Trùng Sinh Lần Này Em Yêu Anh

Chương 72: Trở về

Trước Sau
Kể từ hôm đó, mọi người trong thôn không còn nhiệt tình cởi mở khi gặp Kỉ Lam Thanh nữa, họ bắt đầu ở sau lưng chỉ trỏ bàn tán.

Về chuyện này, Kỉ Lam Thanh trực tiếp ngó lơ nhưng Hắc Phong lại cảm thấy vô cùng đau lòng.

"Thật ra, em thật sự không cần nói chuyện hai đứa mình cho họ biết, anh không sao mà." Hắc Phong đau lòng nhìn Kỉ Lam Thanh, đáng lẽ đây là một nơi ấm áp, nhưng hiện tại y lại có chút bực bội.

"Anh thấy mình không đẹp sao?" Kỉ Lam Thanh nghiêm túc hỏi, Hắc Phong lắc đầu, y vẫn luôn tự tin đối với diện mạo của bản thân, không nói cái khác, mỗi ngày nhìn thấy ánh mắt của các cô gái nhìn y thì sẽ hiểu rõ.

"Anh tự tin vào bản thân thì tại sao không để cho em nói." Kỉ Lam Thanh trực tiếp nhìn Hắc Phong, đầy kiên định nói: "Em nói rồi, đời này em sẽ không bao giờ để cho anh bị oan ức hay bị chỉ trích." Đặc biệt là từ phía em, Kỉ Lam Thanh thầm nói thêm trong lòng.

"Anh không quan tâm." Hắc Phong cong môi, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, ngọt hơn cả mật

"Nhưng em quan tâm!" Kỉ Lam Thanh nghiêm nghị nói, nhìn thấy Hắc Phong có ý muốn phản bác liền nói trước: "Đừng nói anh không quan tâm nữa được không, anh có nhớ những gì em đã nói với anh khi tỉnh lại không?"

Mặc dù Hắc Phong đã nói rõ trong thư là y đã biết việc Kỉ Lam Thanh sống lại, nhưng khi nghe Kỉ Lam Thanh đích thân nói điều đó, y vẫn cảm thấy chấn động không hề nhẹ.

"Hắc Phong, từ lúc em phát hiện bản thân được sống lại, em đã thề đời này em sẽ bù đắp những tổn thương mà đời trước em gây ra cho anh. Đời này, em sẽ giống như anh ở đời trước, luôn bao dung, em đã thề, kiếp này sẽ luôn yêu anh. "

Nhìn ánh mắt chân thành của người yêu, Hắc Phong không thể nói ra lời cự tuyệt, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: " Được"...

Hai người cứ như vậy cùng nhau sống ở vùng nông thôn, không sợ những dị nghị, bàn tán ở sau lưng. Cứ như thế, bình yên hạnh phúc bên nhau.

Mỗi khi như vậy, Kỉ Lam Thanh vẫn luôn đắc ý nhìn Hắc Phong, mà Hắc Phong luôn bất đắc dĩ cong môi, cười nhẹ.

Kỉ Lam Thanh vốn dĩ muốn cùng Hắc Phong ở quê thêm vài ngày, nhưng Cung Nam Mạc mỗi ngày ba lần đều gọi điện nhắc hắn, nói ông nội cũng rất nhớ hai cậu nhóc nên hai người không thể tiếp tục ở lại.

"Đi thôi, một ngày nào đó chúng ta sẽ trở lại."

Hắc Phong biết Kỉ Lam Thanh luyến tiếc rời đi, ngay cả y cũng rất luyến tiếc: "Chờ một ngày chúng ta về hưu, liền quay lại đây sống được chứ?



Phong cảnh ở đây rất đẹp, sẽ rất tốt cho sức khỏe của Hắc Phong, nhưng trọng tâm của cả hai đều ở Long Thành, so với ở đây thì ở bên kia cần họ hơn.

Hai đứa nhỏ không muốn rời đi nên Kỉ Lam Thanh phải liên tục hứa mỗi năm sẽ quay lại đây, hai bé con mới chịu theo cả hai về thành phố.

Sau khi nhận được tin Hắc Phong và Kỉ Lam Thanh sẽ trở về, Cung Nam Mạc đã hét lên: "Cuối cùng thì anh cũng đã trở lại, tôi đã không nghỉ làm trong suốt ba năm rồi. Không được, hiện tại tôi phải nghỉ phép thôi.

Trong suốt 3 năm qua, Kỉ Lam Thanh đã giao toàn bộ công việc ở Hắc Thị cho Cung Nam Mạc, Tư Đồ Tư Viễn và số người của Tả Khuynh Huyễn.

Mấy năm nay toàn bộ trọng tâm của hắn đều dồn vào Hắc Phong, hắn đương nhiên không để ý tới Tập đoàn Hắc Thị.

Cũng may nhờ có những người bạn tốt này mà Hắc Thị mới đứng vững cho tới ngày hôm nay.

"Như vậy không được đâu, mọi người đều nghỉ phép hết, làm sao tôi có thể làm một mình được chứ." Nghĩ đến sau này vướng bận công việc, không có nhiều thời gian chăm sóc Hắc Phong như trước nữa, Kỉ Lam Thanh cảm thấy đau lòng vô cùng.

"Không sao, anh giúp em!" Hắc Phong khẽ ôm eo người yêu, nhẹ nhàng nói.

Không đợi Kỉ Lam Thanh trả lời, Cung Nam Mạc đã kiên quyết nói: "Quyết định vậy đi, tôi đã đặt vé, tôi sẽ tắt máy, đừng gọi cho tôi, còn Hà Thanh, tôi sẽ mang đi!"

... "Kỉ Lam Thanh dở khóc dở cười:" Tôi đáng sợ như vậy sao? "

"Không có!" Hắc Phong sốt sắng trả lời, thản nhiên nói thêm một câu: "Em còn khủng khiếp hơn cả khủng khiếp."

Có sếp tổng nào suốt 3 năm qua giao toàn bộ công ty cho người khác, còn không có tăng lương, lại không cho nghỉ phép, người đó quả thực rất đáng sợ mà.

Kỉ Lam Thanh từ chối ý muốn giúp đỡ của Hắc Phong, nhưng khi gặp phải một số vấn đề phức tạp, hai người họ sẽ cùng nhau thảo luận, cuộc sống của họ trải qua bình lặng như vậy.

Nam Nam và Bắc Bắc đã được đưa đến Hắc gia, ông cố của tui nhỏ nói sẽ để cho tụi nhỏ ở lại trong một thời gian dài, ông cũng đã có tuổi rồi, đương nhiên thích mấy đứa trẻ ở cùng.

Hai người cũng rất đồng thuận về việc đó, nhớ hai đứa nhỏ thì sẽ đến thăm, cuộc sống của hai người trải qua vô cùng mỹ mãn.



Một hôm, Kỉ Lam Thanh vừa về đến nhà hắn liền kéo Hắc Phong ra khỏi thư phòng.

"Có chuyện gì vậy?" Vẻ mặt của Kỉ Lam Thanh quá mức nghiêm trọng khiến Hắc Phong không khỏi lo lắng.

"Chuyện đó?" Kỉ Lam Thanh do dự, nhưng vẫn nói: "Thịnh Ngọc Lan muốn gặp anh!"

Hắc Phong cau mày, từ khi thân thể dần tốt lên, Hắc Phong đã quên hết chuyện trong quá khứ, dù là Thịnh Chấn Minh hay Thịnh La Văn, thậm chí cả Thịnh Ngọc Lan, Hắc Phong đều lựa chọn quên đi.

Trong thâm tâm, cho dù Thịnh Chấn Minh có làm gì đi nữa, Hắc Phong nghĩ đến tình nghĩa trước đây giữa hai người, y thật sự không muốn mất đi chút nghĩa tình còn xót lại này.

Tuy nhiên, việc đã xảy ra thì sớm muộn gì cũng phải giải quyết.

"Được rồi, anh sẽ đi gặp cô ấy." Hắc Phong biết đã qua ba năm, chính mình cũng nên nhìn đến họ.

"Em sẽ đi cùng anh!" Hắc Phong lắc đầu từ chối ý tốt của Kỉ Lam Thanh: "Không sao, anh tự đi, đừng lo, không sao đâu!"

Kỉ Lam Thanh đương nhiên biết sẽ không sao, nhưng hắn chỉ cảm thấy Hắc Phong đi gặp người từng có từng cảm với y, trong lòng vừa cảm thấy ghét lại có chút khó chịu.

Thịnh Ngọc Lan không ngờ rằng Hắc Phong thực sự sẽ đến gặp mình, dù cho ba năm trước Thịnh Ngọc Lan và gia đình cô ta đã gây ra quá nhiều chuyện, suýt chút nữa đã khiến cho người trước mặt cô mãi không tỉnh dậy nữa.

Đối với Thịnh Ngọc Lan, Hắc Phong là tình yêu, thậm chí là sự ấy náy, nhưng không có hận thù.

"Anh Phong!" So với ba năm trước, Thịnh Ngọc Lan gầy đi rất nhiều, không còn vẻ quyến rũ mê người như xưa, lại có cảm giác điềm đạm và thăng trầm hơn.

"Em không sao chứ?" Hắc Phong biết hỏi như vậy có chút đạo đức giả, nhưng khi nhìn Thịnh Ngọc Lan, người đã cùng y lớn lớn từ nhỏ, y vẫn muốn nói ra lời quan tâm thật lòng.

Cách nhau một tấm thủy tinh, Thịnh Ngọc Lan nhìn khuôn mặt sắc sảo, hơi gầy của Hắc Phong, như thể cách xa một thế giới, tất cả những kí ức từ thời thơ ấu đều hiện ra trước mắt cô, lúc đó bọn họ mới ngây thơ và xinh đẹp làm sao.

Tuy nhiên, khi bước vào những xô bồ cuộc sống, mọi thứ đã thay đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau