Chương 44: Ông nội
Sau khi Kỉ Lam Thanh giải quyết xong một số công việc cần thiết ở công ty, hắn thấy cũng gần đến giờ ăn trưa liền nghĩ muốn tìm Hắc Phong để có thể cùng nhau ăn cơm.
Nghĩ đến đây, Kỉ Lam Thanh nhếch môi cười, sau khi giao phần công việc còn lại cho Sở Dịch Thiên, hắn tự mình lái xe đến tập đoàn Hắc Thị.
Sau khi Hắc Phong rời khỏi bệnh viện, y có ý định đến Hắc Thị, nhưng giữa chừng nhận được một cuộc gọi y liền rẽ xe đi đến nơi khác, gặp một người không ngờ đến.
Trong nhà hàng tao nhã, Hắc Phong rẽ hai vòng liền đi đến một phòng riêng, sau khi nói tài xế và vệ sĩ phía sau lui ra ngoài, y mới mở cửa bước vào.
"Ông nội!" Đứng giữa phòng riêng, Hắc Phong cúi đầu cung kính nhìn ông lão tóc bạc phong thái vô cùng tốt đang ngồi trên ghế.
"Nào, ngồi xuống!" Hắc Thanh bưng chén trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm, chỉ vào ghế đẩu ở bên cạnh nói với Hắc Phong: "Ông cháu ta đã lâu không nói chuyện, ngồi xuống đi.! "
" Ông nội, sao ông lại ở đây? "Hắc Phong ngồi xuống, mặc dù cảm thấy không khỏe nhưng do được dạy bảo tốt, y vẫn ngồi thẳng lưng.
"Cháu đúng là kiểu kiểu người lạnh lùng vô tâm, chẳng trách người đó không thích cháu." Hắc Phong đang ngồi nghiêm nghị ngay ngắn nghe thấy ông nội nói vậy liền cảm thấy hơi xúc động.
"Ông nội!" Hắc Phong không ngờ Hắc Thanh lại nói như vậy, trong lòng vô cùng kinh ngạc, nhưng vẫn nhẹ nhõm nói: "Bọn con rất tốt, thế nên sẽ không khiến ông nội phiền lòng đâu ạ."
"Cháu thật là!" Hắc Thanh không khỏi nở nụ cười, sau đó nhìn đồng hồ đeo tay: "Ông thấy thời gian cũng không sai biệt lắm gọi người yêu nhỏ của cháu đến ăn một bữa cơm với lão già này đi."
Hắc Phong lập tức trở nên khẩn trương. Mặc dù biết rằng ông nội sẽ không bao giờ làm Kỉ Lam Thanh khó xử, nhưng y vẫn có chút lo lắng.
"Người kia, ông nội, Lam Thanh rất bận, để một thời gian nữa con sẽ dẫn người đến gặp ông." Hắc Thanh xua tay ngăn Hắc Phong tiếp tục nói: "Không được, ông lão này hôm nay nhất định phải gặp người đó. "
" Trước đây quan hệ của hai người không tốt, không cho ông gặp, ông cũng không muốn làm khó dễ cháu, nhưng bây giờ thì sao? "
Hắc Thanh cười thần bí:" Ta nghe nói hiện tại quan hệ của hai cháu rất thân thiết, vậy mà không cho ông tận mắt nhìn thấy để còn vui mừng thay cháu ông"
Ông nội Hắc Phong sống ở nước ngoài trong thời gian khá dài, vì thế ông có cái nhìn thoáng về tình yêu đồng giới. Hơn nữa tình trạng sức khỏe Hắc Phong như vậy, ông cũng tùy ý để y được vui vẻ.
Dù là đàn ông hay phụ nữ, miễn Hắc Phong hạnh phúc là tốt rồi.
Mấy năm nay Hắc Thanh chưa từng nghĩ tới việc tách Kỉ Lam Thanh ra khỏi Hắc Phong, chỉ là không đành lòng nhìn thấy cháu mình thương tâm. May mắn thay, hiện tại thì sau cơn mưa trời lại sáng.
Hắc Phong biết một khi ông nội đã quyết thì sẽ không thay đổi được, để hai người họ gặp nhau, y tin ông nội cũng sẽ thích Kỉ Lam Thanh.
Vậy nên nếu như một ngày nào đó y rời đi, ông nội sẽ không khiến Lam Thanh khó xử và đó sẽ là điều cuối cùng mà y có thể làm cho Kỉ Lam Thanh.
"Ông nội, ông phải hứa với cháu là sẽ không làm em ấy khó xử." Dù sao đi nữa Hắc Phong cũng không yên tâm nên dặn dò ông nội trước.
Hắc Thanh xuất thân từ quân đội nên toát ra khí chất rất bình tĩnh và uy phong, khiến nhiều người tiếp xúc cảm thấy áp lực tới phong thái đó.
"Người ta nói con gái là hướng ngoại, tiểu tử thúi như con lại hướng khuỷu tay ra ngoài, vì người trong lòng mà bắt nạt lão già này đó à"
Nghĩ đến đây, Kỉ Lam Thanh nhếch môi cười, sau khi giao phần công việc còn lại cho Sở Dịch Thiên, hắn tự mình lái xe đến tập đoàn Hắc Thị.
Sau khi Hắc Phong rời khỏi bệnh viện, y có ý định đến Hắc Thị, nhưng giữa chừng nhận được một cuộc gọi y liền rẽ xe đi đến nơi khác, gặp một người không ngờ đến.
Trong nhà hàng tao nhã, Hắc Phong rẽ hai vòng liền đi đến một phòng riêng, sau khi nói tài xế và vệ sĩ phía sau lui ra ngoài, y mới mở cửa bước vào.
"Ông nội!" Đứng giữa phòng riêng, Hắc Phong cúi đầu cung kính nhìn ông lão tóc bạc phong thái vô cùng tốt đang ngồi trên ghế.
"Nào, ngồi xuống!" Hắc Thanh bưng chén trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm, chỉ vào ghế đẩu ở bên cạnh nói với Hắc Phong: "Ông cháu ta đã lâu không nói chuyện, ngồi xuống đi.! "
" Ông nội, sao ông lại ở đây? "Hắc Phong ngồi xuống, mặc dù cảm thấy không khỏe nhưng do được dạy bảo tốt, y vẫn ngồi thẳng lưng.
"Cháu đúng là kiểu kiểu người lạnh lùng vô tâm, chẳng trách người đó không thích cháu." Hắc Phong đang ngồi nghiêm nghị ngay ngắn nghe thấy ông nội nói vậy liền cảm thấy hơi xúc động.
"Ông nội!" Hắc Phong không ngờ Hắc Thanh lại nói như vậy, trong lòng vô cùng kinh ngạc, nhưng vẫn nhẹ nhõm nói: "Bọn con rất tốt, thế nên sẽ không khiến ông nội phiền lòng đâu ạ."
"Cháu thật là!" Hắc Thanh không khỏi nở nụ cười, sau đó nhìn đồng hồ đeo tay: "Ông thấy thời gian cũng không sai biệt lắm gọi người yêu nhỏ của cháu đến ăn một bữa cơm với lão già này đi."
Hắc Phong lập tức trở nên khẩn trương. Mặc dù biết rằng ông nội sẽ không bao giờ làm Kỉ Lam Thanh khó xử, nhưng y vẫn có chút lo lắng.
"Người kia, ông nội, Lam Thanh rất bận, để một thời gian nữa con sẽ dẫn người đến gặp ông." Hắc Thanh xua tay ngăn Hắc Phong tiếp tục nói: "Không được, ông lão này hôm nay nhất định phải gặp người đó. "
" Trước đây quan hệ của hai người không tốt, không cho ông gặp, ông cũng không muốn làm khó dễ cháu, nhưng bây giờ thì sao? "
Hắc Thanh cười thần bí:" Ta nghe nói hiện tại quan hệ của hai cháu rất thân thiết, vậy mà không cho ông tận mắt nhìn thấy để còn vui mừng thay cháu ông"
Ông nội Hắc Phong sống ở nước ngoài trong thời gian khá dài, vì thế ông có cái nhìn thoáng về tình yêu đồng giới. Hơn nữa tình trạng sức khỏe Hắc Phong như vậy, ông cũng tùy ý để y được vui vẻ.
Dù là đàn ông hay phụ nữ, miễn Hắc Phong hạnh phúc là tốt rồi.
Mấy năm nay Hắc Thanh chưa từng nghĩ tới việc tách Kỉ Lam Thanh ra khỏi Hắc Phong, chỉ là không đành lòng nhìn thấy cháu mình thương tâm. May mắn thay, hiện tại thì sau cơn mưa trời lại sáng.
Hắc Phong biết một khi ông nội đã quyết thì sẽ không thay đổi được, để hai người họ gặp nhau, y tin ông nội cũng sẽ thích Kỉ Lam Thanh.
Vậy nên nếu như một ngày nào đó y rời đi, ông nội sẽ không khiến Lam Thanh khó xử và đó sẽ là điều cuối cùng mà y có thể làm cho Kỉ Lam Thanh.
"Ông nội, ông phải hứa với cháu là sẽ không làm em ấy khó xử." Dù sao đi nữa Hắc Phong cũng không yên tâm nên dặn dò ông nội trước.
Hắc Thanh xuất thân từ quân đội nên toát ra khí chất rất bình tĩnh và uy phong, khiến nhiều người tiếp xúc cảm thấy áp lực tới phong thái đó.
"Người ta nói con gái là hướng ngoại, tiểu tử thúi như con lại hướng khuỷu tay ra ngoài, vì người trong lòng mà bắt nạt lão già này đó à"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất