Trùng Sinh Ngay Ngày Kết Hôn Với Kẻ Thù
Chương 4: Yêu đương làm người ta mù quáng
Edit: Kidoisme
Sau một lúc yên lặng, toàn hội trường vang lên những tiếng huýt sáo như thủy triều, cả đám người đồng loạt gào rú.
"Quỷ gì đấy, Trịnh Bằng Khinh và Lâm Khiển không phải kẻ thù à?"
"Thôi xong, kỳ thi đại học quá hại người!!!"
"Sao tôi cứ thấy mấy chuyện này không đơn giản?"
"Làm sao bây giờ? Tự dưng thấy đáng yêu quá!!! Chẳng nhẽ tôi bị điên rồi?"
Có người tiện miệng đáp lại cô: "Ừ, thật mà."
"Tạm thời tôi chả hiểu thằng Trịnh Bằng Khinh là fan hay anti fan nữa..."
"Kiểu này thì Trịnh Bằng Khinh, chẳng lẽ là—— đàn em nhận tiền bảo kê trong truyền thuyết?"
"Thôi, có mà giống đàn em nịnh nọt đúng hơn đấy! Chẳng nhẽ bị bài diễn thuyết đẹp trai của Lâm Khiển chinh phục, quay đầu làm fan rồi?"
"Xin lỗi nha, giống tôi vãi, Lâm Khiển đẹp trai đỉnh của chóp."
Bọn Hứa Dao vốn đang định xách đít chạy đi ngăn cản Trịnh Bằng Khinh, thấy vậy cũng thẫn thờ đặt mông về lại ghế.
Vốn ban giám hiệu và các giáo viên còn đang hối hận vì chọn lầm đại biểu học sinh thấy vậy cũng ngẩn ra, Kha Thải Châu nãy còn hả hê sung sướng mắng chửi người giờ miệng cô ta há hốc như quả trứng gà chẳng thể nào thốt ra được câu nào, mờ mịt nhìn Trịnh Bằng Khinh, sau đó lại đưa mắt về phía Hoắc Nghiệp Thụy.
Sắc mặt Hoắc Nghiệp Thụy đen như đít nồi.
Trái tim treo trên cổ họng của hiệu trưởng cuối cùng cũng về vị trí cũ, ông cứ tưởng sẽ xảy ra chuyện ai ngờ cuộc sống vô thường thay đổi chóng mặt, hại ông thiếu chút nữa đã đứng tim. Thầy hiệu trưởng tựa vào lưng ghế hoài nghi nhìn Hoắc Bình Xuyên: "Đây là cách lớp tám trả thù em Lâm Khiển?"
Hoắc Bình Xuyên cũng rất ngạc nhiên, ông ta lúng túng cười ậm ừ cho qua chuyện: "Chắc là có hiểu lầm ở đây."
Hiệu trưởng nhìn sâu vào mắt ông ta: "Hoàn cảnh trong trường rất trong sạch, ông đừng tin mấy tin đồn thất thiệt nữa."
Hoắc Bình Xuyên không còn biết phải nói gì nữa, miễn cưỡng cười ha ha đáp lại: "Hiệu trưởng dạy phải."
Nếu Hoắc Nghiệp Thụy không phải là con đẻ thì ông ta cũng muốn đánh chết nó.
Đổng Minh Ân bàng hoàng giật mạnh góc áo Trịnh Bằng Khinh, ngay cả điện thoại rơi trên đất cũng mặc kệ, run giọng nói: "Đại ca, anh nói sai kịch bản rồi, sai rồi..."
Trịnh Bằng Khinh ngoảnh mặt làm ngơ, tay vẫn cầm cái loa màu xám đậm, ánh mắt lướt qua biển người lao thẳng tắp về phía Lâm Khiển.
Trong đầu Lâm Khiển hiện ra câu nói của Giang Đình Tuấn: "Nếu bị tỏ tình kiểu đó, tao thà xin ông trời cho tao độc thân suốt đời."
Mắc dù Trịnh Bằng Khinh không tỏ tình nhưng mà nếu nghĩ bỏ bốn lên năm thì cũng chẳng khác công khai hành quyết là mấy.
Hàng này có thể đừng tự mình khiến mình mất mặt nữa không?
Sự thực đã chứng minh, có thể.
Trong lúc Lâm Khiển còn chưa nói nên lời cái loa xám đậm trong tay Trịnh Bằng Khinh đột ngột phát ra thanh âm hùng hồn đậm chất giọng địa phương: "Củ cải bắc mới ra vườn đây nha, bảy hào một cân...."
Lâm Khiển: "................."
Trịnh Bằng Khinh: "..............."
Học sinh toàn trường: "Móa....--"
"Ha ha ha ha ha ha ha ha........"
"Cười ẻ ông hoàng củ cải!"
"Sự thật chắc Trịnh Bằng Khinh và Lâm Khiển muốn giúp bác gái tiêu thụ củ cải trắng...à lộn, củ cải bắc!!!"
"Tôi mua, tôi mua với!!!"
Đổng Minh Ân phụ trách đi mượn loa thấy lưng mình lạnh ngắt, cậu ta đánh hơi thấy nguy hiểm, run lập cập buông cái tay đang kéo góc áo Trịnh Bằng Khinh, khóc không thành tiếng: "Đại ca, em thật sự không biết loa này đã bị thu âm sẵn..."
Trịnh Bằng Khinh mặc kệ cậu ta, bình tĩnh tắt loa tiếp tục nhìn Lâm Khiển.
Ban đầu hắn còn đau khổ sướt mướt vì chuyện đang yên đang lành phải quay lại làm chó độc thân nhưng sau khi nghe bài phát biểu của Lâm Khiển, Trịnh Bằng Khinh full máu sống lại. Chắc chắn Lâm Khiển cũng trùng sinh giống như hắn!
Trịnh Bằng Khinh thầm chửi Đổng Minh Ân là thằng ăn hại, nếu đã mượn phải loa thu âm, thì sao đéo lựa cái nào phát ra nhạc đám cưới hoặc là pháo hoa ấy!
Giả sử mà thế hắn sẽ chỉnh đến mức cao nhất ăn mừng chuyện anh đây được yêu sớm!
Lâm Khiển cũng nghẹn ngào khi đối diện ánh mắt nóng rực của Trịnh Bằng Khinh.
Không ngờ đầu gấu Trịnh Bằng Khinh chết vì sĩ diện năm nào lại vì một câu nói vui đùa của cậu mà chấp nhận làm khùng làm điên trước bàn dân thiên hạ.
Yêu đương khiến con người ta mù quáng.
Càng mù quáng hơn chính là ánh mắt của Trịnh Bằng Khinh, dù cho cách cả biển người, Lâm Khiển vẫn có thể chuẩn xác phiên dịch ý nghĩ hắn muốn gửi tới: "Chuyện anh đồng ý với em anh đã làm xong rồi, tiếp theo mình yêu sớm nhé."
Trong não suốt ngày toàn yêu với chả đương.
Lâm Khiển cảm thấy mình phải gánh tương lai cả hai người trên vai, cậu nhìn về phía toàn trường, bình tĩnh ho nhẹ một tiếng, cười nói: "Cảm ơn bạn Trịnh đã khen ngợi, sau này mong cậu và tôi có thể cùng nhau học tập thật giỏi."
Trịnh Bằng Khinh lại giơ loa lên, kiên định vững vàng đáp: "Được."
Nói xong hắn đột ngột vỗ đầu Đổng Minh Ân: "Ngồi ngu ra đấy làm gì, vỗ tay!"
Đầu Đổng Minh Ân giờ như đống bùn nhão bắt đầu vỗ tay trong vô thức, có cậu ta làm mẫu, lớp tám ngồi xung quanh cũng mờ mịt hưởng ứng vỗ tay theo.
Tiếng vỗ tay như sóng đánh úp về bờ, dần khuếch tán từ quần thể tóc tai màu mè hoa lá họe ấy tràn khắp hội trường, khí thế hùng hồn, thấm đẫm lòng người.
Hiệu trưởng nhìn mà cảm động, liên tục gật đầu: "Tôi dạy ở Thập Nhị Trung bao nhiêu năm rồi mà đây vẫn là lần đầu tiên được nhìn thấy một buổi lễ tuyên thệ thành công đến thế, ngay cả các em lớp kém cũng chịu phối hợp, Lâm Khiển thực sự rất tài giỏi."
Hoắc Bình Xuyên: "................" Giận thành một con cá nóc!
Hồng Khả Ý và mấy vị giáo viên khác đầy thâm ý liếc nhìn Kha Thải Châu.
Kha Thải Châu: ".............." Khó chịu quá, muốn đào cái hố rồi chui xuống đất.
Buổi lễ tuyên thệ vừa kết thúc, Lâm Khiển đã lập tức bị bọn Hứa Dao vây quanh.
Sắc mặt bọn nó trắng bệch, sợ hãi không kém đám Đổng Minh Ân.
Mặc dù phần lớn mọi người đều cho rằng các thành phần hư hỏng đã trưởng thành cảm động trước vẻ tài hoa của Lâm Khiển, nhưng bọn Hứa Dao là kẻ thù không đội trời chung với Trịnh Bằng Khinh nhiều năm. sao có thể dễ dàng bị thằng ranh đó lừa gạt.
Đây chắc chắn là âm mưu đen tối của Trịnh Bằng Khinh!
"Trịnh Bằng Khinh quá nham hiểm, sao hắn có thể nghĩ ra được âm mưu thâm độc đến thế?" Phó Nghi Phi mạnh mẽ lên án.
Lâm Khiển ù ù cạc cạc: "Sao lại gọi là nham hiểm?"
Phó Nghi Phi: "..."
Phó Nghi Phi nghẹn lời, sau một lúc mới phẫn nộ quát: "Tao chưa giải thích được nhưng Trịnh Bằng Khinh nham hiểm đã thành định lý không cần chứng minh, cứ thoải mái dùng là được."
Lâm Khiển: "..................." Cậu rất muốn biết nếu vào phòng thi mà cái nết làm bài của Phó Nghi Phi cũng thế này thì liệu các thầy các cô có vả chết cậu ta không nhỉ?
Không ngờ Giang Đình Tuấn cũng tán thành với ý kiến của Phó Nghi Phi: "Trịnh Bằng Khinh là một thằng hèn...Không, Trịnh Bằng Khinh nó vốn đã không phải người!"
Lâm Khiển không cam lòng nhắc nhở bọn họ: "Nhưng nãy anh ấy khen tao đẹp trai."
Hứa Dao vỗ đùi: "Tao hiểu rồi, Trịnh Bằng Khinh đang sử dụng kế mê hồn! Thằng đấy muốn chúng ta buông lỏng cảnh giác, sau đó thừa dịp chúng ta không kịp trở tay hãm hại...."
Cậu chàng càng nói càng cảm thấy có lý, tự hào vì bản thân thông minh không chịu được, dùng tay vỗ vai Lâm Khiển: "A Khiển, Trịnh Bằng Khinh chắc chắn đang âm thầm chờ đợi thời cơ, chúng ta không thể mắc mưu nó."
"Có lý." Giang Đình Tuấn suy tư: "Nói không chừng Trịnh Bằng Khinh định làm chúng ta mềm lòng rồi giơ dao lên đâm một phát!"
"Nó nghĩ mình ngu chắc?" Phó Nghi Phi phỉ nhổ: "Tí nữa bọn mình phải cứng lên, tuyệt đối không thể khoan nhượng nó, cho nó biết anh em ta đếch phải thứ để cho nó dễ dàng lừa gạt."
Phan Khải Bác: "Đồng ý!"
Lâm Khiển bị đống bạn bè dọa sợ, nức nở giảng hòa: "Tao thấy chúng mày suy nghĩ nhiều rồi...."
Thực chất Trịnh Bằng Khinh chỉ bị condi tình yêu quật thôi......
Hứa Dao thấm thía thủ thỉ: "A Khiển, mày còn nhỏ mày chưa hiểu thế gian hiểm ác."
Lâm Khiển: "................." Kiếp trước tao vào đời mười mấy năm rồi, ngược lại là mày đấy Hứa Dao, giờ mày chỉ là thằng ranh chân ướt chân ráo chưa thoát ra khỏi cổng trường, xã hội đối với mày chỉ là cánh cửa tự tưởng tượng ra sau khi xem phim cung đấu.
Bọn Hứa Dao tự cho là mình đã phát hiện ra âm mưu thâm hiểm của Trịnh Bằng Khinh, túm lại với nhau mắng hắn không khác nào con tó, Giang Đình Tuấn lúc này mới nhớ ra bọn họ còn cái hẹn, vội vàng nói: "Chúng ta phải họp bàn với nhau xem lát đấm chết đám Trịnh Bằng Khinh thế nào."
Nhìn bầu không khí chẳng khác nào phi tần trong phim cung đấu, Lâm Khiển thực sự cực kỳ cạn lời.
Tuy mấy năm gần đây thỉnh thoảng cậu cũng hoài niệm thời niên thiếu ngây thơ tươi đẹp nhưng cho đến khi thực sự trở về rồi lại gặp cái lũ thiểu năng trí tuệ này, Lâm Khiển thực sự cảm thấy vô cùng hối hận.
Nhất là cái sự kiện dẫn tới xích mích hai lớp kia, Lâm Khiển:..................
Nguyên nhân của vụ việc bắt đầu trong kỳ nghỉ hè, Hứa Dao nổi hứng muốn buông thả bản thân trước khi lên lớp 12, cậu ta lên mạng đăng ký tài khoản game online đang hot, không ngờ tình cờ gặp phải Đổng Minh Ân cũng đang chơi trong cùng một quán net. Đổng Minh Ân chơi game nhiều năm, ỷ mình có kinh nghiệm cố ý chém Hứa Dao chết ngược chết xuôi không ra nổi thôn tân thủ, hại Hứa Dao tức đến mức muốn bỏ chơi.
Mà trùng hợp đúng dịp cô chị gái đang học đại học của Lâm Khiển - Thiệu Tư Giai về nhà nghỉ hè, sau khi biết chuyện cô đích thân xuất trận, đăng nhập tài khoản của Hứa Dao cày ngày cày đêm thẳng cho đến khi tiễn Đổng Minh Ân về lại thôn tân thủ.
Không chỉ vậy Thiệu Tư Giai còn thành lập cả một bang hội trong game, kéo bang mình đi hành hạ bang của Đổng Minh Ân, đánh đánh giết giết đến mức bang của cậu ta giải tán.
Đổng Minh Ân còn lâu với chịu yếu thế chạy đến tìm Hứa Dao báo thù, tuy nhiên Thiệu Tư Giai nghỉ hè xong phải đi còn Hứa Dao lại không thể nhận rằng mình chẳng phải kẻ giết Đổng Minh Ân, bảo là ảnh hưởng tới tôn nghiêm đàn ông.
Đổng Minh Ân tức nổ cả óc, trên mạng không làm gì được nên ngoài đời liên tục quấy rầy Hứa Dao, ép cậu ta online đánh giết với mình.
Hứa Dao chịu không nổi, cuối cùng đồng ý gặp mặt để đàm phán giải quyết. Đám Lâm Khiển sợ Hứa Dao bị người ta bắt nạt nên mới muốn đi chung, ngược lại Đổng Minh Ân cũng thế, hết đám Trịnh Bằng Khinh theo cùng
Nói toẹt ra là –
Game rác, hại người hại cả thanh xuân!
Tác giả có điều muốn nói: Thiệu Tư Giai theo họ mẹ~
Sau một lúc yên lặng, toàn hội trường vang lên những tiếng huýt sáo như thủy triều, cả đám người đồng loạt gào rú.
"Quỷ gì đấy, Trịnh Bằng Khinh và Lâm Khiển không phải kẻ thù à?"
"Thôi xong, kỳ thi đại học quá hại người!!!"
"Sao tôi cứ thấy mấy chuyện này không đơn giản?"
"Làm sao bây giờ? Tự dưng thấy đáng yêu quá!!! Chẳng nhẽ tôi bị điên rồi?"
Có người tiện miệng đáp lại cô: "Ừ, thật mà."
"Tạm thời tôi chả hiểu thằng Trịnh Bằng Khinh là fan hay anti fan nữa..."
"Kiểu này thì Trịnh Bằng Khinh, chẳng lẽ là—— đàn em nhận tiền bảo kê trong truyền thuyết?"
"Thôi, có mà giống đàn em nịnh nọt đúng hơn đấy! Chẳng nhẽ bị bài diễn thuyết đẹp trai của Lâm Khiển chinh phục, quay đầu làm fan rồi?"
"Xin lỗi nha, giống tôi vãi, Lâm Khiển đẹp trai đỉnh của chóp."
Bọn Hứa Dao vốn đang định xách đít chạy đi ngăn cản Trịnh Bằng Khinh, thấy vậy cũng thẫn thờ đặt mông về lại ghế.
Vốn ban giám hiệu và các giáo viên còn đang hối hận vì chọn lầm đại biểu học sinh thấy vậy cũng ngẩn ra, Kha Thải Châu nãy còn hả hê sung sướng mắng chửi người giờ miệng cô ta há hốc như quả trứng gà chẳng thể nào thốt ra được câu nào, mờ mịt nhìn Trịnh Bằng Khinh, sau đó lại đưa mắt về phía Hoắc Nghiệp Thụy.
Sắc mặt Hoắc Nghiệp Thụy đen như đít nồi.
Trái tim treo trên cổ họng của hiệu trưởng cuối cùng cũng về vị trí cũ, ông cứ tưởng sẽ xảy ra chuyện ai ngờ cuộc sống vô thường thay đổi chóng mặt, hại ông thiếu chút nữa đã đứng tim. Thầy hiệu trưởng tựa vào lưng ghế hoài nghi nhìn Hoắc Bình Xuyên: "Đây là cách lớp tám trả thù em Lâm Khiển?"
Hoắc Bình Xuyên cũng rất ngạc nhiên, ông ta lúng túng cười ậm ừ cho qua chuyện: "Chắc là có hiểu lầm ở đây."
Hiệu trưởng nhìn sâu vào mắt ông ta: "Hoàn cảnh trong trường rất trong sạch, ông đừng tin mấy tin đồn thất thiệt nữa."
Hoắc Bình Xuyên không còn biết phải nói gì nữa, miễn cưỡng cười ha ha đáp lại: "Hiệu trưởng dạy phải."
Nếu Hoắc Nghiệp Thụy không phải là con đẻ thì ông ta cũng muốn đánh chết nó.
Đổng Minh Ân bàng hoàng giật mạnh góc áo Trịnh Bằng Khinh, ngay cả điện thoại rơi trên đất cũng mặc kệ, run giọng nói: "Đại ca, anh nói sai kịch bản rồi, sai rồi..."
Trịnh Bằng Khinh ngoảnh mặt làm ngơ, tay vẫn cầm cái loa màu xám đậm, ánh mắt lướt qua biển người lao thẳng tắp về phía Lâm Khiển.
Trong đầu Lâm Khiển hiện ra câu nói của Giang Đình Tuấn: "Nếu bị tỏ tình kiểu đó, tao thà xin ông trời cho tao độc thân suốt đời."
Mắc dù Trịnh Bằng Khinh không tỏ tình nhưng mà nếu nghĩ bỏ bốn lên năm thì cũng chẳng khác công khai hành quyết là mấy.
Hàng này có thể đừng tự mình khiến mình mất mặt nữa không?
Sự thực đã chứng minh, có thể.
Trong lúc Lâm Khiển còn chưa nói nên lời cái loa xám đậm trong tay Trịnh Bằng Khinh đột ngột phát ra thanh âm hùng hồn đậm chất giọng địa phương: "Củ cải bắc mới ra vườn đây nha, bảy hào một cân...."
Lâm Khiển: "................."
Trịnh Bằng Khinh: "..............."
Học sinh toàn trường: "Móa....--"
"Ha ha ha ha ha ha ha ha........"
"Cười ẻ ông hoàng củ cải!"
"Sự thật chắc Trịnh Bằng Khinh và Lâm Khiển muốn giúp bác gái tiêu thụ củ cải trắng...à lộn, củ cải bắc!!!"
"Tôi mua, tôi mua với!!!"
Đổng Minh Ân phụ trách đi mượn loa thấy lưng mình lạnh ngắt, cậu ta đánh hơi thấy nguy hiểm, run lập cập buông cái tay đang kéo góc áo Trịnh Bằng Khinh, khóc không thành tiếng: "Đại ca, em thật sự không biết loa này đã bị thu âm sẵn..."
Trịnh Bằng Khinh mặc kệ cậu ta, bình tĩnh tắt loa tiếp tục nhìn Lâm Khiển.
Ban đầu hắn còn đau khổ sướt mướt vì chuyện đang yên đang lành phải quay lại làm chó độc thân nhưng sau khi nghe bài phát biểu của Lâm Khiển, Trịnh Bằng Khinh full máu sống lại. Chắc chắn Lâm Khiển cũng trùng sinh giống như hắn!
Trịnh Bằng Khinh thầm chửi Đổng Minh Ân là thằng ăn hại, nếu đã mượn phải loa thu âm, thì sao đéo lựa cái nào phát ra nhạc đám cưới hoặc là pháo hoa ấy!
Giả sử mà thế hắn sẽ chỉnh đến mức cao nhất ăn mừng chuyện anh đây được yêu sớm!
Lâm Khiển cũng nghẹn ngào khi đối diện ánh mắt nóng rực của Trịnh Bằng Khinh.
Không ngờ đầu gấu Trịnh Bằng Khinh chết vì sĩ diện năm nào lại vì một câu nói vui đùa của cậu mà chấp nhận làm khùng làm điên trước bàn dân thiên hạ.
Yêu đương khiến con người ta mù quáng.
Càng mù quáng hơn chính là ánh mắt của Trịnh Bằng Khinh, dù cho cách cả biển người, Lâm Khiển vẫn có thể chuẩn xác phiên dịch ý nghĩ hắn muốn gửi tới: "Chuyện anh đồng ý với em anh đã làm xong rồi, tiếp theo mình yêu sớm nhé."
Trong não suốt ngày toàn yêu với chả đương.
Lâm Khiển cảm thấy mình phải gánh tương lai cả hai người trên vai, cậu nhìn về phía toàn trường, bình tĩnh ho nhẹ một tiếng, cười nói: "Cảm ơn bạn Trịnh đã khen ngợi, sau này mong cậu và tôi có thể cùng nhau học tập thật giỏi."
Trịnh Bằng Khinh lại giơ loa lên, kiên định vững vàng đáp: "Được."
Nói xong hắn đột ngột vỗ đầu Đổng Minh Ân: "Ngồi ngu ra đấy làm gì, vỗ tay!"
Đầu Đổng Minh Ân giờ như đống bùn nhão bắt đầu vỗ tay trong vô thức, có cậu ta làm mẫu, lớp tám ngồi xung quanh cũng mờ mịt hưởng ứng vỗ tay theo.
Tiếng vỗ tay như sóng đánh úp về bờ, dần khuếch tán từ quần thể tóc tai màu mè hoa lá họe ấy tràn khắp hội trường, khí thế hùng hồn, thấm đẫm lòng người.
Hiệu trưởng nhìn mà cảm động, liên tục gật đầu: "Tôi dạy ở Thập Nhị Trung bao nhiêu năm rồi mà đây vẫn là lần đầu tiên được nhìn thấy một buổi lễ tuyên thệ thành công đến thế, ngay cả các em lớp kém cũng chịu phối hợp, Lâm Khiển thực sự rất tài giỏi."
Hoắc Bình Xuyên: "................" Giận thành một con cá nóc!
Hồng Khả Ý và mấy vị giáo viên khác đầy thâm ý liếc nhìn Kha Thải Châu.
Kha Thải Châu: ".............." Khó chịu quá, muốn đào cái hố rồi chui xuống đất.
Buổi lễ tuyên thệ vừa kết thúc, Lâm Khiển đã lập tức bị bọn Hứa Dao vây quanh.
Sắc mặt bọn nó trắng bệch, sợ hãi không kém đám Đổng Minh Ân.
Mặc dù phần lớn mọi người đều cho rằng các thành phần hư hỏng đã trưởng thành cảm động trước vẻ tài hoa của Lâm Khiển, nhưng bọn Hứa Dao là kẻ thù không đội trời chung với Trịnh Bằng Khinh nhiều năm. sao có thể dễ dàng bị thằng ranh đó lừa gạt.
Đây chắc chắn là âm mưu đen tối của Trịnh Bằng Khinh!
"Trịnh Bằng Khinh quá nham hiểm, sao hắn có thể nghĩ ra được âm mưu thâm độc đến thế?" Phó Nghi Phi mạnh mẽ lên án.
Lâm Khiển ù ù cạc cạc: "Sao lại gọi là nham hiểm?"
Phó Nghi Phi: "..."
Phó Nghi Phi nghẹn lời, sau một lúc mới phẫn nộ quát: "Tao chưa giải thích được nhưng Trịnh Bằng Khinh nham hiểm đã thành định lý không cần chứng minh, cứ thoải mái dùng là được."
Lâm Khiển: "..................." Cậu rất muốn biết nếu vào phòng thi mà cái nết làm bài của Phó Nghi Phi cũng thế này thì liệu các thầy các cô có vả chết cậu ta không nhỉ?
Không ngờ Giang Đình Tuấn cũng tán thành với ý kiến của Phó Nghi Phi: "Trịnh Bằng Khinh là một thằng hèn...Không, Trịnh Bằng Khinh nó vốn đã không phải người!"
Lâm Khiển không cam lòng nhắc nhở bọn họ: "Nhưng nãy anh ấy khen tao đẹp trai."
Hứa Dao vỗ đùi: "Tao hiểu rồi, Trịnh Bằng Khinh đang sử dụng kế mê hồn! Thằng đấy muốn chúng ta buông lỏng cảnh giác, sau đó thừa dịp chúng ta không kịp trở tay hãm hại...."
Cậu chàng càng nói càng cảm thấy có lý, tự hào vì bản thân thông minh không chịu được, dùng tay vỗ vai Lâm Khiển: "A Khiển, Trịnh Bằng Khinh chắc chắn đang âm thầm chờ đợi thời cơ, chúng ta không thể mắc mưu nó."
"Có lý." Giang Đình Tuấn suy tư: "Nói không chừng Trịnh Bằng Khinh định làm chúng ta mềm lòng rồi giơ dao lên đâm một phát!"
"Nó nghĩ mình ngu chắc?" Phó Nghi Phi phỉ nhổ: "Tí nữa bọn mình phải cứng lên, tuyệt đối không thể khoan nhượng nó, cho nó biết anh em ta đếch phải thứ để cho nó dễ dàng lừa gạt."
Phan Khải Bác: "Đồng ý!"
Lâm Khiển bị đống bạn bè dọa sợ, nức nở giảng hòa: "Tao thấy chúng mày suy nghĩ nhiều rồi...."
Thực chất Trịnh Bằng Khinh chỉ bị condi tình yêu quật thôi......
Hứa Dao thấm thía thủ thỉ: "A Khiển, mày còn nhỏ mày chưa hiểu thế gian hiểm ác."
Lâm Khiển: "................." Kiếp trước tao vào đời mười mấy năm rồi, ngược lại là mày đấy Hứa Dao, giờ mày chỉ là thằng ranh chân ướt chân ráo chưa thoát ra khỏi cổng trường, xã hội đối với mày chỉ là cánh cửa tự tưởng tượng ra sau khi xem phim cung đấu.
Bọn Hứa Dao tự cho là mình đã phát hiện ra âm mưu thâm hiểm của Trịnh Bằng Khinh, túm lại với nhau mắng hắn không khác nào con tó, Giang Đình Tuấn lúc này mới nhớ ra bọn họ còn cái hẹn, vội vàng nói: "Chúng ta phải họp bàn với nhau xem lát đấm chết đám Trịnh Bằng Khinh thế nào."
Nhìn bầu không khí chẳng khác nào phi tần trong phim cung đấu, Lâm Khiển thực sự cực kỳ cạn lời.
Tuy mấy năm gần đây thỉnh thoảng cậu cũng hoài niệm thời niên thiếu ngây thơ tươi đẹp nhưng cho đến khi thực sự trở về rồi lại gặp cái lũ thiểu năng trí tuệ này, Lâm Khiển thực sự cảm thấy vô cùng hối hận.
Nhất là cái sự kiện dẫn tới xích mích hai lớp kia, Lâm Khiển:..................
Nguyên nhân của vụ việc bắt đầu trong kỳ nghỉ hè, Hứa Dao nổi hứng muốn buông thả bản thân trước khi lên lớp 12, cậu ta lên mạng đăng ký tài khoản game online đang hot, không ngờ tình cờ gặp phải Đổng Minh Ân cũng đang chơi trong cùng một quán net. Đổng Minh Ân chơi game nhiều năm, ỷ mình có kinh nghiệm cố ý chém Hứa Dao chết ngược chết xuôi không ra nổi thôn tân thủ, hại Hứa Dao tức đến mức muốn bỏ chơi.
Mà trùng hợp đúng dịp cô chị gái đang học đại học của Lâm Khiển - Thiệu Tư Giai về nhà nghỉ hè, sau khi biết chuyện cô đích thân xuất trận, đăng nhập tài khoản của Hứa Dao cày ngày cày đêm thẳng cho đến khi tiễn Đổng Minh Ân về lại thôn tân thủ.
Không chỉ vậy Thiệu Tư Giai còn thành lập cả một bang hội trong game, kéo bang mình đi hành hạ bang của Đổng Minh Ân, đánh đánh giết giết đến mức bang của cậu ta giải tán.
Đổng Minh Ân còn lâu với chịu yếu thế chạy đến tìm Hứa Dao báo thù, tuy nhiên Thiệu Tư Giai nghỉ hè xong phải đi còn Hứa Dao lại không thể nhận rằng mình chẳng phải kẻ giết Đổng Minh Ân, bảo là ảnh hưởng tới tôn nghiêm đàn ông.
Đổng Minh Ân tức nổ cả óc, trên mạng không làm gì được nên ngoài đời liên tục quấy rầy Hứa Dao, ép cậu ta online đánh giết với mình.
Hứa Dao chịu không nổi, cuối cùng đồng ý gặp mặt để đàm phán giải quyết. Đám Lâm Khiển sợ Hứa Dao bị người ta bắt nạt nên mới muốn đi chung, ngược lại Đổng Minh Ân cũng thế, hết đám Trịnh Bằng Khinh theo cùng
Nói toẹt ra là –
Game rác, hại người hại cả thanh xuân!
Tác giả có điều muốn nói: Thiệu Tư Giai theo họ mẹ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất