Trùng Sinh Thành Tiên Tôn Đích Chưởng Trung Thu
Chương 106
Con ngươi Phù Ngọc Thu co lại, muốn né tránh theo bản năng.
Không phải y cự tuyệt mà vì nhớ lại Phượng Ương nói kiểu thần giao này là "song tu", y cũng không rành lắm nhưng chỉ biết song tu phải lén lút thân mật ở nơi vắng vẻ.
Sao có thể ở bên ngoài được, thậm chí ngay cả giường cũng không có?!
Phù Ngọc Thu đẩy Phượng Ương ra rồi ngại ngùng nói: "Ban, ban ngày ban mặt mà......"
Y cảm thấy máu nóng dồn hết lên mặt, hơn nửa ngày mới nhận ra cảm giác này gọi là xấu hổ.
Linh lực Phượng Hoàng đã quấn lấy thần hồn Phù Ngọc Thu khiến y mềm nhũn dựa vào vai Phượng Ương, để mặc cơn sóng kia bao phủ lấy mình từ đầu đến chân.
Chẳng mấy chốc Phù Ngọc Thu không còn để ý đây là bên ngoài mà tựa trán vào vai Phượng Ương, mắt vàng không kìm được ứa nước, vừa nghẹn ngào nuốt vừa gọi tên Phượng Hoàng.
Phượng Ương nhìn y chăm chú, nhìn y chìm đắm vì mình, nhìn y bám vào vai mình như níu lấy cọng rơm cứu mạng.
Cuối cùng thần hồn chậm chạp tách ra, Phù Ngọc Thu như bị thần hồn Phượng Hoàng rút đi kéo theo nửa cái mạng.
Đầu óc y trống rỗng, không biết Phượng Ương lại nổi cơn điên gì mà đột nhiên cỏ cỏ cỏ mình ngay bên ngoài.
"Ngươi...... Ngươi làm gì vậy hả?"
Phượng Ương nắm chặt bàn tay như noãn ngọc của Phù Ngọc Thu rồi dịu dàng hôn lên lòng bàn tay một cái.
Phù Ngọc Thu bị bỏng khẽ run rẩy.
Phượng Ương cười nhẹ: "Không được gọi bậy."
Phù Ngọc Thu lẩm bẩm: "Chỉ gọi ngươi một tiếng "phụ tôn" thôi mà, ngươi cũng đâu phải cha ta."
Phượng Ương điềm tĩnh nhìn y rồi đưa tay nâng cằm y lên.
Phù Ngọc Thu cứ tưởng sắp "cỏ cỏ cỏ" lần nữa nên hoảng sợ vội vàng né tránh.
Nhưng lần này Phượng Ương chỉ chồm tới nhẹ nhàng hôn y một cái.
Phù Ngọc Thu ngẩn ngơ, chẳng hiểu sao cảm nhận được sự ấm áp trên môi lại thấy mặt nóng ran, ngay cả vành tai cũng đỏ rực.
Sao y cứ cảm thấy......
Phượng Hoàng đã thành thạo hơn trước vậy nhỉ?
***
Phượng Tuyết Sinh nhất thời nổi hứng xung phong lo liệu lễ hợp tịch của Phượng Hoàng.
Nhưng sau khi tỉnh táo lại mới sực nhớ ra......
Không ổn rồi, mình chưa bao giờ thấy lễ hợp tịch thì làm sao xử lý đây?
Khó khăn lắm Phượng Tuyết Sinh mới lên tinh thần lại lập tức ỉu xìu, nhưng hắn không dám tìm Phượng Ương nói mình bỏ cuộc nên đành phải vắt hết óc nghĩ cách.
Hắn vốn định hỏi những người bên cạnh nhưng nghĩ kỹ lại......
Hắn hoàn toàn chẳng có người bạn nào để trò chuyện cả.
Suýt nữa Phượng Tuyết Sinh đã òa khóc.
Nhưng hắn bình tĩnh lại rất nhanh, nhớ Phượng Ương nói có việc gì cứ tìm Sở Ngộ nên lập tức rời Cửu Trọng Thiên đến Minh phủ.
Canh ba sáng, Phượng Tuyết Sinh bay đến cây hoè ngoài Phù Quân Châu rồi hóa thành người tiến vào Minh phủ.
Sở Ngộ đã đi vắng.
Phượng Tuyết Sinh cũng không nóng nảy mà ỉu xìu ngồi xuống gốc cây chờ đợi.
Nửa ngày sau, Sở Ngộ khoan thai đi tới, theo sau còn có một tu sĩ nhân loại.
Hai mắt Nhạc Thánh ửng đỏ, gật đầu chào Sở Ngộ rồi cầm lông vũ Phượng Hoàng rời khỏi tàng cây hoè.
Phượng Tuyết Sinh tò mò nhìn theo.
Sau khi tiễn Nhạc Thánh, Sở Ngộ cười như không cười nhìn Phượng Tuyết Sinh suốt ngày chạy tới đây tìm mình: "Lại chuyện gì nữa?"
Phượng Tuyết Sinh vội hỏi: "Ngươi có biết lễ hợp tịch phải tổ chức thế nào không?"
Sở Ngộ kỳ quái nhìn hắn: "Tiểu Khổng Tước, ngươi hỏi ta chuyện này chẳng lẽ định tổ chức lễ hợp tịch của phụ tôn ngươi như đám cưới âm phủ sao?"
Phượng Tuyết Sinh: "............"
Phượng Tuyết Sinh lại ỉu xìu.
Sở Ngộ bất lực thở dài rồi nghĩ cách giùm hắn: "Hoa chủ Bách Hoa Uyển ở Phù Quân Châu vừa hợp tịch xong đấy, ngươi thử đến đó hỏi xem."
Phượng Tuyết Sinh "a?" một tiếng, trên mặt đầy vẻ khó xử.
Bảo hắn đến gặp người lạ thật quá khó rồi.
Sở Ngộ nói: "Sợ gì chứ, Hoa chủ và đạo lữ của nàng chắc cũng nghe lệnh phụ tôn ngươi thôi, cứ đến hỏi đi."
Lúc này Phượng Tuyết Sinh mới phấn chấn lên.
Có quan hệ với phụ tôn thì hắn sẽ miễn cưỡng đến hỏi thử xem.
Thấy sắc mặt Phượng Tuyết Sinh đổi tới đổi lui, Sở Ngộ cảm thấy thú vị nên cười to một tiếng rồi cố ý dọa hắn: "Nhưng đó là chuyện của mấy ngày trước rồi, lý do quan trọng nhất khiến Hoa chủ trung thành với phụ tôn ngươi là vì Phượng Hoàng lấy đi mùa đông ở hạ giới, nhưng mấy ngày nay tuyết rơi nhiều thế này không chừng Bách Hoa Uyển đang oán hận phụ tôn ngươi đấy."
Phượng Tuyết Sinh trố mắt: "Vậy thì lòng trung thành của bọn họ cũng quá rẻ rồi."
Sở Ngộ cười ha ha: "Trên đời này đều là có qua có lại mà."
"Ồ." Phượng Tuyết Sinh gật đầu, "Vậy ta càng phải đến hỏi mới được, nếu bọn họ thật sự oán hận phụ tôn......"
Hắn không nói hết câu nhưng Sở Ngộ đã nhạy bén phát hiện được vẻ nguy hiểm toát ra từ Phượng Tuyết Sinh.
Sở Ngộ trầm ngâm nhìn theo Phượng Tuyết Sinh đi xa dần.
Thoạt đầu hắn cũng không hiểu tại sao Phượng Ương lại truyền ngôi tiên tôn quan trọng như thế cho Phượng Tuyết Sinh, dù sao nhìn tiểu tử sầu đời này vừa lười vừa nhát, quả thực là bùn nhão không trát được tường.
Nhưng giờ Sở Ngộ đã hiểu được quyết định của Phượng Ương.
Tiểu Khổng Tước này không hề ngây thơ hiền lành như bề ngoài chút nào.
Tiểu Khổng Tước nhanh nhẹn bay đến Bách Hoa Uyển ở Phù Quân Châu.
Tuyết rơi mấy ngày cuối cùng cũng ngừng, từ trên cao nhìn xuống chỉ thấy một màu trắng chói mắt của tuyết.
Phượng Tuyết Sinh từ trên trời hạ cánh xuống lối vào Bách Hoa Uyển.
Cả hạ giới đều lạnh cóng mà Bách Hoa Uyển lại tràn ngập màu sắc rực rỡ như không bị sương tuyết ăn mòn.
Phượng Tuyết Sinh lơ ngơ đi vào.
Dây leo khổng lồ đột ngột chặn hắn lại hỏi: "Ai đó?"
Vì dây leo bay nhanh tới nên cuốn theo hương thơm ấm áp như xuân.
Phượng Tuyết Sinh chưa kịp lên tiếng thì một chùm hoa chợt xuất hiện ở Bách Hoa Uyển rồi hóa thành tiểu cô nương, nàng phất dây leo thi lễ: "Cung nghênh tiểu tôn thượng."
Phượng Tuyết Sinh nghiêng đầu.
Dây leo hoa dẫn Phượng Tuyết Sinh vào Bách Hoa Uyển, không khí ấm áp của mùa xuân lập tức ập đến.
Cả hạ giới chìm trong băng tuyết nhưng ở Bách Hoa Uyển vẫn đang là mùa xuân.
Phượng Tuyết Sinh nhận ra mình đã lo lắng quá mức nên buông xuống cảnh giác rồi băn khoăn hỏi: "Ở đây vẫn còn xuân mùa à?"
Dây leo hoa vui vẻ nói: "Đúng vậy, trước đó tiên tôn đã để lại linh lực ở Bách Hoa Uyển, may mà có linh lực kia nên chúng ta không bị đóng băng nữa."
Phượng Tuyết Sinh: "Linh lực?"
Thấy hắn hiếu kỳ, dây leo hoa tiện đường dẫn hắn đi xem.
Nơi ủ linh thủy của Bách Hoa Uyển là ba giếng nước ngọt, cạnh giếng có một chiếc lông vũ Phượng Hoàng lơ lửng giữa không trung tỏa ra nhiệt độ nóng bỏng.
Dây leo hoa nói: "Nghe bảo tiên tôn rất thích linh thủy Bách Hoa Uyển, lát nữa tiểu tôn thượng trở về có muốn đem theo một ít không?"
Phượng Tuyết Sinh gật đầu: "Được."
Sau đó Phượng Tuyết Sinh gặp Hoa chủ Bách Hoa Uyển nói rõ ý định tới đây, Hoa chủ cũng hết sức vui mừng nên đáp ứng ngay.
Vấn đề nan giải khiến Phượng Tuyết Sinh đau đầu mấy ngày nay cuối cùng đã được giải quyết, hắn vui vẻ đem linh thủy Bách Hoa Uyển chạy tới Phượng Hoàng Khư khoe công.
Nhưng vừa bay vào lại bị một luồng linh lực hất ra.
Phượng Tuyết Sinh ngồi xổm bên ngoài đợi nửa ngày mới thấy Phượng Ương chậm rãi đi ra lạnh lùng liếc hắn.
Phượng Tuyết Sinh ỉu xìu đưa ống trúc cho hắn: "Phụ tôn, linh thủy....... Bách Hoa Uyển đây ạ."
Phượng Ương đưa tay cầm lấy rồi âm thầm thở dài.
Có lẽ chẳng trông mong gì ở sự tinh tế khéo léo của Phượng Tuyết Sinh nên Phượng Ương cũng lười mắng hắn, chỉ hỏi: "Chọn được ngày lành để hợp tịch chưa?"
Phượng Tuyết Sinh vội nói: "Ba tháng sau ạ, mùng Ba tháng Ba làm gì cũng tốt."
Phượng Ương liếc hắn.
Phượng Tuyết Sinh sững sờ rồi đột nhiên lanh trí.
Đây là lần đầu tiên hắn phản ứng nhanh như thế, vội vàng nói tiếp: "Nhưng sáu ngày sau cũng là ngày lành đấy ạ."
Lúc này Phượng Ương mới hài lòng: "Không tệ, giao cho ngươi đấy."
Dù chỉ được khen một câu nhưng Phượng Tuyết Sinh vẫn vui vẻ bay đi.
Phượng Ương quay người trở về điện Phượng Hoàng.
Phù Ngọc Thu nằm trên giường nửa mê nửa tỉnh, thấy hắn về thì mơ màng "ừm?" một tiếng.
Phượng Ương đi tới: "Tuyết Sinh vừa đến, sáu ngày nữa sẽ làm lễ hợp tịch."
Mãi một lát sau Phù Ngọc Thu mới phản ứng được, đầu óc lơ mơ nhất thời tỉnh táo lại: "Nhanh vậy sao?"
"Không nhanh mà."
Thậm chí Phượng Ương còn thấy chậm là đằng khác.
Phù Ngọc Thu cũng không hiểu, dù sao hắn nói không nhanh thì không nhanh đi.
Phượng Ương đưa ống trúc trong tay cho y: "Tuyết Sinh mang linh thủy Bách Hoa Uyển tới đây, muốn uống không?"
Phù Ngọc Thu chống tay ngồi dậy vuốt mái tóc trắng rối tung rồi cầm ống trúc nhìn tới nhìn lui: "Chẳng phải linh thủy Bách Hoa Uyển phải ủ bằng mật hoa mới hái sao? Tuyết rơi mấy ngày rồi, hoa của họ vẫn nở được à?"
Phượng Ương cười nói: "Chắc vậy —— Nếm thử đi."
Phù Ngọc Thu mở nắp ra, ngửi thấy mùi thơm nồng của linh thủy thì hai mắt cong cong: "Lúc nhỏ ta cứ tưởng một ngày kia mình sẽ nở hoa kết quả nữa đấy."
Sau đó y mới biết U Thảo là cỏ nên sẽ không nở hoa, càng không kết quả.
Phượng Ương bật cười.
Đợi Phù Ngọc Thu uống hết linh thủy, Phượng Ương mới hỏi: "Muốn dậy chưa?"
Bên ngoài đã sáng trưng.
Phù Ngọc Thu liếm linh thủy đọng trên mép ống trúc, thuận miệng nói: "Định đi đâu à?"
"Ừ." Phượng Ương đặt ống trúc bên cạnh rồi đáp, "Đến một nơi."
Phù Ngọc Thu gật đầu ngoan ngoãn đi theo hắn.
Thời tiết đã trở lại mùa đông bình thường, lửa Phượng Hoàng nóng rực trong cơ thể Phù Ngọc Thu không còn thiêu đốt nữa, trên vai khoác áo choàng thật dày, đôi chân trần luôn chạy loạn khắp nơi cũng được mang giày.
Phù Ngọc Thu không thích cảm giác "rễ sợi" bị trói buộc nhưng giờ y không còn là U Thảo nên chỉ có thể khoác tay Phượng Ương khó nhọc đi bộ.
Cũng may nơi hắn muốn dẫn y tới cách điện Phượng Hoàng không xa, chỉ băng qua một vườn hoa là đến.
Đó là nơi duy nhất chưa được Phượng Hoàng tu sửa.
Trên tấm bia đá cao sừng sững khắc đầy hoa văn chi chít như chữ viết của tộc Phượng Hoàng.
Mặc dù Phù Ngọc Thu đọc không hiểu nhưng vẫn mơ hồ cảm nhận được nỗi bi thương toát ra từ bia đá kia.
Phượng Ương nhẹ giọng nói: "Đây là bia mộ của tộc ta năm xưa chết cùng Kim Ô."
Khi đó cả tộc Phượng Hoàng hy sinh oanh liệt, Chu Tước Tiên Tôn đã dùng đá Phượng Hoàng quý hiếm nhất để lập bia.
Trong ngôi mộ bên dưới chôn đầy nến bản mệnh vỡ vụn của tộc Phượng Hoàng.
Những ngọn nến không bao giờ cháy được nữa.
Phượng Ương đi tới vuốt nhẹ hai cái tên trên bia, đó là cha mẹ mà hắn chưa từng gặp mặt.
Phù Ngọc Thu nín thở, nhất thời không biết làm sao để an ủi hắn.
Nhưng trong lòng Phượng Ương cũng không quá đau buồn, hắn phất áo bào quỳ xuống hành lễ, Phù Ngọc Thu cũng vội vàng quỳ theo.
Phượng Ương nắm chặt tay y cười nói: "Nhất định họ sẽ thích ngươi lắm."
Tim Phù Ngọc Thu đột nhiên đau xót.
Hành lễ xong, Phượng Ương nắm tay y chậm rãi đứng dậy.
Phù Ngọc Thu nắm chặt tay hắn rồi nhẹ giọng an ủi: "Có lẽ ở một nơi nào đó mà ngươi không biết, họ vẫn đang dõi theo ngươi đấy."
Phượng Ương cười: "Ta lại mong là không."
Phù Ngọc Thu: "Sao cơ?"
Phượng Ương im lặng.
Bao năm qua hắn sống thê thảm như vậy, còn tự biến mình thành kẻ điên, nếu những người yêu thương hắn nhìn thấy thì......
Trước khi rời đi, Phượng Ương ngoái đầu lại.
Bia đá sừng sững đứng giữa sắc màu rực rỡ như đang hiền hòa dõi theo hắn.
Trăm hoa đua nở khắp Phượng Hoàng Khư.
Ánh nắng cực kỳ tươi đẹp.
Không phải y cự tuyệt mà vì nhớ lại Phượng Ương nói kiểu thần giao này là "song tu", y cũng không rành lắm nhưng chỉ biết song tu phải lén lút thân mật ở nơi vắng vẻ.
Sao có thể ở bên ngoài được, thậm chí ngay cả giường cũng không có?!
Phù Ngọc Thu đẩy Phượng Ương ra rồi ngại ngùng nói: "Ban, ban ngày ban mặt mà......"
Y cảm thấy máu nóng dồn hết lên mặt, hơn nửa ngày mới nhận ra cảm giác này gọi là xấu hổ.
Linh lực Phượng Hoàng đã quấn lấy thần hồn Phù Ngọc Thu khiến y mềm nhũn dựa vào vai Phượng Ương, để mặc cơn sóng kia bao phủ lấy mình từ đầu đến chân.
Chẳng mấy chốc Phù Ngọc Thu không còn để ý đây là bên ngoài mà tựa trán vào vai Phượng Ương, mắt vàng không kìm được ứa nước, vừa nghẹn ngào nuốt vừa gọi tên Phượng Hoàng.
Phượng Ương nhìn y chăm chú, nhìn y chìm đắm vì mình, nhìn y bám vào vai mình như níu lấy cọng rơm cứu mạng.
Cuối cùng thần hồn chậm chạp tách ra, Phù Ngọc Thu như bị thần hồn Phượng Hoàng rút đi kéo theo nửa cái mạng.
Đầu óc y trống rỗng, không biết Phượng Ương lại nổi cơn điên gì mà đột nhiên cỏ cỏ cỏ mình ngay bên ngoài.
"Ngươi...... Ngươi làm gì vậy hả?"
Phượng Ương nắm chặt bàn tay như noãn ngọc của Phù Ngọc Thu rồi dịu dàng hôn lên lòng bàn tay một cái.
Phù Ngọc Thu bị bỏng khẽ run rẩy.
Phượng Ương cười nhẹ: "Không được gọi bậy."
Phù Ngọc Thu lẩm bẩm: "Chỉ gọi ngươi một tiếng "phụ tôn" thôi mà, ngươi cũng đâu phải cha ta."
Phượng Ương điềm tĩnh nhìn y rồi đưa tay nâng cằm y lên.
Phù Ngọc Thu cứ tưởng sắp "cỏ cỏ cỏ" lần nữa nên hoảng sợ vội vàng né tránh.
Nhưng lần này Phượng Ương chỉ chồm tới nhẹ nhàng hôn y một cái.
Phù Ngọc Thu ngẩn ngơ, chẳng hiểu sao cảm nhận được sự ấm áp trên môi lại thấy mặt nóng ran, ngay cả vành tai cũng đỏ rực.
Sao y cứ cảm thấy......
Phượng Hoàng đã thành thạo hơn trước vậy nhỉ?
***
Phượng Tuyết Sinh nhất thời nổi hứng xung phong lo liệu lễ hợp tịch của Phượng Hoàng.
Nhưng sau khi tỉnh táo lại mới sực nhớ ra......
Không ổn rồi, mình chưa bao giờ thấy lễ hợp tịch thì làm sao xử lý đây?
Khó khăn lắm Phượng Tuyết Sinh mới lên tinh thần lại lập tức ỉu xìu, nhưng hắn không dám tìm Phượng Ương nói mình bỏ cuộc nên đành phải vắt hết óc nghĩ cách.
Hắn vốn định hỏi những người bên cạnh nhưng nghĩ kỹ lại......
Hắn hoàn toàn chẳng có người bạn nào để trò chuyện cả.
Suýt nữa Phượng Tuyết Sinh đã òa khóc.
Nhưng hắn bình tĩnh lại rất nhanh, nhớ Phượng Ương nói có việc gì cứ tìm Sở Ngộ nên lập tức rời Cửu Trọng Thiên đến Minh phủ.
Canh ba sáng, Phượng Tuyết Sinh bay đến cây hoè ngoài Phù Quân Châu rồi hóa thành người tiến vào Minh phủ.
Sở Ngộ đã đi vắng.
Phượng Tuyết Sinh cũng không nóng nảy mà ỉu xìu ngồi xuống gốc cây chờ đợi.
Nửa ngày sau, Sở Ngộ khoan thai đi tới, theo sau còn có một tu sĩ nhân loại.
Hai mắt Nhạc Thánh ửng đỏ, gật đầu chào Sở Ngộ rồi cầm lông vũ Phượng Hoàng rời khỏi tàng cây hoè.
Phượng Tuyết Sinh tò mò nhìn theo.
Sau khi tiễn Nhạc Thánh, Sở Ngộ cười như không cười nhìn Phượng Tuyết Sinh suốt ngày chạy tới đây tìm mình: "Lại chuyện gì nữa?"
Phượng Tuyết Sinh vội hỏi: "Ngươi có biết lễ hợp tịch phải tổ chức thế nào không?"
Sở Ngộ kỳ quái nhìn hắn: "Tiểu Khổng Tước, ngươi hỏi ta chuyện này chẳng lẽ định tổ chức lễ hợp tịch của phụ tôn ngươi như đám cưới âm phủ sao?"
Phượng Tuyết Sinh: "............"
Phượng Tuyết Sinh lại ỉu xìu.
Sở Ngộ bất lực thở dài rồi nghĩ cách giùm hắn: "Hoa chủ Bách Hoa Uyển ở Phù Quân Châu vừa hợp tịch xong đấy, ngươi thử đến đó hỏi xem."
Phượng Tuyết Sinh "a?" một tiếng, trên mặt đầy vẻ khó xử.
Bảo hắn đến gặp người lạ thật quá khó rồi.
Sở Ngộ nói: "Sợ gì chứ, Hoa chủ và đạo lữ của nàng chắc cũng nghe lệnh phụ tôn ngươi thôi, cứ đến hỏi đi."
Lúc này Phượng Tuyết Sinh mới phấn chấn lên.
Có quan hệ với phụ tôn thì hắn sẽ miễn cưỡng đến hỏi thử xem.
Thấy sắc mặt Phượng Tuyết Sinh đổi tới đổi lui, Sở Ngộ cảm thấy thú vị nên cười to một tiếng rồi cố ý dọa hắn: "Nhưng đó là chuyện của mấy ngày trước rồi, lý do quan trọng nhất khiến Hoa chủ trung thành với phụ tôn ngươi là vì Phượng Hoàng lấy đi mùa đông ở hạ giới, nhưng mấy ngày nay tuyết rơi nhiều thế này không chừng Bách Hoa Uyển đang oán hận phụ tôn ngươi đấy."
Phượng Tuyết Sinh trố mắt: "Vậy thì lòng trung thành của bọn họ cũng quá rẻ rồi."
Sở Ngộ cười ha ha: "Trên đời này đều là có qua có lại mà."
"Ồ." Phượng Tuyết Sinh gật đầu, "Vậy ta càng phải đến hỏi mới được, nếu bọn họ thật sự oán hận phụ tôn......"
Hắn không nói hết câu nhưng Sở Ngộ đã nhạy bén phát hiện được vẻ nguy hiểm toát ra từ Phượng Tuyết Sinh.
Sở Ngộ trầm ngâm nhìn theo Phượng Tuyết Sinh đi xa dần.
Thoạt đầu hắn cũng không hiểu tại sao Phượng Ương lại truyền ngôi tiên tôn quan trọng như thế cho Phượng Tuyết Sinh, dù sao nhìn tiểu tử sầu đời này vừa lười vừa nhát, quả thực là bùn nhão không trát được tường.
Nhưng giờ Sở Ngộ đã hiểu được quyết định của Phượng Ương.
Tiểu Khổng Tước này không hề ngây thơ hiền lành như bề ngoài chút nào.
Tiểu Khổng Tước nhanh nhẹn bay đến Bách Hoa Uyển ở Phù Quân Châu.
Tuyết rơi mấy ngày cuối cùng cũng ngừng, từ trên cao nhìn xuống chỉ thấy một màu trắng chói mắt của tuyết.
Phượng Tuyết Sinh từ trên trời hạ cánh xuống lối vào Bách Hoa Uyển.
Cả hạ giới đều lạnh cóng mà Bách Hoa Uyển lại tràn ngập màu sắc rực rỡ như không bị sương tuyết ăn mòn.
Phượng Tuyết Sinh lơ ngơ đi vào.
Dây leo khổng lồ đột ngột chặn hắn lại hỏi: "Ai đó?"
Vì dây leo bay nhanh tới nên cuốn theo hương thơm ấm áp như xuân.
Phượng Tuyết Sinh chưa kịp lên tiếng thì một chùm hoa chợt xuất hiện ở Bách Hoa Uyển rồi hóa thành tiểu cô nương, nàng phất dây leo thi lễ: "Cung nghênh tiểu tôn thượng."
Phượng Tuyết Sinh nghiêng đầu.
Dây leo hoa dẫn Phượng Tuyết Sinh vào Bách Hoa Uyển, không khí ấm áp của mùa xuân lập tức ập đến.
Cả hạ giới chìm trong băng tuyết nhưng ở Bách Hoa Uyển vẫn đang là mùa xuân.
Phượng Tuyết Sinh nhận ra mình đã lo lắng quá mức nên buông xuống cảnh giác rồi băn khoăn hỏi: "Ở đây vẫn còn xuân mùa à?"
Dây leo hoa vui vẻ nói: "Đúng vậy, trước đó tiên tôn đã để lại linh lực ở Bách Hoa Uyển, may mà có linh lực kia nên chúng ta không bị đóng băng nữa."
Phượng Tuyết Sinh: "Linh lực?"
Thấy hắn hiếu kỳ, dây leo hoa tiện đường dẫn hắn đi xem.
Nơi ủ linh thủy của Bách Hoa Uyển là ba giếng nước ngọt, cạnh giếng có một chiếc lông vũ Phượng Hoàng lơ lửng giữa không trung tỏa ra nhiệt độ nóng bỏng.
Dây leo hoa nói: "Nghe bảo tiên tôn rất thích linh thủy Bách Hoa Uyển, lát nữa tiểu tôn thượng trở về có muốn đem theo một ít không?"
Phượng Tuyết Sinh gật đầu: "Được."
Sau đó Phượng Tuyết Sinh gặp Hoa chủ Bách Hoa Uyển nói rõ ý định tới đây, Hoa chủ cũng hết sức vui mừng nên đáp ứng ngay.
Vấn đề nan giải khiến Phượng Tuyết Sinh đau đầu mấy ngày nay cuối cùng đã được giải quyết, hắn vui vẻ đem linh thủy Bách Hoa Uyển chạy tới Phượng Hoàng Khư khoe công.
Nhưng vừa bay vào lại bị một luồng linh lực hất ra.
Phượng Tuyết Sinh ngồi xổm bên ngoài đợi nửa ngày mới thấy Phượng Ương chậm rãi đi ra lạnh lùng liếc hắn.
Phượng Tuyết Sinh ỉu xìu đưa ống trúc cho hắn: "Phụ tôn, linh thủy....... Bách Hoa Uyển đây ạ."
Phượng Ương đưa tay cầm lấy rồi âm thầm thở dài.
Có lẽ chẳng trông mong gì ở sự tinh tế khéo léo của Phượng Tuyết Sinh nên Phượng Ương cũng lười mắng hắn, chỉ hỏi: "Chọn được ngày lành để hợp tịch chưa?"
Phượng Tuyết Sinh vội nói: "Ba tháng sau ạ, mùng Ba tháng Ba làm gì cũng tốt."
Phượng Ương liếc hắn.
Phượng Tuyết Sinh sững sờ rồi đột nhiên lanh trí.
Đây là lần đầu tiên hắn phản ứng nhanh như thế, vội vàng nói tiếp: "Nhưng sáu ngày sau cũng là ngày lành đấy ạ."
Lúc này Phượng Ương mới hài lòng: "Không tệ, giao cho ngươi đấy."
Dù chỉ được khen một câu nhưng Phượng Tuyết Sinh vẫn vui vẻ bay đi.
Phượng Ương quay người trở về điện Phượng Hoàng.
Phù Ngọc Thu nằm trên giường nửa mê nửa tỉnh, thấy hắn về thì mơ màng "ừm?" một tiếng.
Phượng Ương đi tới: "Tuyết Sinh vừa đến, sáu ngày nữa sẽ làm lễ hợp tịch."
Mãi một lát sau Phù Ngọc Thu mới phản ứng được, đầu óc lơ mơ nhất thời tỉnh táo lại: "Nhanh vậy sao?"
"Không nhanh mà."
Thậm chí Phượng Ương còn thấy chậm là đằng khác.
Phù Ngọc Thu cũng không hiểu, dù sao hắn nói không nhanh thì không nhanh đi.
Phượng Ương đưa ống trúc trong tay cho y: "Tuyết Sinh mang linh thủy Bách Hoa Uyển tới đây, muốn uống không?"
Phù Ngọc Thu chống tay ngồi dậy vuốt mái tóc trắng rối tung rồi cầm ống trúc nhìn tới nhìn lui: "Chẳng phải linh thủy Bách Hoa Uyển phải ủ bằng mật hoa mới hái sao? Tuyết rơi mấy ngày rồi, hoa của họ vẫn nở được à?"
Phượng Ương cười nói: "Chắc vậy —— Nếm thử đi."
Phù Ngọc Thu mở nắp ra, ngửi thấy mùi thơm nồng của linh thủy thì hai mắt cong cong: "Lúc nhỏ ta cứ tưởng một ngày kia mình sẽ nở hoa kết quả nữa đấy."
Sau đó y mới biết U Thảo là cỏ nên sẽ không nở hoa, càng không kết quả.
Phượng Ương bật cười.
Đợi Phù Ngọc Thu uống hết linh thủy, Phượng Ương mới hỏi: "Muốn dậy chưa?"
Bên ngoài đã sáng trưng.
Phù Ngọc Thu liếm linh thủy đọng trên mép ống trúc, thuận miệng nói: "Định đi đâu à?"
"Ừ." Phượng Ương đặt ống trúc bên cạnh rồi đáp, "Đến một nơi."
Phù Ngọc Thu gật đầu ngoan ngoãn đi theo hắn.
Thời tiết đã trở lại mùa đông bình thường, lửa Phượng Hoàng nóng rực trong cơ thể Phù Ngọc Thu không còn thiêu đốt nữa, trên vai khoác áo choàng thật dày, đôi chân trần luôn chạy loạn khắp nơi cũng được mang giày.
Phù Ngọc Thu không thích cảm giác "rễ sợi" bị trói buộc nhưng giờ y không còn là U Thảo nên chỉ có thể khoác tay Phượng Ương khó nhọc đi bộ.
Cũng may nơi hắn muốn dẫn y tới cách điện Phượng Hoàng không xa, chỉ băng qua một vườn hoa là đến.
Đó là nơi duy nhất chưa được Phượng Hoàng tu sửa.
Trên tấm bia đá cao sừng sững khắc đầy hoa văn chi chít như chữ viết của tộc Phượng Hoàng.
Mặc dù Phù Ngọc Thu đọc không hiểu nhưng vẫn mơ hồ cảm nhận được nỗi bi thương toát ra từ bia đá kia.
Phượng Ương nhẹ giọng nói: "Đây là bia mộ của tộc ta năm xưa chết cùng Kim Ô."
Khi đó cả tộc Phượng Hoàng hy sinh oanh liệt, Chu Tước Tiên Tôn đã dùng đá Phượng Hoàng quý hiếm nhất để lập bia.
Trong ngôi mộ bên dưới chôn đầy nến bản mệnh vỡ vụn của tộc Phượng Hoàng.
Những ngọn nến không bao giờ cháy được nữa.
Phượng Ương đi tới vuốt nhẹ hai cái tên trên bia, đó là cha mẹ mà hắn chưa từng gặp mặt.
Phù Ngọc Thu nín thở, nhất thời không biết làm sao để an ủi hắn.
Nhưng trong lòng Phượng Ương cũng không quá đau buồn, hắn phất áo bào quỳ xuống hành lễ, Phù Ngọc Thu cũng vội vàng quỳ theo.
Phượng Ương nắm chặt tay y cười nói: "Nhất định họ sẽ thích ngươi lắm."
Tim Phù Ngọc Thu đột nhiên đau xót.
Hành lễ xong, Phượng Ương nắm tay y chậm rãi đứng dậy.
Phù Ngọc Thu nắm chặt tay hắn rồi nhẹ giọng an ủi: "Có lẽ ở một nơi nào đó mà ngươi không biết, họ vẫn đang dõi theo ngươi đấy."
Phượng Ương cười: "Ta lại mong là không."
Phù Ngọc Thu: "Sao cơ?"
Phượng Ương im lặng.
Bao năm qua hắn sống thê thảm như vậy, còn tự biến mình thành kẻ điên, nếu những người yêu thương hắn nhìn thấy thì......
Trước khi rời đi, Phượng Ương ngoái đầu lại.
Bia đá sừng sững đứng giữa sắc màu rực rỡ như đang hiền hòa dõi theo hắn.
Trăm hoa đua nở khắp Phượng Hoàng Khư.
Ánh nắng cực kỳ tươi đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất