Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 6: Triển Khai Suôn Sẻ

Trước Sau
Khi Trương Đồng ra khỏi căn nhà tồi tàn của Tô Bình Nam, sao đã giăng đầy trời, gió lạnh thấu xương nhưng không thể thổi tan nhiệt huyết trong lòng hắn.

Đối với một người trẻ tuổi lăn lộn ở trạm xe như hắn mà nói, thật ra sức hấp dẫn của việc kiếm tiền kém xa sức hấp dẫn của việc đi theo Hồng Bào ca giành thiên hạ.

"Mỗi chuyến chở một trăm cân, Hồng Bào ca trả hai tệ phí vất vả. Mỗi ngày chở hơn nghìn cân." Sau khi hắn thuật lại câu này cho cha mình, sự việc tiến triển rất thuận lợi. Trương Đồng lợi dụng mạng lưới quan hệ của người cha Trương Kiến Quốc, nhanh chóng khơi thông quan hệ với nhân viên trực ban vận chuyển hàng hóa ở thị trấn Nhị Đài. Sau khi biết thông tin chính xác, Tô Bình Nam cân nhắc giây lát rồi lập tức sai hai người làm việc linh hoạt là Tô Văn Văn và Quách Quang Diệu đi. Thứ nhất là để nhanh chóng thân thiết, thứ hai là tìm một địa đầu xà của vùng này, sau đó đi tìm hiểu giá cả thị trường của hạt thông ở thị trấn Nhị Đài.

Sau khi bố trí hai người đi, Tô Bình Nam bảo Trương Đồng đến cửa hàng bách hoá mua hai cây thuốc lá Hồng Tháp Sơn, dùng báo gói lại rồi đi thẳng đến kho hàng.

Người đang trực ban ở phòng vận chuyển hàng hóa là Triệu Phong. Thấy Tô Bình Nam đến, hắn ngẩn ra rồi mới vội vàng chào hỏi. Tuy nói nhóm Tiểu Hồng Bào kiếm cơm nhờ kho hàng, nhưng từ đầu đến cuối Triệu Phong đều thấy rõ sự bưu hãn của Tô Bình Nam, cho nên hắn cực kỳ khách khí.

Thời kỳ này, liện hệ giữa ngành đường sắt và địa phương không được chặt chẽ, theo kiểu tự hình thành một phe. Triệu Phong là một thanh niên trẻ, tìm bạn gái đi xem phim thì thường đi chơi trong vùng. Tuổi trẻ khí vượng, không tránh khỏi mấy màn vuốt ve. Tô Bình Nam rất nể mặt, lần nào cũng bảo Tô Văn Văn đi xử lý giúp. Hai bên thường xuyên qua lại, quan hệ chính phụ bị đảo ngược.

"Tô ca có chuyện gì thế? Uống trà không?" Nói rồi Triệu Phong đứng dậy, niềm nở rót trà.

Tô Bình Nam cũng không khách sáo, lấy cây thuốc lá được bọc bằng báo ra, ném vào lòng Triệu Phong và nói: "Phong Tử, ta chạy ít hàng ở Phong thành. Mấy ngày nữa ngươi đừng kiểm tra, trực tiếp cho cả thùng vào trạm hàng."

Triệu Phong luống cuống đón lấy giấy báo, sau đó bóc ra nhìn, tức thì vui mừng ra mặt. Hắn vội vàng lên tiếng: "Không thành vấn đề, Tô ca khách khí quá."

Tô Bình Nam vỗ vai Triệu Phong, nói lời cảm ơn. Hắn hiểu tên này, nhát gan sợ phiền phức, lại còn rất keo kiệt. Trước khi ra khỏi cửa, hắn hờ hững cất lời: "Tặng ngươi một cây, cây còn lại thì đưa cho mấy tài xế lái xe nâng cần dùng. Mỗi thùng ta trả ngươi mười tệ, lần nào tính lần đó."

Nghe Tô Bình Nam nói vậy, Triệu Phong sững sờ vì kinh ngạc! Hắn là một người trẻ tuổi mới đi làm có mấy năm, tiền lương chưa đến bảy mươi tệ. Hắn càng thêm khom lưng cúi đầu, cung kính tiễn Tô Bình Nam ra trạm vận chuyển hàng hóa rồi mới cười ha ha trở về.

Tô Văn Văn và Quách Quang Diệu đã đến thị trấn Nhị Đài được ba ngày. Tô Bình Nam bắt đầu cưỡng ép tất cả cánh đàn em xăm trổ mặc áo dài tay, hai người vẫn luôn nghe lời, cho dù uống rượu nóng đến mức toàn thân đổ mồ hôi nhễ nhại cũng ngoan ngoãn bọc kín cơ thể, nhất quyết không chịu cởi ra.

Hai người Tô Văn Văn và Quách Quang Diệu tiếp xúc với Lý Chí Vũ rất thuận lợi. Trong vòng ba ngày, ba người đã bắt đầu kề vai sát cánh. Sau khi Trương Kiến Quốc dẫn mối, hai người nhớ rõ sự sắp xếp của Tô Bình Nam, gần như là như hình với bóng suốt từ bữa sáng đến bữa tối. Bất kể Lý Chí Vũ làm gì, bọn hắn cũng giành trả tiền, khiến Lý Chí Vũ hơi áy náy, thậm chí còn chủ động giúp bọn hắn tìm một địa đầu xà ở cục Công Thương địa phương.



Địa đầu xà của cục Công Thương cũng là thanh niên trẻ, tên là Lý Cường. Ở niên đại này, bất kỳ ai có tâm tư linh hoạt chút đều có chút hơi thở lưu manh. Mấy người vừa gặp mặt đã cảm thấy hợp nhau. Vì vậy sau mấy bữa rượu, bọn hắn nhanh chóng trở thành huynh đệ bạn bè thân thiết. Sau khi Lý Cường chạy qua mấy nhà thăm dò giá cả thị trường, Tô Văn Văn lập tức bảo Quách Quang Diệu nhanh chóng trở về.

Mấy ngày nay Tô Bình Nam cũng không nhàn rỗi. Hắn dẫn theo Dương Thiên Lý và Trương Đồng đi tìm hiểu tường tận việc kinh doanh hạt thông. Hắn không cần đích thân đến chợ nông sản tìm nguồn tiêu thụ. Trong một lần giả vờ lơ đãng trò chuyện, hắn nói với thương nhân buôn bán ở Vân Cảng vài câu, lập tức khơi dậy sự hứng thú của bọn họ.

7,2 tệ là giá cả ở Ô thành, thậm chí có một người còn ngầm ngỏ ý nếu số lượng hàng hóa lớn và cung ứng ổn định thì giá có thể cao hơn một chút. Tô Bình Nam rất hài lòng về điều này. Hiện giờ hắn chỉ có bốn vạn tệ tiền vốn, hoàn toàn không có cách nào húp một ngụm no căng, trước tiên cứ mua đi bán lại là hợp lý nhất.

Theo tin tức Quách Quang Diệu đưa về, có thể nhập hàng loại một của thị trấn Nhị Đài với giá 2,4 tệ. Hàng về nhiều như thế, chắc chắn không thể để ở kho hàng bên kia. Tô Bình Nam lập tức điều một đội quân đi tìm nơi để hàng thích hợp. Bọn họ chọn được mấy nơi, cuối cùng Tô Bình Nam vừa liếc mắt đã ưng ý một nhà máy khu phố đã phá sản chỉ cách trạm xe chưa đầy năm nghìn mét.

Chỗ này do Trương Đồng tìm được. Hắn vẫn còn sự ngây thơ đặc biệt của thiếu niên, gần như dốc hết sức lực vì lời nói của Tô Bình Nam. Nhà máy khu phố có đầy đủ mọi thứ, có hai nhà xưởng rộng hơn sáu mươi mét vuông và ba phòng làm việc. Quan trọng nhất là có một khoảng sân riêng, đi cổng riêng. Mặc dù nơi làm việc sát đường phố, nhưng là một nơi riêng biệt, cực kỳ thuận tiện.

Nhà xưởng đã cũ lắm rồi, mái hơi trĩu xuống, cửa sổ không có lấy một tấm kính lành lặn, bên trong chất đống rác rưởi bốc mùi và mảnh ngói. Diện tích phòng làm việc nhỏ hơn chút, một phòng cùng lắm cũng chỉ rộng mười lăm mét vuông. Phòng làm việc còn tồi tàn hơn cả nhà xưởng. Cửa sổ đã bị người ta tháo xuống, trong phòng đâu đâu cũng có chất thải của con người. Tô Bình Nam đoán là người dân gần đó coi nơi này là nhà vệ sinh.

Hắn không để ý tới ánh mắt ghét bỏ của mọi người, trái lại còn cực kỳ vừa ý chỗ này. Nhất là khi hắn nghe tin ban quản lý khu phố có ý định rao bán công xưởng này, vẻ mặt vẫn thản nhiên nhưng tay đã siết chặt nắm đấm. Tô Bình Nam biết mấy năm sau, theo sự phát triển của Ô thành, nơi này trở thành phố thương mại vô cùng phồn hoa.

Hắn gật đầu, nói với Trương Đồng: "Làm tốt lắm." Đây là lần đầu tiên Trương Đồng nghe thấy Tô Bình Nam khen mình. Hắn vốn có tính trẻ con, lập tức vui không tả xiết. Dương Thiên Lý vỗ mạnh vào vai Trương Đồng, hắn cũng rất thích tiểu tử ruột để ngoài da này.

Tô Bình Nam nói tiếp: "Trước tiên cứ đặt tạm bàn làm việc và giường trong ba phòng làm việc cái đã, mấy người chúng ta chuyển tới trước. Trữ nhiều hàng như vậy, kiểu gì cũng phải có người trông coi."

Chủ nhiệm Trương ban quản lý khu phố là một người phụ nữ hơi mập, hơn bốn mươi tuổi. Nghe bọn hắn nói quyết định thuê chỗ này, nàng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng cũng giải quyết được tâm bệnh của ban quản lý khu phố này. Hai bên cò kè trả giá một lúc lâu, cuối cùng quyết định giá thuê là một trăm tám mươi tệ một tháng. Nhưng hợp đồng cho thuê có thêm một điều khoản bá đạo: một khi có người mua, phía Tô Bình Nam phải dọn đi.

Tô Bình Nam rất có lòng tin đối với tốc độ kiếm tiền của mình, hắn đã sớm coi viện tử này là vật trong túi mình, cho nên đồng ý hết sức thoải mái. Hai bên trở lại ban quản lý khu phố soạn hợp đồng. Khi Tô Bình Nam lấy được chìa khóa thì trời đã sẩm tối, vì vậy hắn nhiệt tình mời một nhóm người trong ban quản lý khu phố đến một quán ăn không lớn không nhỏ ăn cơm.

Một bên có lòng, một bên vô ý, chẳng mấy chốc Tô Bình Nam đã dò la được tình hình của nhà máy này. Khi nghe thấy viện tử này không chỉ có quyền tài sản rõ ràng, mà còn có giấy chứng nhận quyền sở hữu đất đai, Tô Bình Nam triệt để coi nó là vật trong túi mình. Có giấy chứng nhận quyền sở hữu đất đai nghĩa là ngươi có thể tùy ý chơi đùa, bất kể ngươi làm gì cũng đều hợp lý hợp pháp. Cuối cùng chỉ cần bổ sung thêm một giấy chứng nhận tài sản là được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau