Chương 14: Chương 14
Ba hắc y nhân nhất tề bước vào trung tâm Đường Phong thẳng tiến hướng thang máy chuyên thuộc tầng của tổng tài.
A Phong nghiêng đầu nhìn A Mao suốt dọc đường đều cúi đầu nghịch di động dạo weibo, cười trêu: “Tiểu tử cậu cả ngày chăm chút điện thoại, định ôm di động làm bạn đời à?”
Thoáng đỏ mặt, A Mao vội cất điện thoại, cười hắc hắc: “Phong ca, tiểu đệ chính là có sở thích này.”
Đại Miêu khoanh tay dựa vào tường ngoài thang máy, bĩu môi hừ một tiếng: “Yêu qua mạng có gì hay ho.”
“Hứ, loại người như cậu làm sao hiểu được tình yêu đơn thuần mà thần thánh.” A Mao khinh thường đáp trả.
Không tiếp chiêu, Đại Miêu cúi đầu lặng lẽ móc di động từ trong túi quần, mở weibo trả lời một tin nhắn nào đó: Mao thân ái của ta……
Thang máy ngừng lại, đợi cửa tách sang hai bên tam giác đen kinh điển đồng loạt đi vào, người cười đùa thu liễm thần sắc lông bông, người chơi di động chỉnh chế độ im lặng, A Phong đứng trước cánh cửa thuộc kim còn muốn cứng muốn dày hơn cả két sắt ngân hàng một tay chỉnh chu cà vạt cổ áo, sau đó gỡ xuống cặp kính đen trên sống mũi.
Sau khi hệ thống thông minh tiến hành song song scan đồng tử vân tay, xác nhận thân phận không sai liền “ding” một tiếng, cửa mở.
Ngay giây đầu tiên bước vào gian phòng kia A Phong hơi sững người, đằng sau A Mao đã phát ra một tiếng kinh ngạc: “Kháo! Phong ca, cháy rồi sao?! Sao chuông cảnh báo không reo gì hết, chẳng lẽ bị hỏng – ưm ưm…”
Đại Miêu vội vàng bịt kín cái miệng láu táu của A Mao, tuy rằng A Mao chỉ nói ra lời trong lòng bọn họ.
“Đường tổng.” A Phong xuyên qua khói trắng bao phủ khắp phòng nhìn thấy hai người ngồi trên sô pha, Đường lão đại nhà hắn một tay khoát lên sô pha bắt chéo chân, thân hình dựa nghiêng, trong tay cầm điếu xì gà, mặc một thân đen tuyền, tương đối nổi bật giữa khói trắng.
“Tô…… tiên sinh.” A Phong miễn cưỡng nhận rõ nam nhân ngồi đối diện Đường lão đại nhà hắn, mặc y phục màu sắc tương phản Đường lão đại nhà hắn, một thân trắng thuần hoa lệ, tay trái nâng tẩu thuốc bạch ngọc phun mây nhả khói, nếu không nhờ mái tóc đen ở đó hắn thiếu chút nữa thật sự không phát hiện trong phòng còn có một người.
Bất quá hiện tại là tình huống gì thế này, Tô Mặc sao lại xuất hiện trong phòng của Đường tổng? Cảnh tượng ngưng trệ lại gay cấn, vô thanh an tĩnh, hai nam nhân mặt đối mặt phì phèo nhả khói không biết có bị sặc chết không, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!
“Qua đây, bái kiến Tô Gia đi.” Đường Kiêu lại hút một hơi xì gà, phà một làn sương khói.
……
……
Hôm ấy Tô Gia cũng không mặc Đường trang buồn cười đi tham gia tiệc rượu gì đó, y không có hứng thú với bất cứ loại tiệc tùng nào, thời trẻ đều là vì địa vị còn chưa được củng cố bất đắc dĩ phải tham gia tiệc hội quảng kết nhân duyên, sau lại công thành danh toại, có bằng cấp có địa vị có tư cách sĩ diện, liền không dễ nhận lời tham dự tiệc hội gì nữa.
Rõ ràng toàn là một đám chân lưu manh ước gì móc súng bắn đối phương thành tổ ong để giành địa bàn, nhưng tên nào tên nấy đều áo mũ chỉnh tề, nâng ly luận đàm ca kịch mỹ tửu, thực chất là một đám ngụy quân tử ở nhà hát ngủ gà ngủ gật chỉ biết đến giá của rượu vang.
Thế giới này, vốn chính là dối trá, con người cũng dối trá, không thể tin.
Tô Gia không về biệt thự kia nữa, Đường Kiêu đã tặng y một căn hộ dạng phức tương đối gần đại học B, Tô Gia vui vẻ tiếp nhận, mối quan hệ này bề ngoài là giao hữu hợp tác, thực tế là lợi dụng lẫn nhau, y có lý do gì không hảo hảo hưởng thụ lễ vật của hắn?
Tra chìa khóa mở cửa căn hộ cao cấp đánh giá từ trên xuống dưới xong Tô Bạch coi như hài lòng, cũng may Đường Kiêu không bày trí cho y một bộ đồ cổ gia dụng, nếu đang ba mươi hai tuổi thì nên sống theo kiểu ba mươi hai tuổi. Nơi này gần đại học B, Tô Gia quyết định đi bộ tới trường, y vẫn chưa có ý định từ bỏ chức danh “lão sư” cùng hoạt động “giải trí nghiệp dư” này, mỗi tuần hai lần, xem như thư giãn.
Hiện tại là hai giờ chiều, trong trường bắt đầu lục tục xuất hiện sinh viên.
Quần ống suôn màu be đường nét cắt may gọn gàng bao phủ đôi chân dài, sơmi xắn tay để lộ một đoạn cánh tay trắng nõn có vẻ nho nhã điềm đạm, mái tóc ngắn tạo kiểu đơn giản mà sạch sẽ thỉnh thoảng bị gió mát phất lên, từng sợi từng sợi đen mượt rõ ràng, môi hơi mím, Tô Bạch hiếm khi đến trường sớm thế này, y nắm chặt tay phải.
Tay phải y ở vị trí hổ khẩu có chút xước da, gần đây luyện súng quá mãnh, khối thân thể này tạm thời vẫn chưa thích ứng. Thịt ba chỉ rung rinh ban đầu chỉ trong vòng hơn một tháng bị quăng sạch sẽ, cho dù số cân lớn, chỉ cần ý chí đủ mạnh đối với bản thân đủ nghiêm khắc là có thể giảm xuống rất nhanh.
Giảm béo với Tô Gia mà nói giờ đã đủ, y xưa nay không hứng thú với thân hình tong teo như giá đỗ, hiện tại khối thân thể này khuyết thiếu nhất chính là cơ bắp và sức mạnh, nhưng không phải một sớm một chiều liền có thể thành công, nội lo ngại bên người có bao nhiêu quả bom hẹn giờ, cũng đã đủ kích thích.
Bất quá xem ra giờ phút này, To Gia đi đường đều nổi gió đã hấp dẫn sự chú ý của không ít người trong trường, ngẫu nhiên cũng có đám sinh viên hiếu kì tụm năm tụm ba bát quái.
“Người đó là lão sư trường chúng ta sao? Trước kia thế nào chưa gặp qua, điển trai ghê!”
“Là Tô Mặc, các cậu còn nhớ không? Mấy tháng trước hắn còn nuôi ý đồ câu dẫn thái tử, sau đó thiếu chút nữa bị ban giám hiệu sa thải.”
“Không phải chứ? Ý cậu là cái ông Tô Mặc bụng bia, mặc đồ siêu cấp lúa, ngày nào cũng lái chiếc xe cà tàng tới trường?!” Sinh viên kia nhìn theo bóng lưng tiêu sái của Tô Gia, triệt để hóa đá trong gió.
……
……
Xin lỗi, Tô Mặc dạy môn gì, đầu tư học?
Hiển nhiên Tô Mặc tuy đọc sách nhiều, bất quá tinh túy của đầu tư thì nửa điểm cũng không học được, nếu không đã không đem tình cảm của mình đầu tư vào Lưu Vân Sinh, kết quả đầu tư thất bại, chịu không nổi phải nhảy xuống biển.
“Thầy ơi, hôm nay lại tự học nữa sao?”
Đang ngồi trên bàn giáo viên vùi đầu chat msn với một người nào đó, Tô Gia ngước mặt nhìn về phía phát ra tiếng, hôm nay là tiết cuối của học kỳ, Lưu Vân Sinh đã hai tuần không đến lớp rốt cuộc cũng xuất hiện, ban đầu Tô Gia cũng không để ý tới Lưu Vân Sinh, không phải không phát hiện, chỉ là Tô Gia bây giờ có chuyện quan trọng hơn phải làm, bất quá xem ra Lưu Vân Sinh không định giả vờ như không nhìn thấy Tô Gia.
Người phát biểu linh tinh kia ngồi cách Lưu Vân Sinh không xa, con rối giật dây điển hình.
Tô Gia cúi đầu nhìn màn hình di động, trên giao diện khung chat msn —
Gia gia ngươi: Có đó không?
Nam nhân trở thành vua hải tặc: …… Ta kháo! Chẳng lẽ dưới địa ngục cũng có msn để chat?!
Gia gia ngươi: Tại sao không phải là thiên đường?
Nam nhân trở thành vua hải tặc: …… Gia, ngài là xác chết sống lại?
Gia gia ngươi: Nhảm nhí.
Nam nhân trở thành vua hải tặc: Gia, ta biết ngay người tốt trên toàn địa cầu có chết hết thì ngài vẫn sống sờ sờ.
Gia gia ngươi: Đủ rồi, giúp ta tra Đường Kiêu
Nam nhân trở thành vua hải tặc: Tuân lệnh, gia của ta.
Im lặng xóa nhật ký trò chuyện, Tô Gia không nhanh không chậm đứng lên, di động nhét vào túi quần, từng bước từng bước cực thong thả, đế giày trên nền xi măng phát ra tiếng vang giòn giã, thời gian phảng phất ngừng trôi, trong phòng chỉ còn nghe thấy tiếng bước chân y đều đặn hạ xuống, Tô Bạch một mạch đi tới chỗ cách Lưu Vân Sinh ba bước thì dừng lại.
Không ai phát ra một tia tạp âm, nam sinh vừa rồi cả gan la lớn một câu giờ thở cũng không dám thở, tiếng bước chân thanh thúy kia như dẫm lên trái tim hắn, vỡ tan tành.
“Lấy đầu tư chứng khoán làm ví dụ, bạn lựa chọn một cổ phiếu thế nào?” Tô Gia thập phần hòa ái nhìn về phía nam sinh vừa phát biểu ban nãy.
“Em……” Rõ ràng muốn mở miệng, nhưng cổ họng nghẹn lại như bị ai siết chặt làm sao cũng không nói thành lời, nhìn nụ cười Tô Bạch dành cho mình, anh chàng nọ chỉ cảm thấy có một con dao lạnh băng cắm trên lưng hắn.
“Xem ra bạn này không biết rồi, ai trả lời được?” Tô Gia hai tay đút vào túi quần, tùy ý hỏi.
“Hay là Tô lão sư giảng cho bọn em nghe đi.” Người lên tiếng là Lưu Vân Sinh.
“Đối tượng đầu tư của chúng ta, phần lớn đều sẽ không lập tức cho chúng ta gặt được thành quả, vậy tại sao chúng ta phải đầu tư? Thứ chúng ta mua là tương lai của họ, tương lai có thể mang đến lợi nhuận khổng lồ hơn cả mong đợi cho chúng ta. Trong các bạn ở đây, có ai muốn mua của Dầu khí XX không?” Tô Gia bồi thêm một câu, “Chỉ nói thị trường chứng khoán trong nước.”
Vài sinh viên gật gật đầu.
“Lý do?” Tô Gia mỉm cười, bầu không khí trong lớp rất nhanh trở nên tự nhiên hơn.
“Dầu khí XX lũng đoạn ngành này, hàng năm đều kiếm được rất nhiều tiền!” Có sinh viên nói.
“Bọn họ kiếm được tiền nhưng cũng đâu chia xu nào cho bạn.” Tô Gia nói làm mấy sinh viên cười rộ lên.
“Đầu tư là mua tương lai, công ty có lớn có lũng đoạn có kiếm nhiều tiền tới đâu, nếu nó không chia hoa hồng cho bạn, bạn cũng chẳng hưởng được gì cả. Có xem đồ thị chứng khoán của Dầu khí XX từ lúc lên sàn tới nay không? Chính bởi vì rất nhiều người đầu tư ôm ý tưởng khờ dại như các bạn, đến giờ họ vẫn còn kẹt cứng, tài nguyên dầu khí ai cũng biết là càng ngày càng ít, không gian lợi ích của nó đã không còn đáng để chúng ta đầu tư, tương lai của nó càng mờ mịt, một khi xuất hiện tài nguyên có thể thay thế dầu mỏ, thì các bạn chờ chết đi, các bạn nghĩ còn bao nhiêu năm nữa năng lượng mới thay thế dầu mỏ sẽ xuất hiện? Đây là chuyện sớm muộn mà thôi.”
Đã là lão sư, Tô Gia cũng không ngại truyền vài tri thức đầu tư cơ bản cho đám cậu ấm cô chiêu xốc nổi trong lớp.
“Chúng ta không cần bàn tới cổ phiếu nước ngoài, lấy cổ phiếu quốc nội ra phân tích, thời điểm hãng điện máy Tô X mới lên sàn các bạn cũng biết sau đó điện máy Tô X liền mở chuỗi cửa hàng khắp đầu đường cuối phố, giả như ngay từ đầu các bạn đã nắm giữ cổ phần của nó hơn nữa còn tham dự tất cả các cuộc phân chia hoa hồng, cho dù trải qua khủng hoảng tài chính năm 2008, đến giờ các bạn vẫn được hưởng ba mươi phần trăm, vậy các bạn có mua cổ phiếu của nó không?”
“Đương nhiên mua!” Phía dưới lập tức có sinh viên tham tiền cao giọng trả lời, mọi người một trận cười vang.
“Đáng tiếc bên cạnh bạn không có một Doraemon có thể biến ra cỗ máy thời gian quay lại quá khứ.” Tô Gia gõ gõ bàn, “Nên nhớ, đầu tư chứng khoán rất đơn giản, tìm một công ty có tiềm lực thật tốt, không ngừng nắm giữ, đợi tới thời cơ thì tung ra. Đương nhiên, chúng ta không tài nào bảo đảm mình nhất định có thể chọn đúng đối tượng đầu tư, gặp rủi ro thì làm sao đây? Thiết lập giới hạn mức độ thiệt hại, lúc cần cắt thịt cứ cắt.”
Vừa dứt lời, Tô Gia nhìn vào ánh mắt phức tạp của Lưu Vân Sinh, thản nhiên nói: “Triệt để vứt bỏ cổ phiếu đó, tìm kiếm cổ phiếu có tiềm lực khác, chỉ cần lợi nhuận lớn hơn tổn thất, đầu tư của các bạn coi như thành công.”
“Trò Lưu này, trò nói có đúng không?” Tô Gia mỉm cười.
“Tô lão sư là muốn cho em biết, thầy đã từ bỏ cổ phiếu của em?” Lưu Vân Sinh nụ cười có chút cứng nhắc, thanh âm có chút khàn khàn, lúc nói chuyện như mang theo nức nở.
Tô Gia hai bước đi tới trước mặt Lưu Vân Sinh: “Cổ phiếu chất lượng đến đâu, cũng sẽ có ngày mất đi giá trị đầu tư.”
Đã lâu không nói nhiều như vậy, Tô Gia cảm thấy miệng hơi khô, bất giác liếm môi, Lưu Vân Sinh chỉ trừng hai mắt thật lớn nhìn y, nhìn đến mức Tô Gia trong lòng khoái trá.
Xem đi, quả nhiên bị gia hớp hồn rồi kìa.
—–
Đại Miêu và A Mao có mờ ám nha mờ ám nha~~
A Phong nghiêng đầu nhìn A Mao suốt dọc đường đều cúi đầu nghịch di động dạo weibo, cười trêu: “Tiểu tử cậu cả ngày chăm chút điện thoại, định ôm di động làm bạn đời à?”
Thoáng đỏ mặt, A Mao vội cất điện thoại, cười hắc hắc: “Phong ca, tiểu đệ chính là có sở thích này.”
Đại Miêu khoanh tay dựa vào tường ngoài thang máy, bĩu môi hừ một tiếng: “Yêu qua mạng có gì hay ho.”
“Hứ, loại người như cậu làm sao hiểu được tình yêu đơn thuần mà thần thánh.” A Mao khinh thường đáp trả.
Không tiếp chiêu, Đại Miêu cúi đầu lặng lẽ móc di động từ trong túi quần, mở weibo trả lời một tin nhắn nào đó: Mao thân ái của ta……
Thang máy ngừng lại, đợi cửa tách sang hai bên tam giác đen kinh điển đồng loạt đi vào, người cười đùa thu liễm thần sắc lông bông, người chơi di động chỉnh chế độ im lặng, A Phong đứng trước cánh cửa thuộc kim còn muốn cứng muốn dày hơn cả két sắt ngân hàng một tay chỉnh chu cà vạt cổ áo, sau đó gỡ xuống cặp kính đen trên sống mũi.
Sau khi hệ thống thông minh tiến hành song song scan đồng tử vân tay, xác nhận thân phận không sai liền “ding” một tiếng, cửa mở.
Ngay giây đầu tiên bước vào gian phòng kia A Phong hơi sững người, đằng sau A Mao đã phát ra một tiếng kinh ngạc: “Kháo! Phong ca, cháy rồi sao?! Sao chuông cảnh báo không reo gì hết, chẳng lẽ bị hỏng – ưm ưm…”
Đại Miêu vội vàng bịt kín cái miệng láu táu của A Mao, tuy rằng A Mao chỉ nói ra lời trong lòng bọn họ.
“Đường tổng.” A Phong xuyên qua khói trắng bao phủ khắp phòng nhìn thấy hai người ngồi trên sô pha, Đường lão đại nhà hắn một tay khoát lên sô pha bắt chéo chân, thân hình dựa nghiêng, trong tay cầm điếu xì gà, mặc một thân đen tuyền, tương đối nổi bật giữa khói trắng.
“Tô…… tiên sinh.” A Phong miễn cưỡng nhận rõ nam nhân ngồi đối diện Đường lão đại nhà hắn, mặc y phục màu sắc tương phản Đường lão đại nhà hắn, một thân trắng thuần hoa lệ, tay trái nâng tẩu thuốc bạch ngọc phun mây nhả khói, nếu không nhờ mái tóc đen ở đó hắn thiếu chút nữa thật sự không phát hiện trong phòng còn có một người.
Bất quá hiện tại là tình huống gì thế này, Tô Mặc sao lại xuất hiện trong phòng của Đường tổng? Cảnh tượng ngưng trệ lại gay cấn, vô thanh an tĩnh, hai nam nhân mặt đối mặt phì phèo nhả khói không biết có bị sặc chết không, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!
“Qua đây, bái kiến Tô Gia đi.” Đường Kiêu lại hút một hơi xì gà, phà một làn sương khói.
……
……
Hôm ấy Tô Gia cũng không mặc Đường trang buồn cười đi tham gia tiệc rượu gì đó, y không có hứng thú với bất cứ loại tiệc tùng nào, thời trẻ đều là vì địa vị còn chưa được củng cố bất đắc dĩ phải tham gia tiệc hội quảng kết nhân duyên, sau lại công thành danh toại, có bằng cấp có địa vị có tư cách sĩ diện, liền không dễ nhận lời tham dự tiệc hội gì nữa.
Rõ ràng toàn là một đám chân lưu manh ước gì móc súng bắn đối phương thành tổ ong để giành địa bàn, nhưng tên nào tên nấy đều áo mũ chỉnh tề, nâng ly luận đàm ca kịch mỹ tửu, thực chất là một đám ngụy quân tử ở nhà hát ngủ gà ngủ gật chỉ biết đến giá của rượu vang.
Thế giới này, vốn chính là dối trá, con người cũng dối trá, không thể tin.
Tô Gia không về biệt thự kia nữa, Đường Kiêu đã tặng y một căn hộ dạng phức tương đối gần đại học B, Tô Gia vui vẻ tiếp nhận, mối quan hệ này bề ngoài là giao hữu hợp tác, thực tế là lợi dụng lẫn nhau, y có lý do gì không hảo hảo hưởng thụ lễ vật của hắn?
Tra chìa khóa mở cửa căn hộ cao cấp đánh giá từ trên xuống dưới xong Tô Bạch coi như hài lòng, cũng may Đường Kiêu không bày trí cho y một bộ đồ cổ gia dụng, nếu đang ba mươi hai tuổi thì nên sống theo kiểu ba mươi hai tuổi. Nơi này gần đại học B, Tô Gia quyết định đi bộ tới trường, y vẫn chưa có ý định từ bỏ chức danh “lão sư” cùng hoạt động “giải trí nghiệp dư” này, mỗi tuần hai lần, xem như thư giãn.
Hiện tại là hai giờ chiều, trong trường bắt đầu lục tục xuất hiện sinh viên.
Quần ống suôn màu be đường nét cắt may gọn gàng bao phủ đôi chân dài, sơmi xắn tay để lộ một đoạn cánh tay trắng nõn có vẻ nho nhã điềm đạm, mái tóc ngắn tạo kiểu đơn giản mà sạch sẽ thỉnh thoảng bị gió mát phất lên, từng sợi từng sợi đen mượt rõ ràng, môi hơi mím, Tô Bạch hiếm khi đến trường sớm thế này, y nắm chặt tay phải.
Tay phải y ở vị trí hổ khẩu có chút xước da, gần đây luyện súng quá mãnh, khối thân thể này tạm thời vẫn chưa thích ứng. Thịt ba chỉ rung rinh ban đầu chỉ trong vòng hơn một tháng bị quăng sạch sẽ, cho dù số cân lớn, chỉ cần ý chí đủ mạnh đối với bản thân đủ nghiêm khắc là có thể giảm xuống rất nhanh.
Giảm béo với Tô Gia mà nói giờ đã đủ, y xưa nay không hứng thú với thân hình tong teo như giá đỗ, hiện tại khối thân thể này khuyết thiếu nhất chính là cơ bắp và sức mạnh, nhưng không phải một sớm một chiều liền có thể thành công, nội lo ngại bên người có bao nhiêu quả bom hẹn giờ, cũng đã đủ kích thích.
Bất quá xem ra giờ phút này, To Gia đi đường đều nổi gió đã hấp dẫn sự chú ý của không ít người trong trường, ngẫu nhiên cũng có đám sinh viên hiếu kì tụm năm tụm ba bát quái.
“Người đó là lão sư trường chúng ta sao? Trước kia thế nào chưa gặp qua, điển trai ghê!”
“Là Tô Mặc, các cậu còn nhớ không? Mấy tháng trước hắn còn nuôi ý đồ câu dẫn thái tử, sau đó thiếu chút nữa bị ban giám hiệu sa thải.”
“Không phải chứ? Ý cậu là cái ông Tô Mặc bụng bia, mặc đồ siêu cấp lúa, ngày nào cũng lái chiếc xe cà tàng tới trường?!” Sinh viên kia nhìn theo bóng lưng tiêu sái của Tô Gia, triệt để hóa đá trong gió.
……
……
Xin lỗi, Tô Mặc dạy môn gì, đầu tư học?
Hiển nhiên Tô Mặc tuy đọc sách nhiều, bất quá tinh túy của đầu tư thì nửa điểm cũng không học được, nếu không đã không đem tình cảm của mình đầu tư vào Lưu Vân Sinh, kết quả đầu tư thất bại, chịu không nổi phải nhảy xuống biển.
“Thầy ơi, hôm nay lại tự học nữa sao?”
Đang ngồi trên bàn giáo viên vùi đầu chat msn với một người nào đó, Tô Gia ngước mặt nhìn về phía phát ra tiếng, hôm nay là tiết cuối của học kỳ, Lưu Vân Sinh đã hai tuần không đến lớp rốt cuộc cũng xuất hiện, ban đầu Tô Gia cũng không để ý tới Lưu Vân Sinh, không phải không phát hiện, chỉ là Tô Gia bây giờ có chuyện quan trọng hơn phải làm, bất quá xem ra Lưu Vân Sinh không định giả vờ như không nhìn thấy Tô Gia.
Người phát biểu linh tinh kia ngồi cách Lưu Vân Sinh không xa, con rối giật dây điển hình.
Tô Gia cúi đầu nhìn màn hình di động, trên giao diện khung chat msn —
Gia gia ngươi: Có đó không?
Nam nhân trở thành vua hải tặc: …… Ta kháo! Chẳng lẽ dưới địa ngục cũng có msn để chat?!
Gia gia ngươi: Tại sao không phải là thiên đường?
Nam nhân trở thành vua hải tặc: …… Gia, ngài là xác chết sống lại?
Gia gia ngươi: Nhảm nhí.
Nam nhân trở thành vua hải tặc: Gia, ta biết ngay người tốt trên toàn địa cầu có chết hết thì ngài vẫn sống sờ sờ.
Gia gia ngươi: Đủ rồi, giúp ta tra Đường Kiêu
Nam nhân trở thành vua hải tặc: Tuân lệnh, gia của ta.
Im lặng xóa nhật ký trò chuyện, Tô Gia không nhanh không chậm đứng lên, di động nhét vào túi quần, từng bước từng bước cực thong thả, đế giày trên nền xi măng phát ra tiếng vang giòn giã, thời gian phảng phất ngừng trôi, trong phòng chỉ còn nghe thấy tiếng bước chân y đều đặn hạ xuống, Tô Bạch một mạch đi tới chỗ cách Lưu Vân Sinh ba bước thì dừng lại.
Không ai phát ra một tia tạp âm, nam sinh vừa rồi cả gan la lớn một câu giờ thở cũng không dám thở, tiếng bước chân thanh thúy kia như dẫm lên trái tim hắn, vỡ tan tành.
“Lấy đầu tư chứng khoán làm ví dụ, bạn lựa chọn một cổ phiếu thế nào?” Tô Gia thập phần hòa ái nhìn về phía nam sinh vừa phát biểu ban nãy.
“Em……” Rõ ràng muốn mở miệng, nhưng cổ họng nghẹn lại như bị ai siết chặt làm sao cũng không nói thành lời, nhìn nụ cười Tô Bạch dành cho mình, anh chàng nọ chỉ cảm thấy có một con dao lạnh băng cắm trên lưng hắn.
“Xem ra bạn này không biết rồi, ai trả lời được?” Tô Gia hai tay đút vào túi quần, tùy ý hỏi.
“Hay là Tô lão sư giảng cho bọn em nghe đi.” Người lên tiếng là Lưu Vân Sinh.
“Đối tượng đầu tư của chúng ta, phần lớn đều sẽ không lập tức cho chúng ta gặt được thành quả, vậy tại sao chúng ta phải đầu tư? Thứ chúng ta mua là tương lai của họ, tương lai có thể mang đến lợi nhuận khổng lồ hơn cả mong đợi cho chúng ta. Trong các bạn ở đây, có ai muốn mua của Dầu khí XX không?” Tô Gia bồi thêm một câu, “Chỉ nói thị trường chứng khoán trong nước.”
Vài sinh viên gật gật đầu.
“Lý do?” Tô Gia mỉm cười, bầu không khí trong lớp rất nhanh trở nên tự nhiên hơn.
“Dầu khí XX lũng đoạn ngành này, hàng năm đều kiếm được rất nhiều tiền!” Có sinh viên nói.
“Bọn họ kiếm được tiền nhưng cũng đâu chia xu nào cho bạn.” Tô Gia nói làm mấy sinh viên cười rộ lên.
“Đầu tư là mua tương lai, công ty có lớn có lũng đoạn có kiếm nhiều tiền tới đâu, nếu nó không chia hoa hồng cho bạn, bạn cũng chẳng hưởng được gì cả. Có xem đồ thị chứng khoán của Dầu khí XX từ lúc lên sàn tới nay không? Chính bởi vì rất nhiều người đầu tư ôm ý tưởng khờ dại như các bạn, đến giờ họ vẫn còn kẹt cứng, tài nguyên dầu khí ai cũng biết là càng ngày càng ít, không gian lợi ích của nó đã không còn đáng để chúng ta đầu tư, tương lai của nó càng mờ mịt, một khi xuất hiện tài nguyên có thể thay thế dầu mỏ, thì các bạn chờ chết đi, các bạn nghĩ còn bao nhiêu năm nữa năng lượng mới thay thế dầu mỏ sẽ xuất hiện? Đây là chuyện sớm muộn mà thôi.”
Đã là lão sư, Tô Gia cũng không ngại truyền vài tri thức đầu tư cơ bản cho đám cậu ấm cô chiêu xốc nổi trong lớp.
“Chúng ta không cần bàn tới cổ phiếu nước ngoài, lấy cổ phiếu quốc nội ra phân tích, thời điểm hãng điện máy Tô X mới lên sàn các bạn cũng biết sau đó điện máy Tô X liền mở chuỗi cửa hàng khắp đầu đường cuối phố, giả như ngay từ đầu các bạn đã nắm giữ cổ phần của nó hơn nữa còn tham dự tất cả các cuộc phân chia hoa hồng, cho dù trải qua khủng hoảng tài chính năm 2008, đến giờ các bạn vẫn được hưởng ba mươi phần trăm, vậy các bạn có mua cổ phiếu của nó không?”
“Đương nhiên mua!” Phía dưới lập tức có sinh viên tham tiền cao giọng trả lời, mọi người một trận cười vang.
“Đáng tiếc bên cạnh bạn không có một Doraemon có thể biến ra cỗ máy thời gian quay lại quá khứ.” Tô Gia gõ gõ bàn, “Nên nhớ, đầu tư chứng khoán rất đơn giản, tìm một công ty có tiềm lực thật tốt, không ngừng nắm giữ, đợi tới thời cơ thì tung ra. Đương nhiên, chúng ta không tài nào bảo đảm mình nhất định có thể chọn đúng đối tượng đầu tư, gặp rủi ro thì làm sao đây? Thiết lập giới hạn mức độ thiệt hại, lúc cần cắt thịt cứ cắt.”
Vừa dứt lời, Tô Gia nhìn vào ánh mắt phức tạp của Lưu Vân Sinh, thản nhiên nói: “Triệt để vứt bỏ cổ phiếu đó, tìm kiếm cổ phiếu có tiềm lực khác, chỉ cần lợi nhuận lớn hơn tổn thất, đầu tư của các bạn coi như thành công.”
“Trò Lưu này, trò nói có đúng không?” Tô Gia mỉm cười.
“Tô lão sư là muốn cho em biết, thầy đã từ bỏ cổ phiếu của em?” Lưu Vân Sinh nụ cười có chút cứng nhắc, thanh âm có chút khàn khàn, lúc nói chuyện như mang theo nức nở.
Tô Gia hai bước đi tới trước mặt Lưu Vân Sinh: “Cổ phiếu chất lượng đến đâu, cũng sẽ có ngày mất đi giá trị đầu tư.”
Đã lâu không nói nhiều như vậy, Tô Gia cảm thấy miệng hơi khô, bất giác liếm môi, Lưu Vân Sinh chỉ trừng hai mắt thật lớn nhìn y, nhìn đến mức Tô Gia trong lòng khoái trá.
Xem đi, quả nhiên bị gia hớp hồn rồi kìa.
—–
Đại Miêu và A Mao có mờ ám nha mờ ám nha~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất