Trùng Sinh: Trẫm Mỗi Ngày Đều Muốn Thoái Vị
Chương 1: Công lược thoái vị 001
Trăng sao thưa thớt, cơn gió đêm lướt qua cung Đại Minh, cuốn đi những chú chim đang đậu dưới mái hiên và ẩn mình trong đêm tối.
Trên con đường dài của cung điện, cứ ba mươi bước là lại có một ngọn đèn, che chụp đèn để tránh gió đêm thổi tắt ngọn nến.
Cứ nửa canh giờ, lại có người hầu túc trực ban đêm châm thêm dầu vào ngọn đèn trong cung và con đường trong cung.
Tiếng gõ mõ giờ tý truyền rất xa trong cung.
Các cấm quân canh giữ trước điện Cam Lộ toàn trận sẵn sàng đón địch, nội thị giác đêm trong cung không nhúc nhích, dù buồn ngủ cũng không dám ngủ.
Hai gã nội thị đứng bên ngoài điện vâng dạ cúi đầu, không dám ngẩng đầu lên nói chuyện, cũng không dám cố tình nghe thanh âm trong nội điện truyền ra.
Không dám châm ngọn nến trong điện quá sáng, cũng không dám châm quá tối, sợ vị hoàng đế đang ngủ trong tẩm điện kia nửa đêm đi tiểu không nhìn thấy đường mà tổn thương long thể.
Nhưng mỗi khi nghe tiếng động nhỏ từ trong phòng ngủ truyền đến, bọn họ lại càng đề cao cảnh giác, sợ không nghe thấy tiếng hoàng đến dọi người, sẽ bị trừng phạt.
Tống Diễm lúc tỉnh dậy từ trên giường còn sửng sốt một lúc.
Y cho rằng bản thân sẽ đế đia phủ, thậm chí có chút hưng phấn, nhưng chờ đến khi thích ứng được trong bóng tối nhìn thấy đồ vật, lại cảm nhận độ ấm trong ổ chăn.
Tống Diễm biết, y lại một lần nữa sống lại.
Đến nỗi vì sao lại nói một lần nữa, là bởi vì trước khi tỉnh dậy, y đã sống lại hai lần.
Cái này có nghĩa là y đã làm hoàng đế hơn 60 năm, vốn nên an hưởng tuổi già, y lại sống lại.
Hơn nữa còn trở về năm 18 tuổi, hai lần sống lại trước cùng một thời gian, kỳ ngộ tuyệt mỹ đến mức nào.
Sau đó, y nghe thấy ba tiếng tiếng chim oán thán kêu từ trên nóc nhà.
Cúc cu---
Cúc cu---
Cúc cu---
Tống diễm trong lòng đếm tiếng chim kêu, cảm nhận được nỗi buồn con chim đỗ quyên kia truyền đến, không khỏi xót xa, thật muốn trốn trong chăn mà khóc.
Mọi người trên thế giới đều tìm kiếm sự bất tử, nhưng Tống Diễm lại đật được bất tử mà không cần tìm kiếm, một đời lại một đời bắt đầu đến.
Ở kiếp thứ nhất, y muốn trở thành một vị hoàng đế tốt chăm lo việc nước, mỗi ngày thức dậy ở giờ dần, đi ngủ vào giờ tý, cẩn trọng, lại chịu thương chịu khó.
Trong 22 năm trị vì, y đã bình định nội loạn Vương thất, bình ổn chiến hỏa biên cảnh, diệt trừ nịnh thần trong triều, chỉnh đốn tham quan ô lại.
Cuối cùng bởi vì không có con nối dõi, chọn con trong tông thất, cuối cùng bị đại thần trong triều chọc tức băng hà.
Sống lại một đời, Tống diễm muốn tránh cho bản thân vì không có nhi tử, chết ở trong vấn đề con nối dõi, nên y lấy tốc độ sấm rền gió cuốn xử lí nội loạn Vương thất, mượn điều kiện tiên tri từ vụ này, sau khi ổn định biên cảnh, lập tức ra tay giải quyết nịnh thần.
Nhưng cuối cùng phát hiện hậu cung tuy rằng nhân số đông đảo, nhưng lại không có một nhi tử nào được sinh ra, cho dù là có, cũng không sống nổi quá 2 tuổi.
Tống Diễm khi đó hiểu ra, có lẽ là bởi hậu cung tranh đấu mới dẫn đến vấn đề con nối dõi chết non, cho nên y giải tán hết hậu cung, chỉ sủng một mình Hoàng hậu.
Cuối cùng Hoàng hậu không phụ sự mong đợi, vì Tống Diễm bình an sinh hạ hoàng tử.
Tống Diễm vui vẻ, lại băng hà.
Tống Diễm đau khổ trong lòng, y đã 66 tuổi, y cho rằng lần băng hà này là giải thoát rồi.
Nào nghĩ đến, lại trở về năm 18 tuổi đăng cơ ấy, khổ đầy lòng, cũng rất mệt.
Nhưng nghĩ đến cơ nghiệp tổ tông, cùng với nội loạn trong triều, y lại không thể không một lần nữa chiến đấu với quốc sự.
Chỉ là lúc này Tống Diễm nghĩ có con nối dõi hay không không còn quan trọng nữa, trước cứ tìm người thừa kế, sau phong làm Thái tử là được.
Cho nên, y chỉ say mê chính sự, hơn nữa lại cực kì có hiệu quả, vốn cần 5 năm mới giải quyết xong nội loạn Vương thất, y chỉ dùng 3 năm.
Tiện thể còn giải quyết luôn biên cảnh nhiễu loạn. Trăm triệu lần không nghĩ tới nha, y thế mà sống sờ sờ bị mệt tới chết!
Tất cả còn không làm theo quỹ đạo lịch sử bình thường, làm Hoàng đế chưa đủ 22 năm, đã bị mệt tới chết.
Tống Diễm lại một lần nữa cho rằng, này cúng lao lực mà chết rồi, y có thể an tâm mà chết luôn.
Kết quả ông trời lại làm y trở về năm đăng cơ khi 18 tuổi.
Tống Diễm trong lòng khổ mà không nói được, y bị tức chết, vui chết, lao lực chết, cũng không biết lần này sẽ chết như thế nào.
Nhưng dù chết như nào cũng không quan trọng, quan trọng là y lại muốn chịu nhiều năm khổ sở làm Hoàng đế tiếp.
Y làm Hoàng đế hơn 60 năm, một giác ngủ lười cũng chưa có, chẳng lẽ bởi vì quá mức cần cù, nên ông trời muốn y tiếp tục làm Hoàng đế sao?
Tống Diễm thực sự nhịn không nổi, chui vào trong ổ chăn, tủi thân chảy nước mắt.
Là một vị Hoàng đế đã chết tận 3 lần, Tống Diễm tỏ vẻ, ngôi vị Hoàng đế này y không muốn nữa, một ngày cũng không muốn.
Cho nên sau khi khóc xong, Tống Diễm sửa sang lại cảm xúc của mình, đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng lớn mật.
Chính là chuồn!
Còn về các đại thần tìm ai làm Hoàng đế, thì cứ kệ bọn họ, dù sao y không bao giờ làm nữa.
Vì thế Hoàng đế nói là làm, hơn 60 năm ở trong tẩm điện này, y cực kì quen thuộc tất cả mọi thứ.
Vậy nên y rón ra rón rén đẩy cửa sổ sau tẩm điện, bò ra ngoài, lại tránh tầm mắt cửa mọi người, trộm vào hậu cung.
Về phần vì sao y lại vào hậu cung, chính là vì muốn tránh tai mắt của người đời, như ý trốn vào trong điện Tiêu Phượng.
Vì có thể thuận lợi trốn đi, Tống Diễm quyết định ngụy trang chính mình. Còn cần ngụy trang như nào mới không để người khác phát hiện?
Tống Diễm nghĩ tới......
Giả nữ nhân.
Một Hoàng đế mặc nữ trang hẳn đã làm đám ngự sử kia chấp bút viết không ít lời phê phán.
Nhưng Tống Diễm không nghĩ được nhiều như vậy. Bởi vì y dù sao cũng chẳng muốn làm Hoàng đế nữa, bị người ta nói có sở thích mặc đồ khác giới, y nhận.
Huống chi, chưa chắc có người có thể bắt y nha, nếu không tóm được, thì không ai biết y mặc nữ trang.
Nhưng tìm nửa ngày cũng không tìm được bộ nữ trang nào, cuối cùng tìm được một bộ dưới gầm giường của đại nha hoàn Hoàng hậu.
Tống Diễm ngửi mùi bên trên, ngẫm lại vì chuồn đi thì nhịn, thay xiêm y cung nữ, sau đó lấy nắm tro bôi lên mặt, xoa loạn đầu hai cái.
Cuối cùng, trốn vào một chiếc xe rỗng trở phân rời khỏi cung điện.
- -------------------------
[Chú thích]:
Giờ dần là khoảng rạng sáng 3h-5h.
Giờ tý là 11h tối-1h rạng sáng.
Cho nên Tống Diễm rạng sáng 4h rời giường, 11h tối đi ngủ, ngủ khoảng chừng được 5 tiếng.
===========
[Quảng cáo của tác giả:]
《 thiên hạ đệ nhất quyền thần [ xuyên qua ]》
Văn án: Cố quân từ xuyên qua.
Từ cao cao tại thượng hoàng tử chiến thần, xuyên thành thú vệ hoàng cung thị vệ.
Cố quân từ một chút cũng không nhụt chí, không yếu tiểu, không phải không có trợ.
Thậm chí tĩnh hạ tâm tới phân tích thế cục, bắt đầu phấn đấu chính mình sự nghiệp.
Phải làm một người dưới vạn người phía trên nhân vật, nhưng mà luôn có đủ loại người tới trêu chọc hắn......
Đại tướng quân tạ tuy vân: Ngươi không bằng liền đi theo ta, bảo ngươi phong hầu bái tướng.
Mưu sĩ Vũ Văn hạ: Kỳ thật so với miếu đường chi cao, ta càng muốn cùng ngươi ẩn nấp giang hồ.
Bắc Liêu Khả Hãn: Ta nói, phải đối ân nhân cứu mạng lấy thân báo đáp.
Tương lai hoàng đế tiêu uyên: Trẫm cùng trẫm giang sơn, đều là của ngươi.
- -----------*--------------
Trên con đường dài của cung điện, cứ ba mươi bước là lại có một ngọn đèn, che chụp đèn để tránh gió đêm thổi tắt ngọn nến.
Cứ nửa canh giờ, lại có người hầu túc trực ban đêm châm thêm dầu vào ngọn đèn trong cung và con đường trong cung.
Tiếng gõ mõ giờ tý truyền rất xa trong cung.
Các cấm quân canh giữ trước điện Cam Lộ toàn trận sẵn sàng đón địch, nội thị giác đêm trong cung không nhúc nhích, dù buồn ngủ cũng không dám ngủ.
Hai gã nội thị đứng bên ngoài điện vâng dạ cúi đầu, không dám ngẩng đầu lên nói chuyện, cũng không dám cố tình nghe thanh âm trong nội điện truyền ra.
Không dám châm ngọn nến trong điện quá sáng, cũng không dám châm quá tối, sợ vị hoàng đế đang ngủ trong tẩm điện kia nửa đêm đi tiểu không nhìn thấy đường mà tổn thương long thể.
Nhưng mỗi khi nghe tiếng động nhỏ từ trong phòng ngủ truyền đến, bọn họ lại càng đề cao cảnh giác, sợ không nghe thấy tiếng hoàng đến dọi người, sẽ bị trừng phạt.
Tống Diễm lúc tỉnh dậy từ trên giường còn sửng sốt một lúc.
Y cho rằng bản thân sẽ đế đia phủ, thậm chí có chút hưng phấn, nhưng chờ đến khi thích ứng được trong bóng tối nhìn thấy đồ vật, lại cảm nhận độ ấm trong ổ chăn.
Tống Diễm biết, y lại một lần nữa sống lại.
Đến nỗi vì sao lại nói một lần nữa, là bởi vì trước khi tỉnh dậy, y đã sống lại hai lần.
Cái này có nghĩa là y đã làm hoàng đế hơn 60 năm, vốn nên an hưởng tuổi già, y lại sống lại.
Hơn nữa còn trở về năm 18 tuổi, hai lần sống lại trước cùng một thời gian, kỳ ngộ tuyệt mỹ đến mức nào.
Sau đó, y nghe thấy ba tiếng tiếng chim oán thán kêu từ trên nóc nhà.
Cúc cu---
Cúc cu---
Cúc cu---
Tống diễm trong lòng đếm tiếng chim kêu, cảm nhận được nỗi buồn con chim đỗ quyên kia truyền đến, không khỏi xót xa, thật muốn trốn trong chăn mà khóc.
Mọi người trên thế giới đều tìm kiếm sự bất tử, nhưng Tống Diễm lại đật được bất tử mà không cần tìm kiếm, một đời lại một đời bắt đầu đến.
Ở kiếp thứ nhất, y muốn trở thành một vị hoàng đế tốt chăm lo việc nước, mỗi ngày thức dậy ở giờ dần, đi ngủ vào giờ tý, cẩn trọng, lại chịu thương chịu khó.
Trong 22 năm trị vì, y đã bình định nội loạn Vương thất, bình ổn chiến hỏa biên cảnh, diệt trừ nịnh thần trong triều, chỉnh đốn tham quan ô lại.
Cuối cùng bởi vì không có con nối dõi, chọn con trong tông thất, cuối cùng bị đại thần trong triều chọc tức băng hà.
Sống lại một đời, Tống diễm muốn tránh cho bản thân vì không có nhi tử, chết ở trong vấn đề con nối dõi, nên y lấy tốc độ sấm rền gió cuốn xử lí nội loạn Vương thất, mượn điều kiện tiên tri từ vụ này, sau khi ổn định biên cảnh, lập tức ra tay giải quyết nịnh thần.
Nhưng cuối cùng phát hiện hậu cung tuy rằng nhân số đông đảo, nhưng lại không có một nhi tử nào được sinh ra, cho dù là có, cũng không sống nổi quá 2 tuổi.
Tống Diễm khi đó hiểu ra, có lẽ là bởi hậu cung tranh đấu mới dẫn đến vấn đề con nối dõi chết non, cho nên y giải tán hết hậu cung, chỉ sủng một mình Hoàng hậu.
Cuối cùng Hoàng hậu không phụ sự mong đợi, vì Tống Diễm bình an sinh hạ hoàng tử.
Tống Diễm vui vẻ, lại băng hà.
Tống Diễm đau khổ trong lòng, y đã 66 tuổi, y cho rằng lần băng hà này là giải thoát rồi.
Nào nghĩ đến, lại trở về năm 18 tuổi đăng cơ ấy, khổ đầy lòng, cũng rất mệt.
Nhưng nghĩ đến cơ nghiệp tổ tông, cùng với nội loạn trong triều, y lại không thể không một lần nữa chiến đấu với quốc sự.
Chỉ là lúc này Tống Diễm nghĩ có con nối dõi hay không không còn quan trọng nữa, trước cứ tìm người thừa kế, sau phong làm Thái tử là được.
Cho nên, y chỉ say mê chính sự, hơn nữa lại cực kì có hiệu quả, vốn cần 5 năm mới giải quyết xong nội loạn Vương thất, y chỉ dùng 3 năm.
Tiện thể còn giải quyết luôn biên cảnh nhiễu loạn. Trăm triệu lần không nghĩ tới nha, y thế mà sống sờ sờ bị mệt tới chết!
Tất cả còn không làm theo quỹ đạo lịch sử bình thường, làm Hoàng đế chưa đủ 22 năm, đã bị mệt tới chết.
Tống Diễm lại một lần nữa cho rằng, này cúng lao lực mà chết rồi, y có thể an tâm mà chết luôn.
Kết quả ông trời lại làm y trở về năm đăng cơ khi 18 tuổi.
Tống Diễm trong lòng khổ mà không nói được, y bị tức chết, vui chết, lao lực chết, cũng không biết lần này sẽ chết như thế nào.
Nhưng dù chết như nào cũng không quan trọng, quan trọng là y lại muốn chịu nhiều năm khổ sở làm Hoàng đế tiếp.
Y làm Hoàng đế hơn 60 năm, một giác ngủ lười cũng chưa có, chẳng lẽ bởi vì quá mức cần cù, nên ông trời muốn y tiếp tục làm Hoàng đế sao?
Tống Diễm thực sự nhịn không nổi, chui vào trong ổ chăn, tủi thân chảy nước mắt.
Là một vị Hoàng đế đã chết tận 3 lần, Tống Diễm tỏ vẻ, ngôi vị Hoàng đế này y không muốn nữa, một ngày cũng không muốn.
Cho nên sau khi khóc xong, Tống Diễm sửa sang lại cảm xúc của mình, đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng lớn mật.
Chính là chuồn!
Còn về các đại thần tìm ai làm Hoàng đế, thì cứ kệ bọn họ, dù sao y không bao giờ làm nữa.
Vì thế Hoàng đế nói là làm, hơn 60 năm ở trong tẩm điện này, y cực kì quen thuộc tất cả mọi thứ.
Vậy nên y rón ra rón rén đẩy cửa sổ sau tẩm điện, bò ra ngoài, lại tránh tầm mắt cửa mọi người, trộm vào hậu cung.
Về phần vì sao y lại vào hậu cung, chính là vì muốn tránh tai mắt của người đời, như ý trốn vào trong điện Tiêu Phượng.
Vì có thể thuận lợi trốn đi, Tống Diễm quyết định ngụy trang chính mình. Còn cần ngụy trang như nào mới không để người khác phát hiện?
Tống Diễm nghĩ tới......
Giả nữ nhân.
Một Hoàng đế mặc nữ trang hẳn đã làm đám ngự sử kia chấp bút viết không ít lời phê phán.
Nhưng Tống Diễm không nghĩ được nhiều như vậy. Bởi vì y dù sao cũng chẳng muốn làm Hoàng đế nữa, bị người ta nói có sở thích mặc đồ khác giới, y nhận.
Huống chi, chưa chắc có người có thể bắt y nha, nếu không tóm được, thì không ai biết y mặc nữ trang.
Nhưng tìm nửa ngày cũng không tìm được bộ nữ trang nào, cuối cùng tìm được một bộ dưới gầm giường của đại nha hoàn Hoàng hậu.
Tống Diễm ngửi mùi bên trên, ngẫm lại vì chuồn đi thì nhịn, thay xiêm y cung nữ, sau đó lấy nắm tro bôi lên mặt, xoa loạn đầu hai cái.
Cuối cùng, trốn vào một chiếc xe rỗng trở phân rời khỏi cung điện.
- -------------------------
[Chú thích]:
Giờ dần là khoảng rạng sáng 3h-5h.
Giờ tý là 11h tối-1h rạng sáng.
Cho nên Tống Diễm rạng sáng 4h rời giường, 11h tối đi ngủ, ngủ khoảng chừng được 5 tiếng.
===========
[Quảng cáo của tác giả:]
《 thiên hạ đệ nhất quyền thần [ xuyên qua ]》
Văn án: Cố quân từ xuyên qua.
Từ cao cao tại thượng hoàng tử chiến thần, xuyên thành thú vệ hoàng cung thị vệ.
Cố quân từ một chút cũng không nhụt chí, không yếu tiểu, không phải không có trợ.
Thậm chí tĩnh hạ tâm tới phân tích thế cục, bắt đầu phấn đấu chính mình sự nghiệp.
Phải làm một người dưới vạn người phía trên nhân vật, nhưng mà luôn có đủ loại người tới trêu chọc hắn......
Đại tướng quân tạ tuy vân: Ngươi không bằng liền đi theo ta, bảo ngươi phong hầu bái tướng.
Mưu sĩ Vũ Văn hạ: Kỳ thật so với miếu đường chi cao, ta càng muốn cùng ngươi ẩn nấp giang hồ.
Bắc Liêu Khả Hãn: Ta nói, phải đối ân nhân cứu mạng lấy thân báo đáp.
Tương lai hoàng đế tiêu uyên: Trẫm cùng trẫm giang sơn, đều là của ngươi.
- -----------*--------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất