Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)
Chương 30: Bình Nam Định Bắc
Tô Gia thôn sôi trào.
Vợ Tô Kiến Quốc là người nhiều chuyện, Đại Trùng nhà Tô lão gia tử về , còn lái hai chiếc xe việt dã về, nhìn vô cùng khí phái. Chỉ chốc lát, tin tức này truyền khắp Tô Gia thôn.
Tô Chấn Đông trốn ở phòng tây, ngồi xổm dưới đất hút thuốc như một lão nông. Hắn không rõ tại sao một người thích tranh đấu tàn nhẫn lại có thể áo gấm về dinh như thế, mà mình mỗi ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời, một năm qua đi, ngay cả vợ cũng không cưới được.
Tô Bình Nam vẫn cường thế như trước đây, hắn được gia gia nuôi lớn từ nhỏ, phụ mẫu cũng không quản được hắn.
"Thế nào, ta phát tài ngươi không vui sao?" Tô Bình Nam nhìn đại ca sẽ trung thực cả đời, cười ha hả nói.
Tô Chấn Đông có chút xấu hổ: "Ngươi mặc dù làm việc cực kỳ ngang tàn nhưng đúng là giỏi hơn ta."
Tô Bình Nam cười ha ha: "Lão đại, ngươi chín tuổi là bị ta đánh mỗi ngày, đều vì cái tính này của ngươi, được rồi, người một nhà không nói láo, ta định nhận thầu núi đá xanh của Tô Gia thôn. Sau đó làm tám cái lò gạch, ngươi trông coi cho ta, ta chia hoa hồng mỗi năm cho ngươi."
Tô Chấn Đông ấp úng nói: "Cha mẹ già rồi, bọn họ làm không nổi nữa, nhà chúng ta phải làm sao?"
Tô Bình Nam bắt đầu thấy ngứa tay, tức giận nói: "Trồng trọt, trồng đến ngu luôn rồi hả? Ông đây mỗi tháng cho cha mẹ 2000 đồng đủ không?"
"Đủ rồi, nhưng mà phải làm như thế nào?"
Tô Bình Nam cảm thấy đại ca nhà mình đúng là một nhân tài, mỗi lần nói chuyện với hắn đều sẽ khiến cho mình tức gần chết.
Người này gần như có được tính cách nhu nhược và trung thực mà người bình thường không có được, đời trước mình gây chuyện, hắn sợ gần chết, nửa đêm còn lén khóc mấy lần.
Tô Bình Nam nghĩ tới đây, tâm bình khí hòa ngồi xuống: "Sau khi lão gia tử mất ta cũng không có về nhà, cha mẹ và ngươi đều là người thành thật, ngươi đi nói chuyện với họ. Chỉ cần ngươi có thể thuyết phục bọn họ không trồng ruộng, một tháng ta cho bọn họ hai 2000 đồng tiền lương, còn cưới vợ cho ngươi. Ngươi giúp ta làm lò gạch với trông coi mỏ đá, ta chia hoa hồng theo lợi nhuận cho ngươi."
Tô Chấn Đông cảm thấy tâm tình em trai không tệ, can đảm đưa ra yêu cầu: "Được, ta nhất định sẽ làm tốt. Nhưng mà ta cũng muốn có tiền lương?"
Tô Bình Nam mất cả buổi mới dằn được cơn giận xuống: "Được, hai em gái ta cũng lo. Ngươi là đồ ngu, ngươi không muốn chia hoa hồng thì sau này ta sẽ không cho ngươi. Cho ngươi một năm 5 vạn tiền lương, ngươi giúp ta hiếu kính phụ mẫu, dù sao bọn họ gặp ta thì luôn lo lắng hãi hùng, ta cũng ít về."
"Được, 5 vạn."
Tô Chấn Đông bị cái giá em trai đưa ra làm cho khiếp sợ, thời đại này, đối với một người cắm mặt vào đất kiếm tiền từ nhỏ như hắn thì 5 vạn đồng xa xôi không khác gì núi vàng.
Tô Bình Nam thở dài, đại ca này mặc dù nhát gan, nhu nhược, sợ phiền phức nhưng rất có tinh thần trách nhiệm, chỉ cần hắn đồng ý thì sẽ cẩn trọng xem nhà máy như nhà mình. Hắn cũng muốn tìm cơ hội cho thêm chút tiền, không ngờ cái tên này chỉ cần tiền lương.
"Tô lão đại, mẹ nó, ngươi ngu thiệt hay giả vậy?" Tô Bình Nam vò đầu.
"Ha ha."
"Được rồi, không hỏi ngươi." Tô Bình Nam đá Tô Chấn Đông còn ngồi xổm ở đó một cái.
"Gia gia dặn ta chăm sóc ngươi, hắn nói ngươi tụ tập toàn bộ nhát gan và nhu nhược của toàn bộ Tô gia thế hệ này lên trên người, chúng ta nợ ngươi."
Tô Bình Nam sắc mặt bi ai, trùng sinh, cũng không gặp được lão gia tử một lần, đây là tiếc nuối lớn nhất của hắn.
"Bây giờ trong thôn vẫn do Lý thúc quản lý?" Tô Bình Nam hỏi.
"Ừm, bây giờ Lý lão tam cũng lợi hại, vào trấn làm công ăn lương."
"Cái rắm, ông đây đi tìm hắn. Một cái Tô Gia thôn lớn như thế mà để cho họ Lý làm lãnh đạo mấy chục năm, toàn là đồ đần."
"Lão nhị, không thể động thủ đánh người, nghe không?"
Tô Bình Nam đạp Tô Chấn Đông lảo đảo: "Ta nói rồi, không được gọi ta là lão nhị, nếu không ta giết ngươi!"
...
Tô Bình Nam ở lại Tô Gia thôn ba ngày, mỗi nhà đều được hắn tặng chút quà.
Trong thôn cũng đồng ý lấy giá hàng năm 8000 ký hợp đồng mười năm hai cái núi đá lớn trên bản đồ huyện Trường Dương với vật liệu đá Cẩm Tú.
Đồng thời Tô Bình Nam cũng hứa hẹn nhà máy đá với lò gạch sẽ ưu tiên thuê sức lao động từ Tô Gia thôn, mọi người sống khổ đã quen, rốt cục cũng thấy được ánh rạng đông lờ mờ trong cuối năm này.
Với tâm tính rắn rỏi như sắt thép nhưng Tô Bình Nam cũng có chút thổn thức, dứt khoát tuyên bố chỉ cần hắn nhận thầu bãi đá và lò gạch, hắn sẽ bao mấy đứa nhỏ trong Tô Gia thôn đi học. Còn cho Tô Văn Văn mua một con heo, bày một bữa tiệc tối.
Vào ban đêm, Tô Gia thôn náo nhiệt giống một một doanh trại quân đội. Tiếng gà gáy, chó sủa, tiếng người huyên náo, mỗi người đều cười rạng rỡ.
Tô Bình Nam đi, dẫn hơn mười hán tử của Tô Gia thôn đi. Trước kia, những người tuổi trẻ này là thủ hạ trung thực của hắn, cũng vì áp lực cuộc sống mới không theo hắn ra ngoài xông xáo. Bây giờ Tô Bình Nam có năng lực, đương nhiên phải dẫn theo ra ngoài.
Ở thị trấn Hắc Sa, Tô Bình Nam đi thăm lão tứ, Tô Định Bắc vẻ mặt lãnh khốc, trên gương mặt thanh tú tràn ngập vẻ kiệt ngạo: "Nhị ca, tiền đủ là được. Ta là Tô Định Bắc, khi còn sống gia gia từng nói, nếu ta là con trai thì còn mạnh hơn ngươi."
Tô Bình Nam im lặng nhìn em gái còn hơi non nớt trước mặt. Ánh mắt lão gia tử rất tốt, trong một cái thời không khác, Tô Định Bắc, đệ nhất nữ tội phạm ở tỉnh Thiên Nam, chết ở vùng biển quốc tế, không rõ nguyên nhân. Hưởng thọ, 26 tuổi.
Vợ Tô Kiến Quốc là người nhiều chuyện, Đại Trùng nhà Tô lão gia tử về , còn lái hai chiếc xe việt dã về, nhìn vô cùng khí phái. Chỉ chốc lát, tin tức này truyền khắp Tô Gia thôn.
Tô Chấn Đông trốn ở phòng tây, ngồi xổm dưới đất hút thuốc như một lão nông. Hắn không rõ tại sao một người thích tranh đấu tàn nhẫn lại có thể áo gấm về dinh như thế, mà mình mỗi ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời, một năm qua đi, ngay cả vợ cũng không cưới được.
Tô Bình Nam vẫn cường thế như trước đây, hắn được gia gia nuôi lớn từ nhỏ, phụ mẫu cũng không quản được hắn.
"Thế nào, ta phát tài ngươi không vui sao?" Tô Bình Nam nhìn đại ca sẽ trung thực cả đời, cười ha hả nói.
Tô Chấn Đông có chút xấu hổ: "Ngươi mặc dù làm việc cực kỳ ngang tàn nhưng đúng là giỏi hơn ta."
Tô Bình Nam cười ha ha: "Lão đại, ngươi chín tuổi là bị ta đánh mỗi ngày, đều vì cái tính này của ngươi, được rồi, người một nhà không nói láo, ta định nhận thầu núi đá xanh của Tô Gia thôn. Sau đó làm tám cái lò gạch, ngươi trông coi cho ta, ta chia hoa hồng mỗi năm cho ngươi."
Tô Chấn Đông ấp úng nói: "Cha mẹ già rồi, bọn họ làm không nổi nữa, nhà chúng ta phải làm sao?"
Tô Bình Nam bắt đầu thấy ngứa tay, tức giận nói: "Trồng trọt, trồng đến ngu luôn rồi hả? Ông đây mỗi tháng cho cha mẹ 2000 đồng đủ không?"
"Đủ rồi, nhưng mà phải làm như thế nào?"
Tô Bình Nam cảm thấy đại ca nhà mình đúng là một nhân tài, mỗi lần nói chuyện với hắn đều sẽ khiến cho mình tức gần chết.
Người này gần như có được tính cách nhu nhược và trung thực mà người bình thường không có được, đời trước mình gây chuyện, hắn sợ gần chết, nửa đêm còn lén khóc mấy lần.
Tô Bình Nam nghĩ tới đây, tâm bình khí hòa ngồi xuống: "Sau khi lão gia tử mất ta cũng không có về nhà, cha mẹ và ngươi đều là người thành thật, ngươi đi nói chuyện với họ. Chỉ cần ngươi có thể thuyết phục bọn họ không trồng ruộng, một tháng ta cho bọn họ hai 2000 đồng tiền lương, còn cưới vợ cho ngươi. Ngươi giúp ta làm lò gạch với trông coi mỏ đá, ta chia hoa hồng theo lợi nhuận cho ngươi."
Tô Chấn Đông cảm thấy tâm tình em trai không tệ, can đảm đưa ra yêu cầu: "Được, ta nhất định sẽ làm tốt. Nhưng mà ta cũng muốn có tiền lương?"
Tô Bình Nam mất cả buổi mới dằn được cơn giận xuống: "Được, hai em gái ta cũng lo. Ngươi là đồ ngu, ngươi không muốn chia hoa hồng thì sau này ta sẽ không cho ngươi. Cho ngươi một năm 5 vạn tiền lương, ngươi giúp ta hiếu kính phụ mẫu, dù sao bọn họ gặp ta thì luôn lo lắng hãi hùng, ta cũng ít về."
"Được, 5 vạn."
Tô Chấn Đông bị cái giá em trai đưa ra làm cho khiếp sợ, thời đại này, đối với một người cắm mặt vào đất kiếm tiền từ nhỏ như hắn thì 5 vạn đồng xa xôi không khác gì núi vàng.
Tô Bình Nam thở dài, đại ca này mặc dù nhát gan, nhu nhược, sợ phiền phức nhưng rất có tinh thần trách nhiệm, chỉ cần hắn đồng ý thì sẽ cẩn trọng xem nhà máy như nhà mình. Hắn cũng muốn tìm cơ hội cho thêm chút tiền, không ngờ cái tên này chỉ cần tiền lương.
"Tô lão đại, mẹ nó, ngươi ngu thiệt hay giả vậy?" Tô Bình Nam vò đầu.
"Ha ha."
"Được rồi, không hỏi ngươi." Tô Bình Nam đá Tô Chấn Đông còn ngồi xổm ở đó một cái.
"Gia gia dặn ta chăm sóc ngươi, hắn nói ngươi tụ tập toàn bộ nhát gan và nhu nhược của toàn bộ Tô gia thế hệ này lên trên người, chúng ta nợ ngươi."
Tô Bình Nam sắc mặt bi ai, trùng sinh, cũng không gặp được lão gia tử một lần, đây là tiếc nuối lớn nhất của hắn.
"Bây giờ trong thôn vẫn do Lý thúc quản lý?" Tô Bình Nam hỏi.
"Ừm, bây giờ Lý lão tam cũng lợi hại, vào trấn làm công ăn lương."
"Cái rắm, ông đây đi tìm hắn. Một cái Tô Gia thôn lớn như thế mà để cho họ Lý làm lãnh đạo mấy chục năm, toàn là đồ đần."
"Lão nhị, không thể động thủ đánh người, nghe không?"
Tô Bình Nam đạp Tô Chấn Đông lảo đảo: "Ta nói rồi, không được gọi ta là lão nhị, nếu không ta giết ngươi!"
...
Tô Bình Nam ở lại Tô Gia thôn ba ngày, mỗi nhà đều được hắn tặng chút quà.
Trong thôn cũng đồng ý lấy giá hàng năm 8000 ký hợp đồng mười năm hai cái núi đá lớn trên bản đồ huyện Trường Dương với vật liệu đá Cẩm Tú.
Đồng thời Tô Bình Nam cũng hứa hẹn nhà máy đá với lò gạch sẽ ưu tiên thuê sức lao động từ Tô Gia thôn, mọi người sống khổ đã quen, rốt cục cũng thấy được ánh rạng đông lờ mờ trong cuối năm này.
Với tâm tính rắn rỏi như sắt thép nhưng Tô Bình Nam cũng có chút thổn thức, dứt khoát tuyên bố chỉ cần hắn nhận thầu bãi đá và lò gạch, hắn sẽ bao mấy đứa nhỏ trong Tô Gia thôn đi học. Còn cho Tô Văn Văn mua một con heo, bày một bữa tiệc tối.
Vào ban đêm, Tô Gia thôn náo nhiệt giống một một doanh trại quân đội. Tiếng gà gáy, chó sủa, tiếng người huyên náo, mỗi người đều cười rạng rỡ.
Tô Bình Nam đi, dẫn hơn mười hán tử của Tô Gia thôn đi. Trước kia, những người tuổi trẻ này là thủ hạ trung thực của hắn, cũng vì áp lực cuộc sống mới không theo hắn ra ngoài xông xáo. Bây giờ Tô Bình Nam có năng lực, đương nhiên phải dẫn theo ra ngoài.
Ở thị trấn Hắc Sa, Tô Bình Nam đi thăm lão tứ, Tô Định Bắc vẻ mặt lãnh khốc, trên gương mặt thanh tú tràn ngập vẻ kiệt ngạo: "Nhị ca, tiền đủ là được. Ta là Tô Định Bắc, khi còn sống gia gia từng nói, nếu ta là con trai thì còn mạnh hơn ngươi."
Tô Bình Nam im lặng nhìn em gái còn hơi non nớt trước mặt. Ánh mắt lão gia tử rất tốt, trong một cái thời không khác, Tô Định Bắc, đệ nhất nữ tội phạm ở tỉnh Thiên Nam, chết ở vùng biển quốc tế, không rõ nguyên nhân. Hưởng thọ, 26 tuổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất