Trùng Sinh Trở Về: Phu Nhân Lại Càng Hung Dữ
Chương 16:
Bạch Dị đem tin tức mình mới nghe được báo cáo lại cho Thẩm Tây Quyết, hai mắt anh ta sáng lấp lánh nhìn tổng giám đốc.
Chỉ thấy anh khẽ nhướn mày lên một cái, khuôn mặt lạnh lùng có một tia buông lỏng, trầm giọng hỏi: "Thử vai vào chiều nay?"
"Đúng vậy, tổng giám đốc. Tổng thanh tra An rõ ràng đàn làm khó phu nhân, nhưng lại không nghĩ tới phu nhân lại đáp ứng, dáng vẻ trống rất tự tin."
"Tự tin và ngu xuẩn kém nhau chỉ có một đường." Thẩm Tây Quyết cười lạnh, diễn xuất của Nam Tịch như thế nào chẳng lẽ anh lại không biết?
Anh thấy cô đáp ứng thử vai chính là tự rước lấy nhục.
Nét cười lạnh trên mặt Thẩm Tây Quyết còn chưa giảm, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, hờ hững nói: "Cô ấy muốn thử thì cứ để cho cô ấy thử, cho cơ hội chưa chắc cô ấy đã thành công."
Bạch Dị thấy Boss nhà mình khinh thường phu nhân như vậy, không nhịn được mà giúp cô phản bác vài câu: "Mặc dù diễn xuất của phu nhân không được tốt, nhưng dung mạo xinh đẹp như vậy cũng được coi là một ưu thế!"
Thẩm Tây Quyết lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta, "Trong giới này, dung mạo xinh đẹp mà không có kỹ năng diễn xuất thì chính là một bình hoa."
Bạch Dị: ...
Sâu trong nội tâm, anh ta vẫn không ngừng cảm thán: Bình hoa? Vậy không phải anh vẫn cưới người ta đó sao?
Đương nhiên, lời này Bạch Dị chỉ dam snois trong lòng mà thôi, ngoài mặt vẫn như cũ, cung cung kính kính, không dám mạnh miệng.
"Trở về đi."
Ba chữ, Thẩm Tây Quyết kết thúc cuộc đối thoại, đuổi tên chó săn bên cạnh Nam Tịch về, tiếp tục làm tai mắt, tìm hiểu 'Tình' báo.
...
Đảo mắt cái đã qua buổi trưa, trong trường quay, người đại diện cùng đạo diễn đã chuẩn bị xong, Nam Tịch và Tô Thiên Ngữ thì đang học thuộc kịch bản.
Mặc dù nhân vật này chỉ là vai phụ, nhưng Nam Tịch không quên. Kiếp trước, Tô Thiên Ngữ chính là dựa vào nhân vật này mà bắt đầu một con đường trải đầy hoa hồng trong sự nghiệp diễn xuất.
Hiện tại, cô muốn thay đổi, để Tô Thiên Ngữ mang tiếng xấu muôn đời!
Thời điểm Thẩm Tây Quyết tới đây, nhìn thấy chính là bộ dạng nghiêm túc đọc kịch bản của Nam Tịch, anh khẽ cau mày lại.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô chăm chú khẩn trương như vậy.
Chỉ thấy anh khẽ nhướn mày lên một cái, khuôn mặt lạnh lùng có một tia buông lỏng, trầm giọng hỏi: "Thử vai vào chiều nay?"
"Đúng vậy, tổng giám đốc. Tổng thanh tra An rõ ràng đàn làm khó phu nhân, nhưng lại không nghĩ tới phu nhân lại đáp ứng, dáng vẻ trống rất tự tin."
"Tự tin và ngu xuẩn kém nhau chỉ có một đường." Thẩm Tây Quyết cười lạnh, diễn xuất của Nam Tịch như thế nào chẳng lẽ anh lại không biết?
Anh thấy cô đáp ứng thử vai chính là tự rước lấy nhục.
Nét cười lạnh trên mặt Thẩm Tây Quyết còn chưa giảm, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, hờ hững nói: "Cô ấy muốn thử thì cứ để cho cô ấy thử, cho cơ hội chưa chắc cô ấy đã thành công."
Bạch Dị thấy Boss nhà mình khinh thường phu nhân như vậy, không nhịn được mà giúp cô phản bác vài câu: "Mặc dù diễn xuất của phu nhân không được tốt, nhưng dung mạo xinh đẹp như vậy cũng được coi là một ưu thế!"
Thẩm Tây Quyết lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta, "Trong giới này, dung mạo xinh đẹp mà không có kỹ năng diễn xuất thì chính là một bình hoa."
Bạch Dị: ...
Sâu trong nội tâm, anh ta vẫn không ngừng cảm thán: Bình hoa? Vậy không phải anh vẫn cưới người ta đó sao?
Đương nhiên, lời này Bạch Dị chỉ dam snois trong lòng mà thôi, ngoài mặt vẫn như cũ, cung cung kính kính, không dám mạnh miệng.
"Trở về đi."
Ba chữ, Thẩm Tây Quyết kết thúc cuộc đối thoại, đuổi tên chó săn bên cạnh Nam Tịch về, tiếp tục làm tai mắt, tìm hiểu 'Tình' báo.
...
Đảo mắt cái đã qua buổi trưa, trong trường quay, người đại diện cùng đạo diễn đã chuẩn bị xong, Nam Tịch và Tô Thiên Ngữ thì đang học thuộc kịch bản.
Mặc dù nhân vật này chỉ là vai phụ, nhưng Nam Tịch không quên. Kiếp trước, Tô Thiên Ngữ chính là dựa vào nhân vật này mà bắt đầu một con đường trải đầy hoa hồng trong sự nghiệp diễn xuất.
Hiện tại, cô muốn thay đổi, để Tô Thiên Ngữ mang tiếng xấu muôn đời!
Thời điểm Thẩm Tây Quyết tới đây, nhìn thấy chính là bộ dạng nghiêm túc đọc kịch bản của Nam Tịch, anh khẽ cau mày lại.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô chăm chú khẩn trương như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất