dưỡng một con liệt diễm hỏa từ lúc bé, sau khi tiến vào cấp sáu con hổ kia không thể nào tiến cấp được nữa.”

“Vì trợ giúp con hổ kia thăng cấp, người nọ đã cầu Nạp Lan Hình, Nạp Lan Hình chế luyện ra một loại dược tề, vốn nghĩ dược tề kia sẽ trợ giúp con hổ kia thăng cấp, nào ngờ sau khi dùng thuốc nó lại phát cuồng giết chết không ít người Nạp Lan gia, Nạp Lan gia phải điều động không ít cao thủ mới giết được nó. Từ đó về sau, loại dược tề kia đã bị bỏ xó, nữ nhân điên Nạp Lan Nguyệt kia cư nhiên vì giết ta mà làm tới nước này, nàng thực sự đã tẩu hỏa nhập ma rồi.”

Thiên Diệp có chút thương hại nhìn Lâu Vũ: “Có một kế mẫu như vậy, ngươi cũng không dễ dàng a!”

Lâu Vũ hít sâu một hơi, không nói thêm gì.

Trịnh Huyên nhíu mày: “Nạp Lan vương phi thật sự quá đáng, nếu thú triều lan rộng thì cả quốc gia cũng có thể không tồn tại được nữa.”

“Chúng ta phải nhanh chóng nghĩ cách, cũng may hiện giờ tinh thú cuồng bạo đại đa số chỉ đang tự giết hại lẫn nhau, nếu bọn họ chuyển mục tiêu về phía chúng ta thì phiền lớn.” Lâu Vũ ngưng trọng nói.

“Chi! ! !” Tiếng cảnh báo chói tai vang lên.

“Thú triều lại tới rồi!” Lâu Vũ nói.

Mạc Phi nói: “Các ngươi ra ngoài xem thử đi, chuyện dược tề ta sẽ nghĩ cách.”

Ba người gật đầu, nhanh chóng rời đi.

Nhìn mấy lọ nước hồ, Mạc Nhất nhíu chặt mày: “Thiếu gia, ngươi nghĩ ra cách nào không?” Mạc Nhất hỏi.

Mạc Phi gật đầu: “Dược tề cuồng bạo có thề dùng dược tề thanh tỉnh trung hòa. Vấn đề là cấp bậc loại dược tề này không thấp, là dược tề cấp sáu, vì đối phó Lâu Vũ mà đối phương đã hạ vốn gốc, hẳn đã phải dùng tới hơn trăm lọ dược tề, nói cách khác, ta cần phải điều chế số lượng dược tề thanh tỉnh tương tự mới có thể trung hòa.”

Mạc Nhất hít sâu một hơi: “Thiếu gia, điều chế một trăm phần dược tề, ngươi cần bao nhiêu thời gian?”

“Ba ngày, hiện giờ vấn đề không phải thời gian mà là dược liệu cấp sáu không đủ.” Mạc Phi ngưng trọng nói.

“Việc này không thể chậm trễ, thiếu gia, ngươi biết dược liệu cần dùng ra đi, ta sẽ đi hỏi ba vị trung tướng.” Mạc Nhất nói.

Mạc Phi gật đầu: “Hảo, đúng rồi, linh lực của Trịnh Huyên tựa hồ đã gần đạt tới giới hạn cấp sáu rồi.”

Mạc Nhất gật đầu, Lâu Vũ cùng Thiên Diệp trước sau thăng cấp đã kích thích Trịnh Huyên rất lớn, mấy ngày nay không phải đối chiến với tinh thú, Trịnh Huyên liền liều mạng tu luyện.

Mạc Phi thở dài: “Hiện giờ thế cục rất loạn, thực lực của Trịnh Huyên rất cần tăng tiến, ngươi hỏi xem trong tay hắn có tinh thảo thích hợp hay không, có thì ta có thể giúp hắn điều chế dược tề thăng cấp.”

Mạc Nhất gật đầu: “Hảo, ta thay Trịnh Huyên cám ơn thiếu gia.”

Mạc Phi nhún vai: “Không cần cám ơn, tình hình hiện giờ, thực lực Trịnh Huyên càng cao thì sự an toàn của chúng ta cũng được đảm bảo hơn.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau