Trùng Sinh Chi Lãnh Quân Noãn Tâm

Chương 87

Trước Sau
Hàn vương mở to hai mắt nhìn, đột nhiên cảm giác một lực đánh thật lớn, sau đó cả người đều bay về phía sau, hắn nhìn chỗ vừa rồi mình đứng, Hoa Diệc Khê vừa lúc thu hồi tay.

Bay mấy thước Hàn vương đập vào một cành cây, lúc này mới ngừng lại được, hắn quỳ rạp trên mặt đất, dùng sức chống đỡ thân mình làm cho mình đứng lên, có chút kinh ngạc nhìn Hoa Diệc Khê.

“Ngươi… ngươi không phải tự đoạn kinh mạch, đã mất sạch võ công rồi sao?”

Tiêu Lạc Ngọc vội vàng chạy đến bên cạnh Hoa Diệc Khê, nhìn vết thương vừa rồi bị Hàn vương ấn kiếm chảy máu nhịn không được hỏi “Đau lắm không?”

“Không sao, bôi chút dược thì tốt rồi.” Hoa Diệc Khê nói. Tiêu Lạc Ngọc bất đắc dĩ “Ta đã nói không cần dùng chiêu này, vạn nhất thật sự thương tổn đến ngươi thì phải làm sao?”

Hoa Diệc Khê cười cười “Sẽ không.” Y xuất ra dược cao mang theo người, Tiêu Lạc Ngọc vội vàng tiếp nhận giúp y thoa dược. Tựa hồ quên luôn Hàn vương bên cạnh.

Biến cố bất ngờ này khiến người hai phe đều có chút khó mà thu, một khắc trước vẫn là Hàn vương cầm kiếm uy hiếp Tiêu Lạc Ngọc, trong nháy mắt tình huống liền đổi dời.

“Võ công của ngươi như thế nào khôi phục? Điều đó không có khả năng? Không có khả năng.” Hàn vương không tin vào mắt mình.

“Có cái gì không có khả năng, này còn may là tại Tàng Kiếm sơn trang một lần khởi tử hồi sinh, nếu không phải lần đó kích thích đến gân mạch, chỉ sợ thật sự phải ba năm mới có thể khôi phục.” Tiêu Lạc Ngọc cả giận nói. “Việc người làm, trời xanh thấu, chuyện ngươi đã làm tự nhiên là do ngươi gánh chịu hậu quả.”

Nếu Hoa Diệc Khê không khôi phục võ công, Tiêu Lạc Ngọc như thế nào cũng sẽ không để y một người ở trong này. Nếu đã biết Thái tử cùng Sở vương trên người cũng không có vấn đề, Hoàng thượng vấn đề mấu chốt cũng đã tìm được, như vậy sự tình của bọn họ có thể nói đã cơ bản hoàn thành.

“Ngươi yên tâm, hoàng tử sẽ có kiểu chết của hoàng tử, chuyện phía sau sẽ không bạc đãi ngươi, thị vệ của ngươi trung thành như vậy, để cho bọn họ theo ngươi cùng lên đường đi!” Tiêu Lạc Ngọc nói, vung kiếm lên trời.

Hàn vương vừa rồi dưới một chưởng của Hoa Diệc Khê chịu chút thương, hắn cầm kiếm cùng Tiêu Lạc Ngọc giao đấu.

Hoa Diệc Khê công lực vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, dù sao gân mạch của y đứt lâu lắm rồi, hiện giờ cũng chỉ là khôi phục ba thành công lực, nếu không Hàn vương sẽ không đơn giản bị thương.

Tiêu Lạc Ngọc công phu vốn so với Hàn vương cao hơn một ít, hiện giờ Hàn vương bị thương tự nhiên thực nhanh liền bại trận, Tiêu Lạc Ngọc một chưởng đánh bay Hàn vương, Hàn vương lúc này rơi trên mặt đất nhưng không còn có thể đứng dậy.

“Thiện ác chung quy có quả báo, rốt cục đều đã qua.” Tiêu Lạc Ngọc nói, mấy ngày nay bọn họ đều nơm nớp lo sợ, thật cẩn thận, bởi vì một khi thất bại, thì sẽ là vạn kiếp bất phục. Gia nhân thân tộc của họ, đều sẽ gặp nguy hiểm, hiện giờ Thái tử đã thành, nể mặt mũi hắn cùng Sở vương, còn có thể lưu lại một số người.

Tỷ như Thẩm Khanh.

Kinh thành gió lốc rốt cục bình ổn, sau khi Thái tử cùng Sở vương liên thủ khống chế kinh thành giết một số vây cánh của Hàn vương, rồi Sở vương giao binh quyền cho Thái tử.



Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa Diệc Khê trở lại trong cung, kiểm tra một lần cho Hoàng hậu cùng Hoàng Thượng, diệt trừ cổ trùng trên người Hoàng Thượng. Cuối cùng ở lại Sở vương phủ giúp đỡ trông nom một chút bệnh tình Sở vương.

Nửa tháng sau —-

Hoàng đế thân thể mới vừa chuyển biến tốt đẹp, liền hạ lệnh truyền ngôi cho Thái tử, ngay hôm đó đăng cơ.

Vào đại điển đăng cơ, Thái tử phong Sở vương là Hộ quốc tướng quân, tiếp tục thống lĩnh đại quân. Đám Vương phi của hắn tự nhiên cũng thành Hoàng hậu phi tử.

“Thái tử cũng đoán được tâm tính Sở vương, xem ra về sau sẽ không quá kiêng kị Sở vương.” Trong một tửu lâu kinh thành, một bạch y nam tử nói. Bên cạnh y là một nam tử mặc y phục tử sắc, nam tử cả người tản ra khí tức kẻ bề trên, chính là vào lúc này đang thật cẩn thận đối phó thịt cá trong chén đĩa, lựa xương khỏi cá xong thì gắp vào bát nguời mặc bạch y.

Đối diện, một thanh y nam tử nghiêng người mà ngồi, nhìn đám người bận rộn ngoài cửa sổ. “Sự tình mới qua nửa tháng, mọi người đều đã quên.”

“Như vậy không tốt sao?” Tử y nam tử lên tiếng, thanh y nam tử cười nói “Đúng vậy, như vậy tốt nhất, có một số việc vẫn không cần nhớ rõ thì tốt hơn. Chỉ là nếu thất bại là chúng ta, chúng ta cũng thực nhanh sẽ bị người ta quên lãng.”

“Quên thì quên, ta không quên ngươi là được.” Ngoài cửa đi tới hai người, đều là một thân thường phục, phía sau đi theo vài thị vệ. Thấy hắn đi vào trong phòng, thị vệ chờ ngay tại ngoài cửa.

Trong phòng mấy người nhìn thấy hai người tựa hồ có chút kinh ngạc, đứng dậy nói “Tham kiến Hoàng thượng, Sở vương.”

Ba người đó là Hoa Diệc Khê, Tiêu Lạc Ngọc cùng với Tử Thanh, Hoàng Thượng vừa mới chấm dứt lễ đăng cơ, lục bộ còn rất nhiều lễ nghi bận rộn, ba người đối việc này cũng không để tâm, liền cùng ở trong này uống rượu nói chuyện phiếm. Vốn là hẹn Sở vương, nhưng không ngờ Hoàng thượng cũng theo tới.

“Ngồi đi, giữa chúng ta không cần khách khí.” Thái tử nay đã trở thành Hoàng thượng lên tiếng. Mọi người cũng không nhiều lời, sôi nổi ngồi xuống.

Tiêu Lạc Ngọc biết Hoàng thượng nhất định sẽ gặp mình một lần, dù sao sau chuyện này Hoa minh trong chốn giang hồ thế lực quá cường đại, thân là Hoàng đế là sẽ không cho phép bất luận thế lực nào có uy hiếp với mình, cho dù là vừa mới giúp hắn. Nếu là Sở vương đăng cơ, tự nhiên sẽ không có phiền não này, bởi vì Sở vương so với Thái tử càng giống một người trong giang hồ, chú ý huynh đệ nghĩa khí. Nhưng nói đến đại cục, Thái tử đúng là một người thực phù hợp ngôi vị hoàng đế.

Sở vương cũng hiểu điều này, chuyện hắn cùng Tử Thanh hiện giờ cơ hồ mọi người đều biết, như vậy hắn đã mất đi khả năng kế thừa ngôi vị hoàng đế, nếu không Hoàng đế cũng sẽ không đem quân đội giao cho hắn. Cho Tiêu Lạc Ngọc một ánh mắt lực bất tòng tâm, Sở vương đi đến một bên cùng Tử Thanh nói chuyện.

“Ta có thể đi lên ngôi vị hoàng đế, ít nhiều nhờ hai vị trợ giúp. Lúc này muốn nói lời tạ ơn.” Hắn không dùng xưng hô trẫm, mà là dùng ta.

“Hoàng thượng quá lời.”

“Ta tất nhiên là tin tưởng hai vị, nhưng việc trong triều việc liên quan đến đại cục, có một số việc không giống giang hồ, có một số việc, mong hai vị hiểu cho.” Hoàng Thượng nói.

“Hoàng thượng yên tâm, ta biết làm như thế nào.” Thủ hạ của họ công lực quá cao, chính Hoàng thượng cũng có chút kiêng kị. Sau khi trở về tự nhiên phải phân tán một phần vũ lực.

“Chỉ là vì khiến triều thần yên tâm, ta hy vọng có thể lưu lại một người.” Hoàng thượng chậm rãi nói. Tiêu Lạc Ngọc ánh mắt lạnh lùng, Hoàng thượng cười nói “Yên tâm, tất nhiên không phải là Hoa thần y, ta chỉ là hy vọng Hữu hộ pháp có thể ở lại trong cung một năm, Hoa thần y cùng hộ pháp tình cảm thâm sâu, hộ pháp lưu lại làm tin khiến triều thần yên ổn ta cũng có thể dễ xử lý.”



Hoa Diệc Khê nhíu mày, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không mở miệng.

“Thần y yên tâm, ta sẽ không lật lọng, một năm này chỉ cần hộ pháp ở trong cung, sẽ không hạn chế hành động của hắn, này bất quá là khiến triều thần an tâm, ra vẻ mà thôi.”

Hoa Diệc Khê suy nghĩ một khắc, thản nhiên nói “Nếu bản thân Hữu Yển không có ý kiến, ta tự nhiên đáp ứng.” Hoàng đế cười nói “Đây là đương nhiên. Hơn nữa có công tất thưởng, có tội tất phạt đây là chân lý thiên cổ không đổi, ta đã hạ chỉ phong Tiêu gia bảo là đại môn phái đệ nhất võ lâm, Hoa thần y là thiên hạ đệ nhất thần y, cũng ban cho một khối kim bài miễn tử, hoàng kim vạn lượng. Vô Kỳ tiên sinh giúp ta đại ân, ngày sau nếu có yêu cầu, ta tất nhiên sẽ dốc sức giúp đỡ.”

Có hứa hẹn này, Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa Diệc Khê đều an tâm rất nhiều, về phần những hư danh đó, bọn họ tự nhiên sẽ không để ý, nhưng nghĩ đến tương lai Tiêu gia bảo cùng Hoa các chỉ cần không xảy ra vấn đề, trên giang hồ tự nhiên là tiền đồ vô lượng.

“Còn có, bảo đồ kia ta đã thiêu hủy.” Hoàng Thượng cười nói “Cho dù bảo tàng nhiều hơn nữa, có thể chống đỡ đại quốc dân tâm rộng lớn này sao? Chỉ cần trẫm chăm lo việc nước, không cần bảo tàng.”

Lại ở kinh thành mấy ngày, xác định đã không còn vấn đề gì, hai người lúc này mới rời khỏi kinh thành. Các môn phái giang hồ một lần nữa gột tẩy qua sóng gió. Môn phái vang danh nhất thời cũng đã tan thành mây khói, hoặc là biến thành môn phái nhỏ không mấy thu hút.

Lung Mộc hy vọng trở lại Linh Lung các trọng chỉnh sự tình trong các, Hữu Yển cũng đáp ứng yêu cầu Hoàng thượng ở lại trong cung một năm. Thanh Thương cùng Tử Lạc trở về Hoa các, Tả Yển cùng Chu Lam lưu lại một phong thư rồi phiêu bạt giang hồ.

Thẩm Khanh sau ngày Tiêu Vân ngã xuống vực, một phen hỏa thiêu thi thể một nhà Phượng Nhan, rồi sau đó xuống đáy vực tìm kiếm mấy ngày, cuối cùng bị người Thẩm gia phát hiện, mang về Thẩm gia. Phụ thân biết hắn đã từng đã giúp Hàn vương, thấy Hoàng Thượng không truy tra lúc này mới an tâm, nhưng cũng quyên tặng vạn lượng bạc trắng dùng để xây cầu sửa đường.

Hoa Diệc Khê dĩ nhiên cùng Tiêu Lạc Ngọc về Tiêu gia bảo, rời đi lâu như vậy, hai người sau khi trở về đều thở phào một hơi. Chính là các loại danh thiếp đưa đến Tiêu gia bảo nhiều như mưa, không chỉ là các loại người trong giang hồ, còn có cả quan viên địa phương.

Tiêu Lạc Ngọc tất nhiên là đều nhất nhất từ chối, thật vất vả cùng Hoa Diệc Khê về nhà, hắn cũng không muốn những cái phàm trần tục sự đó quấy rầy.

Canh Tinh có chút ủy khuất bò đến trên người Hoa Diệc Khê, từ sau khi Hoa Diệc Khê bị thương, Tiêu Lạc Ngọc liền phái người đưa nó về Tiêu gia bảo, nhìn thấy chủ nhân trở về, tự nhiên là có chút ủy khuất.

“Mấy ngày nay ủy khuất ngươi.” Hoa Diệc Khê vỗ vỗ cái đầu to của nó, Canh Tinh lười biếng nằm ườn cạnh y, dùng đầu từng chút từng chút cọ cọ Hoa Diệc Khê làm nũng.

Thời điểm Tiêu Lạc Ngọc bưng dược trở về nhìn đến chính là cảnh tượng này, hắn cười nói “Canh Tinh hành động này hệt như tiểu cẩu, thật sự khó cho nó là cự mãng.”

Hoa Diệc Khê nhịn không được bật cười, rồi sau đó nói “Nó một mình ở trong nhà phiền muộn.” Tiêu Lạc Ngọc nhìn nhìn Canh Tinh làm nũng, “Ta giúp nó tìm một nương tử thì tốt rồi.” Nói xong túm đuôi Canh Tinh ném ra khỏi cửa.

“Uống dược, ngươi công lực vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, vẫn phải cẩn thận cho thỏa đáng.” Tiêu Lạc Ngọc nói “Ta uy ngươi.” Hắn uống xong một hơi dùng miệng ngậm, rồi sau đó mớm cho Hoa Diệc Khê. Hoa Diệc Khê mặt đỏ tai hồng nhịn không được nói “Nào có ai uy người uống dược như vậy, làm gì phải đem Canh Tinh đá ra.”

Tiêu Lạc Ngọc cười nói “Uống xong dược chúng ta còn có thể làm rất nhiều chuyện, Canh Tinh ở trong này nhìn không tốt.” Nói xong lại uống một hơi, truyền cho Hoa Diệc Khê. “Hắc hắc, về sau chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian, nghiên cứu đủ loại sự tình.”

Hoàn Chín Văn

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau