Trùng Sinh Thành Tiên Tôn Đích Chưởng Trung Thu

Chương 18

Trước Sau
Tuyết tằm liều mạng giãy dụa mạnh đến nỗi suýt kéo theo quả bóng tròn vo Phù Ngọc Thu chạy trốn.

Phù Ngọc Thu vừa chịu đựng nỗi sợ hãi và ghê tởm vừa ra sức kéo tuyết tằm từ thiên điện Cửu Trọng Thiên đến chỗ Phượng Hoàng, trên đường đi y vật lộn với tuyết tằm không biết bao nhiêu lần, lông chim trắng muốt lấm đầy bụi đất, trên mình còn vướng mấy cọng cỏ khô như từng bị kéo vào bụi cỏ.

Chẳng biết vì buồn nôn hay sợ hãi mà chim trắng ôm chặt chân Phượng Hoàng không dám nhìn lại tuyết tằm bay nhảy sau lưng, lông đuôi dài run lẩy bẩy.

Phượng Hoàng nhìn chim trắng với vẻ mặt phức tạp.

"Mau, mau ăn đi." Thấy Phượng Hoàng đứng im, Phù Ngọc Thu run giọng thúc giục hắn: "Nếu nó chạy mất thì ta không bắt lại cho ngươi đâu đấy."

Phượng Hoàng: "......"

Phượng Hoàng lạnh lùng liếc mắt một cái, tuyết tằm đang giãy dụa bỗng nhiên cứng đờ không động đậy được nữa.

Phù Ngọc Thu mơ hồ nghe thấy sau lưng không còn động tĩnh thì sợ hãi ngoái đầu nhìn.

Phát hiện con tuyết tằm kia rốt cuộc đã chịu nằm im, y rã rời nằm phịch xuống ỉu xìu nói: "Diêm La sống đúng là quỷ keo kiệt, ta hao tâm tổn trí hót cho hắn nghe mà hắn chỉ cho ta thứ này......"

Phượng Hoàng cúi đầu ngậm cỏ khô trên lông chim trắng xuống, còn không chê mà dùng mỏ sửa sang lông chim bù xù cho y, nghe vậy thì hỏi: "Ngươi lại mắng hắn à?"

"Cũng không hẳn là mắng, ta chỉ nói hắn hay quạu thôi." Phù Ngọc Thu ỉu xìu nói, "Ngày mai hắn còn bắt ta hót nữa thì ta sẽ mắng hắn là quỷ keo kiệt nửa đêm bắt chước gà gáy."

Phượng Hoàng: "......."

Phượng Hoàng ngậm cọng cỏ khô vừa lấy xuống cắm lại vào lông y.

Phù Ngọc Thu không để ý đến động tác nhỏ của Phượng Hoàng, y nghỉ ngơi giây lát rồi hỏi: "Sao ngươi chưa ăn nó đi? Nghe nói là tuyết tằm trăm năm đó, chỉ có thể gặp chứ không thể cầu đâu."

Phượng Hoàng nhíu mày tỏ vẻ chán ghét.

Nhưng thấy Phù Ngọc Thu mệt gần chết mà vẫn cố kéo tới đây nên hắn không tiện từ chối thẳng mà chỉ nói: "Đây là mồi để nuôi Khô Vinh đấy."

Phù Ngọc Thu nghiêng đầu: "Khô Vinh? Là gì cơ?"

"Một loại lửa hồn bí thuật đồng sinh cộng tử của tộc Uyên Sồ." Phượng Hoàng đáp, "Lửa hồn chia thành hai đặt trong tim hai người để họ cùng sống cùng chết với nhau. Tuyết tằm này là vật nuôi lửa hồn."

Phù Ngọc Thu không hiểu lắm: "À, ý ngươi nói tiên tôn cũng ăn tuyết tằm này à?"

"......." Phượng Hoàng nghẹn lời, "Tiên tôn...... Diêm La sống có một cái hũ sành đúng không? Chắc trong đó nuôi lửa hồn đấy."

Lúc này Phù Ngọc Thu mới tò mò hỏi: "Hình như chuyện gì ngươi cũng biết hết nhỉ."

Phượng Hoàng dời mắt đi không dám đối diện với đôi mắt trong veo của y nữa: "Tóm lại ta sẽ không......"

Hắn định nói "không ăn" nhưng Phù Ngọc Thu đã ngắt lời: "Mặc kệ nó là vật nuôi lửa gì đó, tóm lại nó bổ lắm đúng không?"

Phượng Hoàng: "Đúng......"

"Thế thì được rồi." Đôi mắt đen như hạt đậu của Phù Ngọc Thu híp lại: "Nhất định trên người ngươi còn có vết thương chưa lành do bị Diêm La sống tra tấn, giờ đâu thể kén chọn được nữa, thuốc đắng dã tật mà."

Phượng Hoàng: "......."

Phù Ngọc Thu cố nén sợ hãi ngậm dây thừng lôi con tuyết tằm đang giả chết kia đến trước mặt Phượng Hoàng rồi háo hức nhìn hắn: "Ăn đi."

Phượng Hoàng: "............"

Trên mặt Phù Ngọc Thu dính đầy tro bụi, khi ngửa đầu nhìn Phượng Hoàng giống hệt thú con đang háo hức chờ được khen, nũng nịu đáng yêu.

Phượng Hoàng có đầy lý do mà không nói ra được nên đành trả lời: "Ừ."

Phù Ngọc Thu hết sức vui vẻ, cũng không uổng công y kéo tuyết tằm tới đây mệt gần chết.

Phượng Hoàng chậm chạp đi đến trước mặt tuyết tằm rồi quay đầu ngó Phù Ngọc Thu một cái.

Phù Ngọc Thu sợ tuyết tằm, càng sợ cảnh chim chóc ăn thịt tuyết tằm nên đã chủ động quay đi, chỉ thấy được cái lưng tròn vo.

Y còn đang hớn hở nói: "Nếu ngày mai Diêm La sống lại thưởng tuyết tằm thì ta sẽ kéo tới cho ngươi."

Trong lòng Phượng Hoàng có một cảm giác lạ lẫm khó tả, tựa như có dòng nước ấm róc rách chảy qua, lại giống như trái tim trống rỗng được vật gì đó lấp đầy.

Hắn quay đầu nhìn con tuyết tằm đang cứng đờ, trên mặt không có biểu cảm gì.

Một ngọn lửa đột nhiên bùng lên bao trùm con tuyết tằm to bằng ngón út kia.

Mơ hồ nghe thấy tiếng động sau lưng, Phù Ngọc Thu tưởng Phượng Hoàng đang ăn nên vừa sợ đến ê răng vừa dè dặt hỏi: "Ngon không?"

Phượng Hoàng cúi nhìn con tuyết tằm đang quằn quại kêu thảm một cách im ắng trong lửa, trên mặt lộ ra vẻ khoái trá điên cuồng: "Ừm."



Lúc này Phù Ngọc Thu mới thở phào một hơi.

"Đại điện Cửu Trọng Thiên còn có phòng thuốc nữa." Phù Ngọc Thu nghĩ ngợi, "Khi nào có dịp ta sẽ vào đó trộm ít dược thảo cho ngươi để xem có chữa được vết thương trên cánh ngươi không."

Âm thanh sau lưng đột nhiên im bặt, Phượng Hoàng đi tới trước mặt y.

Chưa ai từng hỏi đến chuyện gãy cánh của Phượng Hoàng, bất cứ ai to gan liếc nhìn bộ lông của hắn thì hắn sẽ thiêu chết kẻ đó bằng lửa Phượng Hoàng để mãi mãi không được siêu thoát.

Nhưng khi nghe Phù Ngọc Thu nghiêm túc bàn với mình về việc chữa cánh, Phượng Hoàng không hề tức giận mà còn dịu dàng đáp: "Ừ."

Phù Ngọc Thu quay lại hé một mắt ra nhìn.

Chỗ tuyết tằm mới nằm lúc nãy sạch bong, thậm chí giấy vụn cũng không còn.

Y cứ tưởng Phượng Hoàng ăn đồ sống sẽ làm máu văng tung tóe, không ngờ Phượng Hoàng lại thích sạch sẽ đến vậy, ngay cả giấy và dây thừng cũng chẳng còn tăm hơi.

Phù Ngọc Thu ân cần nói như đang dỗ trẻ con: "Không được ăn dây thừng với giấy đâu."

Phượng Hoàng nói: "Ừ, lần sau không ăn nữa."

Phù Ngọc Thu hài lòng gật đầu, y nghỉ ngơi chốc lát mới sực nhớ ra một chuyện:

"Diêm La sống nuôi lửa hồn làm gì?"

Bình thường Phù Ngọc Thu hỏi gì Phượng Hoàng đều kiên nhẫn giải đáp, nhưng y vừa hỏi câu này thì Phượng Hoàng lại cúi cổ chim thon dài xuống nhìn y hồi lâu mới nói: "Ngươi muốn biết chuyện này à?"

"Ừ." Dù sao Phù Ngọc Thu cũng đang rảnh rỗi, lại mon men dựa vào người Phượng Hoàng: "Chẳng lẽ hắn muốn hạ Khô Vinh cho ai sao?"

Thấy Phù Ngọc Thu chỉ muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ nên vẻ mặt Phượng Hoàng dịu đi rồi hờ hững nói: "Hắn hạ lửa hồn Khô Vinh cho ba thiếu tôn."

Phù Ngọc Thu giật thót: "Hả?!"

Y cứ tưởng Khô Vinh phải đặt trong tim người mình yêu chứ —— Dù sao đồng sinh cộng tử vượt qua thăng trầm, thề non hẹn biển tuyệt vời biết bao.

Không ngờ lại hạ cho nghĩa tử của mình sao?

Phù Ngọc Thu "xì" một tiếng, chẳng biết nghĩ gì mà trên mặt hiện ra dòng chữ "Cửu Trọng Thiên thật thối nát."

Phượng Hoàng: "......."

Phượng Hoàng một lời khó nói hết nhìn chim trắng rồi nói tiếp: "Khô Vinh được hạ cho một trong ba thiếu tôn, tính mạng hắn sẽ gắn liền với Diêm La sống. Nhưng ba người hoàn toàn không biết lửa hồn nằm trong tim ai."

Phù Ngọc Thu sững sờ.

Nhớ lại hiện giờ ba tộc đang tranh giành sứt đầu mẻ trán, y đột nhiên rùng mình.

Suy cho cùng cuộc chiến giữa ba tộc hệt như trò trẻ con vậy, ai giành được nhiều lông vàng nhất thì sẽ được làm tiên tôn đời tiếp theo.

Nhưng có lửa hồn Khô Vinh này thì mọi chuyện lại khác.

Cuộc tranh giành như trò trẻ con giữa ba tộc đột nhiên biến thành trận chiến sống còn của ba thiếu tôn.

Chẳng ai biết lửa hồn Khô Vinh nằm trên người nào, nhưng chính vì thế ba thiếu tôn mới có thể chém giết lẫn nhau.

Chỉ cần giết chết kẻ có Khô Vinh trong tim thì sẽ giết được tiên tôn, giành lấy vị trí tiên tôn vô thượng kia.

Đồng thời bọn họ cũng không thể ra tay với tiên tôn vì không ai dám chắc lửa hồn kia không nằm trong người mình.

Người Phượng Hoàng ấm như lò than nhưng Phù Ngọc Thu dựa vào chỉ thấy lạnh lẽo như ngã vào hầm băng.

Ai lại lấy mạng mình ra làm mồi nhử chỉ để xem một trận tranh đấu chứ?

Diêm La sống...... đúng là kẻ điên mà!

Còn điên hơn Phượng Bắc Hà nữa.

"Chắc Phượng Bắc Hà đã biết lửa hồn không nằm trong tim mình." Phượng Hoàng thản nhiên nói, "Vì vậy hắn mới dám giết tiên tôn."

Phù Ngọc Thu mờ mịt ngoẹo đầu: "Lửa hồn bị hạ vào tim thì làm sao hắn biết được? Chẳng lẽ hắn mổ tim mình ra......"

Còn chưa dứt lời thì y sực nhớ lại năm đó Phượng Bắc Hà dùng tên giả Phong Bắc Hà rơi xuống Văn U Cốc, lúc đó tim hắn......

Hình như đã bị mổ toạc.

Phù Ngọc Thu lập tức tái mặt.

"Sao thế?" Phượng Hoàng hỏi khẽ, "Sợ à?"

Phù Ngọc Thu nép sát vào người Phượng Hoàng lẩm bẩm: "Diêm La sống thật sự không muốn sống nữa à? Sao lại làm việc này chứ, có lợi gì cho hắn đâu."



Đôi mắt vàng của Phượng Hoàng yên lặng nhìn quả cầu tuyết hơn nửa ngày mới ngẩng đầu nhìn thoáng qua đám chuông gió trên đỉnh đầu.

Hắn vừa như chán ngán vừa như dửng dưng: "Ừ, không muốn sống nữa."

"Nhưng cũng chẳng liên quan gì đến ta hết." Phù Ngọc Thu hừ một tiếng rồi nói: "Hai người đánh nhau thì tốt quá, nhất định ta sẽ ở cạnh hót cổ vũ bọn họ."

Phượng Hoàng: "......"

Phù Ngọc Thu ở lại cung điện giam cầm Phượng Hoàng đến sáng mới chíp chíp vẫy cánh với Phượng Hoàng rồi đi bộ về thiên điện.

Tiên tôn lại gọi y đến hót.

Phù Ngọc Thu há mỏ hót bài ca dao "Quỷ keo kiệt" cho hắn nghe.

Tiên tôn: "......."

Tiên tôn lại khen y: "Hay đấy."

Vân Thu ngồi cạnh chân tiên tôn bĩu môi.

Tuy hắn không hiểu chim trắng đang hót gì nhưng cứ cảm thấy giọng điệu này như đang mắng người vậy.

Tiên tôn thờ ơ hỏi Vân Thu: "Không hay à?"

"Hay chứ, hay cực luôn ạ." Vân Thu bịt tai lại khen, "Nghe cứ như giai điệu thần tiên vậy, thật không hổ là tộc Thương Loan."

Phù Ngọc Thu: "......"

Tiên tôn: "......"

Tiên tôn cười như không cười nhìn Phù Ngọc Thu rồi lại ban thưởng cho y.

Lần này là một chiếc lông vàng.

Hai mắt Phù Ngọc Thu lập tức sáng lên, nhưng nhìn kỹ lại phát hiện không phải truyền thừa Phượng Hoàng thì trừng tiên tôn một cái.

Y chế lời bài hát mệt gần chết, thế mà Diêm La sống lại lấy cái này đuổi y đi à?!

Tiên tôn nói với thâm ý riêng: "Khi nào ngươi hót hay hơn thì ta sẽ cho ngươi đồ tốt."

Dứt lời hắn phất tay áo bỏ đi.

Phù Ngọc Thu tức không chịu được, ban đêm chạy tới cung điện Phượng Hoàng hậm hực chíp chíp.

"Lại còn "hót hay hơn" nữa à? Ta hót dở lúc nào chứ?" Phù Ngọc Thu ném phứt chiếc lông vàng mà thiếu tôn ba tộc ao ước xuống đất, còn giẫm móng chim lên vừa đạp vừa cáu kỉnh nói: "Ta đã bỏ công ra hót mà hắn còn chê ỏng chê eo nữa à?! Chê cái chíp!"

Phượng Hoàng: "......"

Phượng Hoàng thắc mắc: "Ngươi lại mắng hắn nữa sao?"

Phù Ngọc Thu lẩm bẩm: "Dù gì hắn cũng nghe không hiểu mà."

"Hay là......" Phượng Hoàng thử đề nghị, "Ngươi thử hót cho hắn nghe một bài bình thường xem?"

Phù Ngọc Thu bất đắc dĩ đạp chiếc lông vàng, vẻ mặt hết sức không vui.

Phượng Hoàng kiên nhẫn chờ chim trắng nghĩ thông suốt.

Một lát sau chẳng biết Phù Ngọc Thu nghĩ gì mà "chíp" một tiếng rồi bừng tỉnh đại ngộ nói: "Ta biết rồi!"

Phượng Hoàng nhíu mày: "Biết gì cơ?"

"Diêm La sống chỉ muốn đùa bỡn ta thôi." Phù Ngọc Thu chém đinh chặt sắt nói, "Dù ta có hát "Tiên tôn xinh đẹp hơn hoa" thì hắn cũng chẳng cho ta truyền thừa Phượng Hoàng đâu."

Phượng Hoàng: "......."

Không đâu, chắc sẽ cho thật đấy.

Phù Ngọc Thu bật dậy nghiêm mặt nói: "Diêm La sống quá điên khùng, ngươi còn ở Cửu Trọng Thiên ngày nào thì sẽ nguy hiểm ngày đó. Ta quyết định rồi."

Phượng Hoàng: "...... Quyết định gì cơ?"

Phù Ngọc Thu nói: "Ta quyết định lần sau hắn đến suối tĩnh dưỡng ta sẽ trộm truyền thừa Phượng Hoàng cho ngươi."

Phượng Hoàng: "......."

Phượng Hoàng: "............."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau