Chương 29
Tuy nhiên, ngồi chưa ấm chỗ, anh ta đã giật mình đứng lên vì nghĩ đến chiếc xe yêu dấu chỉ còn phân nửa.
Bấy lâu nay, anh ta toàn đi ô tô. ‘Mưa không đến mặt, nắng không đến đầu’, một bước ra đường bấm còi bíp bíp, oai biết bao nhiêu. Nếu sáng mai đây, chiếc Toyota Camry có giá gần một tỷ rưỡi bạc đó bốc khói bay màu, chắc anh ta sầu đời vì tiếc của rụng không còn cọng tóc.
Đầu trọc thì chỉ có đi vô chùa. Anh ta lại thích ăn mặn nên bằng mọi giá phải cứu lấy chiếc xe. Cứu xe như cứu mạng, bởi nó vừa là sỉ diện, vừa là tài sản có giá trị lớn trong cuộc đời anh ta. Phải trét thêm lớp bùn làm mặt dày thôi!
“Vợ à! Anh cắn rơm cắn cỏ anh xin vợ! Từ hôm nay, anh nguyện làm trâu, làm ngựa cả đời nhất nhất tuân lệnh em! Em cho anh cơ hội sửa sai nha!” Anh ta bất chấp có mặt hai người lạ, quỳ gối van xin thảm thiết.
Từng năm năm làm vợ anh ta, Hoàng Diệp còn lạ gì chồng. Vừa vô tâm vừa gia trưởng vừa hám tiền tài địa vị lại đam mê quán xá. Lão mà chịu làm trâu làm ngựa á? Ngược lại là cô mới đúng! Năm năm làm dâu, làm vợ, năm năm hi sinh thanh xuân, hi sinh sức khỏe chăm sóc chồng và mẹ chồng. Đổi lại cho cô, không phải là cái ôm yêu thương ấm áp của chồng, không phải là cử chỉ yêu quý của mẹ chồng…mà là một cái chết lạnh lẽo từ lòng người.
Hoàng Diệp cười chua chát: “Anh biết giặc quần giặc áo, biết nấu cho vợ bữa cơm nào chưa mà đòi làm trâu làm ngựa?
Tôi nghi ngựa anh định làm là ngựa trường đua. Trâu anh làm là trâu trang trí. Mà Hoàng Diệp tôi chỉ cần con ngựa thồ hàng bình thường để cùng tôi bươn chải kiếm cơm, một con trâu bình thường phụ tôi làm việc nhà nông cho tôi đỡ nai tấm lưng gầy gò này kéo cày, kéo bừa suốt mấy mùa nông vụ.
Nên Thẩm Dĩ Phong à…tôi không tin cái mỏ dẻo của anh nữa!”
“Ấy vợ…chồng thề! Từ giờ chồng sẽ thay đổi! Chồng sẽ tập thồ hàng, tập kéo cày đỡ đần cho vợ.”
Nghe chuyện lạ đời!
“Thồ, kéo con Mai đem đi bán hả? Chứ nó ễnh bụng ra kia thì anh đỡ đần tôi kiểu gì? Hay anh lại quát bảo tôi làm osin phục vụ vợ hiền con dòng con giống nhà anh!”
Anh ta hơi chùng khí thế. Nhưng rất nhanh lại cao giọng: “Anh đuổi nó đi! Nó có phải người nhà anh đâu?”
Lập tức có tiếng khóc la to: “Ôi mẹ ơi, sao mẹ con con lại hẩm hiu thế này? Sao ảnh nói con không phải là người nhà cơ chứ? Vậy bào thai này con giữ lại để làm gì?” Cô ta bất chấp đập vào bụng mình dằn mặt Thẩm Dĩ Phong và mẹ anh ta.
Mẹ anh ta liền bù lu bù loa khóc cản con dâu vàng: “Đừng làm cháu nội mẹ đau mà con! Có mẹ ở đây, mẹ sẽ làm chủ cho hai mẹ con, con bình tĩnh ha!”
Bà ta cầm hai tay con dâu quý rồi quay sang nói với Hoàng Diệp: “Cô mau cút ra khỏi nhà tôi, đồ thứ Sao chổi, thứ độc dược.”
Nghe cái giọng là phát ghét!
“Độc dược, Sao chổi hả? Chậc…chậc…vậy thì đừng trách sao tôi quét sạch mẹ con bà nhá?”
Cô quay sang chị luật sư: “Chị Trang kê thêm giúp tôi căn nhà này kể cả phần diện tích đất vườn và ba lượng vàng vào tài sản chung luôn nhá!”
“Mày dám…!” Bà ta trợn mắt chỉ tay vào mặt cô: “Căn nhà này là tài sản của vợ chồng tao, ba cây vàng đó cũng là tài sản của tao!”
Hoàng Diệp đổ thêm chút dầu: “Trước kia nó là của ai con không biết. Nhưng từ hôm cưới, nó đã thuộc tài sản chung của hai vợ chồng.” Cô nhìn bà mẹ chồng: “Trước bà con quan viên hai họ, chính mẹ trao quyển sổ hồng tặng vợ chồng con hôm cưới rồi còn gì? Ba cây vàng đó cũng mẹ cho vợ chồng con làm vốn làm ăn. Mẹ quên hết rồi à?
Đó là con chưa tính phần tiền mừng cưới của họ hàng, bạn bè hai bên đó nha! Trong tiệc cưới hôm đó có hơn phân nửa là dòng họ, bạn bè của con. Họ bỏ phong bì không ít đâu nhỉ?”
Bà ta nhìn trân trân vào mặt cô, tay run run, miệng hả to mà không nói được lời nào nữa.
Hoàng Diệp quay sang chồng: “Nhân có luật sư, anh coi thỏa thuận bồi thường tổn thương tinh thần cho tôi luôn. Tổn thương do chồng ngoại tình dẫn đến ly hôn.”
“Nhưng anh không ly hôn!” Ly hôn mà mất nhiều tài sản như vậy, anh ta nhất quyết không ly hôn. Ngu gì bỏ miếng gỗ Trầm hương lấy miếng ván mục!
Nhưng rất tiếc ý kiến của anh ta không còn có giá trị.
Hoàng Diệp chỉ tay vào ả nhân tình thủng thẳng nói với chồng: “Chỉ cần nhân chứng sống này, anh đã buộc phải ký giấy ly hôn. Huống hồ, tôi còn có nhiều vật chứng khác. Anh muốn xem không? Tôi cho anh xem?
Xem rồi nhớ ngoan ngoãn ký đơn đừng lươn lẹo nữa nhé! Tôi mệt mỏi với ba người nhà anh lắm rồi đấy! Đừng để tôi phải nổi cáu!”
Hoàng Diệp nhìn chị Trang.
Chị ấy chỉ tay qua chiếc ghế bên đối diện: “Mời anh!”
Anh ta cảm nhận điềm chẳng lành, khoát tay bác bỏ luôn nhã ý của vị luật sư: “Không cần mời mọc gì cả! Nhà tôi, tôi thích chỗ nào, tôi ngồi chỗ đó, thích đứng thì tôi đứng!”
“Vậy anh đứng xem văn bản này! Xem xong ký tên!” Chị Trang chuyển qua cho anh tập thỏa thuận ly hôn.
Anh ta đến nhìn cũng không thèm nhìn. Xoay lưng đi thẳng.
Không hợp tác. Vậy thì gặp nhau ở Tòa.
Bấy lâu nay, anh ta toàn đi ô tô. ‘Mưa không đến mặt, nắng không đến đầu’, một bước ra đường bấm còi bíp bíp, oai biết bao nhiêu. Nếu sáng mai đây, chiếc Toyota Camry có giá gần một tỷ rưỡi bạc đó bốc khói bay màu, chắc anh ta sầu đời vì tiếc của rụng không còn cọng tóc.
Đầu trọc thì chỉ có đi vô chùa. Anh ta lại thích ăn mặn nên bằng mọi giá phải cứu lấy chiếc xe. Cứu xe như cứu mạng, bởi nó vừa là sỉ diện, vừa là tài sản có giá trị lớn trong cuộc đời anh ta. Phải trét thêm lớp bùn làm mặt dày thôi!
“Vợ à! Anh cắn rơm cắn cỏ anh xin vợ! Từ hôm nay, anh nguyện làm trâu, làm ngựa cả đời nhất nhất tuân lệnh em! Em cho anh cơ hội sửa sai nha!” Anh ta bất chấp có mặt hai người lạ, quỳ gối van xin thảm thiết.
Từng năm năm làm vợ anh ta, Hoàng Diệp còn lạ gì chồng. Vừa vô tâm vừa gia trưởng vừa hám tiền tài địa vị lại đam mê quán xá. Lão mà chịu làm trâu làm ngựa á? Ngược lại là cô mới đúng! Năm năm làm dâu, làm vợ, năm năm hi sinh thanh xuân, hi sinh sức khỏe chăm sóc chồng và mẹ chồng. Đổi lại cho cô, không phải là cái ôm yêu thương ấm áp của chồng, không phải là cử chỉ yêu quý của mẹ chồng…mà là một cái chết lạnh lẽo từ lòng người.
Hoàng Diệp cười chua chát: “Anh biết giặc quần giặc áo, biết nấu cho vợ bữa cơm nào chưa mà đòi làm trâu làm ngựa?
Tôi nghi ngựa anh định làm là ngựa trường đua. Trâu anh làm là trâu trang trí. Mà Hoàng Diệp tôi chỉ cần con ngựa thồ hàng bình thường để cùng tôi bươn chải kiếm cơm, một con trâu bình thường phụ tôi làm việc nhà nông cho tôi đỡ nai tấm lưng gầy gò này kéo cày, kéo bừa suốt mấy mùa nông vụ.
Nên Thẩm Dĩ Phong à…tôi không tin cái mỏ dẻo của anh nữa!”
“Ấy vợ…chồng thề! Từ giờ chồng sẽ thay đổi! Chồng sẽ tập thồ hàng, tập kéo cày đỡ đần cho vợ.”
Nghe chuyện lạ đời!
“Thồ, kéo con Mai đem đi bán hả? Chứ nó ễnh bụng ra kia thì anh đỡ đần tôi kiểu gì? Hay anh lại quát bảo tôi làm osin phục vụ vợ hiền con dòng con giống nhà anh!”
Anh ta hơi chùng khí thế. Nhưng rất nhanh lại cao giọng: “Anh đuổi nó đi! Nó có phải người nhà anh đâu?”
Lập tức có tiếng khóc la to: “Ôi mẹ ơi, sao mẹ con con lại hẩm hiu thế này? Sao ảnh nói con không phải là người nhà cơ chứ? Vậy bào thai này con giữ lại để làm gì?” Cô ta bất chấp đập vào bụng mình dằn mặt Thẩm Dĩ Phong và mẹ anh ta.
Mẹ anh ta liền bù lu bù loa khóc cản con dâu vàng: “Đừng làm cháu nội mẹ đau mà con! Có mẹ ở đây, mẹ sẽ làm chủ cho hai mẹ con, con bình tĩnh ha!”
Bà ta cầm hai tay con dâu quý rồi quay sang nói với Hoàng Diệp: “Cô mau cút ra khỏi nhà tôi, đồ thứ Sao chổi, thứ độc dược.”
Nghe cái giọng là phát ghét!
“Độc dược, Sao chổi hả? Chậc…chậc…vậy thì đừng trách sao tôi quét sạch mẹ con bà nhá?”
Cô quay sang chị luật sư: “Chị Trang kê thêm giúp tôi căn nhà này kể cả phần diện tích đất vườn và ba lượng vàng vào tài sản chung luôn nhá!”
“Mày dám…!” Bà ta trợn mắt chỉ tay vào mặt cô: “Căn nhà này là tài sản của vợ chồng tao, ba cây vàng đó cũng là tài sản của tao!”
Hoàng Diệp đổ thêm chút dầu: “Trước kia nó là của ai con không biết. Nhưng từ hôm cưới, nó đã thuộc tài sản chung của hai vợ chồng.” Cô nhìn bà mẹ chồng: “Trước bà con quan viên hai họ, chính mẹ trao quyển sổ hồng tặng vợ chồng con hôm cưới rồi còn gì? Ba cây vàng đó cũng mẹ cho vợ chồng con làm vốn làm ăn. Mẹ quên hết rồi à?
Đó là con chưa tính phần tiền mừng cưới của họ hàng, bạn bè hai bên đó nha! Trong tiệc cưới hôm đó có hơn phân nửa là dòng họ, bạn bè của con. Họ bỏ phong bì không ít đâu nhỉ?”
Bà ta nhìn trân trân vào mặt cô, tay run run, miệng hả to mà không nói được lời nào nữa.
Hoàng Diệp quay sang chồng: “Nhân có luật sư, anh coi thỏa thuận bồi thường tổn thương tinh thần cho tôi luôn. Tổn thương do chồng ngoại tình dẫn đến ly hôn.”
“Nhưng anh không ly hôn!” Ly hôn mà mất nhiều tài sản như vậy, anh ta nhất quyết không ly hôn. Ngu gì bỏ miếng gỗ Trầm hương lấy miếng ván mục!
Nhưng rất tiếc ý kiến của anh ta không còn có giá trị.
Hoàng Diệp chỉ tay vào ả nhân tình thủng thẳng nói với chồng: “Chỉ cần nhân chứng sống này, anh đã buộc phải ký giấy ly hôn. Huống hồ, tôi còn có nhiều vật chứng khác. Anh muốn xem không? Tôi cho anh xem?
Xem rồi nhớ ngoan ngoãn ký đơn đừng lươn lẹo nữa nhé! Tôi mệt mỏi với ba người nhà anh lắm rồi đấy! Đừng để tôi phải nổi cáu!”
Hoàng Diệp nhìn chị Trang.
Chị ấy chỉ tay qua chiếc ghế bên đối diện: “Mời anh!”
Anh ta cảm nhận điềm chẳng lành, khoát tay bác bỏ luôn nhã ý của vị luật sư: “Không cần mời mọc gì cả! Nhà tôi, tôi thích chỗ nào, tôi ngồi chỗ đó, thích đứng thì tôi đứng!”
“Vậy anh đứng xem văn bản này! Xem xong ký tên!” Chị Trang chuyển qua cho anh tập thỏa thuận ly hôn.
Anh ta đến nhìn cũng không thèm nhìn. Xoay lưng đi thẳng.
Không hợp tác. Vậy thì gặp nhau ở Tòa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất