Trùng Sinh: Ta Vinh Hoa Phú Quý
Chương 44: Mẫu thân Lăng Sở
"Rốt cuộc mẫu thân cháu mắc bệnh gì?"
Lăng Sở chỉ nhớ mẹ hắn qua đời vì bệnh nặng, hắn mơ hồ nhớ được mỗi lần ở gần mẫu thân đều sẽ ngửi thấy mùi thảo dược.
"Lục phủ ngũ tạng đều suy yếu. Cơ thể tẩu ấy ngày càng yếu đi, dần dần vô phương cứu chữa." Lăng Triều Văn trả lời, trái tim hắn nặng trĩu.
"Vì sao mẫu thân lại bị như vậy?" Lăng Sở hỏi.
"Ta không biết. Ta chỉ nghe nói tẩu ấy từ khi sinh ra cơ thể đã luôn yếu ớt, phải dùng thảo dược để duy trì. Chính vì cơ thể yếu ớt cho nên lúc mang thai cháu cũng rất khó khăn. Nếu tẩu ấy từ bỏ mọi thứ để bảo vệ bản thân, tẩu ấy sẽ có thể sống lâu hơn. Nhưng cuối cùng tẩu ấy vẫn chọn sinh ra cháu, tiêu hao quá nhiều năng lượng." Lăng Triều Văn trả lời.
"Những kiến thức về trận pháp vô cùng khó, và ta thấy mẫu thân cháu dường như vẫn luôn lo lắng chuyện gì đó."
"Mẫu thân cháu lo lắng điều gì?" Lăng Sở đơn giản là không hiểu. Từ khi mẹ lấy cha hắn, Lăng gia tuy không phải danh gia vọng tộc nhưng cuộc sống không lo cơm áo, gia đình hoà thuận. Mẹ hắn còn lo điều gì?
"Ta không biết. Mẫu thân cháu không nói bất cứ điều gì với chúng ta, và tẩu ấy rất đề cao cháu. Dường như kỳ vọng vào cháu rất lớn." Lăng Triều Văn nói.
Lăng Sở ngạc nhiên :'Mẫu thân kỳ vọng vào mình?'
Nhưng từ sau khi mẫu thân qua đời, những gì về trận pháp hắn vốn đã quên rồi, kiếp trước chết cũng không có nghĩ tới.
Hắn đã phụ lòng mong đợi của mẫu thân.
Nghĩ đến đây, Lăng Sở liền cảm thấy khó chịu :'Kiếp trước là hắn vô dụng, không những phụ lòng mong đợi của mẫu thân, còn không cứu được Lăng gia!'
"Nhị thúc, thúc có biết mẫu thân kỳ vọng cháu việc gì không?" Lăng Sở không khỏi tò mò hỏi.
Lăng Triều Văn lắc đầu thở dài :"Có thể cha cháu sẽ biết, nhưng huynh ấy đã biến mất không thấy tăm hơi rất lâu rồi."
Đúng, cha hắn đã biến mất. Biến mất tăm hơi, những cuốn sách về cách bày trận pháp cũng đều bị ông ấy đốt sạch.
Nếu không phải bị cha hắn đốt đi, hắn cũng không triệt để quên đi hết những gì mẫu thân đã dạy, có lẽ kiếp trước đã có thể cứu vãn tình thế.
Nhưng đến hôm nay, liệu hắn có nên trách người kia những chuyện ở kiếp trước?
Lăng Sở nắm chặt tay, bóp nghẹt những gì hắn vừa nghĩ trong lòng. Những lời trách móc đó là do hắn không đủ mạnh mẽ, hắn không nên nghĩ về những điều vô nghĩa này nữa.
Kìm lại mọi suy nghĩ, Lăng Sở hỏi :"Nhị thúc, rốt cuộc thúc muốn nói điều gì?"
Hắn không biết những gì nhị thúc kể quan trọng đến mức nào mà thúc ấy lại phải nghiêm trọng như vậy.
"Đó là về xuất thân của mẫu thân cháu." Lăng Triều Văn nói, "Ta biết cháu rất tò mò muốn biết."
Lăng Sở cười khổ một tiếng, hắn đương nhiên là rất tò mò. Hắn chưa từng đến nhà ngoại bao giờ. Khi hắn còn nhỏ, ông nội chỉ nói nhà ngoại hắn ở cách Đàm Dương rất xa, thậm chí còn xa hơn cả kinh thành, cho nên hai nhà chưa bao giờ gặp nhau.
Nhưng rốt cuộc là xa đến mức nào?
"Khụ!" Đột nhiên, bên ngoài vang lên một tiếng ho, cắt ngang những gì Lăng Triều Văn chuẩn bị nói tiếp.
Lăng Sở cùng Lăng Triều Văn đều giật mình, hai người nhanh chóng đứng dậy, nhìn ra phía cửa thư phòng.
Cánh cửa thư phòng dần được mở ra, Lăng Văn Chung nghiêm nghị đi vào.
"Cha."
"Ông nội."
Lăng Triều Văn nhìn Lăng Văn Chung, lương tâm hơi cắn rứt.
Lăng Sở hơi cau mày :'Vì sao vào lúc này ông nội lại xuất hiện? Vì sao?'
Lẽ nào hắn không được phép biết về xuất thân của mẹ sao?
"Huh." Lăng Văn Chung tức giận. "Không nói với ta một lời nào, sao con dám nói chuyện này cho Lăng nhi? Con đang không xem ta ra gì sao?"
Lăng Sở chỉ nhớ mẹ hắn qua đời vì bệnh nặng, hắn mơ hồ nhớ được mỗi lần ở gần mẫu thân đều sẽ ngửi thấy mùi thảo dược.
"Lục phủ ngũ tạng đều suy yếu. Cơ thể tẩu ấy ngày càng yếu đi, dần dần vô phương cứu chữa." Lăng Triều Văn trả lời, trái tim hắn nặng trĩu.
"Vì sao mẫu thân lại bị như vậy?" Lăng Sở hỏi.
"Ta không biết. Ta chỉ nghe nói tẩu ấy từ khi sinh ra cơ thể đã luôn yếu ớt, phải dùng thảo dược để duy trì. Chính vì cơ thể yếu ớt cho nên lúc mang thai cháu cũng rất khó khăn. Nếu tẩu ấy từ bỏ mọi thứ để bảo vệ bản thân, tẩu ấy sẽ có thể sống lâu hơn. Nhưng cuối cùng tẩu ấy vẫn chọn sinh ra cháu, tiêu hao quá nhiều năng lượng." Lăng Triều Văn trả lời.
"Những kiến thức về trận pháp vô cùng khó, và ta thấy mẫu thân cháu dường như vẫn luôn lo lắng chuyện gì đó."
"Mẫu thân cháu lo lắng điều gì?" Lăng Sở đơn giản là không hiểu. Từ khi mẹ lấy cha hắn, Lăng gia tuy không phải danh gia vọng tộc nhưng cuộc sống không lo cơm áo, gia đình hoà thuận. Mẹ hắn còn lo điều gì?
"Ta không biết. Mẫu thân cháu không nói bất cứ điều gì với chúng ta, và tẩu ấy rất đề cao cháu. Dường như kỳ vọng vào cháu rất lớn." Lăng Triều Văn nói.
Lăng Sở ngạc nhiên :'Mẫu thân kỳ vọng vào mình?'
Nhưng từ sau khi mẫu thân qua đời, những gì về trận pháp hắn vốn đã quên rồi, kiếp trước chết cũng không có nghĩ tới.
Hắn đã phụ lòng mong đợi của mẫu thân.
Nghĩ đến đây, Lăng Sở liền cảm thấy khó chịu :'Kiếp trước là hắn vô dụng, không những phụ lòng mong đợi của mẫu thân, còn không cứu được Lăng gia!'
"Nhị thúc, thúc có biết mẫu thân kỳ vọng cháu việc gì không?" Lăng Sở không khỏi tò mò hỏi.
Lăng Triều Văn lắc đầu thở dài :"Có thể cha cháu sẽ biết, nhưng huynh ấy đã biến mất không thấy tăm hơi rất lâu rồi."
Đúng, cha hắn đã biến mất. Biến mất tăm hơi, những cuốn sách về cách bày trận pháp cũng đều bị ông ấy đốt sạch.
Nếu không phải bị cha hắn đốt đi, hắn cũng không triệt để quên đi hết những gì mẫu thân đã dạy, có lẽ kiếp trước đã có thể cứu vãn tình thế.
Nhưng đến hôm nay, liệu hắn có nên trách người kia những chuyện ở kiếp trước?
Lăng Sở nắm chặt tay, bóp nghẹt những gì hắn vừa nghĩ trong lòng. Những lời trách móc đó là do hắn không đủ mạnh mẽ, hắn không nên nghĩ về những điều vô nghĩa này nữa.
Kìm lại mọi suy nghĩ, Lăng Sở hỏi :"Nhị thúc, rốt cuộc thúc muốn nói điều gì?"
Hắn không biết những gì nhị thúc kể quan trọng đến mức nào mà thúc ấy lại phải nghiêm trọng như vậy.
"Đó là về xuất thân của mẫu thân cháu." Lăng Triều Văn nói, "Ta biết cháu rất tò mò muốn biết."
Lăng Sở cười khổ một tiếng, hắn đương nhiên là rất tò mò. Hắn chưa từng đến nhà ngoại bao giờ. Khi hắn còn nhỏ, ông nội chỉ nói nhà ngoại hắn ở cách Đàm Dương rất xa, thậm chí còn xa hơn cả kinh thành, cho nên hai nhà chưa bao giờ gặp nhau.
Nhưng rốt cuộc là xa đến mức nào?
"Khụ!" Đột nhiên, bên ngoài vang lên một tiếng ho, cắt ngang những gì Lăng Triều Văn chuẩn bị nói tiếp.
Lăng Sở cùng Lăng Triều Văn đều giật mình, hai người nhanh chóng đứng dậy, nhìn ra phía cửa thư phòng.
Cánh cửa thư phòng dần được mở ra, Lăng Văn Chung nghiêm nghị đi vào.
"Cha."
"Ông nội."
Lăng Triều Văn nhìn Lăng Văn Chung, lương tâm hơi cắn rứt.
Lăng Sở hơi cau mày :'Vì sao vào lúc này ông nội lại xuất hiện? Vì sao?'
Lẽ nào hắn không được phép biết về xuất thân của mẹ sao?
"Huh." Lăng Văn Chung tức giận. "Không nói với ta một lời nào, sao con dám nói chuyện này cho Lăng nhi? Con đang không xem ta ra gì sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất