Trùng Sinh Chi Thủ Mộ Nhân Nghịch Tập
Chương 109
“Lăng mộ? Cấm địa?” Quỳ Mão giật mình, mắt thoáng mở to.
Kỳ Thí Phi xoa nhẹ gương mặt của người thanh niên. Y cảm thấy vẻ mặt ngạc nhiên này của hắn đáng yêu vô cùng. Tuy không nỡ để Quỳ Mão rời đi, nhưng không thể không làm vậy, “Đúng vậy, tới khu lăng mộ cấm địa của Ngục Thiên Tông.”
Quỳ Mão không nói gì, bắt đầu trầm tư suy nghĩ.
Lăng mộ của Ngục Thiên Tông nằm ở rặng Hoành Liên, cùng hướng đi về tông môn nhưng gần hơn một nửa. Với tu vi hiện tại của hắn, chỉ cần bốn, năm ngày là đến nơi.
Khoảng cách không quá xa. Quỳ Mão gật đầu, “Cũng được, thuộc hạ đi đi về về cũng chừng mười ngày là đủ.”
Kỳ Thí Phi cười khẽ, nhéo mũi hắn, “Ai lại bắt ngươi phải tự đi chứ, chẳng phải đã có Vọng Trần đó à?”
Quỳ Mão tròn mắt nhìn lại. Bấy giờ hắn mới nhớ ra lúc đến đây họ cưỡi con phi kiêu nghìn năm rất nổi bật.
Cả hai ngụ trong lầu cao của Đông Độ Hoàn, không gian nơi này không đủ thoải mái cho lũ phi kiêu sống nên chúng được Kỳ Thí Phi cất vào không gian chứa đồ.
Lúc được thả ra, con phi kiêu kêu một tiếng đầu sảng khoái. Mấy bữa nay bị nhốt như vậy, nó bứt rứt lắm rồi.
Nhìn thấy người thanh niên, Vọng Trần kêu lên đầy vui vẻ, nó cúi đầu gõ nhẹ chiếc mỏ vào lòng bàn tay Quỳ Mão. Chẳng qua là nó quá lớn nên dù đã cố gắng nhẹ chừng nào thì cái mỏ đó cũng dúi tay người thanh niên xuống.
“Ngươi mang cả Trục Phong và Truy Vân đi cùng đi.” Kỳ Thí Phi thả nốt hai con non ra.
Hai đứa nhóc đấy giờ đã khác hẳn trước đây. Dù chưa lớn hẳn, nhưng cũng coi như là sang giai đoạn nhỡ nhỡ rồi. Thời kỳ trưởng thành của giai đoạn “nhỡ nhỡ” chỉ có một năm. Dù Vọng Trần đã sống rất lâu thì nó cũng không thay đổi thời gian sinh trưởng của hai đứa con.
Lũ nhóc này ngày nào cũng được ăn tròn bụng, giờ nom phương phi cường tráng, chúng lao vào lòng Quỳ Mão mà như thể hai quả cầu sắt lao tới.
Người thanh niên chơi đùa với chúng một chốc rồi cũng đành rời đi trong lưu luyến.
Có Vọng Trần, Quỳ Mão rời khỏi khu lốc xoáy trong thâm uyên để tới tuyệt cốc tại dãy Hoành Liên bằng tốc độ nhanh nhất có thể.
Do Kỳ Thí Phi phong tỏa thông tin nên những người bên ngoài cũng không biết phía Đông Độ Hoàn đang đánh nhau với đạo tu. Họ chỉ thấy quái lạ là vì sao bữa tiệc của Ngục Thiên Tông mãi chưa chấm dứt.
Tại Phượng Cảng thành vẫn còn rất nhiều ma tu. Họ đều là những người không tham gia được yến tiệc nhưng không muốn rời đi, chỉ mong có cơ hội trông thấy phong thái của ma tôn đại nhân.
Quỳ Mão cúi xuống nhìn họ rồi lại ngẩng lên, ánh mắt kiên nghị nhìn về phía trước.
Sau khi trận pháp bị phá hủy, Kỳ Thí Phi không phong tỏa thông tin nữa. Ắt hẳn chẳng mấy chốc, chuyện đạo tu xâm chiếm chắc chắn sẽ lan tới đây. Không còn lốc xoáy nơi đáy biển, đạo tu và ma tu sẽ chính thức bắt đầu cuộc đại chiến.
Quỳ Mão siết chặt bàn tay. Hắn phải mau chóng đột phá để tới bên Kỳ Thí Phi góp sức.
Trải qua ba ngày hai đêm, rốt cục Quỳ Mão cũng tới được cửa vào lăng mộ nơi vách núi của tuyệt cốc.
Xoay người nhảy xuống lưng Vọng Trần, Quỳ Mão nhìn nơi bị đóng băng này mà lòng ngổn ngang bao cảm xúc. Hắn lại tới rồi.
Người thanh niên lấy lệnh bài tông chủ của Kỳ Thí Phi khỏi không gian chứa đồ, rồi mở cửa sơn cốc.
Giọng của người thủ mộ vang tới từ xa, “Sao lại là ngươi?”
Quỳ Mão cung kính hành lễ của đệ tử, “Tiền bối, vãn bối có chuyện quan trọng cần ở lại trong cốc một thời gian.” Hắn giơ lệnh bài lên, “Đây là lệnh bài của tông chủ, tôn thượng ra lệnh cho ta tới đây.”
Một lúc lâu sau, người thủ mộ mới than nhẹ, “Vào đi.”
Pháp trận ở cừa vào dần biến mất, Quỳ Mão dẫn Vọng Trần và hai chú chim con đi vào cốc.
Khí hậu trong đây rất hợp với chúng. Vừa vào trong, ba con phi kiêu đã tỏ ra hào hứng hẳn.
Quỳ Mão dặn dò Vọng Trần, bảo nó và hai nhóc con kiếm nơi nào phù hợp để nghỉ ngơi.
Người thủ mộ bước tới, lão vẫn già nua như vậy, mấy năm trôi qua, lưng của lão ngày càng còng xuống.
“Ta tới để bế quan.” Quỳ Mão nói thẳng mục đích của mình. Người thủ mộ tỏ ra rất bình tĩnh, không hề ngạc nhiên là vì sao một Lược Ảnh Vệ lại cần bế quan.
Lão cất giọng khàn khàn, “Tùy ngươi đấy.”
“Cảm ơn tiền bối.” Quỳ Mão nói với giọng cảm kích. Dù sao thì đây cũng là nơi an táng các vị tổ tiên của Ngục Thiên Tông, việc hắn tấn chức lên Hóa Thần sẽ tạo ra ảnh hưởng khá lớn, nếu người thủ mộ không đồng ý cho hắn bế quan trong này thì phiền toái lắm.
Quỳ Mão đi tới nơi lần trước Kỳ Thí Phi và mình ở, lấy đình vân biệt viện mà ma tôn đại nhân giao cho mình rồi điều khiển nó đặt đúng vị trí như lần đó.
Người thanh niên không muốn lãng phí thời gian nên chẳng chuẩn bị thêm gì nữa, cứ thế vào Phi Tiêu Lâu để bế quan, hòng thăng tới Hóa Thần.
Từ Ngưng Hồn thăng lên Hóa Thần sẽ kéo theo rung chuyển rất lớn. Quỳ Mão mới bế quan nửa ngày mà dòng linh khí trong tuyệt cốc trào lên, giật đám cây cối khiến chúng không ngừng lay động, ngay cả rừng trúc cũng gãy đổ cả một vùng lớn.
Người thủ mộ nhìn về phía nơi ở của người thanh niên, sắc mặt nghiêm trọng, ánh mắt chất chứa nhiều cảm xúc phức tạp.
Lần bế quan tấn chức này diễn ra lâu hơn Quỳ Mão tưởng. Tuy ranh giới thăng cấp đã nới lỏng, nhưng để thành công thì phải không ngừng hấp thu linh khí và chuyển hóa chân nguyên. May mà nơi tuyệt cốc mà Kỳ Thí Phi lựa chọn cho hắn này vô cùng phù hợp, vừa không có người quấy nhiễu, vừa có linh khí dồi dào.
Người thanh niên từ từ hút sạch linh khí xung quanh, kéo theo bầu không khí trên cao sôi trào mãnh liệt, khiến cho những cột sét lao xuống, đánh vào trên lăng mộ.
Người thủ mộ bấm pháp quyết, pháp trận phòng ngự nhẹ nhàng hóa giải những tia sét đó.
Thiên địa dị tượng kéo dài mười mấy canh giờ mới biến mất. Lúc này, một luồng khí dồi dào trào lên, phóng thẳng lên trời, đánh tan lôi vân. Bầu trời trong xanh trở lại.
Người thủ mộ thì thầm, “Rốt cục cũng xong việc.” Chẳng còn gì để trông nữa, bấy giờ lão mới từ từ rời khỏi, quay về căn nhà gỗ của mình. Suốt mấy ngày mấy đêm canh gác không nghỉ ngơi, cái thân già này mệt quá.
Quỳ Mão ngồi lại thêm một khoảng thời gian để củng cố tu vi rồi mới xuất quan.
Lần này, hắn dùng thực lục của bản thân để vượt qua ranh giới tấn chức thì mới biết những lần trước mình được hỗ trợ nhiều thế nào. Việc tấn chức khó hơn hắn nghĩ nhiều, không chỉ cần một tâm chí kiên định để không đánh mất bản thân, mà còn phải có cả ý chí rất lớn để bình tĩnh tích góp chân nguyên, đánh tan rào cản.
Chỉ cần một chút sơ sót là có thể rơi vào kết cục thất bại, tẩu hỏa nhập ma bất cứ lúc nào.
Cảnh giới Hóa Thần. Hắn đã bước vào hàng ngũ những tu sĩ tối cao rồi. Khoảng cách với cảnh giới Đại Thừa lại được rút hắn. Quỳ Mão mừng lắm. Sau khi xuất quan, hắn dự định gói ghém đồ đạc, tạm biệt người thủ mộ rồi quay về Đông Độ Hoàn để tham gia vào trận chiến.
“Cám ơn tiền bối đã cho ta ở lại mấy ngày qua, giờ vãn bối cũng phải cáo từ.” Quỳ Mão thưa với người thủ mộ bằng giọng cung kính.
Người thủ mộ chậm rãi ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú của Quỳ Mão rồi thở dài, “Ta nghĩ giờ ngươi đi không được.” Quỳ Mão ngẩn ra. Lão nói tiếp, “Mạng ngươi có một kiếp: nhất định phải chiến đấu bảo vệ lăng mộ. Đây là số mệnh của người thủ mộ.”
Câu nói quái lạ của lão khiến Quỳ Mão nổi da gà, hắn vừa hoang mang lại vừa thấy khó hiểu, “Tiền bối vừa nói gì?”
Người thủ mộ nhìn sâu vào mắt Quỳ Mão. Người thanh niên đứng đơ ra đó, nhưng thể linh hồn hắn đã bị lão nhìn thấu.
“Từ lần đầu tiên gặp ngươi, ta đã biết chắc rằng sẽ có một ngày như vậy.” Lão thổn thức.
Lời của lão quá thâm sâu khó hiểu. Quỳ Mão cảm thấy mình chưa đủ thông minh để có thể hiểu hết ý của lão.
“Xin lỗi tiền bối. Hiện vãn bối có chuyện vô cùng quan trọng, đợi xong việc này rồi, vãn bối xin phép quay trở về lắng nghe.” Không còn cách nào khác, Quỳ Mão chỉ đành ngắt lời lão, hành lễ rồi xoay người đi khỏi nhà gỗ.
Hắn gọi Vọng Trần và hai chú chim non về.
Ba con chim bay tới rất nhanh. Vọng Trần và hai đứa nhóc kêu to lên để càm ràm.
Người thanh niên còn bị nó mổ cho hai phát đầy tức tối.
Trong cốc chẳng có con thú nào lớn cả, hai đứa nhóc thì không tính, chứ Vọng Trần thì thấy tủi thân lắm. Suốt bấy lâu nay nó được chăm sóc cẩn thận, ăn cũng chỉ ăn thịt cao cấp, nhưng không ngờ lại có ngày ăn không đủ no thế này.
Quỳ Mão vừa sợ vừa buồn cười. Hắn vỗ vỗ ngực nó để an ủi, rồi buộc phải lấy thịt cá Kỳ Vương ra bồi thường cho nó thì mới xoa dịu được cơn giận của con phi kiêu.
Ba mẹ con tụ lại vui vẻ ăn cá. Quỳ Mão chỉ biết lắc đầu đầy bất đắc dĩ.
Đúng lúc này, bỗng một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, cả sơn cốc rung chuyển, ba con chim đang mải mê ăn uống cũng hốt hoảng vô cánh bay lên.
Quỳ Mão sững sờ, cổ hắn từ từ quay về phía cửa vào tuyệt cốc với điệu bộ cứng ngắc. Cảm giác choáng váng bấu lấy tâm trí hắn, khiến đầu hắn trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì.
Vì sao?
Vì sao lăng mộ lại bị tấn công! Mà lại còn bị tấn công ngay sát thời điểm của kiếp trước?!
Pháp thuật dữ dội không ngừng công phá, khiến đất đá trong sơn cốc nổ tung, đám cành gãy lá rụng do Quỳ Mão tấn chức bị gió cuốn lên rồi ầm ầm rơi xuống.
Tiếng nổ từ ngoài, tiếng cuồng phong gào thé từ trong giống hệt những gì Quỳ Mão từng trải qua.
Cảnh tượng y đúc ấy khiến người thanh niên mê mang, khiến hắn không phân biệt nổi hiện thực và quá khứ. Thậm chí, hắn còn nghĩ rằng liệu việc mình sống lại có phải chỉ là một ý nghĩ ảo tưởng hay không.
Nhưng chân nguyên lưu chuyển trong cơ thể và tu vi Hóa Thần nói cho hắn biết đây không phải là mộng cảnh!
“Địch tới!” Quỳ Mão hô lên.
Người thủ mộ đã biết chuyện từ sớm. Lão từ từ bước khỏi căn nhà gỗ, nhìn vách núi chỗ cửa vào bị nổ tung, nhìn từng tảng đá vỡ ra rồi rơi xuống.
“Đừng hoảng hốt.”
Quỳ Mão nhạc nhiên nhìn người thủ mộ đang rất bình tĩnh. Cuộc trò chuyện của hai người bỗng trùng khớp với những gì của kiếp trước, điều này khiến hắn dấy lên phỏng đoán: liệu có phải lão cũng quay về một lần nữa như mình chăng?
Lão nhìn Quỳ Mão bằng ánh mắt kiên định, “Chiến đấu để bảo vệ lăng mộ. Đây là số mệnh của người thủ mộ.”
Quỳ Mão thở phào một tiếng. Lời này không giống kiếp trước. Hắn hít sâu một hơi rồi siết tay thành nắm đấm, “Ta chắc chắn sẽ không để âm mưu của những kẻ xâm chiếm này được thực hiện, không cho bất cứ kẻ nào động tới lăng mộ!”
Dù nơi này không còn mộ của Kỳ Thí Phi, nhưng thân là một Lược Ảnh Vệ trung thành của Ngục Thiên Tông, Quỳ Mão vẫn sẽ chiến đấu đến cùng!
Kỳ Thí Phi xoa nhẹ gương mặt của người thanh niên. Y cảm thấy vẻ mặt ngạc nhiên này của hắn đáng yêu vô cùng. Tuy không nỡ để Quỳ Mão rời đi, nhưng không thể không làm vậy, “Đúng vậy, tới khu lăng mộ cấm địa của Ngục Thiên Tông.”
Quỳ Mão không nói gì, bắt đầu trầm tư suy nghĩ.
Lăng mộ của Ngục Thiên Tông nằm ở rặng Hoành Liên, cùng hướng đi về tông môn nhưng gần hơn một nửa. Với tu vi hiện tại của hắn, chỉ cần bốn, năm ngày là đến nơi.
Khoảng cách không quá xa. Quỳ Mão gật đầu, “Cũng được, thuộc hạ đi đi về về cũng chừng mười ngày là đủ.”
Kỳ Thí Phi cười khẽ, nhéo mũi hắn, “Ai lại bắt ngươi phải tự đi chứ, chẳng phải đã có Vọng Trần đó à?”
Quỳ Mão tròn mắt nhìn lại. Bấy giờ hắn mới nhớ ra lúc đến đây họ cưỡi con phi kiêu nghìn năm rất nổi bật.
Cả hai ngụ trong lầu cao của Đông Độ Hoàn, không gian nơi này không đủ thoải mái cho lũ phi kiêu sống nên chúng được Kỳ Thí Phi cất vào không gian chứa đồ.
Lúc được thả ra, con phi kiêu kêu một tiếng đầu sảng khoái. Mấy bữa nay bị nhốt như vậy, nó bứt rứt lắm rồi.
Nhìn thấy người thanh niên, Vọng Trần kêu lên đầy vui vẻ, nó cúi đầu gõ nhẹ chiếc mỏ vào lòng bàn tay Quỳ Mão. Chẳng qua là nó quá lớn nên dù đã cố gắng nhẹ chừng nào thì cái mỏ đó cũng dúi tay người thanh niên xuống.
“Ngươi mang cả Trục Phong và Truy Vân đi cùng đi.” Kỳ Thí Phi thả nốt hai con non ra.
Hai đứa nhóc đấy giờ đã khác hẳn trước đây. Dù chưa lớn hẳn, nhưng cũng coi như là sang giai đoạn nhỡ nhỡ rồi. Thời kỳ trưởng thành của giai đoạn “nhỡ nhỡ” chỉ có một năm. Dù Vọng Trần đã sống rất lâu thì nó cũng không thay đổi thời gian sinh trưởng của hai đứa con.
Lũ nhóc này ngày nào cũng được ăn tròn bụng, giờ nom phương phi cường tráng, chúng lao vào lòng Quỳ Mão mà như thể hai quả cầu sắt lao tới.
Người thanh niên chơi đùa với chúng một chốc rồi cũng đành rời đi trong lưu luyến.
Có Vọng Trần, Quỳ Mão rời khỏi khu lốc xoáy trong thâm uyên để tới tuyệt cốc tại dãy Hoành Liên bằng tốc độ nhanh nhất có thể.
Do Kỳ Thí Phi phong tỏa thông tin nên những người bên ngoài cũng không biết phía Đông Độ Hoàn đang đánh nhau với đạo tu. Họ chỉ thấy quái lạ là vì sao bữa tiệc của Ngục Thiên Tông mãi chưa chấm dứt.
Tại Phượng Cảng thành vẫn còn rất nhiều ma tu. Họ đều là những người không tham gia được yến tiệc nhưng không muốn rời đi, chỉ mong có cơ hội trông thấy phong thái của ma tôn đại nhân.
Quỳ Mão cúi xuống nhìn họ rồi lại ngẩng lên, ánh mắt kiên nghị nhìn về phía trước.
Sau khi trận pháp bị phá hủy, Kỳ Thí Phi không phong tỏa thông tin nữa. Ắt hẳn chẳng mấy chốc, chuyện đạo tu xâm chiếm chắc chắn sẽ lan tới đây. Không còn lốc xoáy nơi đáy biển, đạo tu và ma tu sẽ chính thức bắt đầu cuộc đại chiến.
Quỳ Mão siết chặt bàn tay. Hắn phải mau chóng đột phá để tới bên Kỳ Thí Phi góp sức.
Trải qua ba ngày hai đêm, rốt cục Quỳ Mão cũng tới được cửa vào lăng mộ nơi vách núi của tuyệt cốc.
Xoay người nhảy xuống lưng Vọng Trần, Quỳ Mão nhìn nơi bị đóng băng này mà lòng ngổn ngang bao cảm xúc. Hắn lại tới rồi.
Người thanh niên lấy lệnh bài tông chủ của Kỳ Thí Phi khỏi không gian chứa đồ, rồi mở cửa sơn cốc.
Giọng của người thủ mộ vang tới từ xa, “Sao lại là ngươi?”
Quỳ Mão cung kính hành lễ của đệ tử, “Tiền bối, vãn bối có chuyện quan trọng cần ở lại trong cốc một thời gian.” Hắn giơ lệnh bài lên, “Đây là lệnh bài của tông chủ, tôn thượng ra lệnh cho ta tới đây.”
Một lúc lâu sau, người thủ mộ mới than nhẹ, “Vào đi.”
Pháp trận ở cừa vào dần biến mất, Quỳ Mão dẫn Vọng Trần và hai chú chim con đi vào cốc.
Khí hậu trong đây rất hợp với chúng. Vừa vào trong, ba con phi kiêu đã tỏ ra hào hứng hẳn.
Quỳ Mão dặn dò Vọng Trần, bảo nó và hai nhóc con kiếm nơi nào phù hợp để nghỉ ngơi.
Người thủ mộ bước tới, lão vẫn già nua như vậy, mấy năm trôi qua, lưng của lão ngày càng còng xuống.
“Ta tới để bế quan.” Quỳ Mão nói thẳng mục đích của mình. Người thủ mộ tỏ ra rất bình tĩnh, không hề ngạc nhiên là vì sao một Lược Ảnh Vệ lại cần bế quan.
Lão cất giọng khàn khàn, “Tùy ngươi đấy.”
“Cảm ơn tiền bối.” Quỳ Mão nói với giọng cảm kích. Dù sao thì đây cũng là nơi an táng các vị tổ tiên của Ngục Thiên Tông, việc hắn tấn chức lên Hóa Thần sẽ tạo ra ảnh hưởng khá lớn, nếu người thủ mộ không đồng ý cho hắn bế quan trong này thì phiền toái lắm.
Quỳ Mão đi tới nơi lần trước Kỳ Thí Phi và mình ở, lấy đình vân biệt viện mà ma tôn đại nhân giao cho mình rồi điều khiển nó đặt đúng vị trí như lần đó.
Người thanh niên không muốn lãng phí thời gian nên chẳng chuẩn bị thêm gì nữa, cứ thế vào Phi Tiêu Lâu để bế quan, hòng thăng tới Hóa Thần.
Từ Ngưng Hồn thăng lên Hóa Thần sẽ kéo theo rung chuyển rất lớn. Quỳ Mão mới bế quan nửa ngày mà dòng linh khí trong tuyệt cốc trào lên, giật đám cây cối khiến chúng không ngừng lay động, ngay cả rừng trúc cũng gãy đổ cả một vùng lớn.
Người thủ mộ nhìn về phía nơi ở của người thanh niên, sắc mặt nghiêm trọng, ánh mắt chất chứa nhiều cảm xúc phức tạp.
Lần bế quan tấn chức này diễn ra lâu hơn Quỳ Mão tưởng. Tuy ranh giới thăng cấp đã nới lỏng, nhưng để thành công thì phải không ngừng hấp thu linh khí và chuyển hóa chân nguyên. May mà nơi tuyệt cốc mà Kỳ Thí Phi lựa chọn cho hắn này vô cùng phù hợp, vừa không có người quấy nhiễu, vừa có linh khí dồi dào.
Người thanh niên từ từ hút sạch linh khí xung quanh, kéo theo bầu không khí trên cao sôi trào mãnh liệt, khiến cho những cột sét lao xuống, đánh vào trên lăng mộ.
Người thủ mộ bấm pháp quyết, pháp trận phòng ngự nhẹ nhàng hóa giải những tia sét đó.
Thiên địa dị tượng kéo dài mười mấy canh giờ mới biến mất. Lúc này, một luồng khí dồi dào trào lên, phóng thẳng lên trời, đánh tan lôi vân. Bầu trời trong xanh trở lại.
Người thủ mộ thì thầm, “Rốt cục cũng xong việc.” Chẳng còn gì để trông nữa, bấy giờ lão mới từ từ rời khỏi, quay về căn nhà gỗ của mình. Suốt mấy ngày mấy đêm canh gác không nghỉ ngơi, cái thân già này mệt quá.
Quỳ Mão ngồi lại thêm một khoảng thời gian để củng cố tu vi rồi mới xuất quan.
Lần này, hắn dùng thực lục của bản thân để vượt qua ranh giới tấn chức thì mới biết những lần trước mình được hỗ trợ nhiều thế nào. Việc tấn chức khó hơn hắn nghĩ nhiều, không chỉ cần một tâm chí kiên định để không đánh mất bản thân, mà còn phải có cả ý chí rất lớn để bình tĩnh tích góp chân nguyên, đánh tan rào cản.
Chỉ cần một chút sơ sót là có thể rơi vào kết cục thất bại, tẩu hỏa nhập ma bất cứ lúc nào.
Cảnh giới Hóa Thần. Hắn đã bước vào hàng ngũ những tu sĩ tối cao rồi. Khoảng cách với cảnh giới Đại Thừa lại được rút hắn. Quỳ Mão mừng lắm. Sau khi xuất quan, hắn dự định gói ghém đồ đạc, tạm biệt người thủ mộ rồi quay về Đông Độ Hoàn để tham gia vào trận chiến.
“Cám ơn tiền bối đã cho ta ở lại mấy ngày qua, giờ vãn bối cũng phải cáo từ.” Quỳ Mão thưa với người thủ mộ bằng giọng cung kính.
Người thủ mộ chậm rãi ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú của Quỳ Mão rồi thở dài, “Ta nghĩ giờ ngươi đi không được.” Quỳ Mão ngẩn ra. Lão nói tiếp, “Mạng ngươi có một kiếp: nhất định phải chiến đấu bảo vệ lăng mộ. Đây là số mệnh của người thủ mộ.”
Câu nói quái lạ của lão khiến Quỳ Mão nổi da gà, hắn vừa hoang mang lại vừa thấy khó hiểu, “Tiền bối vừa nói gì?”
Người thủ mộ nhìn sâu vào mắt Quỳ Mão. Người thanh niên đứng đơ ra đó, nhưng thể linh hồn hắn đã bị lão nhìn thấu.
“Từ lần đầu tiên gặp ngươi, ta đã biết chắc rằng sẽ có một ngày như vậy.” Lão thổn thức.
Lời của lão quá thâm sâu khó hiểu. Quỳ Mão cảm thấy mình chưa đủ thông minh để có thể hiểu hết ý của lão.
“Xin lỗi tiền bối. Hiện vãn bối có chuyện vô cùng quan trọng, đợi xong việc này rồi, vãn bối xin phép quay trở về lắng nghe.” Không còn cách nào khác, Quỳ Mão chỉ đành ngắt lời lão, hành lễ rồi xoay người đi khỏi nhà gỗ.
Hắn gọi Vọng Trần và hai chú chim non về.
Ba con chim bay tới rất nhanh. Vọng Trần và hai đứa nhóc kêu to lên để càm ràm.
Người thanh niên còn bị nó mổ cho hai phát đầy tức tối.
Trong cốc chẳng có con thú nào lớn cả, hai đứa nhóc thì không tính, chứ Vọng Trần thì thấy tủi thân lắm. Suốt bấy lâu nay nó được chăm sóc cẩn thận, ăn cũng chỉ ăn thịt cao cấp, nhưng không ngờ lại có ngày ăn không đủ no thế này.
Quỳ Mão vừa sợ vừa buồn cười. Hắn vỗ vỗ ngực nó để an ủi, rồi buộc phải lấy thịt cá Kỳ Vương ra bồi thường cho nó thì mới xoa dịu được cơn giận của con phi kiêu.
Ba mẹ con tụ lại vui vẻ ăn cá. Quỳ Mão chỉ biết lắc đầu đầy bất đắc dĩ.
Đúng lúc này, bỗng một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, cả sơn cốc rung chuyển, ba con chim đang mải mê ăn uống cũng hốt hoảng vô cánh bay lên.
Quỳ Mão sững sờ, cổ hắn từ từ quay về phía cửa vào tuyệt cốc với điệu bộ cứng ngắc. Cảm giác choáng váng bấu lấy tâm trí hắn, khiến đầu hắn trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì.
Vì sao?
Vì sao lăng mộ lại bị tấn công! Mà lại còn bị tấn công ngay sát thời điểm của kiếp trước?!
Pháp thuật dữ dội không ngừng công phá, khiến đất đá trong sơn cốc nổ tung, đám cành gãy lá rụng do Quỳ Mão tấn chức bị gió cuốn lên rồi ầm ầm rơi xuống.
Tiếng nổ từ ngoài, tiếng cuồng phong gào thé từ trong giống hệt những gì Quỳ Mão từng trải qua.
Cảnh tượng y đúc ấy khiến người thanh niên mê mang, khiến hắn không phân biệt nổi hiện thực và quá khứ. Thậm chí, hắn còn nghĩ rằng liệu việc mình sống lại có phải chỉ là một ý nghĩ ảo tưởng hay không.
Nhưng chân nguyên lưu chuyển trong cơ thể và tu vi Hóa Thần nói cho hắn biết đây không phải là mộng cảnh!
“Địch tới!” Quỳ Mão hô lên.
Người thủ mộ đã biết chuyện từ sớm. Lão từ từ bước khỏi căn nhà gỗ, nhìn vách núi chỗ cửa vào bị nổ tung, nhìn từng tảng đá vỡ ra rồi rơi xuống.
“Đừng hoảng hốt.”
Quỳ Mão nhạc nhiên nhìn người thủ mộ đang rất bình tĩnh. Cuộc trò chuyện của hai người bỗng trùng khớp với những gì của kiếp trước, điều này khiến hắn dấy lên phỏng đoán: liệu có phải lão cũng quay về một lần nữa như mình chăng?
Lão nhìn Quỳ Mão bằng ánh mắt kiên định, “Chiến đấu để bảo vệ lăng mộ. Đây là số mệnh của người thủ mộ.”
Quỳ Mão thở phào một tiếng. Lời này không giống kiếp trước. Hắn hít sâu một hơi rồi siết tay thành nắm đấm, “Ta chắc chắn sẽ không để âm mưu của những kẻ xâm chiếm này được thực hiện, không cho bất cứ kẻ nào động tới lăng mộ!”
Dù nơi này không còn mộ của Kỳ Thí Phi, nhưng thân là một Lược Ảnh Vệ trung thành của Ngục Thiên Tông, Quỳ Mão vẫn sẽ chiến đấu đến cùng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất