Trùng Sinh Trở Thành Lão Bà Của Tướng Quân
Chương 39: Lần Đầu Tiên Trốn Học
Niên Bạch Hiên tỉnh dậy, cậu không biết vì sao hôm nay lại mơ nhưng cậu vẫn không nhìn thấy tên người trên bia mộ, cậu có chút khó chịu, nhưng giấc mơ của cậu quả thật khiến cho cậu cảm thấy có thể đó là gia đình của cậu, có thể cậu còn có một người anh trai, nhưng tất cả đều là mơ hồ, Niên Bạch Hiên không biết nên tin hay không, cậu luôn cho rằng giấc mơ chỉ là giấc mơ, sinh ra do sự việc mà trước khi bản thân ngủ suy nghĩ đến liền sẽ mơ như vậy
Mạc Vỹ đã dậy từ sớm, nhưng hắn hôm nay không bận đồng phục, Niên Bạch Hiên nhìn thời gian cậu mới chợt nhận ra là đã trễ giờ học, cậu định lên tiếng mắng Mạc Vỹ thì hắn đã nói trước
"Hôm nay chúng ta không lên lớp, cậu cùng tôi ra ngoài một chuyến"
Niên Bạch Hiên khó hiếu
"Ra ngoài làm gì, sao đột nhiên lại trốn học ra ngoài"
"Đi cùng là được đừng hỏi nhiều"
Niên Bạch Hiên cảm thấy có chút thắc mắc nhưng cậu vẫn đồng ý, thật ra kiếp trước Mạc Vỹ cũng từng nhắc đến chuyện có anh trai chỉ là không nhắc nhiều vì người đã chết, Niên Bạch Hiên cũng không hỏi sâu về việc này vì cậu biết không nên đụng vào nỗi đau của người khác
Kiếp này, có nhiều chuyện kì lạ phát sinh cho nên cậu cũng chỉ đành thuận theo, nhưng cũng từ đó mà biết được thêm rất nhiều chuyện
Mạc Vỹ đưa Niên Bạch Hiên trốn học ra khỏi trường bằng lối đi mà Cảnh Hàn thường hay đi, nơi này ít người biết đến, giáo quan cũng không kiểm tra, bọn họ ra vào dễ dàng, còn lớp học, một ngày không đến lớp cũng sẽ không ai làm gì họ cả
Niên Bạch Hiên đi theo Mạc Vỹ ra khỏi trường, từ khi sống lại đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Niên Bạch Hiên ra bên ngoài, cảnh tượng bên ngoài cũng không khác kiếp trước, hai người đi đền một nơi
Niên Bạch Hiên sững sốt không tin vào mắt mình, cậu không dám tiến lên, nơi này,nơi này chính là nơi mà cậu và
Mạc Vỹ sống cùng nhau, cậu không biết lí do vì sao Mạc Vỹ lại chọn nơi này nhưng cậu cũng cảm thấy thích không khí ở đây
Ngôi nhà trước mặt vẫn như vậy không hề có chút thay đổi, Niên Bạch Hiên cảm thấy mắt mình ươm ướt, cậu vội lau đi, không đề Mạc Vỹ nhìn thấy
Mạc Vỹ dẫn Niên Bạch Hiên vào một khu vườn được khóa cẩn thận, tiến vào sâu bên trong cậu nhìn thấy hai bia mộ, Niên Bạch Hiên nhìn tên trên đó sau đó nhìn Mạc Vỹ, không biết nên nói gì
"Hôm nay là ngày dỗ của ba tôi, ông ấy mất khi sinh ra tôi, cũng là ngày dỗ của anh trai tôi, hai người họ đều rời xa tôi khi tôi chỉ vừa chào đời"
Niên Bạch Hiên nhận ra bản thân đã quên mất hôm nay là sinh nhật của Mạc Vỹ, thật ra ở kiếp trước đến khi hai người làm lễ cưới, Niên Bạch Hiên mới biết được ngày sinh của Mạc Vỹ, Mạc Vỹ không hề nhắc đến nó, giờ thì cậu đã hiểu lí do rồi. Ngày bản thân sinh ra lại là ngày hai người thân quan trọng bên cạnh rời đi, cho dù là cậu cậu cũng không muốn nhắc đến
Mạc Vỹ vuốt ve hai bia mộ, Niên Bạch Hiên nhìn bia mộ có hai chữ Mạc An, người trên ảnh quả thật rất giống giáo quan mới đến của họ, nhưng giáo quan có nét trưởng thành hơn sơ với người trong ảnh này
"Cậu đừng buồn, mọi chuyện không phải là do cậu"
Niên Bạch Hiên nhẹ nhàng an ủi, cậu biết bây giờ cho dù có an ủi đi chăng nữa cũng không có tác dụng, suốt nhiều năm như vậy Mạc Vỹ đã sống trong nỗi đau mất người thân, khi hắn bắt đầu biết nhận thức, cũng nhận ra sự chán ghét của cha, ban đầu hắn tự hỏi là vì sao cha lại chán ghét hắn nhưng sau này hắn biết đường là bởi vì ba và anh trai đều chết khi hắn được sinh ra, mất đi hai người thân cha đương nhiên sẽ không thể nhìn hắn một cách bình thường được
"Đã quen rồi, tôi cũng không có buồn, chỉ là bản thân mong rằng ba và anh trai vẫn còn sống, có lẽ một nhà bốn người đã hạnh phúc"
Đây là điều nhỏ nhoi trong lòng của Mạc Vỹ, Mạc Vỹ của kiếp trước cũng vậy, khi cùng Niên Bạch Hiên kết hôn, mặc dù không được công nhận như những cặp đôi AO, hay AB hay BO nhưng Mạc Vỹ luôn mong rằng có thế cùng Niên Bạch Hiên xây dựng một nhà bốn người hạnh phúc, chỉ là mọi thứ quá ngắn ngủi, Mạc Vỹ kiếp trước vẫn chưa kịp cho Niên Bạch Hiên một gia đình trọn vẹn
"Chuyện này không thể nói được, cậu cũng đâu hề muốn như vậy. Nhưng ít ra cậu còn biết cha và ba cậu là ai, biết bản thân cậu có một người anh trai nhưng tôi đến bây giờ vẫn không biết bản thân trên đời này có người thân hay không, liệu họ sống chết như thế nào, tôi cũng muốn biết điều đó"
Mạc Vỹ nhìn Niên Bạch Hiên, không biết vì sao hắn lại muốn nói với cậu rằng, cậu còn có hắn, hắn sẽ là gia đình của cậu, sẽ là người thân của cậu. Chỉ là lời trong lòng không dám nói ra mà thôi
Mạc Vỹ dọn dẹp lại xung quanh mộ của ba và anh trai, Niên Bạch Hiên cũng giúp hắn dọn dẹp
"Giáo quan mới đến thật sự rất giống anh ấy"
Mạc Vỹ nói
"Nhưng người chết không thể sống lại được, điều đó là sự thật, có thể đây cũng là bẫy do người khác đặt ra để hòng lừa gạt cậu"
Mạc Vỹ biết rõ điều này nhưng hắn không thể không nghi ngờ đó thật sự là anh trai của hắn còn sống
"Năm đó khi cơ giáp của anh ấy nổ, không hề tìm được sát anh ấy hay bất cứ gì ngoài trừ huy hiệu có tên của anh ấy mà thôi, cho nên có khả năng anh ấy còn sống cũng không lạ"
Hắn đã xem qua đoạn video cuối cùng của anh trai hắn trước khi cơ giáp nổ tung, rõ ràng hắn đã thấy anh hắn nhấn nút thoát khỏi cơ giáp nhưng mà sau đó vụ nổ diễn ra quá nhanh, hắn hoàn toàn không nhìn kịp chuyện sau đó liệu anh hắn có may măn thoát khỏi cơ giáp hay là không
Lời của Mạc Vỹ không phải không có lí, Niên Bạch Hiên từng chứng kiến một trường hợp khi cơ giáo nổ tung thì người binh sĩ kịp thoát ra khỏi cơ giáp, giữ được mạng nhưng tỉ lệ may sống sót là vô cùng thấp vì vậy việc này gần như hoàn toàn chỉ có một phần trăm thành công mà thôi
"Không ai chắc chắn được truyền này, nếu quả thật đó là anh trai cậu, sau này chúng ta nhất định sẽ biết rõ, đừng nghĩ nhiều như vậy"
Lời Niên Bạch Hiên nói không sai, nếu thật sự người kia là anh trai của Mạc Vỹ thì sớm hay muộn bọn họ cũng sẽ biết được thôi, chỉ cần Cảnh Hàn tra được tư liệu, bọn họ sẽ đối chứng việc này, ngoài ra Niên Bạch Hiên cũng cho rằng nếu như anh trai của Mạc Vỹ còn sống, thì vì lí do gì lại biến mất lâu như vậy vì độ tuổi của giáo quan mới kia lại không trùng bởi độ tuổi hiện tại của Mạc An, anh trai Mạc Vỹ
Mạc Vỹ đã dậy từ sớm, nhưng hắn hôm nay không bận đồng phục, Niên Bạch Hiên nhìn thời gian cậu mới chợt nhận ra là đã trễ giờ học, cậu định lên tiếng mắng Mạc Vỹ thì hắn đã nói trước
"Hôm nay chúng ta không lên lớp, cậu cùng tôi ra ngoài một chuyến"
Niên Bạch Hiên khó hiếu
"Ra ngoài làm gì, sao đột nhiên lại trốn học ra ngoài"
"Đi cùng là được đừng hỏi nhiều"
Niên Bạch Hiên cảm thấy có chút thắc mắc nhưng cậu vẫn đồng ý, thật ra kiếp trước Mạc Vỹ cũng từng nhắc đến chuyện có anh trai chỉ là không nhắc nhiều vì người đã chết, Niên Bạch Hiên cũng không hỏi sâu về việc này vì cậu biết không nên đụng vào nỗi đau của người khác
Kiếp này, có nhiều chuyện kì lạ phát sinh cho nên cậu cũng chỉ đành thuận theo, nhưng cũng từ đó mà biết được thêm rất nhiều chuyện
Mạc Vỹ đưa Niên Bạch Hiên trốn học ra khỏi trường bằng lối đi mà Cảnh Hàn thường hay đi, nơi này ít người biết đến, giáo quan cũng không kiểm tra, bọn họ ra vào dễ dàng, còn lớp học, một ngày không đến lớp cũng sẽ không ai làm gì họ cả
Niên Bạch Hiên đi theo Mạc Vỹ ra khỏi trường, từ khi sống lại đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Niên Bạch Hiên ra bên ngoài, cảnh tượng bên ngoài cũng không khác kiếp trước, hai người đi đền một nơi
Niên Bạch Hiên sững sốt không tin vào mắt mình, cậu không dám tiến lên, nơi này,nơi này chính là nơi mà cậu và
Mạc Vỹ sống cùng nhau, cậu không biết lí do vì sao Mạc Vỹ lại chọn nơi này nhưng cậu cũng cảm thấy thích không khí ở đây
Ngôi nhà trước mặt vẫn như vậy không hề có chút thay đổi, Niên Bạch Hiên cảm thấy mắt mình ươm ướt, cậu vội lau đi, không đề Mạc Vỹ nhìn thấy
Mạc Vỹ dẫn Niên Bạch Hiên vào một khu vườn được khóa cẩn thận, tiến vào sâu bên trong cậu nhìn thấy hai bia mộ, Niên Bạch Hiên nhìn tên trên đó sau đó nhìn Mạc Vỹ, không biết nên nói gì
"Hôm nay là ngày dỗ của ba tôi, ông ấy mất khi sinh ra tôi, cũng là ngày dỗ của anh trai tôi, hai người họ đều rời xa tôi khi tôi chỉ vừa chào đời"
Niên Bạch Hiên nhận ra bản thân đã quên mất hôm nay là sinh nhật của Mạc Vỹ, thật ra ở kiếp trước đến khi hai người làm lễ cưới, Niên Bạch Hiên mới biết được ngày sinh của Mạc Vỹ, Mạc Vỹ không hề nhắc đến nó, giờ thì cậu đã hiểu lí do rồi. Ngày bản thân sinh ra lại là ngày hai người thân quan trọng bên cạnh rời đi, cho dù là cậu cậu cũng không muốn nhắc đến
Mạc Vỹ vuốt ve hai bia mộ, Niên Bạch Hiên nhìn bia mộ có hai chữ Mạc An, người trên ảnh quả thật rất giống giáo quan mới đến của họ, nhưng giáo quan có nét trưởng thành hơn sơ với người trong ảnh này
"Cậu đừng buồn, mọi chuyện không phải là do cậu"
Niên Bạch Hiên nhẹ nhàng an ủi, cậu biết bây giờ cho dù có an ủi đi chăng nữa cũng không có tác dụng, suốt nhiều năm như vậy Mạc Vỹ đã sống trong nỗi đau mất người thân, khi hắn bắt đầu biết nhận thức, cũng nhận ra sự chán ghét của cha, ban đầu hắn tự hỏi là vì sao cha lại chán ghét hắn nhưng sau này hắn biết đường là bởi vì ba và anh trai đều chết khi hắn được sinh ra, mất đi hai người thân cha đương nhiên sẽ không thể nhìn hắn một cách bình thường được
"Đã quen rồi, tôi cũng không có buồn, chỉ là bản thân mong rằng ba và anh trai vẫn còn sống, có lẽ một nhà bốn người đã hạnh phúc"
Đây là điều nhỏ nhoi trong lòng của Mạc Vỹ, Mạc Vỹ của kiếp trước cũng vậy, khi cùng Niên Bạch Hiên kết hôn, mặc dù không được công nhận như những cặp đôi AO, hay AB hay BO nhưng Mạc Vỹ luôn mong rằng có thế cùng Niên Bạch Hiên xây dựng một nhà bốn người hạnh phúc, chỉ là mọi thứ quá ngắn ngủi, Mạc Vỹ kiếp trước vẫn chưa kịp cho Niên Bạch Hiên một gia đình trọn vẹn
"Chuyện này không thể nói được, cậu cũng đâu hề muốn như vậy. Nhưng ít ra cậu còn biết cha và ba cậu là ai, biết bản thân cậu có một người anh trai nhưng tôi đến bây giờ vẫn không biết bản thân trên đời này có người thân hay không, liệu họ sống chết như thế nào, tôi cũng muốn biết điều đó"
Mạc Vỹ nhìn Niên Bạch Hiên, không biết vì sao hắn lại muốn nói với cậu rằng, cậu còn có hắn, hắn sẽ là gia đình của cậu, sẽ là người thân của cậu. Chỉ là lời trong lòng không dám nói ra mà thôi
Mạc Vỹ dọn dẹp lại xung quanh mộ của ba và anh trai, Niên Bạch Hiên cũng giúp hắn dọn dẹp
"Giáo quan mới đến thật sự rất giống anh ấy"
Mạc Vỹ nói
"Nhưng người chết không thể sống lại được, điều đó là sự thật, có thể đây cũng là bẫy do người khác đặt ra để hòng lừa gạt cậu"
Mạc Vỹ biết rõ điều này nhưng hắn không thể không nghi ngờ đó thật sự là anh trai của hắn còn sống
"Năm đó khi cơ giáp của anh ấy nổ, không hề tìm được sát anh ấy hay bất cứ gì ngoài trừ huy hiệu có tên của anh ấy mà thôi, cho nên có khả năng anh ấy còn sống cũng không lạ"
Hắn đã xem qua đoạn video cuối cùng của anh trai hắn trước khi cơ giáp nổ tung, rõ ràng hắn đã thấy anh hắn nhấn nút thoát khỏi cơ giáp nhưng mà sau đó vụ nổ diễn ra quá nhanh, hắn hoàn toàn không nhìn kịp chuyện sau đó liệu anh hắn có may măn thoát khỏi cơ giáp hay là không
Lời của Mạc Vỹ không phải không có lí, Niên Bạch Hiên từng chứng kiến một trường hợp khi cơ giáo nổ tung thì người binh sĩ kịp thoát ra khỏi cơ giáp, giữ được mạng nhưng tỉ lệ may sống sót là vô cùng thấp vì vậy việc này gần như hoàn toàn chỉ có một phần trăm thành công mà thôi
"Không ai chắc chắn được truyền này, nếu quả thật đó là anh trai cậu, sau này chúng ta nhất định sẽ biết rõ, đừng nghĩ nhiều như vậy"
Lời Niên Bạch Hiên nói không sai, nếu thật sự người kia là anh trai của Mạc Vỹ thì sớm hay muộn bọn họ cũng sẽ biết được thôi, chỉ cần Cảnh Hàn tra được tư liệu, bọn họ sẽ đối chứng việc này, ngoài ra Niên Bạch Hiên cũng cho rằng nếu như anh trai của Mạc Vỹ còn sống, thì vì lí do gì lại biến mất lâu như vậy vì độ tuổi của giáo quan mới kia lại không trùng bởi độ tuổi hiện tại của Mạc An, anh trai Mạc Vỹ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất