Trùng Sinh: Trẫm Mỗi Ngày Đều Muốn Thoái Vị
Chương 8: Ta không chỉ hoang đường, ta còn lố bịch nữa
Khi Tống Diễm hồi cung không ngồi kiệu, mà nhận dây thừng trong tay nội thị, dắt Đạt Thành trở về.
Mà husky giờ phút này ngẩng cao đầu đi đằng trước, cực kỳ bắt mắt.
Đương nhiên, nó là giống loài duy nhất trên thế giới này có thể đi trước hoàng đế, nhất định phải kiêu ngạo.
Tống Diễm dắt Đạt Thành đi dạo trong cung Đại Minh, cho nó xem phong cảnh trong cung, nhất là khi đến nơi khá rộng rãi, Tống Diễm thậm chí còn nới lỏng dây thừng. Đạt Thành chạy vội ra ngoài, vui vẻ chạy vào Ngự Hoa Viên.
Cuối cùng, nó vui vẻ nhảy vào hồ sen trong Ngự Hoa Viên, sung sướng bơi lội.
Nội thị đứng trên bờ sợ tới mức không biết nên làm thế nào. Tống Diễm đứng trong đình hóng gió bên cạnh hồ sen, nhìn Đạt Thành tự do bơi lại, nhất thời y cũng muốn tắm rửa.
Cuối cùng vẫn là lý trí ngăn được cơn xúc động này, chờ Đạt Thành nghịch nước đủ rồi, y với bảo nội thị vớt nó lên. Nhìn Đạt Thành lắc nước trên cơ thể, Tống Diễm chợt có ý tưởng:
"Nếu trẫm bắt toàn bộ chó trong kinh thành vào cung chơi cùng Đạt Thành thì thế nào nhỉ?"
Nội thị lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt Tống Diễm, rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống, không dám nhìn y nữa. Nhìn thẳng thiên nhan như vậy là mạo phạm, là đại bất kính, cho nên nội thị hơi sợ hãi.
Tống Diễm cho rằng nội thị không nghe thấy, lại mở miệng nói: "Điện Chiêu Dương này trong Hậu cung không phải không có ai sao, trẫm tính tu sửa lại điện Chiêu Dương, đem toàn bộ chó mèo không ai muốn trong kinh thành vào trong cung."
Nội thị lúc này mới nhìn Tống Diễm, muốn nói lại thôi.
Tống Diễm cười nhạt, lòng nội thị khẽ động, Tống Diễm nói: "Có phải cảm thấy trẫm rất hoang đường không?"
Nội thị không dám trả lời, nhưng nội tâm hắn cực kỳ khẳng định, hoang đường, hoang đường đến cùng cực!
Điện Chiêu Dương trong Hậu cung chính là nơi ở của Quý phi mỗi đời Hoàng đế, Đế vương y lại muốn sửa điện Quý phi thành.....
Nơi nuôi chó.......
Hậu cung không phải không thể nuôi chó, chỉ là cải tạo một cung điện để nuối chó, không phải hoang đường thì là vớ vẩn.
Nhưng trên mặt Tống Diễm lại là nụ cười hài lòng, ngồi xổm trước mặt Đạt Thành, duỗi tay xoa cái đầu ướt đẫm của nó: "Rất nhanh sẽ có các bạn cùng chơi với ngươi."
Đôi mắt husky vốn đã đẹp, lúc này nghe được sẽ có tiểu đồng bọn chơi với nó, nó gần như xúc động muốn rớt nước mắt.
Vì thế.....
Chui vào lòng Tống Diễm, cọ y ướt cả người, khiến nội thị sợ tới mức kéo mà kéo không ra.
Mấu chốt là Tống Diễm còn chiều nó.
Cho nên nội thị cũng hết cách, hắn cũng không thể đối nghịch với Hoàng đế.
Năm ngày trước tiểu triều, Tống Diễm mang theo nội thị loanh quanh điện Chiêu Dương, nhìn khoảng sân rộng rãi, mười mấy gian nhĩ phòng, còn có bếp nhỏ và giếng nước đằng sau, có thể nói là đẩy đủ mọi thứ.
Tống Diễm trở về điện Cam Lộ, vẫn luôn chuẩn bị cải tạo điện Chiêu Dương như thế nào.
Chờ khi tiểu triều tới, Tống Diễm nhìn những đại thần trong điện Văn Đức, nói ý tưởng của mình cho bọn họ nghe.
Thuận tiện còn đem bản vẽ quy hoạch cho những quan đại thần xem.
Tống Diễm ho một tiếng, trong lòng cực kì tự hào.
Như thế này còn không khiến các đại thần tức đến thất khiếu bốc khói, mắng to y là hôn quân hoang đường à.
Sau đó, Tống Diễm có thể phạt đánh tất cả đại thần can gián, phạt bổng bạc, ai cầu tình liền phạt người nấy.
Cuối cùng các triều thần sẽ cực kỳ bất mãn, sôi nổi thảo phạt Tống Diễm, khiến y thoái vị nhường hiền.
Trong lòng Tống Diễm nghĩ đến hoàn mỹ, biểu tình trên mặt cũng kiêu ngạo không kiềm được, chỉ vào bản vẽ nói:
"Ý trẫm đã quyết, nhất định phải cải tạo điện Chiêu Dương. Thái úy, chuyện này không bằng ngươi đi làm đi, liên hợp với Kinh Triệu Doãn, chó mèo không ai muốn trong kinh thành, bắt lại toàn bộ, mang về cung."
Thái úy vừa nghe, sắc mặt không tốt: "Bệ hạ, việc này chỉ sợ không ổn ạ."
Tống Diễm nhíu mày, uy hiếp: "Chỗ nào không ổn ngươi nói trẫm nghe, nói xong đi làm ngay, đừng trì hoãn."
Thái úy bị Hoàng đế chặn họng, một câu nghẹn trong họng, cũng không biết có nên nói không.
Ngự sử đại phu nói: "Bệ hạ, điện Chiêu Dương từ trước đến nay là nơi tôn quý thứ hai trong Hậu cung, không thể đụng tới ạ. Huống hồ, nếu là vì nuôi chó, bệ hạ không phải có Đạt Thành sao, thế là đủ rồi ạ."
Tống Diễm không hài lòng: "Vậy không được, Đạt Thành một chó có bao nhiêu cô đơn, dù sao cũng phải tìm bạn chơi với nó. Ngay cả ái khanh đều cưới mấy phòng tiểu thiếp, sao Đạt Thành lại không được?"
Trong thời gian ngắn Ngự sử đại phu cũng không biết nên nói gì mới tốt, đành phải giống Thái úy, đặt tầm mắt lên Thừa tướng.
Thừa tướng vuốt chòm râu, vẻ mặt bình tĩnh, nhìn trái nhìn phải, mới tiến lên nói: "Quyết định lần này của bệ hạ, có phải do lần cải trang vi hành lần trước thấy những chó mèo đáng thương không ạ?'
Tống Diễm bị hỏi đến nghẹn họng, nghĩ một lát mới tự tin nói: "Đúng vậy."
Thừa tướng hành lễ với Hoàng đế: "thần cho rằng, bệ hạ đúng là không nên vì những chó mèo đó mà hao tài tốn của."
Ngự sử đại phu và Thái úy nói: "Thừa tướng nói rất đúng."
Tống Diễm lại không vui: "Này sao có thể gọi là hao tài tốn của, trẫm đâu có xây một cung điện mới."
. Ngôn Tình Trọng Sinh
Thừa tướng hành lễ nói: "Xin bệ hạ hãy nghe thần nói hết, bệ hạ tâm địa thuần thiện, bá tánh trong thiên hạ đều là con dân của bệ hạ, đương nhiên chó mèo cũng như thế. Bệ hạ nhìn con dân của mình không có nhà để về, ngài tự nhiên sinh thương xót, muốn cho bọn chúng một ngôi nhà ấm áp, thần hiểu ạ. Nhưng bệ hạ à, trong Ngự Mã Viên không phải có một chỗ đắt trống sao, điện Chiêu Dương thật sự không nên cải tạo, nhưng mảnh đất trống trong Ngự Mã Viên có thể sử dụng, như vậy chó mèo chơi đừa mới tận hứng được ạ."
Tống Diễm không ngờ hành vi hoang đường này trong mắt Thừa tướng lại được lí giải như vậy.
Thế mà Thái úy với Ngự sử đại phu cũng bị thuyết phục, hai người bọn họ lại cực kỳ tán đồng:
"Bệ hạ, thần cũng cảm thấy như vậy. An bài bọ chúng ở khu đất trống Ngự Mã Viên rất tốt."
Tống Diễm nhìn những đại thần trong điện, nhấp môi suy ngẫm hồi lâu, mấy người này thật là, cơ hội cho y làm chuyện vớ vẩn một cái cũng không cho.
Còn đội cho y cái mũ tâm địa thuần thiện, tấm lòng thương xót.
Tống Diễm tí thì che miệng khóc, cứ như vậy, bao giờ y mới có thể nhường ngôi vị Hoàng đế này đây?
- -----------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày thứ 2 Minh Nguyệt offline, nhớ hắn, nhớ hắn, nhớ hắn.
(Editor nhớ chung với QvQ)
Mà husky giờ phút này ngẩng cao đầu đi đằng trước, cực kỳ bắt mắt.
Đương nhiên, nó là giống loài duy nhất trên thế giới này có thể đi trước hoàng đế, nhất định phải kiêu ngạo.
Tống Diễm dắt Đạt Thành đi dạo trong cung Đại Minh, cho nó xem phong cảnh trong cung, nhất là khi đến nơi khá rộng rãi, Tống Diễm thậm chí còn nới lỏng dây thừng. Đạt Thành chạy vội ra ngoài, vui vẻ chạy vào Ngự Hoa Viên.
Cuối cùng, nó vui vẻ nhảy vào hồ sen trong Ngự Hoa Viên, sung sướng bơi lội.
Nội thị đứng trên bờ sợ tới mức không biết nên làm thế nào. Tống Diễm đứng trong đình hóng gió bên cạnh hồ sen, nhìn Đạt Thành tự do bơi lại, nhất thời y cũng muốn tắm rửa.
Cuối cùng vẫn là lý trí ngăn được cơn xúc động này, chờ Đạt Thành nghịch nước đủ rồi, y với bảo nội thị vớt nó lên. Nhìn Đạt Thành lắc nước trên cơ thể, Tống Diễm chợt có ý tưởng:
"Nếu trẫm bắt toàn bộ chó trong kinh thành vào cung chơi cùng Đạt Thành thì thế nào nhỉ?"
Nội thị lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt Tống Diễm, rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống, không dám nhìn y nữa. Nhìn thẳng thiên nhan như vậy là mạo phạm, là đại bất kính, cho nên nội thị hơi sợ hãi.
Tống Diễm cho rằng nội thị không nghe thấy, lại mở miệng nói: "Điện Chiêu Dương này trong Hậu cung không phải không có ai sao, trẫm tính tu sửa lại điện Chiêu Dương, đem toàn bộ chó mèo không ai muốn trong kinh thành vào trong cung."
Nội thị lúc này mới nhìn Tống Diễm, muốn nói lại thôi.
Tống Diễm cười nhạt, lòng nội thị khẽ động, Tống Diễm nói: "Có phải cảm thấy trẫm rất hoang đường không?"
Nội thị không dám trả lời, nhưng nội tâm hắn cực kỳ khẳng định, hoang đường, hoang đường đến cùng cực!
Điện Chiêu Dương trong Hậu cung chính là nơi ở của Quý phi mỗi đời Hoàng đế, Đế vương y lại muốn sửa điện Quý phi thành.....
Nơi nuôi chó.......
Hậu cung không phải không thể nuôi chó, chỉ là cải tạo một cung điện để nuối chó, không phải hoang đường thì là vớ vẩn.
Nhưng trên mặt Tống Diễm lại là nụ cười hài lòng, ngồi xổm trước mặt Đạt Thành, duỗi tay xoa cái đầu ướt đẫm của nó: "Rất nhanh sẽ có các bạn cùng chơi với ngươi."
Đôi mắt husky vốn đã đẹp, lúc này nghe được sẽ có tiểu đồng bọn chơi với nó, nó gần như xúc động muốn rớt nước mắt.
Vì thế.....
Chui vào lòng Tống Diễm, cọ y ướt cả người, khiến nội thị sợ tới mức kéo mà kéo không ra.
Mấu chốt là Tống Diễm còn chiều nó.
Cho nên nội thị cũng hết cách, hắn cũng không thể đối nghịch với Hoàng đế.
Năm ngày trước tiểu triều, Tống Diễm mang theo nội thị loanh quanh điện Chiêu Dương, nhìn khoảng sân rộng rãi, mười mấy gian nhĩ phòng, còn có bếp nhỏ và giếng nước đằng sau, có thể nói là đẩy đủ mọi thứ.
Tống Diễm trở về điện Cam Lộ, vẫn luôn chuẩn bị cải tạo điện Chiêu Dương như thế nào.
Chờ khi tiểu triều tới, Tống Diễm nhìn những đại thần trong điện Văn Đức, nói ý tưởng của mình cho bọn họ nghe.
Thuận tiện còn đem bản vẽ quy hoạch cho những quan đại thần xem.
Tống Diễm ho một tiếng, trong lòng cực kì tự hào.
Như thế này còn không khiến các đại thần tức đến thất khiếu bốc khói, mắng to y là hôn quân hoang đường à.
Sau đó, Tống Diễm có thể phạt đánh tất cả đại thần can gián, phạt bổng bạc, ai cầu tình liền phạt người nấy.
Cuối cùng các triều thần sẽ cực kỳ bất mãn, sôi nổi thảo phạt Tống Diễm, khiến y thoái vị nhường hiền.
Trong lòng Tống Diễm nghĩ đến hoàn mỹ, biểu tình trên mặt cũng kiêu ngạo không kiềm được, chỉ vào bản vẽ nói:
"Ý trẫm đã quyết, nhất định phải cải tạo điện Chiêu Dương. Thái úy, chuyện này không bằng ngươi đi làm đi, liên hợp với Kinh Triệu Doãn, chó mèo không ai muốn trong kinh thành, bắt lại toàn bộ, mang về cung."
Thái úy vừa nghe, sắc mặt không tốt: "Bệ hạ, việc này chỉ sợ không ổn ạ."
Tống Diễm nhíu mày, uy hiếp: "Chỗ nào không ổn ngươi nói trẫm nghe, nói xong đi làm ngay, đừng trì hoãn."
Thái úy bị Hoàng đế chặn họng, một câu nghẹn trong họng, cũng không biết có nên nói không.
Ngự sử đại phu nói: "Bệ hạ, điện Chiêu Dương từ trước đến nay là nơi tôn quý thứ hai trong Hậu cung, không thể đụng tới ạ. Huống hồ, nếu là vì nuôi chó, bệ hạ không phải có Đạt Thành sao, thế là đủ rồi ạ."
Tống Diễm không hài lòng: "Vậy không được, Đạt Thành một chó có bao nhiêu cô đơn, dù sao cũng phải tìm bạn chơi với nó. Ngay cả ái khanh đều cưới mấy phòng tiểu thiếp, sao Đạt Thành lại không được?"
Trong thời gian ngắn Ngự sử đại phu cũng không biết nên nói gì mới tốt, đành phải giống Thái úy, đặt tầm mắt lên Thừa tướng.
Thừa tướng vuốt chòm râu, vẻ mặt bình tĩnh, nhìn trái nhìn phải, mới tiến lên nói: "Quyết định lần này của bệ hạ, có phải do lần cải trang vi hành lần trước thấy những chó mèo đáng thương không ạ?'
Tống Diễm bị hỏi đến nghẹn họng, nghĩ một lát mới tự tin nói: "Đúng vậy."
Thừa tướng hành lễ với Hoàng đế: "thần cho rằng, bệ hạ đúng là không nên vì những chó mèo đó mà hao tài tốn của."
Ngự sử đại phu và Thái úy nói: "Thừa tướng nói rất đúng."
Tống Diễm lại không vui: "Này sao có thể gọi là hao tài tốn của, trẫm đâu có xây một cung điện mới."
. Ngôn Tình Trọng Sinh
Thừa tướng hành lễ nói: "Xin bệ hạ hãy nghe thần nói hết, bệ hạ tâm địa thuần thiện, bá tánh trong thiên hạ đều là con dân của bệ hạ, đương nhiên chó mèo cũng như thế. Bệ hạ nhìn con dân của mình không có nhà để về, ngài tự nhiên sinh thương xót, muốn cho bọn chúng một ngôi nhà ấm áp, thần hiểu ạ. Nhưng bệ hạ à, trong Ngự Mã Viên không phải có một chỗ đắt trống sao, điện Chiêu Dương thật sự không nên cải tạo, nhưng mảnh đất trống trong Ngự Mã Viên có thể sử dụng, như vậy chó mèo chơi đừa mới tận hứng được ạ."
Tống Diễm không ngờ hành vi hoang đường này trong mắt Thừa tướng lại được lí giải như vậy.
Thế mà Thái úy với Ngự sử đại phu cũng bị thuyết phục, hai người bọn họ lại cực kỳ tán đồng:
"Bệ hạ, thần cũng cảm thấy như vậy. An bài bọ chúng ở khu đất trống Ngự Mã Viên rất tốt."
Tống Diễm nhìn những đại thần trong điện, nhấp môi suy ngẫm hồi lâu, mấy người này thật là, cơ hội cho y làm chuyện vớ vẩn một cái cũng không cho.
Còn đội cho y cái mũ tâm địa thuần thiện, tấm lòng thương xót.
Tống Diễm tí thì che miệng khóc, cứ như vậy, bao giờ y mới có thể nhường ngôi vị Hoàng đế này đây?
- -----------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày thứ 2 Minh Nguyệt offline, nhớ hắn, nhớ hắn, nhớ hắn.
(Editor nhớ chung với QvQ)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất