Trùng Sinh Rồi! Không Yêu Anh Nữa Có Được Không?

Chương 57: Có lại kí ức

Trước Sau
Cô được chuyển sang phòng chăm sóc, do thuốc mê vẫn chưa tan nên cô vẫn trong trạng thái hôn mê. Mọi người vào thăm cô, cậu nhìn thấy dáng vẻ nằm im trên giường bệnh cô trái tim bỗng dưng co thắt lại giống như có ai đang bóp chặt nó vậy.

Mấy tiếng đồng hồ trôi qua thuốc mê cũng đã tan hết cô cũng tỉnh dậy, mùi thuốc sát trùng quen thuộc khung cảnh mà cô không bao giờ muốn thấy lại một lần nữa xuất hiện, cô nhìn xung cảm thấy chán nản cô không nhớ rõ vì sao mình lại ở đây, bỗng một cơn đau đầu ập đến cô ôm lấy đầu mình mà kêu đâu

“Aaaaaaa…đau…đau quá…đau đầu quá”

Trần Nam đi mua đồ ăn để hờ khi cô tỉnh dậy thì có thể ăn liền, mua xong vừa bước đến cửa phòng thì nghe tiếng hét của cô, cậu nhanh chống mở cửa bước vào quăng luôn bịch thức ăn sang một bên chạy đên bên cô

“Nguyệt em sao vậy, Nguyệt em đừng làm anh sợ nha…bác sĩ…bác sĩ”

Cậu nhìn thấy cô ôm lấy đầu không ngừng kêu đau thì hốt hoảng ôm lấy cô liên tục gọi tên cô, một tay cậu ôm cô một tay nhấn nút khẩn cấp ở đầu giường.

“Nam em đau…đau đầu quá”

Cô ôm lấy đầu gọi tên cậu, những hình ảnh về việc cô trùng sinh…những việc mà hắn và Yến Như làm với cô…điều một lần nữa xuất hiện những hình ảnh đó xuất hiện ngày càng nhiều càng nhanh đến mức cô không thể nào chịu đựng được nữa ngất đi trong vòng tay của cậu.

Nhìn thấy cô đau đơn sau đó ngất đi lòng cậu nóng như bị lửa đốt, để cô xuống giường cậu nhanh chóng chạy ra cửa hét lớn

“Bác sĩ…bác sĩ đâu rồi”

Gọi mãi nhưng không thấy bác sĩ nào đến cậu bất lực, chợt nhớ ra gì đó cậu vội cầm điện thoại gọi đi

- “alo mẹ…Nguyệt tỉnh rồi nhưng lại ngất đi rồi mẹ mau đến đây đi lẹ lênn”

Cậu không đợi mẹ cậu phản hồi liền ném điện thoại sang một góc chạy đến bên cạnh giường nắm chặt tay cô.

“Nguyệt em đừng có bị làm sao nha”

Cậu khóc…thật sự cậu đã khóc, giọt nước mắt trong trẻo rơi xuống tay cô, cậu cứ ngồi như thế đến khi mẹ cậu đến

“Nam có chuyện gì mà…con lại gấp gáp …như thế”

Giọng mẹ cậu nhỏ dần khi thấy cậu đang quỳ gói ở nền gạch lạnh, tay thì nắm chặt lấy tay cô mà khóc, lần đầu bà nhìn thấy con trai bà khóc thật sự không ngờ bây giờ lại khóc vì một người con gái.

“Mẹ…mẹ đến rồi mau mau đến xem cho cô ấy đi”

“Con bé bị làm sao?”



“Khi nảy cô ấy tỉnh lại nhưng lại liên tục ôm đầu kêu đau sau đó lại ngất đi”

“Được rồi con ra ngoài đi mẹ khám cho con bé”

“Dạ vâng”

Cậu nghe lời mẹ cậu đi ra ngoài, trong lòng cậu cứ mãi không yên nên cứ đi đi lại lại trước cửa phòng mãi

“Ủa Nam sao con không vào trong mà cứ đi qua đi lại ở đây thế”

Cậu giật mình, ngước đầu lên nhìn là bố mẹ cô đến thăm cô cậu dừng lại bước đi của mình

“Dạ con thưa hai bác, mẹ con đang khám cho Nguyệt trong đấy”

“Con bí bị làm sao à”

Mẹ cô nghe cậu nói mà lo lắng hỏi

“Dạ lúc nãy em ấy tỉnh lại nhưng sau đó lại ngất đi nên con gọi mẹ con đến khám xem sau”

“Con bé tỉnh rồi sao”

“Dạ”

Bố mẹ cô nghe tin cô tỉnh dậy thì mừng không thôi, cánh cửa bật mở mẹ cậu bước ra

“Chị con bé sau rồi ạ”

Mẹ cô nhìn thấy mẹ cậu bước ra liền đi tới hỏi thăm

“Con bé không sao đâu, do thuốc mê hết tác dụng với lại do khi ngã đã bị va đạp ở đầu nên khi tỉnh lại sẽ bị đau đầu là chuyện bình thường”

“Cảm ơn chị rất nhiều”

“Có gì đâu mà cảm ơn không biết chuyện nên làm thôi”



Mẹ cậu rời đi, mọi người vào trong nhìn thấy cô đang nằm ở giường bệnh hơi thở đều đặn trong lòng cậu cũng yên tâm hơn phần nào.

“Thôi bọn ta đến rồi con cũng về nghỉ ngơi đi mai lại đến”

Nhìn thấy cậu mệt mỏi vì chăm sóc cho cô cả buổi nên bố cô kêu cậu về

“Dạ vậy hai bác chắm sóc cho cô ấy hộ cháu chiều cháu lại vào ạ”

Cậu nói xong thì nhìn cô một cái nữa mới yên tâm rời đi, bố mẹ cô cũng bất lực với độ cứng đầu của cậu nên cũng đành thôi.

Sáng hôm sau, ngoài trời những chú chim thay phiên nhau hót, ánh năng thay phiên nhau len lõi vào những phiến lá chíu rội vào khung cửa sổ, trên giường bên có một cô gái với ngũ quan tinh xảo xinh đẹp động lòng người đang ngủ say, bên cạnh giường còn có một chàng trai đang gói đầu lên tay mà ngủ, bàn tay chàng trai cứ nắm lấy bàn tay cô gái không buông.

Cô từ từ mở mắt ra cảm nhận được ánh sáng của nắng đang rọi vào mắt mình cô khẽ nhíu mày, dưới tay thì cảm nhận được sức nặng gì đó, cô quay đầu sang nhìn là cậu đang ngồi ngủ cạnh giường cô. Cô nhẹ nhàng rút tay mình ra sau đó bước xuống giường đi vào nhà vệ sinh.

Cậu đang ngủ thì dường như cảm nhận được sự mất mác gì đó liền bật dậy không thấy cô đâu liền hoảng hốt

“Nguyệt…Nguyệt em đâu rồi”

Cậu chạy lại phía của sổ nhìn xuống dưới tìm kiếm nhưng không thấy bỗng có tiếng nói vang lên

“Anh Nam làm gì mà sáng sớm anh hét tên em dữ vậy”

Cô đi từ nhà vệ sinh đi ra, cậu nhìn thấy cô liền chạy đến ôm cô vào lòng, cậu sợ cô biến mất. Dường như cảm nhận được sự bất an của cậu cô cũng đưa tay lên lưng cậu mà vuốt ve vổ về.

“Không sao…không sao…em vẫn ở đây”

Sau một lúc cô phải ngồi để dỗ dành cậu thì cậu cũng trở lại bình thường.

“Em đóii”

Cô trưng bộ mặt đáng yêu ra nhìn cậu tay liên tục xoa bụng.

“Chờ anh một chút anh đi mua đồ ăn sáng cho em”

“Vâng”

Cậu vừa rời đi, sắc mặt cô liền thay đổi ánh mắt trở nên sắc lạnh, toàn bộ kí ức kiếp này lần kiếp trước cô đã nhớ lại toàn bộ, hiện tại cô chỉ muốn trả thù đôi cẩu nam nữ kia mà thôi, hai người bọn họ chắc chắn sẽ không yên với cô đâu những chuyện họ làm với cô từ kiếp trước lẫn kiếp này chắc chắn sẽ phải trả giá.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau