Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)
Chương 7: Cứ Điểm Xây Dựng Và Thông Tin Tài Vụ
Sau khi hai bên vui vẻ giải tán, Tô Bình Nam bảo Trương Đồng đưa đối phương về nhà.
Hắn dẫn theo mấy người Quách Quang Diệu đến nhà máy, quan sát một vòng rồi nói: "Hiện tại Văn Văn đang ở thị trấn Nhị Đài, nhưng lần đầu tiên ta phải đi xử lý, xưởng trưởng giao cho hai người các ngươi." Dứt lời hắn chỉ vào một gian nhà xưởng và nói: "Nhà xưởng này không cần cửa sổ, chúng ta dứt khoát bịt kín luôn. Dùng ít xi măng và gạch tu sửa lại hoàn toàn."
Thấy hai người gật đầu, Tô Bình Nam lại chỉ vào một gian khác: "Gian này thì ta dự định sau này sẽ làm xưởng gia công nhân hạt thông, cứ giữ lại cửa sổ các thứ đi. Sàn nhà làm thành nền xi măng, đục vôi vữa bên trong ra, đổi cửa thành loại cửa sắt lớn có hai cánh."
Tô Bình Nam rút thuốc lá ra đưa cho hai người, mỗi người một điếu. Hắn rít sâu mấy hơi rồi nói tiếp: "Hai gian phòng làm việc ở phía Đông để tường trắng, treo thêm mấy bức tranh chữ và mấy chậu hoa để trang trí. Đổi cửa thành mấy loại đẳng cấp chút. Cửa sổ thì làm thật to, cái loại phải dùng cả tấm kính ấy. Sàn nhà đổi thành nền gạch màu vàng đất. Kiếm bàn ghế làm việc tốt một chút. Sofa và bàn trà cũng sắm luôn. Căn phòng phía Tây làm thành ký túc xá, nhiều hàng như vậy cũng có người trông coi."
Thấy hai người cẩn thận gật đầu, Tô Bình Nam cười thầm trong lòng. Hiện tại hắn đang vô tình hữu ý bắt đầu rèn luyện năng lực chấp hành của những người này. Hắn ngoảnh đầu nhìn sân và cổng, sau đó lắc đầu nói tiếp: "Sân cũng phải san phẳng, cổng cũng đổi sang loại có khí thế."
"Vâng, Nam ca cứ yên tâm, hai chúng ta nhất định sẽ biến nơi này trở nên đẹp đẽ, để lần sau ngươi đến đây không nhìn ra dáng vẻ lúc trước." Quách Quang Diệu lên tiếng.
"Đoán chừng phải tiêu rất nhiều tiền, các ngươi cứ giữ tiền lãi từ kho hàng trước đã, ta vẫn chưa động đến tiền ở kho hàng trong mấy ngày nay. Nhưng các ngươi cũng phải ký sổ báo cáo nghe chưa?" Tô Bình Nam biết đội ngũ chắp vá nhà mình đã quen tự do, mấy câu cuối lộ vẻ nghiêm khắc.
Quách Quang Diệu và Dương Thiên Lý nghiêm túc gật đầu. Sau khi Tô Bình Nam chỉ chỏ sắp xếp xong, hôm sau hắn đến công ty bách hóa mua mấy cây thuốc Trung Hoa rồi dẫn theo Trương Đồng lên chuyến tàu từ Ô thành đến Phong thành.
Trương Kiến Quốc là trưởng tàu có thâm niên, tiền lương không thấp. Hiện tại tuyến Ô - Phong chỉ là một tuyến nhỏ, lại còn là tàu chậm, so với các chuyến tàu tốc hành lớn ở trạm Ô thành thì chẳng mấy béo bở. Trương Đồng vừa nhắc tới chuyện này, Trương Kiến Quốc lập tức động lòng. Hiện giờ hệ thống đường sắt và địa phương rất ít liên hệ, có ý tự hình thành một phe. Trương Kiến Quốc hoàn toàn không coi chính sách địa phương của Phong thành ra gì. Hắn thường thấy các trưởng tàu tuyến khác kiếm được khoản thu nhập ngoài lề kếch xù, muốn tìm cơ hội kiếm thêm chút đỉnh cho mình và cấp dưới.
Khoảng cách từ Ô thành đến thị trấn Nhị Đài thuộc Phong thành ước chừng gần bốn trăm cây số. Do cục Lâm Nghiệp Phong thành phong tỏa, gần như hàng hóa không được vận chuyển LTL. LTL là hình thức vận chuyển nhiều lô hàng nhỏ. Một xe ba mươi tấn, ít người giao hàng, toàn là mấy hàng hóa lẻ tẻ. Cái này mấy trăm cân, cái kia mấy nghìn cân, rất nhiều hàng hóa ghép thành một xe. Cái này gọi là LTL.
Bọn hắn mất gần năm tiếng mới đến thị trấn Nhị Đài thuộc Phong thành. Trên đường đi, Trương Kiến Quốc cực kỳ khách khí. Hắn sắp xếp giường nghỉ của nhân viên cho Tô Bình Nam, còn bảo toa ăn làm mấy món, nhiệt tình uống với đối phương vài ly. Tô Bình Nam thừa biết tâm tư của Trương Kiến Quốc, chẳng qua là muốn để cho nhân viên tàu dưới trướng mình đưa hàng giúp. Trước đây tuyến đường này không tiện đưa hàng giúp, cho nên mọi người than vãn dậy trời, không dễ quản lý. Tất nhiên là lần này Trương Kiến Quốc phải hỏi thăm vài câu giúp mọi người.
Đương nhiên người sống hai đời, am hiểu cách đối nhân xử thế như Tô Bình Nam sẽ không từ chối. Thứ nhất là hắn cần sự giúp đỡ của đối phương, thứ hai là "có tiền thì mọi người cùng kiếm" mới là kế lâu dài. Vả lại, hiện giờ tuyến đường này vẫn còn khá hẻo lánh, lượng hàng nhân viên tàu có thể mang rất đáng kinh ngạc. Hai người trò chuyện vui vẻ, cũng chẳng quan tâm tới Trương Đồng đáng thương đang ôm chặt bọc tiền ở cạnh đó, chẳng mấy chốc đã định ra công việc cụ thể.
Thực chất Tô Bình Nam luôn hào sảng phóng khoáng, hắn cụng ly với Trương Kiến Quốc rồi thấp giọng nói: "Trưởng tàu Trương, huynh đệ ta mượn đường phát tài, đương nhiên sẽ không bạc đãi bạn bè. Hễ đi xe của Trương ca, ta có thể trả bốn mươi tệ phí vất vả. Còn huynh đệ dưới trướng Trương ca thì cứ vận chuyển hai trăm cân, ta sẽ trả bốn tệ phí đưa hàng."
Trương Kiến Quốc nghe thấy Tô Bình Nam đồng ý với yêu cầu của mình, trong lòng chợt kích động. Hắn hào sảng uống cạn ba ly, khen Tô huynh đệ nghĩa khí. Tô Bình Nam là kẻ thành tinh, biết đạo lý bán nhân tình triệt để, bèn nói tiếp: "Khi hàng hóa đến trạm, ta sẽ sai người đi kết toán. Tiền thì Trương Đồng và ngươi thanh toán riêng. Như vậy ngươi cũng tiện quản lý đúng không?"
Trương Kiến Quốc nhìn sâu vào Tô Bình Nam, người trước mặt chín chắn và hào phóng trái ngược với lời đồn. Hắn cân nhắc rất lâu, cuối cùng gật đầu, trầm giọng nói: "Mấy chuyện vặt vãnh này, sau này phiền ngươi chiếu cố thằng nhóc phiền phức kia nhà ta."
Trước khi nói ra câu này, trong lòng Trương Kiến Quốc vẫn cho rằng con trai út nhà mình lăn lộn với Tiểu Hồng Bào không phải là chuyện tốt. Danh tiếng của Tiểu Hồng Bào ra sao, một trưởng tàu có thâm niên ở Ô thành như hắn biết rõ. Vốn dĩ hắn định nhân cơ hội này kiếm ít tiền, đồng thời cũng có ý khuyên nhủ hai người tách ra. Nhưng qua lần tiếp xúc này, Trương Kiến Quốc cảm thấy lời đồn sai quá nửa, Tô Bình Nam nói năng làm việc rất rành mạch, thấp thoáng có khí thế bất phàm, con trai mình đi theo hắn không hẳn là chuyện xấu. Vì vậy hắn nhất thời đổi ý, nói ra câu kia.
"Trưởng tàu Trương là lão nhân ở Ô thành, nhân duyên rộng, có nhân viên tài vụ nào thích hợp giới thiệu cho Bình Nam không?"
Trong đầu Trương Kiến Quốc tức khắc hiện ra thân ảnh một nữ nhân. Hắn đắn đo nói: "Lão ca ta biết một người thích hợp, có điều nàng bị người ta vu oan, danh tiếng trong ngành này không tốt lắm."
Tô Bình Nam biết tầm quan trọng của một tài vụ ưu tú đối với công ty. Nghe vậy, hắn nổi lòng tò mò: "Ngươi nói thử coi."
"Nàng tên Trương Lệ Hoa, trước kia là kế toán trưởng của mấy hãng đường sắt tự quản ở Ô thành. Sau đó, bởi vì nàng không chịu giở trò bịp bợp nên đắc tội người ta, bị vu oan là đàn bà hư hỏng. Ta biết rõ trình độ nghiệp vụ và nhân cách của nàng, thật sự là không có chỗ chê. Không biết ông chủ Tô có dám dùng không."
"Trương Lệ Hoa?" Tô Bình Nam hỏi tiếp: "Có phải nàng có một đứa con trai bị bệnh loãng xương, chồng chết vì tai nạn xe không?"
"Ngươi cũng biết hả?" Trương Kiến Quốc ngạc nhiên.
Tô Bình Nam không biết, hắn chỉ biết là trước khi hắn sống lại, Trương Lệ Hoa là một cô nàng tài vụ nổi tiếng khắp tỉnh Thiên Nam. Công ty tài vụ dưới trướng nàng phụ trách hoạt động của mấy công ty niêm yết, danh tiếng cực tốt. Hắn may mắn được trông thấy nàng một lần, nhưng lúc ấy hắn đã sa cơ lỡ vận, ngay cả cơ hội đến bên cạnh nàng cũng không có.
"Ha ha." Tô Bình Nam cười to, nâng ly rượu lên, nghiêm túc nói: "Dùng chứ, ta nhất định sẽ dùng nàng!" Trương Kiến Quốc không biết tại sao Tô Bình Nam lại vui vẻ như vậy, mơ màng uống cạn.
Hắn dẫn theo mấy người Quách Quang Diệu đến nhà máy, quan sát một vòng rồi nói: "Hiện tại Văn Văn đang ở thị trấn Nhị Đài, nhưng lần đầu tiên ta phải đi xử lý, xưởng trưởng giao cho hai người các ngươi." Dứt lời hắn chỉ vào một gian nhà xưởng và nói: "Nhà xưởng này không cần cửa sổ, chúng ta dứt khoát bịt kín luôn. Dùng ít xi măng và gạch tu sửa lại hoàn toàn."
Thấy hai người gật đầu, Tô Bình Nam lại chỉ vào một gian khác: "Gian này thì ta dự định sau này sẽ làm xưởng gia công nhân hạt thông, cứ giữ lại cửa sổ các thứ đi. Sàn nhà làm thành nền xi măng, đục vôi vữa bên trong ra, đổi cửa thành loại cửa sắt lớn có hai cánh."
Tô Bình Nam rút thuốc lá ra đưa cho hai người, mỗi người một điếu. Hắn rít sâu mấy hơi rồi nói tiếp: "Hai gian phòng làm việc ở phía Đông để tường trắng, treo thêm mấy bức tranh chữ và mấy chậu hoa để trang trí. Đổi cửa thành mấy loại đẳng cấp chút. Cửa sổ thì làm thật to, cái loại phải dùng cả tấm kính ấy. Sàn nhà đổi thành nền gạch màu vàng đất. Kiếm bàn ghế làm việc tốt một chút. Sofa và bàn trà cũng sắm luôn. Căn phòng phía Tây làm thành ký túc xá, nhiều hàng như vậy cũng có người trông coi."
Thấy hai người cẩn thận gật đầu, Tô Bình Nam cười thầm trong lòng. Hiện tại hắn đang vô tình hữu ý bắt đầu rèn luyện năng lực chấp hành của những người này. Hắn ngoảnh đầu nhìn sân và cổng, sau đó lắc đầu nói tiếp: "Sân cũng phải san phẳng, cổng cũng đổi sang loại có khí thế."
"Vâng, Nam ca cứ yên tâm, hai chúng ta nhất định sẽ biến nơi này trở nên đẹp đẽ, để lần sau ngươi đến đây không nhìn ra dáng vẻ lúc trước." Quách Quang Diệu lên tiếng.
"Đoán chừng phải tiêu rất nhiều tiền, các ngươi cứ giữ tiền lãi từ kho hàng trước đã, ta vẫn chưa động đến tiền ở kho hàng trong mấy ngày nay. Nhưng các ngươi cũng phải ký sổ báo cáo nghe chưa?" Tô Bình Nam biết đội ngũ chắp vá nhà mình đã quen tự do, mấy câu cuối lộ vẻ nghiêm khắc.
Quách Quang Diệu và Dương Thiên Lý nghiêm túc gật đầu. Sau khi Tô Bình Nam chỉ chỏ sắp xếp xong, hôm sau hắn đến công ty bách hóa mua mấy cây thuốc Trung Hoa rồi dẫn theo Trương Đồng lên chuyến tàu từ Ô thành đến Phong thành.
Trương Kiến Quốc là trưởng tàu có thâm niên, tiền lương không thấp. Hiện tại tuyến Ô - Phong chỉ là một tuyến nhỏ, lại còn là tàu chậm, so với các chuyến tàu tốc hành lớn ở trạm Ô thành thì chẳng mấy béo bở. Trương Đồng vừa nhắc tới chuyện này, Trương Kiến Quốc lập tức động lòng. Hiện giờ hệ thống đường sắt và địa phương rất ít liên hệ, có ý tự hình thành một phe. Trương Kiến Quốc hoàn toàn không coi chính sách địa phương của Phong thành ra gì. Hắn thường thấy các trưởng tàu tuyến khác kiếm được khoản thu nhập ngoài lề kếch xù, muốn tìm cơ hội kiếm thêm chút đỉnh cho mình và cấp dưới.
Khoảng cách từ Ô thành đến thị trấn Nhị Đài thuộc Phong thành ước chừng gần bốn trăm cây số. Do cục Lâm Nghiệp Phong thành phong tỏa, gần như hàng hóa không được vận chuyển LTL. LTL là hình thức vận chuyển nhiều lô hàng nhỏ. Một xe ba mươi tấn, ít người giao hàng, toàn là mấy hàng hóa lẻ tẻ. Cái này mấy trăm cân, cái kia mấy nghìn cân, rất nhiều hàng hóa ghép thành một xe. Cái này gọi là LTL.
Bọn hắn mất gần năm tiếng mới đến thị trấn Nhị Đài thuộc Phong thành. Trên đường đi, Trương Kiến Quốc cực kỳ khách khí. Hắn sắp xếp giường nghỉ của nhân viên cho Tô Bình Nam, còn bảo toa ăn làm mấy món, nhiệt tình uống với đối phương vài ly. Tô Bình Nam thừa biết tâm tư của Trương Kiến Quốc, chẳng qua là muốn để cho nhân viên tàu dưới trướng mình đưa hàng giúp. Trước đây tuyến đường này không tiện đưa hàng giúp, cho nên mọi người than vãn dậy trời, không dễ quản lý. Tất nhiên là lần này Trương Kiến Quốc phải hỏi thăm vài câu giúp mọi người.
Đương nhiên người sống hai đời, am hiểu cách đối nhân xử thế như Tô Bình Nam sẽ không từ chối. Thứ nhất là hắn cần sự giúp đỡ của đối phương, thứ hai là "có tiền thì mọi người cùng kiếm" mới là kế lâu dài. Vả lại, hiện giờ tuyến đường này vẫn còn khá hẻo lánh, lượng hàng nhân viên tàu có thể mang rất đáng kinh ngạc. Hai người trò chuyện vui vẻ, cũng chẳng quan tâm tới Trương Đồng đáng thương đang ôm chặt bọc tiền ở cạnh đó, chẳng mấy chốc đã định ra công việc cụ thể.
Thực chất Tô Bình Nam luôn hào sảng phóng khoáng, hắn cụng ly với Trương Kiến Quốc rồi thấp giọng nói: "Trưởng tàu Trương, huynh đệ ta mượn đường phát tài, đương nhiên sẽ không bạc đãi bạn bè. Hễ đi xe của Trương ca, ta có thể trả bốn mươi tệ phí vất vả. Còn huynh đệ dưới trướng Trương ca thì cứ vận chuyển hai trăm cân, ta sẽ trả bốn tệ phí đưa hàng."
Trương Kiến Quốc nghe thấy Tô Bình Nam đồng ý với yêu cầu của mình, trong lòng chợt kích động. Hắn hào sảng uống cạn ba ly, khen Tô huynh đệ nghĩa khí. Tô Bình Nam là kẻ thành tinh, biết đạo lý bán nhân tình triệt để, bèn nói tiếp: "Khi hàng hóa đến trạm, ta sẽ sai người đi kết toán. Tiền thì Trương Đồng và ngươi thanh toán riêng. Như vậy ngươi cũng tiện quản lý đúng không?"
Trương Kiến Quốc nhìn sâu vào Tô Bình Nam, người trước mặt chín chắn và hào phóng trái ngược với lời đồn. Hắn cân nhắc rất lâu, cuối cùng gật đầu, trầm giọng nói: "Mấy chuyện vặt vãnh này, sau này phiền ngươi chiếu cố thằng nhóc phiền phức kia nhà ta."
Trước khi nói ra câu này, trong lòng Trương Kiến Quốc vẫn cho rằng con trai út nhà mình lăn lộn với Tiểu Hồng Bào không phải là chuyện tốt. Danh tiếng của Tiểu Hồng Bào ra sao, một trưởng tàu có thâm niên ở Ô thành như hắn biết rõ. Vốn dĩ hắn định nhân cơ hội này kiếm ít tiền, đồng thời cũng có ý khuyên nhủ hai người tách ra. Nhưng qua lần tiếp xúc này, Trương Kiến Quốc cảm thấy lời đồn sai quá nửa, Tô Bình Nam nói năng làm việc rất rành mạch, thấp thoáng có khí thế bất phàm, con trai mình đi theo hắn không hẳn là chuyện xấu. Vì vậy hắn nhất thời đổi ý, nói ra câu kia.
"Trưởng tàu Trương là lão nhân ở Ô thành, nhân duyên rộng, có nhân viên tài vụ nào thích hợp giới thiệu cho Bình Nam không?"
Trong đầu Trương Kiến Quốc tức khắc hiện ra thân ảnh một nữ nhân. Hắn đắn đo nói: "Lão ca ta biết một người thích hợp, có điều nàng bị người ta vu oan, danh tiếng trong ngành này không tốt lắm."
Tô Bình Nam biết tầm quan trọng của một tài vụ ưu tú đối với công ty. Nghe vậy, hắn nổi lòng tò mò: "Ngươi nói thử coi."
"Nàng tên Trương Lệ Hoa, trước kia là kế toán trưởng của mấy hãng đường sắt tự quản ở Ô thành. Sau đó, bởi vì nàng không chịu giở trò bịp bợp nên đắc tội người ta, bị vu oan là đàn bà hư hỏng. Ta biết rõ trình độ nghiệp vụ và nhân cách của nàng, thật sự là không có chỗ chê. Không biết ông chủ Tô có dám dùng không."
"Trương Lệ Hoa?" Tô Bình Nam hỏi tiếp: "Có phải nàng có một đứa con trai bị bệnh loãng xương, chồng chết vì tai nạn xe không?"
"Ngươi cũng biết hả?" Trương Kiến Quốc ngạc nhiên.
Tô Bình Nam không biết, hắn chỉ biết là trước khi hắn sống lại, Trương Lệ Hoa là một cô nàng tài vụ nổi tiếng khắp tỉnh Thiên Nam. Công ty tài vụ dưới trướng nàng phụ trách hoạt động của mấy công ty niêm yết, danh tiếng cực tốt. Hắn may mắn được trông thấy nàng một lần, nhưng lúc ấy hắn đã sa cơ lỡ vận, ngay cả cơ hội đến bên cạnh nàng cũng không có.
"Ha ha." Tô Bình Nam cười to, nâng ly rượu lên, nghiêm túc nói: "Dùng chứ, ta nhất định sẽ dùng nàng!" Trương Kiến Quốc không biết tại sao Tô Bình Nam lại vui vẻ như vậy, mơ màng uống cạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất