Trùng Sinh Trở Về: Phu Nhân Lại Càng Hung Dữ
Chương 35: Có Muốn Tôi Giúp Anh Đổi
Cô ngước mắt nhìn lại, một thân ảnh cao lớn nhanh chân đi tới.
Thẩm Tây Quyết lại gần, nhìn khuôn mặt nổi đầy mẩn đỏ của cô, ánh mắt lạnh lùng bắn thẳng về phía Bạch Dị.
"Tổng giám đốc, là lỗi của tôi..." Bạch Dị cúi đầu xuống, tự trách.
Thẩm Tây Quyết ôm Nam Tịch đi thẳng ra ngoài, không quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Bạch Dị, tra rõ!"
Trên xe.
Lúc này ý thức của Nam Tịch đã không tỉnh táo.
Trong người khó chịu không yên, cô theo bản năng muốn gãi, lại bị Thẩm Tây Quyết ngăn lại.
"Không cho phép." Anh cắn răng, nói với tài xế: "Lái nhanh một chút!"
"Em rất khó chịu..."
Thẩm Tây Quyết đối diện với đôi mắt mông lung, ẩm ướt kia, mọi phẫn nộ đều ép xuống, trái tim mềm nhũn ra, anh cúi người hôn lên môi cô một cái, ôn nhu nói: "Ngoan, rất nhanh sẽ đến bệnh viện."
Bệnh viện, bên trong phòng bệnh cao cấp.
Lúc này Nam Tịch đã tiêm thuốc xong.
Trên khuôn mặt mẩn đỏ đã được bôi thuốc, chỉ còn chừa lại cánh tay là chưa bôi.
Cô nằm trên giường bệnh, ánh mắt dõi theo Thẩm Tây Quyết, dơ cánh tay ra, vô cùng đáng thương kêu lên: "Ông xã, giúp em bôi thuốc."
Trên cánh tay của cô còn nổi mẩn đỏ, chiếu thẳng vào mắt của Thẩm Tây Quyết, tản ra mị lực khác thường.
"Đừng lộn xộn." Thẩm Tây Quyết đẩy cô ra, nhưng lại cẩn thận không đụng tới tay của cô.
"Không muốn, anh giúp em..."
Nam Tịch nửa ngồi dậy ôm lấy eo của anh, ngửa đầu nhìn cằm anh.
Thẩm Tây Quyết nắm chặt cánh tay của cô, lạnh nhạt nói: "Nghe lời, đừng lộn xộn, sẽ để lại sẹo."
"Nếu như khuôn mặt em bị hủy, anh còn muốn em sao?" Nam Tịch mở to mắt nhìn chằm chằm anh.
"Ừm, bây giờ em rất xấu."
Thấy anh vậy mà nói mình xấu, Nam Tịch không chịu được, tức giận trừng mắt nhìn anh một cái, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy cà vạt của anh, kéo xuống dưới. Thẩm Tây Quyết kêu lên một tiếng, theo đà ngã xuống giường.
Hai người dây dưa.
"Anh nhìn kỹ lại xem, em rất xấu sao?"
Bộ dáng tức giận của cô rất đáng yêu, còn có nhiều hơn mấy phần thiếu nữ non nớt, khiến khóe môi của Thẩm Tây Quyết không ngừng cong lên.
Anh đưa tay lên vuốt mấy sợi tóc rơi ra, làm lộ ra mấy vết đỏ trên cổ. Anh vừa xoa thuốc vừa nói: "Không nên ồn ào, ngoan ngoãn thoa thuốc, đợi lát nữa tôi sẽ mua đồ cho em ăn."
"Vâng, em muốn ăn bánh gato ô mai!"
Nam Tịch cười đáp ứng, nhu thuận nằm xuống, tùy ý để Thẩm Tây Quyết bôi thuốc.
Ngón tay lạnh lẽo của anh nhẹ ngành lướt qua làn da của cô, khiến Nam Tịch giống như bị điện giật, không nhịn được run rẩy.
Cô nhìn về phía cửa sổ, nơi phản chiếu lại hình bóng của Thẩm Tây Quyết. Lông mày, đôi mắt, bờ môi của anh, mỗi một nơi đều hoàn hảo đến mức không thể bắt bẻ, hệt như tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ nhất mà Thượng Đế tạo ra.
Cô không khỏi ngẩn người, người đàn ông tốt như vậy, tại sao kiếp trước cô lại không phát hiện ra?
Kiếp này, cho dù có xảy ra chuyện gì thì cô nhất quyết cũng sẽ không buông tay anh.
Thẩm Tây Quyết không biết mình đã bị một con con cừu nhỏ cố ý muốn nuôi nhốt, giúp Nam Tịch bôi thuốc xong thì áo sơ mi của anh cũng thấm ướt mồ hôi.
Yết hầu anh khẽ chuyển động.
"Ngoan ngoãn đợi ở đây, tôi đi mua bánh gatô."
Sau khi Thẩm Tây Quyết rời đi, Nam Tịch ngồi dựa vào giường bệnh, hai tay sờ lên khuôn mặt nóng hổi.
Nửa giờ sau, Tần Viễn gõ cửa đi vào, nhìn thấy Nam Tịch còn đang mơ màng cười ngọt ngào, anh ta có hơi sửng sốt.
"Nam Tịch."
Thanh âm của Tần Viễn truyền đến đột ngột khiến cho Nam Tịch giật nảy mình, cô còn tưởng là Thẩm Tây Quyết trở về.
Biểu cảm trên mặt cô liền trở nên nhàn nhạt: "Anh, sao anh lại tới đây?"
"Xảy ra chuyện như vậy mà cũng không nói cho anh biết, bây giờ em cảm thấy thế nào rồi?"
Tần Viễn cầm hộp bánh gato hộp đi tới, ánh mắt trần ngập lo lắng.
Ánh mắt Nam Tịch lướt qua hộp bánh gato, trong lòng thầm cười lạnh.
"Anh, tin tức của anh nhanh thật, không phải là Thiên Ngữ nói cho anh đấy chứ?" Cô làm bộ không biết, nháy mắt mấy cái.
Tần Viễn mím chặt môi, gật gật đầu, "Cô ấy cũng là lo lắng cho em, nha đầu em cũng quá quá tùy hứng rồi, biết rõ là nước ép xoài mà còn uống."
"Em dám uống là xác định nhất định sẽ không có việc gì. Có chồng em ở đó, anh ấy sẽ không để cho em xảy ra chuyện." Nam Tịch vừa nói, khóe môi còn kéo lên thành hình vòng cung đầy ngọt ngào.
Tần Viễn híp mắt, anh ta không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Nam Tịch mà cô lại thay đổi lớn đến như vậy, ỷ lại vào Thẩm Tây Quyết mà thờ ơ với anh ta.
Sắc mắt của anh ta không chút thay đổi, mở hộp bánh gato ra, nói: "Lần sau đừng mạo hiểm như vậy nữa, anh sẽ rất lo lắng. Anh có mua bánh gato vị ô mai em thích nhất đến."
"Anh, không cần đâu. Anh mang về đi, Tây Quyết đã đi mua cho em rồi."
"Sao vậy, hiện tại đồ anh mua em cũng không muốn ăn sao?"
Đối mặt với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Tần Viễn, Nam Tịch lắc đầu: "Không có, dù sao em cũng đã lấy chồng, không còn là thiếu nữ nữa. Sự yêu thương của anh trai nên để cho người khác đi, em có sự yêu thương của chồng em là đủ rồi."
"Sự quan tâm của anh chỉ dành cho em, mãi mãi cũng không thay đổi được." Tần Viễn kiên định nói.
Trong lòng Nam Tịch không ngừng cười lạnh, nếu là Nam Tịch của trước kia khi bị anh ta mê hoặc, chắc chắn sẽ cảm động đến rơi nước mắt.
Nhưng đáng tiếc, cô đã không còn là Nam Tịch của quá khứ nữa!
"Không thay đổi được?" Thanh âm băng lãnh từ cửa truyền đến, tiếp đó là thân hình cao lớn của người đàn ông, đôi mắt sắc bén như chim ưng, lạnh lùng chế giễu, "Có muốn tôi đổi giúp anh không?"
Thẩm Tây Quyết lại gần, nhìn khuôn mặt nổi đầy mẩn đỏ của cô, ánh mắt lạnh lùng bắn thẳng về phía Bạch Dị.
"Tổng giám đốc, là lỗi của tôi..." Bạch Dị cúi đầu xuống, tự trách.
Thẩm Tây Quyết ôm Nam Tịch đi thẳng ra ngoài, không quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Bạch Dị, tra rõ!"
Trên xe.
Lúc này ý thức của Nam Tịch đã không tỉnh táo.
Trong người khó chịu không yên, cô theo bản năng muốn gãi, lại bị Thẩm Tây Quyết ngăn lại.
"Không cho phép." Anh cắn răng, nói với tài xế: "Lái nhanh một chút!"
"Em rất khó chịu..."
Thẩm Tây Quyết đối diện với đôi mắt mông lung, ẩm ướt kia, mọi phẫn nộ đều ép xuống, trái tim mềm nhũn ra, anh cúi người hôn lên môi cô một cái, ôn nhu nói: "Ngoan, rất nhanh sẽ đến bệnh viện."
Bệnh viện, bên trong phòng bệnh cao cấp.
Lúc này Nam Tịch đã tiêm thuốc xong.
Trên khuôn mặt mẩn đỏ đã được bôi thuốc, chỉ còn chừa lại cánh tay là chưa bôi.
Cô nằm trên giường bệnh, ánh mắt dõi theo Thẩm Tây Quyết, dơ cánh tay ra, vô cùng đáng thương kêu lên: "Ông xã, giúp em bôi thuốc."
Trên cánh tay của cô còn nổi mẩn đỏ, chiếu thẳng vào mắt của Thẩm Tây Quyết, tản ra mị lực khác thường.
"Đừng lộn xộn." Thẩm Tây Quyết đẩy cô ra, nhưng lại cẩn thận không đụng tới tay của cô.
"Không muốn, anh giúp em..."
Nam Tịch nửa ngồi dậy ôm lấy eo của anh, ngửa đầu nhìn cằm anh.
Thẩm Tây Quyết nắm chặt cánh tay của cô, lạnh nhạt nói: "Nghe lời, đừng lộn xộn, sẽ để lại sẹo."
"Nếu như khuôn mặt em bị hủy, anh còn muốn em sao?" Nam Tịch mở to mắt nhìn chằm chằm anh.
"Ừm, bây giờ em rất xấu."
Thấy anh vậy mà nói mình xấu, Nam Tịch không chịu được, tức giận trừng mắt nhìn anh một cái, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy cà vạt của anh, kéo xuống dưới. Thẩm Tây Quyết kêu lên một tiếng, theo đà ngã xuống giường.
Hai người dây dưa.
"Anh nhìn kỹ lại xem, em rất xấu sao?"
Bộ dáng tức giận của cô rất đáng yêu, còn có nhiều hơn mấy phần thiếu nữ non nớt, khiến khóe môi của Thẩm Tây Quyết không ngừng cong lên.
Anh đưa tay lên vuốt mấy sợi tóc rơi ra, làm lộ ra mấy vết đỏ trên cổ. Anh vừa xoa thuốc vừa nói: "Không nên ồn ào, ngoan ngoãn thoa thuốc, đợi lát nữa tôi sẽ mua đồ cho em ăn."
"Vâng, em muốn ăn bánh gato ô mai!"
Nam Tịch cười đáp ứng, nhu thuận nằm xuống, tùy ý để Thẩm Tây Quyết bôi thuốc.
Ngón tay lạnh lẽo của anh nhẹ ngành lướt qua làn da của cô, khiến Nam Tịch giống như bị điện giật, không nhịn được run rẩy.
Cô nhìn về phía cửa sổ, nơi phản chiếu lại hình bóng của Thẩm Tây Quyết. Lông mày, đôi mắt, bờ môi của anh, mỗi một nơi đều hoàn hảo đến mức không thể bắt bẻ, hệt như tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ nhất mà Thượng Đế tạo ra.
Cô không khỏi ngẩn người, người đàn ông tốt như vậy, tại sao kiếp trước cô lại không phát hiện ra?
Kiếp này, cho dù có xảy ra chuyện gì thì cô nhất quyết cũng sẽ không buông tay anh.
Thẩm Tây Quyết không biết mình đã bị một con con cừu nhỏ cố ý muốn nuôi nhốt, giúp Nam Tịch bôi thuốc xong thì áo sơ mi của anh cũng thấm ướt mồ hôi.
Yết hầu anh khẽ chuyển động.
"Ngoan ngoãn đợi ở đây, tôi đi mua bánh gatô."
Sau khi Thẩm Tây Quyết rời đi, Nam Tịch ngồi dựa vào giường bệnh, hai tay sờ lên khuôn mặt nóng hổi.
Nửa giờ sau, Tần Viễn gõ cửa đi vào, nhìn thấy Nam Tịch còn đang mơ màng cười ngọt ngào, anh ta có hơi sửng sốt.
"Nam Tịch."
Thanh âm của Tần Viễn truyền đến đột ngột khiến cho Nam Tịch giật nảy mình, cô còn tưởng là Thẩm Tây Quyết trở về.
Biểu cảm trên mặt cô liền trở nên nhàn nhạt: "Anh, sao anh lại tới đây?"
"Xảy ra chuyện như vậy mà cũng không nói cho anh biết, bây giờ em cảm thấy thế nào rồi?"
Tần Viễn cầm hộp bánh gato hộp đi tới, ánh mắt trần ngập lo lắng.
Ánh mắt Nam Tịch lướt qua hộp bánh gato, trong lòng thầm cười lạnh.
"Anh, tin tức của anh nhanh thật, không phải là Thiên Ngữ nói cho anh đấy chứ?" Cô làm bộ không biết, nháy mắt mấy cái.
Tần Viễn mím chặt môi, gật gật đầu, "Cô ấy cũng là lo lắng cho em, nha đầu em cũng quá quá tùy hứng rồi, biết rõ là nước ép xoài mà còn uống."
"Em dám uống là xác định nhất định sẽ không có việc gì. Có chồng em ở đó, anh ấy sẽ không để cho em xảy ra chuyện." Nam Tịch vừa nói, khóe môi còn kéo lên thành hình vòng cung đầy ngọt ngào.
Tần Viễn híp mắt, anh ta không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Nam Tịch mà cô lại thay đổi lớn đến như vậy, ỷ lại vào Thẩm Tây Quyết mà thờ ơ với anh ta.
Sắc mắt của anh ta không chút thay đổi, mở hộp bánh gato ra, nói: "Lần sau đừng mạo hiểm như vậy nữa, anh sẽ rất lo lắng. Anh có mua bánh gato vị ô mai em thích nhất đến."
"Anh, không cần đâu. Anh mang về đi, Tây Quyết đã đi mua cho em rồi."
"Sao vậy, hiện tại đồ anh mua em cũng không muốn ăn sao?"
Đối mặt với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Tần Viễn, Nam Tịch lắc đầu: "Không có, dù sao em cũng đã lấy chồng, không còn là thiếu nữ nữa. Sự yêu thương của anh trai nên để cho người khác đi, em có sự yêu thương của chồng em là đủ rồi."
"Sự quan tâm của anh chỉ dành cho em, mãi mãi cũng không thay đổi được." Tần Viễn kiên định nói.
Trong lòng Nam Tịch không ngừng cười lạnh, nếu là Nam Tịch của trước kia khi bị anh ta mê hoặc, chắc chắn sẽ cảm động đến rơi nước mắt.
Nhưng đáng tiếc, cô đã không còn là Nam Tịch của quá khứ nữa!
"Không thay đổi được?" Thanh âm băng lãnh từ cửa truyền đến, tiếp đó là thân hình cao lớn của người đàn ông, đôi mắt sắc bén như chim ưng, lạnh lùng chế giễu, "Có muốn tôi đổi giúp anh không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất