Trùng Sinh Không Cưng Chiều Em Thì Cưng Chiều Ai

Chương 23

Trước Sau
Lần này công ty hợp tác đồ án với Mỹ thật ra chỉ cần ba ngày, những người khác trong công ty mang theo hợp đồng về nước, Đường Nham và Kiều Tuyên ở lại một mình.

Lễ giáng sinh ở Trung Quốc không có gì, ở những quốc gia này thì là một ngày lễ lớn, trên phố xá rất náo nhiệt.

Khoảng thời gian trước Đường Nham bận bịu, tranh thủ mấy ngày nay vừa khéo đến sinh nhật hai mươi hai tuổi của Kiều Tuyên, mang theo Kiều Tuyên xem như là chơi thỏa thích vài ngày.

Quà sinh nhật đương nhiên không phải ít, nhưng Kiều Tuyên cần nhất là phải có anh bên cạnh.

Bốn ngày, ngắm phong cảnh, mua đồ, quan trọng nhất là có người bên cạnh, Kiều Tuyên chơi đến vui vẻ, Đường Nham cũng có chút vui đến quên cả trời đất, lúc ngồi trên máy bay trở về, hai người đều có chút không nỡ, vừa nghĩ tới sau khi trở về lại bận rộn làm việc, Đường Nham thở dài.

Trở lại công ty, Đường Nham liền bắt đầu làm việc như ngựa không ngừng vó, thậm chí còn bận hơn so với trước đây.

Kiều Tuyên biết mình không giúp được gì, chuyện duy nhất có thể làm là nắn bóp vai cho Đường Nham lúc mệt mỏi, kể vài ba chuyện buồn cười cậu thấy trên mạng.

Đường Nham chôn mặt trong cổ cậu hít sâu một hơi, mổ lên mặt cậu một cái, “Bảo bối, chờ qua khoảng thời gian bận rộn này anh sẽ luôn ở cạnh em.”

“Luôn luôn? Mặc kệ công ty sao?”

“Mặc kệ, chỉ ở cạnh em.”

Ánh mắt Kiều Tuyên sáng lên, mặc dù một khoảng thời gian ngắn trước đã nhận rõ Đường Nham cũng có một mặt lừa người, nhưng cậu luôn tin lời Đường Nham nói vô điều kiện, cũng không nghĩ tới ý tứ và tính khả thi trong lời nói của Đường Nham.

“Nhiệm vụ bây giờ của em là nghĩ xem chúng ta sẽ đi đâu, làm gì. Lập ra lộ tuyến.” Đường Nham bóp bóp cằm của cậu, cong môi nói, cũng coi như để cậu không quá buồn chán.

Kiều Tuyên rất nhiệt tình với nhiệm vụ này, ôm máy vi tính lên mạng tìm tòi, dùng vở để ghi lại.

“Chúng ta ra nước ngoài chơi đi! Trên web nói hải sản của Australia rất ngon!”

“Canada có thể trượt tuyết!”

“Đến Thụy Sĩ xem cực quang nhé!!

“Trong nước cũng phải đi xem, đến Cáp Nhĩ Tân xem tạc băng trước! Rồi đi Tân Cương ăn nho!”



Kiều Tuyên nói gì Đường Nham cũng gật đầu, Kiều Tuyên tràn đầy phấn khởi ghi đầy một quyển vở.



Chờ khi Kiều Tuyên xếp xong lịch trình ba năm thì cuối cùng cũng sắp bước qua năm mới rồi, công ty của Đường Nham chỉ nghỉ một tuần.

Hai người lại đi siêu thị lần nữa, lúc trở về lại là bốn túi lớn, bày đầy cả một tủ lạnh, lần này đều vào bụng Kiều Tuyên đang vùi trong lòng Đường Nham.

Vào lúc khác thì hai người đều không ra khỏi cửa mà ở nhà với nhau.

Khi Đường Nham du học ở nước ngoài ngược lại đã từng làm cơm, chỉ là nhiều năm như vậy không làm cơ bản đã quên sạch. Kiều Tuyên càng không cần phải nói, đã bao nhiêu năm cậu chưa vào phòng bếp rồi.

Chẳng qua sủi cảo trong tủ lạnh thì vẫn biết nấu, đương nhiên, còn có lẩu đơn giản nhất.

Sau khi ăn sủi cảo cộng thêm lẩu liên tục ba ngày, cuối cùng thì Đường Nham cũng mặc tạp dề vào phòng bếp, cau mày, vừa nhìn sách dạy nấy ăn trên web, vừa vụng về bắt tay cắt cải trắng, nghiêm túc trên mặt như đối mặt với kẻ địch lớn mạnh.

Kiều Tuyên ôm lấy thắt lưng anh từ phía sau, ló đầu ra nhìn động tác của anh, “Không tệ không tệ, rất có tiềm năng!” Nhìn cũng có chút ý tứ hả hê.

Thật ra Kiều Tuyên thật sự rất có lòng tin với Đường Nham, đời trước của cậu sau này đều ăn cơm do Đường Nham nấu, đã quên mùi vị, nhưng cuối cùng cậu cũng không phải chết đói, mùi vị cũng không tính là quá kém.

“Ngửi cũng tạm được! Sau này cơm nhà chúng ta đều giao cho anh, anh phải phụ trách… khụ khụ… cho ăn no… khụ khụ…” Lời còn sót lại của Kiều Tuyên vẫn chưa nói xong đã bị khói nồng nặc mùi khét sặc chạy ra ngoài.

Cuối cùng cải trắng biến thành đồ ăn đen thui, Kiều Tuyên vỗ vỗ khuôn mặt thất bại của Đường Nham, “Chàng trai, em xem trọng anh, tiếp tục cố gắng!” Sau đó bị Đường Nham đá một cước đuổi ra khỏi phòng bếp.

Chờ Kiều Tuyên bưng sủi cảo đã nấu xong ra, Đường Nham đã vọt đi tắm rửa thay một bộ quần áo khác.

Đêm giao thừa, Kiều Tuyên làm ổ trên sô pha, dựa trên người Đường Nham xem đêm xuân*, điện thoại di động của Đường Nham vang lên tít tít không ngừng, đều là tin nhắn ngắn chúc Tết, phần lớn là khách hàng hợp tác, Đường Nham vừa ôm eo Kiều Tuyên, vừa động ngón tay gửi trả lời, lễ phép khách sáo vẫn nên có. (*mấy chương trình Tết này nọ trên ti vi)

Trong lòng Kiều Tuyên có chút không cân bằng, cậu ngay cả điện thoại di động cũng không có, Đường Nham lại ngồi bên cạnh cậu gửi tin nhắn với người khác, cho dù biết là lời khách sáo, Kiều Tuyên cũng rất bất mãn!

Lỗ tai Đường Nham đau nhói, điện thoại di động trong tay bị Kiều Tuyên cướp mất, “Anh phải xem đêm xuân với em!!”

Đường Nham hôn lên mí mắt trừng lớn của cậu một cái, cười nói: “Đều là khách hàng… Được được được, anh tắt điện thoại được chưa.”

“Em tắt máy cho anh!” Kiều Tuyên đang muốn tắt máy, một tin nhắn đã được gửi đến một ngày, còn là giọng nói, Kiều Tuyên không cẩn thận nhấn mở.

“Nham Nham yêu dấu, sao anh lâu như vậy cũng không đến gặp em, em rất nhớ anh! Năm mới vui vẻ! Moah!”

Giọng nữ trong trẻo khiến Kiều Tuyên trợn to mắt, vẻ mặt hung ác nhìn Đường Nham.

Đường Nham đỡ trán, vừa muốn giải thích lại nhận một tin khác.

“Đã lâu em không gặp anh, chúng ta video nha!! Love you!”



Bên dưới còn có hiện ra hình ảnh của một cô gái trẻ xinh đẹp, tay đưa hình trái tim, nụ cười trên mặt xán lạn.

Hô hấp của Kiều Tuyên hơi chậm lại, Đường Nham còn chưa kịp mở miệng thì cậu đã từ ghế sô pha nhảy dựng lên, “Đường Nham, anh khốn nạn!”

Đường Nham trơ mắt nhìn điện thoại di động của mình bị ném đến thi thể tách ra, chẳng qua cũng không quan tâm nó, thấy sắc mặt Kiều Tuyên tức đến trắng bệch thì rõ ràng là đã hiểu lầm rồi, trong lòng mắng con nhóc chết tiệt kia một lần, vội vàng đi qua ôm lấy người không để ý Kiều Tuyên giãy dụa.

“Em hiểu lầm rồi, nghe anh giải thích!”

Kiều Tuyên cũng biết cậu nên lý trí, từ khi cậu trùng sinh đến nay trên cơ bản Đường Nham vẫn ở bên cạnh cậu, gọi điện thoại, cũng chưa từng lén gọi điện gì đó sau lưng cậu, căn bản không có khả năng dính líu đến người phụ nữ khác.

Sống lại một đời, cậu biết Đường Nham yêu cậu rất nhiều, cũng biết phải tin tưởng Đường Nham. Nhưng cô gái đó rõ ràng là gọi Đường Nham, còn thân thiết mờ ám như vậy, cậu tin chắc hai đời cậu cũng chưa từng thấy cô gái trong ảnh kia, Đường Nham quen biết cô ta lúc nào cậu cũng không biết!

Trong lòng Kiều Tuyên khủng hoảng, từ lúc trùng sinh cậu cho rằng đời này chỉ sống vì Đường Nham, cũng xác định Đường Nham là của mình cậu, chưa từng hoài nghi. Nhưng, nếu như xuất hiện sai lầm, nếu như… Cậu nên làm gì bây giờ?

Cảm thấy thân thể Kiều Tuyên đang run rẩy, Đường Nham ôm người chặt lại, không ngừng vuốt lưng cậu, hôn mặt cậu, “Bảo bối, đừng như vậy! Đó là em gái anh, Tirena!”

“Tirena? Em gái?”

Đường Nham nâng mặt cậu, thấy đôi mắt vô thần của cậu thì rất đau lòng, “Đúng vậy, em gái ruột của anh, sau khi mẹ anh sinh anh thì lấy một khoản tiền của ông nội anh đi, Tirena là con gái bà sinh sau khi gả cho một người Pháp, nhỏ hơn anh tám tuổi, bây giờ cả nhà bọn họ ở Pháp. Trước đây anh đã nói với em rồi, em quên hả?”

Kiều Tuyên đã khôi phục lý trí, suy nghĩ hồi lâu vẫn không nhớ ra được.

Đường Nham hôn lên môi cậu một cái, “Khi chúng ta vừa ở chung đã nói rồi, lúc đó em còn lười nói chuyện với anh, chắc là không nhớ rõ. Không sao cả, đừng suy nghĩ.”

Chuyện đó đối với Kiều Tuyên mà nói đã sắp mười năm rồi, lúc đó lại không để ý, đương nhiên hiện tại càng không nhớ ra.

Ôm cổ Đường Nham cọ cọ, bĩu môi, có chút tủi thân nói: “Em cho là… Xin lỗi.”

“Ngốc nghếch! Sau này không được ghen bậy bạ nữa. Tuy thấy em giận anh anh rất vui, nhưng em tức giận có nguy hiểm gì thì sao bây giờ? Còn nữa, em cứ không tin tưởng anh như vậy? Anh rất tức giận!”

“Em sai rồi, em cam đoan sẽ không nghi ngờ anh nữa! Anh tha thứ cho em lần này được không?”

Nhìn dáng vẻ tội nghiệp của cậu, sao Đường Nham tức giận cho được, biết cậu vừa nãy thật sự bị dọa, trấn an mà vuốt lưng của cậu, hôn môi cậu một cái, thấp giọng nói: “Được, anh không giận, nhưng em phải nhớ kỹ, anh yêu em, chỉ yêu em, cả đời Đường Nham chỉ yêu một mình Kiều Tuyên. Còn quên nữa sẽ không dễ dàng tha thứ cho em như vậy!”

“Ừ!” Kiều Tuyên nhanh chóng gật đầu, lấy lòng hôn lên mặt Đường Nham.

Đường Nham ôm cậu đứng dậy, đi về phía thư phòng, “Video với con nhóc kia, để cho em yên tâm, đúng lúc để nó gặp “chị đâu” của nó một chút.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau