Trùng Sinh Chi Độc Sủng Hiền Hậu
Chương 69: Thiếp có chuyện nói
Đúng vậy, Đại tiểu thư vì cái gì ở chỗ này? Còn một cái nha hoàn hạ nhân đều không có mang theo, Đồng Đại Tráng lại vì sao đêm khuya lại chạy đến Vọng Nguyệt Các?
Suy nghĩ của mọi người chạy đến bản chất của chuyện này.
Nguyệt di nương lúc này cũng nói: "Đúng vậy, mặc kệ thế nào vẫn phải hỏi rõ ràng, nếu là hiểu lầm còn chưa tính, nếu Đồng Đại Tráng thật là một đăng đồ tử mượn chuyện đến đây làm khách mà nhìn trộm Đại tiểu thư vậy thì cái gọi là thích Tứ thiếu gia sẽ là giả, Tứ thiếu gia cùng Hiền Vương điện hạ tuy rằng chỉ là hôn ước bằng miệng nhưng rốt cuộc vẫn là Hiền Vương phi tương lai, Hiền Vương há có thể ngồi xem mà mặc kệ?"
Đại phu nhân hung hăng mà liếc xéo Nguyệt di nương: "Ngươi nói như vậy là có ý gì?"
Nguyệt di nương nhẹ nhàng cười trực tiếp nhìn Lâm Thương Hải nói: "Đại tướng quân, ngài cũng biết nam nhân nhất chịu không nổi sự tình thế này, huống chi là Hiền Vương điện hạ tôn quý, mấy ngày trước đây, Nhị hoàng tử cũng tức giận trảm gian phu, việc này tướng quân vạn vạn không thể khinh thường."
Lâm Tịch Cận lúc này lại suy nghĩ đến mặt khác của sự việc, vì sao đại phu nhân cố tình vào hôm nay bị ong mật đánh lên mặt, vì sao Lâm Thương Hải cố tình vào lúc này đi ngang qua Vọng Nguyệt Các! Nghe xong lời nói của Nguyệt di nương, lòng y nghi ngờ thật mạnh, càng cảm thấy Nguyệt di nương này thật là thâm tàng bất lộ.
Rõ ràng chính y đề ra kế hoạch này, nhưng hiển nhiên trong tướng quân phủ còn có một biết rất rõ sự việc trong phủ.
Xem ra, về sau y càng phải để tâm một chút.
Bất quá...... Lâm Tịch Cận nhìn thoáng qua ánh mắt hoảng sợ của Đồng Đại Tráng lại cảm thấy lúc này có thể có hiệu quả như vậy thì rất là vừa lòng, Đồng Đại Tráng không phải Nhị hoàng tử, tỷ lệ việc này thành công vốn là không lớn.
Lâm Thương Hải đối với Nguyệt di nương là cực kỳ yêu thích cùng thưởng thức, tuy là di nương nhưng lời nói của nàng ông nhất nhất có thể nghe được. Hơn nữa tính cách Nguyệt di nương đạm nhiên chưa bao giờ có những tâm tư giống như nhừng nữ nhân nội trạch, nàng thông tuệ lại kiến thức rộng rãi, thường thường có thể giúp ông một tay, cho nên Lâm Thương Hải đối với Nguyệt di nương còn nhiều một phần tôn trọng, hai người ở chung có thể nói là cử án tề mi. Lúc này, thấy thời điểm này mà Đại phu nhân cư nhiên còn lo lắng tranh giành tình cảm của ông mà chất vấn với nàng, cán cân trong lòng liền chếch đi, không kiên nhẫn mà hướng Đại phu nhân xua tay nói: "Nguyệt nhi nói rất đúng. Ngọc Châu, trả lời."
Xem tình thế này, Lâm Ngọc Châu cũng biết chính mình tránh không khỏi, muốn nói cái gì đó nhưng nàng lại không thể nói nhận được thư của Đại hoàng tử nên đến Vọng Nguyệt Các gặp lén, loại sự tình này nếu bị phụ thân biết chỉ sợ càng nổi trận lôi đình.
Huống chi hiện tại căn bản là không có bóng dáng của Đại hoàng tử, nàng tất nhiên cũng biết chuyện này có chút không thích hợp, nhưng nhất thời cũng nghĩ không ra nguyên cớ gì, cũng yếu đuối mà khóc thút thít, bộ dáng thương tâm muốn chết nghẹn ngào nói: "Nữ nhi buổi tối sửa sang lại trang sức, nhìn thấy đồ vật trước kia Nhị muội tặng cho ta, nghĩ đến nàng lúc này ở nơi xa chịu khổ, liền thương tâm nên ở trong vườn đi bộ , không biết như thế nào lại đến Vọng Nguyệt Các, không nghĩ tới vừa đến nơi này, đã bị hắn lao tới ôm lấy...... Phụ thân, người phải vì nữ nhi làm chủ, nếu không nữ nhi không sống nổi......"
Nàng cũng biết lời giải thích của nàng rất là miễn cưỡng, đặc biệt là nguyên nhân nàng đến Vọng Nguyệt Các, vẫn như cũ không có nói ra một cái lý do không thể tin, nên trong lòng cũng có chút nôn nóng, bỗng nhiên ánh mắt nàng vừa động, lại nói: "Đúng rồi, Nhị muội, sự tình của Nhị muội khẳng định cũng là có kẻ xấu tác quái, nếu không vì sao sự việc của Nhị muội mới diễn ra không lâu thì lại đến phiên ta, phụ thân là có người nhằm vào tướng quân phủ, nhằm vào nữ nhi của tướng quân phủ, nhất định đúng vậy......"
Nàng nói được lời này rất là đúng lúc, sắc mặt Lâm Thương Hải lập tức thay đổi, âm trầm đến mức có thể tích ra thủy, hừ lạnh một tiếng: "Ngọc Châu nói rất có lý, việc này Lâm mỗ ta nhất định phải tra ra manh mối."
Có chuyện này đè ở trong lòng, ông cũng không nghĩ nhiều mà nghe Đồng Đại Tráng kia nói cái gì, trực tiếp phân phó: "Kéo xuống, gϊếŧ."
Đồng Đại Tráng đang nghe đến Lâm Ngọc Châu đem trách nhiệm đều đẩy hết lên trên người gã liền nhịn không được, lúc này lại thấy Lâm Thương Hải đã chết tâm muốn gϊếŧ gã, rốt cuộc đành phải la lớn: "Đại tiểu thư, dù ta tham luyến sắc đẹp của ngươi nhưng Đồng Đại Tráng ta tự mình hiểu lấy, ta, ta dám làm chuyện đó hay sao? Ta bất quá chỉ là muốn nhìn người nhiều một chút, ta vốn chỉ là đi qua nơi này mà thôi, nhìn đến đại tiểu thư ngươi sợ lamg phiền ngươi nên ta mới yên lặng đứng ở dưới tàng cây...... Ta ngay từ đầu chính là không rên một tiếng, là đại tiểu thư ngươi hướng ta thổ lộ, nhất định phải gọi ta ra! Ta hiện tại ra tới thì ngươi lại trở mặt không biết! Không nghĩ tới ngươi lớn lên khá xinh đẹp nhưng tâm địa lại độc ác như vậy!"
"Ngươi...... Ngươi nói bậy! Phụ thân, người phải làm chủ cho nữ nhi!" Lâm Ngọc Châu không nghĩ tới Đồng Đại Tráng này thật đúng là dám đem chuyện vừa rồi nói ra, cũng sợ hãi gã0 nói ra càng nhiều, lập tức biểu tình trên mặt nàng mất đi ôn nhu, trong mắt lại nhiều thêm một tia hoảng loạn cùng sát khí.
Đại phu nhân an ủi mà vỗ vỗ tay nữ nhi, ý bảo nàng không cần quá xúc động.
"Đồng Đại Tráng, dù ngươi là ở chỗ của Đồng di nương làm khách, đều đã trễ thế này ngươi vì sao còn ở trong phủ? Khi nào tướng quân phủ còn có thể không cần lão gia đồng ý, tùy tiện liền an bài nam nhân khác ở chỗ này qua đêm?"
Đồng Đại Tráng quay đầu nhìn Đồng di nương: "Tỷ, người nói chuyện đi!"
Sắc mặt Đồng di nương lúc này đã sớm trắng bệch, quỳ ở nơi đó chi chi ô ô hơn nửa ngày đều nói không nên một câu hoàn chỉnh, trong lòng ai ai thê thê, chỉ là oán trách đường đệ này thật sự là quá không biết cố gắng, thế nhưng sắc tâm dám động vào đại tiểu thư.
Trong mắt Đại phu nhân bắn ra hàn quang: "Cũng không nói ra được phải không? Đồng Đại Tráng, mặc kệ ngươi giảo biện như thế nào, hôm nay ngươi phải chết là điều không thể nghi ngờ."
Đồng Đại Tráng sợ tới mức tiểu ra quần cũng không quan tâm kêu to lên: "Đại tiểu thư, ta nhớ rõ ngươi vừa rồi nói mỗi một câu, ta nhớ rõ ngươi để ta đáp ứng ngươi một việc, để ta xác thực không thể nghi ngờ nói cho ngươi, người ta thích là ngươi, sau đó, sau đó ngươi gọi ta ra, làm ta hô...... Hô......"
Một ánh sáng lạnh hiện lên, thanh đao của Lâm Thương Hải còn nhỏ giọt màu đỏ tươi của máu tươi, Đồng Đại Tráng ngã vào bên trong vũng máu , đã đoạn khí.
Lâm Ngọc Châu trừng lớn hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm thi thể Đồng Đại Tráng, chỉ hận gã như thế nào không sớm chết vài phút, trong lòng lại buồn bã vô cùng, lúc này trong sạch của nàng xem như xong rồi. Trước mắt tối sầm, nàng cuối cùng trong tiếng kêu sợ hãi của Đại phu nhân mà hôn mê bất tỉnh.
Mắt thấy đại phu nhân che chở Lâm Ngọc Châu rời đi, Đồng di nương cũng bị áp đến phòng chất củi, mọi người nhất nhất tan đi, Nguyệt di nương sâu kín thở dài, giữ lại Lâm Thương Hải.
"Tướng quân!" Nguyệt di nương vẫn luôn xưng hô với Lâm Thương Hải như vậy, Lâm Thương Hải cũng cảm thấy thú vị nên cũng để nàng gọi. Vẻ mặt Nguyệt di nương tựa hồ có một tia do dự, dừng một chút rồi nói: "Tướng quân, có một số việc thϊếp vốn không nên nói, nhưng mà đại phu nhân càng thêm không thích ta, nữ nhân mà, không thể không có tâm đố kỵ, lòng đố kỵ khiến con người trở nên ngu xuẩn đến cực điểm, đại phu nhân lần này hành sự lỗ mãng như vậy, sợ là cũng có nguyên nhân do thϊếp thân. Ngày lễ cập kê của Nhị tiểu thư, trong phủ có nô tỳ khắp nơi nói Tứ thiếu gia không tốt, ta nhìn thật sự kỳ cục liền xử phạt, vừa lúc nô tỳ kia là đại phòng bên kia an bài đến bên người Tứ thiếu gia."
Lâm Thương Hải nhíu nhíu mày: "Còn có chuyện này? Một cái nô tỳ mà thôi, xử lý sau cũng được, Nguyệt nhi, ngươi là muốn nói Đại phu nhân làm cái gì? Sự tình của Ngọc Châu chẳng lẽ cùng với chuyện này có liên quan?"
Nguyệt di nương thở dài: "Tướng quân, ngài cả ngày bận việc triều đình, sự tình của hậu trạch người cũng biết một ít nhưng làm sao có thể rõ ràng chi tiết trong đó? Đồng Đại Tráng kia đã có ba hài tử, giai đoạn trước nhiễm quái bệnh mà chết, ở ngoại ô có vài rừng cây ăn quả, lấy thu hoạch trái cây mà sống, ngày thường ở đầu đường cuối ngõ bán trái cây kiếm tiền, mà tiền kiếm được lại tiêu phí ở trên người tiểu quan trong kỹ viện, người hạ tiện như vậy...... Tướng quân, Tứ thiếu gia tuy cùng ngài không thân, nhưng cũng là Tứ thiếu gia của Tướng quân phủ, nói không xuôi tai đó là đem hắn đuổi ra người sống cuộc sống của người bình thường nhưng sao có thể để hắn gặp gỡ người bỉ ổi như vậy. Đại phu nhân hành sự như vậy sẽ có hậu quả gì, tướng quân, ngài so với thϊếp thân chỉ là một nữ tử nhu nhược càng rõ ràng hơn rất nhiều."
Lâm Thương Hải thở hồng hộc phì phò, đôi mắt ông trừng lớn, nắm tay đều siết chặc mà phát ra tiếng kẽo kẹt,nhưng sau một lát, lại buông lỏng tay, ông nhìn Nguyệt di nương nói: "Ta không trách ngươi nói chuyện khó nghe, gần nhất ta xác thật không biết sự tình như thế nào, ngươi còn biết cái gì đều nhất nhất nói cho ta nghe một chút."
Nguyệt di nương lại miễn cưỡng cười: "Tướng quân, thϊếp biết ngài sinh khí, thϊếp không có gì nhưng vẫn còn có một chút, tướng quân chớ trách ta nhiều chuyện."
"Nói đi."
"Việc của Đại tiểu thư xác thật cùng Đại phu nhân có quan hệ, nếu không phải bà ấy trong lòng nổi lên ý tưởng xấu xa để Đồng di nương giật dây bắc cầu cho Tứ thiếu gia cùng Đồng Đại Tráng thì Đồng Đại Tráng kia sao có cơ hội thấy được Đại tiểu thư? Thấy cũng liền thôi, nếu không có cảm thấy Đồng Đại Tráng được việc, thì Đồng Đại Tráng sẽ ở lại tướng quân phủ trong đêm sao? Theo như lời nói của Đại phu nhân, tướng quân phủ khi nào không cần lão gia ngài cho phép đã có thể để nam nhân bên ngoài ở ?"
Lâm Thương Hải thở hổn hển hít một ngụm khí, hung hăng đập một bàn tay lên bàn: "Thật là hồ đồ!" Tâm tình ông buồn bực, đêm đó liền ở Nguyệt trúc uyển ngủ lại, vẫn không để ý đến Đại phu nhân, cũng chưa đi thăm đại nữ nhi.
Bên kia, Đại phu nhân tất nhiên không thể ngủ ngon, bà khẽ nhếch ngẩng đầu lên để Trương ma ma sát dược cho bà: "Trương ma ma, ngươi nói đây là có chuyện gì? Đồng Đại Tráng kia sao lại lớn mật như vậy?"
Suy nghĩ của mọi người chạy đến bản chất của chuyện này.
Nguyệt di nương lúc này cũng nói: "Đúng vậy, mặc kệ thế nào vẫn phải hỏi rõ ràng, nếu là hiểu lầm còn chưa tính, nếu Đồng Đại Tráng thật là một đăng đồ tử mượn chuyện đến đây làm khách mà nhìn trộm Đại tiểu thư vậy thì cái gọi là thích Tứ thiếu gia sẽ là giả, Tứ thiếu gia cùng Hiền Vương điện hạ tuy rằng chỉ là hôn ước bằng miệng nhưng rốt cuộc vẫn là Hiền Vương phi tương lai, Hiền Vương há có thể ngồi xem mà mặc kệ?"
Đại phu nhân hung hăng mà liếc xéo Nguyệt di nương: "Ngươi nói như vậy là có ý gì?"
Nguyệt di nương nhẹ nhàng cười trực tiếp nhìn Lâm Thương Hải nói: "Đại tướng quân, ngài cũng biết nam nhân nhất chịu không nổi sự tình thế này, huống chi là Hiền Vương điện hạ tôn quý, mấy ngày trước đây, Nhị hoàng tử cũng tức giận trảm gian phu, việc này tướng quân vạn vạn không thể khinh thường."
Lâm Tịch Cận lúc này lại suy nghĩ đến mặt khác của sự việc, vì sao đại phu nhân cố tình vào hôm nay bị ong mật đánh lên mặt, vì sao Lâm Thương Hải cố tình vào lúc này đi ngang qua Vọng Nguyệt Các! Nghe xong lời nói của Nguyệt di nương, lòng y nghi ngờ thật mạnh, càng cảm thấy Nguyệt di nương này thật là thâm tàng bất lộ.
Rõ ràng chính y đề ra kế hoạch này, nhưng hiển nhiên trong tướng quân phủ còn có một biết rất rõ sự việc trong phủ.
Xem ra, về sau y càng phải để tâm một chút.
Bất quá...... Lâm Tịch Cận nhìn thoáng qua ánh mắt hoảng sợ của Đồng Đại Tráng lại cảm thấy lúc này có thể có hiệu quả như vậy thì rất là vừa lòng, Đồng Đại Tráng không phải Nhị hoàng tử, tỷ lệ việc này thành công vốn là không lớn.
Lâm Thương Hải đối với Nguyệt di nương là cực kỳ yêu thích cùng thưởng thức, tuy là di nương nhưng lời nói của nàng ông nhất nhất có thể nghe được. Hơn nữa tính cách Nguyệt di nương đạm nhiên chưa bao giờ có những tâm tư giống như nhừng nữ nhân nội trạch, nàng thông tuệ lại kiến thức rộng rãi, thường thường có thể giúp ông một tay, cho nên Lâm Thương Hải đối với Nguyệt di nương còn nhiều một phần tôn trọng, hai người ở chung có thể nói là cử án tề mi. Lúc này, thấy thời điểm này mà Đại phu nhân cư nhiên còn lo lắng tranh giành tình cảm của ông mà chất vấn với nàng, cán cân trong lòng liền chếch đi, không kiên nhẫn mà hướng Đại phu nhân xua tay nói: "Nguyệt nhi nói rất đúng. Ngọc Châu, trả lời."
Xem tình thế này, Lâm Ngọc Châu cũng biết chính mình tránh không khỏi, muốn nói cái gì đó nhưng nàng lại không thể nói nhận được thư của Đại hoàng tử nên đến Vọng Nguyệt Các gặp lén, loại sự tình này nếu bị phụ thân biết chỉ sợ càng nổi trận lôi đình.
Huống chi hiện tại căn bản là không có bóng dáng của Đại hoàng tử, nàng tất nhiên cũng biết chuyện này có chút không thích hợp, nhưng nhất thời cũng nghĩ không ra nguyên cớ gì, cũng yếu đuối mà khóc thút thít, bộ dáng thương tâm muốn chết nghẹn ngào nói: "Nữ nhi buổi tối sửa sang lại trang sức, nhìn thấy đồ vật trước kia Nhị muội tặng cho ta, nghĩ đến nàng lúc này ở nơi xa chịu khổ, liền thương tâm nên ở trong vườn đi bộ , không biết như thế nào lại đến Vọng Nguyệt Các, không nghĩ tới vừa đến nơi này, đã bị hắn lao tới ôm lấy...... Phụ thân, người phải vì nữ nhi làm chủ, nếu không nữ nhi không sống nổi......"
Nàng cũng biết lời giải thích của nàng rất là miễn cưỡng, đặc biệt là nguyên nhân nàng đến Vọng Nguyệt Các, vẫn như cũ không có nói ra một cái lý do không thể tin, nên trong lòng cũng có chút nôn nóng, bỗng nhiên ánh mắt nàng vừa động, lại nói: "Đúng rồi, Nhị muội, sự tình của Nhị muội khẳng định cũng là có kẻ xấu tác quái, nếu không vì sao sự việc của Nhị muội mới diễn ra không lâu thì lại đến phiên ta, phụ thân là có người nhằm vào tướng quân phủ, nhằm vào nữ nhi của tướng quân phủ, nhất định đúng vậy......"
Nàng nói được lời này rất là đúng lúc, sắc mặt Lâm Thương Hải lập tức thay đổi, âm trầm đến mức có thể tích ra thủy, hừ lạnh một tiếng: "Ngọc Châu nói rất có lý, việc này Lâm mỗ ta nhất định phải tra ra manh mối."
Có chuyện này đè ở trong lòng, ông cũng không nghĩ nhiều mà nghe Đồng Đại Tráng kia nói cái gì, trực tiếp phân phó: "Kéo xuống, gϊếŧ."
Đồng Đại Tráng đang nghe đến Lâm Ngọc Châu đem trách nhiệm đều đẩy hết lên trên người gã liền nhịn không được, lúc này lại thấy Lâm Thương Hải đã chết tâm muốn gϊếŧ gã, rốt cuộc đành phải la lớn: "Đại tiểu thư, dù ta tham luyến sắc đẹp của ngươi nhưng Đồng Đại Tráng ta tự mình hiểu lấy, ta, ta dám làm chuyện đó hay sao? Ta bất quá chỉ là muốn nhìn người nhiều một chút, ta vốn chỉ là đi qua nơi này mà thôi, nhìn đến đại tiểu thư ngươi sợ lamg phiền ngươi nên ta mới yên lặng đứng ở dưới tàng cây...... Ta ngay từ đầu chính là không rên một tiếng, là đại tiểu thư ngươi hướng ta thổ lộ, nhất định phải gọi ta ra! Ta hiện tại ra tới thì ngươi lại trở mặt không biết! Không nghĩ tới ngươi lớn lên khá xinh đẹp nhưng tâm địa lại độc ác như vậy!"
"Ngươi...... Ngươi nói bậy! Phụ thân, người phải làm chủ cho nữ nhi!" Lâm Ngọc Châu không nghĩ tới Đồng Đại Tráng này thật đúng là dám đem chuyện vừa rồi nói ra, cũng sợ hãi gã0 nói ra càng nhiều, lập tức biểu tình trên mặt nàng mất đi ôn nhu, trong mắt lại nhiều thêm một tia hoảng loạn cùng sát khí.
Đại phu nhân an ủi mà vỗ vỗ tay nữ nhi, ý bảo nàng không cần quá xúc động.
"Đồng Đại Tráng, dù ngươi là ở chỗ của Đồng di nương làm khách, đều đã trễ thế này ngươi vì sao còn ở trong phủ? Khi nào tướng quân phủ còn có thể không cần lão gia đồng ý, tùy tiện liền an bài nam nhân khác ở chỗ này qua đêm?"
Đồng Đại Tráng quay đầu nhìn Đồng di nương: "Tỷ, người nói chuyện đi!"
Sắc mặt Đồng di nương lúc này đã sớm trắng bệch, quỳ ở nơi đó chi chi ô ô hơn nửa ngày đều nói không nên một câu hoàn chỉnh, trong lòng ai ai thê thê, chỉ là oán trách đường đệ này thật sự là quá không biết cố gắng, thế nhưng sắc tâm dám động vào đại tiểu thư.
Trong mắt Đại phu nhân bắn ra hàn quang: "Cũng không nói ra được phải không? Đồng Đại Tráng, mặc kệ ngươi giảo biện như thế nào, hôm nay ngươi phải chết là điều không thể nghi ngờ."
Đồng Đại Tráng sợ tới mức tiểu ra quần cũng không quan tâm kêu to lên: "Đại tiểu thư, ta nhớ rõ ngươi vừa rồi nói mỗi một câu, ta nhớ rõ ngươi để ta đáp ứng ngươi một việc, để ta xác thực không thể nghi ngờ nói cho ngươi, người ta thích là ngươi, sau đó, sau đó ngươi gọi ta ra, làm ta hô...... Hô......"
Một ánh sáng lạnh hiện lên, thanh đao của Lâm Thương Hải còn nhỏ giọt màu đỏ tươi của máu tươi, Đồng Đại Tráng ngã vào bên trong vũng máu , đã đoạn khí.
Lâm Ngọc Châu trừng lớn hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm thi thể Đồng Đại Tráng, chỉ hận gã như thế nào không sớm chết vài phút, trong lòng lại buồn bã vô cùng, lúc này trong sạch của nàng xem như xong rồi. Trước mắt tối sầm, nàng cuối cùng trong tiếng kêu sợ hãi của Đại phu nhân mà hôn mê bất tỉnh.
Mắt thấy đại phu nhân che chở Lâm Ngọc Châu rời đi, Đồng di nương cũng bị áp đến phòng chất củi, mọi người nhất nhất tan đi, Nguyệt di nương sâu kín thở dài, giữ lại Lâm Thương Hải.
"Tướng quân!" Nguyệt di nương vẫn luôn xưng hô với Lâm Thương Hải như vậy, Lâm Thương Hải cũng cảm thấy thú vị nên cũng để nàng gọi. Vẻ mặt Nguyệt di nương tựa hồ có một tia do dự, dừng một chút rồi nói: "Tướng quân, có một số việc thϊếp vốn không nên nói, nhưng mà đại phu nhân càng thêm không thích ta, nữ nhân mà, không thể không có tâm đố kỵ, lòng đố kỵ khiến con người trở nên ngu xuẩn đến cực điểm, đại phu nhân lần này hành sự lỗ mãng như vậy, sợ là cũng có nguyên nhân do thϊếp thân. Ngày lễ cập kê của Nhị tiểu thư, trong phủ có nô tỳ khắp nơi nói Tứ thiếu gia không tốt, ta nhìn thật sự kỳ cục liền xử phạt, vừa lúc nô tỳ kia là đại phòng bên kia an bài đến bên người Tứ thiếu gia."
Lâm Thương Hải nhíu nhíu mày: "Còn có chuyện này? Một cái nô tỳ mà thôi, xử lý sau cũng được, Nguyệt nhi, ngươi là muốn nói Đại phu nhân làm cái gì? Sự tình của Ngọc Châu chẳng lẽ cùng với chuyện này có liên quan?"
Nguyệt di nương thở dài: "Tướng quân, ngài cả ngày bận việc triều đình, sự tình của hậu trạch người cũng biết một ít nhưng làm sao có thể rõ ràng chi tiết trong đó? Đồng Đại Tráng kia đã có ba hài tử, giai đoạn trước nhiễm quái bệnh mà chết, ở ngoại ô có vài rừng cây ăn quả, lấy thu hoạch trái cây mà sống, ngày thường ở đầu đường cuối ngõ bán trái cây kiếm tiền, mà tiền kiếm được lại tiêu phí ở trên người tiểu quan trong kỹ viện, người hạ tiện như vậy...... Tướng quân, Tứ thiếu gia tuy cùng ngài không thân, nhưng cũng là Tứ thiếu gia của Tướng quân phủ, nói không xuôi tai đó là đem hắn đuổi ra người sống cuộc sống của người bình thường nhưng sao có thể để hắn gặp gỡ người bỉ ổi như vậy. Đại phu nhân hành sự như vậy sẽ có hậu quả gì, tướng quân, ngài so với thϊếp thân chỉ là một nữ tử nhu nhược càng rõ ràng hơn rất nhiều."
Lâm Thương Hải thở hồng hộc phì phò, đôi mắt ông trừng lớn, nắm tay đều siết chặc mà phát ra tiếng kẽo kẹt,nhưng sau một lát, lại buông lỏng tay, ông nhìn Nguyệt di nương nói: "Ta không trách ngươi nói chuyện khó nghe, gần nhất ta xác thật không biết sự tình như thế nào, ngươi còn biết cái gì đều nhất nhất nói cho ta nghe một chút."
Nguyệt di nương lại miễn cưỡng cười: "Tướng quân, thϊếp biết ngài sinh khí, thϊếp không có gì nhưng vẫn còn có một chút, tướng quân chớ trách ta nhiều chuyện."
"Nói đi."
"Việc của Đại tiểu thư xác thật cùng Đại phu nhân có quan hệ, nếu không phải bà ấy trong lòng nổi lên ý tưởng xấu xa để Đồng di nương giật dây bắc cầu cho Tứ thiếu gia cùng Đồng Đại Tráng thì Đồng Đại Tráng kia sao có cơ hội thấy được Đại tiểu thư? Thấy cũng liền thôi, nếu không có cảm thấy Đồng Đại Tráng được việc, thì Đồng Đại Tráng sẽ ở lại tướng quân phủ trong đêm sao? Theo như lời nói của Đại phu nhân, tướng quân phủ khi nào không cần lão gia ngài cho phép đã có thể để nam nhân bên ngoài ở ?"
Lâm Thương Hải thở hổn hển hít một ngụm khí, hung hăng đập một bàn tay lên bàn: "Thật là hồ đồ!" Tâm tình ông buồn bực, đêm đó liền ở Nguyệt trúc uyển ngủ lại, vẫn không để ý đến Đại phu nhân, cũng chưa đi thăm đại nữ nhi.
Bên kia, Đại phu nhân tất nhiên không thể ngủ ngon, bà khẽ nhếch ngẩng đầu lên để Trương ma ma sát dược cho bà: "Trương ma ma, ngươi nói đây là có chuyện gì? Đồng Đại Tráng kia sao lại lớn mật như vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất