Trùng Sinh Chi Độc Sủng Hiền Hậu

Chương 73: Phóng hỏa thiêu rừng

Trước Sau
Lâm Tịch Cận cảm thấy thời cơ vừa đến nếu bỏ qua sẽ không đẹp, liền nói: "Chỉ sợ bọn họ ẩn nấp sâu trong rừng trúc lớn, trong khoảng thời gian ngắn rất khó tìm được bọn họ, hơn nữa bọn họ có khả năng tìm chỗ trống để chạy trốn, không bằng phóng hỏa thiêu, dù sao này rừng trúc cũng bất quá là một đường cho kẻ cắp đi vào tướng quân phủ, không bằng thiêu thì tốt hơn."

Lúc này Đại phu nhân cùng các vị di nương cũng chạy đến, chưa thấy rõ tình cảnh trước mắt, Đại phu nhân đã kinh hô lên: "Nữ nhi, nữ nhi của ta đâu?"

Một nha hoàn nhanh chóng chạy tới, quỳ gối trước mặt Đại phu nhân không được dập đầu: "Phu nhân, phu nhân, cứu cứu đại tiểu thư, cứu cứu đại tiểu thư."

Đại phu nhân cùng Lâm Thương Hải đều cả kinh, Đại phu nhân vội hỏi: "Sao lại thế này, mau nói."

Nha hoàn kia khóc đến mặt đầy nước mắt, nói: "Là Tứ thiếu gia, là Tứ thiếu gia muốn sát Đại tiểu thư."

Mọi người cả kinh, toàn bộ đều nhìn về phía Lâm Tịch Cận. Cũng trong lúc này, các vị di nương mới thấy rõ ràng Hiền Vương Triệu Mặc Khiêm thế nhưng lại ở đây, các nữ quyến vội vàng quỳ xuống đất hành lễ, Triệu Mặc Khiêm không kiên nhẫn để ý tới những người này, nhưng cũng ngại các nàng ầm ĩ, liền dứt khoát không cho người đứng lên mà để các nàng quỳ như vậy, sau đó mặt lạnh lùng nhìn Lâm Thương Hải nói: "Lâm tướng quân là muốn nói chuyện rồi mới bắt kẻ xấu sao?"

"Hiền Vương điện hạ, nữ nhi của ta......" Lâm Thương Hải không có quên lời nha hoàn kia nói, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.

Lâm Tịch Cận nói: "Phụ thân, ngài gọi hộ vệ bên người Đại tỷ tra hỏi chẳng phải sẽ biết sao? Đó là hắn ta vội vàng đuổi theo ta tiến vào rừng trúc."

Ánh mắt Lâm Thương Hải phức tạp nhìn Tứ nhi tử từ trước đến nay không để tâm, trong lòng cũng có chút hoài nghi, ông chính xác có phái hộ vệ bảo vệ nữ nhi Ngọc Châu, nhưng việc này ngay cả Đại phu nhân cũng không biết.

Ánh mắt tối lại, Triệu Mặc Khiêm xả ra một trận cười lạnh quỷ dị: "Xem ra Lâm tướng quân là muốn che chở nữ nhi của ngài, đồn đãi về nữ nhi của tướng quân phủ quả nhiên không giả. Người tới, đem người dẫn tới cho bổn vương."

Lâm Thương Hải kinh hãi, ông mới vừa rồi do dự một chút lại mất quyền chủ động, ông quên mất người nam nhân trước mắt này là người nghe tiếng đã sợ vỡ mật Hiền Vương Triệu Mặc Khiêm, mà không Nhị hoàng tử Triệu Thế Vũ vô năng kia.

Có hộ vệ Hiền Vương phủ đã mang đến những người kia, Lâm Tịch Cận vừa thấy liền vui vẻ! Người cầm đầu đúng là hộ vệ bảo hộ Lâm Ngọc Châu, còn có hai nha hoàn cũng ở trong đó. Lâm Ngọc Châu thật ra không có bị áp giải nhiều nhưng cũng không đi được chỗ nào, bị mấy đại nam nhân vây quanh ở giữa, một bước cũng không thể rời đi, trên người nàng còn khoác quần áo của hộ vệ, tóc rời rạc, sắc mặt có chút tái nhợt, nhìn qua rất là yếu ớt, sau khi nhìn thấy Lâm Thương Hải cùng Đại phu nhân, nàng lập tức ai ai thê thê kêu lên: "Phụ thân, nương, Tứ đệ muốn hại ta."

Lâm Tịch Cận trừng mắt nhìn, không thể không nói y có điểm bị những người da mặt dày cùng đầu óc thần kinh này làm cho tức chết rồi.

Lâm Thương Hải chưa nói cái gì, Đại phu nhân đã từ trên mặt đất bò dậy, hung tợn trừng mắt Lâm Tịch Cận, nói: "Quả nhiên là thật sự."



Triệu Mặc Khiêm nhíu mày, quát khẽ nói: "Quỳ xuống!"

Đại phu nhân còn không để ý tới nhưng mấy người bị áp giải bao gồm Lâm Ngọc Châu, cũng bị người ở nắm ở cổ tay, bùm bùm toàn bộ quỳ rạp xuống đất.

"Con của ta......" Đại phu nhân trực tiếp nhào tới bị hai thị vệ của Hiền Vương phủ trực tiếp ngăn chặn, cũng ấn quỳ rạp xuống đất.

Sắc mặt Lâm Thương Hải biến đổi, nhưng không đợi ông nói cái gì, Triệu Mặc Khiêm lại buồn bã nói: "Dưới bầu trời này, đất nào không phải là đất của Thiên tử, ở trên đất này, dân nào mà không phải là dân của Thiên tử, Lâm tướng quân nói có đúng không?"

Trong lòng Lâm Thương Hải chấn động, cắn răng áp xuống tức giận trong ngực, trầm giọng nói: "Vương gia, minh giám."

"Bổn vương không phải muốn giọng khách át giọng chủ, chỉ là Tịch Nhi hôm nay lâm vào cảnh ngộ nguy hiểm như vậy, Lâm tướng quân, ngươi chẳng lẽ muốn trước tiên buông tha những tặc tử đó, trước bổn vương gá lại sự việc đó, ngược lại trước tiên muốn ở nơi này nghe tiện nữ tử giảo biện?"

Tiện nữ tử?

Tâm tư mọi người đều tức khắc biết Triệu Mặc Khiêm gọi "Tiện nữ tử" là chỉ ai, Đại phu nhân trực tiếp khóc lên, Lâm Ngọc Châu cũng không được gạt lệ, nàng đến hiện tại mới hồi phục tinh thần, Tứ hoàng tử thế nhưng cũng ở đây, không khỏi cảm thấy ảo não cùng nan kham, hành động vừa rồi có chút lỗ mãng.

Lâm Thương Hải không dám chậm trễ, vội lớn tiếng phân phó: "Thiêu thiêu, đem cánh rừng thiêu."

Hộ vệ của tướng quân phủ tự động đi lên, Đại phu nhân kinh sợ nói: "Lão gia, vì sao thiêu cánh rừng?"

Lâm Tịch Cận nói: "Mẫu thân, vừa rồi có tặc tử muốn gϊếŧ hại ta, đang ở bên trong rừng trúc kia."

Trong mắt Đại phu nhân hiện lên một tia hàn quang, thần sắc phẫn nộ, hiển nhiên bà còn nhớ rõ nha hoàn kia nói Lâm Tịch Cận ám hại nữ nhi của bà, há mồm liền muốn tức giận mắng, lại chạm đến ánh mắt lạnh băng của Triệu Mặc Khiêm thì nháy mắt hoàn hồn, không dám lỗ mãng, chỉ là cắn răng áp chế sự tức giận, bà lúc này càng thêm quan tâm một việc khác.

Sau khi áp chế lửa giận, Đại phu nhân quan tâm nhìn Lâm Tịch Cận nói: "Tuy rằng có việc như vậy nhưng không cần phải thiêu rừng trúc đi? Rừng trúc này ở tướng quân phủ đã có rất nhiều năm, lại là nơi phụ thân ngươi đặc biệt thích, mùa xuân còn có thể làm cho nữ quyến trong phủ nếm lạc thú đào măng, cứ như vậy thiêu rất đáng tiếc!"

Trong lòng Lâm Tịch Cận cười lạnh, trên mặt lại là một bộ dáng rất là tiếc nuối: "Rừng trúc lớn như thế, bên trong cây trúc dày đặc ẩn mật dị thường, chỉ sợ nếu có người hàng năm giấu kín điều gì trong đó đều khó có thể bị người trong phủ phát hiện. Nếu là ẩn dấu những người có ý định bất lương thì tướng quân phủ khó bảo toàn mà hoàn toàn bị diệt trong một đêm."

Đại phu nhân cười đến miễn cưỡng: "Tiểu Tứ Nhi, lời này của ngươi nói cũng quá nghiêm trọng đi!"



Thần sắc Lâm Tịch Cận nghiêm túc nói: "Mẫu thân, sự tình của Nhị tỷ vừa mới qua không lâu, người nọ đến tột cùng là như thế nào vào được tướng quân phủ đều chưa điều tra rõ, rừng trúc này rất là khả nghi. Huống chi đêm đó đại tỷ cũng suýt nữa xảy ra chuyện, sự tình nghiêm trọng bực này ở trong mắt mẫu thân thế nhưng không bằng lạc thú đào măng của nữ quyến trong phủ sao?"

Lâm Thương Hải ở một bên nghe xong cũng cảm thấy lời này có lý, tức khắc ánh mắt phát lạnh, quát: "Các ngươi đều nhìn chằm chằm cho ta, người từ trong rừng trúc chạy ra gϊếŧ chết không tha, có thể bắt sống càng tốt! Nhưng không được thả chạy một người nào!"

Ngay cả Lâm Ngọc Châu cũng nói với Đại phu nhân: "Nương, cứ để phụ thân thiêu đi, cánh rừng như vậy thì có cái gì hiếm lạ!" Trong lòng nàng không phải không có nghĩ qua, nếu không có cánh rừng này, hộ vệ vừa rồi muốn gϊếŧ Lâm Tịch Cận cũng không còn, như vậy lúc này sự tình sẽ ở một hướng khác.

Lâm Ngọc Châu vừa mới bị hộ vệ Hiền Vương phủ áp giải lại đây, còn không có biết rõ ràng tình huống, cũng không biết việc Triệu Mặc Khiêm cứu Lâm Tịch Cận, chỉ là lúc này nàng cũng đang suy nghĩ biện pháp vì này hộ vệ thoát tội, nghe được chuyện của cánh rừngnày trong lòng nàng mừng thầm, ước gì nhanh chóng thiêu đi. Nghĩ như vậy, nàng còn trộm liếc mắt nhìn hộ vệ kia một cái, chỉ thấy hắn tuy rằng quỳ, nhưng lưng luôn đứng thẳng không chút nào khuất phục, trong lòng rất là thưởng thức.

Trong mắt Đại phu nhân hiện lên một tia tuyệt vọng, nhưng mà khi bà nhìn về phía Lâm Tịch Cận thì ánh mắt lại như một độc xà......

"Vương gia, thái y tới." Lại có đoàn người vội vã chạy tới, cầm đầu là người Lâm Tịch Cận đã gặp qua Quý Liên Hoàn.

Thái y kia muốn hành lễ lại bị Quý Liên Hoàn một phen kéo lấy: "Đừng quỳ , chạy nhanh xem cho tiểu vương phi tương lai của chúng ta nhanh lên."

Triệu Mặc Khiêm trực tiếp nhìn Quý Liên Hoàn nói: "Nơi này ngươi giám sát." Dứt lời, một tay nam nhân ôm Lâm Tịch Cận, một tay nắm thái y kia trực tiếp hướng đến Tịch viên của Lâm Tịch Cận chạy đi.

Quý Liên Hoàn nhún nhún vai, quay đầu tủm tỉm cười nói: "Lâm đại tướng quân, nhân cơ hội này để ta hỏi Đại tiểu thư mấy câu đi, nghe nói Đại tiểu thư bị rớt trong nước, thật không khéo tiểu vương phi của chúng ta vừa vặn cũng bị người từ hồ nước bên cạnh đẩy xuống cầu thang, đuổi vào trong rừng......"

Sắc mặt Lâm Thương Hải xanh mét, đây là trong phủ ông, ở trong tướng quân phủ của ông, nhưng hiển nhiên ông là chủ nhân lại không biết rõ bằng người ngoài. Lần đầu tiên, ông cảm thấy sự tình lại hoàn toàn không chịu khống chế của mình.

Lâm Ngọc Châu quỳ trên mặt đất, cảm thấy dị thường nan kham, lúc này nàng rốt cuộc nhịn không nổi: "Phụ thân, nữ nhi lạnh, nữ nhi muốn trở về đổi xiêm y."

Lâm Thương Hải nhìn Lâm Ngọc Châu, nhìn áo của nam nhân khóa trên người nàng, nhìn nàng lúc này dáng vẻ mất hết bộ dáng, ánh mắt hơi hơi lạnh xuống, đây cũng là lần đầu tiên ông đối với đại nữ nhi này có một chút thất vọng, trong đó thực sự có cái chuyện xấu gì nhưng ông cực cực khổ khổ bồi dưỡng nàng ngần ấy năm, nàng ngay cả việc này cũng đều giải quyết không tốt, còn đem chính mình rơi vào hoàn cảnh nam khan như vậy......

Quý Liên Hoàn cười tủm tỉm lắc đầu: "Haiz, chỉ tiếc Lâm đại tiểu thư này cả quý tịch đều không có, thân phận thật sự là bình thường, bằng không thật sự có thể để ngươi trở về chậm rãi thay một thân xiêm y xinh đẹp một ít, nghĩ kỹ rất nhiều cớ rồi lại đến nói."

Trong nháy mắt sắc mặt Lâm Ngọc Châu trắng xanh, nàng đại để cảm giác được việc hôm nay chỉ sợ không tốt cho nàng, trên khuôn mặt quốc sắc hiện lên một mảnh xấu hổ và giận dữ cùng hoảng loạn, nhìn qua thật sự làm người trìu mến.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau