Trùng Sinh Thành Tiên Tôn Đích Chưởng Trung Thu
Chương 76
Phượng Ương nhíu mày: "Thôi chúng ta về trước đi."
Phù Ngọc Thu: "Về gì mà về? Không về, ta còn chưa hái thuốc tốt cho ngươi mà."
Phượng Ương: "Nhưng......"
Phù Ngọc Thu đưa tay nhéo mặt hắn tức giận nói: "Sao, không chữa mặt nữa à? Muốn làm kẻ xấu xí cả đời đúng không? Chỉ là mấy con rắn thôi, còn lâu mới cắn được ta."
Thấy Phù Ngọc Thu kiên quyết như thế, Phượng Ương đành phải dằn xuống nỗi bất an trong lòng rồi tiếp tục theo y lên núi.
Lúc này Phù Ngọc Thu mới hài lòng, còn lẩm bẩm nói: "Nhị ca của ta là cỏ độc...... Nhị ca của ta rất giỏi dùng độc, từ nhỏ đã hay cho ta uống nước độc nên ta bách độc bất xâm từ lâu rồi. Mấy con rắn quèn này ấy à, hừ. Dù ta có bị cắn cũng chẳng trúng độc được đâu."
Nói xong y còn chìa bắp chân tới một con rắn bên cạnh cố ý khiêu khích: "Nè, nè nè? Cắn ta đi."
Con rắn bình thường kia chắc chưa thấy ai ngốc như vậy nên thè lưỡi trườn đi.
Phù Ngọc Thu đắc ý quay lại nói: "Thấy chưa, có cắn ta đâu."
Phượng Ương: "......"
Hắn cứ sợ con rắn kia sẽ hung hăng đớp Phù Ngọc Thu một miếng.
Phù Ngọc Thu nghênh ngang đi hái thảo dược mình cần, xưa nay y hái thuốc toàn vặt thân hoặc lá chứ không nhổ cả cây, sau nửa ngày trong gùi nhỏ đã đựng đầy thảo dược.
Phượng Ương nhìn sắc trời mới nãy còn sáng sủa mà giờ đã âm u sắp mưa, vội bảo y: "Về trước đi đã."
Phù Ngọc Thu đếm lại thuốc vừa hái rồi đối chiếu với đơn thuốc, gật đầu nói: "Ừ, được rồi. Hôm nay ngươi lạ thật đấy, sao cứ sốt ruột mãi thế?"
Phượng Ương nhìn quanh một vòng, cảm thấy chỗ nào cũng có rắn ẩn nấp: "Tại ta thấy...... hôm nay rắn hơi nhiều đúng không?"
Phù Ngọc Thu nhét một cây thảo dược vào miệng nếm thử rồi hời hợt nói: "Chắc vì trời mưa chăng? Vả lại sắp vào đông rồi, trước khi bọn chúng ngủ đông phải ra tìm đồ ăn chứ. Chậc, ngươi đừng sợ nữa mà."
Y sống ở đáy thung lũng lâu như vậy, có lúc đi hái táo, rắn trên cây cũng chỉ thè lưỡi nhìn y chằm chằm chứ không chủ động tấn công.
Phù Ngọc Thu bỏ thảo dược vào gùi, phát hiện khuôn mặt tái nhợt của Phượng Hoàng đầm đìa mồ hôi lạnh có vẻ như rất sợ rắn.
Nhưng hôm nay đúng là hơi lạ thật, hình như đi tới đâu cũng có rắn cả.
Hơn nữa luôn có cảm giác mấy con rắn đang nhìn chằm chặp vào họ.
"Sợ gì chứ?" Phù Ngọc Thu cúi xuống cầm một con rắn lục nhỏ dưới đất lên bằng tay không, "Đại nam nhân mà sợ rắn vậy à? Ngươi nhìn này."
Phượng Hoàng cố kìm lại ý muốn lui ra sau rồi đờ đẫn nhìn sang.
Con rắn lục cuộn tròn trên tay Phù Ngọc Thu thè lưỡi, y nhướng mày nói: "Đáng yêu không?"
Phượng Ương: "......"
Phượng Ương không hề thấy đáng yêu mà chỉ muốn nuốt chửng, mắt không thấy tâm không phiền.
Phù Ngọc Thu thả con rắn đi rồi đeo gùi nhỏ vừa ngâm nga bài "Cá trong nước" vừa ung dung đi về nhà.
Thấy y rốt cuộc chịu về, Phượng Ương âm thầm thở phào một hơi.
Gió thu dần thổi mạnh, lá khô chung quanh bị cuốn bay lên trời.
Sắc thu bao phủ cả sơn cốc.
Phù Ngọc Thu hứng một chiếc lá khô rơi xuống, rùng mình một cái rồi thì thầm: "Ta không muốn biến thành lá vàng đâu."
Màu xanh rất đẹp, y chỉ muốn mình mãi xanh tươi thôi.
Phượng Ương không nghe thấy y nói gì, vừa ngẩng đầu chợt thấy một tia sét lóe lên cuối trời rồi bổ xuống ầm ầm.
Tiếng sấm quá lớn làm Phù Ngọc Thu giật bắn người, thảo dược trong gùi suýt bị y làm văng ra ngoài.
Y thảng thốt: "Mùa thu...... sao lại có sấm to thế nhỉ?"
Điều này rõ ràng không bình thường.
Rốt cuộc Phù Ngọc Thu đã biết sợ, vội vàng kéo Phượng Ương chạy nhanh về nhà.
Chỉ là sau tiếng sấm kia, ký ức của Phù Ngọc Thu bắt đầu đứt quãng, ngay cả tầm nhìn cũng dần trở nên mơ hồ, chỉ thấy được mùa thu úa vàng ở Văn U Cốc.
Đối với cỏ non có thể gọi là tàn lụi.
Thần thức Phượng Hoàng bị giam trong thân thể Phượng Ương cũng từ từ bất ổn như bị lôi tuột ra ngoài, nhưng linh lực truyền đến từ tim lại níu giữ hắn trong thân thể này.
Chẳng biết qua bao lâu, ký ức của Phù Ngọc Thu hoàn toàn vỡ vụn.
Lẽ ra chung quanh phải trở nên tối đen hoặc thần thức Phượng Hoàng bị kéo ra ngoài, nhưng một ký ức khác thuộc về chính hắn đột nhiên lóe lên.
Lũ rắn chung quanh bỗng nhiên hóa thành người nhìn Phượng Ương với ánh mắt lạnh lùng thâm độc.
Tầm nhìn của Phượng Ương rất thấp, mơ hồ thấy cỏ khô trên mặt đất như bị ai đè rạp xuống.
Bạch xà hóa thành người có đôi mắt lạnh lẽo hờ hững nói: "Chu Tước Tiên Tôn đã ra lệnh đưa ngươi về Cửu Trọng Thiên."
Phượng Ương cố sức vùng vẫy: "Cút đi, thả ta ra......"
Cách đó không xa, gùi nhỏ của Phù Ngọc Thu đã bị lật úp, thảo dược rơi vương vãi, thân hình mảnh khảnh kia co quắp trong đám cỏ khô, khuôn mặt tái nhợt, ôm chặt bắp chân không rõ sống chết.
Phượng Ương điên cuồng giãy dụa.
Rõ ràng Phù Ngọc Thu chỉ có thể chống lại độc của những con rắn bình thường, còn bọn Xà tộc đến đây truy lùng Phượng Ương đều là những lão yêu quái đã tu luyện hàng trăm hàng ngàn năm, một khi nọc độc xâm nhập cơ thể sẽ vô phương cứu chữa.
Dù Phượng Ương cố gắng cách mấy cũng không sao thoát ra được sự kìm kẹp trên người mình.
Bạch xà chậm rãi đi đến túm tóc bắt hắn ngẩng đầu lên rồi lạnh lùng nói: "Chu Tước Tiên Tôn nói đúng, mạng ngươi là điềm gở, tất cả những người ở cạnh ngươi đều không được chết tử tế."
Phượng Ương bỗng nhiên trợn to mắt.
Không được chết tử tế......
Hình ảnh hiện ra trong kính Uyên Sồ kia chính là Phù Ngọc Thu chết thảm vì hắn trong tương lai sao?
Không được chết tử tế?
Thiên đạo vô tình, dù là kẻ phạm tội ác tày trời cũng chẳng mấy ai gặp kết cục bi thảm "không được chết tử tế", nhưng tại sao người lương thiện như Phù Ngọc Thu gặp phải chuyện này vì hắn chứ?
Phượng Ương đột nhiên bất động, trong mắt lộ ra vẻ mờ mịt.
Bạch xà thấy hắn không giãy dụa nữa cũng đỡ tốn sức, vung tay lên nói: "Đi."
Người đang khống chế Phượng Ương nắm cánh tay hắn kéo dậy, một con rắn trói chặt hai tay hắn sau lưng không cách nào thoát ra được.
Chưa đi mấy bước thì con rắn đen trên cổ tay chợt rít lên một tiếng thảm thiết như chịu đau đớn tột độ.
Bạch xà khựng lại.
Một ngọn lửa đen kịt đột ngột bốc lên từ người Phượng Ương, chỉ trong chớp mắt đã thiêu rụi con rắn đen kia và hai kẻ áp giải hắn thành tro bụi rơi lả tả xuống đất.
Bạch xà sợ hãi vội vàng quăng đến một luồng linh lực.
Mặc dù Chu Tước Tiên Tôn ra lệnh bắt sống nhưng không nói phải giữ cho hắn lành lặn.
Tất cả Xà tộc chung quanh đồng loạt tiến lên muốn dùng linh lực dập tắt ngọn lửa kỳ lạ kia.
Phượng Ương hờ hững đứng giữa vòng vây, lửa lớn bao trùm toàn thân hắn, con ngươi màu hổ phách lấp lóe, chỉ giây lát sau đã biến thành mắt vàng của Phượng Hoàng.
Rực rỡ mà lạnh lẽo.
Với cái giá phải trả là thiêu đốt thần hồn, hắn mau chóng gọi ra lửa Phượng Hoàng.
Ngọn lửa dữ dội kia ngay cả đất cũng có thể đốt cháy, dù Xà tộc có tu vi cao ngất trời vẫn không cản được lửa.
Vẻ mặt Phượng Ương chẳng có chút cảm xúc nào, dửng dưng nghe tiếng hét thảm bên tai, đến khi tất cả mọi thứ hóa thành tro tàn, ngay cả lũ rắn bình thường cũng chịu chung số phận thì ngọn lửa đen kịt mới thu nhỏ rồi chui vào thân thể hắn.
Thần hồn bị thiêu đốt làm Phượng Ương suýt phun ra một ngụm máu, hắn cố nuốt xuống rồi lảo đảo lao tới chỗ Phù Ngọc Thu cách đó không xa.
Phù Ngọc Thu mê man, trên mặt rịn đầy mồ hôi lạnh vì đau.
Cũng may y là U Thảo giáng linh nên có thể tự giải độc một phần, nếu không nọc rắn kia vừa xâm nhập đã lấy mạng y ngay.
Tay chân Phượng Ương như nhũn ra, con ngươi vàng óng đã biến mất theo ngọn lửa trở về màu hổ phách u tối, khóe mắt hơi đỏ lên, chật vật ôm thân thể gầy gò của Phù Ngọc Thu vào lòng.
Rốt cuộc mưa tầm tã trút xuống.
Phượng Ương đi rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã đội mưa bế Phù Ngọc Thu về nhà.
Mưa to ào ạt chảy xuống mái hiên tạo thành một dòng sông nhỏ.
Toàn thân Phượng Ương ướt sũng nhưng Phù Ngọc Thu bé nhỏ co ro trong ngực lại không hề dính một giọt mưa, thế mà lúc này y cứ như mới ngâm nước xong, mồ hôi lạnh thấm ướt áo mỏng.
Phượng Ương không biết làm thế nào mà chỉ có thể đặt y lên giường.
Phù Ngọc Thu đau đớn kêu rên, hàng mi dài run rẩy, y khó nhọc mở mắt ra, đôi mắt xinh đẹp ứa nước long lanh.
"Đau......"
Phượng Ương nhíu mày nhìn dấu răng rắn độc trên cổ chân y đang chảy ra máu đen thẫm.
Phù Ngọc Thu hơi tỉnh táo lại, vô tình nhìn thoáng qua thì bắp chân run lên, suýt nữa đạp trúng Phượng Ương.
"Rễ của ta...... Hức."
"Không sao đâu......"
Phượng Ương nắm chặt cổ chân y, bờ môi run rẩy nhưng không biết phải làm thế nào để cứu y.
Phù Ngọc Thu đau quằn quại, chẳng biết đó là nọc rắn gì mà sau khi xâm nhập vào cơ thể lại làm y đau như bị lăng trì, nghẹn ngào thút thít không ngừng.
Chẳng mấy chốc mặt mũi Phù Ngọc Thu đã đầm đìa nước mắt.
Mắt Phượng Ương đỏ chưa từng thấy, hắn luống cuống nhìn Phù Ngọc Thu thống khổ, ánh mắt dán chặt vào vết cắn rỉ máu kia, dường như đã hạ quyết tâm.
Hắn nắm cổ chân Phù Ngọc Thu ngăn cản y giãy dụa.
Phù Ngọc Thu đã mất hết sức lực, yếu ớt hỏi: "Ngươi...... làm gì vậy?"
Phượng Ương nói: "Đừng nhúc nhích."
Vừa dứt lời thì một đốm lửa đỏ rực bỗng nhiên xuất hiện trên đầu ngón tay hắn rồi âm thầm len lỏi vào miệng vết thương.
Toàn thân Phượng Hoàng đầy máu bẩn, chỉ có máu đầu tim là còn tạm dùng được.
Cháy bằng thần hồn và máu đầu tim, ngọn lửa vừa tinh khiết vừa nóng bỏng kia lan tỏa dọc theo kinh mạch nhiễm độc của Phù Ngọc Thu, chỉ trong khoảnh khắc đã diệt sạch nọc độc trí mạng kia.
Cổ họng Phù Ngọc Thu khàn đặc, cảm thấy toàn thân nóng hổi, chẳng biết mơ hồ phát hiện điều gì mà giãy dụa giơ chân kia đạp vai Phượng Ương.
"Ngươi làm gì vậy......" Phù Ngọc Thu thút thít nói, "Ta, ta không chết được đâu, đừng làm nữa!"
Phượng Hoàng phớt lờ y, sau khi cưỡng ép đốt hết độc thì lửa cũng tắt ngấm.
Phù Ngọc Thu vẫn đang khóc nức nở, từ khi có linh trí y đã được yêu thương che chở lớn lên, một con sâu rơi xuống lá y cũng bị huynh trưởng đánh bay, đâu thể chịu nổi cơn đau này.
Phượng Ương chồm tới lau nước mắt trên mặt y rồi nói khẽ: "Ngươi sẽ không sao đâu."
Phù Ngọc Thu chợt thấy tủi thân, nhẫn nhịn nửa ngày mới nhào tới ôm cổ Phượng Ương nức nở: "Đau chết, ta ghét rắn...... Sau này ta không chơi với bọn chúng nữa đâu."
Phượng Ương quay đầu nhìn cần cổ thanh tú của Phù Ngọc Thu.
Nếu nói Phượng Ương là cỏ dại trong khe đá thì Phù Ngọc Thu chính là hoa lan được nhà giàu nâng niu trân trọng.
Lẽ ra y phải vô ưu vô lo cả đời không biết đau khổ là gì.
...... Nhưng nay lại vì mình mà gặp nguy hiểm.
Phượng Ương do dự hồi lâu mới nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy ấm áp vốn không thuộc về mình.
Hắn vùi mặt vào tóc dài của Phù Ngọc Thu thẫn thờ nghĩ thầm: "Không thể ở lại đây được."
Chu Tước Tiên Tôn biết hắn chưa chết nhất định sẽ phái thêm nhiều người đến đây truy sát hắn.
Phượng Ương không muốn để Phù Ngọc Thu chịu tai bay vạ gió vì mình nữa.
***
Vì trúng độc Xà tộc nên Phù Ngọc Thu ủ rũ hiếm thấy, suốt ngày nằm dài trên giường không muốn đi ra ngoài, lỡ thấy một sợi dây thừng cũng giật mình nhảy lên cao ba thước.
Phượng Ương định tìm cơ hội từ biệt Phù Ngọc Thu nhưng làm thế nào cũng không nói nên lời.
Giờ Phù Ngọc Thu ra cửa nhà cũng sợ bị rắn cắn, ban đêm lôi kéo Phượng Ương nằm chung với mình trên giường, có khi đang ngủ còn bừng tỉnh khỏi ác mộng.
Phượng Ương không dám bỏ đi ngay lúc này.
Nếu không ai chăm sóc chẳng biết Phù Ngọc Thu sẽ chịu khổ cỡ nào.
Cứ dùng dằng như thế mãi đến mùa đông.
Mùa thu ở Văn U Cốc rất ngắn, chỉ tầm một tháng là kết thúc.
Khi trận tuyết đầu tiên của mùa đông rơi xuống, Phù Ngọc Thu ngủ li bì trên giường.
Xưa nay y vốn không tim không phổi, sau một tháng đã khá hơn nhiều so với lúc trước nhìn đâu cũng thấy rắn.
Chỉ là U Thảo giáng linh không thích mùa đông, mới chớm đông đã muốn đi ngủ đông, huống chi Phượng Ương còn tìm cho y giường đá ấm áp khiến y càng lười ra ngoài hơn.
Mỗi ngày Phù Ngọc Thu đều ngủ hết mười canh giờ.
Bất kể xảy ra chuyện gì cũng đã có kẻ xấu xí giải quyết giùm y.
Thảo dược giải độc đã được nhặt về, hình như chỉ còn thiếu một chiếc lá U Thảo giáng linh, chờ thời tiết ấm hơn mình lại bứt lá làm thuốc cũng được.
Nghĩ vậy Phù Ngọc Thu thoải mái ngủ say sưa.
Trong lúc y đang mơ màng, Phượng Ương đột nhiên đến tìm y, còn kề tai y thì thầm rất nhiều câu.
Đầu óc Phù Ngọc Thu mụ mị chỉ biết ậm ừ, mắt cũng không muốn mở ra.
Phượng Ương nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Chẳng bao lâu sau hắn lại trở về ngồi cạnh giường nhẹ nhàng đánh thức y: "Ngọc Thu, Ngọc Thu?"
Phù Ngọc Thu lẩm bẩm một tiếng.
Phượng Ương nói: "Ngọc Thu, ta, ta tặng ngươi một vật nhé, Ngọc Thu?"
Phù Ngọc Thu buồn ngủ cực kỳ, mơ màng xoa tay hắn: "Ngoan nào, ta muốn ngủ."
Phượng Ương im lặng hồi lâu rồi nói: "Ta đi đây."
Phù Ngọc Thu: "Ừ ừ."
Vậy ta......
Đi đây.
Sau này Phù Ngọc Thu mới biết đó là câu từ biệt cuối cùng kẻ xấu xí nói với y.
Hắn cuỗm lá của mình, chỉ bỏ lại một câu "Ta đi đây" rồi biến mất dạng chẳng thấy tăm hơi đâu nữa.
Cả Văn U Cốc và Phù Ngọc Khuyết, Phù Bạch Hạc đều nói nhất định kẻ xấu xí kia biết lá y quý giá nên trộm đi luôn rồi, chẳng bao giờ về nữa đâu.
Phù Ngọc Thu không tin nhưng lại không có lý lẽ gì để phản bác.
Dù sao kẻ xấu xí đã thật sự đem lá của y đi mà chẳng nói lời nào.
Một lần đi này biền biệt nhiều năm, trước khi Phù Ngọc Thu gặp Phượng Bắc Hà hắn cũng chưa từng về thăm y lần nào.
Sau câu trả lời qua loa của Phù Ngọc Thu, huyễn cảnh to lớn do ký ức tạo thành lập tức vỡ vụn phát ra tiếng loảng xoảng.
Thần thức Phượng Ương trong nháy mắt bị văng ra.
Bên ngoài huyễn cảnh vẫn là giấc mộng của Phù Ngọc Thu.
Trong mộng vẫn là Văn U Cốc, chỉ là đang có một trận tuyết lớn chưa từng thấy, hệt như trận tuyết năm xưa khi Phượng Ương ra đi.
Lần đầu tiên trong mơ Phù Ngọc Thu hóa thành người đứng dưới tuyết lạnh nhạt nhìn hắn.
Huyễn cảnh lúc nãy là do y lục lọi trong ký ức để tái hiện lại.
Phượng Ương nhìn y rồi lặng lẽ dời mắt.
Giọng Phù Ngọc Thu run rẩy, lạnh lùng nói: "Đừng có tránh, nhìn ta đây này."
Phượng Ương điềm tĩnh ngước lên đối mặt với y.
Phù Ngọc Thu lạnh lùng khác hẳn bình thường, nhưng càng nhìn càng cảm thấy dường như y đang chất chứa điều gì đó, tựa như trong đầu có một sợi dây cung bị kéo căng nhiều năm, bất cứ lúc nào cũng có thể đứt.
"Đó......" Giọng Phù Ngọc Thu nhẹ hẫng nghe không ra cảm xúc gì.
Y hỏi: "Đó là ngươi đúng không?"
Phù Ngọc Thu chỉ cần một đáp án.
Kẻ xấu xí khó lòng nhận ra trong ký ức kia......
Chính là ngươi sao?
Phù Ngọc Thu: "Về gì mà về? Không về, ta còn chưa hái thuốc tốt cho ngươi mà."
Phượng Ương: "Nhưng......"
Phù Ngọc Thu đưa tay nhéo mặt hắn tức giận nói: "Sao, không chữa mặt nữa à? Muốn làm kẻ xấu xí cả đời đúng không? Chỉ là mấy con rắn thôi, còn lâu mới cắn được ta."
Thấy Phù Ngọc Thu kiên quyết như thế, Phượng Ương đành phải dằn xuống nỗi bất an trong lòng rồi tiếp tục theo y lên núi.
Lúc này Phù Ngọc Thu mới hài lòng, còn lẩm bẩm nói: "Nhị ca của ta là cỏ độc...... Nhị ca của ta rất giỏi dùng độc, từ nhỏ đã hay cho ta uống nước độc nên ta bách độc bất xâm từ lâu rồi. Mấy con rắn quèn này ấy à, hừ. Dù ta có bị cắn cũng chẳng trúng độc được đâu."
Nói xong y còn chìa bắp chân tới một con rắn bên cạnh cố ý khiêu khích: "Nè, nè nè? Cắn ta đi."
Con rắn bình thường kia chắc chưa thấy ai ngốc như vậy nên thè lưỡi trườn đi.
Phù Ngọc Thu đắc ý quay lại nói: "Thấy chưa, có cắn ta đâu."
Phượng Ương: "......"
Hắn cứ sợ con rắn kia sẽ hung hăng đớp Phù Ngọc Thu một miếng.
Phù Ngọc Thu nghênh ngang đi hái thảo dược mình cần, xưa nay y hái thuốc toàn vặt thân hoặc lá chứ không nhổ cả cây, sau nửa ngày trong gùi nhỏ đã đựng đầy thảo dược.
Phượng Ương nhìn sắc trời mới nãy còn sáng sủa mà giờ đã âm u sắp mưa, vội bảo y: "Về trước đi đã."
Phù Ngọc Thu đếm lại thuốc vừa hái rồi đối chiếu với đơn thuốc, gật đầu nói: "Ừ, được rồi. Hôm nay ngươi lạ thật đấy, sao cứ sốt ruột mãi thế?"
Phượng Ương nhìn quanh một vòng, cảm thấy chỗ nào cũng có rắn ẩn nấp: "Tại ta thấy...... hôm nay rắn hơi nhiều đúng không?"
Phù Ngọc Thu nhét một cây thảo dược vào miệng nếm thử rồi hời hợt nói: "Chắc vì trời mưa chăng? Vả lại sắp vào đông rồi, trước khi bọn chúng ngủ đông phải ra tìm đồ ăn chứ. Chậc, ngươi đừng sợ nữa mà."
Y sống ở đáy thung lũng lâu như vậy, có lúc đi hái táo, rắn trên cây cũng chỉ thè lưỡi nhìn y chằm chằm chứ không chủ động tấn công.
Phù Ngọc Thu bỏ thảo dược vào gùi, phát hiện khuôn mặt tái nhợt của Phượng Hoàng đầm đìa mồ hôi lạnh có vẻ như rất sợ rắn.
Nhưng hôm nay đúng là hơi lạ thật, hình như đi tới đâu cũng có rắn cả.
Hơn nữa luôn có cảm giác mấy con rắn đang nhìn chằm chặp vào họ.
"Sợ gì chứ?" Phù Ngọc Thu cúi xuống cầm một con rắn lục nhỏ dưới đất lên bằng tay không, "Đại nam nhân mà sợ rắn vậy à? Ngươi nhìn này."
Phượng Hoàng cố kìm lại ý muốn lui ra sau rồi đờ đẫn nhìn sang.
Con rắn lục cuộn tròn trên tay Phù Ngọc Thu thè lưỡi, y nhướng mày nói: "Đáng yêu không?"
Phượng Ương: "......"
Phượng Ương không hề thấy đáng yêu mà chỉ muốn nuốt chửng, mắt không thấy tâm không phiền.
Phù Ngọc Thu thả con rắn đi rồi đeo gùi nhỏ vừa ngâm nga bài "Cá trong nước" vừa ung dung đi về nhà.
Thấy y rốt cuộc chịu về, Phượng Ương âm thầm thở phào một hơi.
Gió thu dần thổi mạnh, lá khô chung quanh bị cuốn bay lên trời.
Sắc thu bao phủ cả sơn cốc.
Phù Ngọc Thu hứng một chiếc lá khô rơi xuống, rùng mình một cái rồi thì thầm: "Ta không muốn biến thành lá vàng đâu."
Màu xanh rất đẹp, y chỉ muốn mình mãi xanh tươi thôi.
Phượng Ương không nghe thấy y nói gì, vừa ngẩng đầu chợt thấy một tia sét lóe lên cuối trời rồi bổ xuống ầm ầm.
Tiếng sấm quá lớn làm Phù Ngọc Thu giật bắn người, thảo dược trong gùi suýt bị y làm văng ra ngoài.
Y thảng thốt: "Mùa thu...... sao lại có sấm to thế nhỉ?"
Điều này rõ ràng không bình thường.
Rốt cuộc Phù Ngọc Thu đã biết sợ, vội vàng kéo Phượng Ương chạy nhanh về nhà.
Chỉ là sau tiếng sấm kia, ký ức của Phù Ngọc Thu bắt đầu đứt quãng, ngay cả tầm nhìn cũng dần trở nên mơ hồ, chỉ thấy được mùa thu úa vàng ở Văn U Cốc.
Đối với cỏ non có thể gọi là tàn lụi.
Thần thức Phượng Hoàng bị giam trong thân thể Phượng Ương cũng từ từ bất ổn như bị lôi tuột ra ngoài, nhưng linh lực truyền đến từ tim lại níu giữ hắn trong thân thể này.
Chẳng biết qua bao lâu, ký ức của Phù Ngọc Thu hoàn toàn vỡ vụn.
Lẽ ra chung quanh phải trở nên tối đen hoặc thần thức Phượng Hoàng bị kéo ra ngoài, nhưng một ký ức khác thuộc về chính hắn đột nhiên lóe lên.
Lũ rắn chung quanh bỗng nhiên hóa thành người nhìn Phượng Ương với ánh mắt lạnh lùng thâm độc.
Tầm nhìn của Phượng Ương rất thấp, mơ hồ thấy cỏ khô trên mặt đất như bị ai đè rạp xuống.
Bạch xà hóa thành người có đôi mắt lạnh lẽo hờ hững nói: "Chu Tước Tiên Tôn đã ra lệnh đưa ngươi về Cửu Trọng Thiên."
Phượng Ương cố sức vùng vẫy: "Cút đi, thả ta ra......"
Cách đó không xa, gùi nhỏ của Phù Ngọc Thu đã bị lật úp, thảo dược rơi vương vãi, thân hình mảnh khảnh kia co quắp trong đám cỏ khô, khuôn mặt tái nhợt, ôm chặt bắp chân không rõ sống chết.
Phượng Ương điên cuồng giãy dụa.
Rõ ràng Phù Ngọc Thu chỉ có thể chống lại độc của những con rắn bình thường, còn bọn Xà tộc đến đây truy lùng Phượng Ương đều là những lão yêu quái đã tu luyện hàng trăm hàng ngàn năm, một khi nọc độc xâm nhập cơ thể sẽ vô phương cứu chữa.
Dù Phượng Ương cố gắng cách mấy cũng không sao thoát ra được sự kìm kẹp trên người mình.
Bạch xà chậm rãi đi đến túm tóc bắt hắn ngẩng đầu lên rồi lạnh lùng nói: "Chu Tước Tiên Tôn nói đúng, mạng ngươi là điềm gở, tất cả những người ở cạnh ngươi đều không được chết tử tế."
Phượng Ương bỗng nhiên trợn to mắt.
Không được chết tử tế......
Hình ảnh hiện ra trong kính Uyên Sồ kia chính là Phù Ngọc Thu chết thảm vì hắn trong tương lai sao?
Không được chết tử tế?
Thiên đạo vô tình, dù là kẻ phạm tội ác tày trời cũng chẳng mấy ai gặp kết cục bi thảm "không được chết tử tế", nhưng tại sao người lương thiện như Phù Ngọc Thu gặp phải chuyện này vì hắn chứ?
Phượng Ương đột nhiên bất động, trong mắt lộ ra vẻ mờ mịt.
Bạch xà thấy hắn không giãy dụa nữa cũng đỡ tốn sức, vung tay lên nói: "Đi."
Người đang khống chế Phượng Ương nắm cánh tay hắn kéo dậy, một con rắn trói chặt hai tay hắn sau lưng không cách nào thoát ra được.
Chưa đi mấy bước thì con rắn đen trên cổ tay chợt rít lên một tiếng thảm thiết như chịu đau đớn tột độ.
Bạch xà khựng lại.
Một ngọn lửa đen kịt đột ngột bốc lên từ người Phượng Ương, chỉ trong chớp mắt đã thiêu rụi con rắn đen kia và hai kẻ áp giải hắn thành tro bụi rơi lả tả xuống đất.
Bạch xà sợ hãi vội vàng quăng đến một luồng linh lực.
Mặc dù Chu Tước Tiên Tôn ra lệnh bắt sống nhưng không nói phải giữ cho hắn lành lặn.
Tất cả Xà tộc chung quanh đồng loạt tiến lên muốn dùng linh lực dập tắt ngọn lửa kỳ lạ kia.
Phượng Ương hờ hững đứng giữa vòng vây, lửa lớn bao trùm toàn thân hắn, con ngươi màu hổ phách lấp lóe, chỉ giây lát sau đã biến thành mắt vàng của Phượng Hoàng.
Rực rỡ mà lạnh lẽo.
Với cái giá phải trả là thiêu đốt thần hồn, hắn mau chóng gọi ra lửa Phượng Hoàng.
Ngọn lửa dữ dội kia ngay cả đất cũng có thể đốt cháy, dù Xà tộc có tu vi cao ngất trời vẫn không cản được lửa.
Vẻ mặt Phượng Ương chẳng có chút cảm xúc nào, dửng dưng nghe tiếng hét thảm bên tai, đến khi tất cả mọi thứ hóa thành tro tàn, ngay cả lũ rắn bình thường cũng chịu chung số phận thì ngọn lửa đen kịt mới thu nhỏ rồi chui vào thân thể hắn.
Thần hồn bị thiêu đốt làm Phượng Ương suýt phun ra một ngụm máu, hắn cố nuốt xuống rồi lảo đảo lao tới chỗ Phù Ngọc Thu cách đó không xa.
Phù Ngọc Thu mê man, trên mặt rịn đầy mồ hôi lạnh vì đau.
Cũng may y là U Thảo giáng linh nên có thể tự giải độc một phần, nếu không nọc rắn kia vừa xâm nhập đã lấy mạng y ngay.
Tay chân Phượng Ương như nhũn ra, con ngươi vàng óng đã biến mất theo ngọn lửa trở về màu hổ phách u tối, khóe mắt hơi đỏ lên, chật vật ôm thân thể gầy gò của Phù Ngọc Thu vào lòng.
Rốt cuộc mưa tầm tã trút xuống.
Phượng Ương đi rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã đội mưa bế Phù Ngọc Thu về nhà.
Mưa to ào ạt chảy xuống mái hiên tạo thành một dòng sông nhỏ.
Toàn thân Phượng Ương ướt sũng nhưng Phù Ngọc Thu bé nhỏ co ro trong ngực lại không hề dính một giọt mưa, thế mà lúc này y cứ như mới ngâm nước xong, mồ hôi lạnh thấm ướt áo mỏng.
Phượng Ương không biết làm thế nào mà chỉ có thể đặt y lên giường.
Phù Ngọc Thu đau đớn kêu rên, hàng mi dài run rẩy, y khó nhọc mở mắt ra, đôi mắt xinh đẹp ứa nước long lanh.
"Đau......"
Phượng Ương nhíu mày nhìn dấu răng rắn độc trên cổ chân y đang chảy ra máu đen thẫm.
Phù Ngọc Thu hơi tỉnh táo lại, vô tình nhìn thoáng qua thì bắp chân run lên, suýt nữa đạp trúng Phượng Ương.
"Rễ của ta...... Hức."
"Không sao đâu......"
Phượng Ương nắm chặt cổ chân y, bờ môi run rẩy nhưng không biết phải làm thế nào để cứu y.
Phù Ngọc Thu đau quằn quại, chẳng biết đó là nọc rắn gì mà sau khi xâm nhập vào cơ thể lại làm y đau như bị lăng trì, nghẹn ngào thút thít không ngừng.
Chẳng mấy chốc mặt mũi Phù Ngọc Thu đã đầm đìa nước mắt.
Mắt Phượng Ương đỏ chưa từng thấy, hắn luống cuống nhìn Phù Ngọc Thu thống khổ, ánh mắt dán chặt vào vết cắn rỉ máu kia, dường như đã hạ quyết tâm.
Hắn nắm cổ chân Phù Ngọc Thu ngăn cản y giãy dụa.
Phù Ngọc Thu đã mất hết sức lực, yếu ớt hỏi: "Ngươi...... làm gì vậy?"
Phượng Ương nói: "Đừng nhúc nhích."
Vừa dứt lời thì một đốm lửa đỏ rực bỗng nhiên xuất hiện trên đầu ngón tay hắn rồi âm thầm len lỏi vào miệng vết thương.
Toàn thân Phượng Hoàng đầy máu bẩn, chỉ có máu đầu tim là còn tạm dùng được.
Cháy bằng thần hồn và máu đầu tim, ngọn lửa vừa tinh khiết vừa nóng bỏng kia lan tỏa dọc theo kinh mạch nhiễm độc của Phù Ngọc Thu, chỉ trong khoảnh khắc đã diệt sạch nọc độc trí mạng kia.
Cổ họng Phù Ngọc Thu khàn đặc, cảm thấy toàn thân nóng hổi, chẳng biết mơ hồ phát hiện điều gì mà giãy dụa giơ chân kia đạp vai Phượng Ương.
"Ngươi làm gì vậy......" Phù Ngọc Thu thút thít nói, "Ta, ta không chết được đâu, đừng làm nữa!"
Phượng Hoàng phớt lờ y, sau khi cưỡng ép đốt hết độc thì lửa cũng tắt ngấm.
Phù Ngọc Thu vẫn đang khóc nức nở, từ khi có linh trí y đã được yêu thương che chở lớn lên, một con sâu rơi xuống lá y cũng bị huynh trưởng đánh bay, đâu thể chịu nổi cơn đau này.
Phượng Ương chồm tới lau nước mắt trên mặt y rồi nói khẽ: "Ngươi sẽ không sao đâu."
Phù Ngọc Thu chợt thấy tủi thân, nhẫn nhịn nửa ngày mới nhào tới ôm cổ Phượng Ương nức nở: "Đau chết, ta ghét rắn...... Sau này ta không chơi với bọn chúng nữa đâu."
Phượng Ương quay đầu nhìn cần cổ thanh tú của Phù Ngọc Thu.
Nếu nói Phượng Ương là cỏ dại trong khe đá thì Phù Ngọc Thu chính là hoa lan được nhà giàu nâng niu trân trọng.
Lẽ ra y phải vô ưu vô lo cả đời không biết đau khổ là gì.
...... Nhưng nay lại vì mình mà gặp nguy hiểm.
Phượng Ương do dự hồi lâu mới nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy ấm áp vốn không thuộc về mình.
Hắn vùi mặt vào tóc dài của Phù Ngọc Thu thẫn thờ nghĩ thầm: "Không thể ở lại đây được."
Chu Tước Tiên Tôn biết hắn chưa chết nhất định sẽ phái thêm nhiều người đến đây truy sát hắn.
Phượng Ương không muốn để Phù Ngọc Thu chịu tai bay vạ gió vì mình nữa.
***
Vì trúng độc Xà tộc nên Phù Ngọc Thu ủ rũ hiếm thấy, suốt ngày nằm dài trên giường không muốn đi ra ngoài, lỡ thấy một sợi dây thừng cũng giật mình nhảy lên cao ba thước.
Phượng Ương định tìm cơ hội từ biệt Phù Ngọc Thu nhưng làm thế nào cũng không nói nên lời.
Giờ Phù Ngọc Thu ra cửa nhà cũng sợ bị rắn cắn, ban đêm lôi kéo Phượng Ương nằm chung với mình trên giường, có khi đang ngủ còn bừng tỉnh khỏi ác mộng.
Phượng Ương không dám bỏ đi ngay lúc này.
Nếu không ai chăm sóc chẳng biết Phù Ngọc Thu sẽ chịu khổ cỡ nào.
Cứ dùng dằng như thế mãi đến mùa đông.
Mùa thu ở Văn U Cốc rất ngắn, chỉ tầm một tháng là kết thúc.
Khi trận tuyết đầu tiên của mùa đông rơi xuống, Phù Ngọc Thu ngủ li bì trên giường.
Xưa nay y vốn không tim không phổi, sau một tháng đã khá hơn nhiều so với lúc trước nhìn đâu cũng thấy rắn.
Chỉ là U Thảo giáng linh không thích mùa đông, mới chớm đông đã muốn đi ngủ đông, huống chi Phượng Ương còn tìm cho y giường đá ấm áp khiến y càng lười ra ngoài hơn.
Mỗi ngày Phù Ngọc Thu đều ngủ hết mười canh giờ.
Bất kể xảy ra chuyện gì cũng đã có kẻ xấu xí giải quyết giùm y.
Thảo dược giải độc đã được nhặt về, hình như chỉ còn thiếu một chiếc lá U Thảo giáng linh, chờ thời tiết ấm hơn mình lại bứt lá làm thuốc cũng được.
Nghĩ vậy Phù Ngọc Thu thoải mái ngủ say sưa.
Trong lúc y đang mơ màng, Phượng Ương đột nhiên đến tìm y, còn kề tai y thì thầm rất nhiều câu.
Đầu óc Phù Ngọc Thu mụ mị chỉ biết ậm ừ, mắt cũng không muốn mở ra.
Phượng Ương nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Chẳng bao lâu sau hắn lại trở về ngồi cạnh giường nhẹ nhàng đánh thức y: "Ngọc Thu, Ngọc Thu?"
Phù Ngọc Thu lẩm bẩm một tiếng.
Phượng Ương nói: "Ngọc Thu, ta, ta tặng ngươi một vật nhé, Ngọc Thu?"
Phù Ngọc Thu buồn ngủ cực kỳ, mơ màng xoa tay hắn: "Ngoan nào, ta muốn ngủ."
Phượng Ương im lặng hồi lâu rồi nói: "Ta đi đây."
Phù Ngọc Thu: "Ừ ừ."
Vậy ta......
Đi đây.
Sau này Phù Ngọc Thu mới biết đó là câu từ biệt cuối cùng kẻ xấu xí nói với y.
Hắn cuỗm lá của mình, chỉ bỏ lại một câu "Ta đi đây" rồi biến mất dạng chẳng thấy tăm hơi đâu nữa.
Cả Văn U Cốc và Phù Ngọc Khuyết, Phù Bạch Hạc đều nói nhất định kẻ xấu xí kia biết lá y quý giá nên trộm đi luôn rồi, chẳng bao giờ về nữa đâu.
Phù Ngọc Thu không tin nhưng lại không có lý lẽ gì để phản bác.
Dù sao kẻ xấu xí đã thật sự đem lá của y đi mà chẳng nói lời nào.
Một lần đi này biền biệt nhiều năm, trước khi Phù Ngọc Thu gặp Phượng Bắc Hà hắn cũng chưa từng về thăm y lần nào.
Sau câu trả lời qua loa của Phù Ngọc Thu, huyễn cảnh to lớn do ký ức tạo thành lập tức vỡ vụn phát ra tiếng loảng xoảng.
Thần thức Phượng Ương trong nháy mắt bị văng ra.
Bên ngoài huyễn cảnh vẫn là giấc mộng của Phù Ngọc Thu.
Trong mộng vẫn là Văn U Cốc, chỉ là đang có một trận tuyết lớn chưa từng thấy, hệt như trận tuyết năm xưa khi Phượng Ương ra đi.
Lần đầu tiên trong mơ Phù Ngọc Thu hóa thành người đứng dưới tuyết lạnh nhạt nhìn hắn.
Huyễn cảnh lúc nãy là do y lục lọi trong ký ức để tái hiện lại.
Phượng Ương nhìn y rồi lặng lẽ dời mắt.
Giọng Phù Ngọc Thu run rẩy, lạnh lùng nói: "Đừng có tránh, nhìn ta đây này."
Phượng Ương điềm tĩnh ngước lên đối mặt với y.
Phù Ngọc Thu lạnh lùng khác hẳn bình thường, nhưng càng nhìn càng cảm thấy dường như y đang chất chứa điều gì đó, tựa như trong đầu có một sợi dây cung bị kéo căng nhiều năm, bất cứ lúc nào cũng có thể đứt.
"Đó......" Giọng Phù Ngọc Thu nhẹ hẫng nghe không ra cảm xúc gì.
Y hỏi: "Đó là ngươi đúng không?"
Phù Ngọc Thu chỉ cần một đáp án.
Kẻ xấu xí khó lòng nhận ra trong ký ức kia......
Chính là ngươi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất