Trùng Sinh Rồi! Không Yêu Anh Nữa Có Được Không?
Chương 1: Trùng sinh rồi!
Mùi thuốc sát trùng sộc vào mũi cô nó khiến cho cô khó chịu, từ từ mở mắt ra Bạch Thiên Nguyệt ngơ ngác nhìn xung quanh. Đây chẳng phải là bệnh viện sao? Lẽ nào cô được cứu sống rồi hay sao? Hàng vạn câu hỏi xuất hiện trong đầu của Thiên Nguyệt. Chẳng phải cô vì tình yêu mù quáng với Dương Hạo Thần mà cố gắng tiếp cận hắn và bạch nguyệt quan của hắn là Trương Yến Như cố gắng hãm hại cô ta, bị Dương Hạo Thần biết được và bị hắn hại chết rồi sao? Chuyện này là saoo?
Trong lúc cô mơ màng với những câu hỏi của mình, thì cánh cửa phòng bệnh mở ra. Bóng dánh một người phụ nữ trung niêm bước vào, cô ngạc nhiên nhìn người trước mặt không phải đây là vú nuôi của cô đã mất vì bệnh của cô saoo? Sao bây giờ bà ấy lại xuất hiện ở đây?
Lẽ nào cô trùng sinh rồi sao?
Nhìn thấy cô đã tỉnh còn ngạc nhiên khi nhìn thấy mình bà vú lo lắng tiến đến hỏi thăm cô..
“ Tiểu thư tỉnh rồi saoo trong người cảm thấy như thế nào rồi, tiểu thư có biết tiểu thư làm bà già này lo lắng đến như nào không? “
Cô không trả lời bà, chỉ ngạc nhiên nhìn bà rồi bật khóc bởi vì cô rất nhớ bà, bà là người chăm sóc cô từ nhỏ đến lớn cho nên cô xem bà như người thân trong nhà khi bà mất cô đau lòng đến nổi đổ bệnh, bây giờ gặp lại bà cô rất vuii..
Bà thấy cô như thể không gặp bà lâu lắm rồi vậy, bà chỉ biết vỗ lưng an ủi cô
Một lúc lâu sao cô mới trực nhớ tại sao mình lại ở đây? Liền quay sang hỏi vú:
“Sao con lại ở đây thế vú”
Nghe cô hỏi vú có chút ngạc nhiên hỏi lại cô
“Cô không nhớ gì sao”
Cô lắc đầu!
“Cô đi học rồi xô xát với bạn nên 2 người bị té cầu thang ở trường, cô gái kia chỉ bị trầy sơ nhẹ thoi, còn cô thì bị nặng hơn nên phải nhập viện”
Cô gật đầu, rồi ngồi suy nghĩ không lẽ mình trùng sinh vào năm học lớp 11 đúng lúc ngã cầu thang năm đó sao? Mình thật sự trùng sinh rồi sao?
Nghĩ đến đây cô liền đi vào nhà vệ sinh, nhìn vào gương thấy khuôn mặt mình trong gương cô mới khẳng định mình trùng sinh rồi.
Nhớ kiếp trước khi té cầu thang ở trường không một ai đến thăm cô cả kể cả người anh song sinh với cô, cô nhớ trong lúc cô té anh cô không hề quan tâm đến cô sống chết ra sao mà lại đi lo cho Trương Yến Như, người gây ra bao hiểu lằm với cô khiến cô càng xa cách với mọi người hơn biến cô thành con người độc ác trong mặt mọi người.
Kiếp này cô chắc chắn sẽ tránh xa bọn họ sống một cuộc sống yên bình!!
Cô bước ra ngoài thấy vú đang gọt trái cây, cô quậy lại giường bệnh ngồi xuống nhìn ra cửa sổ rồi suy nghĩ về kiếp trước, kiếp trước khi cô nhập viện không ai đến thăm cô cả, bố mẹ cô thì bận công tác ở nước ngoài, anh cô thì bận lo cho Trương Yến Như. Chỉ có vú ở đây chăm sóc cô.
Thấy cô trầm ngâm vú liền hỏi
“Tiểu thư sao thế thấy người không khoẻ à”
Cô lắc đầu trả lời:
“Không có ạ! Con chỉ là đang cảm thấy nhớ bố mẹ thôi ạ! “
Vú nhìn cô không nói gì, bởi bà biết cô đang rất tủi thận cô nhập viện đã hơn 1 ngày mà chẳng ai đến thăm, ông bà chủ thì bận công tác, cậu chủ thì biệt tâm không thấy, bà cảm thấy đứa trẻ này thật đáng thương.
Anh trai cô là Bạch Thiên Phong là người anh sinh đôi khác trứng của cô, trước khi Trương Yến Như xuất hiện cô là bảo bối của anh trai mình nhưng từ khi cô gái đó xuất hiện thì anh không còn quan tâm cô nữa anh bỏ mặc cô để chạy theo tình yêu của mình.
Trong lúc cô mơ màng với những câu hỏi của mình, thì cánh cửa phòng bệnh mở ra. Bóng dánh một người phụ nữ trung niêm bước vào, cô ngạc nhiên nhìn người trước mặt không phải đây là vú nuôi của cô đã mất vì bệnh của cô saoo? Sao bây giờ bà ấy lại xuất hiện ở đây?
Lẽ nào cô trùng sinh rồi sao?
Nhìn thấy cô đã tỉnh còn ngạc nhiên khi nhìn thấy mình bà vú lo lắng tiến đến hỏi thăm cô..
“ Tiểu thư tỉnh rồi saoo trong người cảm thấy như thế nào rồi, tiểu thư có biết tiểu thư làm bà già này lo lắng đến như nào không? “
Cô không trả lời bà, chỉ ngạc nhiên nhìn bà rồi bật khóc bởi vì cô rất nhớ bà, bà là người chăm sóc cô từ nhỏ đến lớn cho nên cô xem bà như người thân trong nhà khi bà mất cô đau lòng đến nổi đổ bệnh, bây giờ gặp lại bà cô rất vuii..
Bà thấy cô như thể không gặp bà lâu lắm rồi vậy, bà chỉ biết vỗ lưng an ủi cô
Một lúc lâu sao cô mới trực nhớ tại sao mình lại ở đây? Liền quay sang hỏi vú:
“Sao con lại ở đây thế vú”
Nghe cô hỏi vú có chút ngạc nhiên hỏi lại cô
“Cô không nhớ gì sao”
Cô lắc đầu!
“Cô đi học rồi xô xát với bạn nên 2 người bị té cầu thang ở trường, cô gái kia chỉ bị trầy sơ nhẹ thoi, còn cô thì bị nặng hơn nên phải nhập viện”
Cô gật đầu, rồi ngồi suy nghĩ không lẽ mình trùng sinh vào năm học lớp 11 đúng lúc ngã cầu thang năm đó sao? Mình thật sự trùng sinh rồi sao?
Nghĩ đến đây cô liền đi vào nhà vệ sinh, nhìn vào gương thấy khuôn mặt mình trong gương cô mới khẳng định mình trùng sinh rồi.
Nhớ kiếp trước khi té cầu thang ở trường không một ai đến thăm cô cả kể cả người anh song sinh với cô, cô nhớ trong lúc cô té anh cô không hề quan tâm đến cô sống chết ra sao mà lại đi lo cho Trương Yến Như, người gây ra bao hiểu lằm với cô khiến cô càng xa cách với mọi người hơn biến cô thành con người độc ác trong mặt mọi người.
Kiếp này cô chắc chắn sẽ tránh xa bọn họ sống một cuộc sống yên bình!!
Cô bước ra ngoài thấy vú đang gọt trái cây, cô quậy lại giường bệnh ngồi xuống nhìn ra cửa sổ rồi suy nghĩ về kiếp trước, kiếp trước khi cô nhập viện không ai đến thăm cô cả, bố mẹ cô thì bận công tác ở nước ngoài, anh cô thì bận lo cho Trương Yến Như. Chỉ có vú ở đây chăm sóc cô.
Thấy cô trầm ngâm vú liền hỏi
“Tiểu thư sao thế thấy người không khoẻ à”
Cô lắc đầu trả lời:
“Không có ạ! Con chỉ là đang cảm thấy nhớ bố mẹ thôi ạ! “
Vú nhìn cô không nói gì, bởi bà biết cô đang rất tủi thận cô nhập viện đã hơn 1 ngày mà chẳng ai đến thăm, ông bà chủ thì bận công tác, cậu chủ thì biệt tâm không thấy, bà cảm thấy đứa trẻ này thật đáng thương.
Anh trai cô là Bạch Thiên Phong là người anh sinh đôi khác trứng của cô, trước khi Trương Yến Như xuất hiện cô là bảo bối của anh trai mình nhưng từ khi cô gái đó xuất hiện thì anh không còn quan tâm cô nữa anh bỏ mặc cô để chạy theo tình yêu của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất