Trùng Sinh Trở Về: Phu Nhân Lại Càng Hung Dữ

Chương 41: Anh Thật Hung Dữ

Trước Sau
Chuông điện thoại di động kéo suy nghĩ của Thẩm Tây Quyết trở về, ánh mắt anh lướt qua màn hình điện thoại.

Là của Nam Tịch.

Anh điều chỉnh lại cảm xúc, bấm nút nghe.

"Tây Quyết, anh đang ở đâu vậy? Em có chút không thoải mái, anh có thể trở về không?" Nam Tịch lộ ra vài phần thống khổ, từ microphone bên kia truyền đến, lộ ra mấy phần suy yếu.

...

Lái xe đưa Thẩm Tây Quyết về biệt thự, ánh đèn màu vàng ấm áp xuyên thấu qua pha lê.

Thẩm Tây Quyết vào cửa.

Một đôi tay nhỏ mềm mại từ phía sau che mắt của anh, mang theo thanh âm nghịch ngợm, "Không được nhúc nhích."

Thẩm Tây Quyết nắm chặt tay của cô, hỏi: "Chỗ nào không thoải mái?"

Tham âm của anh có chút khàn khàn, Nam Tịch ngửi được mùi rượu ở trên người anh, là bạn bè của anh chúc mừng sinh nhật nên anh uống rượu sao?

Nam Tịch vươn người lên, môi tiến đến bên tai anh, thấp giọng nói: "Không có chỗ nào không thoải mái, là em gạt anh đó, anh cũng hai ngày không có trở về rồi em rất nhớ anh"

Trái tim cứng rắn của Thẩm Tây Quyết như bị chọc thủng.

Anh nắm chặt lấy cổ tay Nam Tịch.

Nam Tịch đem người lên trước bàn, rút tay lại, nghiêm túc căn dặn: "Khi nào em bảo mở mắt anh mới được mở, được không?"

Thẩm Tây Quyết gật đầu rất phối hợp.

Nam Tịch chạy nhanh vào phòng bếp, Thẩm Tây Quyết đột nhiên phát hiện ra xung quanh tràn ngập bởi bóng tối.

Bỗng một ánh sáng màu vàng được phát ra từ ngọn nến truyền đến.

"Happy birthday to you..." Thanh âm êm tai vang lên, Nam Tịch bưng lấy bánh gatô đi đến trước mặt anh, phía trên bánh còn gắn một con búp bê rất giống với Thẩm Tây Quyết.

"Ông xã, sinh nhật..."



Nam Tịch lời còn chưa dứt, Thẩm Tây Quyết liền mở mắt, ánh mắt rơi vào chiếc bánh gatô, trong chốc lát, con ngươi anh bỗng nhiên co rút lại.

Sau đó, ánh mắt âm trầm bắn vể phía cô.

Đây là lần đầu tiên Nam Tịch nhìn thấy bộ dạng này của anh, nên cô không tránh khỏi việc bị hù doạ.

Thẩm Tây Quyết tiến về phía trước một bước, tiếp nhận bánh gatô, khoảnh khắc đó trái tim của Nam Tịch như lơ lửng trên không, người đàn ông dùng một tay ném thẳng chiếc bánh gato ra ngoài!

"Ai bảo em làm bánh gatô?" Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn cô.

Ánh mắt kia, bên trong không có lấy nửa điểm tình cảm.

"Hôm nay là sinh nhật của anh." Nam Tịch ngữ khí yếu ớt, có chút ủy khuất.

Cô muốn cho anh một chút bất ngờ thôi mà.

Bàn tay Thẩm Tây Quyết chế trụ ở sau cổ của cô, ánh mắt đỏ ngầu: "Đời này, tôi ghét nhất chính là ăn bánh gatô."

Nam Tịch vô cùng hoảng sợ ngửa đầu nhìn anh, ánh mắt của anh quá dọa người, cô một câu cũng nói không nên lời.

Nước mắt thuận theo khóe mắt của cô trượt xuống, rơi trên bàn tay Thẩm Tây Quyết, nhiệt độ nóng hổi khiến anh phải liếc mắt xuống nhìn.

Đôi mắt người phụ nữ ửng đỏ như thỏ con,Nữ nhân một đôi mắt đỏ giống như là con thỏ, làn da trắng trẻo mềm mại giống như là có thể bóp ra nước.

Cô khóc...

Thẩm Tây Quyết cúi người, hung tợn uy hiếp nói: "Em thử khóc nữa xem!"

Nam Tịch mở to hai mắt nhìn, lập tức không dám khóc nữa, anh thế mà hung dữ với cô, uy hiếp cô?

Bộ dáng của cô vừa nhỏ bé vừa đáng thương.

Thẩm Tây Quyết buông cô ra, bực bội kéo cà vạt hướng thư phòng trên tầng đi đến.

Hai đầu gối Nam Tịch mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất, cô vòng chân ôm lấy chính mình ôm mình, trong lòng vô cùng ủy khuất.

Sao anh lại có thể hung dữ với cô?

Cô chỉ muốn tổ chức sinh nhật cho anh thôi mà, rốt cuộc cô đã sai chỗ nào chứ?



Đến chó liếm cùng cần có tôn nghiêm, cô cũng không cần lấy lòng tên cẩu nam nhân này nữa.

Nam Tịch cuộn ngón tay lại, trong lúc làm đồ ăn cô đã không cẩn thận làm bị thương, nên lúc này ngón tay đặc biệt đau.

...

Thời điểm mặt trời mọc, Thẩm Tây Quyết cũng tỉnh lại.

Sau khi say rượu khiến đầu có chút đau, anh xoa xoa trán, nhớ lại đêm qua đã phát sinh chuyện gì.

Trong đầu hiện lên dáng vẻ Nam Tịch bị hù dọa, trái tim Thẩm Tây Quyết khẽ nhói lên.

Anh không nên hung dữ như vậy với cô. dù sao cô cũng không biết chuyện kia.

Thẩm Tây Quyết đi đến trước phòng của Nam Tịch, gõ hai lần nhưng không có phản ứng.

Anh đẩy cửa ra xem xét, trong phòng trống rỗng, mùi hương dễ ngửi trên người cô vẫn còn thoang thoảng, nhưng người lại không ở đây.

Thẩm Tây Quyết liền bấm điện thoại cho Bạch Dị, hỏi: "Nam Tịch ở công ty?"

"Tổng giám đốc, anh không biết sao? Hôm nay phu nhân bắt đầu tham gia chương trình truyền hình thực tế, đã xuất phát rồi, nghe nói muốn quay hai ngày." Bạch Dị liền phát hiện ra có điểm không đúng.

Nhưng mà không đợi anh ta cân nhắc tỉ mỉ ra cái gì, điện thoại đã bị vô tình chặt đứt.

Thẩm Tây Quyết hướng phòng bếp dưới tầng đi xuống, người hầu ngay đang thu dọn tàn cuộc đêm qua, một bàn bàn lớn thức ăn nguội lạnh sớm đã bị đổ vào thùng rác.

Anh nhìn thoáng qua, cơ bản đều là món anh thích.

Nhưng bánh gatô lại không rõ tung tích.

"Đây đều là cô ấy làm sao?"

Người hầu nghe vậy thì sững sờ, lập tức kịp phản ứng, gật đầu nói: "Đúng vậy tiên sinh. Hôm qua Thiếu phu nhân cho tất cả chúng ta về, cô ấy nói muốn tự thân xuống bếp chuẩn bị bữa tối cho cậu. Sáng nay tới, tôi thấy tay cô ấy bị thương, xem ra là lần đầu tiên xuống bếp."

Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Tây Quyết đặc biệt âm trầm...

Tối hôm qua là anh không kiềm chế được cảm xúc của mình, dù sao Nam Tịch cũng không biết quá khứ của anh, mà anh lại xém chút đã đả thương đến cô...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau