Chương 13
Mới tờ mờ sáng, Hoàng Diệp nghe lão gọi điện rủ ai đó đi tắm biển. Cô không nghe tiếng người bên kia chỉ thấy lão cười gian rồi moa moa vài cái vào điện thoại.
Yêu thương gớm nhỉ? Để cô xem người lão hôn liên tiếp đó là thần thánh phương nào?
Lão đi, cô cũng đi.
Nhà chồng cách biển khoảng 2km. Sáng nào lão cũng chạy biển tập thể dục. Còn cô? Đây là lần đầu tiên.
Để có tiếng thơm: vợ hiền dâu đảm! Cô phải đánh đổi rất nhiều thứ, trong đó có luôn cái mạng của mình.
Thật là ngu ngốc phải không?
Hoàng Diệp cười. Đúng là đời, chưa nếm trái đắng dối trá, tàn độc thì chưa biết lòng người thâm hiểm như thế nào?
Cô đeo tai phone chạy chậm giữ khoảng cách an toàn với chồng. Qua quãng trường tinh mơ còn vắng, bên cạnh chồng xuất hiên thêm một người. Dù ánh sáng còn chưa tỏ nhưng cô thừa biết cái dáng ấy là của ai!
Cô ta cũng ghê gớm thật! Mới chừng này đã bỏ chồng nằm chèo veo còn bản thân ung dung chạy biển với người tình.
Cô không biết rõ về người đàn ông tên Cường kia lắm. Nên cô không dám đánh giá bừa chồng người ta ngu hay khôn? Nhưng chắc chắn là hiền. Hiền giống như cô vậy! Hiền đến mức người đầu ấp tay gối của mình xảo trá, dối lừa gì cũng tin. Tin tuyệt đối nên mang đôi sừng nai dài ngoằng, nhọn hoắt mà không hề hay biết.
Mãi thương mình, cảm thông cho người, hai bóng trong tầm mắt đã ra đến bãi và nắm tay nhau hòa vào biển nước. Chồng cô dìu ả nhân tình cùng bơi ra xa.
Biển bình minh loang tia nắng mai dịu dàng say đắm. Mà cảnh hai người phối hợp hài hòa, ăn ý giữa làn nước xanh kia càng thu hút ánh mắt đắm say. Điều này cho thấy, họ thường xuyên tắm biển với nhau mỗi ngày.
Không biết, có phải vì tia nắng đầu tiên trong ngày quá tinh khôi hay cảnh đôi người bên nhau kia quá đẹp? Mà Hoàng Diệp tự nhiên thấy lòng tỉnh ngộ, sáng ra bao điều.
Cô thôi bứt rứt, ném đi mảng tối trong tâm hồn, lặng lẽ ngồi trên bãi ngắm chồng và nhân tình dập dìu dưới làn nước xanh. Biển sớm chưa có người, cả hai thỏa sức nói cười, ôm nhau ngoài kia.
Tầm hai mươi phút sau, khi trên bãi thấp thoáng có người đi biển, cô thấy ả đàn bà bơi vô trước. Còn chồng vẫn tắm.
Cô ta lên bãi ra về. Hoàng Diệp đứng lên theo phía sau.
"Gan cô cũng to nhỉ? Dám lẻn chồng mình đi tắm biển cùng chồng người." Hoàng Diệp bước một bước dài song hành cùng cô ta.
Ả ta giật mình. Sững sờ nhìn cô một lúc như nhìn vị thần vừa từ trên trời đáp xuống.
"Hoàng...Diệp?"
"Là tôi!"
Sau khi hết choáng váng, cô ta thấy rõ mặt mũi của cô nên chối phăng: "Cô đừng vu khống? Tôi và Phó chủ tịch Phong chỉ tình cờ gặp nhau! Người cùng cơ quan chạy chung một quãng rồi tắm là chuyện thường!"
"Chuyện thường sao? Vậy trong cơ quan hai người cấp trên, cấp dưới, nam nữ nắm tay nhau, dìu nhau bơi, đưa nhau đi khu nghỉ dưỡng cũng bình thường à?"
Ả ta đúng là cáo tu luyện thành tinh. Chuyện sờ sờ vậy ả cũng đổ ngược lại cho cô: "Cô thấy ai thì đi hỏi người đó! Nếu cô dám vu khống, phá hoại hạnh phúc gia đình tôi...thì tôi gửi đơn tố cáo lên Ban giám hiệu trường cô."
Ôi trời!
Hoàng Diệp quất luôn hai tát hết lực vào giữa bản mặt cáo già. Rồi chỉ tay cảnh cáo: "Nói cho cô biết, Hoàng Diệp tôi ưng hai người lâu lắm rồi đó nhé! Thay mặt người nhà của cô, hôm nay tôi đánh cảnh cáo. Nếu tái phạm và làm càn, đừng trách tôi cho hai người đội q...đi làm!"
Đánh mới có hai cái, tay còn chưa thấy đã. Vậy mà, không biết ả bù lu bù loa gì với chồng cô. Sáng đó, trước khi đi làm, Dĩ Phong nhìn cô một hồi rồi vừa đi vừa nói: "Em đừng nhàn rỗi sinh nông nỗi ghen tuông vớ vẩn! Đánh người bậy bạ là công an nó bắt lên phường."
Lão tưởng hăm dọa vậy là cô sợ. Còn lâu nhá! Chưa biết bắt ai à?
Hoàng Diệp sao để yên cho lão đi bình an như vậy. Cô đi nhanh theo sau lão. Ngay tại bậc tam cấp, cô chướng mắt bộ quần áo phẳng phiu thơm mùi nước hoa điếm thúi của lão. Cô làm cú vấp, hai tay đẩy mạnh lưng lão. Lão chúi đầu, úp mặt luôn dưới sân.
Mới sớm mai tắm rửa thơm tho, nai nịt gọn gàng, giày da sáng loáng mà chụp ếch. Hahaha...đã làm sao!
"Ui, xin lỗi chồng nha! Vợ bị vấp tà áo dài. Vợ vội quá. Chồng tự đứng lên nha!"
Giây phút cô quay mặt đi. Cô thấy đôi mắt lão đỏ ngầu. Chắc là tức lắm. Hai bàn tay đang bám dưới nền sân cuộn lại như muốn đánh người. Cô nói bâng quơ: "Làm lãnh đạo mà vũ phu thì chỉ có về vườn chăn gà, chồng nhỉ?"
Cô thấy mặt lão lại đổi màu cực đại. Cô đi cho lành.
"Thôi vợ đến trường đây! Bai chồng!"
Cô ung dung ra tới cổng nghe trong sân tiếng quát tháo của bà mẹ chồng: "Cô giáo gì mà không công dung ngôn hạnh gì cả! Sáng dậy chỉ biết tập thể dục rồi về xách túi đi làm!"
Cô quay ngược trở vào trong: "Xin lỗi, đối với loại người máu rắn, không cần công dung ngôn hạnh!"
Vậy á bà già!
Yêu thương gớm nhỉ? Để cô xem người lão hôn liên tiếp đó là thần thánh phương nào?
Lão đi, cô cũng đi.
Nhà chồng cách biển khoảng 2km. Sáng nào lão cũng chạy biển tập thể dục. Còn cô? Đây là lần đầu tiên.
Để có tiếng thơm: vợ hiền dâu đảm! Cô phải đánh đổi rất nhiều thứ, trong đó có luôn cái mạng của mình.
Thật là ngu ngốc phải không?
Hoàng Diệp cười. Đúng là đời, chưa nếm trái đắng dối trá, tàn độc thì chưa biết lòng người thâm hiểm như thế nào?
Cô đeo tai phone chạy chậm giữ khoảng cách an toàn với chồng. Qua quãng trường tinh mơ còn vắng, bên cạnh chồng xuất hiên thêm một người. Dù ánh sáng còn chưa tỏ nhưng cô thừa biết cái dáng ấy là của ai!
Cô ta cũng ghê gớm thật! Mới chừng này đã bỏ chồng nằm chèo veo còn bản thân ung dung chạy biển với người tình.
Cô không biết rõ về người đàn ông tên Cường kia lắm. Nên cô không dám đánh giá bừa chồng người ta ngu hay khôn? Nhưng chắc chắn là hiền. Hiền giống như cô vậy! Hiền đến mức người đầu ấp tay gối của mình xảo trá, dối lừa gì cũng tin. Tin tuyệt đối nên mang đôi sừng nai dài ngoằng, nhọn hoắt mà không hề hay biết.
Mãi thương mình, cảm thông cho người, hai bóng trong tầm mắt đã ra đến bãi và nắm tay nhau hòa vào biển nước. Chồng cô dìu ả nhân tình cùng bơi ra xa.
Biển bình minh loang tia nắng mai dịu dàng say đắm. Mà cảnh hai người phối hợp hài hòa, ăn ý giữa làn nước xanh kia càng thu hút ánh mắt đắm say. Điều này cho thấy, họ thường xuyên tắm biển với nhau mỗi ngày.
Không biết, có phải vì tia nắng đầu tiên trong ngày quá tinh khôi hay cảnh đôi người bên nhau kia quá đẹp? Mà Hoàng Diệp tự nhiên thấy lòng tỉnh ngộ, sáng ra bao điều.
Cô thôi bứt rứt, ném đi mảng tối trong tâm hồn, lặng lẽ ngồi trên bãi ngắm chồng và nhân tình dập dìu dưới làn nước xanh. Biển sớm chưa có người, cả hai thỏa sức nói cười, ôm nhau ngoài kia.
Tầm hai mươi phút sau, khi trên bãi thấp thoáng có người đi biển, cô thấy ả đàn bà bơi vô trước. Còn chồng vẫn tắm.
Cô ta lên bãi ra về. Hoàng Diệp đứng lên theo phía sau.
"Gan cô cũng to nhỉ? Dám lẻn chồng mình đi tắm biển cùng chồng người." Hoàng Diệp bước một bước dài song hành cùng cô ta.
Ả ta giật mình. Sững sờ nhìn cô một lúc như nhìn vị thần vừa từ trên trời đáp xuống.
"Hoàng...Diệp?"
"Là tôi!"
Sau khi hết choáng váng, cô ta thấy rõ mặt mũi của cô nên chối phăng: "Cô đừng vu khống? Tôi và Phó chủ tịch Phong chỉ tình cờ gặp nhau! Người cùng cơ quan chạy chung một quãng rồi tắm là chuyện thường!"
"Chuyện thường sao? Vậy trong cơ quan hai người cấp trên, cấp dưới, nam nữ nắm tay nhau, dìu nhau bơi, đưa nhau đi khu nghỉ dưỡng cũng bình thường à?"
Ả ta đúng là cáo tu luyện thành tinh. Chuyện sờ sờ vậy ả cũng đổ ngược lại cho cô: "Cô thấy ai thì đi hỏi người đó! Nếu cô dám vu khống, phá hoại hạnh phúc gia đình tôi...thì tôi gửi đơn tố cáo lên Ban giám hiệu trường cô."
Ôi trời!
Hoàng Diệp quất luôn hai tát hết lực vào giữa bản mặt cáo già. Rồi chỉ tay cảnh cáo: "Nói cho cô biết, Hoàng Diệp tôi ưng hai người lâu lắm rồi đó nhé! Thay mặt người nhà của cô, hôm nay tôi đánh cảnh cáo. Nếu tái phạm và làm càn, đừng trách tôi cho hai người đội q...đi làm!"
Đánh mới có hai cái, tay còn chưa thấy đã. Vậy mà, không biết ả bù lu bù loa gì với chồng cô. Sáng đó, trước khi đi làm, Dĩ Phong nhìn cô một hồi rồi vừa đi vừa nói: "Em đừng nhàn rỗi sinh nông nỗi ghen tuông vớ vẩn! Đánh người bậy bạ là công an nó bắt lên phường."
Lão tưởng hăm dọa vậy là cô sợ. Còn lâu nhá! Chưa biết bắt ai à?
Hoàng Diệp sao để yên cho lão đi bình an như vậy. Cô đi nhanh theo sau lão. Ngay tại bậc tam cấp, cô chướng mắt bộ quần áo phẳng phiu thơm mùi nước hoa điếm thúi của lão. Cô làm cú vấp, hai tay đẩy mạnh lưng lão. Lão chúi đầu, úp mặt luôn dưới sân.
Mới sớm mai tắm rửa thơm tho, nai nịt gọn gàng, giày da sáng loáng mà chụp ếch. Hahaha...đã làm sao!
"Ui, xin lỗi chồng nha! Vợ bị vấp tà áo dài. Vợ vội quá. Chồng tự đứng lên nha!"
Giây phút cô quay mặt đi. Cô thấy đôi mắt lão đỏ ngầu. Chắc là tức lắm. Hai bàn tay đang bám dưới nền sân cuộn lại như muốn đánh người. Cô nói bâng quơ: "Làm lãnh đạo mà vũ phu thì chỉ có về vườn chăn gà, chồng nhỉ?"
Cô thấy mặt lão lại đổi màu cực đại. Cô đi cho lành.
"Thôi vợ đến trường đây! Bai chồng!"
Cô ung dung ra tới cổng nghe trong sân tiếng quát tháo của bà mẹ chồng: "Cô giáo gì mà không công dung ngôn hạnh gì cả! Sáng dậy chỉ biết tập thể dục rồi về xách túi đi làm!"
Cô quay ngược trở vào trong: "Xin lỗi, đối với loại người máu rắn, không cần công dung ngôn hạnh!"
Vậy á bà già!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất