Chương 15
Trong phòng tràn ngập chuỗi rên hừ hừ của quan gái. Còn quan trai thì gầm gừ như con hổ.
Nếu không tận mắt chứng kiến hai người đang hòa hồn nhập xác kia thì Hoàng Diệp tưởng mình đi nhầm vào chuồng cọp.
Cũng may cô trùng sinh đã trải qua kiếp sống vợ chồng, chứ nếu là một Hoàng Diệp còn chưa động phòng mà thấy cảnh này...chắc đỏ mặt tía tai.
Một màn song kiếm hợp bích rất chi là đẹp. Tiến thoái rất hài hòa. Quan trai làm ngựa, quan gái cưỡi. Cô phải chụp vài kiểu làm bằng chứng giúp hai người đang giải quyết đất đai trái phép kia một bước đạt thành chính quả.
Chụp xa đã đủ. Cô cần ít kiểu gần mặt, kẻo khi xem tụi nó chối phăng không phải là mình, rồi vu khống cô cắt ghép đầu hai đứa gắn vào cặp tra nam tiện nữ nào ăn vụng thì khổ. Cô đến gần giường bấm thêm ít kiểu.
Ở khoảng cách quá sát này, họ cảm nhận được mùi nguy hiểm. Cả hai đồng loạt mở mắt.
Ối chồi ôi!
Hai gương mặt lập tức mất màu. Từ màu đỏ của gấc tức khắc chuyển thành xanh lá chuối. Cả hai toang thoát nhau ra.
"Cứ từ từ ha! Đừng vội quá! Đạo diễn chưa hô cắt. Tách nhau ra chậm thôi. Kẻo sứt đầu mẻ trán cắm luôn trong đó thì khổ! Từ từ thôi!" Hoàng Diệp nhịp nhịp lên xuống một bàn tay. Tay kia tiếp tục công việc làm nhà quay phim.
"Tắt đi!" Lão chồng hét lên, vẻ mặt hoảng hốt gạt bay ả nhân tình qua bên, lão dáo dác ngó xung quanh giường.
"Chồng tìm gì a? Quần áo à?" Cô đã quăng hết dưới gầm giường rồi! Tìm trên sao thấy được?
Không thấy quần áo, hai người hai nơi che chung một chiếc chăn. Trước đó nóng nực không ai thèm ngó ngàng gì đến nó, đá bay xuống tận đuôi giường. Giờ thì tranh giành nhau. Chồng cô kéo qua, ả nhân tình giật lại. Ánh mắt hầm hè nhìn nhau kiểu:
Lão chồng: Mau buông ra!
Ả nhân tình: Người buông là mày í! Đàn ông gì chóa không chịu được! Lúc bình yên hứa hẹn đủ điều, phút lâm nguy có cái chăn cũng cướp.
Cùng hội cùng thuyền mà giờ trở mặt muốn lật thuyền. Hoàng Diệp phải giải cứu mới được. Cô nhìn cả hai: "Che làm gì? Đẹp vậy để tôi chiêm ngưỡng chứ?
Mà tôi nói trước luôn, ngoài cánh cửa kia một lực lượng hộ giá tôi bắt gian rất hùng hậu. Hai người liệu mà nhỏ cái mồm lại, bởi chỉ cần một tiếng la to hay chỉ cần tôi buông chiếc điện thoại này xuống, họ sẽ lập tức nhận ra ám hiệu và xông vào đây. Gần hai mươi người đấy!" Cô chậc chậc vài tiếng: "Họ mà thấy cảnh ông phó chủ tịch và bà thủ quỹ cùng chung một chiếc giường không mảnh vải che thân thì đẹp mặt lắm!"
Nói xong những lời này, cô thấy hai đôi mắt gian phu dâm phụ lóe lên tia hiểm ác. Cô cười khẩy, nói luôn: "Khôn hồn thì đừng có ý đồ gì đen tối với tôi nha! Kiểu như: giết người diệt khẩu í. Bởi mọi hình ảnh và video tôi đã chuyển cho luật sư của tôi hết rồi. Không thấy tôi bình an gặp mặt chị ấy mỗi ngày thì lập tức hai người lên sóng. Khi ấy không những nổi tiếng mà còn hưởng hai mũi thuốc khỏe nữa đó!"
Thật là thâm mà!
Lão chồng và ả nhân tình nghiến răng chửi thầm cô như vậy!
"Tôi không có thâm nha!" Cô lắc lắc ngón trỏ. Rồi bước ra tựa vào cửa, thản nhiên nhìn hai con nhộng: "Muốn đàng hoàng bước ra khỏi đây không?"
Hai cái đầu mang hai gương mặt trắng bệch cùng gật.
"Đồng lòng gớm nhỉ?"
Hai cái đầu lại cùng lắc.
"Hai người thật tâm linh tương thông! Sao? Muốn tôi tác thành một cặp không? Tôi ly hôn chồng. Cô về nhà cũng bảo chồng ký đơn. Rồi hai người thỏa sức ở bên nhau dập dềnh. Chứ ngày nào cũng lén lút hẹn hò như thế này...sao tôi thấy tội quá!"
"Vợ à, chồng không đồng ý ly hôn!" Ngu gì bỏ người vợ danh tiếng thơm tho, con nhà vừa có danh vừa có tiền để cưới ả đàn bà đã có chồng còn nghèo mạt rệp! Anh ta giật mạnh chiếc chăn, quấn kín cơ thể rồi nhảy luôn xuống giường quỳ gối trước mặt vợ xin xỏ: "Vợ! Chồng biết sai rồi! Từ giờ chồng không dám tái phạm nữa! Vợ rộng lượng thứ lỗi cho chồng nha nha nha!" Anh ta nhào tới định nắm tay cô.
Hoàng Diệp nhanh mắt né đi. Tay của lão vừa làm chuyện dơ, cô không muốn mùi dục vọng bẩn thỉu đó chạm dính vào tay mình.
Lão chồng tưởng cô không tha thứ nên quay sang đổ lỗi cho người tình: "Cũng tại con đàn bà hư thân trắc nết kia! Cô ta dụ dỗ chồng á vợ! Trong phút yếu lòng, chồng không cưỡng lại được! Hu hu hu.." Anh ta khóc như mình oan ức lăm.
Hoàng Diệp câm nín.
Còn ả nhân tình thì máu nóng sôi lên tới đầu. Cô ta kéo tấm ga giường làm trang phục rồi đứng lên xỉa tay vào nhân tình: "Đồ đàn ông thúi!"
Lão chồng mặt đỏ ngầu. Đứng dậy bước về phía giường vả mặt tiểu tam vài cái: "Cô mới là đàn bà thúi! Đàn ông ăn vụng về nhà còn thơm. Chứ ngữ như cô chỉ có ăn đá ra khỏi nhà!"
"Anh...anh....!"
"Anh..anh cái gì? Muốn còn công việc để làm, muốn còn chồng, còn nhà để ở thì mau qua quỳ gối xin vợ tôi tha thứ đi!" Lão nháy mắt, hất đầu ra dấu cho cô ta.
Diễn quá lố rồi! Hoàng Diệp nhếch bên môi. Thôi họ đã muốn cô xem cảnh hoàng thượng phế truất phi tần thì một hoàng hậu như cô cũng nên ra dáng chút, thuận theo con nước xuôi thuyền vậy: "Chồng tôi nói đúng đó! Đàn ông ăn vụng biết chùi mép về nhà vẫn thơm. Còn đàn bà có tắm cạn mấy sông vẫn không rửa sạch tội ngoại tình. Cô muốn yên thân thì mau qua quỳ gối van xin tôi đi!"
Nếu không tận mắt chứng kiến hai người đang hòa hồn nhập xác kia thì Hoàng Diệp tưởng mình đi nhầm vào chuồng cọp.
Cũng may cô trùng sinh đã trải qua kiếp sống vợ chồng, chứ nếu là một Hoàng Diệp còn chưa động phòng mà thấy cảnh này...chắc đỏ mặt tía tai.
Một màn song kiếm hợp bích rất chi là đẹp. Tiến thoái rất hài hòa. Quan trai làm ngựa, quan gái cưỡi. Cô phải chụp vài kiểu làm bằng chứng giúp hai người đang giải quyết đất đai trái phép kia một bước đạt thành chính quả.
Chụp xa đã đủ. Cô cần ít kiểu gần mặt, kẻo khi xem tụi nó chối phăng không phải là mình, rồi vu khống cô cắt ghép đầu hai đứa gắn vào cặp tra nam tiện nữ nào ăn vụng thì khổ. Cô đến gần giường bấm thêm ít kiểu.
Ở khoảng cách quá sát này, họ cảm nhận được mùi nguy hiểm. Cả hai đồng loạt mở mắt.
Ối chồi ôi!
Hai gương mặt lập tức mất màu. Từ màu đỏ của gấc tức khắc chuyển thành xanh lá chuối. Cả hai toang thoát nhau ra.
"Cứ từ từ ha! Đừng vội quá! Đạo diễn chưa hô cắt. Tách nhau ra chậm thôi. Kẻo sứt đầu mẻ trán cắm luôn trong đó thì khổ! Từ từ thôi!" Hoàng Diệp nhịp nhịp lên xuống một bàn tay. Tay kia tiếp tục công việc làm nhà quay phim.
"Tắt đi!" Lão chồng hét lên, vẻ mặt hoảng hốt gạt bay ả nhân tình qua bên, lão dáo dác ngó xung quanh giường.
"Chồng tìm gì a? Quần áo à?" Cô đã quăng hết dưới gầm giường rồi! Tìm trên sao thấy được?
Không thấy quần áo, hai người hai nơi che chung một chiếc chăn. Trước đó nóng nực không ai thèm ngó ngàng gì đến nó, đá bay xuống tận đuôi giường. Giờ thì tranh giành nhau. Chồng cô kéo qua, ả nhân tình giật lại. Ánh mắt hầm hè nhìn nhau kiểu:
Lão chồng: Mau buông ra!
Ả nhân tình: Người buông là mày í! Đàn ông gì chóa không chịu được! Lúc bình yên hứa hẹn đủ điều, phút lâm nguy có cái chăn cũng cướp.
Cùng hội cùng thuyền mà giờ trở mặt muốn lật thuyền. Hoàng Diệp phải giải cứu mới được. Cô nhìn cả hai: "Che làm gì? Đẹp vậy để tôi chiêm ngưỡng chứ?
Mà tôi nói trước luôn, ngoài cánh cửa kia một lực lượng hộ giá tôi bắt gian rất hùng hậu. Hai người liệu mà nhỏ cái mồm lại, bởi chỉ cần một tiếng la to hay chỉ cần tôi buông chiếc điện thoại này xuống, họ sẽ lập tức nhận ra ám hiệu và xông vào đây. Gần hai mươi người đấy!" Cô chậc chậc vài tiếng: "Họ mà thấy cảnh ông phó chủ tịch và bà thủ quỹ cùng chung một chiếc giường không mảnh vải che thân thì đẹp mặt lắm!"
Nói xong những lời này, cô thấy hai đôi mắt gian phu dâm phụ lóe lên tia hiểm ác. Cô cười khẩy, nói luôn: "Khôn hồn thì đừng có ý đồ gì đen tối với tôi nha! Kiểu như: giết người diệt khẩu í. Bởi mọi hình ảnh và video tôi đã chuyển cho luật sư của tôi hết rồi. Không thấy tôi bình an gặp mặt chị ấy mỗi ngày thì lập tức hai người lên sóng. Khi ấy không những nổi tiếng mà còn hưởng hai mũi thuốc khỏe nữa đó!"
Thật là thâm mà!
Lão chồng và ả nhân tình nghiến răng chửi thầm cô như vậy!
"Tôi không có thâm nha!" Cô lắc lắc ngón trỏ. Rồi bước ra tựa vào cửa, thản nhiên nhìn hai con nhộng: "Muốn đàng hoàng bước ra khỏi đây không?"
Hai cái đầu mang hai gương mặt trắng bệch cùng gật.
"Đồng lòng gớm nhỉ?"
Hai cái đầu lại cùng lắc.
"Hai người thật tâm linh tương thông! Sao? Muốn tôi tác thành một cặp không? Tôi ly hôn chồng. Cô về nhà cũng bảo chồng ký đơn. Rồi hai người thỏa sức ở bên nhau dập dềnh. Chứ ngày nào cũng lén lút hẹn hò như thế này...sao tôi thấy tội quá!"
"Vợ à, chồng không đồng ý ly hôn!" Ngu gì bỏ người vợ danh tiếng thơm tho, con nhà vừa có danh vừa có tiền để cưới ả đàn bà đã có chồng còn nghèo mạt rệp! Anh ta giật mạnh chiếc chăn, quấn kín cơ thể rồi nhảy luôn xuống giường quỳ gối trước mặt vợ xin xỏ: "Vợ! Chồng biết sai rồi! Từ giờ chồng không dám tái phạm nữa! Vợ rộng lượng thứ lỗi cho chồng nha nha nha!" Anh ta nhào tới định nắm tay cô.
Hoàng Diệp nhanh mắt né đi. Tay của lão vừa làm chuyện dơ, cô không muốn mùi dục vọng bẩn thỉu đó chạm dính vào tay mình.
Lão chồng tưởng cô không tha thứ nên quay sang đổ lỗi cho người tình: "Cũng tại con đàn bà hư thân trắc nết kia! Cô ta dụ dỗ chồng á vợ! Trong phút yếu lòng, chồng không cưỡng lại được! Hu hu hu.." Anh ta khóc như mình oan ức lăm.
Hoàng Diệp câm nín.
Còn ả nhân tình thì máu nóng sôi lên tới đầu. Cô ta kéo tấm ga giường làm trang phục rồi đứng lên xỉa tay vào nhân tình: "Đồ đàn ông thúi!"
Lão chồng mặt đỏ ngầu. Đứng dậy bước về phía giường vả mặt tiểu tam vài cái: "Cô mới là đàn bà thúi! Đàn ông ăn vụng về nhà còn thơm. Chứ ngữ như cô chỉ có ăn đá ra khỏi nhà!"
"Anh...anh....!"
"Anh..anh cái gì? Muốn còn công việc để làm, muốn còn chồng, còn nhà để ở thì mau qua quỳ gối xin vợ tôi tha thứ đi!" Lão nháy mắt, hất đầu ra dấu cho cô ta.
Diễn quá lố rồi! Hoàng Diệp nhếch bên môi. Thôi họ đã muốn cô xem cảnh hoàng thượng phế truất phi tần thì một hoàng hậu như cô cũng nên ra dáng chút, thuận theo con nước xuôi thuyền vậy: "Chồng tôi nói đúng đó! Đàn ông ăn vụng biết chùi mép về nhà vẫn thơm. Còn đàn bà có tắm cạn mấy sông vẫn không rửa sạch tội ngoại tình. Cô muốn yên thân thì mau qua quỳ gối van xin tôi đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất