Trùng Sinh Trở Thành Lão Bà Của Tướng Quân

Chương 43: Cảnh Hàn Bị Đuổi

Trước Sau
Niên Bạch Hiên và Phàm Ân trốn trong xe cả một ngày, đợi đến khi đã không còn người nữa. Mạc Vỹ bị thương cho nên đành phải nhờ Tư Ái Lạc đến đón Niên Bạch Hiên và Phàm Ân

Tư Ái Lạc khi nhận được tin tức, vô cùng không vui vì bọn họ làm gì cũng không nói với hắn nhất là Niên Bạch Hiên, làm hắn lo lắng vô cùng, nếu chuyện cậu là omega bị phát hiện thì người gặp nguy hiểm chính là cậu

Lúc Tư Ái Lạc đến cũng may những ngươi kia đã rời đi, hắn thấy an toàn mới xuống tầng hầm xe tìm Niên Bạch Hiên và Phàm Ân

Hai người cả đêm đều trốn trong xe, có chút ngột ngạt, lúc nhìn thấy Tư Ái Lạc, Niên Bạch Hiên liền cảm thấy vui mừng vì rốt cuộc cậu cũng có thể trở về trường rồi, cả người không khỏi lắc lắc vài cái giãn gân cốt

"Tạm thời an tâm phía trên đã được giải quyết"

Niên Bạch Hiên nghe vậy liền hiểu, có lẽ Cảnh Hàn đã làm gì đó can thiệp

"Hai người bọn họ đâu"

Tư Ái Lạc lười biếng đáp lại

"Một tên đang ở khu điều trị, thương tích hơi nặng, một tên đã bị mang về Cảnh gia rồi, Phàm Ân anh cũng phải đến đó một chuyến"

"Tôi không đến, dù gì việc này cũng không liên quan"

Tư Ái Lạc nghe Phàm Ân nói vậy liền thở dài, mặc dù hắn không thích Cảnh Hàn nhưng hiện tại chuyện đã như vậy, bọn họ không còn cách nào khác phải đến Cảnh gia, nếu như không có Cảnh tướng ra mặt thì có lẽ ngày hôm nay đám người kia cũng chưa chịu rời đi

"Phàm Ân, Tư Ái Lạc nói đúng anh nên đến Cảnh gia một chuyến, nói chuyện rõ ràng"

Phàm Ân nghe lời Niên Bạch Hiên nói sau đó xũng bất đắc dĩ mà gật đầu. Bọn họ đến Cảnh gia, Cảnh Hàn đã sớm ở Cảnh gia đợi

Cảnh tướng ngồi trên sofa đang không mấy vui vẻ nhìn đứa con trai lớn lại gây họa, mà hoa lần này lại không hề nhỏ một tí nào

Mạc Vỹ ở khu điều trị cảm thấy không an tâm cho nên cũng trốn đi đến Cảnh gia

Lúc này Tư Ái Lạc đã đưa Phàm Ân và Niên Bạch Hiên đến nơi, Niên Bạch Hiên không an tâm cho Phàm Ân vào trong Cảnh gia một mình cho nên cậu đã gọi Tư Ái Lạc, hai người đưa Phàm Ân vào bên trong



Lúc này Cảnh Hàn đang quỳ ở đó, trên người bị không ít vết thương khiến cho Niên Bạch Hiên nhớ lại năm đó

Mạc Vỹ cũng như vậy quỳ ở đó trước mặt Mạc đại tướng thương tích so với Cảnh Hàn còn nhiều hơn nhưng hắn vẫn kiên quyết cùng cậu một chỗ, tuyệt đối không tách ra

"Đến rồi sao, hai người các cậu cũng vào cùng sau, chuyện không liên quan thì không nên xen vào"

Cảnh tướng nhìn về phía Niên Bạch Hiên và Tư Ái Lạc nhắc nhở

"Cảnh tướng, Phàm Ân là bác sĩ ở khu điều trị ở trường, tôi tương lai là người sẽ kế nhiệm vị trí của cha tôi cho nên chuyện này tôi cũng nên quản, anh ấy không có người thân đã ở trường nhiều năm cha tôi cũng sớm xem anh ấy như con cháu trong nhà, mong Cảnh tướng hiểu điều này"

Lời Tư Ái Lạc nói không sai, Tư lão tướng đối với Phàm Ân xem như con cháu trong nhà vì anh là người ông đích thân mời đến trường làm bác sĩ trong khu điều trị, người thân của Phàm Ân trước đây đã từng giúp đỡ Tư lão tướng vì vậy ông ấy đối với anh xem như con ruột, chỉ thiếu bước nói cho bên ngoài biết Tư Ái Lạc có một người anh trai mà thôi

"Được, được lắm, khá lắm, đám trẻ các cậu đã biết đem vị thế của nhà mình ra để nói chuyện"

Cảnh tướng cười nói nhưng lời nói rõ ràng là đang châm biến

Lúc này Cảnh Hàn lên tiếng

"Cha, lỗi sai là ở con, người sai cũng là con, con cũng đã nói sẽ chịu trách nhiệm chuyện này, có trách nhiệm với anh ấy, cũng không làm mất mặt Cảnh gia, mong là cha có thể chấp thuận chuyện con với anh ấy"

Những lời Cảnh Hàn nói là thật lòng, hắn đưa mắt nhìn về phía Phàm Ân, Phàm Ân không biết nên đối diện như thế nào

"Chịu trách nhiệm, con muốn chịu trách nhiệm như thế nào, con thì giỏi rồi, ta bảo con ở trường chú ý học tập, sau này kế thừa vị trí của ta, thế nhưng nhìn xem con làm ra trò gì đây, còn nữa con nghĩ rằng chịu trách nhiệm là xong hay sao, nếu truyền ra bên ngoài người khác sẽ nói Cảnh gia không biết dạy dỗ mới dạy ra đứa như con, hơn nữa hôn ước sớm đã định, con ăn nói như thế nào đây hả"

Cảnh Hàn nghe nhắc đến hôn ước nhắc đến mặt mũi Cảnh gia liền tức giận

"Vậy cha nói xem những chuyện người làm có giữ mặt mũi cho Cảnh gia không, mẹ con mất chưa bao lâu ngài đã cùng người khác hạnh phúc, còn hôn ước đó có chỉ thẳng mặt đích danh Cảnh Hàn con hay không, nếu như có thì lúc đó hãy nhắc đến, không phải ngài còn hai đứa con trai bên ngoài hay sao chúng đều là alpha không phải sao, cái việc kế thừa vị trí của ngài hay là hôn ước gì đó thì để lại cho hai đứa con của ngài đi"

Cảnh Hàn nói xong liền kéo tay Phàm Ân rời đi trước mặt Cảnh tướng, Cảnh tướng tức giận đến mức ném vỡ tách trà

"Hôm nay con bước ra khỏi Cảnh gia, thì từ nay về sau đừng có mà bước về, một đồng của Cảnh gia cũng đừng lấy"

Cảnh Hàn nghe vậy liền cười nhếch mép



"Con không cần"

Nói xong Cảnh Hàn kéo Phàm Ân rời đi. Tư Ái Lạc và Niên Bạch Hiên cũng nhanh chóng cúi chào rồi rời đi

Lúc ra cửa liền gặp Mạc Vỹ, Cảnh Hàn gật đầu với hắn sau đó đưa Phàm Ân lên xe hai người đi trước

Mạc Vỹ nhìn thấy Niên Bạch Hiên vẫn an toàn thì mới an tâm, lúc này vết thương hắn lại rỉ máu, Niên Bạch Hiên lo lắng đến đỡ hắn lên xe

"Cậu bị thương như vậy sao lại tới đây"

"Không sao"

Niên Bạch Hiên thật sự muốn mắng người nhưng bây giờ bọn họ trước phải trở về băng bó cái đã

"Tư Ái Lạc chúng ta trở về trường đi"

Tư Ái Lạc gật đầu, ánh mắt có chút không vui với sự thân mật của Niên Bạch Hiên dành cho Mạc Vỹ

Vừa trở về Tư Ái Lạc đã bị Tư lão tướng gọi đi vì những lời nói mà khi nãy hắn nói trước mặt Cảnh tướng, hắn không thể ở lại cùng hai người Niên Bạch Hiên chỉ có thể bất mãn rời đi

Niên Bạch Hiên đỡ lấy Mạc Vỹ trở về phòng giúp hắn băng bó lại vết thương

"Sao không nghỉ ngơi, cậu chạy đến đó làm gì"

"Sợ các cậu xử lí không được, hơn hết Cảnh Hàn cái tên đó lại thích làm liều sợ lại gây hoạ"

Niên Bạch Hiên không biết có nên nói rằng Cảnh Hàn không chỉ gây họạ mà là bị đuổi khỏi Cảnh gia luôn mà thôi

"Không sao dù sao Cảnh tướng cũng không làm được gì ngoài trừ đuổi Cảnh Hàn ra khỏi nhà"

Mạc Vỹ nghe vậy liền cười đầy ẩn ý

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau