Trùng Sinh Rồi! Không Yêu Anh Nữa Có Được Không?
Chương 86
“Nguyệt Nhi…Nguyệt Nhi…”
Cậu lo lắng ôm lấy cô vội chạy xuống phòng cấp cứu, anh cô và Tiểu Phương ở lại giải quyết Yến Như.
“TRƯƠNG YẾN NHƯ…cô nghĩ cô là ai mà dám đụng đến Thiên Nguyệt hả”
Tiểu Phương tức giận đi đến bên cạnh Yến Như dồn ép cô ta vào lang can sau đó ‘chát’ một tiếng tát giòn tan vang lên. Cô ta ôm mặt tỏ vẻ đang thương nhìn về phía Thiên Phong, nhưng cô ta chỉ nhận lại được chính là ánh mắt ghét bỏ của anh mà thôi. Cô ta muốn phản kháng thì lập tức bị ăn tát từ Tiểu Phương nên cũng chẳng dám phản kháng nữa, Tiểu Phương dùng tay bóp cổ ta đẩy cô ta ra phía ngoài sân thượng, do lan cang chỉ ngang hong của cô ta nên nữa thân trên của cô ta chơi vơi giữa không gian còn phần dưới bị cản lại bởi lan cang, cô ta hoảng sợ hai tay nắm chặt lấy tay Tiểu Phương.
“Thả…tôi…ra…”
“Sao bây giờ cô đã hiểu được cảm giác của bạn tôi chưa”
“Thả…thả…ra”
“Tôi nói cho cô biết đây chỉ là cảnh cáo lần sau cô còn đụng đến bạn tôi thì tôi thề cái mạng này của cô đến xương cũng không còn đâu, à hiện tại cậu ấy sức khỏe còn yếu nên tha cô, đợi khi cậu ấy khoẻ lại cậu ấy sẽ tìm cô tính sổ.”
Tiểu Phương hiểu rất rõ tính cô một khi có thù tất báo, chỉ là không biết lần này cô trả thù theo cách nào thôi. Lực tay của Tiểu Phương ngày cang mạnh như muốn bóp ch*t cô ta vậy, anh cô thấy tình hình không ổn nên lên tiếng
“Phương hay thoi đi em, cô ta sắp ngạt chết rồi, xảy ra án mạng sẽ không hay”
“Anh xót sao, à em quên mất có một thời gian anh thích cô ta nhỉ”
“Không phải thế, anh chỉ sợ nếu cô ta chết thì không hay cho em thôi”
“Tuỳ anh…”
Tiểu Phương nói xong thì bỏ tay ra, quay lưng lại bước đi đến cửa
“Đây là lời cảnh cái cho cô, khi nào Nguyệt khoẻ lại lúc đó cô nên chuẩn bị tâm lý đi là vừaaaa”
Nói xong Tiểu Phương bỏ đi, anh cô thấy vậy vội chạy theo dỗ dành vì anh biết cô ghệ nhỏ của anh đang giận rồi. Vì sao hai người không vội vàng xuống với cô ư? Vì họ biết bên cạnh cô có cậu, hai người tin tưởng cậu nên mới an tâm ở lại giải quyết chuyện ở đây.
Yến Như ngồi bệt xuống đất ánh mắt hoảng sợ, sau một lúc lại chuyển sang tức giận hai tay cào dưới nền sau đó cuộn lại thành nấm đấm.
“Thiên Nguyệt, Tiểu Phương hai người sẽ phải trả giá vì đã cướp mất mọi thứ của tôi”
Quay lại với cô, sau khi bế cô chạy xuống tầng cậu vội vàng đưa cô vào phòng cấp cứu, lúc nhìn thấy cô đang bị Yến Như bóp cổ và khi cảm nhận được ý thức của cô khi dần mất đi trái tim cậu như bị ai bóp nghẹn lại đau nhói vô cùng.
Bên ngoài phòng cấp cứu mọi người hay tin điều có mặt đông đủ, mẹ cậu chính là người cấp cứu cho cô bên trong kia, ba cô và ba cậu đang bàn chuyện làm ăn ở công ty sau khi nghe tin thì cũng tức tốc chạy đến, mẹ cô thì ở nhà chuẩn bị đồ ăn mang vào cho cô sau khi nghe tin bà khóc bù lu bù loa chạy đến.
“Chuyện này là sao, chẳng phải hôm qua con bé đã khoẻ lại rồi sao bây giờ lại vào cấp cứu nữa rồi”
Ba cô lo lắng hỏi, mẹ cô thì ngồi thụp trên ghế mà khóc. Con gái bà sao mà khổ sở quá vậy nè vừa trải qua một dụ hoảng loạn bây giờ thì phải vào cấp cứu.
Cậu im lặng nhớ lại, sáng hôm nay cậu có chuyện ở trường nên phải đến trường giải quyết để cô ở lại một mình, vốn nghỉ sẽ giải quyết mau chống vào với cô nhưng mà công việc bị kéo dài do gặp một chút trục trặc mãi đến gần trưa mới xong, lúc chuẩn bị vào với cô thì gặp hai người anh cô và Tiểu Phương nên ba người mới đi chung với nhau.
Lúc mở cửa bước vào cả ba chẳng thấy ai cả căn phong tróng vắng không một bóng người, ba người tưởng mẹ cậu đã đến đón cô đi kiểm tra thì cũng an tâm, nhưng cánh cửa bật mở mẹ cậu bước vào bà lên tiếng
“Ủa Tiểu Nguyệt đâu, mau bảo con bé ra mẹ đưa đi kiểm tra nè”
“Ủa không phải mẹ đã đưa em ấy đi rồi sao”
“Không, sáng giờ mẹ có chút việc bên phòng mổ nên bây giờ mới đến nè…mà sao thế con bé đâu rồi”
“Bọn con không biết lúc đến đã không thấy ai rồi tưởng mẹ đưa em ấy đi nên mới không hỏi”
“Không có…mẹ không đưa con bé đi”
“Thôi xong rồi…lại có chuyện rồi”
Mọi người bắt đầu lo lắng, chia ra mạnh ai nấy chạy đi tìm nhưng tìm mãi vẫn không tìm ra được cả ba chạy khắp bệnh viện, cậu còn huy động của lực lượng bảo vệ của bệnh viện để tìm kiếm nhưng không thấy bóng dáng cô đâu.
“Sao rồi…có thấy không?”
Cả ba gặp nhau ở trước phòng bệnh của cô, ba người ai cũng lắc đầu
“Còn một nơi vẫn chưa tìm mà thoii”
“Là…sân thượng”
“Ùm…”
Cả ba nhìn nhau sau đó gật đầu chẳng ai nói với ai thêm gì liền chạy đi, khi họ lên đến sân thượng thì vừa hay gặp được cảnh tượng đó, cảnh tượng mà cô bị đè dưới nên lạnh và bị bóp cổ đến ngạt.
Cậu tự trách bản thân mình rất nhiều, tại sao hết lần này đến lần khác cậu lại chẳng bảo vệ được cô cơ chứ, cô suy sụp dựa vào tường nếu như mà sáng nay cậu không để cô ở lại một mình thì có lẽ bây giờ cô không nằm trong căn phòng cấp cứu đó rồi.
Anh cô kể lại toàn bộ cậu chuyện cho ba cô nghe, nghe xong thì ông tức giận vô cùng, ông muốn trả thù cho con gái ông nhưng bị ba cậu ngăn lại
“Chuyện của bọn trẻ thì để bọn trẻ tự giải quyết đi, tôi tin con bé khi tỉnh lại sẽ có quyết định của mình, ông yên tâm vợ tôi ở trong đó cô ấy sẽ không để con bé có chuyện gì đâu”
“Nhưng mà tôi tức quá”
“Nghe tôi đi”
“Haizz thôi nghe ông vậy chuyện tụi nhỏ để tụi nhỏ tự lo”
Cậu lo lắng ôm lấy cô vội chạy xuống phòng cấp cứu, anh cô và Tiểu Phương ở lại giải quyết Yến Như.
“TRƯƠNG YẾN NHƯ…cô nghĩ cô là ai mà dám đụng đến Thiên Nguyệt hả”
Tiểu Phương tức giận đi đến bên cạnh Yến Như dồn ép cô ta vào lang can sau đó ‘chát’ một tiếng tát giòn tan vang lên. Cô ta ôm mặt tỏ vẻ đang thương nhìn về phía Thiên Phong, nhưng cô ta chỉ nhận lại được chính là ánh mắt ghét bỏ của anh mà thôi. Cô ta muốn phản kháng thì lập tức bị ăn tát từ Tiểu Phương nên cũng chẳng dám phản kháng nữa, Tiểu Phương dùng tay bóp cổ ta đẩy cô ta ra phía ngoài sân thượng, do lan cang chỉ ngang hong của cô ta nên nữa thân trên của cô ta chơi vơi giữa không gian còn phần dưới bị cản lại bởi lan cang, cô ta hoảng sợ hai tay nắm chặt lấy tay Tiểu Phương.
“Thả…tôi…ra…”
“Sao bây giờ cô đã hiểu được cảm giác của bạn tôi chưa”
“Thả…thả…ra”
“Tôi nói cho cô biết đây chỉ là cảnh cáo lần sau cô còn đụng đến bạn tôi thì tôi thề cái mạng này của cô đến xương cũng không còn đâu, à hiện tại cậu ấy sức khỏe còn yếu nên tha cô, đợi khi cậu ấy khoẻ lại cậu ấy sẽ tìm cô tính sổ.”
Tiểu Phương hiểu rất rõ tính cô một khi có thù tất báo, chỉ là không biết lần này cô trả thù theo cách nào thôi. Lực tay của Tiểu Phương ngày cang mạnh như muốn bóp ch*t cô ta vậy, anh cô thấy tình hình không ổn nên lên tiếng
“Phương hay thoi đi em, cô ta sắp ngạt chết rồi, xảy ra án mạng sẽ không hay”
“Anh xót sao, à em quên mất có một thời gian anh thích cô ta nhỉ”
“Không phải thế, anh chỉ sợ nếu cô ta chết thì không hay cho em thôi”
“Tuỳ anh…”
Tiểu Phương nói xong thì bỏ tay ra, quay lưng lại bước đi đến cửa
“Đây là lời cảnh cái cho cô, khi nào Nguyệt khoẻ lại lúc đó cô nên chuẩn bị tâm lý đi là vừaaaa”
Nói xong Tiểu Phương bỏ đi, anh cô thấy vậy vội chạy theo dỗ dành vì anh biết cô ghệ nhỏ của anh đang giận rồi. Vì sao hai người không vội vàng xuống với cô ư? Vì họ biết bên cạnh cô có cậu, hai người tin tưởng cậu nên mới an tâm ở lại giải quyết chuyện ở đây.
Yến Như ngồi bệt xuống đất ánh mắt hoảng sợ, sau một lúc lại chuyển sang tức giận hai tay cào dưới nền sau đó cuộn lại thành nấm đấm.
“Thiên Nguyệt, Tiểu Phương hai người sẽ phải trả giá vì đã cướp mất mọi thứ của tôi”
Quay lại với cô, sau khi bế cô chạy xuống tầng cậu vội vàng đưa cô vào phòng cấp cứu, lúc nhìn thấy cô đang bị Yến Như bóp cổ và khi cảm nhận được ý thức của cô khi dần mất đi trái tim cậu như bị ai bóp nghẹn lại đau nhói vô cùng.
Bên ngoài phòng cấp cứu mọi người hay tin điều có mặt đông đủ, mẹ cậu chính là người cấp cứu cho cô bên trong kia, ba cô và ba cậu đang bàn chuyện làm ăn ở công ty sau khi nghe tin thì cũng tức tốc chạy đến, mẹ cô thì ở nhà chuẩn bị đồ ăn mang vào cho cô sau khi nghe tin bà khóc bù lu bù loa chạy đến.
“Chuyện này là sao, chẳng phải hôm qua con bé đã khoẻ lại rồi sao bây giờ lại vào cấp cứu nữa rồi”
Ba cô lo lắng hỏi, mẹ cô thì ngồi thụp trên ghế mà khóc. Con gái bà sao mà khổ sở quá vậy nè vừa trải qua một dụ hoảng loạn bây giờ thì phải vào cấp cứu.
Cậu im lặng nhớ lại, sáng hôm nay cậu có chuyện ở trường nên phải đến trường giải quyết để cô ở lại một mình, vốn nghỉ sẽ giải quyết mau chống vào với cô nhưng mà công việc bị kéo dài do gặp một chút trục trặc mãi đến gần trưa mới xong, lúc chuẩn bị vào với cô thì gặp hai người anh cô và Tiểu Phương nên ba người mới đi chung với nhau.
Lúc mở cửa bước vào cả ba chẳng thấy ai cả căn phong tróng vắng không một bóng người, ba người tưởng mẹ cậu đã đến đón cô đi kiểm tra thì cũng an tâm, nhưng cánh cửa bật mở mẹ cậu bước vào bà lên tiếng
“Ủa Tiểu Nguyệt đâu, mau bảo con bé ra mẹ đưa đi kiểm tra nè”
“Ủa không phải mẹ đã đưa em ấy đi rồi sao”
“Không, sáng giờ mẹ có chút việc bên phòng mổ nên bây giờ mới đến nè…mà sao thế con bé đâu rồi”
“Bọn con không biết lúc đến đã không thấy ai rồi tưởng mẹ đưa em ấy đi nên mới không hỏi”
“Không có…mẹ không đưa con bé đi”
“Thôi xong rồi…lại có chuyện rồi”
Mọi người bắt đầu lo lắng, chia ra mạnh ai nấy chạy đi tìm nhưng tìm mãi vẫn không tìm ra được cả ba chạy khắp bệnh viện, cậu còn huy động của lực lượng bảo vệ của bệnh viện để tìm kiếm nhưng không thấy bóng dáng cô đâu.
“Sao rồi…có thấy không?”
Cả ba gặp nhau ở trước phòng bệnh của cô, ba người ai cũng lắc đầu
“Còn một nơi vẫn chưa tìm mà thoii”
“Là…sân thượng”
“Ùm…”
Cả ba nhìn nhau sau đó gật đầu chẳng ai nói với ai thêm gì liền chạy đi, khi họ lên đến sân thượng thì vừa hay gặp được cảnh tượng đó, cảnh tượng mà cô bị đè dưới nên lạnh và bị bóp cổ đến ngạt.
Cậu tự trách bản thân mình rất nhiều, tại sao hết lần này đến lần khác cậu lại chẳng bảo vệ được cô cơ chứ, cô suy sụp dựa vào tường nếu như mà sáng nay cậu không để cô ở lại một mình thì có lẽ bây giờ cô không nằm trong căn phòng cấp cứu đó rồi.
Anh cô kể lại toàn bộ cậu chuyện cho ba cô nghe, nghe xong thì ông tức giận vô cùng, ông muốn trả thù cho con gái ông nhưng bị ba cậu ngăn lại
“Chuyện của bọn trẻ thì để bọn trẻ tự giải quyết đi, tôi tin con bé khi tỉnh lại sẽ có quyết định của mình, ông yên tâm vợ tôi ở trong đó cô ấy sẽ không để con bé có chuyện gì đâu”
“Nhưng mà tôi tức quá”
“Nghe tôi đi”
“Haizz thôi nghe ông vậy chuyện tụi nhỏ để tụi nhỏ tự lo”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất