Trùng Sinh Vào Lúc Trước Khi Mất Em
Chương 5: Minji
"Rầm"
Một tiếng động lớn vang lên trong một căn phòng kín tối tăm. Trong căn phòng đó, gương mặt người con gái xinh đẹp trở nên dữ tợn đầy ác độc, trong tay cô ta là một vài bức hình nào đó. Nếu Daehyun ở đây, chắc chắn anh sẽ rất ngạc nhiên. Cũng bởi... những tấm hình trong tay cô ta chính là ảnh anh ở cùng với Youngjae...
"Khốn kiếp, tiện nhân đó... mày đã bỏ bùa mê thuốc lú gì mà khiến Daehyun của tao chiều chuộng mày như vậy? Khốn kiếp..." Mặc dù là rất tức giận, câu nói đầy phẫn nộ, trào phúng nhưng vẫn là chất giọng thanh thuần... Hoàn toàn trái ngược với cử chỉ cùng ý nghĩa lời nói của cô ta.
Một người đàn ông trung niên đứng giữa căn phòng tối om, không dám nhìn lên gương mặt đầy đố kị đến vặn vẹo của cô chủ. Cô chủ Minji bề ngoài thanh thuần đáng yêu, hiểu chuyện lễ phép. Thế nhưng ít ai biết được bộ mặt thật của cô ta, cô ta... có thể coi là đứa con của quỷ. Tâm hồn cô ta đã sớm bị nghiễm bẩn, ông hiện tại còn nhớ như in cái hình ảnh kia.
Hình ảnh cô chủ đang cười rất tươi, nụ cười không hề nhiễm bẩn, nó thanh khiết đến nhường nào,.... thế nhưng trên tay cô ta... là đầu một con chim sẻ vẫn đang chảy máu. Máu chảy xuống đẫm lòng bàn tay cô ta, một vài cọng lông bị vặt ra rơi vương vãi trên bàn. Kinh dị hơn, tay kia của cô ta cầm con dao vừa cắt cổ con chim, đưa lên trước miệng, hơi đưa lưỡi ra nếm, trong cuống họng còn phát ra tiếng cười quái dị... Xác con chim lăn lóc dưới chân cô chủ, con mèo Secji đã sớm gặm đi mà cắn xé điên cuồng... (Trang: haha, chủ nào tớ nấy) Khung cảnh máu tanh đầy buồn nôn khiến ông xanh mặt. Về sau, ông biết được, lí do cô chủ giết con chim đó,... chỉ vì nó hót khiến cô cảm thấy ồn. Vì thế, trong nhà luôn im lặng, không có bất kì tiếng động nào... Âm u giống như một ngôi nhà bỏ hoang...
"Quản gia Thela" Tiếng gọi của Minji như đánh thẳng vào tâm trí của Thela, khiến ông cảm thấy như có quỷ gọi mời đến với địa ngục.
"Cô... cô chủ có gì phân phó tôi?" Cố gắng trấn áp sự sợ hãi để nói ra một câu lưu loát.
Minji còn có một tính cách kinh khủng khác. Nếu ai thể hiện tức giận với cô ta, cô ta sẽ rất vui vẻ tặng người đó một tấm thiệp mời đến nhà, còn kĩ lưỡng dặn dò người kia không được nói với ai. Để rồi ngày hôm sau, không ai biết người kia đã đi đâu và xảy ra chuyện gì? Chỉ biết, hắn đã biến mất một cách đầy bí ẩn...
Nếu đó là người thân trong nhà mà nói ra tên của cô ta... Vậy thì ngươi còn xui xẻo hơn. Còn nhớ một lần đứa em gái ruột đang tập nói của cô ta thấy cô ta, chỉ buột miệng gọi một câu "Minji", và ngay trong ngày hôm đó, tiếng gào khóc thảm thiết từ dưới tầng hầm của căn biệt thự vẫn gieo dẳng trong tai của mọi người, không ai dám nói câu gì... Âm thanh thảm thiết đó... là của đứa em gái Minji...
Lúc đó, thời gian như dừng lại, không biết bao lâu sau, mọi người thấy cô chủ Minji đi lên từ tầng hầm, vẫn nụ cười thanh khiết đó, nhưng bộ váy hồng đã dính đẫm máu đỏ tưởi, còn tay cô ta... cầm theo hai con mắt xanh lam, móng tay còn vương thịt tươi, nhìn đã biết cô ta tự dùng tay móc hai con mắt kia... Con mắt màu xanh lam, màu mắt của nhà Lattle. Tên đầy đủ của Minji là... Lattle Minji...
Chỉ biết khi bước ra khỏi tầng hầm, mọi người không dám ho he gì, nghe thấy tiếng nói thanh thuần nhưng đầy âm trầm của Minji vang lên "Các ngươi xuống dọn dẹp đi, pha cho ta một tách trà luôn" thì Thela liền cùng một vài người đi xuống tầng hầm, trước hết phân phó một người đi pha trà cho Minji...
Càng xuống cầu thang, mùi máu tươi càng đậm hơn, mọi người phải che kín mũi mình. Xuống đến nơi, con ngươi của mọi người đều trừng lớn, không thể tin cùng buồn nôn cứ thể cùng lúc dâng lên. Quá kinh khủng, quá tàn nhẫn...
Ở trong căn phòng tầng hầm tối tăm, chỉ leo lắt mỗi một bóng đèn treo trên trần, chiếu xuống cảnh tượng trên chiếc bàn mổ đầy đáng sợ... Trên bàn mổ, cơ thể không nguyên vẹn của cô bé mới năm tuổi nằ ở giữa. Miệng bị mở banh ra hết cỡ, răng đã bị vặt hết ra, lợi còn bị rắc xuống axit, nhìn đến độ ăn mòn kia đã biết chất axit không có tính chất ăn mòn nhiều lắm, nhưng lại khiến người khác quằn quại đau đớn. Mắt của đứa bé chỉ còn là một khoảng trống không, phần thịt cung quanh bị cào xé, nhìn đã biết có người đã thô bạo móc con ngươi trong đó ra... Hai tay của đứa bé bị trói hai bên bàn mổ, các ngón đốt ngón tay bị kéo ra thịt từng chút một, để lộ ra khúc xương trắng bóc. Trên phần vai, thịt bị dao cắt ra từng khối một như miếng thịt thăn mỏng...
Đấy còn là phần trên thân, đến phần ngực và bụng... Phần ngực và bụng bị mổ phanh ra, máu còn chảy xuống đẫm một vũng lớn. Ở khoang ngực kia, phổi bị rạch thành nhiều mảnh nhỏ, rắc rải xung quanh ngực, phần tim thì bị cắt thành bốn ngăn riêng biệt, rất đáng sợ... Chưa kể đến phần bụng, ruột bị kéo ra ngoài từng chút một, ở mỗi phân ruột còn bị rạch cắt thành từng phần nhỏ gấp đôi đốt ngón tay người... Kinh dị hơn, từng khúc thịt đó bị nhồi nhét vào miệng của cô bé, những khúc còn thiếu bị nhồi vào trong hốc mắt trống trơn...
Phần chân thì làn da trắng bóc đã bị sáp nến đốt cháy, mùi thịt khét còn thoang thoảng trong không khí. Các cơ thịt thì được ai đó dựng lên dùng dao kẻ khéo léo trên từng nét thịt, nhìn như những đóa hoa máu đang nở rộ lên... Những đóa hoa đẫm máu điên cuồng... Phần lòng bàn chân bị rạch nhiều vết dao chằng chịt, xong còn rắc lên muối... một vài giọt muối nhiễm đỏ chưa tan còn đang vương trên bàn mổ...
Bên cạnh bàn mổ là những chiếc kệ và khay còn đựng đầy dụng cụ phẫu thuật, trên đó, cũng có những dụng cụ bị nghiễm đầy máu...
Cố gắng bỏ qua cảm giác buồn nôn trong lồng ngực, và sự ghê tởm trong trí óc... Mọi người tiến lại gần... nhanh chóng muốn thu dọn cảnh tượng kinh tởm này... Thật tàn nhẫn, là người thân ruột thịt mà cô ta còn có thể tàn nhẫn như vậy thì nói gì đến người ngoài???!
"Ông đi gọi người đại diện của Death đến cho tôi, ngay bây giờ" Giọng nói trầm thấp của Minji khiến Thela nhanh chóng tỉnh lại trong dòng kí ức kinh hoàng cũ.
"Dạ, tôi lập tức đi ngay" Ông tay cúi người xuống che đi ánh nhìn khiếp sợ, nhanh chóng ra khỏi căn phòng hắc ám, không dám chậm chễ mà đi gọi cho người của băng nhóm Death, băng nhóm chuyên giết người thuê đầy tàn nhẫn...
Trong căn phòng chỉ còn lại một mình Minji, cô ta dùng tay xé đi bức ảnh, chia ra Youngjae và Daehyun, dùng con dao có sẵn trên bàn, cô ta rạch nát phần mặt của Youngjae, trong miệng còn truyền ra thứ âm thanh quái dị đầy đáng sợ... Nghe như một mụ phù thủy đang yểm nghiệm câu thần chú chết chóc của mình...
Một tiếng động lớn vang lên trong một căn phòng kín tối tăm. Trong căn phòng đó, gương mặt người con gái xinh đẹp trở nên dữ tợn đầy ác độc, trong tay cô ta là một vài bức hình nào đó. Nếu Daehyun ở đây, chắc chắn anh sẽ rất ngạc nhiên. Cũng bởi... những tấm hình trong tay cô ta chính là ảnh anh ở cùng với Youngjae...
"Khốn kiếp, tiện nhân đó... mày đã bỏ bùa mê thuốc lú gì mà khiến Daehyun của tao chiều chuộng mày như vậy? Khốn kiếp..." Mặc dù là rất tức giận, câu nói đầy phẫn nộ, trào phúng nhưng vẫn là chất giọng thanh thuần... Hoàn toàn trái ngược với cử chỉ cùng ý nghĩa lời nói của cô ta.
Một người đàn ông trung niên đứng giữa căn phòng tối om, không dám nhìn lên gương mặt đầy đố kị đến vặn vẹo của cô chủ. Cô chủ Minji bề ngoài thanh thuần đáng yêu, hiểu chuyện lễ phép. Thế nhưng ít ai biết được bộ mặt thật của cô ta, cô ta... có thể coi là đứa con của quỷ. Tâm hồn cô ta đã sớm bị nghiễm bẩn, ông hiện tại còn nhớ như in cái hình ảnh kia.
Hình ảnh cô chủ đang cười rất tươi, nụ cười không hề nhiễm bẩn, nó thanh khiết đến nhường nào,.... thế nhưng trên tay cô ta... là đầu một con chim sẻ vẫn đang chảy máu. Máu chảy xuống đẫm lòng bàn tay cô ta, một vài cọng lông bị vặt ra rơi vương vãi trên bàn. Kinh dị hơn, tay kia của cô ta cầm con dao vừa cắt cổ con chim, đưa lên trước miệng, hơi đưa lưỡi ra nếm, trong cuống họng còn phát ra tiếng cười quái dị... Xác con chim lăn lóc dưới chân cô chủ, con mèo Secji đã sớm gặm đi mà cắn xé điên cuồng... (Trang: haha, chủ nào tớ nấy) Khung cảnh máu tanh đầy buồn nôn khiến ông xanh mặt. Về sau, ông biết được, lí do cô chủ giết con chim đó,... chỉ vì nó hót khiến cô cảm thấy ồn. Vì thế, trong nhà luôn im lặng, không có bất kì tiếng động nào... Âm u giống như một ngôi nhà bỏ hoang...
"Quản gia Thela" Tiếng gọi của Minji như đánh thẳng vào tâm trí của Thela, khiến ông cảm thấy như có quỷ gọi mời đến với địa ngục.
"Cô... cô chủ có gì phân phó tôi?" Cố gắng trấn áp sự sợ hãi để nói ra một câu lưu loát.
Minji còn có một tính cách kinh khủng khác. Nếu ai thể hiện tức giận với cô ta, cô ta sẽ rất vui vẻ tặng người đó một tấm thiệp mời đến nhà, còn kĩ lưỡng dặn dò người kia không được nói với ai. Để rồi ngày hôm sau, không ai biết người kia đã đi đâu và xảy ra chuyện gì? Chỉ biết, hắn đã biến mất một cách đầy bí ẩn...
Nếu đó là người thân trong nhà mà nói ra tên của cô ta... Vậy thì ngươi còn xui xẻo hơn. Còn nhớ một lần đứa em gái ruột đang tập nói của cô ta thấy cô ta, chỉ buột miệng gọi một câu "Minji", và ngay trong ngày hôm đó, tiếng gào khóc thảm thiết từ dưới tầng hầm của căn biệt thự vẫn gieo dẳng trong tai của mọi người, không ai dám nói câu gì... Âm thanh thảm thiết đó... là của đứa em gái Minji...
Lúc đó, thời gian như dừng lại, không biết bao lâu sau, mọi người thấy cô chủ Minji đi lên từ tầng hầm, vẫn nụ cười thanh khiết đó, nhưng bộ váy hồng đã dính đẫm máu đỏ tưởi, còn tay cô ta... cầm theo hai con mắt xanh lam, móng tay còn vương thịt tươi, nhìn đã biết cô ta tự dùng tay móc hai con mắt kia... Con mắt màu xanh lam, màu mắt của nhà Lattle. Tên đầy đủ của Minji là... Lattle Minji...
Chỉ biết khi bước ra khỏi tầng hầm, mọi người không dám ho he gì, nghe thấy tiếng nói thanh thuần nhưng đầy âm trầm của Minji vang lên "Các ngươi xuống dọn dẹp đi, pha cho ta một tách trà luôn" thì Thela liền cùng một vài người đi xuống tầng hầm, trước hết phân phó một người đi pha trà cho Minji...
Càng xuống cầu thang, mùi máu tươi càng đậm hơn, mọi người phải che kín mũi mình. Xuống đến nơi, con ngươi của mọi người đều trừng lớn, không thể tin cùng buồn nôn cứ thể cùng lúc dâng lên. Quá kinh khủng, quá tàn nhẫn...
Ở trong căn phòng tầng hầm tối tăm, chỉ leo lắt mỗi một bóng đèn treo trên trần, chiếu xuống cảnh tượng trên chiếc bàn mổ đầy đáng sợ... Trên bàn mổ, cơ thể không nguyên vẹn của cô bé mới năm tuổi nằ ở giữa. Miệng bị mở banh ra hết cỡ, răng đã bị vặt hết ra, lợi còn bị rắc xuống axit, nhìn đến độ ăn mòn kia đã biết chất axit không có tính chất ăn mòn nhiều lắm, nhưng lại khiến người khác quằn quại đau đớn. Mắt của đứa bé chỉ còn là một khoảng trống không, phần thịt cung quanh bị cào xé, nhìn đã biết có người đã thô bạo móc con ngươi trong đó ra... Hai tay của đứa bé bị trói hai bên bàn mổ, các ngón đốt ngón tay bị kéo ra thịt từng chút một, để lộ ra khúc xương trắng bóc. Trên phần vai, thịt bị dao cắt ra từng khối một như miếng thịt thăn mỏng...
Đấy còn là phần trên thân, đến phần ngực và bụng... Phần ngực và bụng bị mổ phanh ra, máu còn chảy xuống đẫm một vũng lớn. Ở khoang ngực kia, phổi bị rạch thành nhiều mảnh nhỏ, rắc rải xung quanh ngực, phần tim thì bị cắt thành bốn ngăn riêng biệt, rất đáng sợ... Chưa kể đến phần bụng, ruột bị kéo ra ngoài từng chút một, ở mỗi phân ruột còn bị rạch cắt thành từng phần nhỏ gấp đôi đốt ngón tay người... Kinh dị hơn, từng khúc thịt đó bị nhồi nhét vào miệng của cô bé, những khúc còn thiếu bị nhồi vào trong hốc mắt trống trơn...
Phần chân thì làn da trắng bóc đã bị sáp nến đốt cháy, mùi thịt khét còn thoang thoảng trong không khí. Các cơ thịt thì được ai đó dựng lên dùng dao kẻ khéo léo trên từng nét thịt, nhìn như những đóa hoa máu đang nở rộ lên... Những đóa hoa đẫm máu điên cuồng... Phần lòng bàn chân bị rạch nhiều vết dao chằng chịt, xong còn rắc lên muối... một vài giọt muối nhiễm đỏ chưa tan còn đang vương trên bàn mổ...
Bên cạnh bàn mổ là những chiếc kệ và khay còn đựng đầy dụng cụ phẫu thuật, trên đó, cũng có những dụng cụ bị nghiễm đầy máu...
Cố gắng bỏ qua cảm giác buồn nôn trong lồng ngực, và sự ghê tởm trong trí óc... Mọi người tiến lại gần... nhanh chóng muốn thu dọn cảnh tượng kinh tởm này... Thật tàn nhẫn, là người thân ruột thịt mà cô ta còn có thể tàn nhẫn như vậy thì nói gì đến người ngoài???!
"Ông đi gọi người đại diện của Death đến cho tôi, ngay bây giờ" Giọng nói trầm thấp của Minji khiến Thela nhanh chóng tỉnh lại trong dòng kí ức kinh hoàng cũ.
"Dạ, tôi lập tức đi ngay" Ông tay cúi người xuống che đi ánh nhìn khiếp sợ, nhanh chóng ra khỏi căn phòng hắc ám, không dám chậm chễ mà đi gọi cho người của băng nhóm Death, băng nhóm chuyên giết người thuê đầy tàn nhẫn...
Trong căn phòng chỉ còn lại một mình Minji, cô ta dùng tay xé đi bức ảnh, chia ra Youngjae và Daehyun, dùng con dao có sẵn trên bàn, cô ta rạch nát phần mặt của Youngjae, trong miệng còn truyền ra thứ âm thanh quái dị đầy đáng sợ... Nghe như một mụ phù thủy đang yểm nghiệm câu thần chú chết chóc của mình...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất