Chương 13: Chương 13
Tô Gia đoán không ra Đường Kiêu làm mọi chuyện là có ý đồ gì, đằng sau ẩn giấu mục đích gì không muốn người biết, loại sự tình không tưởng như “linh hồn chuyển hoán” “mượn xác hoàn hồn” này người bình thường tuyệt đối sẽ không tin, thậm chí là tín đồ tín ngưỡng tôn giáo có lẽ cũng chẳng mấy ai tiếp thu được.
Đường Kiêu ngữ khí không giống đang đùa, ánh mắt quả quyết mà thâm thúy khiến Tô Gia trong lòng khó nén rung động, không phải y không nghĩ tới một ngày nào đó y sẽ nói với một người nào đó rằng thật ra y không phải Tô Mặc mà là Tô Bạch, nhưng Tô Gia cũng cam đoan thế giới này phỏng chừng sẽ chẳng có bao nhiêu người nguyện tin lời y, đại khái còn có không ít người sẽ cho là y bị điên, sau đó trói y đưa vào bệnh viện tâm thần nhốt lại.
Rõ ràng bản thân chính là Tô Bạch, nhưng người xung quanh đều nghĩ mình là Tô Mặc, cảm giác này kỳ thực đặc biệt không dễ chịu, nhất là với một nam nhân quen ngồi trên cao như Tô Bạch mà nói, cảm giác đó giống như mình rõ ràng đang sống lại bị người ngang nhiên xóa đi mọi dấu tích tồn tại, bản thân chân chính khó có thể bộc lộ, chỉ có thể ẩn trong một góc tối tăm nhất của bóng đêm ngày ngày lo được lo mất.
“Tô Gia, không cần đề phòng ta như vậy, chúng ta cũng đã dùng bữa với nhau rồi, đúng không nào?” Đĩnh đạc ngồi xuống sô pha, Đường Kiêu miệng ngậm xì gà, ánh mắt như vuốt ưng lẳng lặng mà gắt gao quắp lấy Tô Gia ngồi đối diện, tư thái tự nhiên tùy ý, hào phóng khoan thai của Tô Gia khiến người tin rằng, cho dù hiện tại bên ngoài là một đám kẻ thù trang bị súng ống bao vây, Tô Bạch cũng chẳng mảy may lộ ra chút kích động.
Quả thật, chết tiệt, rất mê người.
Tô Gia không đáp, y nhớ vừa rồi Đường Kiêu nói là “hợp tác”, vậy thân là bên khẩn cầu hợp tác phải xuất ra chút thái độ thành khẩn, Tô Gia hoàn toàn có thể xưng là “cáo già” trên phương diện đàm phán đương nhiên hiểu được tư thái tốt nhất của mình lúc này chính là thả lỏng, ngậm chặt miệng.
“Trước mặt tiền bối ngài, tiểu bối như ta thoạt nhìn giống một đứa con nít chỉ biết chạy nhảy lung tung, khiến ngài cảm thấy buồn cười?”
“Con nít chỉ nên chơi súng nước.” Tô Gia cười đến vô hại, rất có ý vị một trưởng bối hòa ái dễ gần, hoặc là một thầy giáo xoa đầu hắn khích lệ hắn hai câu.
Mà nếu người này thật sự là Tô Bạch, Đường Kiêu nghĩ lớp ngụy trang kia cũng quá siêu rồi, Tô Mặc Tô Bạch, cả tên lẫn người đều cực đoan phân liệt đến lợi hại.
“Tô Gia là Tô Mặc hay Tô Bạch không thành vấn đề, chỉ cần ngài là Tô Gia được rồi.” Đối mặt lão hồ ly còn thông minh hơn mình, biện pháp tốt nhất chính là đi thẳng vào vấn đề, giở nhiều thủ đoạn vòng vo đến đâu chăng nữa ở trước mặt Tô Gia dày dạn kinh nghiệm đều trở nên dư thừa kệch cỡm.
Đường Kiêu hút một hơi xì gà, nhẹ nhàng phả ra một làn khói trắng, thu liễm thần sắc đùa bỡn: “Cái tên Simon.D với Tô Gia ngài hẳn không xa lạ.”
Cái tên Simon.D này Tô Bạch đương nhiên không xa lạ, ngay cả con người này y cũng không xa lạ, kỳ thực chỉ cần là người trong giới đều không xa lạ với người này, đương nhiên, đây là nhờ Simon.D tiếng ác đồn xa. Simon bắt đầu nổi danh từ khi hắn còn làm việc cho quân đội Mỹ, thân là gián điệp kiêm đặc công cực kỳ ưu tú, Simon ở một vài quốc gia và gia tộc hắc đạo đã bị liệt vào hàng “Những kẻ muốn đánh chết nhất”.
Gia hỏa đó là một tên điên không hơn không kém, rõ ràng rất nhanh thành công thoái thân ngồi lên ghế quan chức cấp cao ở Mỹ, đột nhiên làm phản, đỉnh đỉnh đại danh “điệp viên hai mang” đánh cắp văn kiện cơ mật của quân đội Mỹ bán cho một nước đối chọi gay gắt với Hoa Kỳ.
Từ đó, Simon.D bắt đầu cuộc sống điên rồ vô cùng kích thích của mình, hắn hay nhận những nhiệm vụ nguy hiểm lại giàu tính khiêu chiến, hơn nữa cơ bản chưa bao giờ thất bại, bất quá căn cứ vào tiền án ác liệt Simon giết chết cố chủ thuê hắn, trên thế giới trái lại không có bao nhiêu người nguyện ý xuất tiền mời Simon làm việc.
Tóm lại, Simon.D là một sát thủ, gián điệp, đặc vụ và tên điên.
“Người ta nói Simon.D cho tới bây giờ chưa từng thất thủ, chỉ là theo ta được biết sự tình tựa hồ cũng không hẳn như vậy, từng có kẻ táng gia bại sản còn gộp thêm cái mạng của mình thuê Simon giết một người, đáng tiếc gia hỏa táng gia bại sản đáng thương kia bị Simon cho một viên đạn chết không nhắm mắt, Simon không giết người đó.”
Đường Kiêu nhoài người ra phía trước, câu môi cười, để lộ hàm răng trắng đều tăm: “Ta vẫn luôn muốn biết, Simon tuy có thú vui giết cố chủ, nhưng hắn chưa từng thất thủ trong mỗi lần nhận nhiệm vụ, là điều gì khiến hắn từ bỏ nguyên tắc của mình, không động thủ giết ngươi?”
“Đường tổng, ngươi dựa vào đâu cảm thấy ta là Tô Bạch?”
……
……
“Nhiều lắm, thói quen sinh hoạt của ngươi, từng lời nói từng hành động đều không giống Tô Mặc, xem ra ngươi tuy linh hồn xuất khiếu chạy vào trong thân thể Tô Mặc nhưng không có ký ức của Tô Mặc, Tô Gia, lúc Tô Mặc nhảy xuống biển ta ở ngay gần đó, ta từng gặp Tô Mặc.” Đường Kiêu lắc lắc ngón trỏ, tặc lưỡi nói, “Hắn là một gia hỏa tự ti lại đáng thương, một người cho dù mất trí nhớ cũng sẽ không đột nhiên biến thành một người khác có tính cách hoàn toàn tương phản.”
Tô Mặc tự ti, yếu đuối, thiện lương, Tô Bạch dù có ngụy trang cỡ nào cũng vô pháp giả bộ dạng tự ti yếu đuối. Tô Bạch từ lúc sinh ra cho đến lúc chết đi vốn chưa từng tự ti, càng chưa từng yếu đuối, Đường Kiêu nghĩ chính Tô Gia đại khái cũng không tự biết, cho dù là thời điểm diện vô biểu tình, trong mắt Tô Gia cũng chỉ có một mảnh sắc bén bá đạo.
Một nam nhân xưa nay chỉ có bá đạo căn bản chưa từng thể nghiệm sự tự ti, sao có thể giả vờ ra cảm giác tự ti cho được? Loại người này trời sinh đã là vương giả đứng trên đỉnh kim tự tháp quan sát chúng sinh.
“Có phải bất luận ta nói gì làm gì, ngươi cũng sẽ không thay đổi suy nghĩ điên rồ viễn vông đó của ngươi?” Tô Gia lạnh mặt.
“Này không hề điên rồ, cũng chẳng phải viễn vông, bất quá ta có thể trả lời câu hỏi của ngươi, đáp án như ngươi dự kiến.”
“Ta là Tô Mặc.” Tô Gia nhìn Đường Kiêu.
Đường Kiêu dụi tắt xì gà, mỉm cười nghênh tiếp ánh mắt sắc bén của Tô Gia: “Đương nhiên, ngươi là Tô Mặc.” Ánh mắt kia quả thật giống hệt phi đao a.
Người thông minh nói chuyện với người thông minh, luôn thông thuận đến khoái trá.
“Tô lão sư, vậy chúng ta bàn chuyện hợp tác thôi.”
“Ta cảm thấy trước khi hợp tác, chúng ta nên thành thật với nhau.” Tô Gia thập phần hứng thú với thân phận của Đường Kiêu.
Đường Kiêu chớp chớp mắt nhìn Tô Bạch, có chút ngả ngớn nói: “Tô Gia, vấn đề này dời lại sau khi hợp tác chấm dứt nhé, thế nào?” Tô Bạch không muốn trực tiếp thừa nhận mình là Tô Gia, Đường Kiêu cũng không ngốc đến mức trực tiếp khai ra thân phận mình trước một nam tử cực kỳ nguy hiểm, lão hồ ly vs. tiểu hồ ly, bàn tính trong bụng đều đánh lách cách.
Tô Bạch chỉ cười nhạt, cường thế và sự giảo hoạt trong con người Đường Kiêu trái lại đáng để y hợp tác, trên thế giới này đáng sợ nhất không phải đối thủ mạnh đến nghịch thiên, mà là bên cạnh có đồng đội trí năng cỡ heo mọi.
Tô Gia không bao giờ hoài nghi năng lực của bản thân, xưa nay y chỉ hoài nghi đối phương có năng lực hợp tác với y hay không mà thôi. Thân phận hiện nay của Tô Bạch có chút đặc thù, cũng có chút nhạy cảm, y càng cần một người hợp tác cường đại đến mức có thể đối kháng lại Tô gia, hoặc ít nhất là Trần Uyên. Trước mắt xem ra, Đường Kiêu miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.
“Người tận mặt gặp Simon.D nhưng vẫn còn sống trên đời này chỉ có Tô Gia ngài, ta hy vọng Tô Gia có thể giúp ta tìm Simon, để báo đáp, ta có thể bảo hộ cho Tô Gia ngài.”
Bên ngoài khung cửa sổ Pháp mặt trời đã lặn xuống một nửa, nửa còn lại ẩn mình sau tòa nhà bê tông cốt thép tản ra màu sắc diễm lệ như máu, nắng chiều chiếu nghiêng vào phòng lan đến chân Tô Bạch, Tô Gia hai chân bắt chéo, mười ngón tay theo thói quen đan nhau đặt trên gối song song trước ngực, tà dương như hôn lên một bên má y.
“Bảo hộ?” Tô Gia không chút nào che giấu ý cười khinh miệt trên môi.
“Tô Gia, Trần Uyên hắn vẫn đang tìm ngươi, ta vốn nghĩ hắn không tin ngươi chết, nhưng nhìn bộ dạng tiều tụy đi vì lo lắng của hắn ta lại nghi hoặc, xem ra hắn tuyệt không muốn ngươi chết, biết đâu sự cố máy bay lần đó thật sự là ngoài ý muốn, nói chung, hiện giờ hắn rất hy vọng tìm được ngươi, nếu ta tặng ngươi cho hắn, bất luận hắn có tin ngươi là Tô Bạch hay không, đối với quan hệ giữa ta và hắn mà nói đều có lợi vô hại.”
Tầm mắt Đường Kiêu rơi trên nửa bên mặt được tịch dương âu yếm của Tô Gia, vành tai mỏng manh lộ ra màu hồng như bán trong suốt, hắn cầm ly vang đỏ trên bàn nhấp một ngụm, hầu kết trượt lên trượt xuống.
Tô Gia nét mặt thoáng chốc cứng đờ, mối quan hệ phức tạp giữa Trần Uyên và y người biết đến không nhiều, Đường Kiêu thoạt nhìn cũng không biết. Nhưng Tô Gia khẳng định, một khi Đường Kiêu thật sự ném mình cho Trần Uyên, Trần Uyên nếu không giết chết một Tô Mặc rất giống Tô Bạch để duy trì ý tưởng hoàn mỹ “Tô Gia chỉ có một” trong lòng, thì cũng sẽ xem y là Tô Gia, sau đó y chỉ còn nước lần thứ hai trở lại hòn đảo nhỏ bốn phía là biển cả bị dưỡng đến già.
Không, nói không chừng Trần Uyên còn có thể lấy lý do “Tô Gia vĩnh viễn luôn hoàn mỹ” cho y một viên đạn trước khi dung nhan y lão hóa.
Thấy Tô Bạch trầm mặc không lên tiếng, Đường Kiêu sát phạt đến cùng bổ thêm một phát: “Diệp Tử Ngọ.”
Phát súng này bắn vào người Tô Gia càng đau, Tô Gia bỗng nhiên nheo mắt lại, trong mắt lóe lên hàn quang nguy hiểm: “Ngươi đang uy hiếp ta?”
Vô tội giơ tay, Đường Kiêu cười nói: “Không, ta nào dám, chỉ là Tô Gia ngài mị lực quá lớn, trên thế giới này có quá nhiều người thèm muốn sinh mệnh quý giá của ngài, ta chẳng qua kịp thời nhắc nhở ngài, xung quanh ngài có bao nhiêu hiểm nguy rình rập, mà ta thì có thể bảo hộ ngài.”
“Ngươi tưởng ngươi là ai?” Sự thật xuất phát từ miệng Đường Kiêu khiến Tô Gia có chút tức giận, tiền đề của hết thảy những mối nguy hiểm này là chỉ cần Đường Kiêu đừng loạn tung tin y là Tô Bạch, Đường Kiêu hảo hảo ngậm miệng, Tô Gia đại khái có thể an an ổn ổn mà sống.
“Đường Kiêu, đối tác chân thành nhất của Tô Gia.” Đường Kiêu nháy mắt, có điểm hiếu kì hỏi, “Tô Gia, ta vẫn luôn thắc mắc tại sao Diệp Tử Ngọ cứ chạy rong khắp hành tinh này truy đuổi ngươi, theo ta được biết ngươi và trưởng bối của hắn quan hệ khá tốt, ngươi đã làm gì khiến hắn ghét ngươi như vậy?”
Đường Kiêu thoạt nhìn tâm tình vui vẻ, có thể chọc giận vị Gia này làm Đường Kiêu có cảm giác thật thỏa mãn, chỉ là trong mắt Tô Gia lại cực kỳ khó ưa, cái gọi là “hổ xuống đồng bằng bị chó khinh” là đây.
Tô Gia mím môi cười, vòng qua chiếc bàn thấp ở chính giữa phòng khách chậm rãi đi đến trước mặt Đường Kiêu, từ trên cao nhìn xuống hắn, vươn tay câu chiếc cằm góc cạnh phân minh của hắn: “Tô Gia ta nếu tâm tình tốt, có lẽ sẽ nói với ngươi.”
“Cho ta thay một bộ vest trắng, lúc ta ba mươi hai tuổi còn chưa mặc Đường trang.” Tô Gia buông Đường Kiêu, xoay người đi về hướng quầy bar, “Xì gà tuy không tệ, bất quá ta thích hút tẩu hơn, tẩu thuốc phải làm bằng dương chi bạch ngọc, sợi thuốc thì Quiet Nights là được rồi, FVF cũng tạm chấp nhận.” Tô Gia bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Đường Kiêu nhất thời mỉm cười, nam nhân này một khi thừa nhận thân phận Tô Gia liền triệt để bộc lộ bản tính.
“Hân hạnh được phục vụ ngài.”
Đường Kiêu ngữ khí không giống đang đùa, ánh mắt quả quyết mà thâm thúy khiến Tô Gia trong lòng khó nén rung động, không phải y không nghĩ tới một ngày nào đó y sẽ nói với một người nào đó rằng thật ra y không phải Tô Mặc mà là Tô Bạch, nhưng Tô Gia cũng cam đoan thế giới này phỏng chừng sẽ chẳng có bao nhiêu người nguyện tin lời y, đại khái còn có không ít người sẽ cho là y bị điên, sau đó trói y đưa vào bệnh viện tâm thần nhốt lại.
Rõ ràng bản thân chính là Tô Bạch, nhưng người xung quanh đều nghĩ mình là Tô Mặc, cảm giác này kỳ thực đặc biệt không dễ chịu, nhất là với một nam nhân quen ngồi trên cao như Tô Bạch mà nói, cảm giác đó giống như mình rõ ràng đang sống lại bị người ngang nhiên xóa đi mọi dấu tích tồn tại, bản thân chân chính khó có thể bộc lộ, chỉ có thể ẩn trong một góc tối tăm nhất của bóng đêm ngày ngày lo được lo mất.
“Tô Gia, không cần đề phòng ta như vậy, chúng ta cũng đã dùng bữa với nhau rồi, đúng không nào?” Đĩnh đạc ngồi xuống sô pha, Đường Kiêu miệng ngậm xì gà, ánh mắt như vuốt ưng lẳng lặng mà gắt gao quắp lấy Tô Gia ngồi đối diện, tư thái tự nhiên tùy ý, hào phóng khoan thai của Tô Gia khiến người tin rằng, cho dù hiện tại bên ngoài là một đám kẻ thù trang bị súng ống bao vây, Tô Bạch cũng chẳng mảy may lộ ra chút kích động.
Quả thật, chết tiệt, rất mê người.
Tô Gia không đáp, y nhớ vừa rồi Đường Kiêu nói là “hợp tác”, vậy thân là bên khẩn cầu hợp tác phải xuất ra chút thái độ thành khẩn, Tô Gia hoàn toàn có thể xưng là “cáo già” trên phương diện đàm phán đương nhiên hiểu được tư thái tốt nhất của mình lúc này chính là thả lỏng, ngậm chặt miệng.
“Trước mặt tiền bối ngài, tiểu bối như ta thoạt nhìn giống một đứa con nít chỉ biết chạy nhảy lung tung, khiến ngài cảm thấy buồn cười?”
“Con nít chỉ nên chơi súng nước.” Tô Gia cười đến vô hại, rất có ý vị một trưởng bối hòa ái dễ gần, hoặc là một thầy giáo xoa đầu hắn khích lệ hắn hai câu.
Mà nếu người này thật sự là Tô Bạch, Đường Kiêu nghĩ lớp ngụy trang kia cũng quá siêu rồi, Tô Mặc Tô Bạch, cả tên lẫn người đều cực đoan phân liệt đến lợi hại.
“Tô Gia là Tô Mặc hay Tô Bạch không thành vấn đề, chỉ cần ngài là Tô Gia được rồi.” Đối mặt lão hồ ly còn thông minh hơn mình, biện pháp tốt nhất chính là đi thẳng vào vấn đề, giở nhiều thủ đoạn vòng vo đến đâu chăng nữa ở trước mặt Tô Gia dày dạn kinh nghiệm đều trở nên dư thừa kệch cỡm.
Đường Kiêu hút một hơi xì gà, nhẹ nhàng phả ra một làn khói trắng, thu liễm thần sắc đùa bỡn: “Cái tên Simon.D với Tô Gia ngài hẳn không xa lạ.”
Cái tên Simon.D này Tô Bạch đương nhiên không xa lạ, ngay cả con người này y cũng không xa lạ, kỳ thực chỉ cần là người trong giới đều không xa lạ với người này, đương nhiên, đây là nhờ Simon.D tiếng ác đồn xa. Simon bắt đầu nổi danh từ khi hắn còn làm việc cho quân đội Mỹ, thân là gián điệp kiêm đặc công cực kỳ ưu tú, Simon ở một vài quốc gia và gia tộc hắc đạo đã bị liệt vào hàng “Những kẻ muốn đánh chết nhất”.
Gia hỏa đó là một tên điên không hơn không kém, rõ ràng rất nhanh thành công thoái thân ngồi lên ghế quan chức cấp cao ở Mỹ, đột nhiên làm phản, đỉnh đỉnh đại danh “điệp viên hai mang” đánh cắp văn kiện cơ mật của quân đội Mỹ bán cho một nước đối chọi gay gắt với Hoa Kỳ.
Từ đó, Simon.D bắt đầu cuộc sống điên rồ vô cùng kích thích của mình, hắn hay nhận những nhiệm vụ nguy hiểm lại giàu tính khiêu chiến, hơn nữa cơ bản chưa bao giờ thất bại, bất quá căn cứ vào tiền án ác liệt Simon giết chết cố chủ thuê hắn, trên thế giới trái lại không có bao nhiêu người nguyện ý xuất tiền mời Simon làm việc.
Tóm lại, Simon.D là một sát thủ, gián điệp, đặc vụ và tên điên.
“Người ta nói Simon.D cho tới bây giờ chưa từng thất thủ, chỉ là theo ta được biết sự tình tựa hồ cũng không hẳn như vậy, từng có kẻ táng gia bại sản còn gộp thêm cái mạng của mình thuê Simon giết một người, đáng tiếc gia hỏa táng gia bại sản đáng thương kia bị Simon cho một viên đạn chết không nhắm mắt, Simon không giết người đó.”
Đường Kiêu nhoài người ra phía trước, câu môi cười, để lộ hàm răng trắng đều tăm: “Ta vẫn luôn muốn biết, Simon tuy có thú vui giết cố chủ, nhưng hắn chưa từng thất thủ trong mỗi lần nhận nhiệm vụ, là điều gì khiến hắn từ bỏ nguyên tắc của mình, không động thủ giết ngươi?”
“Đường tổng, ngươi dựa vào đâu cảm thấy ta là Tô Bạch?”
……
……
“Nhiều lắm, thói quen sinh hoạt của ngươi, từng lời nói từng hành động đều không giống Tô Mặc, xem ra ngươi tuy linh hồn xuất khiếu chạy vào trong thân thể Tô Mặc nhưng không có ký ức của Tô Mặc, Tô Gia, lúc Tô Mặc nhảy xuống biển ta ở ngay gần đó, ta từng gặp Tô Mặc.” Đường Kiêu lắc lắc ngón trỏ, tặc lưỡi nói, “Hắn là một gia hỏa tự ti lại đáng thương, một người cho dù mất trí nhớ cũng sẽ không đột nhiên biến thành một người khác có tính cách hoàn toàn tương phản.”
Tô Mặc tự ti, yếu đuối, thiện lương, Tô Bạch dù có ngụy trang cỡ nào cũng vô pháp giả bộ dạng tự ti yếu đuối. Tô Bạch từ lúc sinh ra cho đến lúc chết đi vốn chưa từng tự ti, càng chưa từng yếu đuối, Đường Kiêu nghĩ chính Tô Gia đại khái cũng không tự biết, cho dù là thời điểm diện vô biểu tình, trong mắt Tô Gia cũng chỉ có một mảnh sắc bén bá đạo.
Một nam nhân xưa nay chỉ có bá đạo căn bản chưa từng thể nghiệm sự tự ti, sao có thể giả vờ ra cảm giác tự ti cho được? Loại người này trời sinh đã là vương giả đứng trên đỉnh kim tự tháp quan sát chúng sinh.
“Có phải bất luận ta nói gì làm gì, ngươi cũng sẽ không thay đổi suy nghĩ điên rồ viễn vông đó của ngươi?” Tô Gia lạnh mặt.
“Này không hề điên rồ, cũng chẳng phải viễn vông, bất quá ta có thể trả lời câu hỏi của ngươi, đáp án như ngươi dự kiến.”
“Ta là Tô Mặc.” Tô Gia nhìn Đường Kiêu.
Đường Kiêu dụi tắt xì gà, mỉm cười nghênh tiếp ánh mắt sắc bén của Tô Gia: “Đương nhiên, ngươi là Tô Mặc.” Ánh mắt kia quả thật giống hệt phi đao a.
Người thông minh nói chuyện với người thông minh, luôn thông thuận đến khoái trá.
“Tô lão sư, vậy chúng ta bàn chuyện hợp tác thôi.”
“Ta cảm thấy trước khi hợp tác, chúng ta nên thành thật với nhau.” Tô Gia thập phần hứng thú với thân phận của Đường Kiêu.
Đường Kiêu chớp chớp mắt nhìn Tô Bạch, có chút ngả ngớn nói: “Tô Gia, vấn đề này dời lại sau khi hợp tác chấm dứt nhé, thế nào?” Tô Bạch không muốn trực tiếp thừa nhận mình là Tô Gia, Đường Kiêu cũng không ngốc đến mức trực tiếp khai ra thân phận mình trước một nam tử cực kỳ nguy hiểm, lão hồ ly vs. tiểu hồ ly, bàn tính trong bụng đều đánh lách cách.
Tô Bạch chỉ cười nhạt, cường thế và sự giảo hoạt trong con người Đường Kiêu trái lại đáng để y hợp tác, trên thế giới này đáng sợ nhất không phải đối thủ mạnh đến nghịch thiên, mà là bên cạnh có đồng đội trí năng cỡ heo mọi.
Tô Gia không bao giờ hoài nghi năng lực của bản thân, xưa nay y chỉ hoài nghi đối phương có năng lực hợp tác với y hay không mà thôi. Thân phận hiện nay của Tô Bạch có chút đặc thù, cũng có chút nhạy cảm, y càng cần một người hợp tác cường đại đến mức có thể đối kháng lại Tô gia, hoặc ít nhất là Trần Uyên. Trước mắt xem ra, Đường Kiêu miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.
“Người tận mặt gặp Simon.D nhưng vẫn còn sống trên đời này chỉ có Tô Gia ngài, ta hy vọng Tô Gia có thể giúp ta tìm Simon, để báo đáp, ta có thể bảo hộ cho Tô Gia ngài.”
Bên ngoài khung cửa sổ Pháp mặt trời đã lặn xuống một nửa, nửa còn lại ẩn mình sau tòa nhà bê tông cốt thép tản ra màu sắc diễm lệ như máu, nắng chiều chiếu nghiêng vào phòng lan đến chân Tô Bạch, Tô Gia hai chân bắt chéo, mười ngón tay theo thói quen đan nhau đặt trên gối song song trước ngực, tà dương như hôn lên một bên má y.
“Bảo hộ?” Tô Gia không chút nào che giấu ý cười khinh miệt trên môi.
“Tô Gia, Trần Uyên hắn vẫn đang tìm ngươi, ta vốn nghĩ hắn không tin ngươi chết, nhưng nhìn bộ dạng tiều tụy đi vì lo lắng của hắn ta lại nghi hoặc, xem ra hắn tuyệt không muốn ngươi chết, biết đâu sự cố máy bay lần đó thật sự là ngoài ý muốn, nói chung, hiện giờ hắn rất hy vọng tìm được ngươi, nếu ta tặng ngươi cho hắn, bất luận hắn có tin ngươi là Tô Bạch hay không, đối với quan hệ giữa ta và hắn mà nói đều có lợi vô hại.”
Tầm mắt Đường Kiêu rơi trên nửa bên mặt được tịch dương âu yếm của Tô Gia, vành tai mỏng manh lộ ra màu hồng như bán trong suốt, hắn cầm ly vang đỏ trên bàn nhấp một ngụm, hầu kết trượt lên trượt xuống.
Tô Gia nét mặt thoáng chốc cứng đờ, mối quan hệ phức tạp giữa Trần Uyên và y người biết đến không nhiều, Đường Kiêu thoạt nhìn cũng không biết. Nhưng Tô Gia khẳng định, một khi Đường Kiêu thật sự ném mình cho Trần Uyên, Trần Uyên nếu không giết chết một Tô Mặc rất giống Tô Bạch để duy trì ý tưởng hoàn mỹ “Tô Gia chỉ có một” trong lòng, thì cũng sẽ xem y là Tô Gia, sau đó y chỉ còn nước lần thứ hai trở lại hòn đảo nhỏ bốn phía là biển cả bị dưỡng đến già.
Không, nói không chừng Trần Uyên còn có thể lấy lý do “Tô Gia vĩnh viễn luôn hoàn mỹ” cho y một viên đạn trước khi dung nhan y lão hóa.
Thấy Tô Bạch trầm mặc không lên tiếng, Đường Kiêu sát phạt đến cùng bổ thêm một phát: “Diệp Tử Ngọ.”
Phát súng này bắn vào người Tô Gia càng đau, Tô Gia bỗng nhiên nheo mắt lại, trong mắt lóe lên hàn quang nguy hiểm: “Ngươi đang uy hiếp ta?”
Vô tội giơ tay, Đường Kiêu cười nói: “Không, ta nào dám, chỉ là Tô Gia ngài mị lực quá lớn, trên thế giới này có quá nhiều người thèm muốn sinh mệnh quý giá của ngài, ta chẳng qua kịp thời nhắc nhở ngài, xung quanh ngài có bao nhiêu hiểm nguy rình rập, mà ta thì có thể bảo hộ ngài.”
“Ngươi tưởng ngươi là ai?” Sự thật xuất phát từ miệng Đường Kiêu khiến Tô Gia có chút tức giận, tiền đề của hết thảy những mối nguy hiểm này là chỉ cần Đường Kiêu đừng loạn tung tin y là Tô Bạch, Đường Kiêu hảo hảo ngậm miệng, Tô Gia đại khái có thể an an ổn ổn mà sống.
“Đường Kiêu, đối tác chân thành nhất của Tô Gia.” Đường Kiêu nháy mắt, có điểm hiếu kì hỏi, “Tô Gia, ta vẫn luôn thắc mắc tại sao Diệp Tử Ngọ cứ chạy rong khắp hành tinh này truy đuổi ngươi, theo ta được biết ngươi và trưởng bối của hắn quan hệ khá tốt, ngươi đã làm gì khiến hắn ghét ngươi như vậy?”
Đường Kiêu thoạt nhìn tâm tình vui vẻ, có thể chọc giận vị Gia này làm Đường Kiêu có cảm giác thật thỏa mãn, chỉ là trong mắt Tô Gia lại cực kỳ khó ưa, cái gọi là “hổ xuống đồng bằng bị chó khinh” là đây.
Tô Gia mím môi cười, vòng qua chiếc bàn thấp ở chính giữa phòng khách chậm rãi đi đến trước mặt Đường Kiêu, từ trên cao nhìn xuống hắn, vươn tay câu chiếc cằm góc cạnh phân minh của hắn: “Tô Gia ta nếu tâm tình tốt, có lẽ sẽ nói với ngươi.”
“Cho ta thay một bộ vest trắng, lúc ta ba mươi hai tuổi còn chưa mặc Đường trang.” Tô Gia buông Đường Kiêu, xoay người đi về hướng quầy bar, “Xì gà tuy không tệ, bất quá ta thích hút tẩu hơn, tẩu thuốc phải làm bằng dương chi bạch ngọc, sợi thuốc thì Quiet Nights là được rồi, FVF cũng tạm chấp nhận.” Tô Gia bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Đường Kiêu nhất thời mỉm cười, nam nhân này một khi thừa nhận thân phận Tô Gia liền triệt để bộc lộ bản tính.
“Hân hạnh được phục vụ ngài.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất