Trùng Sinh Chi Không Từ Thủ Đoạn

Chương 66

Trước Sau
Sau đó Lục Quân Cường liền trở nên bận rộn, mỗi ngày đều phải đi gặp cảnh sát và những người trong cục cảnh sát, thời gian ngốc bên cạnh Lục Khôn Đức không nhiều lắm, tuy rằng đã thuê hộ lý chuyên nghiệp chăm sóc anh, Lục Khôn Đức vẫn luôn có chút không an tâm.

Buổi tối thật vất vả mới nhìn thấy được Lục Quân Cường liền vội vàng hỏi: "Gần đây em làm sao vậy? Anh cứ sợ em..."

Lục Quân Cường có hơi mệt, nhìn Lục Khôn Đức lên tinh thần trở lại, cười cười: "Sợ em cái gì?"

Lục Khôn Đức hơi mím môi, nhỏ giọng nói: "Sợ em nhìn thấy Lục Minh Khả, cô ta lại nhào tới đánh em gì đó."

"Sao có thể chứ." Lục Quân Cường bật cười, cảm thấy chỉ cần nhìn anh trai đơn thuần chỉ suy nghĩ vì cậu trước mắt, mệt mỏi của một ngày đều tan đi.

Lục Quân Cường để sát vào, cẩn thận kéo áo Lục Khôn Đức, miệng vết thương được băng kín mít nên cậu cũng không nhìn ra gì, cẩn thận chỉnh lại quần áo cho anh, hỏi: "Hôm nay còn đau không? Các cô ấy chăm sóc anh có tốt không?"

"Không đau... Chăm sóc rất chu đáo." Lục Khôn Đức dịch sang một bên, kéo Lục Quân Cường ngồi bên cạnh mình, "Còn chưa nói đâu, việc này rốt cuộc xử lý thế nào?"

Lục Quân Cường do dự một chút, cười cười: "Cảnh sát còn đang thẩm tra, lại nói trong đám mấy người bỏ chạy ngày đó còn một người chưa bắt được, kết quả cuối cùng vẫn chưa được xác định."

Lục Khôn Đức nhìn Lục Quân Cường, cảm thấy cậu có rất nhiều chuyện vẫn chưa nói cho mình, mà mình hỏi cái gì Lục Quân Cường cũng có thể tự nhiên làm mờ đi trọng điểm, Lục Khôn Đức cũng không biết mình đang hỏi cái gì, có chút ảo não cào cào tóc, nói: "Vậy... Cảnh sát có nói với em, cô ta đại khái sẽ bị phán bao nhiêu năm hay gì đó không?"

Lục Quân Cường cười: "Đã nói còn chưa phán mà, lại nói rất nhiều chuyện còn chưa thẩm tra rõ ràng, sao biết sẽ phán bao nhiêu năm chứ?"

Lục Khôn Đức bất an lôi kéo cánh tay cậu, nghi hoặc hỏi: "Còn không phải là chuyện này sao? Còn muốn thẩm tra cái gì nữa?"

Lục Quân Cường thấp giọng cười, dỗ dành: "Anh quản nhiều như vậy làm gì, lo dưỡng bệnh của anh đi... Cô ta dám làm ra loại chuyện tình này với anh thì cũng phải có lá gan thừa nhận lửa giận của em, ha... Anh hai không cần lo lắng, em đã nói sẽ không để anh chịu một dao này không công mà."

Lục Quân Cường ôm hôn Lục Khôn Đức, nhỏ giọng nói: "Không được hỏi, cũng không cho nghĩ, cứ an tâm là được. Bằng không em sẽ càng mệt mỏi, ngày mai đi gặp bọn họ rồi còn phải lo chuyện công ty, còn muốn nghĩ tới anh, anh hai nhẫn tâm sao?"

Lục Khôn Đức thấy nét mệt mỏi trong mắt Lục Quân Cường tự nhiên không đành lòng, ngoan ngoãn khẽ nâng đầu tùy ý Lục Quân Cường hôn môi, nhỏ giọng bảo đảm: "Ưʍ... Anh không hỏi, em đừng phiền..."

"Ừm, lúc này mới nghe lời." Lục Quân Cường cười cười, cẩn thận đỡ Lục Khôn Đức nằm xuống, chính mình cũng cởϊ áσ ngoài nằm bên cạnh anh, ôn nhu nói, "Hôm nay em nằm cùng anh, muốn ăn hay muốn uống nước... hoặc là muốn đi tiểu cứ kêu em, em ngủ không sâu."

Mặt Lục Khôn Đức đỏ lên, thân thể hơi hơi cuộn lại rúc sát vào người Lục Quân Cường, chỉ chốc lát sau liền an tâm ngủ say.

Lục Quân Cường mở mắt ra, mỉm cười nhìn gương mặt điềm tĩnh sạch sẽ của Lục Khôn Đức, nhắm mắt lại tiếp tục nghĩ tới chuyện cần an bài ngày mai và những người cần tìm quan hệ, khóe miệng mang theo một tia tàn nhẫn.

Một tuần sau Lục Khôn Đức xuất viện, Lục Quân Cường lại mang theo anh đến chỗ Vu Hạo Phong để chuyên gia kiểm tra lại một lần, xác định không có việc gì mới yên tâm.

Lục Quân Cường dừng xe, không đợi Lục Khôn Đức kịp phản ứng, bước nhanh xuống xe mở cửa cho Lục Khôn Đức, tháo đai an toàn rồi trực tiếp bế anh đi vào nhà.

Lục Khôn Đức nhịn không được bật cười: "Không cần như vậy, em coi anh là con gái à, còn bế công chúa nữa."

Lục Quân Cường không nói gì, cúi đầu hôn Lục Khôn Đức một cái, cẩn thận để anh lên trên sô pha. Tiền Nhiều Hơn và Công Chúa Nhỏ một tuần nay đều là Lục Quân Cường thuê bảo mẫu chăm sóc, rốt cuộc thấy được chủ nhân đều hưng phấn không thôi, một đám xáp lại nhào lên trên người Lục Khôn Đức, Lục Quân Cường chọt vào trán từng đứa cảnh cáo, trầm giọng nói: "Từ giờ không được nhào lên người, cũng không cho bò lên người anh ấy!"



Lục Khôn Đức cười cười: "Chúng nó sao hiểu được em nói cái gì... Nào." Lục Khôn Đức chụp được đầu Tiền Nhiều Hơn kéo nó về phía mình, vén áo lên cho nó nhìn băng gạc trên bụng, nhỏ giọng nói: "Tao lại bị thương rồi, còn chưa lành đâu, mày mà nhào lên là miệng vết thương nứt ra đó."

Tiền Nhiều Hơn cúi đầu nhìn băng gạc thật dày giữa ngực và bụng của Lục Khôn Đức, cúi sát vào ngửi ngửi, lại ngẩng đầu liếm liếm mặt anh, nhỏ giọng ư ử vùi đầu vào cổ Lục Khôn Đức cọ cọ, như là đang an ủi anh.

"Thấy không, Tiền Nhiều Hơn hiểu nè." Lục Khôn Đức mạnh mẽ xoa cổ nó, cười nói, "Không phí công nuôi mày lớn như vậy."

Đám tiểu gia hỏa vây quanh Lục Khôn Đức thân mật một lát liền ghé vào một bên, một con còn ngậm một con gà bằng bông nhỏ màu vàng, đặt bên chân Lục Khôn Đức giống như hiến vật quý.

Lục Khôn Đức dựa trên sô pha nhìn trái nhìn phải, cười nói với Lục Quân Cường: "Ở trong nhà mình vẫn là tốt nhất, em xem cái gì vậy?"

Lục Quân Cường thu hồi di động cười cười: "Không có gì, anh hai muốn ăn gì không? Em đi cắt chút trái cây nhé?"

"Không ăn, bữa sáng còn nằm trong dạ dày đây." Lục Khôn Đức tựa trên vai Lục Quân Cường, cẩn thận giơ một chân đặt lên trên đùi cậu, hài lòng thở phào, sau một lúc lâu nói: "Vài ngày rồi không hỏi em... Lục Minh Khả thế nào? Còn chưa định nữa à."

Lục Quân Cường cười cười không nói lời nào, Lục Khôn Đức đợi nửa ngày không nghe đáp án, khẽ cắn cánh tay cậu một cái, thấy Lục Quân Cường trừng mắt liếc mình lại vội vàng lấy lòng liếm liếm chỗ cắn vừa rồi, nhỏ giọng nói: "Nói cho anh đi... Tại sao cảnh sát không tìm anh hỏi gì hết, rốt cuộc là làm sao?"

"Không có." Lục Quân Cường vuốt ve mái tóc của Lục Khôn Đức, nghĩ nghĩ rồi nói, "Thôi em nói thật vậy, Lục Minh Khả không chịu nổi áp lực lớn, sớm đã điên rồi."

"Điên rồi?!" Lục Khôn Đức sợ tới mức đứng bật dậy, lắp bắp nói, "Không phải chứ... Vậy, làm sao bây giờ?"

Lục Quân Cường bật cười, ôm lấy Lục Khôn Đức để anh nằm lên trên đùi mình, nhẹ nhàng vuốt ve cổ anh, cười cười: "Làm sao bây giờ? Có thể làm sao bây giờ, đưa vào bệnh viện tâm thần thôi."

Lục Khôn Đức vẫn không thể tin được, không ngừng lẩm bẩm: "Sao có thể? Đang yên đang lành sao có thể điên chứ."

Lục Quân Cường mỉm cười, nhẹ nhàng khảy bờ môi ôn nhuận của Lục Khôn Đức, cười nói: "Cảnh sát tìm bác sĩ tâm lý cẩn thận thẩm tra Lục Minh Khả, kỳ thật cô ta... Ừm cô ta đã sớm điên rồi, phỏng chừng là từ lúc sinh non xảy ra chuyện gặp áp lực tinh thần quá lớn, tinh thần liền hỏng mất, anh hai lúc anh gặp cô ta lại nhìn không ra sao? Ngốc."

"Anh..." Lục Khôn Đức cẩn thận hồi tưởng tình huống lúc đó cũng nghĩ không ra, tự giễu cười cười, "Anh đúng là ngốc, vậy..."

"Anh hai yên tâm đi. Cảnh sát sẽ không truy cứu cô ta trách nhiệm hình sự, dù sao cũng là người điên, nhốt lại... cũng sẽ không lại đến tìm em, đây còn không phải là điều anh hy vọng sao." Nói rồi xoa nắn vành tai Lục Khôn Đức, cười cười, "Anh xem, kỳ thật căn bản không phải anh làm hại cô ta, cô ta sẽ không ngồi tù."

Lục Khôn Đức gật gật đầu, thở phào một hơi, nhỏ giọng nói: "Như vậy là tốt nhất, nếu không anh sẽ nghĩ hoài..." "Anh hai chính là quá mềm lòng, như vầy yên tâm rồi chứ?" Lục Quân Cường khẽ vuốt ve mặt Lục Khôn Đức làm anh nhắm mắt lại, ôn nhu nói, "Ngủ tiếp một lát đi, vừa rồi ở trên xe không phải nói mệt sao, chợp mắt một lát, chút nữa em kêu anh dậy."

"Ừm." Lục Khôn Đức nghe lời nhắm mắt lại, nghiêng đầu gối lên chân Lục Quân Cường, lại kéo một bàn tay cậu dán lên trên sườn mặt mình, an tâm ngủ.

Lục Quân Cường lại lấy di động ra, nhìn tin nhắn mới nhận, vừa lòng cười, không uổng phí cậu tốn nhiều tiền và tinh lực, chuyện tình cuối cùng làm xong.

Lục Quân Cường cười lạnh, Lục Minh Khả à, lúc này hẳn là đang bị nhốt ở bệnh viện tâm thần nhỉ, viện điều dưỡng riêng, dặn dò viện trưởng và bác sĩ, cậu có thể yên tâm Lục Minh Khả nhất định sẽ nhận được sự đối xử và chăm sóc mà cô ta xứng đáng nhận được.

Lục Minh Khả điên rồi? Lục Quân Cường cười cười, ngón tay luồn vào mái tóc Lục Khôn Đức nhẹ nhàng mát xa da đầu anh để anh ngủ thoải mái hơn một chút. Có lẽ chỉ có mỗi Lục Khôn Đức đơn thuần tin câu chuyện bịa đặt của cậu, tin tưởng Lục Minh Khả đã điên rồi.

Nhưng cô ta rốt cuộc điên hay không điên đã không còn quan trọng, dám ra tay với anh trai cậu thì nên chuẩn bị tốt phải gánh vác tức giận của cậu, Lục Quân Cường tin một người bình thường ở bệnh viện tâm thần, tiếp nhận trị liệu cậu cố ý sắp xếp, tuyệt vọng vượt qua những tháng năm dài đằng đẵng, đó chính là trừng phạt đáng sợ nhất dành cho cô ta.



Không đúng, Lục Quân Cường lại nghĩ, trong mắt toàn là lệ khí ngoan tuyệt, cậu không xem như nói dối Lục Khôn Đức. Người bình thường ở trong một viện điều dưỡng có tính phong bế mạnh nhất cả nước, mặc quần áo làm riêng, mỗi ngày bị tiêm vào một lượng lớn thuốc dùng để trị liệu, tiếp nhận thôi miên, cùng một đám bệnh nhân tâm ngày đêm ở bên nhau... Cậu tin Lục Minh Khả sớm muộn gì cũng sẽ thật sự điên thôi.

Đến lúc đó còn có gì để phân biệt nữa, cậu cũng xem như không nói dối anh hai.

Lục Quân Cường cúi đầu nhẹ nhàng hôn trán Lục Khôn Đức, nhỏ giọng nói: "Em vĩnh viễn sẽ không lừa gạt anh, đúng không?"

Lục Khôn Đức không biết đang mơ cái gì, nghe vậy nhẹ nhàng mỉm cười, ngủ càng sâu, Lục Quân Cường cười cười, đây là kết quả tốt nhất mà cậu muốn, che lại đôi mắt Lục Khôn Đức, để anh sinh sống đơn thuần vui vẻ ở trong lòng bàn tay ôn nhu của mình cả đời, vĩnh viễn không biết đến những tăm tối bên ngoài, đây là an bài tốt nhất cho cuộc sống ngày sau của cậu và Lục Khôn Đức.

Lục Quân Cường cầm lấy di động trả lời tin nhắn, khép lại di động cười cười, chị Minh Khả à, tốn nhiều tiền như vậy cho cô ở viện điều dưỡng cả đời áo cơm không lo, cũng coi như là kết cục viên mãn nhất rồi.

...

Lục Khôn Đức ngủ một lát liền mở mắt, nhìn Lục Quân Cường mê mang nói: "Mấy giờ rồi? Anh ngủ lâu lắm không?"

"Không có." Lục Quân Cường nhẹ nhàng xoa đầu anh, "Anh hai mới ngủ một lát thôi, không đến một giờ, còn buồn ngủ à?"

Lục Khôn Đức dùng cái mũi nhẹ nhàng cọ vào bàn tay khô ráo ấm áp của cậu, nhỏ giọng nỉ non: "Không ngủ... Muốn ăn cơm."

"Mới vừa tỉnh ngủ liền muốn ăn cơm, thành heo thật rồi hửm?" Lục Quân Cường nhẹ nhàng đẩy mũi Lục Khôn Đức lên trên, cười nói, "Nhìn xem, giống ghê."

Lục Khôn Đức quay đầu tránh ngón tay của cậu, ngáp một cái, uể oải nói: "Nói thật đó, trưa nay ăn gì? Có hơi đói bụng... Anh không ăn cháo đâu! Anh muốn ăn thịt."

Lục Quân Cường nhìn Lục Khôn Đức bộc phát tính trẻ con cảm thấy đặc biệt đáng yêu, cẩn thận đỡ Lục Khôn Đức ngồi dậy dựa vào sô pha, nghĩ nghĩ nói: "Ăn thịt hả... Hầm xương sườn? Kêu bọn họ đưa chút thịt xông khói lại đây, em tráng bánh để một lát nữa cuốn ăn, được không?"

"Đúng đúng, chính là cái này." Lục Khôn Đức ăn ở bệnh viện một tuần, đã sớm muốn Lục Quân Cường hầm xương sườn, thèm thuồng nhẹ nhàng đẩy đẩy cánh tay cậu, "Mau đi đi, mau mau."

Lục Quân Cường cười, lại cảnh cáo đám Tiền Nhiều Hơn một chút, xoay người đi vào phòng bếp nấu cơm.

Lục Khôn Đức vẫn không nhúc nhích nhìn Lục Quân Cường tiến vào phòng bếp, nghe tiếng xác định cậu bắt đầu nấu cơm liền bật cười, cẩn thận khom lưng bế lên một con chó nhỏ đặt lên trên sô pha, xoa đám lông mọc dài trên cổ tiểu gia hỏa, nhỏ giọng nói: "Lại lớn hơn không ít rồi nè, có nhớ tao không có nhớ tao không?"

Chó nhỏ cẩn thận đưa hai chân trước đạp lên trên đùi Lục Khôn Đức, ngẩng đầu liếm liếm mặt anh, cọ tới cọ đi không muốn rời, Lục Khôn Đức nhỏ giọng cười, nhẹ nhàng xoa đầu tiểu gia hỏa...

"Bánh tráng thích giòn một chút hay là..." Lục Quân Cường dựa trên cửa phòng bếp hỏi, thấy Lục Khôn Đức và chó nhỏ lập tức thay đổi sắc mặt, "Các người!"

Nhóc con cơ trí nhảy xuống sô pha xen lẫn trong một đám chó nhỏ chui tới chui lui, ý định làm Lục Quân Cường không phân biệt được đứa nào là mình, Lục Khôn Đức sợ tới mức ngã ra sô pha sau lưng giả bộ ngủ. Lục Quân Cường vô lực cởi tạp dề, đi tới bế Lục Khôn Đức lên lầu hai đặt ở trên giường, nhìn cái người còn đang giả bộ ngủ này vô lực thở dài, cảnh cáo chọt chọt ấn đường Lục Khôn Đức, trầm giọng nói: "Chó nhỏ nó biết cái gì, nghịch một chút liền nhào lên vết thương của anh, nghe lời, nếu không buổi trưa chỉ cho anh ăn bánh thôi, không thịt."

"Không được!" Lục Khôn Đức khẩn trương mở mắt ra cầu xin, "Anh nghe lời mà, em mau đi nấu cơm đi, anh thèm lắm rồi đó."

Lục Quân Cường nhịn không được bật cười, lấy laptop ở một bên qua cho Lục Khôn Đức, ôn nhu nói: "Chơi máy tính một lát đi, sắp có cơm rồi, nghe lời."

Lục Khôn Đức vội đáp "Ừ", ngẩng đầu để Lục Quân Cường hôn mình một cái, cúi đầu mở máy tính tùy tiện lướt...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau