Chương 17: Cùng nhau
Cung Nam Mạc gọi đến, sau đó Hắc Phong tiếp điện thoại, anh khẽ liếc nhìn Kỉ Lam Thanh rồi nói: "Thông báo cho mọi người giúp tôi, ngày mai tôi sẽ tổ chức cuộc họp đại hội đồng cổ đông vào."
Nếu những người đó chờ không nổi muốn manh động, nhân thể làm cho họ manh động luôn thể, không uổng sức bọ họ tính kế.
Kỉ Lam Thanh ngước mắt lên nhìn Hắc Phong, lông mày y đang khẽ cau lại, đôi mắt sâu mang vẻ tự tin khó giấu, khuôn mặt mang theo vẻ sắc bén nhìn khá sắc sảo và độc đoán.
Kỉ Lam Thanh cũng điều hành công ty, đương nhiên biết việc gì là ưu tiên, nếu không phải vì việc cấp bách, Cung Nam Mạc cũng không vần làm phiền đến người bệnh đang nằm viện.
Kỉ Lam Thanh nghĩ đến mấy ngày qua giao phó công ty Sở Dịch Thiên, trong lòng cảm thấy cảm thấy áy náy vô cùng, sau khi Hắc Phong xuất viện, hắn nghĩ nên cảm ơn bạn tốt đã giúp đỡ nhân tiện giới thiệu Hắc Phong với Sở Dịch Thiên.
Còn có những người bạn khác đã dày công tổ chức tiệc sinh nhật cho hắn nữa, Kỉ Lam Thanh không thể nhịn cười khi nghĩ tới vẻ mặt của lũ bạn khi nhìn thấy Hắc Phong.
Sự mềm mại ấm áp phát ra từ ánh mắt của Lam Thanh,nét tươi vui trên mặt dần hiện lên, cuối cùng biến thành nụ cười rực rỡ rơi vào mắt Hắc Phong... Hắc Phong nhìn có chút sững sờ, dù trước giờ biết Kỉ Lam Thanh rất đẹp, nhưng không nghĩ nụ cười lúc này lại đẹp đến vậy, khiến Hắc Phong ngơ ngẩn cả người.
Cảm nhận được ánh mắt của Hắc Phong, Kỉ Lam Thanh nhìn sang, thấy Hắc Phong đã cúp điện thoại.
Nhìn thấy người đàn ông đang từng bước đi về phía mình, đối phương thân thể có chút lung lay, nhưng lại mang cảm giác uy vũ, khiến cho bản thân không khỏi cứng đờ.
Đời trước và cả hiện tại, Kỉ Lam Thanh lần đầu tiên phát hiện Hắc Phong sở hữu khí chất như vậy, chỉ cần đối diện đối phương đều khiến bản thân có cảm giác bị áp chế.
Ánh mắt của Kỉ Lam Thanh không nhịn được có chút né tránh, bên tai nghe được tiếng cười của người kia, tay Kỉ Lam Thanh không nhịn được nắm chặt, lại nghe thấy Hắc Phong nói: "Ngày mai anh sẽ trở lại công ty, có một cuộc họp cổ đông cần phải tham dự. "
Kỉ Lam Thanh ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông đang nhìn mình bằng ánh mắt trìu mến, hắn hiểu đây là Hắc Phong đang giải thích với mình.
"Em sẽ cùng anh." Kỉ Lam Thanh không suy nghĩ mà thốt ra, đột nhiên có chút ngây người, nhìn đôi mắt Hắc Phong đang cười như không cười, lo lắng giải thích: "Không, em không phải ý đó. Ý em là, ý em là, đúng rồi, ý em là em sẽ đợi anh ở bên ngoài. Anh có thể tự mình đi họp. "
Hắc Phong cong môi nhìn người thương đang cuống lên giải thích, khuôn mặt gầy gò không giấu được ý cười
Hắc Phong cười khúc khích và nắm tay Kỉ Lam Thanh đến về hướng phòng bệnh: "Chúng ta sẽ luôn cùng nhau!"
Dù là cuộc sống sau này hay công việc, nếu đã muốn thì hai người đều có thể cùng nhau. Dù sao thì tập đoàn của Hắc Thị, Hắc Phong đã quyết định giao cho Kỉ Lam Thanh, cứ cho là y ích kỷ đi, y muốn dù có rời đi thì vẫn khiến cho người y yêu nhớ đến y, cả cuộc đời đều nhớ đến y.
Dù sao cũng vừa mới đỡ hơn một chút, Hắc Phong đã nằm dậy khá lâu nên cảm thấy hơi mệt cũng không cậy mạnh nữa, để Kỉ Lam Thanh đỡ y nằm lên giường.
Nhìn Kỉ Lam Thanh đang đứng bên cạnh, Hắc Phong đột nhiên cảm thấy sợ hãi và buồn bã.
Đối mặt với Kỉ Lam Thanh người mình yêu thương nhất, y thực sự không muốn chết, y thực sự muốn sống thật tốt, y muốn ôm lấy, cùng người mình yêu đồng hành trong suốt 30 năm hay 50 năm tiếp theo của cuộc đời
Nhưng mà ông trời không y cơ hội, lúc này y vừa ôm được người thương vào lòng, hiểu rõ tâm ý của đối phương, nhưng trời cao lại gấp gáp muốn thu hồi sinh mệnh ngắn ngủi của y, y thật sự không cam lòng..
Hắc Phong cụp mắt xuống, che giấu nỗi chua xót trong lòng, tay vịn giường nhích người sang một bên, trước sự căng thẳng dò hỏi của Kỉ Lam Thanh, y vỗ nhẹ vào chỗ trống bên cạnh nói: "Lên nằm cùng anh!"
Kỉ Lam Thanh hơi giật mình. Sau cùng, hắn cởi giày trong ánh mắt mong đợi của Hắc Phong và leo lên giường.
Nếu những người đó chờ không nổi muốn manh động, nhân thể làm cho họ manh động luôn thể, không uổng sức bọ họ tính kế.
Kỉ Lam Thanh ngước mắt lên nhìn Hắc Phong, lông mày y đang khẽ cau lại, đôi mắt sâu mang vẻ tự tin khó giấu, khuôn mặt mang theo vẻ sắc bén nhìn khá sắc sảo và độc đoán.
Kỉ Lam Thanh cũng điều hành công ty, đương nhiên biết việc gì là ưu tiên, nếu không phải vì việc cấp bách, Cung Nam Mạc cũng không vần làm phiền đến người bệnh đang nằm viện.
Kỉ Lam Thanh nghĩ đến mấy ngày qua giao phó công ty Sở Dịch Thiên, trong lòng cảm thấy cảm thấy áy náy vô cùng, sau khi Hắc Phong xuất viện, hắn nghĩ nên cảm ơn bạn tốt đã giúp đỡ nhân tiện giới thiệu Hắc Phong với Sở Dịch Thiên.
Còn có những người bạn khác đã dày công tổ chức tiệc sinh nhật cho hắn nữa, Kỉ Lam Thanh không thể nhịn cười khi nghĩ tới vẻ mặt của lũ bạn khi nhìn thấy Hắc Phong.
Sự mềm mại ấm áp phát ra từ ánh mắt của Lam Thanh,nét tươi vui trên mặt dần hiện lên, cuối cùng biến thành nụ cười rực rỡ rơi vào mắt Hắc Phong... Hắc Phong nhìn có chút sững sờ, dù trước giờ biết Kỉ Lam Thanh rất đẹp, nhưng không nghĩ nụ cười lúc này lại đẹp đến vậy, khiến Hắc Phong ngơ ngẩn cả người.
Cảm nhận được ánh mắt của Hắc Phong, Kỉ Lam Thanh nhìn sang, thấy Hắc Phong đã cúp điện thoại.
Nhìn thấy người đàn ông đang từng bước đi về phía mình, đối phương thân thể có chút lung lay, nhưng lại mang cảm giác uy vũ, khiến cho bản thân không khỏi cứng đờ.
Đời trước và cả hiện tại, Kỉ Lam Thanh lần đầu tiên phát hiện Hắc Phong sở hữu khí chất như vậy, chỉ cần đối diện đối phương đều khiến bản thân có cảm giác bị áp chế.
Ánh mắt của Kỉ Lam Thanh không nhịn được có chút né tránh, bên tai nghe được tiếng cười của người kia, tay Kỉ Lam Thanh không nhịn được nắm chặt, lại nghe thấy Hắc Phong nói: "Ngày mai anh sẽ trở lại công ty, có một cuộc họp cổ đông cần phải tham dự. "
Kỉ Lam Thanh ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông đang nhìn mình bằng ánh mắt trìu mến, hắn hiểu đây là Hắc Phong đang giải thích với mình.
"Em sẽ cùng anh." Kỉ Lam Thanh không suy nghĩ mà thốt ra, đột nhiên có chút ngây người, nhìn đôi mắt Hắc Phong đang cười như không cười, lo lắng giải thích: "Không, em không phải ý đó. Ý em là, ý em là, đúng rồi, ý em là em sẽ đợi anh ở bên ngoài. Anh có thể tự mình đi họp. "
Hắc Phong cong môi nhìn người thương đang cuống lên giải thích, khuôn mặt gầy gò không giấu được ý cười
Hắc Phong cười khúc khích và nắm tay Kỉ Lam Thanh đến về hướng phòng bệnh: "Chúng ta sẽ luôn cùng nhau!"
Dù là cuộc sống sau này hay công việc, nếu đã muốn thì hai người đều có thể cùng nhau. Dù sao thì tập đoàn của Hắc Thị, Hắc Phong đã quyết định giao cho Kỉ Lam Thanh, cứ cho là y ích kỷ đi, y muốn dù có rời đi thì vẫn khiến cho người y yêu nhớ đến y, cả cuộc đời đều nhớ đến y.
Dù sao cũng vừa mới đỡ hơn một chút, Hắc Phong đã nằm dậy khá lâu nên cảm thấy hơi mệt cũng không cậy mạnh nữa, để Kỉ Lam Thanh đỡ y nằm lên giường.
Nhìn Kỉ Lam Thanh đang đứng bên cạnh, Hắc Phong đột nhiên cảm thấy sợ hãi và buồn bã.
Đối mặt với Kỉ Lam Thanh người mình yêu thương nhất, y thực sự không muốn chết, y thực sự muốn sống thật tốt, y muốn ôm lấy, cùng người mình yêu đồng hành trong suốt 30 năm hay 50 năm tiếp theo của cuộc đời
Nhưng mà ông trời không y cơ hội, lúc này y vừa ôm được người thương vào lòng, hiểu rõ tâm ý của đối phương, nhưng trời cao lại gấp gáp muốn thu hồi sinh mệnh ngắn ngủi của y, y thật sự không cam lòng..
Hắc Phong cụp mắt xuống, che giấu nỗi chua xót trong lòng, tay vịn giường nhích người sang một bên, trước sự căng thẳng dò hỏi của Kỉ Lam Thanh, y vỗ nhẹ vào chỗ trống bên cạnh nói: "Lên nằm cùng anh!"
Kỉ Lam Thanh hơi giật mình. Sau cùng, hắn cởi giày trong ánh mắt mong đợi của Hắc Phong và leo lên giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất