Trùng Sinh Thành Tiên Tôn Đích Chưởng Trung Thu

Chương 8

Trước Sau
Rõ ràng tiên tôn đang rất hào hứng, gõ gõ ngón tay trên bàn nhìn đám mây vội vã bay tới bưng chén thuốc đến trước mặt Tuyết Lộc Y.

Sau đó ra hiệu cho hắn: Mời.

Tuyết Lộc Y: "......"

Tuyết Lộc Y chưa từng nghĩ một con chim trắng ngốc nghếch vớ vẩn lại có thể khiến mình rơi vào hiểm cảnh như bây giờ.

Hai tay hắn run rẩy nhận lấy chén thuốc nóng hổi, nghiến chặt răng nhìn nước thuốc đỏ như lửa.

"Tôn thượng......"

Tuyết Lộc Y biết rõ tác dụng của sen huyết hỏa này lợi hại cỡ nào, dù mình may mắn sống sót thì cũng chỉ còn là một con hươu vô dụng —— Tộc chủ Tuyết Lộc vốn đã không thích hắn, nếu kinh mạch bị phế hết e là sẽ bị vứt bỏ không thương tiếc.

Nhớ lại câu nói của Phượng Bắc Hà......

"Kẻ điên như hắn chỉ muốn thiên hạ đại loạn mà thôi."

Tuyết Lộc Y quyết tâm làm liều: "Năm xưa Chu Tước Tiên Tôn phẩm hạnh không đoan chính từng ép ngài dùng vô số cỏ độc và thuốc độc. Ngay cả "nước độc" ngài cũng từng trúng thì dù thuốc này thật sự có độc cũng chẳng hại được ngài đâu ạ."

Hắn vừa dứt lời thì toàn bộ mây mù trong tẩm điện lập tức đông cứng.

Tiếng chuông gió đột nhiên vang lên dồn dập, bầu không khí lạnh toát.

Đôi mắt vàng của tiên tôn hơi ngước lên, đồng tử thẳng đứng vàng rực xinh đẹp có một tích tắc biến thành đỏ tươi như máu.

Phù Ngọc Thu nghe cái hiểu cái không.

Ép người uống thuốc độc?

Nghe nói Chu Tước Tiên Tôn đời trước bị Diêm La sống tự tay giết chết, hóa ra hai người còn có thâm thù đại hận này nữa.

Phù Ngọc Thu nghĩ thầm: "Chẳng lẽ Diêm La sống này uống thuốc độc nên mới bị hỏng đầu óc sao?"

Hèn gì lại điên khùng như vậy.

Văn U Cốc dồi dào linh lực nên có không ít linh thảo và linh hoa sinh trưởng, còn có mấy loại cỏ độc.

Là linh vật trời ban, Phù Ngọc Thu rất ít khi liên hệ với những thứ âm tà kia, chỉ có một cây Âm Đằng chuyên ăn xác chết hay tới chơi với y, nó nói có những loại cỏ độc khiến người ta thay đổi hẳn tính tình, tàn nhẫn ưa giết chóc.

Tiên tôn còn chưa mở miệng thì một con rồng đen không biết từ đâu bay tới hóa thành người, móng rồng sắc bén hung hăng bóp cổ Tuyết Lộc Y.

Vân Quy nổi giận, móng vuốt chẳng chút lưu tình suýt vặn gãy cổ Tuyết Lộc Y.

Nàng quát: "Ngươi muốn chết à?!"

Tim Tuyết Lộc Y đập thình thịch nhưng vẫn cầm vững chén thuốc, để mặc máu chảy xuống cổ.

Vân Quy nghiêm giọng nói: "Tôn thượng!"

Chỉ cần tôn thượng ra lệnh thì móng vuốt sắc nhọn có thể cắt lìa đầu hươu ngay tức khắc!

Nào ngờ tiên tôn lại cười.

"Nói hay lắm." Ánh mắt tiên tôn lộ ra ý cười như không hề tức giận, màu đỏ trong đôi mắt vàng rút đi, ung dung nhàn nhã mỉm cười.

Vân Quy: "Nhưng hắn......"

Dường như tâm trạng tiên tôn vui hơn bao giờ hết, vạt áo lướt trên mây trắng chậm rãi đi đến trước mặt Tuyết Lộc Y.

"Tộc chủ Tuyết Lộc hay nói ngươi nhát gan ngu xuẩn, không biết tùy cơ ứng biến nên rất khó gánh vác trọng trách, xem ra vì hắn quá già nên nhìn người không còn tinh tường nữa." Đáy mắt tiên tôn hiện ra ý cười, thật lòng khen ngợi Tuyết Lộc Y, "Ngươi nói đúng lắm, ta chẳng còn sống bao lâu nữa thì sợ độc làm gì?"

Dứt lời tiên tôn cầm lấy chén thuốc sen huyết hỏa uống một hơi cạn sạch.

Vân Quy sững sờ.

Một giọt thuốc đỏ tươi đọng ở khóe môi, ngón tay trắng như tuyết của tiên tôn nhẹ nhàng lau đi mang theo vẻ tà mị không sao nói rõ được.

Tim Tuyết Lộc Y như sắp vọt ra ngoài, nhìn phản ứng này của tiên tôn hắn biết mình đã tai qua nạn khỏi nên âm thầm thở phào một hơi.

"Đa tạ tôn thượng quá khen."

Vân Quy hung dữ trừng Tuyết Lộc Y một cái rồi bất đắc dĩ rời đi.

Phù Ngọc Thu cũng bĩu môi, thấy Tuyết Lộc Y thoát nạn thì không vui lắm.

Nhưng y đã lường trước kế hoạch cáo mượn oai hùm sẽ khó thành công nên cũng không quá thất vọng.

Người thông minh như tiên tôn sẽ không đời nào bị kẻ khác lợi dụng.

Nghĩ tới đây Phù Ngọc Thu cũng lười giả chết, bật dậy hung dữ trừng Tuyết Lộc Y.



Rõ ràng là một con hươu mà lại sống dai như đỉa vậy.

Bắt gặp ánh mắt chim trắng, Tuyết Lộc Y cười lạnh trong lòng.

Tiên tôn còn lâu mới bị thao túng dễ dàng như vậy, huống chi mánh lới giả chết để vu oan giá họa của chim trắng kia quả thực ngây thơ đến ngu ngốc.

Thiếu tôn Đồng Hạc nói không sai, ngoan ngoãn cung kính không thể khơi dậy hứng thú của tiên tôn, bí quá hoá liều mới tìm được đường sống.

Tuyết Lộc Y yên tâm hơn hẳn.

Tiên tôn cúi người đưa tay nâng cằm hắn lên, có vẻ rất hào hứng: "Ta chưa bao giờ thưởng lông vàng cho tộc khác cả, ngươi muốn có nó không?"

Tuyết Lộc Y giật mình.

Trên chiếc lông vàng tiên tôn thưởng cho ba tộc có linh lực to lớn nên thường được thiếu tôn lấy ra tu luyện.

Tuyết Lộc Y từng thấy Phượng Bắc Hà dùng một lần, sau khi linh lực trên lông vàng thấm vào người sẽ giúp tăng tu vi nhưng thân thể lại bị rạn nứt cháy đen rất lâu mới hết, chắc vì thuộc tính linh lực là lửa.

Băng và lửa khó dung hòa nhau.

Đối với Tuyết Lộc Y, linh lực của tiên tôn còn hung hãn hơn sen huyết hỏa gấp bội.

Tuyết Lộc Y không chắc rốt cuộc tiên tôn có ý gì nên thử từ chối khéo.

"Không cần phiền tôn thượng......"

Tiên tôn trầm ngâm "ồ" một tiếng.

Tuyết Lộc Y không nhìn ra tiên tôn đang vui hay không vui nên cực kỳ bối rối.

Chẳng lẽ hắn phải nhận thưởng...... mới đúng sao?

Chỉ trong nửa khắc đồng hồ ngắn ngủi Tuyết Lộc Y đã suýt bị tiên tôn âm tình bất định này làm cho phát điên.

Còn Phù Ngọc Thu thì nghiêng đầu nghĩ thầm: "Sao tự dưng khó ở nữa rồi?"

Tiên tôn lạnh nhạt nhìn Tuyết Lộc Y, chậm rãi buông ra bàn tay đang nâng cằm hắn rồi rũ mắt nhìn vết cứa chảy máu đỏ tươi, thủng thẳng nói một câu chẳng liên quan gì đến lông vàng.

"Tuyết Lộc Y bị thương rồi, sao không tự chữa cho mình đi?"

Tuyết Lộc Y khẽ giật mình.

Hắn chưa kịp hiểu tiên tôn muốn nói gì thì đã thấy tiên nhân áo trắng trước mặt đưa tay biến ra một chiếc lông vàng mà ba tộc đều ao ước rồi thờ ơ vung lên.

"Để ta chữa cho ngươi."

Dứt lời chiếc lông vàng lập tức dán vào vết thương do bị móng rồng cứa trên cổ Tuyết Lộc Y, hào quang lóe lên, vô số linh lực trong nháy mắt rót vào cổ.

Tuyết Lộc Y sững sờ tại chỗ, mơ hồ nghe thấy có người đang thống khổ gào thét.

Đợi cơn đau dữ dội lan khắp toàn thân đột nhiên xông lên đầu thì hắn mới nhận ra —— chính mình đang gào rú thảm thiết.

Linh lực trên lông vàng nóng hơn cả sen huyết hỏa từ vết thương lan rộng khắp kinh mạch toàn thân.

Linh mạch lạnh giá của hươu trắng hoàn toàn không thể chống lại linh lực mang thuộc tính đối nghịch này, tựa như cỏ khô bị thiêu rụi từ từ hóa thành bột mịn, nhưng trong khoảnh khắc lại được linh lực chữa lành như ban đầu.

Nỗi đau thể xác so với lăng trì còn thống khổ hơn ngàn vạn lần.

Tuyết Lộc Y co quắp trong vũng máu phát ra tiếng hét thảm vang tận mây xanh.

Tiên tôn chẳng buồn nhìn hắn mà chậm rãi quấn lại tay áo rộng, thong dong đến cạnh chậu cây cảnh rửa sạch máu hươu trong tiếng gào thét không dứt.

Phù Ngọc Thu: "......"

Phù Ngọc Thu ở một bên trợn mắt há hốc mồm.

Ai ngờ được chỉ có hai câu nói mà tiên tôn đang vui vẻ lại hành hạ một con hươu ra nông nỗi này chứ?

Trong đầu Phù Ngọc Thu chỉ có một thắc mắc: "Hắn đã nói sai điều gì?"

Sao tự dưng lại thành ra thế này?

Trong thoại bản ở thế gian hay có câu "gần vua như gần cọp", Phù Ngọc Thu toàn khịt mũi coi thường, nhưng lần này thấy tác phong của tiên tôn......

Chim trắng âm thầm rùng mình một cái.

Tuyết Lộc Y còn đang giãy dụa trong vũng máu nhưng càng lúc càng yếu, mắt hươu trong veo ngấn nước giờ như giếng cạn không còn sáng ngời như xưa.

Tiên tôn trở lại kệ chim chìa hai tay dính nước ra trước mặt Phù Ngọc Thu.

Phù Ngọc Thu: "......"

Phù Ngọc Thu dám thề đời này mình chưa bao giờ phản ứng nhanh như vậy —— Y chạy vội tới lăn qua lăn lại trong lòng bàn tay ướt sũng của tiên tôn, làm "khăn lau tay" không biết mệt mỏi là gì.



Mắt vàng của tiên tôn lại lóe lên sáng ngời.

Phù Ngọc Thu lén nhìn qua kẽ tay.

Lại vui rồi à?

Trời ạ, sao Diêm La sống thất thường quá vậy, làm mình phải lo lắng đề phòng mệt chết.

"Mà thôi kệ hắn đi."

Phù Ngọc Thu nhớ lại mình ở sa giới chịu biết bao khổ sở, thấy Tuyết Lộc Y quằn quại trong vũng máu thì cực kỳ hả dạ.

U Thảo có thù tất báo, tuy không phải chính tay mình làm hắn ra như vậy nhưng dù gì cáo mượn oai hùm vẫn có chút tác dụng.

Phù Ngọc Thu lại bắt đầu trao đổi "ân tình": "Hắn đã giúp mình báo được một mối thù nhỏ, vậy mình lau tay cho hắn xem như báo đáp vậy."

Thế là chim trắng vui vẻ đạp chân lăn qua lăn lại, càng ra sức làm khăn lau tay hơn.

Đợi đến khi linh lực trên lông vàng hao hết, Tuyết Lộc Y đã chịu đựng vô số cơn đau, trên ngón tay và phần cổ lộ ra bên ngoài chằng chịt vết rạn cháy đen, miệng vết thương cũng có một dấu ấn hình lông vàng.

Tiên tôn ngắm chim trắng ngoan ngoãn trong lòng bàn tay, nói mà không buồn ngẩng đầu lên: "Đưa hắn về đi."

Vân Quy lạnh lùng nói: "Không ném xuống hạ giới sao ạ?"

"Đưa tới Vân Bán Lĩnh đi."

Sau khi tiên tôn lập ra ba vị thiếu tôn đã cho ba người chuyển đến sống ở Lưu Ly Đạo dưới Cửu Trọng Thiên.

Vân Bán Lĩnh là nơi ở của thiếu tôn Đồng Hạc Phượng Bắc Hà.

Tiên tôn vuốt quả cầu tuyết thờ ơ nói: "Hắn đã thích Vân Bán Lĩnh như thế thì không cần về Cửu Trọng Thiên nữa."

Vân Quy khom người hóa thành rồng đen ngậm lấy Tuyết Lộc Y đang thoi thóp rồi giương nanh múa vuốt bay ra khỏi điện.

Tiên tôn nâng mỏ chim trắng lên, đôi mắt ẩn chứa ý cười đối diện với y: "Hài lòng chưa?"

Phù Ngọc Thu kinh ngạc nhìn hắn.

Hắn biết mình không thích con hươu trắng kia sao?

Phù Ngọc Thu chẳng hề che giấu mà gật mạnh đầu làm mỏ nhọn suýt mổ trúng ngón tay tiên tôn.

Y thản nhiên bày tỏ: "Hết sức hài lòng."

Ý cười của tiên tôn càng sâu hơn: "Vậy hót một bài nhé?"

Phù Ngọc Thu thà chết chứ không hót, há mỏ ra kêu mấy tiếng im ắng chứng tỏ mình vẫn còn câm.

Tiên tôn mỉm cười cưng chiều, cũng không ép buộc mà trìu mến xoa đầu chim trắng.

Mây mù trong điện vô cùng nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã lau sạch vết máu trên mặt đất.

Sau khi ầm ĩ một trận thì đêm đã khuya.

Tiên tôn vén màn dệt bằng mây chậm rãi bước lên sạp.

Phù Ngọc Thu nhớ lại Vân Thu nói "thị tẩm" thì lập tức rùng mình, muốn lén lút bỏ chạy nhưng không dám.

Tiên tôn cởi áo bào, thấy chim trắng thò chân ra ngoài thăm dò thì thản nhiên hỏi: "Ngươi thích bị giam trong lồng hơn à?"

Phù Ngọc Thu vội vàng đứng im.

Y bị giam trong sa giới lâu như vậy nên rất bài xích và căm ghét cảm giác mất tự do.

Phù Ngọc Thu thấy tiên tôn nằm xuống như muốn ngủ thì ngoan ngoãn rúc bên gối, đạp chân cuộn khăn trải giường mềm mại thành cái tổ be bé rồi chui vào trong.

Tóc đen của tiên tôn xõa tung khắp giường, có mấy sợi còn vướng trên lông đuôi chim trắng.

Hắn chẳng có chút đề phòng nào, hàng mi dài khép lại, chỉ chốc lát sau đã phát ra tiếng hít thở đều đều như ngủ say.

Phù Ngọc Thu lén lút nhìn hắn.

Tuy Diêm La sống hơi đáng sợ một tí nhưng hôm nay đã giúp mình hai lần.

Nếu không kể tính xấu âm tình bất định kia thì người này vẫn còn tốt chán.

Giường tiên tôn chắc không ai dám tới giết hắn, Phù Ngọc Thu yên tâm hơn một chút, cảm giác rã rời sau một ngày bị giày vò ập tới.

"Hươu trắng kia bị đưa đến Vân Bán Lĩnh, chẳng lẽ Phong Bắc Hà cũng ở đó?" Phù Ngọc Thu chậm chạp chìm vào mộng đẹp, ý nghĩ mơ hồ cuối cùng chính là......

"Không được, mình phải nghĩ cách đến Vân Bán Lĩnh xem thử thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau