Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi
Chương 239: Đường Thiên Thánh Bỏ Mạng
Tiểu Kim ngẩng đầu tông mạnh về phía Đường Thiên Thánh, loại linh vật trời sinh đất dưỡng như hoàng kim giao, khí lực lớn kinh người, Đường Thiên Thánh bị húc bay ra ngoài.
Tiểu Kim hướng Đường Thiên Thánh kêu gào thị uy, con ngươi tràn đầy tức giận.
Đường Thiên Thánh bị đụng bay ra ngoài nặng nề rớt xuống đất, phun ra một ngụm máu lớn.
Nhìn dáng vẻ chật vật của Đường Thiên Thánh, Tiểu Kim đắc ý toét miệng, con ngươi trong suốt long lanh.
Nhìn tình trạng Đường Thiên Thánh, lại nghĩ tới cái chết thảm của Thượng Quan Đình, tâm tình Tân Minh Nguyệt nhịn không được có chút phức tạp.
Đường Thiên Thánh kiêu ngạo không ai bì nổi ở trường, giờ phút này lại vô cùng chật vật té xuống đất.
Tiểu Kim giống như mèo vờn chuột đuổi theo Đường Thiên Thánh, vết thương trên người Đường Thiên Thánh không ngừng gia tăng.
Thiên Diệp sờ cằm, đầy kinh bỉ nói: “Tên Đường Thiên Thánh này thực quá vô dụng mà! Một con rồng sữa mà cũng không đối phó được, còn dám tự xưng là đứng đầu Tinh Thần tứ tinh.”
Mặc Bắc nhìn Thiên Diệp, nhàn nhạt nói: “Nếu đổi lại là ngươi, ngươi cũng bị tiểu giao này chơi đùa như vậy thôi.”
Thiên Diệp trừng Mặc Bắc, lên mặt cụ non: “Tiểu quỷ, không biết thì đừng có nói bậy bạ. Ta đây là ai chứ, ta mà ngay cả một rắn nhỏ cũng đánh không lại sao?”
Khóe miệng Mặc Bắc nhịn không được co quắp, tên Đường Thiên Diệp này cũng chẳng lớn hơn hắn bao nhiêu, cư nhiên gọi hắn là tiểu quỷ.
Thiên Diệp lắc đầu, thở dài than ngắn: “Cầm đầu tinh thần tứ tinh mà chỉ có tài nghệ nhiêu đây, mấy tên còn lại chắc cũng toàn là có danh vô thực, trước kia viện trưởng nói tinh thần tứ tinh đều là thùng cơm, ta cứ nghĩ viện trưởng ghen tị, bây giờ… ai…. quả nhiên…”
“Khụ khụ.” Lâu Vũ kho khan hai tiếng ngắt lời Thiên Diệp.
Thiên Diệp liếc mắt: “Ngươi làm sao vậy, cảm à? Thân thể không tốt sao? Ngươi phải biết bảo trọng thân thể a!”
Lâu Vũ dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngu nhìn Thiên Diệp, tức giận nói: “Mặc Bắc chính là một trong tứ tinh.”
Thiên Diệp trợn to mắt, ngây ngốc nhìn qua Mặc Bắc: “Đúng nha, suýt chút nữa ta đã quên mất, ngươi cũng là một trong tứ tinh.”
Mặc Bắc: “…”
Đường Thiên Thánh thực tức giận cắn răng, hắn đã phát hiện tung tích đám Thiên Diệp, nghĩ tới trước lúc vào tiên cảnh mình đảm bảo sẽ cho Thiên Diệp dễ nhìn, giờ Thiên Diệp thì tránh ở một bên xem náo nhiệt, mình thì chật vật không chịu nổi, Đường Thiên Thánh vừa xấu hổ lại căm hận.
Đường Thiên Thánh phát hiện tung tích đám Thiên Diệp, tự nhiên cũng phát nhiện đám Mặc Bắc, thấy đám Mặc Bắc chung sống hòa bình với đám Thiên Diệp, Đường Thiên Thánh suýt chút nữa đã tức điên.
“Ngươi không lên giúp à?” Tân Minh Nguyệt hỏi Thiên Diệp.
“Giúp? Giúp cái gì?” Thiên Diệp không hiểu hỏi.
“Đường Thiên Thánh a! Các ngươi dù sao cũng là anh em mà.” Tân Minh Nguyệt nhắc nhở.
Thiên Diệp liếc mắt: “Nha đầu, ngươi đang nói mê sảng gì vậy, ta lớn lên đẹp trai như vậy, dáng dấp của tên kia thảm hại như vậy, không có điểm nào giống nhau, sao là anh em được chứ? Nha đầu, cơm có thể ăn lung tung, nói không thể nói bậy bạ.”
“…Đường Thiên Thánh thật ra thì… dáng dấp cũng không tệ lắm đi.” Theo Tân Minh Nguyệt biết, Đường Thiên Thánh tuổi trẻ tài cao, thực lực mạnh mẽ, được rất nhiều sư tỷ sư muội yêu thích, bên cạnh nàng cũng có vài người.
“Nha đầu, thưởng thức của ngươi kém quá, trình độ này mà cũng gọi là không tệ lắm, cùng lắm cũng phải như Lâu Vũ mới miễn cưỡng xem là soái.” Thiên Diệp thực khinh thường nói.
Tân Minh Nguyệt: “…”
“Mặc sư đệ, Tân sư muội, Đới sư muội, các ngươi sao vẫn không chịu xuất thủ? Các Ngươi đã nói sẽ dốc toàn lực trợ giúp ta mà.” Đường Thiên Thánh hô to.
Nhìn vết thương trên mặt Đường Thiên Thánh, Đới Nhiêu cuống quít lắc đầu, nàng không muốn bị hủy dung! Hoàng kim giao lợi hại như vậy, bọn họ có ra tay cũng không làm được gì, Đường Thiên Thánh thực xấu xa, muốn kéo cả bọn họ xuống nước: “Sư huynh, không phải sư muội không muốn hỗ trợ, mà là hoàng kim giao thật sự quá lợi hại, sư muội xuất thủ cũng là chịu chết chung thôi!”
Nghe thấy lời Đới Nhiêu, Đường Thiên Thánh tức tới suýt chút nữa hộc máu.
Ban đầu hắn hao hết tâm cơ ngăn cản Lý Thiên Kiếm tiến vào bí cảnh, hết lòng tiến cử Đới Nhiêu, kết quả Đới Nhiêu lại đối với hắn như vậy.
Mặc Bắc cùng Tân Minh Nguyệt trố mắt nhìn nhau, cũng không nhúc nhích, Đường Thiên Thánh cấp chín còn không phải là đối thủ của hoàng kim giao, nói chi là bọn họ.
Hoàng kim giao nhìn Đường Thiên Thành ngày càng chật vật hơn, công kích cũng sắc bén hơn.
“A!” Đường Thiên Thánh đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm.
Một cánh tay của Đường Thiên Thánh bị hoàng kim giao cắn cụt, chỗ bị cụt phun máu như suối.
“Phi.” Hoàng kim giao giống như ghét bỏ phun cánh tay Đường Thiên Thánh ra ngoài.
Lâu Vũ lạnh lùng nhìn đám Mặc Bắc, nếu hoàng kim giao thật sự giết Đường Thiên Thánh thì nhóm người này không thể lưu lại, lỡ như bị đám người này tiết lộ tin tức, để người ta biết hoàng kim giao cùng Mạc Phi có liên quan thì Mạc Phi sẽ bị nguy hiểm.
Nhìn ra sát ý của Lâu Vũ, trong lòng Mặc Bắc trầm xuống.
“Mạc Phi đồng học.” Mặc Bắc kêu một tiếng.
Mạc Phi quay đầu hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Mạc Phi đồng học có phải muốn mang hoàng kim giao ra ngoài không?”
Mạc Phi gật đầu: “Đúng vậy! Có vấn đề gì không?”
Mặc Bắc nhàn nhạt nói: “Nếu muốn mang nó ra ngoài thì ngươi không thể để Đường Thiên Thánh chết trong tay hoàng kim giao.” Mặc Bắc thầm nghĩ, địch nhiều ta ít, đối phương lại có hoàng kim giao tương trợ, mình biết bí mật của đối phương, muốn đánh tan tâm tư giết người diệt khẩu của đối phương thì chỉ có một phương pháp là cùng đứng trên một thuyền.
Tân Minh Nguyệt cũng nhận ra, lập tức giải thích: “Trên người Đường Thiên Thánh có thần hồn linh ấn mà trưởng lão Đường gia gieo, một khi hắn chết, thần hồn linh ấn sẽ chuyển tới trên người kẻ đã giết hắn.”
Mặc Bắc gật đầu: “Tân sư muội nói không sai, Đường Thiên Thánh là đối tượng trọng điểm được đào tạo của Đường gia, hắn chết, Đường gia nhất định sẽ không bỏ qua.”
Thiên Diệp trừng mắt: “Ai nha, Đường gia bảo hộ Đường Thiên Thánh đúng là chặt chẽ mà!”
Thiên Diệp nhìn Đường Thiên Thánh, lại nghĩ tới đời trước chết thảm, trong lòng nhịn không được có chút chua chát.
Nghe thấy lời Mặc Bắc cùng Tân Minh Nguyệt, Đường Thiên Thánh giận không có chỗ phát tiết, Mặc Bắc, Tân Minh Nguyệt, hai kẻ khốn khiếp này lại đứng chung một chỗ với đám học viện Thiên Hà, đúng là vô liêm sỉ.
“Mặc Bắc, Tân Minh Nguyệt, hai ngươi đúng là kẻ ăn cây táo rào cây sung.” Đường Thiên Thánh tức giận quát to.
Tiểu giao long phát hiện Đường Thiên Thánh vẫn còn khí lực kêu la nên một lần nữa xuất lực húc bay Đường Thiên Thánh ra ngoài.
Mặc Bắc nhàn nhạt nhìn Đường Thiên Thánh, trong mắt lóe lên một tia giễu cợt.
Tinh thần tứ tinh bằng mặt mà không bằng lòng, Đường Thiên Thánh đố kị người tài lại kiêu căng tự đại, Mặc Bắc căn bản không thích Đường Thiên Thánh, lời điểm này, dĩ nhiên sẽ không ra tay hỗ trợ.
Đường Thiên Thánh căn răng, trong lòng tràn đầy hận ý.
“Tiểu Kim, đừng giết hắn.” Mạc Phi lạnh lùng quát.
Hoàng kim giao quẫy đuôi hất văng Đường Thiên Thánh ra ngoài, Đường Thiên Thánh té ngã thực chật vật nhưng vẫn còn thở.
“Tiểu Kim, trở lại.” Mạc Phi hô.
Hoàng kim giao do dự một chút, cuối cùng vẫn lắc lư bay lại chỗ Mạc Phi.
Đường Thiên Thánh hung hãn trợn mắt: “Các ngươi dám giết ta, Đường gia sẽ không bỏ qua các ngươi.”
Lâu Vũ nâng tay ném một lọ thuốc về phía Đường Thiên Thánh, bình dược nổ tung, mùi dược thảo nồng đậm thơm ngọt lập tức đập vào mặt.
Hoàng kim giao ngửi thấy mùi hương liền đạp đạp chân muốn bổ nhào tới, bất quá bị Mạc Phi túm chặt đuôi kéo lại.
“Nghĩ hương dược tề?” Mặc Bắc hỏi.
Mạc Phi gật đầu: “Đúng vậy!”
Tân Minh Nguyệt cắn môi, mặc dù nàng không phải dược sư nhưng cũng có chút hiểu biết về loại dược tề này.
Nghĩ hương dược tề có thể mô phỏng mùi vị của linh thảo cấp cao, dùng để hấp dẫn sự chú ý của tinh thú.
Lúc này Đường Thiên Thánh trong mắt tinh thú chính là một bụi linh thảo đại bổ.
Âm thanh một đám tinh thú truyền tới.
“Mau rút lui.” Mạc Phi lạnh giọng nói.
Mọi người nhanh chóng rời đi, một đoàn tinh thú vọt về phía Đường Thiên Thánh.
Nhìn đám tinh thú chen chúc, con ngươi Mặc Bắc lóe lên chút nghi hoặc: “Từ đâu chạy tới nhiều tinh thú cấp bảy như vậy, không đúng lắm a!”
“A!” Một tiếng kêu tê tâm liệt phế thực thảm thiết vang lên.
“Đường Thiên Diệp, các ngươi chết không được tử tế đâu! Đường Thiên Diệp, ngươi nhất định sẽ bị báo ứng!” Âm thanh tràn đầy oán hận của Đường Thiên Thánh quanh quẩn trên không.
Thiên Diệp liếc mắt, bất mãn nói: “Tên khốn khiếp Đường Thiên Thánh này cư nhiên nguyền rủa người đẹp trai như ta chết không được tử tế, đúng là táng tận lương tâm mà.”
Tiểu giao nằm trên đỉnh đầu Mạc Phi, dùng móng vuốt gãi gãi tóc hắn.
Mạc Phi thực bất đắc dĩ nói: “Được rồi mà, đừng làm rộn, cái đó không phải tinh thảo cao cấp, chỉ là một xú nam nhân được phun một lớp nước hoa nên ngửi mới thơm ngon như vậy mà thôi, ăn vào miệng có ngon chút nào đâu, không phải mi vừa mới nếm thử à?”
Tiểu giao lập tức gật đầu, ánh mắt vẫn còn chút lưu luyến nhìn về phía Đường Thiên Thánh.
“Đường Thiên Thánh hẳn đã chết rồi đi?” Trịnh Huyên hỏi.
Mạc Phi gật đầu: “Hẳn là vậy.”
Tiểu Kim hướng Đường Thiên Thánh kêu gào thị uy, con ngươi tràn đầy tức giận.
Đường Thiên Thánh bị đụng bay ra ngoài nặng nề rớt xuống đất, phun ra một ngụm máu lớn.
Nhìn dáng vẻ chật vật của Đường Thiên Thánh, Tiểu Kim đắc ý toét miệng, con ngươi trong suốt long lanh.
Nhìn tình trạng Đường Thiên Thánh, lại nghĩ tới cái chết thảm của Thượng Quan Đình, tâm tình Tân Minh Nguyệt nhịn không được có chút phức tạp.
Đường Thiên Thánh kiêu ngạo không ai bì nổi ở trường, giờ phút này lại vô cùng chật vật té xuống đất.
Tiểu Kim giống như mèo vờn chuột đuổi theo Đường Thiên Thánh, vết thương trên người Đường Thiên Thánh không ngừng gia tăng.
Thiên Diệp sờ cằm, đầy kinh bỉ nói: “Tên Đường Thiên Thánh này thực quá vô dụng mà! Một con rồng sữa mà cũng không đối phó được, còn dám tự xưng là đứng đầu Tinh Thần tứ tinh.”
Mặc Bắc nhìn Thiên Diệp, nhàn nhạt nói: “Nếu đổi lại là ngươi, ngươi cũng bị tiểu giao này chơi đùa như vậy thôi.”
Thiên Diệp trừng Mặc Bắc, lên mặt cụ non: “Tiểu quỷ, không biết thì đừng có nói bậy bạ. Ta đây là ai chứ, ta mà ngay cả một rắn nhỏ cũng đánh không lại sao?”
Khóe miệng Mặc Bắc nhịn không được co quắp, tên Đường Thiên Diệp này cũng chẳng lớn hơn hắn bao nhiêu, cư nhiên gọi hắn là tiểu quỷ.
Thiên Diệp lắc đầu, thở dài than ngắn: “Cầm đầu tinh thần tứ tinh mà chỉ có tài nghệ nhiêu đây, mấy tên còn lại chắc cũng toàn là có danh vô thực, trước kia viện trưởng nói tinh thần tứ tinh đều là thùng cơm, ta cứ nghĩ viện trưởng ghen tị, bây giờ… ai…. quả nhiên…”
“Khụ khụ.” Lâu Vũ kho khan hai tiếng ngắt lời Thiên Diệp.
Thiên Diệp liếc mắt: “Ngươi làm sao vậy, cảm à? Thân thể không tốt sao? Ngươi phải biết bảo trọng thân thể a!”
Lâu Vũ dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngu nhìn Thiên Diệp, tức giận nói: “Mặc Bắc chính là một trong tứ tinh.”
Thiên Diệp trợn to mắt, ngây ngốc nhìn qua Mặc Bắc: “Đúng nha, suýt chút nữa ta đã quên mất, ngươi cũng là một trong tứ tinh.”
Mặc Bắc: “…”
Đường Thiên Thánh thực tức giận cắn răng, hắn đã phát hiện tung tích đám Thiên Diệp, nghĩ tới trước lúc vào tiên cảnh mình đảm bảo sẽ cho Thiên Diệp dễ nhìn, giờ Thiên Diệp thì tránh ở một bên xem náo nhiệt, mình thì chật vật không chịu nổi, Đường Thiên Thánh vừa xấu hổ lại căm hận.
Đường Thiên Thánh phát hiện tung tích đám Thiên Diệp, tự nhiên cũng phát nhiện đám Mặc Bắc, thấy đám Mặc Bắc chung sống hòa bình với đám Thiên Diệp, Đường Thiên Thánh suýt chút nữa đã tức điên.
“Ngươi không lên giúp à?” Tân Minh Nguyệt hỏi Thiên Diệp.
“Giúp? Giúp cái gì?” Thiên Diệp không hiểu hỏi.
“Đường Thiên Thánh a! Các ngươi dù sao cũng là anh em mà.” Tân Minh Nguyệt nhắc nhở.
Thiên Diệp liếc mắt: “Nha đầu, ngươi đang nói mê sảng gì vậy, ta lớn lên đẹp trai như vậy, dáng dấp của tên kia thảm hại như vậy, không có điểm nào giống nhau, sao là anh em được chứ? Nha đầu, cơm có thể ăn lung tung, nói không thể nói bậy bạ.”
“…Đường Thiên Thánh thật ra thì… dáng dấp cũng không tệ lắm đi.” Theo Tân Minh Nguyệt biết, Đường Thiên Thánh tuổi trẻ tài cao, thực lực mạnh mẽ, được rất nhiều sư tỷ sư muội yêu thích, bên cạnh nàng cũng có vài người.
“Nha đầu, thưởng thức của ngươi kém quá, trình độ này mà cũng gọi là không tệ lắm, cùng lắm cũng phải như Lâu Vũ mới miễn cưỡng xem là soái.” Thiên Diệp thực khinh thường nói.
Tân Minh Nguyệt: “…”
“Mặc sư đệ, Tân sư muội, Đới sư muội, các ngươi sao vẫn không chịu xuất thủ? Các Ngươi đã nói sẽ dốc toàn lực trợ giúp ta mà.” Đường Thiên Thánh hô to.
Nhìn vết thương trên mặt Đường Thiên Thánh, Đới Nhiêu cuống quít lắc đầu, nàng không muốn bị hủy dung! Hoàng kim giao lợi hại như vậy, bọn họ có ra tay cũng không làm được gì, Đường Thiên Thánh thực xấu xa, muốn kéo cả bọn họ xuống nước: “Sư huynh, không phải sư muội không muốn hỗ trợ, mà là hoàng kim giao thật sự quá lợi hại, sư muội xuất thủ cũng là chịu chết chung thôi!”
Nghe thấy lời Đới Nhiêu, Đường Thiên Thánh tức tới suýt chút nữa hộc máu.
Ban đầu hắn hao hết tâm cơ ngăn cản Lý Thiên Kiếm tiến vào bí cảnh, hết lòng tiến cử Đới Nhiêu, kết quả Đới Nhiêu lại đối với hắn như vậy.
Mặc Bắc cùng Tân Minh Nguyệt trố mắt nhìn nhau, cũng không nhúc nhích, Đường Thiên Thánh cấp chín còn không phải là đối thủ của hoàng kim giao, nói chi là bọn họ.
Hoàng kim giao nhìn Đường Thiên Thành ngày càng chật vật hơn, công kích cũng sắc bén hơn.
“A!” Đường Thiên Thánh đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm.
Một cánh tay của Đường Thiên Thánh bị hoàng kim giao cắn cụt, chỗ bị cụt phun máu như suối.
“Phi.” Hoàng kim giao giống như ghét bỏ phun cánh tay Đường Thiên Thánh ra ngoài.
Lâu Vũ lạnh lùng nhìn đám Mặc Bắc, nếu hoàng kim giao thật sự giết Đường Thiên Thánh thì nhóm người này không thể lưu lại, lỡ như bị đám người này tiết lộ tin tức, để người ta biết hoàng kim giao cùng Mạc Phi có liên quan thì Mạc Phi sẽ bị nguy hiểm.
Nhìn ra sát ý của Lâu Vũ, trong lòng Mặc Bắc trầm xuống.
“Mạc Phi đồng học.” Mặc Bắc kêu một tiếng.
Mạc Phi quay đầu hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Mạc Phi đồng học có phải muốn mang hoàng kim giao ra ngoài không?”
Mạc Phi gật đầu: “Đúng vậy! Có vấn đề gì không?”
Mặc Bắc nhàn nhạt nói: “Nếu muốn mang nó ra ngoài thì ngươi không thể để Đường Thiên Thánh chết trong tay hoàng kim giao.” Mặc Bắc thầm nghĩ, địch nhiều ta ít, đối phương lại có hoàng kim giao tương trợ, mình biết bí mật của đối phương, muốn đánh tan tâm tư giết người diệt khẩu của đối phương thì chỉ có một phương pháp là cùng đứng trên một thuyền.
Tân Minh Nguyệt cũng nhận ra, lập tức giải thích: “Trên người Đường Thiên Thánh có thần hồn linh ấn mà trưởng lão Đường gia gieo, một khi hắn chết, thần hồn linh ấn sẽ chuyển tới trên người kẻ đã giết hắn.”
Mặc Bắc gật đầu: “Tân sư muội nói không sai, Đường Thiên Thánh là đối tượng trọng điểm được đào tạo của Đường gia, hắn chết, Đường gia nhất định sẽ không bỏ qua.”
Thiên Diệp trừng mắt: “Ai nha, Đường gia bảo hộ Đường Thiên Thánh đúng là chặt chẽ mà!”
Thiên Diệp nhìn Đường Thiên Thánh, lại nghĩ tới đời trước chết thảm, trong lòng nhịn không được có chút chua chát.
Nghe thấy lời Mặc Bắc cùng Tân Minh Nguyệt, Đường Thiên Thánh giận không có chỗ phát tiết, Mặc Bắc, Tân Minh Nguyệt, hai kẻ khốn khiếp này lại đứng chung một chỗ với đám học viện Thiên Hà, đúng là vô liêm sỉ.
“Mặc Bắc, Tân Minh Nguyệt, hai ngươi đúng là kẻ ăn cây táo rào cây sung.” Đường Thiên Thánh tức giận quát to.
Tiểu giao long phát hiện Đường Thiên Thánh vẫn còn khí lực kêu la nên một lần nữa xuất lực húc bay Đường Thiên Thánh ra ngoài.
Mặc Bắc nhàn nhạt nhìn Đường Thiên Thánh, trong mắt lóe lên một tia giễu cợt.
Tinh thần tứ tinh bằng mặt mà không bằng lòng, Đường Thiên Thánh đố kị người tài lại kiêu căng tự đại, Mặc Bắc căn bản không thích Đường Thiên Thánh, lời điểm này, dĩ nhiên sẽ không ra tay hỗ trợ.
Đường Thiên Thánh căn răng, trong lòng tràn đầy hận ý.
“Tiểu Kim, đừng giết hắn.” Mạc Phi lạnh lùng quát.
Hoàng kim giao quẫy đuôi hất văng Đường Thiên Thánh ra ngoài, Đường Thiên Thánh té ngã thực chật vật nhưng vẫn còn thở.
“Tiểu Kim, trở lại.” Mạc Phi hô.
Hoàng kim giao do dự một chút, cuối cùng vẫn lắc lư bay lại chỗ Mạc Phi.
Đường Thiên Thánh hung hãn trợn mắt: “Các ngươi dám giết ta, Đường gia sẽ không bỏ qua các ngươi.”
Lâu Vũ nâng tay ném một lọ thuốc về phía Đường Thiên Thánh, bình dược nổ tung, mùi dược thảo nồng đậm thơm ngọt lập tức đập vào mặt.
Hoàng kim giao ngửi thấy mùi hương liền đạp đạp chân muốn bổ nhào tới, bất quá bị Mạc Phi túm chặt đuôi kéo lại.
“Nghĩ hương dược tề?” Mặc Bắc hỏi.
Mạc Phi gật đầu: “Đúng vậy!”
Tân Minh Nguyệt cắn môi, mặc dù nàng không phải dược sư nhưng cũng có chút hiểu biết về loại dược tề này.
Nghĩ hương dược tề có thể mô phỏng mùi vị của linh thảo cấp cao, dùng để hấp dẫn sự chú ý của tinh thú.
Lúc này Đường Thiên Thánh trong mắt tinh thú chính là một bụi linh thảo đại bổ.
Âm thanh một đám tinh thú truyền tới.
“Mau rút lui.” Mạc Phi lạnh giọng nói.
Mọi người nhanh chóng rời đi, một đoàn tinh thú vọt về phía Đường Thiên Thánh.
Nhìn đám tinh thú chen chúc, con ngươi Mặc Bắc lóe lên chút nghi hoặc: “Từ đâu chạy tới nhiều tinh thú cấp bảy như vậy, không đúng lắm a!”
“A!” Một tiếng kêu tê tâm liệt phế thực thảm thiết vang lên.
“Đường Thiên Diệp, các ngươi chết không được tử tế đâu! Đường Thiên Diệp, ngươi nhất định sẽ bị báo ứng!” Âm thanh tràn đầy oán hận của Đường Thiên Thánh quanh quẩn trên không.
Thiên Diệp liếc mắt, bất mãn nói: “Tên khốn khiếp Đường Thiên Thánh này cư nhiên nguyền rủa người đẹp trai như ta chết không được tử tế, đúng là táng tận lương tâm mà.”
Tiểu giao nằm trên đỉnh đầu Mạc Phi, dùng móng vuốt gãi gãi tóc hắn.
Mạc Phi thực bất đắc dĩ nói: “Được rồi mà, đừng làm rộn, cái đó không phải tinh thảo cao cấp, chỉ là một xú nam nhân được phun một lớp nước hoa nên ngửi mới thơm ngon như vậy mà thôi, ăn vào miệng có ngon chút nào đâu, không phải mi vừa mới nếm thử à?”
Tiểu giao lập tức gật đầu, ánh mắt vẫn còn chút lưu luyến nhìn về phía Đường Thiên Thánh.
“Đường Thiên Thánh hẳn đã chết rồi đi?” Trịnh Huyên hỏi.
Mạc Phi gật đầu: “Hẳn là vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất