Trùng Sinh Chi Độc Sủng Hiền Hậu

Chương 79: Hội chùa náo nhiệt

Trước Sau
Cách ngày chính là hội chùa.

Lâm Tịch Cẩn nghỉ ngơi một ngày đã cảm thấy không còn gì đáng ngại. Chung quy chỉ là hài tử, mệt mỏi rất nhanh biến mất. Triệu Mặc Khiêm hiển nhiên sẽ không nuốt lời, thấy buổi sáng Lâm Tịch Cẩn ăn không ít liền mang theo hắn ra ngoài.

Hôm nay y mặc một thân bạch y, khí thế vẫn lạnh lùng như vậy, giống hệt như bạch cốt tiên nhân. Mà Lâm Tịch Cẩn lại là áo lụa màu đỏ thẫm, làm gương mặt vốn tái nhợt của hắn cũng ánh lên một mạt đỏ ửng, trông vô cùng đẹp mắt.

Đi cùng còn có Quý Liên Hoàn cùng An Bình, An Bình là nhi tử của lão quản gia An Ngũ, diện mạo bình thường, làm việc cực kì cẩn thận, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ là quản gia đời tiếp theo của Hiền Vương phủ.

Hộ vệ mang đi không nhiều lắm, vì hội chùa tất nhiên sẽ vô cùng ồn ào náo nhiệt, mang quá nhiều người đi ngược lại sẽ không thể chơi được tận hứng, cho nên đi theo chỉ có một vài nhất đẳng cao thủ. Lâm Tịch Cẩn vốn là muốn gọi Ám Nhị theo, nhưng nghĩ nghĩ một hồi lại thôi. Nghĩ bằng cái đầu gối cũng biết, Ám Nhị nhất định sẽ không chịu tháo cái mặt nạ quỷ xuống. Mà giữa ban ngày ban mặt, lại dùng cái mặt nạ quỷ kia xuất hiện trước mặt mọi người, không cần nghĩ cũng biết sẽ tạo ra tình huống gì.

Chỉ là, đến khi Lâm Tịch Cẩn nhìn thấy trên đường đều là những người đeo đủ các loại mặt nạ thì không còn suy nghĩ này nữa. Thì ra hội chùa bên đường đều có người bày bán mặt nạ, cho nên ngày này đại khái đeo mặt nạ mới là bình thường.

Cho dù đoàn người cố gắng vô cùng điệu thấp, nhưng có Triệu Mặc Khiêm một thân khí thế ở bên cạnh, sao lại không bị chú ý?

Nhưng Lâm Tịch Cẩn lại rất vui vẻ, nhớ đến lần trước Triệu Mặc Khiêm đưa hắn ra ngoài, chơi thật đã. Nghĩ đến chuyện đó, hắn liền cực kì hứng thú với lần du ngoạn này.

Có điều trên đường càng ngày càng đông người, chen chúc nhau. Hắn lại không nghĩ tới chuyện một hài tử mười tuổi chen lấn trong đám người thì có thể nhìn thấy cái gì, nhìn mông người khác sao?

Triệu Mặc Khiêm lại không ôm hắn, Lâm Tịch Cẩn rất không cam lòng, hắn cũng không muốn thừa nhận thật ra có một chút nhớ nhung cái ôm của Triệu Mặc Khiêm.

Đúng lúc này, một cỗ mùi hương khó ngửi toả ra, sắc mặt Lâm Tịch Cẩn biến đổi, bất chấp xung quanh, duỗi tay nắm chặt lấy cánh tay Triệu Mặc Khiêm: "Hiền Vương điện hạ, ngài... ngài có thể ôm ta không?"

"Phụt". Đám người theo sau, Quý Liên Hoàn vẻ mặt hiếu kỳ quan sát xung quanh, là người đầu tiên phản ứng phụt cười một tiếng, lại làm bộ như không nghe thấy gì nhanh chóng quay mặt đi.

Lâm Tịch Cẩn chỉ là người thường, tai mắt không tinh như người có võ công, hơn nữa xung quanh lại cực kì ầm ĩ, hiển nhiên là không phát hiện ra có người cười nhạo hắn, chỉ quan tâm tình huống trước mắt, ánh mắt nhìn Triệu Mặc Khiêm muốn bao nhiêu nghiêm túc có bấy nhiêu nghiêm túc.

Triệu Mặc Khiêm không nói gì, hơi hơi khom lưng ôm người lên. Thân hình chỉ khẽ chớp nhoáng một cái, cũng không biết y làm như thế nào.

Rất mau đoàn người đã rời khỏi nơi đó, đến một góc đường ít người. Lúc này Lâm Tịch Cẩn mới thở ra một hơi, đúng là ngộp chết hắn mà.

Quý Liên Hoàn có chút khó hiểu: "Đang êm đẹp, sao lại chạy như bị tập kích vậy? Ta còn định mua mấy cái bánh bao nhỏ, vừa rồi có đại nương bán bánh bao nhỏ rất thơm."

*Minh hoạ:



"Oẹ"

Lâm Tịch Cẩn chỉ thấy đầu óc quay cuồng, nhịn không được nôn khan một trận. Triệu Mặc Khiêm nhíu mày, vỗ vỗ đầu hắn, nhẹ nhàng trấn an, ánh mắt lạnh lẽo liếc Quý Liên Hoàn một cái, lập tức khiến Quý Liên Hoàn ngậm miệng, nhưng lại càng khiến hắn ta không hiểu rốt cuộc là tình huống gì.

Nghĩ mãi cũng không hiểu, theo bản năng an ủi Lâm Tịch Cẩn: "Tiểu Tịch thiếu gia, bụng ngươi không thoải mái sao, hay là..."

Mặt Lâm Tịch Cẩn không biểu cảm liếc mắt nhìn Quý Liên Hoàn, lắc đầu, dùng ngữ khí có chút vân đạm phong kinh nói: "Không phải ta không thoải mái, chỉ là vừa rồi trong đám người, không biết là ai thả rắm, thật thối, lại nghĩ đến bánh bao nhỏ theo lời ngươi nói..."

Mắt Quý Liên Hoàn lập tức trợn to, khoé miệng run rẩy, nửa ngày chết lặng nói không nên lời: "Tiểu... Tiểu Vương phi, thuộc hạ ta... quả nhiên là đã xem thường ngươi."

Lâm Tịch Cẩn mặt không biểu cảm, chỉ xem như không nghe thấy, cũng không thể để hắn một mình chịu tội đi?

Bởi vì chuyện này, Triệu Mặc Khiêm có vẻ như cũng không còn hứng thú dạo chơi, ôm Lâm Tịch Cẩn đi về một hướng khác. Rất nhanh đã đến một con phố khác, nơi này ít người hơn vừa rồi rất nhiều, nhìn trang hoàng cũng biết là không cùng một cấp bậc. Lâm Tịch Cẩn vẫn đang buồn bực, từ xa nhìn thấy người quen, mày liền nhíu lại.

Quý Liên Hoàn chậc chậc: "Đã biết chắc thế nào cũng gặp, lại không nghĩ tới sẽ chạm mặt nhanh như vậy. Không phải Tướng quân phủ dạo này không được yên ổn sao? Một người lại một người còn có tâm trạng ra ngoài?"

Cũng không phải là tất cả đều tới sao? Trừ Đại phu nhân cùng Lâm Ngọc Hồng, tất cả các vị di nương trong phủ Tướng quân cùng toàn bộ nhi tử nữ nhi của Lâm Thương Hải đều ra ngoài dạo hội chùa. Trong đám người này tất nhiên là có Lâm Ngọc Châu, hơn nữa còn trang điểm rất tỉ mỉ, trên đầu là khăn che mặt màu trắng, nhìn như là muốn đi che gương mặt, nhưng thực tế lại càng làm cho nhiều người chú mục.

Lâm Tịch Cẩn trong lòng cười lạnh, Triệu Mặc Khiêm cảm nhận được sự biển đổi của hắn, nhăn mày, muốn lập tức xoay người rời khỏi. Nhưng người của Tướng quân phủ đã nhìn thấy bọn họ, Lâm Ngọc Châu sao lại bỏ qua cơ hội này, lập tức tươi cười kiều diễm hành lễ với Triệu Mặc Khiêm: "Tham kiến Tứ điện hạ".

Triệu Mặc Khiêm làm như không nghe thấy, ôm Lâm Tịch Cẩn bước thẳng, không khí liền vì vậy mà ngưng đọng lại. Cho đến khi đoàn người của Triệu Mặc Khiêm đi ngang qua đoàn người Tướng quân phủ, thanh âm run rẩy kiều mị của Lâm Ngọc Châu mới vang lên phía sau: "Tứ điện hạ cớ gì lại đối xử với Ngọc Châu như vậy? Là Ngọc Châu làm sai cái gì sao?"

Bước chân Triệu Mặc Khiêm không hề đình trệ, Quý Liên Hoàn hảo tâm quay lại nhắc nhở một câu: "Đại tiểu thư, Tướng quân phủ không có gia chủ sao? Khi nào thì đến lượt ngươi thay mặt lộ diện?"

Lâm Ngọc Châu không thể tin được trợn to mắt, mạng che mặt che mất biểu tình, nhưng không cần nghĩ cũng biết sắc mặt nhất định cũng không tốt, giọng nói của nàng phẫn nộ: "Ngươi, ngươi dám ăn nói với ta như vậy..."

Sắc mặt Quý Liên Hoàn trầm xuống: "Đại tiểu thư thật là uy phong."

Lâm Tịch Cẩn lúc này đang trấn an Triệu Mặc Khiêm mất kiên nhẫn, nhảy xuống khỏi cái ôm của Triệu Mặc Khiêm, nói: "Đại tỷ, không phải ngươi đang ở Đại Từ tự sao? Sao nhanh như vậy đã ra ngoài chơi rồi, cha cũng thật là thương yêu ngươi."

Lâm Ngọc Châu đang tức giận, nghe Lâm Tịch Cẩn nói xong, nhớ đến từ nãy hắn vẫn luôn được Hiền Vương ôm trong ngực, tức khắc trong lòng nổi lên ghen ghét, khiển trách: "Ngươi câm miệng!"



Một ánh mắt sắc bén quét tới, thanh âm lạnh băng của Triệu Mặc Khiêm vang lên:

"Người đâu, vả miệng."

Quý Liên Hoàn cười ha ha, ngăn hai hộ vệ chuẩn bị thi hành lại, nói với An Bình: "Ngươi giữ nàng lại, để ta đánh."

Lâm Ngọc Châu nhìn hai người đang thật sự tới gần mình, sợ đến mức hoa dung thất sắc, kêu lên: "Các ngươi, các ngươi định làm gì? Cha ta sẽ không tha cho các ngươi..."

Cho dù cảm thấy việc này thật hả giận, nhưng Lâm Tịch Cẩn vẫn thấy không ổn. Không phải không được đánh Lâm Ngọc Châu, mà là cố kỵ Lâm Thương Hải. Nhưng đến khi hắn giương mắt nhìn Triệu Mặc Khiêm, ngược lại bị Triệu Mặc Khiêm giáo huấn một câu: "Đi theo bổn vương, làm việc không cần phải sợ đầu sợ đuôi, nên như thế nào thì làm như thế ấy."

Lâm Tịch Cẩn im lặng.

Cuối cùng, Nguyệt di nương tiến đến, cũng không phải là cầu tình cho Lâm Ngọc Châu, mà là che miệng cười nói: "Xem ra Tứ thiếu gia của chúng ta là người có phúc, có Hiền Vương điện hạ bảo hộ như vậy, cuộc đời này coi như không uổng."

Từ trước đến nay Lâm Tịch Cẩn đều cảm thấy Nguyệt di nương có chút cao thâm khó đoán, trong lòng liền ẩn ẩn bắt đầu có chút đề phòng, trên mặt lại là biểu tình ngượng ngùng: "Nguyệt di nương, đại tỷ nàng..."

Nguyệt di nương thở dài một tiếng: "Vẫn là thỉnh Hiền Vương điện hạ bỏ qua cho nàng lần này đi, coi như là để lại cho lão gia nhà chúng ta một chút thể diện. Nơi này dù sao cũng là nơi đông người, nhận ra thân phận của chúng ta cũng không phải ít."

Triệu Mặc Khiêm nhíu mày không nói, Quý Liên Hoàn lại cười to: "Được rồi, còn cho rằng mấy đại nam nhân chúng ta sẽ thật sự hành hung một nữ nhân sao? Chẳng qua là miệng thối một chút mà thôi, không cần thật sự dùng đến vũ lực. Miễn cho có người nói năng xằng bậy với tiểu Vương phi của chúng ta, như vậy không được tốt cho lắm.

"Vậy thì đa tạ Tiểu Tướng quân." Nguyệt di nương thi lễ, cười cười với Lâm Tịch Cẩn: "Tứ thiếu gia có muốn đi dạo chơi cùng chúng ta hay không? Ngươi xem, hiện tại lão gia không có ở đây, đại phu nhân cũng không đến, Nguyệt di nương ta miễn cưỡng xem như có thể làm chủ, cùng nhau đi một chút đi? Phải rồi, bây giờ ta liền gọi người đưa đại tiểu thư về chỗ lão gia bên kia, tin rằng đại tiểu thư sẽ không khiến cho chúng ta thất vọng, tứ thiếu gia cùng chúng ta đi, ngươi thấy sao?"

Lời này rất có thâm ý, Lâm Tịch Cẩn có chút kinh ngạc, hắn quay đầu nhìn đám người Thu di nương, lại thấy nàng tránh tầm mắt của hắn, rõ ràng là biểu hiện của nhát gan sợ phiền phức. Lâm Tịch Cẩn nghĩ nghĩ: "Nguyệt di nương, có một chuyện ta không biết có nên hỏi hay không."

Nguyệt di nương cười giận trêu ghẹo: "Vừa rồi không phải có quý nhân nói tứ thiếu gia ngài làm việc không nên sợ đầu sợ đuôi hay sao nha?"

Lâm Tịch Cẩn cười cười, sau đó nghiêm túc: "Phiến rừng trúc bên cạnh Nguyệt Trúc Uyển kia của ngài, ta muốn biết, trước đi ngài có nhận ra mảnh rừng đó có gì khác thường hay không?"

Vẻ mặt của Nguyệt di nương hơi cứng lại: "Nơi này không phải là nơi thích hợp để nói chuyện này, ta cũng không tiện nói thêm điều gì. Tứ thiếu gia, ngươi chỉ cần biết, ta là một di nương tranh sủng, như thế nào cũng phải có chút thủ đoạn bảo đảm mệnh của mình."

Cho nên ý tứ chính là nàng đã sớm biết bí mật của rừng trúc kia?

Vẻ mặt của Lâm Tịch Cẩn cực kì nghiêm túc, nhưng bản thân hắn lại chỉ là một hài tử, chỉ làm người khác cảm thấy hắn đáng yêu mà thôi. Nguyệt di nương nhìn thấy thì đột nhiên vui vẻ, duỗi tay ôm ôm Lâm Tịch Cẩn, lại vội vàng buông ra trước khi Triệu Mặc Khiêm nổi giận. Sau đó người Tướng quân phủ liền rời đi, nàng cùng Thu di nương cùng quản gia, nhưng Thu di nương lại là kẻ không có bản lĩnh, cho nên hiện tại Nguyệt di nương mới là kẻ thắng lớn nhất trong Tướng quân phủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau