Trùng Sinh: Ta Vinh Hoa Phú Quý
Chương 16
"Ừ, thế thì sao nào, ngươi có thể làm gì được ta?"
Có lẽ bị phản ứng hết sức bình tĩnh của Lăng Sở khiêu khích, Giả Nguyên Lăng mặc kệ trong miệng toàn máu, khó khăn nói ra thành tiếng.
"Cuối cùng cũng chịu nhận?" Lăng Sở nói, hai tay chắp phía sau lưng hung hăng nhìn chằm chằm Giả Nguyên Lăng.
Giả Nguyên Lăng cười, trong miệng toàn là m.áu trông rất kinh tởm. Hắn cười chế nhạo :"Ngươi nghĩ chỉ bằng lời nói của bọn chúng là có thể kết tội ta rồi sao?"
"Sao lại không? Đừng quên người đang quỳ dưới đất là ngươi." Lăng Sở lạnh lùng nói.
"Khụ, ha ha ha..." Giả Nguyên Lăng phun ra một ngụm m.áu. Hắn nhìn Lăng Sở, ánh nhìn đầy nhạo báng :"Ngươi thật sự nghĩ chỉ cần Tào Nhất hắn là đủ tiêu diệt Giả gia ta sao? Ngươi đừng có mà mơ!"
"Thiếu gia!" Người quản gia nhà họ Giả hét lên trước khi những người khác kịp phản ứng. Hắn vô cùng sợ hãi, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
"Sao ngươi dám hét lên vơi ta!" Giả Nguyên Lăng đột nhiên quay đầu, trừng mắt nhìn quản gia. Hắn tức giận nói :"Ngươi là đồ vô dụng, chủ nhân bị đánh cũng không biết đứng ra bảo vệ! Đợi cha nuôi của ta tới, ông ấy nhất định sẽ lột da ngươi cho chó ăn!"
"Nguyên Lăng!" Ngay cả Phương Duệ phu nhân cũng bị lời nói của hắn doạ sợ. Để che đậy lời nói của hắn, bà liền vội vàng trách mắng :"Con đang nói nhảm cái gì vậy?"
Tào Nhất ngồi ở trước toạ, sắc mặt trở nên tối sầm. Hắn nhìn Giả phu nhân, sự lạnh lẽo trong mắt như cơn gió lạnh làm đông cứng toàn bộ mạch m.áu.
"Cha nuôi? Ngươi lại dám coi Trương tướng quân là cha đỡ đầu ư?" Lăng Sở nói.
"Bất ngờ không? Ta là thấy ngươi đáng thương, cho nên mới để ngươi đi bên cạnh. Ngươi thực sự nghĩ rằng ngươi xuất chúng đến thế à? Ngươi chỉ là một thằng nhãi mồ côi, thấp hèn! M* nó! Lăng gia các ngươi đáng nhẽ ra nên biết vị trí của mình ở đâu! Dám cản đường Giả gia? Sao ngươi dám kết tội ta? Đừng có mơ mộng hão huyền nữa!" Giả Nguyên Lăng cáu kỉnh hét lên.
Mọi người có mặt ở nha môn bấy giờ đều bị lời nói của Giả Nguyên Lăng làm cho bất ngờ. Những người bên ngoài bắt đầu bàn tán về chuyện đó.
Lăng Sở tràn ngập phẫn nộ, trong lòng thực sự muốn cười.
Bởi vì hắn sớm đã nhìn thấy nhị thúc đến, bên cạnh còn có thêm một người đàn ông mặc quân phục. Họ đang đi ở trong đám đông, rất nhanh sẽ đi đến đây.
Thời gian đúng là quá tuyệt vời. Trước khi hắn kịp nghĩ ra kế sách tiêu diệt Giả gia thì Giả Nguyên Lăng đã tự mình đưa Giả gia vào bờ vực của sụp đổ.
"Xem ra những gì ta đoán ngay từ đầu đã đúng. Hoá ra Giả gia lại coi thường vương quyền như thế là vì có Trương tướng quân bảo vệ. Giả Nguyên Lăng, chỉ cần Vương triều Đại Việt của chúng ta còn, không ai có thể chống lại vương pháp, trừ phi kẻ đó muốn tạo phản!"
Người đàn ông trạc tuổi trung niên, chân chuẩn bị bước vào trong phòng xử án, nghe thấy những lời Lăng Sở vừa nói, bước chân lập tức ngưng lại. Sắc mặt có chút thay đổi.
Giả Nguyên Lăng sắc mặt cũng thay đổi. Hắn nhìn chằm chằm vào Lăng Sở một lúc lâu.
"Ta đoán hắn sẽ tới giết tất cả chúng ta, hoặc dùng binh bao vây toàn bộ Đàm Dương, như vậy không ai có thể thoát ra ngoài. Nếu như hắn thật sự làm điều đó, ta cũng không sợ. Nhưng ta cũng không cần phải động tay động tay, triều đình nhất định sẽ thay chúng ta đòi lại công đạo!" Lăng Sở nói to.
Cả nha môn gần như im lặng, không ai dám gây ồn ào.
"Đúng. Ta cũng muốn xem hắn có thể làm được gì." Tào Nhất lên tiếng phá tan bầu không khí yên tĩnh.
"Đúng. Chúng ta cũng muốn xem!"
"Ta rất tôn trọng những người bảo vệ thành. Nhưng không ngờ Giả gia lại kiêu ngạo như vậy, bởi vì con trai hắn coi tướng quân như cha đỡ đầu. Liệu sự tôn trọng của ta có còn đúng đắn nữa hay không?"
Không gian yên lặng bỗng trở nên ồn ào. Đám đông bắt đầu là hét, cơn thịnh nỗ bắt đầu dâng trào.
Một đám binh mã phi nhanh, rốt cuộc cũng tới trước cửa nha môn. Ngay khi vừa đến cửa, những lời nói đó đã ập vào tai. Khuôn mặt của người dẫn đầu đội quân thoáng chốc trở nên u ám.
Có lẽ bị phản ứng hết sức bình tĩnh của Lăng Sở khiêu khích, Giả Nguyên Lăng mặc kệ trong miệng toàn máu, khó khăn nói ra thành tiếng.
"Cuối cùng cũng chịu nhận?" Lăng Sở nói, hai tay chắp phía sau lưng hung hăng nhìn chằm chằm Giả Nguyên Lăng.
Giả Nguyên Lăng cười, trong miệng toàn là m.áu trông rất kinh tởm. Hắn cười chế nhạo :"Ngươi nghĩ chỉ bằng lời nói của bọn chúng là có thể kết tội ta rồi sao?"
"Sao lại không? Đừng quên người đang quỳ dưới đất là ngươi." Lăng Sở lạnh lùng nói.
"Khụ, ha ha ha..." Giả Nguyên Lăng phun ra một ngụm m.áu. Hắn nhìn Lăng Sở, ánh nhìn đầy nhạo báng :"Ngươi thật sự nghĩ chỉ cần Tào Nhất hắn là đủ tiêu diệt Giả gia ta sao? Ngươi đừng có mà mơ!"
"Thiếu gia!" Người quản gia nhà họ Giả hét lên trước khi những người khác kịp phản ứng. Hắn vô cùng sợ hãi, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
"Sao ngươi dám hét lên vơi ta!" Giả Nguyên Lăng đột nhiên quay đầu, trừng mắt nhìn quản gia. Hắn tức giận nói :"Ngươi là đồ vô dụng, chủ nhân bị đánh cũng không biết đứng ra bảo vệ! Đợi cha nuôi của ta tới, ông ấy nhất định sẽ lột da ngươi cho chó ăn!"
"Nguyên Lăng!" Ngay cả Phương Duệ phu nhân cũng bị lời nói của hắn doạ sợ. Để che đậy lời nói của hắn, bà liền vội vàng trách mắng :"Con đang nói nhảm cái gì vậy?"
Tào Nhất ngồi ở trước toạ, sắc mặt trở nên tối sầm. Hắn nhìn Giả phu nhân, sự lạnh lẽo trong mắt như cơn gió lạnh làm đông cứng toàn bộ mạch m.áu.
"Cha nuôi? Ngươi lại dám coi Trương tướng quân là cha đỡ đầu ư?" Lăng Sở nói.
"Bất ngờ không? Ta là thấy ngươi đáng thương, cho nên mới để ngươi đi bên cạnh. Ngươi thực sự nghĩ rằng ngươi xuất chúng đến thế à? Ngươi chỉ là một thằng nhãi mồ côi, thấp hèn! M* nó! Lăng gia các ngươi đáng nhẽ ra nên biết vị trí của mình ở đâu! Dám cản đường Giả gia? Sao ngươi dám kết tội ta? Đừng có mơ mộng hão huyền nữa!" Giả Nguyên Lăng cáu kỉnh hét lên.
Mọi người có mặt ở nha môn bấy giờ đều bị lời nói của Giả Nguyên Lăng làm cho bất ngờ. Những người bên ngoài bắt đầu bàn tán về chuyện đó.
Lăng Sở tràn ngập phẫn nộ, trong lòng thực sự muốn cười.
Bởi vì hắn sớm đã nhìn thấy nhị thúc đến, bên cạnh còn có thêm một người đàn ông mặc quân phục. Họ đang đi ở trong đám đông, rất nhanh sẽ đi đến đây.
Thời gian đúng là quá tuyệt vời. Trước khi hắn kịp nghĩ ra kế sách tiêu diệt Giả gia thì Giả Nguyên Lăng đã tự mình đưa Giả gia vào bờ vực của sụp đổ.
"Xem ra những gì ta đoán ngay từ đầu đã đúng. Hoá ra Giả gia lại coi thường vương quyền như thế là vì có Trương tướng quân bảo vệ. Giả Nguyên Lăng, chỉ cần Vương triều Đại Việt của chúng ta còn, không ai có thể chống lại vương pháp, trừ phi kẻ đó muốn tạo phản!"
Người đàn ông trạc tuổi trung niên, chân chuẩn bị bước vào trong phòng xử án, nghe thấy những lời Lăng Sở vừa nói, bước chân lập tức ngưng lại. Sắc mặt có chút thay đổi.
Giả Nguyên Lăng sắc mặt cũng thay đổi. Hắn nhìn chằm chằm vào Lăng Sở một lúc lâu.
"Ta đoán hắn sẽ tới giết tất cả chúng ta, hoặc dùng binh bao vây toàn bộ Đàm Dương, như vậy không ai có thể thoát ra ngoài. Nếu như hắn thật sự làm điều đó, ta cũng không sợ. Nhưng ta cũng không cần phải động tay động tay, triều đình nhất định sẽ thay chúng ta đòi lại công đạo!" Lăng Sở nói to.
Cả nha môn gần như im lặng, không ai dám gây ồn ào.
"Đúng. Ta cũng muốn xem hắn có thể làm được gì." Tào Nhất lên tiếng phá tan bầu không khí yên tĩnh.
"Đúng. Chúng ta cũng muốn xem!"
"Ta rất tôn trọng những người bảo vệ thành. Nhưng không ngờ Giả gia lại kiêu ngạo như vậy, bởi vì con trai hắn coi tướng quân như cha đỡ đầu. Liệu sự tôn trọng của ta có còn đúng đắn nữa hay không?"
Không gian yên lặng bỗng trở nên ồn ào. Đám đông bắt đầu là hét, cơn thịnh nỗ bắt đầu dâng trào.
Một đám binh mã phi nhanh, rốt cuộc cũng tới trước cửa nha môn. Ngay khi vừa đến cửa, những lời nói đó đã ập vào tai. Khuôn mặt của người dẫn đầu đội quân thoáng chốc trở nên u ám.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất