Chương 47
Nhan Thất cảm thấy lo lắng, đặc biệt cảm thấy rất rất lo lắng.
Nó là người hầu bên người Tề Tử Mạc, bắt đầu từ năm mười hai tuổi là đã đi theo tiểu thiếu gia.
Khi đó tiểu thiếu gia chỉ mới sáu tuổi, còn là một đứa bé, nhưng lại an tĩnh im lặng không giống như trẻ em bình thường.
Là tiểu thiếu gia chọn trúng nó, cứu vớt nó, lôi nó ra khỏi đầm lầy Lira, rồi cho nó đi theo bên cạnh, làm người hầu của ngài.
Nó vĩnh viễn cảm kích, cũng vĩnh viễn không quên được một màn kia, hài tử xinh đẹp giống như là thiên sứ, vươn tay ra với nó, trắng nõn, non nớt, tựa như được bao phủ bởi bạch quang thánh khiết.
Mà tay của nó thì lại nhỏ gầy, đen thui, dính đầy bùn đất và vết máu, chật vật không ra dáng người.
Bởi vì sự đối lập đó, làm nó không dám đưa tay ra, nhưng hài tử ước chừng khoảng sáu tuổi kia lại cường ngạnh kéo lấy nó, lúc đi lên được, nó mới nhìn thấy đôi mắt màu đen sâu thăm thẳm kia.
Một đôi mắt tràn đầy chấp nhất và kiên định.
Thanh âm non nớt của hài đồng vang lên, êm tai dễ nghe cứ như là chim sơn ca đang hót, nhưng những lời nói ra lại gõ mạnh vào tim nó.
“Đi theo ta, ta sẽ cho ngươi cuộc sống mới.”
Nhan Thất không chút nào do dự, quỳ nửa gối trên đất, làm một đại lễ nhận chủ thề nguyện sống chết vẫn trung thành.
Nó ở trong đầm lầy Lira chịu đủ loại tư vị dẫm đạp, chịu đủ mọi kỳ thị cùng xem thường, bởi không gian của nó trời sinh là loại phế vật, nó không cách nào thay đổi được, nhưng không muốn cứ như thế mà chịu thua số phận!
Thiếu gia đem nó đưa ra khỏi đó, nó sẽ cố gắng tự đứng vững vàng!
Đảo mắt, bốn năm đã đi qua, Nhan Thất vẫn luôn đi theo bên người Tề Tử Mặc.
Tề Tử Mặc tuy không phải dễ ở chung, nhưng cũng không làm khó xử người khác, không gian của Nhan Thất không có bất kỳ tác dụng gì, nhưng y tìm đến những sách vở hướng dẫn, cho Nhan Thất tự học, thậm chí còn chỉ cho nó một ít thuật phòng thân, dạy Nhan Thất luyện tập.
Rất nhiều đồ vật mà Nhan Thất cả đời cũng không có khả năng chạm đến được, Tề Tử Mặc khẳng khái chỉ cho nó, càng khiến cho nó đối với y một mực trung tâm.
Nhưng mấy hôm nay, Nhan Thất không biết đã xảy ra chuyện gì, nó chỉ cảm thấy tiểu thiếu gia chắc chắn có vấn đề.
Từ sau đêm hôm đó bừng tỉnh, tiểu thiếu gia không ngủ tiếp nữa, mà thức trắng đêm, ngài cứ ngồi bên cửa sổ trầm mặc cho đến sáng.
Sáng hôm sau mọi thứ hết thảy vẫn như bình thường, nhưng đến buổi tối thì lại như hôm trước trắng đêm không ngủ.
Thân thể chỉ mới hơn mười tuổi, làm sao lại liên tục hai ngày hai đêm không ngủ cơ chứ? Điều này sao có thể chịu đựng được?
Nhan Thất lo lắng muốn chết, nó nhỏ giọng khuyên nhủ qua mấy lần, nhưng Tề Tử Mặc chỉ liếc nhìn nó, một đôi mắt đen so với ngày xưa còn sâu thẳm hơn, rõ ràng dung mạo tinh xảo giống thiên sứ, nhưng bị y nhìn chằm chằm như vậy, lại làm cho nó có cảm giác sợ hãi trong lòng.
Nhan Thất thậm chí không dám đối diện với ánh mắt đó thêm lần nào nữa…
Nhưng mà còn không tới một tháng nữa là đến kỳ giám định tư chất không gian, nếu tiểu thiếu gia trạng thái tinh thần không ổn định như thế, vạn nhất lúc giám định xảy ra chuyện không may, thì chính là ảnh hưởng đến cả đời người.
Nhan Thất càng nghĩ, càng cảm thấy việc này nên báo cáo lên lão gia – cha của Tề Tử Mạc, vô luận như thế nào cũng không thể để cho việc giám định không gian xảy ra sơ xuất.
Đối với mọi người trong thế giới này mà nói, ngày sinh nhật mười một tuổi chính là ngày quyết định sinh mệnh rẽ theo hướng nào, hoặc là một mảnh quang minh, hoặc là vô hạn hắc ám.
Nhan Thất so với người khác đều biết rõ nỗi thống khổ kia hơn, nó làm sao có thể để cho tiểu thiếu gia rơi vào tình huống như vậy?
Nhưng mà lão gia đã hai lần cuối tuần rồi không có trở về nhà, tháng này là quý thu hoạch trong không gian chuyên thuộc của ông, là thời điểm vô cùng bận rộn, việc này liên quan đến nguồn cung ứng lương thực cho toàn lãnh địa nhà họ Tề, một chút cũng không thể sơ xuất được.
Lão gia đang gấp gáp như vậy, thì làm sao có thể tiếp kiến một người hầu nhỏ mọn như nó?
Phu nhân ở trong nhà, Nhan Thất cũng không thể nào đi nói, thậm chí còn muốn che giấu không để bà ấy biết.
Nếu để phu nhân biết, chỉ sợ càng thêm họa vô đơn chí.
Gây sức ép như thế hai ngày, vào buổi tối ngày thứ ba, tiểu thiếu gia vẫn luôn trầm mặc bỗng dưng vụt đứng dậy, lớn tiếng kêu lên bốn tiếng.
Nhan Thất canh giữ ở bên ngoài, bật người xông tới, trong thoáng chốc nghe được mơ hồ là: “Ngươi ở chỗ nào!”
Nhưng khi nó vừa mới tiến vào, Tề Tử Mặc hung ác quay mắt nhìn về phía nó, sau đó hạ lệnh: “Đi ra ngoài!”
Nhan Thất sững sờ một chút, mấp máy miệng định nói.
Khi đó, ánh mắt của Tề Tử Mặc lạnh lẽo vô cùng, giọng nói nhẹ tênh: “Nhan Thất, canh giữ ở bên ngoài, bất luận thế nào cũng đừng cho kẻ khác tới gần.”
Nhan Thất vừa nghe, trong lòng tuy có nghi hoặc, nhưng chỉ biết lĩnh mệnh đi ra.
Tề Tử Mặc đè nén cảm xúc quay cuồng trong lòng xuống, lẳng lặng chờ đợi đối phương trả lời.
Y không rõ, cũng không thể giải thích, từ lúc giật mình tỉnh giấc, y không có cách nào tiếp tục đi vào giấc ngủ, “đi ngủ” là thứ cực kỳ xa lạ đối với y, giống như đã mấy trăm năm mấy ngàn năm rồi y không hề làm thế.
Trên tinh thần, y cho là mình không cần phải ngủ, tuy nhiên mỏi mệt trên thân thể lại càng ngày càng tăng.
Giữa ngủ và không ngủ điên cuồng giằng co, không ngừng tra tấn y, y không hiểu tại sao mình không thể nào ngủ, rõ ràng trong trí nhớ y vẫn ngủ một cách bình thường mà. Thế nhưng trong ý thức thì lại không ngừng nhắc nhở y, không thể ngủ, không được ngủ, nếu ngủ… đồ vật thuộc về ngươi sẽ vuột đi mất.
Loại cảm xúc này khiến y cảm thấy phức tạp, làm cho tinh thần y lúc nào cũng buộc chặt, điều đó càng làm gia tăng sự buồn ngủ của thân thể này.
Y biết, mình phải đi ngủ, thân thể nhỏ yếu như vậy, nếu không chịu tiếp thu sự nghỉ ngơi, hậu quả chắc chắn là sẽ không chịu đựng nổi.
Bất luận có bao nhiêu lý do, đều không thể thuyết phục được y. Lòng bàn tay trống rỗng, đồ vật trong đó mất đi, từ đó trào lên phẫn nộ cùng liệt hỏa hừng hực thiêu đốt nội tâm của y, làm cho y nóng nảy đến nỗi muốn… hủy diệt tất cả.
Hủy diệt, là có thể làm cho đồ vật thuộc về y bị tan biến. Nếu hủy diệt, thì đồ vật đã rời đi, đã chạy trốn, đã thoát ly khỏi y, vĩnh viễn nằm lại bên cạnh, ở lại trong lòng bàn tay y, cho dù chỉ còn một đống bụi đất, cho dù không hề có sự sống.
Tất cả không quan hệ, chỉ cần có thể chiếm hữu một lần nữa là được.
Dã thú trong lòng điên cuồng kêu gào, cơ hồ cắn nuốt mất lý trí của y.
Ngay cả đến khi có một tin nhắn, vô thanh vô tức xuất hiện trong đầu, sự tình quỷ dị này không làm cho y cảm thấy có nguy cơ nào cả, chỉ khiến cho y gắt gao nhìn chằm chằm vào một câu chữ.
Cái tên đó, quen thuộc giống như được khắc vào trong xương cốt, tất cả cảm xúc dồn nén đến nói không thành lời, y hận không thể xuyên thấu qua dòng chữ này, đem người ở đầu bên kia gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay, khóa vào trong ngực.
Y không hề do dự một phút giây nào, lớn tiếng hỏi lại: “Ngươi ở chỗ nào!”
Nói cho ta biết … ta sẽ tìm được ngươi … sau đó … vĩnh viễn cũng không cho ngươi rời khỏi ta.
Thời Khanh 囧 囧 ngây ngốc nhìn bốn chữ mà Tần Mạc phát tới, chỉ có bốn chữ, nhưng khí thế mười phần, hơn nữa cuối câu còn có dấu chấm than, làm cậu cảm giác được lửa giận phừng phừng của đối phương.
Chuyện này là sao!
Kí chủ của cậu không phải mất trí nhớ hay sao?
Đâu có ngốc manh bánh bao nhỏ chút nào đâu? Vì sao có loại cảm giác rờn rợn thế này?
Chẳng lẽ phong bế ký ức thất bại ? Không có khả năng a!
Thời Khanh có chút thấp thỏm, thật sự là bệnh thần kinh không dễ chọc, chọc vào thì đánh không lại chạy không thoát, đến lúc đó chỉ có tự mình chịu thiệt.
Cậu suy đi nghĩ lại nửa ngày, quyết định tốt nhất nên án binh bất động, lại thăm dò phát qua một câu: “Tôi đang ở KTX của trường học Không Gian tại khu trung ương”.
Cơ hồ chỉ ngắn ngủn có một giây đồng hồ, đối diện đã truyền tới tin hồi âm: “Ta vào không được.”Thời Khanh: “…” Cưng đương nhiên vào không được! Cưng còn chưa được mười một tuổi mà! Bất quá giọng điệu này, thái độ này, kí chủ à anh có bị phong bế kí ức không vậy hả QAQ…
Thời Khanh tiếp tục suy tính, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Còn hai tháng nữa, là có thể đến đây rồi.”
“Lâu lắm .”
Thời Khanh thật sự không biết nên nói gì, nhưng ngay sau đó, cậu lại nhìn thấy một tin gửi tới:
“Thời Khanh, ta muốn gặp ngươi.”
Trong nháy mắt, Thời Khanh liền ngốc lăng, tiếp theo, cậu cảm giác được một chuỗi cảm xúc khó hiểu đang dâng lên, loạn thất bát tao, rắc rối phức tạp, khó có thể miêu tả, sau đó … lòng cậu cứ như vậy mà mềm như bún.
Não tự YY là bánh bao Tần Tiểu Mạc đang ở trong hoàn cảnh trước sau lạ lẫm, trước có sói sau có cọp, hai bên còn có hồ ly và chó săn, một đám đều khi dễ Tần Tiểu Mạc nhỏ bé đáng yêu manh đến không thiên lý, dẫn đến Tần Tiểu Mạc cơ khổ không chỗ nương tựa, tâm tình không vui, điềm đạm đáng yêu.
Bánh bao chỉ biết trông cậy vào cậu – một cái hệ thống-sama cường đại, cứu vớt y thoát ly khổ hải.
Nhìn kỹ lại! Mềm mại đáng yêu nói ra những lời này, chắc chắn là bị ủy khuất rất nhiều.
Thời Khanh: QAQ, trong lòng đau xót!
Trong lòng đau, thì xúc động, cậu bật người hồi âm ngay: “Ngày mai thứ bảy, tôi sẽ về nhà, đến lúc đó nhất định sẽ đi tìm cậu!”[đổi xưng hô]
“Nhà của ngươi ở đâu?”
Thời Khanh không chút suy nghĩ đem địa chỉ nói ra.
Rồi sau đó đối phương không trả lời nữa.
Thời Khanh thật khó để nén kích động, nghĩ tới ngày mai sẽ gặp được Tần Tiểu Mạc manh manh đáng thương hề hề, cậu xúc động đến nỗi ngủ không được, lộn qua lộn lại, lăn qua lăn lại, nói không ra tư vị trong lòng là gì.
Trong chốc lát não tự YY Tần Tiểu Mạc bé nhỏ, trong chốc lát lại hình như thấy được Tần Mạc trưởng thành.
Mơ mơ màng màng ngủ mất, cậu thế nhưng lại nằm mộng.
Giấc mơ đó tựa hồ như trở về thế giới thú nhân, tuy nhiên Tần Mạc không phải trong bộ dáng Aleck, vẫn duy trì bộ dạng thân thể của chính mình, y mặc một bộ kỵ trang tràn đầy chững chạc, càng làm nổi bật dáng người rắn chắc, trên khuôn mặt tinh xảo treo một nụ cười nhợt nhạt, khiến cho dung nhan vốn hoàn mỹ càng thêm nhiếp nhân tâm phách.
Bọn họ tựa hồ nói nói gì đó, rồi Tần Mạc ôm cậu vào trong ngực, bên tai vang lên âm thanh khàn khàn mê người trêu chọc, giống như là tiếng huyền cầm réo rắt dụ nhân: “Thời Khanh, ta muốn … ngươi.”
Một câu, giống như châm lửa vào pháo, nháy mắt làm Thời Khanh bùng nổ, tình cảm trong lòng cậu quả thực như nước lũ tràn ra, tràn ra, vừa ngọt ngào lại vừa chua xót, nói không rõ là tư vị gì.
Tiếp theo đó, cảm giác lửa nóng giống như là điện lưu chạy tán loạn trong cơ thể cậu, y hệt như thời kỳ dao động ở thế giới thú nhân, khát vọng mãnh liệt cơ hồ làm thần trí cậu mê mang.
Mà con ngươi Tần Mạc cũng càng ngày càng thâm thúy, một màu đen đậm giữa thiên nhiên tựa hồ bừng lên ngọn lửa, ánh mắt chuyên chú, khát vọng rõ ràng, cùng lúc đó là nụ hôn giống như không thể chờ đợi thêm phút giây nào nữa, thô bạo lại mang theo cường thế xa lạ ép xuống.
Kịch liệt, nóng bỏng, triền miên … Trong miệng truy đuổi, đầu lưỡi quấn quýt, cả hai không hề có một khe hở mà tác thủ, giống như là dã thú đói khát suốt một mùa đông, điên cuồng cắn nuốt con mồi, hận không thể cùng nhau hòa lại thành một.
Tần Mạc cúi đầu, liếm liếm cổ cậu, ma xát, nhẹ nhàng cắn. Địa phương yếu ớt nhất bị đối đãi như thế, Thời Khanh cơ hồ có thể cảm giác được đối phương đang muốn cắn xuống, muốn hoàn toàn độc chiếm, ý đồ biểu thị công khai quyền sở hữu của mình.
Loại cảm giác này làm cho cậu không nhịn được mà run rẩy, tựa như dòng nước chảy xiết từng đợt từng đợt đánh vào tâm hồn.
Hôn môi, âu yếm… Những thứ này không thể nào thỏa mãn được ngọn lửa đang hừng hực bốc cháy trong lòng, cậu muốn nhiều hơn, khát vọng nhiều hơn…
Khi quần áo trút ra hết, thời điểm da thịt dán vào nhau, cậu cảm thấy khoan khoái đến rên rỉ thành tiếng.
Quên tất cả, chỉ muốn tìm hoan lạc, cậu còn nhớ rõ khoái cảm lần trước làm cho làn da run lên, dưới dẫn dắt của Tần Mạc mà lên đỉnh, cảm giác vui thích đến cực độ.
Sau khi đại não ngây ngốc một hồi, Thời Khanh hốt hoảng tỉnh táo lại.
Một mùi hương tanh nồng đánh úp lại, làm cho lửa nóng sau cao trào của cậu thối lui không ít.
Cậu khiếp sợ ngồi dậy, nơi này là ký túc xá của học viện, cậu đang nằm ở trên giường, chỉ có một mình.
Sao lại có thể mơ một giác mơ như vậy, cảm giác dính dớp giữa hai chân báo cho cậu biết, vừa rồi cậu đã hoang đường đến cỡ nào…
Thời Khanh quả thực không dám nghĩ nhiều, cậu đỏ mặt tim đập xuống giường, cởi quần áo, giữa bầu trời đêm hôm khuya khoắt mà giặt giũ, thẳng đến khi đem nó phơi hoàn hảo trên ban công, cậu mới miễn cưỡng bình tĩnh trở lại.
Lần thứ hai lăn đến trên giường, cậu không thể nào tiếp tục ngủ.
Trong đầu đều là Tần Mạc, khắp mọi nơi đều là đôi mắt đen làm người ta mê muội và âm thanh khàn khàn quyến rũ kia.
Cậu có chút sợ hãi, cảm xúc xa lạ này, khiến cậu không biết làm sao.
Chỉ cần nhắm mắt lại là thấy hình bóng Tần Mạc, nhớ tới nụ hôn của bọn ho, còn có lần đó vong tình mà … an ủi.
Tưởng tượng tới, trong lòng lại có chút xao động.
Ma xui quỷ khiến, cậu mở ra tin nhắn hệ thống, nhìn chằm chằm câu nói kia…
“Thời Khanh, ta muốn gặp ngươi.”
Lần thứ hai nhìn đến, vẫn mãnh liệt như thế, cảm giác giống điện xẹt qua, rõ ràng chỉ có sáu chữ, cậu lại có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt của Tần Mạc khi nói những lời này.
Bình tĩnh nhìn ngắm, cậu bất giác sờ vào trong quần, xoa nắn tiểu huynh đệ đã ngẩng cao đầu.
Thời Khanh hoàn toàn không còn lí trí, cậu khoái tốc phủ lộng, híp mắt, cả đầu óc đều là hình ảnh của một người nào đó, miệng không tự chủ được mà nhẹ giọng nỉ non: “Tần Mạc… Tần Mạc… Tần Mạc…”
Thanh âm rất nhỏ, nhỏ giống như là tiếng một cọng lông chim rơi xuống đất, cơ hồ không thể nghe thấy, nhưng lại phiêu phiêu quét qua tâm. Kích thích, xấu hổ, cảm xúc không thể diễn tả thành lời, tất cả đều hóa thành điện lưu, làm cậu hoàn toàn quên đi tất cả.
Chờ đến khi tay lại cảm thấy được dính dớp, Thời Khanh mới chậm rãi hoàn hồn.
Trời chỉ rạng sáng, bóng đêm còn bao phủ, ánh trăng nghịch ngợm xuyên thấu qua khe hở của bức màn mà tham tiến vào, chiếu lên gương mặt đỏ rực của Thời Khanh.
Cậu ngơ ngác nhìn lòng bàn tay, chẳng biết phải nói với mình cái gì giờ.
Tỉnh mộng, cậu gọi tên Tần Mạc, gọi đến lên đỉnh …
Thời Khanh liều mạng lắc đầu, giống như làm vậy có thể đem suy nghĩ trong đầu lắc văng ra ngoài… Thẳng đến khi đầu choáng mắt hoa, Thời Khanh mới cảm thấy bản thân tựa hồ đã bình thường một chút…
Mặt đỏ tai hồng lần thứ hai xuống giường, lần thứ hai đem quần áo ra giặt phơi ở ban công.
May mắn mẹ Hạ có lòng, chuẩn bị cho Hạ Nặc tới ba bộ áo ngủ, bằng không, Thời Khanh bây giờ không có gì để mặc rồi.
Lần này cậu thật không dám suy nghĩ gì nữa, cũng có thể là sau khi phát tiết tinh thần mệt mỏi, vừa đặt đầu vào gối, cậu liền vù vù ngủ say.
——— ———–
Đông Bát – Khu phổ thông cho dân thường ở, có một chiếc xe sang trọng, vô cùng không hợp khung cảnh, đậu ở đó.
Trong xe lay lắt ngọn đèn màu vàng, ghế trái phía sau, có một thiếu niên tuổi chừng mười một mười hai đang ngồi.
Dung nhan tinh xảo, con ngươi màu đen, y bình tĩnh nhìn chằm chằm khu chung cư đối diện, tầm mắt xuyên qua kính xe, dừng ở cửa sổ thứ hai trên tầng ba.
Thời Khanh, ta ở đây chờ ngươi.
Nó là người hầu bên người Tề Tử Mạc, bắt đầu từ năm mười hai tuổi là đã đi theo tiểu thiếu gia.
Khi đó tiểu thiếu gia chỉ mới sáu tuổi, còn là một đứa bé, nhưng lại an tĩnh im lặng không giống như trẻ em bình thường.
Là tiểu thiếu gia chọn trúng nó, cứu vớt nó, lôi nó ra khỏi đầm lầy Lira, rồi cho nó đi theo bên cạnh, làm người hầu của ngài.
Nó vĩnh viễn cảm kích, cũng vĩnh viễn không quên được một màn kia, hài tử xinh đẹp giống như là thiên sứ, vươn tay ra với nó, trắng nõn, non nớt, tựa như được bao phủ bởi bạch quang thánh khiết.
Mà tay của nó thì lại nhỏ gầy, đen thui, dính đầy bùn đất và vết máu, chật vật không ra dáng người.
Bởi vì sự đối lập đó, làm nó không dám đưa tay ra, nhưng hài tử ước chừng khoảng sáu tuổi kia lại cường ngạnh kéo lấy nó, lúc đi lên được, nó mới nhìn thấy đôi mắt màu đen sâu thăm thẳm kia.
Một đôi mắt tràn đầy chấp nhất và kiên định.
Thanh âm non nớt của hài đồng vang lên, êm tai dễ nghe cứ như là chim sơn ca đang hót, nhưng những lời nói ra lại gõ mạnh vào tim nó.
“Đi theo ta, ta sẽ cho ngươi cuộc sống mới.”
Nhan Thất không chút nào do dự, quỳ nửa gối trên đất, làm một đại lễ nhận chủ thề nguyện sống chết vẫn trung thành.
Nó ở trong đầm lầy Lira chịu đủ loại tư vị dẫm đạp, chịu đủ mọi kỳ thị cùng xem thường, bởi không gian của nó trời sinh là loại phế vật, nó không cách nào thay đổi được, nhưng không muốn cứ như thế mà chịu thua số phận!
Thiếu gia đem nó đưa ra khỏi đó, nó sẽ cố gắng tự đứng vững vàng!
Đảo mắt, bốn năm đã đi qua, Nhan Thất vẫn luôn đi theo bên người Tề Tử Mặc.
Tề Tử Mặc tuy không phải dễ ở chung, nhưng cũng không làm khó xử người khác, không gian của Nhan Thất không có bất kỳ tác dụng gì, nhưng y tìm đến những sách vở hướng dẫn, cho Nhan Thất tự học, thậm chí còn chỉ cho nó một ít thuật phòng thân, dạy Nhan Thất luyện tập.
Rất nhiều đồ vật mà Nhan Thất cả đời cũng không có khả năng chạm đến được, Tề Tử Mặc khẳng khái chỉ cho nó, càng khiến cho nó đối với y một mực trung tâm.
Nhưng mấy hôm nay, Nhan Thất không biết đã xảy ra chuyện gì, nó chỉ cảm thấy tiểu thiếu gia chắc chắn có vấn đề.
Từ sau đêm hôm đó bừng tỉnh, tiểu thiếu gia không ngủ tiếp nữa, mà thức trắng đêm, ngài cứ ngồi bên cửa sổ trầm mặc cho đến sáng.
Sáng hôm sau mọi thứ hết thảy vẫn như bình thường, nhưng đến buổi tối thì lại như hôm trước trắng đêm không ngủ.
Thân thể chỉ mới hơn mười tuổi, làm sao lại liên tục hai ngày hai đêm không ngủ cơ chứ? Điều này sao có thể chịu đựng được?
Nhan Thất lo lắng muốn chết, nó nhỏ giọng khuyên nhủ qua mấy lần, nhưng Tề Tử Mặc chỉ liếc nhìn nó, một đôi mắt đen so với ngày xưa còn sâu thẳm hơn, rõ ràng dung mạo tinh xảo giống thiên sứ, nhưng bị y nhìn chằm chằm như vậy, lại làm cho nó có cảm giác sợ hãi trong lòng.
Nhan Thất thậm chí không dám đối diện với ánh mắt đó thêm lần nào nữa…
Nhưng mà còn không tới một tháng nữa là đến kỳ giám định tư chất không gian, nếu tiểu thiếu gia trạng thái tinh thần không ổn định như thế, vạn nhất lúc giám định xảy ra chuyện không may, thì chính là ảnh hưởng đến cả đời người.
Nhan Thất càng nghĩ, càng cảm thấy việc này nên báo cáo lên lão gia – cha của Tề Tử Mạc, vô luận như thế nào cũng không thể để cho việc giám định không gian xảy ra sơ xuất.
Đối với mọi người trong thế giới này mà nói, ngày sinh nhật mười một tuổi chính là ngày quyết định sinh mệnh rẽ theo hướng nào, hoặc là một mảnh quang minh, hoặc là vô hạn hắc ám.
Nhan Thất so với người khác đều biết rõ nỗi thống khổ kia hơn, nó làm sao có thể để cho tiểu thiếu gia rơi vào tình huống như vậy?
Nhưng mà lão gia đã hai lần cuối tuần rồi không có trở về nhà, tháng này là quý thu hoạch trong không gian chuyên thuộc của ông, là thời điểm vô cùng bận rộn, việc này liên quan đến nguồn cung ứng lương thực cho toàn lãnh địa nhà họ Tề, một chút cũng không thể sơ xuất được.
Lão gia đang gấp gáp như vậy, thì làm sao có thể tiếp kiến một người hầu nhỏ mọn như nó?
Phu nhân ở trong nhà, Nhan Thất cũng không thể nào đi nói, thậm chí còn muốn che giấu không để bà ấy biết.
Nếu để phu nhân biết, chỉ sợ càng thêm họa vô đơn chí.
Gây sức ép như thế hai ngày, vào buổi tối ngày thứ ba, tiểu thiếu gia vẫn luôn trầm mặc bỗng dưng vụt đứng dậy, lớn tiếng kêu lên bốn tiếng.
Nhan Thất canh giữ ở bên ngoài, bật người xông tới, trong thoáng chốc nghe được mơ hồ là: “Ngươi ở chỗ nào!”
Nhưng khi nó vừa mới tiến vào, Tề Tử Mặc hung ác quay mắt nhìn về phía nó, sau đó hạ lệnh: “Đi ra ngoài!”
Nhan Thất sững sờ một chút, mấp máy miệng định nói.
Khi đó, ánh mắt của Tề Tử Mặc lạnh lẽo vô cùng, giọng nói nhẹ tênh: “Nhan Thất, canh giữ ở bên ngoài, bất luận thế nào cũng đừng cho kẻ khác tới gần.”
Nhan Thất vừa nghe, trong lòng tuy có nghi hoặc, nhưng chỉ biết lĩnh mệnh đi ra.
Tề Tử Mặc đè nén cảm xúc quay cuồng trong lòng xuống, lẳng lặng chờ đợi đối phương trả lời.
Y không rõ, cũng không thể giải thích, từ lúc giật mình tỉnh giấc, y không có cách nào tiếp tục đi vào giấc ngủ, “đi ngủ” là thứ cực kỳ xa lạ đối với y, giống như đã mấy trăm năm mấy ngàn năm rồi y không hề làm thế.
Trên tinh thần, y cho là mình không cần phải ngủ, tuy nhiên mỏi mệt trên thân thể lại càng ngày càng tăng.
Giữa ngủ và không ngủ điên cuồng giằng co, không ngừng tra tấn y, y không hiểu tại sao mình không thể nào ngủ, rõ ràng trong trí nhớ y vẫn ngủ một cách bình thường mà. Thế nhưng trong ý thức thì lại không ngừng nhắc nhở y, không thể ngủ, không được ngủ, nếu ngủ… đồ vật thuộc về ngươi sẽ vuột đi mất.
Loại cảm xúc này khiến y cảm thấy phức tạp, làm cho tinh thần y lúc nào cũng buộc chặt, điều đó càng làm gia tăng sự buồn ngủ của thân thể này.
Y biết, mình phải đi ngủ, thân thể nhỏ yếu như vậy, nếu không chịu tiếp thu sự nghỉ ngơi, hậu quả chắc chắn là sẽ không chịu đựng nổi.
Bất luận có bao nhiêu lý do, đều không thể thuyết phục được y. Lòng bàn tay trống rỗng, đồ vật trong đó mất đi, từ đó trào lên phẫn nộ cùng liệt hỏa hừng hực thiêu đốt nội tâm của y, làm cho y nóng nảy đến nỗi muốn… hủy diệt tất cả.
Hủy diệt, là có thể làm cho đồ vật thuộc về y bị tan biến. Nếu hủy diệt, thì đồ vật đã rời đi, đã chạy trốn, đã thoát ly khỏi y, vĩnh viễn nằm lại bên cạnh, ở lại trong lòng bàn tay y, cho dù chỉ còn một đống bụi đất, cho dù không hề có sự sống.
Tất cả không quan hệ, chỉ cần có thể chiếm hữu một lần nữa là được.
Dã thú trong lòng điên cuồng kêu gào, cơ hồ cắn nuốt mất lý trí của y.
Ngay cả đến khi có một tin nhắn, vô thanh vô tức xuất hiện trong đầu, sự tình quỷ dị này không làm cho y cảm thấy có nguy cơ nào cả, chỉ khiến cho y gắt gao nhìn chằm chằm vào một câu chữ.
Cái tên đó, quen thuộc giống như được khắc vào trong xương cốt, tất cả cảm xúc dồn nén đến nói không thành lời, y hận không thể xuyên thấu qua dòng chữ này, đem người ở đầu bên kia gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay, khóa vào trong ngực.
Y không hề do dự một phút giây nào, lớn tiếng hỏi lại: “Ngươi ở chỗ nào!”
Nói cho ta biết … ta sẽ tìm được ngươi … sau đó … vĩnh viễn cũng không cho ngươi rời khỏi ta.
Thời Khanh 囧 囧 ngây ngốc nhìn bốn chữ mà Tần Mạc phát tới, chỉ có bốn chữ, nhưng khí thế mười phần, hơn nữa cuối câu còn có dấu chấm than, làm cậu cảm giác được lửa giận phừng phừng của đối phương.
Chuyện này là sao!
Kí chủ của cậu không phải mất trí nhớ hay sao?
Đâu có ngốc manh bánh bao nhỏ chút nào đâu? Vì sao có loại cảm giác rờn rợn thế này?
Chẳng lẽ phong bế ký ức thất bại ? Không có khả năng a!
Thời Khanh có chút thấp thỏm, thật sự là bệnh thần kinh không dễ chọc, chọc vào thì đánh không lại chạy không thoát, đến lúc đó chỉ có tự mình chịu thiệt.
Cậu suy đi nghĩ lại nửa ngày, quyết định tốt nhất nên án binh bất động, lại thăm dò phát qua một câu: “Tôi đang ở KTX của trường học Không Gian tại khu trung ương”.
Cơ hồ chỉ ngắn ngủn có một giây đồng hồ, đối diện đã truyền tới tin hồi âm: “Ta vào không được.”Thời Khanh: “…” Cưng đương nhiên vào không được! Cưng còn chưa được mười một tuổi mà! Bất quá giọng điệu này, thái độ này, kí chủ à anh có bị phong bế kí ức không vậy hả QAQ…
Thời Khanh tiếp tục suy tính, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Còn hai tháng nữa, là có thể đến đây rồi.”
“Lâu lắm .”
Thời Khanh thật sự không biết nên nói gì, nhưng ngay sau đó, cậu lại nhìn thấy một tin gửi tới:
“Thời Khanh, ta muốn gặp ngươi.”
Trong nháy mắt, Thời Khanh liền ngốc lăng, tiếp theo, cậu cảm giác được một chuỗi cảm xúc khó hiểu đang dâng lên, loạn thất bát tao, rắc rối phức tạp, khó có thể miêu tả, sau đó … lòng cậu cứ như vậy mà mềm như bún.
Não tự YY là bánh bao Tần Tiểu Mạc đang ở trong hoàn cảnh trước sau lạ lẫm, trước có sói sau có cọp, hai bên còn có hồ ly và chó săn, một đám đều khi dễ Tần Tiểu Mạc nhỏ bé đáng yêu manh đến không thiên lý, dẫn đến Tần Tiểu Mạc cơ khổ không chỗ nương tựa, tâm tình không vui, điềm đạm đáng yêu.
Bánh bao chỉ biết trông cậy vào cậu – một cái hệ thống-sama cường đại, cứu vớt y thoát ly khổ hải.
Nhìn kỹ lại! Mềm mại đáng yêu nói ra những lời này, chắc chắn là bị ủy khuất rất nhiều.
Thời Khanh: QAQ, trong lòng đau xót!
Trong lòng đau, thì xúc động, cậu bật người hồi âm ngay: “Ngày mai thứ bảy, tôi sẽ về nhà, đến lúc đó nhất định sẽ đi tìm cậu!”[đổi xưng hô]
“Nhà của ngươi ở đâu?”
Thời Khanh không chút suy nghĩ đem địa chỉ nói ra.
Rồi sau đó đối phương không trả lời nữa.
Thời Khanh thật khó để nén kích động, nghĩ tới ngày mai sẽ gặp được Tần Tiểu Mạc manh manh đáng thương hề hề, cậu xúc động đến nỗi ngủ không được, lộn qua lộn lại, lăn qua lăn lại, nói không ra tư vị trong lòng là gì.
Trong chốc lát não tự YY Tần Tiểu Mạc bé nhỏ, trong chốc lát lại hình như thấy được Tần Mạc trưởng thành.
Mơ mơ màng màng ngủ mất, cậu thế nhưng lại nằm mộng.
Giấc mơ đó tựa hồ như trở về thế giới thú nhân, tuy nhiên Tần Mạc không phải trong bộ dáng Aleck, vẫn duy trì bộ dạng thân thể của chính mình, y mặc một bộ kỵ trang tràn đầy chững chạc, càng làm nổi bật dáng người rắn chắc, trên khuôn mặt tinh xảo treo một nụ cười nhợt nhạt, khiến cho dung nhan vốn hoàn mỹ càng thêm nhiếp nhân tâm phách.
Bọn họ tựa hồ nói nói gì đó, rồi Tần Mạc ôm cậu vào trong ngực, bên tai vang lên âm thanh khàn khàn mê người trêu chọc, giống như là tiếng huyền cầm réo rắt dụ nhân: “Thời Khanh, ta muốn … ngươi.”
Một câu, giống như châm lửa vào pháo, nháy mắt làm Thời Khanh bùng nổ, tình cảm trong lòng cậu quả thực như nước lũ tràn ra, tràn ra, vừa ngọt ngào lại vừa chua xót, nói không rõ là tư vị gì.
Tiếp theo đó, cảm giác lửa nóng giống như là điện lưu chạy tán loạn trong cơ thể cậu, y hệt như thời kỳ dao động ở thế giới thú nhân, khát vọng mãnh liệt cơ hồ làm thần trí cậu mê mang.
Mà con ngươi Tần Mạc cũng càng ngày càng thâm thúy, một màu đen đậm giữa thiên nhiên tựa hồ bừng lên ngọn lửa, ánh mắt chuyên chú, khát vọng rõ ràng, cùng lúc đó là nụ hôn giống như không thể chờ đợi thêm phút giây nào nữa, thô bạo lại mang theo cường thế xa lạ ép xuống.
Kịch liệt, nóng bỏng, triền miên … Trong miệng truy đuổi, đầu lưỡi quấn quýt, cả hai không hề có một khe hở mà tác thủ, giống như là dã thú đói khát suốt một mùa đông, điên cuồng cắn nuốt con mồi, hận không thể cùng nhau hòa lại thành một.
Tần Mạc cúi đầu, liếm liếm cổ cậu, ma xát, nhẹ nhàng cắn. Địa phương yếu ớt nhất bị đối đãi như thế, Thời Khanh cơ hồ có thể cảm giác được đối phương đang muốn cắn xuống, muốn hoàn toàn độc chiếm, ý đồ biểu thị công khai quyền sở hữu của mình.
Loại cảm giác này làm cho cậu không nhịn được mà run rẩy, tựa như dòng nước chảy xiết từng đợt từng đợt đánh vào tâm hồn.
Hôn môi, âu yếm… Những thứ này không thể nào thỏa mãn được ngọn lửa đang hừng hực bốc cháy trong lòng, cậu muốn nhiều hơn, khát vọng nhiều hơn…
Khi quần áo trút ra hết, thời điểm da thịt dán vào nhau, cậu cảm thấy khoan khoái đến rên rỉ thành tiếng.
Quên tất cả, chỉ muốn tìm hoan lạc, cậu còn nhớ rõ khoái cảm lần trước làm cho làn da run lên, dưới dẫn dắt của Tần Mạc mà lên đỉnh, cảm giác vui thích đến cực độ.
Sau khi đại não ngây ngốc một hồi, Thời Khanh hốt hoảng tỉnh táo lại.
Một mùi hương tanh nồng đánh úp lại, làm cho lửa nóng sau cao trào của cậu thối lui không ít.
Cậu khiếp sợ ngồi dậy, nơi này là ký túc xá của học viện, cậu đang nằm ở trên giường, chỉ có một mình.
Sao lại có thể mơ một giác mơ như vậy, cảm giác dính dớp giữa hai chân báo cho cậu biết, vừa rồi cậu đã hoang đường đến cỡ nào…
Thời Khanh quả thực không dám nghĩ nhiều, cậu đỏ mặt tim đập xuống giường, cởi quần áo, giữa bầu trời đêm hôm khuya khoắt mà giặt giũ, thẳng đến khi đem nó phơi hoàn hảo trên ban công, cậu mới miễn cưỡng bình tĩnh trở lại.
Lần thứ hai lăn đến trên giường, cậu không thể nào tiếp tục ngủ.
Trong đầu đều là Tần Mạc, khắp mọi nơi đều là đôi mắt đen làm người ta mê muội và âm thanh khàn khàn quyến rũ kia.
Cậu có chút sợ hãi, cảm xúc xa lạ này, khiến cậu không biết làm sao.
Chỉ cần nhắm mắt lại là thấy hình bóng Tần Mạc, nhớ tới nụ hôn của bọn ho, còn có lần đó vong tình mà … an ủi.
Tưởng tượng tới, trong lòng lại có chút xao động.
Ma xui quỷ khiến, cậu mở ra tin nhắn hệ thống, nhìn chằm chằm câu nói kia…
“Thời Khanh, ta muốn gặp ngươi.”
Lần thứ hai nhìn đến, vẫn mãnh liệt như thế, cảm giác giống điện xẹt qua, rõ ràng chỉ có sáu chữ, cậu lại có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt của Tần Mạc khi nói những lời này.
Bình tĩnh nhìn ngắm, cậu bất giác sờ vào trong quần, xoa nắn tiểu huynh đệ đã ngẩng cao đầu.
Thời Khanh hoàn toàn không còn lí trí, cậu khoái tốc phủ lộng, híp mắt, cả đầu óc đều là hình ảnh của một người nào đó, miệng không tự chủ được mà nhẹ giọng nỉ non: “Tần Mạc… Tần Mạc… Tần Mạc…”
Thanh âm rất nhỏ, nhỏ giống như là tiếng một cọng lông chim rơi xuống đất, cơ hồ không thể nghe thấy, nhưng lại phiêu phiêu quét qua tâm. Kích thích, xấu hổ, cảm xúc không thể diễn tả thành lời, tất cả đều hóa thành điện lưu, làm cậu hoàn toàn quên đi tất cả.
Chờ đến khi tay lại cảm thấy được dính dớp, Thời Khanh mới chậm rãi hoàn hồn.
Trời chỉ rạng sáng, bóng đêm còn bao phủ, ánh trăng nghịch ngợm xuyên thấu qua khe hở của bức màn mà tham tiến vào, chiếu lên gương mặt đỏ rực của Thời Khanh.
Cậu ngơ ngác nhìn lòng bàn tay, chẳng biết phải nói với mình cái gì giờ.
Tỉnh mộng, cậu gọi tên Tần Mạc, gọi đến lên đỉnh …
Thời Khanh liều mạng lắc đầu, giống như làm vậy có thể đem suy nghĩ trong đầu lắc văng ra ngoài… Thẳng đến khi đầu choáng mắt hoa, Thời Khanh mới cảm thấy bản thân tựa hồ đã bình thường một chút…
Mặt đỏ tai hồng lần thứ hai xuống giường, lần thứ hai đem quần áo ra giặt phơi ở ban công.
May mắn mẹ Hạ có lòng, chuẩn bị cho Hạ Nặc tới ba bộ áo ngủ, bằng không, Thời Khanh bây giờ không có gì để mặc rồi.
Lần này cậu thật không dám suy nghĩ gì nữa, cũng có thể là sau khi phát tiết tinh thần mệt mỏi, vừa đặt đầu vào gối, cậu liền vù vù ngủ say.
——— ———–
Đông Bát – Khu phổ thông cho dân thường ở, có một chiếc xe sang trọng, vô cùng không hợp khung cảnh, đậu ở đó.
Trong xe lay lắt ngọn đèn màu vàng, ghế trái phía sau, có một thiếu niên tuổi chừng mười một mười hai đang ngồi.
Dung nhan tinh xảo, con ngươi màu đen, y bình tĩnh nhìn chằm chằm khu chung cư đối diện, tầm mắt xuyên qua kính xe, dừng ở cửa sổ thứ hai trên tầng ba.
Thời Khanh, ta ở đây chờ ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất