Trùng Sinh Rồi! Không Yêu Anh Nữa Có Được Không?
Chương 45: Anh trai làm cô thất vọng
Sáng thứ hai cô được đưa đi làm tất cả các xét nghiệm lần cuối để hoàn thành thủ tục ra viện, sau mấy tiếng đồng hồ thì cũng được trở về phòng nghỉ ngơi đợi thủ tục hoàn thành để về
“Ôi mệt chết tôi mất thôi”
Cô vừa về đến phòng đã lăn ra giường than trời rồi.
“Cậu thay đồ đi”
“Cậu đi đâu à”
“Tớ sang anh cậu đưa chút đồ, rồi về trường hôm nay buổi sáng có tiết”
“Okkk”
Tiểu Phương rời phòng chỉ còn mình cô ngồi trên giường, hôm nay bố mẹ có chuyến công tác còn Trần Nam thì lại có tiết học quan trọng ở trường dù sao cũng là năm cuối của cậu mà. Cô ngồi suy nghĩ đột nhiên nhớ đến hắn dạo gần đây hắn không đến tìm cô nữa kể từ hôm cậu đưa cô về thì dường như hắn chẳng sang gặp cô, thoi kệ hắn đi cô có làm gì sai đâu.
Cô bước vào nhà vệ sinh thay đồ xong xuôi ra ngoài cầm điện thoại lướt wed, được một lúc thì có chút đối nên cô ra ngoài tìm gì ăn vì hôm nay là ngày cuối nên không có ai mang đồ ăn cho cô cả, mở của phòng bước ra ngoài đi dọc hành lang một chút thì cô gặp anh cô và Yến Như đang dìu hắn đi kiểm tra.
Anh cô thì không lo cho cô dù sao hôm nay cô cũng xuất viện mà chẳng hề đến đưa cô đi khám chỉ để một mình bạn thân cô đến với cô, còn bản thân anh cô lại đi lo cho một người ngoài không máu mủ, cô liếc họ một cái sau đó cũng bước ngang họ mà không quan tâm giả vờ như không nhìn thấy. Anh cô nhìn thấy cô thì nắm tay cô lại hỏi
“Em đi đâu đấy, sáng giờ Tiểu Phương có đưa em đi kiểm tra lại sức khoẻ không”
“Tôi đi đâu mặc kệ tôi, có kiểm tra sức khoẻ không cũng không liên qua tới anh”
Cô tức giận nhìn anh, chẳng thèm liếc mắt nhìn hai người kia dù là một cái.
“Em ăn nói cho đàng hoàng nha dù sao em cũng là em gái anh đó”
Anh cô tức giận nhìn cô nói:
“Đúng đó Thiên Nguyệt dù sao cũng là anh cậu mà sao cậu nói vậy được”
Cô chưa kịp lên tiếng trả lời anh cô thì cô ả Yến Như đã lên tiếng, cô khó chịu nhìn cô ta một cái sau đó quay sang nhìn hắn
“Anh lo mà quản có miệng người yêu của mình cho tốt còn không có ngày đem có miệng răng môi lẫn lộn về nhà đó”
“Còn cô cô nghĩ cô là ai mà lên tiếng ở đây, chuyện gia đình tôi liên quan gì đến cô”
Ả ta cứng họng không biết nói gì, còn hắn thì nhíu mày 'ủa gì vậy hắn ngồi không cũng dính đạn là sao?“. Cô quay sang nhìn anh cô nói
“Em ăn nói không đàng hoàng á, ai đời em gái mình đi làm kiểm tra sức khoẻ để xuất viện mà anh trai thì ở ngay trong bệnh viện thì lại đi giúp người ngoài”
Cô tức giận nói hết ra những uất ức trong lòng, anh cô nhìn cô khó xử nói
“Nhưng anh có nhờ Tiểu Phương đến đưa em đi mà”
“Ủa anh Tiểu Phương là con gái đó lỡ may trong lúc em kiểm tra xảy ra trục trặc gì thì sao một mình cậu ấy thì phải làm”
“Anhh…”
“Em quá thất vọng về anh rồi”
Nói rồi cô quay đi dùng tay gạt đi những giọt nước mắt, đi được một lúc thì gặp được Trần Nam cậu lo lắng hỏi han cô
“Nguyệt nhi em sao vậy sao lại khóc”
“Em không sao đâu ạ”
“Em đừng có sao anh, mau kể anh nghe”
“Em vừa mới cải nhau với anh em xong”
“Lí do vì sao”
“Emmm…”
Cô đang muốn kể cho cậu nghe nhưng bỗng vang lên tiếng ‘ọt…ọt’ cô xấu hổ ôm bụng nhăn mặt nhìn cậu.
“Đói rồi sao”
“Dạ”
“Sáng giờ em đã ăn gì chưa”
“Vẫn chưa ạ”
Cậu nhăn mặt nhìn cô cái bà nhỏ này từ sáng đến giờ sao không chịu ăn uống gì, công sức cả tuần nay dỗ béo của cậu đấy nếu lỡ xuống cân thì sao không được rồi. Nghĩ vậy cậu nắm tay cô lôi xuống căn tin bệnh viện
“Anh kéo em đi đâu đấy”
“Đi ănn”
Cô nghe cậu nói cũng im lặng để cậu kéo tay cô đi, đến căn tin cậu không để coi gọi món mà một mình gọi hết, cậu lo cô sẽ gọi những món không đảm bảo sức khoẻ của cô.
“Rồi giờ kể cho anh nghe được không?”
“Chuyện gì ạ”
Cô vừa ăn vừa hỏi ngược lại cậu, cậu bất lực nhìn bà nhỏ não cá vàng này.
“Tại sao em lại cải nhau với anh em và lí do tại sao từ sáng giờ em không ăn uống gì”
“Àaaa lúc sáng bác sĩ không cho e ăn gì để lấy máu xét nghiệm, sau đó em cũng quên mất chuyện ăn uống luôn hì hì”
Nói xong cô lại cười hì hì với cậu, cậu muốn giận lắm nhưng khi nhìn thấy gương mặt này của cô thì lại thôi.
“Còn chuyện tại sao em lại giận anh em”
“Là vậy nè…”
Cô buông đũa xuống uất ức kể cho cậu nghe về cậu chuyện vừa nảy.
“Em ức lắm á dù dì cũng là anh ruột em sao lại đối xử với người ngoài còn hơn em thế”
Sau khi kể một lèo thì cô ngồi khoanh tay trước ngực gương mặt lộ vẻ uất ức dữ lắm, cậu bất lực nhìn cô…trong trường họp này cậu cũng không thể làm gì được cả vì cậu cũng chỉ là người ngoài mà thoii
“Em ăn lẹ đi nè còn lên phòng xắp sếp đồ đạc nè”
“Dạ anh”
Cô cấm đầu cấm cổ ăn uống, nó say cô lại sinh ra lười
“Nam anh cổng em lên được không chứ em đi không nổi nữa đâu”
Cậu bất lực nhìn cô sau đó tính tiền, sau đó cũng nhanh chống công cô trở về nhà. Đến phòng cô thì nhìn thấy anh cô và hắn, cô phớt lờ hai người họ mở của bước vào trong, cô thì ngồi nghĩ trên giường còn cậu thì thu dọn đồ đạt cho cô.
“Ôi mệt chết tôi mất thôi”
Cô vừa về đến phòng đã lăn ra giường than trời rồi.
“Cậu thay đồ đi”
“Cậu đi đâu à”
“Tớ sang anh cậu đưa chút đồ, rồi về trường hôm nay buổi sáng có tiết”
“Okkk”
Tiểu Phương rời phòng chỉ còn mình cô ngồi trên giường, hôm nay bố mẹ có chuyến công tác còn Trần Nam thì lại có tiết học quan trọng ở trường dù sao cũng là năm cuối của cậu mà. Cô ngồi suy nghĩ đột nhiên nhớ đến hắn dạo gần đây hắn không đến tìm cô nữa kể từ hôm cậu đưa cô về thì dường như hắn chẳng sang gặp cô, thoi kệ hắn đi cô có làm gì sai đâu.
Cô bước vào nhà vệ sinh thay đồ xong xuôi ra ngoài cầm điện thoại lướt wed, được một lúc thì có chút đối nên cô ra ngoài tìm gì ăn vì hôm nay là ngày cuối nên không có ai mang đồ ăn cho cô cả, mở của phòng bước ra ngoài đi dọc hành lang một chút thì cô gặp anh cô và Yến Như đang dìu hắn đi kiểm tra.
Anh cô thì không lo cho cô dù sao hôm nay cô cũng xuất viện mà chẳng hề đến đưa cô đi khám chỉ để một mình bạn thân cô đến với cô, còn bản thân anh cô lại đi lo cho một người ngoài không máu mủ, cô liếc họ một cái sau đó cũng bước ngang họ mà không quan tâm giả vờ như không nhìn thấy. Anh cô nhìn thấy cô thì nắm tay cô lại hỏi
“Em đi đâu đấy, sáng giờ Tiểu Phương có đưa em đi kiểm tra lại sức khoẻ không”
“Tôi đi đâu mặc kệ tôi, có kiểm tra sức khoẻ không cũng không liên qua tới anh”
Cô tức giận nhìn anh, chẳng thèm liếc mắt nhìn hai người kia dù là một cái.
“Em ăn nói cho đàng hoàng nha dù sao em cũng là em gái anh đó”
Anh cô tức giận nhìn cô nói:
“Đúng đó Thiên Nguyệt dù sao cũng là anh cậu mà sao cậu nói vậy được”
Cô chưa kịp lên tiếng trả lời anh cô thì cô ả Yến Như đã lên tiếng, cô khó chịu nhìn cô ta một cái sau đó quay sang nhìn hắn
“Anh lo mà quản có miệng người yêu của mình cho tốt còn không có ngày đem có miệng răng môi lẫn lộn về nhà đó”
“Còn cô cô nghĩ cô là ai mà lên tiếng ở đây, chuyện gia đình tôi liên quan gì đến cô”
Ả ta cứng họng không biết nói gì, còn hắn thì nhíu mày 'ủa gì vậy hắn ngồi không cũng dính đạn là sao?“. Cô quay sang nhìn anh cô nói
“Em ăn nói không đàng hoàng á, ai đời em gái mình đi làm kiểm tra sức khoẻ để xuất viện mà anh trai thì ở ngay trong bệnh viện thì lại đi giúp người ngoài”
Cô tức giận nói hết ra những uất ức trong lòng, anh cô nhìn cô khó xử nói
“Nhưng anh có nhờ Tiểu Phương đến đưa em đi mà”
“Ủa anh Tiểu Phương là con gái đó lỡ may trong lúc em kiểm tra xảy ra trục trặc gì thì sao một mình cậu ấy thì phải làm”
“Anhh…”
“Em quá thất vọng về anh rồi”
Nói rồi cô quay đi dùng tay gạt đi những giọt nước mắt, đi được một lúc thì gặp được Trần Nam cậu lo lắng hỏi han cô
“Nguyệt nhi em sao vậy sao lại khóc”
“Em không sao đâu ạ”
“Em đừng có sao anh, mau kể anh nghe”
“Em vừa mới cải nhau với anh em xong”
“Lí do vì sao”
“Emmm…”
Cô đang muốn kể cho cậu nghe nhưng bỗng vang lên tiếng ‘ọt…ọt’ cô xấu hổ ôm bụng nhăn mặt nhìn cậu.
“Đói rồi sao”
“Dạ”
“Sáng giờ em đã ăn gì chưa”
“Vẫn chưa ạ”
Cậu nhăn mặt nhìn cô cái bà nhỏ này từ sáng đến giờ sao không chịu ăn uống gì, công sức cả tuần nay dỗ béo của cậu đấy nếu lỡ xuống cân thì sao không được rồi. Nghĩ vậy cậu nắm tay cô lôi xuống căn tin bệnh viện
“Anh kéo em đi đâu đấy”
“Đi ănn”
Cô nghe cậu nói cũng im lặng để cậu kéo tay cô đi, đến căn tin cậu không để coi gọi món mà một mình gọi hết, cậu lo cô sẽ gọi những món không đảm bảo sức khoẻ của cô.
“Rồi giờ kể cho anh nghe được không?”
“Chuyện gì ạ”
Cô vừa ăn vừa hỏi ngược lại cậu, cậu bất lực nhìn bà nhỏ não cá vàng này.
“Tại sao em lại cải nhau với anh em và lí do tại sao từ sáng giờ em không ăn uống gì”
“Àaaa lúc sáng bác sĩ không cho e ăn gì để lấy máu xét nghiệm, sau đó em cũng quên mất chuyện ăn uống luôn hì hì”
Nói xong cô lại cười hì hì với cậu, cậu muốn giận lắm nhưng khi nhìn thấy gương mặt này của cô thì lại thôi.
“Còn chuyện tại sao em lại giận anh em”
“Là vậy nè…”
Cô buông đũa xuống uất ức kể cho cậu nghe về cậu chuyện vừa nảy.
“Em ức lắm á dù dì cũng là anh ruột em sao lại đối xử với người ngoài còn hơn em thế”
Sau khi kể một lèo thì cô ngồi khoanh tay trước ngực gương mặt lộ vẻ uất ức dữ lắm, cậu bất lực nhìn cô…trong trường họp này cậu cũng không thể làm gì được cả vì cậu cũng chỉ là người ngoài mà thoii
“Em ăn lẹ đi nè còn lên phòng xắp sếp đồ đạc nè”
“Dạ anh”
Cô cấm đầu cấm cổ ăn uống, nó say cô lại sinh ra lười
“Nam anh cổng em lên được không chứ em đi không nổi nữa đâu”
Cậu bất lực nhìn cô sau đó tính tiền, sau đó cũng nhanh chống công cô trở về nhà. Đến phòng cô thì nhìn thấy anh cô và hắn, cô phớt lờ hai người họ mở của bước vào trong, cô thì ngồi nghĩ trên giường còn cậu thì thu dọn đồ đạt cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất