Trùng Sinh Chi Vương Tử Bảo Bối Đế Vương
Chương 14: Giận dữ
"Mộc Nhiên, có chuyện gì?" Dương Hy bất an nhịn không được hỏi.
Mộc Nhiên cầm tờ giấy kiểm tra sức khỏe trên tay đi vào phòng, rất nhẹ nhàng mà ngồi xuống bàn làm việc. Y phẩy phẩy tờ giấy báo: "Lâm tổng..."
Mặc dù y biết, những lời này Lâm Nhất sẽ không cho y nói. Nhưng mà, người duy nhất cứu được hắn cũng chỉ có người trước mặt y hiện tại mà thôi.
Mộc Nhiên đưa tờ giấy chẩn đoán cho cậu.
Dương Hy rất nhanh đón nhận lấy, không chần chừ đọc thật nhanh. Sau đó...
Dương Hy lập tức bị choáng ngợp.
Ở đời trước cậu phải vô tâm máu lạnh đến thế nào mới không để ý đến tình hình thân thể hắn.
Tim cậu đau nhói từng cơn khi đọc đến dòng...
《Bệnh nhân được chẩn đoán là mắc các bệnh: Thiếu máu cơ tim, xuất huyết dạ dày, rối loạn não bộ và hệ miễn dịch yếu.》
Dương Hy kinh hách, thốt lên: "Nhiều như vậy?"
Mộc Nhiên gật đầu, lại tiếp tục: "Có lẽ gần đây được chăm sóc tốt nên cơ thể hắn hiện tại mới thấy giống người sống hơn một chút."
Dương Hy choáng váng, cậu chỉ nghĩ hắn bị bệnh tim mà thôi... đâu thể nào ngờ tới là bệnh tình lại nhiều như vậy?
Trong lòng vừa sợ vừa cố hạ quyết tâm phải giúp hắn khỏi bệnh. Cậu không thể để hắn chết, một đời sai lầm đối với cậu là quá đủ rồi.
Dương Hy giấu đi tờ giấy chẩn đoán kia mà quay lại phòng bệnh, hiện tại cũng là giờ ăn trưa. Cậu mở cửa phòng, liền thấy thân ảnh gầy ốm đang ngồi thẳng lưng chờ cậu về, bốn mắt nhìn nhau. Lâm Nhất không nhịn được gương mặt càng trở nên mềm mại.
"Em về rồi."
Dương Hy cố làm ra vẻ như thường, chạy xộc tới chui vào lòng hắn: "Anh..."
Mộc Nhiên và đồ đệ: "..." Rất thức thời giúp đôi tình nhân đóng lại cửa phòng bệnh.
Lâm Nhất yêu thích hôn lên đôi môi ấm nóng mềm mềm của cậu, rất hài lòng với dáng vẻ ngoan ngoãn này của Dương Hy.
"Sao vậy?"
Dương Hy cọ cọ vào bụng hắn, cảm nhận được hơi thở phả ra phía trên tức thì ngước mặt lên, ánh mắt cậu long lanh long lanh: "Em nhớ tướng công quá đi..."
Lâm Nhất bị cậu chọc cho cười đến là vui vẻ, hắn xoa đầu cậu dịu dàng hỏi: "Mới chỉ vài phút. Mà bảo bối đói bụng chưa?"
"Đói rồi ạ!!"
Lâm Nhất nghe vậy thì xuống giường thay lại bộ vest trên người, Dương Hy cũng lon ta lon ton đến giúp hắn thắt caravat. Bộ dáng cùng với vợ nhỏ là hoàn toàn giống nhau.
Lâm Nhất gọi điện Châu Minh đến đưa họ tới nhà hàng sang trọng bậc nhất trong thành phố, dưới quyền của tập đoàn Lâm thị.
Lần này Dương Hy không nhoi nhoi như lần trước cùng phu nhân Lâm, cậu mặc tây trang sang trọng và lịch lãm sóng bước cùng chủ tịch Lâm thị tiến vào thang máy lên sân thượng của nhà hàng.
Vì vẻ ngoài vô cùng đẹp trai tuấn lãng của hai người mà biết bao ánh mắt của những cô gái bị thu hút tới quên lối đi.
Nếu Lâm Nhất là một thân vương tử soái khí, âm trầm lạnh lẽo thì Dương Hy mang bộ mặt của một thiếu niên sắc bén... Đáng tiếc, không ai biết bọn họ nếu chỉ tính tuổi bình thường thì mới là học sinh cấp 3 mà thôi.
Cậu và hắn quá trưởng thành!
Đâu trách được, Lâm Nhất vào quản lý tập đoàn từ năm 15 tuổi mà Dương Hy sống ở hai đời rồi, cũng đâu còn trẻ trung gì nữa.
Họ lên tầng cao nhất của nhà hàng, cửa thang máy vừa mở, Dương Hy lúc này mới ý thức được địa vị của mình đã bị người đàn ông bên cạnh thay đổi thế nào.
Chẳng qua, cũng kệ đi.
Mục đích của cậu cũng chẳng phải mấy thứ này...
"Anh à, lãng phí quá không? Chỉ là bữa trưa thôi mà?"
Lâm Nhất mỉm cười, như đương nhiên đáp: "Là em thì không lãng phí."
Dương Hy: "..." sến ghê...Nhưng mà cậu thích!
Hai người tiến đến bàn ăn, trên bàn bày ra đủ mọi đồ vật nào là dao nĩa... nến thơm, hoa hồng cùng hai ly rượu.
"Không cho anh uống rượu." Dương Hy ngắm nghía một hồi bàn ăn liền nói.
"Nghe em." Lâm Nhất không phản đối.
Dương Hy lấy điện thoại từ túi quần, chọn góc chụp khắp nơi và hăng hái đăng lên mạng với dòng trạng thái: 《ghen tị đi hỡi những con người FA!!》
Cậu vừa bấm đăng bài, hàng loạt con người theo dõi cậu từ lúc come out nhảy lên bình luận: 《!!!》
Và từ đó, không thấy một bình luận chửi rủa nào lọt vào mắt cậu nữa.
Dương Hy cũng rất khó hiểu.
Hai người ngồi xuống bàn, phục vụ lần lượt mang các món ăn cao cấp nhất bày ra, bày đến chật kín, Dương Hy gian nan nói: "Anh, em sẽ thành heo mất."
Lâm Nhất: "Thành heo thì sao? Anh nuôi."
Dương Hy sa mạc lời, quả thật đống đồ ăn này cậu kham không nổi, Lâm Nhất ăn thì ít nhưng gọi lên thì chẳng có chút gì suy nghĩ cả.
Đang lúc Dương Hy ngồi ăn chăm chú, sắc mặt Lâm Nhất đột nhiên trắng bệch, tay để dưới bàn cũng nắm thành nắm đấm nổi gân xanh. Hắn cố cho mình không lộ ra vẻ yếu đuối trước mặt cậu.
"Anh đi vệ sinh một lát." Nói rồi Lâm Nhất đứng dậy đi lướt qua cậu.
Dương Hy cũng không nghi ngờ gì lắm, cho đến khi cậu ăn gần xong một bàn mà hắn chẳng thấy tăm hơi.
Cậu lập tức đứng dậy tiến vào phòng vệ sinh.
Vừa mở cửa phòng, thứ đầu tiên cậu sợ hãi không hề đến.
Sẽ không có hình ảnh Lâm Nhất bị phát bệnh hoặc đại loại thế.
Dương Hy từ áo vest của mình rút ra một cây súng.
"Đoàng!"
Cậu nhanh hơn người kia, viên đạn của cậu ghim sâu vào tay đang cầm súng của gã.
Máu của cậu dồn lên tới não, đến mức mà cậu phải thốt ra lời văng tục.
"Con mẹ nó! Mày đang làm gì hắn?"
Dương Hy bắn không lệch đi một cm, liên tục từng viên đạn của cậu đều ghim sâu lên cánh tay thối nát của gã.
Dương Hy nhất quyết không tha cho cái tay kia. Phải phế nó đi thì cậu mới hả giận.
Cậu bắn đến khi súng trên tay không còn đạn. Vì phòng ngừa nên chỉ có sáu viên thôi, bằng không tên khốn kiếp kia chắc chắn đã xong đời.
Cậu sợ hãi, hoảng hốt chạy đến trước mặt Lâm Nhất.
"Không sâu lắm, anh... anh cố một chút! Anh đừng nhắm mắt, nhìn em... nhìn em!" Sự điên cuồng lúc nãy chợt hóa thành nỗi đau đớn.
Đau đớn và bất an.
Cậu nấc nghẹn cũng chẳng quan tâm đến tên khốn nạn vừa ra tay với hắn, nhưng cậu không lo. Chắc chắn cậu sẽ "săn" được nó.
Dương Hy nhào ra ngoài gọi người đến, rất nhanh Lâm Nhất lại một lần nữa được đưa trở lại bệnh viện.
Lâm phu nhân thất thần chạy tới, vừa thấy cậu cả người máu me thì đau lòng. Ôm thật chặt đứa con nhỏ, giọng hoảng loạn: "Tiểu Hy, tiểu Hy... không sao. Chắc chắn tiểu Nhất sẽ không sao..."
"Mẹ..." Vạn từ giải bày đều không hóa thành lời, cậu chỉ có thể nỉ non gọi một tiếng "mẹ".
...
Hơn hai tiếng đồng hồ mà mẹ con Dương Hy cứ ngỡ như đã trôi qua hai thiên niên kỷ, Lâm Nhất cũng đã may mắn được kéo về nửa cái mạng.
Vừa thấy được người kia gương mặt trắng bệch trên giường bệnh, đôi mắt cậu từ sợ hãi lo lắng chuyển sang một màu quỉ dị.
Dương Hy nghiến răng. Tên đó lúc nãy trong lúc cậu ôm hắn ra ngoài đã thừa dịp bỏ trốn.
...
Thằng chó!
Tao sẽ giết mày!
Mộc Nhiên cầm tờ giấy kiểm tra sức khỏe trên tay đi vào phòng, rất nhẹ nhàng mà ngồi xuống bàn làm việc. Y phẩy phẩy tờ giấy báo: "Lâm tổng..."
Mặc dù y biết, những lời này Lâm Nhất sẽ không cho y nói. Nhưng mà, người duy nhất cứu được hắn cũng chỉ có người trước mặt y hiện tại mà thôi.
Mộc Nhiên đưa tờ giấy chẩn đoán cho cậu.
Dương Hy rất nhanh đón nhận lấy, không chần chừ đọc thật nhanh. Sau đó...
Dương Hy lập tức bị choáng ngợp.
Ở đời trước cậu phải vô tâm máu lạnh đến thế nào mới không để ý đến tình hình thân thể hắn.
Tim cậu đau nhói từng cơn khi đọc đến dòng...
《Bệnh nhân được chẩn đoán là mắc các bệnh: Thiếu máu cơ tim, xuất huyết dạ dày, rối loạn não bộ và hệ miễn dịch yếu.》
Dương Hy kinh hách, thốt lên: "Nhiều như vậy?"
Mộc Nhiên gật đầu, lại tiếp tục: "Có lẽ gần đây được chăm sóc tốt nên cơ thể hắn hiện tại mới thấy giống người sống hơn một chút."
Dương Hy choáng váng, cậu chỉ nghĩ hắn bị bệnh tim mà thôi... đâu thể nào ngờ tới là bệnh tình lại nhiều như vậy?
Trong lòng vừa sợ vừa cố hạ quyết tâm phải giúp hắn khỏi bệnh. Cậu không thể để hắn chết, một đời sai lầm đối với cậu là quá đủ rồi.
Dương Hy giấu đi tờ giấy chẩn đoán kia mà quay lại phòng bệnh, hiện tại cũng là giờ ăn trưa. Cậu mở cửa phòng, liền thấy thân ảnh gầy ốm đang ngồi thẳng lưng chờ cậu về, bốn mắt nhìn nhau. Lâm Nhất không nhịn được gương mặt càng trở nên mềm mại.
"Em về rồi."
Dương Hy cố làm ra vẻ như thường, chạy xộc tới chui vào lòng hắn: "Anh..."
Mộc Nhiên và đồ đệ: "..." Rất thức thời giúp đôi tình nhân đóng lại cửa phòng bệnh.
Lâm Nhất yêu thích hôn lên đôi môi ấm nóng mềm mềm của cậu, rất hài lòng với dáng vẻ ngoan ngoãn này của Dương Hy.
"Sao vậy?"
Dương Hy cọ cọ vào bụng hắn, cảm nhận được hơi thở phả ra phía trên tức thì ngước mặt lên, ánh mắt cậu long lanh long lanh: "Em nhớ tướng công quá đi..."
Lâm Nhất bị cậu chọc cho cười đến là vui vẻ, hắn xoa đầu cậu dịu dàng hỏi: "Mới chỉ vài phút. Mà bảo bối đói bụng chưa?"
"Đói rồi ạ!!"
Lâm Nhất nghe vậy thì xuống giường thay lại bộ vest trên người, Dương Hy cũng lon ta lon ton đến giúp hắn thắt caravat. Bộ dáng cùng với vợ nhỏ là hoàn toàn giống nhau.
Lâm Nhất gọi điện Châu Minh đến đưa họ tới nhà hàng sang trọng bậc nhất trong thành phố, dưới quyền của tập đoàn Lâm thị.
Lần này Dương Hy không nhoi nhoi như lần trước cùng phu nhân Lâm, cậu mặc tây trang sang trọng và lịch lãm sóng bước cùng chủ tịch Lâm thị tiến vào thang máy lên sân thượng của nhà hàng.
Vì vẻ ngoài vô cùng đẹp trai tuấn lãng của hai người mà biết bao ánh mắt của những cô gái bị thu hút tới quên lối đi.
Nếu Lâm Nhất là một thân vương tử soái khí, âm trầm lạnh lẽo thì Dương Hy mang bộ mặt của một thiếu niên sắc bén... Đáng tiếc, không ai biết bọn họ nếu chỉ tính tuổi bình thường thì mới là học sinh cấp 3 mà thôi.
Cậu và hắn quá trưởng thành!
Đâu trách được, Lâm Nhất vào quản lý tập đoàn từ năm 15 tuổi mà Dương Hy sống ở hai đời rồi, cũng đâu còn trẻ trung gì nữa.
Họ lên tầng cao nhất của nhà hàng, cửa thang máy vừa mở, Dương Hy lúc này mới ý thức được địa vị của mình đã bị người đàn ông bên cạnh thay đổi thế nào.
Chẳng qua, cũng kệ đi.
Mục đích của cậu cũng chẳng phải mấy thứ này...
"Anh à, lãng phí quá không? Chỉ là bữa trưa thôi mà?"
Lâm Nhất mỉm cười, như đương nhiên đáp: "Là em thì không lãng phí."
Dương Hy: "..." sến ghê...Nhưng mà cậu thích!
Hai người tiến đến bàn ăn, trên bàn bày ra đủ mọi đồ vật nào là dao nĩa... nến thơm, hoa hồng cùng hai ly rượu.
"Không cho anh uống rượu." Dương Hy ngắm nghía một hồi bàn ăn liền nói.
"Nghe em." Lâm Nhất không phản đối.
Dương Hy lấy điện thoại từ túi quần, chọn góc chụp khắp nơi và hăng hái đăng lên mạng với dòng trạng thái: 《ghen tị đi hỡi những con người FA!!》
Cậu vừa bấm đăng bài, hàng loạt con người theo dõi cậu từ lúc come out nhảy lên bình luận: 《!!!》
Và từ đó, không thấy một bình luận chửi rủa nào lọt vào mắt cậu nữa.
Dương Hy cũng rất khó hiểu.
Hai người ngồi xuống bàn, phục vụ lần lượt mang các món ăn cao cấp nhất bày ra, bày đến chật kín, Dương Hy gian nan nói: "Anh, em sẽ thành heo mất."
Lâm Nhất: "Thành heo thì sao? Anh nuôi."
Dương Hy sa mạc lời, quả thật đống đồ ăn này cậu kham không nổi, Lâm Nhất ăn thì ít nhưng gọi lên thì chẳng có chút gì suy nghĩ cả.
Đang lúc Dương Hy ngồi ăn chăm chú, sắc mặt Lâm Nhất đột nhiên trắng bệch, tay để dưới bàn cũng nắm thành nắm đấm nổi gân xanh. Hắn cố cho mình không lộ ra vẻ yếu đuối trước mặt cậu.
"Anh đi vệ sinh một lát." Nói rồi Lâm Nhất đứng dậy đi lướt qua cậu.
Dương Hy cũng không nghi ngờ gì lắm, cho đến khi cậu ăn gần xong một bàn mà hắn chẳng thấy tăm hơi.
Cậu lập tức đứng dậy tiến vào phòng vệ sinh.
Vừa mở cửa phòng, thứ đầu tiên cậu sợ hãi không hề đến.
Sẽ không có hình ảnh Lâm Nhất bị phát bệnh hoặc đại loại thế.
Dương Hy từ áo vest của mình rút ra một cây súng.
"Đoàng!"
Cậu nhanh hơn người kia, viên đạn của cậu ghim sâu vào tay đang cầm súng của gã.
Máu của cậu dồn lên tới não, đến mức mà cậu phải thốt ra lời văng tục.
"Con mẹ nó! Mày đang làm gì hắn?"
Dương Hy bắn không lệch đi một cm, liên tục từng viên đạn của cậu đều ghim sâu lên cánh tay thối nát của gã.
Dương Hy nhất quyết không tha cho cái tay kia. Phải phế nó đi thì cậu mới hả giận.
Cậu bắn đến khi súng trên tay không còn đạn. Vì phòng ngừa nên chỉ có sáu viên thôi, bằng không tên khốn kiếp kia chắc chắn đã xong đời.
Cậu sợ hãi, hoảng hốt chạy đến trước mặt Lâm Nhất.
"Không sâu lắm, anh... anh cố một chút! Anh đừng nhắm mắt, nhìn em... nhìn em!" Sự điên cuồng lúc nãy chợt hóa thành nỗi đau đớn.
Đau đớn và bất an.
Cậu nấc nghẹn cũng chẳng quan tâm đến tên khốn nạn vừa ra tay với hắn, nhưng cậu không lo. Chắc chắn cậu sẽ "săn" được nó.
Dương Hy nhào ra ngoài gọi người đến, rất nhanh Lâm Nhất lại một lần nữa được đưa trở lại bệnh viện.
Lâm phu nhân thất thần chạy tới, vừa thấy cậu cả người máu me thì đau lòng. Ôm thật chặt đứa con nhỏ, giọng hoảng loạn: "Tiểu Hy, tiểu Hy... không sao. Chắc chắn tiểu Nhất sẽ không sao..."
"Mẹ..." Vạn từ giải bày đều không hóa thành lời, cậu chỉ có thể nỉ non gọi một tiếng "mẹ".
...
Hơn hai tiếng đồng hồ mà mẹ con Dương Hy cứ ngỡ như đã trôi qua hai thiên niên kỷ, Lâm Nhất cũng đã may mắn được kéo về nửa cái mạng.
Vừa thấy được người kia gương mặt trắng bệch trên giường bệnh, đôi mắt cậu từ sợ hãi lo lắng chuyển sang một màu quỉ dị.
Dương Hy nghiến răng. Tên đó lúc nãy trong lúc cậu ôm hắn ra ngoài đã thừa dịp bỏ trốn.
...
Thằng chó!
Tao sẽ giết mày!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất