Trùng Sinh Chi Độc Sủng Hiền Hậu

Chương 106: Quân doanh Thành Âm

Trước
Trong lòng không khỏi bắt đầu tê rần, từ bàn chân xông lên thẳng đỉnh đầu.

Không biết là lúc nào, nhưng mà đã từng nghe người ta dùng một cách nói chỉ trường hợp này, chính là hài tử bị tướng công đá vào trong bụng.

Lúc này Lâm Tịch Cẩn đúng là có cảm giác nguy cơ, nhịn không được nhìn xuống cái bụng bị áo lông cừu bọc lại của mình.

Miệng lại không phục mà cãi lại: "Ta nói thật mà, ta lại không có nhà mẹ đẻ đắc lực..."

Tiếng cười trầm thấp như chuông cổ, dần dần vang vọng, từ từ chui vào trong tai. Lâm Tịch Cẩn hận không thể tự tát mình một cái, nhà mẹ đẻ gì đó, sao hắn có thể nói một cách thuận miệng đến như vậy chớ...

Đúng là hết thuốc chữa!

Triệu Mặc Khiêm nghe lời này xong cũng ngưng cười, đỡ trán thở dài một lúc lâu, mang xấp ngân phiếu nhét lại vào ngực hắn.

"Mấy ngày trước hoàng đế nổi giận trong ngự thư phòng, xử tử hai vị trung thần liều chết can gián."

Nhìn Lâm Tịch Cẩn cất kĩ một xấp ngân phiếu, Triệu Mặc Khiêm mới một nhiên nói một câu như vậy.

Lâm Tịch Cẩn ngơ ngẩn: "Lại nổi trận lôi đình? Vậy còn sau đó thì sao?"

"Đến Thành Âm một chuyến!"

Triệu Mặc Khiêm nói xong đã đứng lên, nắm tay Lâm Tịch Cẩn đi ra ngoài, động tác liền mạch lưu loát, như thường xuyên đã làm. Lâm Tịch Cẩn vẫn nhớ nơi này nhiều người, muốn tránh một chút, nhưng mà sau khi phát hiện giãy kiểu gì cũng không được xong cũng chỉ bĩu môi, thông minh mà im lặng đi theo sau nam nhân. Chỉ là trong lòng không khỏi oán giận một phen, Hiền Vương đúng là rất bá đạo.

Lúc này chạy tới Thành Âm tất nhiên là không ổn, từ Thành Dương chạy đến Thành Âm lộ trình cũng gần một ngày. Nhưng mà hôm nay Triệu Mặc Khiêm lại rất kiên trì, trực tiếp kéo Lâm Tịch Cẩn lên xe ngựa, đi thẳng ra cửa thành Thành Dương, thẳng tiến về phía Thành Âm.

Lâm Tịch Cẩn không thể hiểu được, nhưng hắn lại không ngu, suy tư một lát sau, thử dò hỏi: "Là muốn đến quân doanh ở sao?"

Đang là đầu mùa đông, Thanh Châu khung cảnh hoang vắng, đưa tầm mắt ra xa, tầm nhìn rộng thoáng rất nhiều, nhưng lại không hề có mảnh màu xanh lục mang sinh khí nào, đoán mò khiến người khác cảm thấy không thoải mái chút nào. Đám người Lâm Tịch Cẩn không lên đường đi trong đêm, mà tìm một nơi khá ẩn nấp nghỉ ngơi một đêm. Ngày thứ hai, ăn một bữa ngoài hoang dã, bụng no căng mới tiếp tục lên đường.

Đối với chuyện này, Lâm Tịch Cẩn rất là vô ngữ, nếu là vậy, đi gấp vậy làm chi?

Quân doanh vốn là một nơi tràn ngập hơi thở nam nhân, ngay cả trời lạnh như thế này, cũng có thể ngửi được mùi mồ hôi trộn lẫn mùi bàn chân. Người ở lâu rồi không thấy gì, nhưng mũi thính như Lâm Tịch Cẩn, lập tức bịt mũi, tỏ vẻ từ chối tiếp thu loại mùi hương hỗn hợp quái dị này.

Triệu Mặc Khiêm phát hiện trạng thái của hắn, cười nhạo một tiếng, có chút vui sướng khi người gặp họa: "Đúng là nên đem ngươi tới xem sớm hơn một chút."

Lâm Tịch Cẩn không nhịn được trừng mắt nhìn y: "Do ta không muốn tới chắc?"

Nói đến đây, Lâm Tịch Cẩn lại là một bụng oán khí. Lúc vừa tới Thanh Châu, hắn vốn định du sơn ngoạn thủy, kết quả là chỉ có ngoài một hai lần được lên núi xem người khác săn thú ra, chỉ có thể đi lại bên trong Thành Dương, không có tự do gì đáng được nhắc tới.

Triệu Mặc Khiêm cũng nghĩ đến điểm này, sờ sờ mũi, không nói gì. Không ai biết rằng, đó đã là kết quả sau khi y cực lực khống chết du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu của bản thân, nếu mặc kệ dục niệm của bản thân thoải mái bừa bãi, chỉ sợ Lâm Tịch Cẩn còn không ra khỏi được cửa Hiền Vương phủ một bước.

Triệu Mặc Khiêm là người cực kì thích vẽ vòng nhốt dê, cực kì có tính chiếm địa bàn. Cho nên, bị y xem là người một nhà, thật sự mà nói không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu

Binh lính thủ vệ quân doanh đi tới đi lui, vừa mắng chửi thời tiết vừa dậm chân sưởi ấm. Nhìn từ xa có một đội thị vệ bảo vệ một chiếc xe ngựa lớn đi đến, đám người nháy mắt thần kinh căng thẳng cầm chắc vũ khí sẵn sàng đón quân địch. Đợi đến khi thấy rõ quần áo trang sức người tới, cùng với kí hiệu của Hiền Vương phủ mới thả lỏng tinh thần xuống, vẻ mặt kính sợ quỳ một gối xuống hành lễ.

Có lẽ là đã có người sớm tới bẩm báo, lúc này một người nhanh chóng phi ngựa từ bên trong cánh cửa ra, xuống ngựa ôm quyền nói: "Bái kiến Tướng quân."

Triệu Mặc Khiêm gật gật đầu: "Tả Thích, từ khi nào ngươi từ quân tiên phong thành quân thủ vệ rồi? Mỗi lần bổn vương tới đều nhìn thấy ngươi."



Không ngờ Tả Thích lại có bề ngoài gầy yếu, nhưng khí chất toàn thân sẽ không khiến người khác xem thường hắn, lúc này vẻ mặt của hắn bày ra vẻ nịnh bợ lấy lòng cười hì hì: "Tướng quân, người tới có mang theo rượu ngon gì hay không?"

Triệu Mặc Khiêm cười như không cười: "Hầu nhưỡng, nhụy liên, kinh hành lộ,..."

Mấy cái tên được nói ra, mắt Tả Thích càng mở càng to, càng mở càng to...

Sau đó, hắn cũng dần dần phát hiện, Tướng quân của họn họ, Hiền Vương điện hạ đang lừa hắn. Đánh chết hắn cũng không tin, y sẽ thật sự mang đến nhiều rượu ngon như vậy!

Cả người hắn ỉu xìu, cung kính miễn cưỡng đi theo bên cạnh Triệu Mặc Khiêm vào quân doanh, nhưng mà rõ ràng hứng thú nói chuyện đã giảm phân nửa, nhìn hệt như là nhịn đói ba ngày.

Triệu Mặc Khiêm đi xa một khoảng, mới quay lại đạp hắn một chân, trực tiếp đá người bay đi mấy mét, ngã sấp xuống, lúc này mới hừ một tiếng: "Bộ dạng này của ngươi còn muốn uống rượu ngon? Rượu của Vương phi là dễ dàng được uống vậy sao? Tên ngu xuẩn này, cút!"

Tả Thích lăn trên mặt đất hai vòng, lăn đến mức toàn thân là đất đỏ, lại vẫn ngây ngô cười: "Thì ra rượu ngon đều là của Vương phi, hắc hắc..."

Nói xong, lại tung ta tung tăng chạy sáp tới chỗ xe ngựa to bốn giá: "Vương phi nương nương, Vương nương nương, người có ở bên trong không? Mạt tướng tới nghênh đón người..."

Lâm Tịch Cẩn đã nghe được bên ngoài xảy ra cái gì, lúc này có chút dở khóc dở cười, duỗi tay vén rèm lên: "Ta có điện hạ dẫn theo, còn cần ngươi nghênh đón?"

Lại nói, bên trong quân doanh số người đã tận mắt nhìn thấy Lâm Tịch Cẩn không quá một bàn tay. Hiển nhiên là, bàn tay này không bao gồm Tả Thích, cho nên sau khi mà hắn nhìn thấy gương mặt của Lâm Tịch Cẩn xong, có chút há hốc mồm: "...Trời ạ, tiểu hài nhi nhà ai vậy?"

Nụ cười trên mặt Lâm Tịch Cẩn cứng đờ, nghiến răng, cuối cùng vẫn là không nhịn được, quát: "Điện hạ, nếu ngươi còn mặc kệ không quản ngươi thuộc hạ, có tin ta sẽ kéo hắn xuống đánh gãy chân không?"

Tiếng cười trầm thấp của Triệu Mặc Khiêm cách đó không xa truyền đến: "Ái phi cứ tự nhiên."

"AAA"

Tả Thích tru lên một tiếng thảm thiết, liền quay đầu bỏ chạy, Vương gia vùng Vương phi tán tỉnh, hắn còn ở lại làm kỳ đã cản mũi làm gì.

Chẳng qua lúc này hắn đã nhớ tới nhiệm vụ, vội gọi lại một phó tướng: "Mau, dùng tốc độ nhanh nhất thông báo khắp đại doanh, tất cả chỉnh đốn sắp xếp nhanh chóng nghênh đón Điện hạ cùng Vương phi."

Phó tướng nghe xong nhanh chóng đi truyền lời.

Thật ra thường thì trước khi đến, Triệu Mặc Khiêm hẳn là sẽ cho người đi báo tin, làm tốt chuẩn bị nghênh đón điện hạ, nhưng mà lần này Triệu Mặc Khiêm lại làm cho người báo tin báo muộn. Cho nên, người đi nghênh đón bọn họ mới biến thành người rảnh rỗi đi dạo quanh quân doạn Tả Thích.

Chỉ một lát sau đã nghe được tiếng vó ngựa từ xa, âm thanh càng ngày càng dồn dập, càng ngày càng gần.

Lúc này Lâm Tịch Cẩn đã xuống xe ngựa, đang đi đến phía sau Hiền Vương, bỗng nhiên nghe được âm thanh này, có chút khó hiểu. Qua một lúc lâu sau liền thấy từ xa đang chạy tới một đội kỵ binh, bưu hãn kiêu dũng, uy vũ mười phần.

Lâm Tịch Cẩn nhìn không rời mắt, giờ khắc này, hắn không thể không thừa nhận, cảm giác hào hùng tràn đầy trong ngực. Dù sao cũng là nam nhi, sao lại không có nhiệt huyết? Từ sâu trong cốt tủy, vẫn luôn tràn đầy nhiệt huyết thuộc riêng về nam nhi.

Đội kỵ binh kia chỉnh tề ngừng trước Triệu Mặc Khiêm, chia thành hai bên, phía sau vẫn còn một đội kỵ binh, nhìn mãi về phía sau mới nhìn thấy trên một con ngựa lớn màu đỏ thẫm, là một vị Tướng quân trẻ tuổi áo choàng màu đỏ. Ánh mắt người nọ nhíu lại, cảnh giác dò xét tình huống hiện tại,bao gồm cả Lâm Tịch Cẩn. Sau đó xuống ngựa, quỳ một gối xuống đất: "Đại Tướng quân!"

Triệu Mặc Khiêm mặt không đổi sắc, nhưng lại duỗi tay đỡ Tướng quân trẻ tuổi lên: "Tam ca cần gì phải vậy?"

Triệu Tinh Sí sắc mặt nghiêm cẩn: "Hiện tại mạt tướng đã không đương triều Tm Hoàng Tử trong Hoàng cung ăn thịt người kia, mà là chỉ là một trung tướng bình thường dưới trướng Đại Tướng Quân, theo lý là phải vậy."

Triệu Mặc Khiêm khẽ thở dài: "Ngươi nghĩ kĩ rồi cũng tốt, nhưng mà, tam ca hiện tại đúng là đã tốt hơn năm năm trước rất nhiều."



Triệu Tinh Sí vẻ mặt tươi sáng, tầm mắt không khỏi chuyển hướng về phía Lâm Tịch Cẩn, vô cùng cảm kích: "Cũng may là có Vương phi nương nương, tìm được thần y trị khỏi hai chân của mạt tướng, nếu không thì mạt tướng đã là một phế vật mãi mãi không thể đứng lên."

Lâm Tịch Cẩn tất nhiên là không thể thật sự xem Triệu Tinh Sí là một trung tướng, đầu tiên không nói đến thân phận của hắn, mà bản thân hắn cũng là một người cực kì có tài, có thể thu vào dưới trướng làm việc cho mình, đã là môt thu hoạch rất lớn.

"Tam ca vẫn là người nề nếp như vậy, rõ ràng là một vị nam tử tuấn tiếu, nếu cứ luôn vẻ mặt đau khổ như vậy, nữ tử nào sẽ thích ngươi chứ?"

Lời này của Lâm Tịch Cẩn vốn chỉ là một câu nói đùa, không ngờ lại chọc cho Triệu Mặc Khiêm tức giận. Mắt lạnh nhíu lại, trực tiếp phủi tay bỏ đi. Lâm Tịch Cẩn chưa hiểu lý do, hoảng hốt nhìn Triệu Tinh Sí một cái, dò hỏi: "Làm sao vậy?"

Triệu Tinh Sí đầy thâm ý mà thở dài, cũng xoay người đi theo rồi. CHỉ có Tả Thích ở cách đó không xa gian manh hô: "Vương phi nương nương, một lọ Đồ Tô tốt nhất, mạt tướng liền giúp người giải đáp thắc mắc."

Lúc này đổi thành Lâm Tịch Cẩn thở dài: "Quân doanh trọng địa êm đẹp, sao lại có người không quy tắc như vậy!"

Tả Thích thật thất vọng, biếng nhác ngậm một cành cây đi xa, miệng còn không ngừng lải nhải: "Khích lệ nam nhân khác trước mặt nam nhân của mình, lại còn không hề phát giác, Vương phi đúng là không sợ chết..."

"Gần đây có dị động gì?"

Triệu Mặc Khiêm tiếp nhận trà thô tiểu binh dâng lên, uống một ngụm, từ từ hỏi. Lâm Tịch Cẩn bên cạnh cũng nhấp một ngụm, lại bị hương vị làm cho nhíu mày liên tục.

Triệu Mặc Khiêm nhìn thoáng qua, lại chỉ là trong mắt chợt lóe, cũng không tiếp tục chú ý. Triệu Tinh Sí cũng nhìn thấy, nhưng lại thấy tứ đệ Triệu Mặc Khiêm không dao động, cũng bất động.

Lâm Tịch Cẩn từ trước đến nay đều là một hài tử cực kì có tính tự giác, lập tức móc trong ngực ra mấy viên mứt táo nhỏ, ném vào trong trà, yên lặng chờ nó tan ra.

"Hà Trạch Lĩnh gần đây liên tục xuất hiện dị biến, hình như có ngoại tộc xâm lấn."

Ngoài ý muốn chính là người mở miệng lại là người đang ngắm mứt táo tan ra Lâm Tịch Cẩn, ngữ khí bình tĩnh không gợn sóng, hệt như chỉ là cùng bằng hữu nói chuyện phiếm, nhưng nội dung lời nói lại khiến mọi người chấn động.

Triệu Mặc Khiêm ý vị sâu xa mà liếc Lâm Tịch Cẩn một cái: "Bổn vương còn tưởng Vương phi định giấu thêm một thời gian nữa chứ."

Lâm Tịch Cẩn giương mắt nhìn Triệu Mặc Khiêm, vẻ mặt vô tội: "Ta cho rằng điện hạ đã sớm biết rồi! Chuyện lớn như vậy, sao có thể giấu được Hiền Vương điện hạ anh minh thần võ, có đúng không?"

Triệu Mặc Khiêm khẽ nhếch đuôi mắt: "Tịch Nhi là đang nổi giận với bổn vương?"

"Tịch Nhi sao lại dám!" Lâm Tịch Cẩn đem trà đã thêm mứt táo khô hòa tan dâng lên cho Triệu Mặc Khiêm, mười phần nịnh hót lấy lòng, ngữ khí cũng dịu dàng mềm mại: "Hiền Vương điện hạ, phương pháp pha trà thô Thanh Châu có vị ngọt độc nhất vô nhị của Tịch Nhi, nhất định là uống rất ngon, người nhất định phải cẩn thận nếm thử."

Toàn bộ tướng quân lớn nhỏ, bao gồm Triệu Tinh Sí nhìn đến trợn mắt há mồm. Này, này... Không phải lúc này nên thảo luận quân tình sao?

Mắt lạnh hơi hơi nhíu lại, Triệu Mặc Khiêm mặt không cảm xúc mà uống cạn ly trà "pha theo công thức độc nhất vô nhị" kia, nói: "Như vậy, Tịch Nhi có vừa ý?"

Lâm Tịch Cẩn âm thầm bĩu môi, hắn cũng không có ngốc, có thể nhìn không ra nhàn nhát cảnh cáo ở đáy mắt của y sao? Lập tức liền nghiêm mặt nói: "Trước đây mấy ngày, thuộc hạ của ta vô tình đi qua Hà Trạch Lĩnh, phát hiện có dấu vết ngoại tộc xâm lấn thôn trấn gần biên quan, sau khi tra xét lại bắt được hai tên mật thám."

"Việc này có thật?" Triệu Tinh Sí ánh mắt khựng lại, thay mọi người dò hỏi.

Lâm Tịch Cẩn hơi có chút bất đắc dĩ liếc liếc Triệu Mặc Khiêm: "Ta nghĩ việc này Hiền Vương điện hạ sợ là đã sớm biết, còn trước cả ta. Chỉ tiếc là hai huynh đệ của ta thân bị trọng thương, sơ xuất để cho hai tên mật thám uống thuốc độc tự sát, cho nên không thể điều tra được thêm manh mối..."

Tức khắc, vô số đôi mắt đồng thời chuyển về phía Triệu Mặc Khiêm. Triệu Mặc Khiêm chỉ bình tĩnh. Triệu Mặc Khiêm bình tĩnh gật gật đầu, không nhiều lời, cũng không chút do dự thừa nhận sự thật này.

Các vị tướng quân lớn nhỏ bốn mắt nhìn nhau, sau đó có mấy người nóng tính lập tức chửi thề, hận không thể xông ra chiến trường chém gϊếŧ một phen.

Triệu Tinh Sí ngẩn người một lát, sau đó thở dài: "Chiến tranh... Chung quy vân là tới."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước