Trùng Sinh Vị Lai Chi Sinh Bao Tử
Chương 20: Đánh trả
Trước khi tan học, Mông Hiểu Dương nhắn tin cho Lâm Cẩn, bảo cậu đi về trước, y luôn cảm thấy lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Quả nhiên, y mới xuống lầu liền thấy một đám người ngăn cản y trên con đường về ký túc xá, hơn nữa đều là á thú nhân.
Không nhìn những á thú nhân này, Mông Hiểu Dương trực tiếp vòng qua bọn họ, lại bị một á thú nhân trong đó nắm tay kéo trở về, Mông Hiểu Dương bị lôi kéo đến lảo đảo.
Ổn định thân thể, Mông Hiểu Dương quay đầu lại híp mắt nhìn những á thú nhân này, những người này rõ ràng lai giả bất thiện, "Cậu làm gì vậy?"
"Làm gì? Chúng tôi muốn nhìn một chút, người bị Phượng Điện hạ vứt bỏ bộ dạng ra sao thôi?" Người nói chuyện chính là á thú vừa nãy kéo Mông Hiểu Dương lại, vừa nói còn vừa xoi mói đánh giá Mông Hiểu Dương, sau đó lộ ra biểu tình rất khinh miệt, "Hạng bần tiện như cậu, có tặng không thì Phượng Điện hạ cũng không thèm, vậy mà dám đặt điều bịa chuyện vu tội cho Phượng Điện hạ."
Mắt lạnh nhìn bọn họ, giờ y mới hiểu được dụng ý của kẻ đứng sau màn. Nhất định là muốn kích khởi địch ý của những người ủng hộ Phượng Trạch Khiêm và Mông Yên đi đối phó y.
Trầm tư suy nghĩ, y thật sự nghĩ không ra là đã từng đắc tội ai. Nếu nói là Mông Yên, vậy cũng không có khả năng, Mông Yên tuy rất ghét y, thế nhưng tuyệt đối sẽ không để cho danh dự của mình và Phượng Trạch Khiêm gặp vấn đề, rốt cuộc là người nào?
Bất quá bây giờ cũng không phải lúc nghĩ những thứ này, Mông Hiểu Dương thản nhiên trả lời: "Nếu nhìn đủ rồi thì tôi đi đây." Nói xong xoay người liền rời đi.
Đương nhiên bọn họ sẽ không để Mông Hiểu Dương rời đi dễ dàng như vậy, trong trường không thể đánh tay đôi, nhưng có thể khiêu chiến.
"Tôi muốn khiêu chiến với cậu, nếu cậu thua, phải đi dập đầu xin lỗi Phượng Điện hạ" lời của gã làm cho á thú nhân bên cạnh đều gật đầu hùa theo, hiển nhiên hôm nay bọn họ đến là có chuẩn bị.
Đi chưa được mấy bước Mông Hiểu Dương dừng lại, cũng không quay đầu lại trực tiếp phun ra bốn chữ, "Không có hứng thú."
Á thú nhân đưa ra khiêu chiến chế nhạo cười một tiếng, càng thêm khinh miệt nói, "Chỉ bằng lá gan chẳng khác gì bát bát thú của cậu, đưa ra khiêu chiến với cậu đã là vũ nhục với tôi rồi."
Bát bát thú là một loài động vật màu đen xấu xí, hơn nữa rất nhát gan, bởi vì mỗi khi bị hù dọa hoặc là cảm thấy nguy hiểm sẽ nằm xuống bất động, nên mới bị gọi là bát bát thú. (bát bát = nằm sấp)
Mà bị người khác gọi là bát bát thú, là đối với thú nhân và á thú nhân vũ nhục lớn nhất.
Mông Hiểu Dương hơi mím môi, nếu hiện tại y không chấp nhận khiêu chiến, phỏng chừng không cần chờ tới ngày mai, y cũng sẽ bị mọi người khinh thường, và sẽ bị cho rằng kịch bản là muốn vu hãm Phượng Trạch Khiêm và Mông Yên.
Người chung quanh càng ngày càng nhiều, làm thành một vòng tròn, mà Mông Hiểu Dương đang đứng chính giữa vòng tròn. Giương mắt nhìn quét những người này, ánh mắt bọn họ có hiếu kỳ, có hoài nghi, có khinh miệt còn có đồng tình nhìn y.
Không giải thích, đó là bởi vì y nghĩ không cần thiết. Vừa nãy không so đo sự vô lý của bọn họ, là bởi vì y nghĩ bất quá bọn họ cũng là bị người lợi dụng mà thôi. Nhưng hiện tại bọn họ lại hành động như vậy, không thể nghi ngờ là muốn đẩy y vào tuyệt lộ. Muốn kích y, tốt thôi, như cậu mong muốn.
"Tôi chấp nhận lời khiêu chiến của cậu, đấu văn hay đấu võ, tôi phụng bồi tới cùng." Vừa dứt lời, người bên ngoài liền truyền đến một trận xôn xao. Mấy người nhìn về phía đó, chỉ thấy Lâm Hô và Lâm Cẩn đang bước nhanh về phía này.
Lâm Hô xuất hiện làm cho người vây xem càng thêm hiếu kỳ, càng thêm hưng phấn. Ngay cả mấy á thú nhân vốn đang cùng Mông Hiểu Dương giằng co, thần sắc cũng thay đổi không ít.
Một bóng đen xẹt qua, Lâm Hô đã xuất hiện bên cạnh Mông Hiểu Dương, xác định y không bị người khi dễ, lúc này vẻ mặt mới dịu đi, nhìn chung quanh một vòng, lạnh lùng nói: "Em ấy là của tôi."
Đơn giản mấy chữ, làm cho tất cả mọi người ở đây, bất kể là á thú nhân hay là thú nhân hoặc là giống cái vì nghe tiếng gió mà chạy tới xem náo nhiệt đều hoá đá tại chỗ.
'Không có khả năng!' đây là ý nghĩ trong lòng mọi người, thế nhưng đứng giữa đám người, Lâm Hô quả thật ôm chặt á thú nhân bình thường kia.
"Chị dâu, cậu không sao chứ?" Lâm Cẩn thở hồng hộc xuyên qua đám người, hỏi.
Một tiếng chị dâu này của Lâm Cẩn, không thể nghi ngờ làm cho một điểm hoài nghi cuối cùng của mọi người đều tan vỡ.
Mông Hiểu Dương cũng ngây người, khi bị Lâm Cẩn gọi một tiếng chị dâu mới tỉnh lại, nhìn chăm chú vào Lâm Hô, dùng giọng điệu trước giờ chưa từng có nói: "Lâm Hô, đây là chuyện riêng của tôi, tôi sẽ tự mình giải quyết. Còn nữa, tôi là của bản thân mình."
Lâm Hô chống lại ánh mắt nghiêm túc của Mông Hiểu Dương, yên lặng lui ra phía sau một bước. Từ trong ánh mắt của Mông Hiểu Dương, hắn cảm nhận được sự kiên nghị và bất khuất giống như thú nhân vậy. Khiến hắn nghĩ, hắn nên tôn trọng quyết định của y. Hơn nữa lý trí nói cho hắn biết, hiện tại hắn nên làm như vậy, nếu không sau đó sẽ rất phiền phức.
Thoả mãn vì được Lâm Hô tôn trọng, Mông Hiểu Dương quay đầu lại nhìn thẳng vào á thú nhân khiêu chiến kia, "Nói đi, cậu muốn khiêu chiến cái gì?"
Kỳ thực lúc Lâm Hô xuất hiện thì á thú nhân cũng có chút hoài nghi, nhưng nếu đã đi tới bước này rồi, gã đã không thể rút lui được nữa. Bọn họ đều là á thú nhân, đấu võ đương nhiên không được, nhưng mà đấu văn, Mông Hiểu Dương học là biên kịch, cái này loại ngay từ đầu, nên chọn cái gì đây?
"Hạng Minh, so âm nhạc đi." Hạng Minh, cũng chính là á thú nhân đưa ra khiêu chiến kia, bên cạnh gã truyền tới một giọng nói thật thấp.
Hạng Minh là sinh viên ngành âm nhạc, tự nhiên đối với phương diện này rất sở trường. Nhưng đem lĩnh vực mình mạnh nhất ra thi đấu với đối phương, thắng được cũng không vẻ vang gì.
"Được, vậy thi đấu âm nhạc đi." Mông Hiểu Dương đứng cách bọn họ không xa nghe được người kia kiến nghị, trực tiếp đáp ứng.
Hạng Minh đột nhiên trợn to mắt, không hiểu vì sao đối phương sẽ đồng ý với đề nghị này, lẽ nào về lĩnh vực âm nhạc y rất lợi hại. Lập tức gã nhìn Lâm Hô đang đứng sau lưng Mông Hiểu Dương, lộ ra ánh mắt hiểu rõ. Chỉ cần Lâm Hô nói một câu, tất cả mọi người sẽ nói y làm tốt.
"Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta nặc danh post ca khúc trên trang QQ, một tháng sau, của người nào lượt download nhiều hơn thì thắng, thế nào?" Nhìn ra ý tứ lộ ra trên mặt Hạng Minh, Mông Hiểu Dương suy nghĩ biện pháp nói.
"Được." Hạng Minh suy nghĩ một hồi, nghĩ phương pháp này khá tốt, liền đồng ý.
"Được rồi, ở đây tôi cũng muốn nói rõ một chút. Kịch bản giống như là tiểu thuyết vậy, đều là do người sáng tác ra, mà kịch bản ngắn kia của tôi cũng là nghĩ ra mà thôi. Lúc đó giảng viên có hỏi tôi, rõ ràng tôi trả lời với giảng viên đây không phải là chuyện thật, nhưng lại bị người ta nói tôi trả lời là 'phải'. Đặc biệt ngày hôm qua, còn có người tung tin giả dối." Khóe miệng cong lên một tia châm biếm.
"Hôm nay, tôi tiếp thu khiêu chiến của cậu, chính là muốn nói cho người nào đó, tôi, Mông Hiểu Dương, mặc dù là một á thú nhân bình thường không thể bình thường hơn, thế nhưng, tôi tuyệt đối không sợ phiền phức. Hơn nữa tôi ghét nhất bị tiểu nhân núp trong bóng tối tính kế như thế này, nếu như bị tôi biết là ai bịa đặt gây chuyện, tuyệt đối sẽ trả lại gấp mười, gấp trăm lần."
Nghe được tuyên ngôn của y, tất cả mọi người giật mình. Đợi lấy lại tinh thần, mọi người mới phát hiện đã không thấy bóng dáng của Mông Hiểu Dương và Lâm Hô đâu nữa. Sau đó bọn họ đều đang suy nghĩ có phải thật sự có người bịa đặt hay không. Nhưng để cho người chú ý, chính là Lâm Hô xuất hiện và lời hắn nói. Tức thì, mọi người lại nghị luận ầm ĩ.
Trong ký túc xá, Mông Hiểu Dương có chút không vui ngồi trên sô pha, từ hôm nay, vô luận như thế nào giải thích, y đều bị đóng dấu của Lâm Hô, muốn xoá cũng xoá không được.
"Xin lỗi." Mông Hiểu Dương kinh ngạc nhìn Lâm Hô, nam nhân này lại có thể giải thích, thật khó tin, nhưng Lâm Hô lại nhanh chóng nói tiếp một câu, "Đáng lẽ tôi nên tới sớm một chút."
Mông Hiểu Dương cố sức nhắm chặt mắt, "Anh vẫn không hiểu, Lâm Hô, tôi thừa nhận mình có hảo cảm với anh, thế nhưng tôi cũng không phải vật sở hữu của anh, tôi có ý nghĩ của chính mình, nên xin anh lần sau làm chuyện gì có liên quan đến tôi, tốt nhất nên có sự đồng ý của tôi trước đã. Tôi hơi mệt, tôi về phòng nghỉ ngơi trước."
Lâm Hô cau mày nhìn Mông Hiểu Dương lên lầu, "Thấy người khác nói em thích họ Phượng, tôi rất tức giận." Cũng rất đố kị. Hắn biết trước kia Mông Hiểu Dương từng thích Phượng Trạch Khiêm, cũng nhịn không được cứ nghĩ mãi về chuyện đó, hắn mới muốn nói cho mọi người, y là của mình.
Tay đẩy cửa dừng một chút, lại nhanh chóng nghiêng mình đi vào đóng cửa lại. Nghe xong những lời này của Lâm Hô, không biết vì sao, vốn lòng còn đang tức giận cũng thoải mái không ít.
Nhưng nếu đã tiếp nhận khiêu chiến rồi, vậy thì nhất định phải thắng, ánh mắt Mông Hiểu Dương phát ra một loại thần thái quyết thắng,
Chỉ là, ở phương diện âm nhạc này quả thật y không có tài hoa gì, ca hát cũng bình thường, xem ra, chỉ có thể mượn tạm. ( ﹁ ﹁)
"Đinh! Nhiệm vụ khiêu chiến, thỉnh kí chủ trong vòng một tháng đánh bại đối thủ, nhiệm vụ hoàn thành, thưởng cho một phiếu đổi hồng sắc, nhiệm vụ thất bại, trừng phạt kí chủ lập tức cùng một vị thú nhân hôn nồng nhiệt mười phút. 'Đồng ý / cự tuyệt.' "
"9717, cậu lại ngựa quen đường cũ hả, không phải nói sẽ tận lực áp chế nhiệm vụ sao, cũng sẽ tận lực sửa chữa những trừng phạt gạt người này nữa mà?" Mông Hiểu Dương giận dữ.
"Trước tiên không nói đến việc kí chủ có thất bại hay không, cho dù thất bại, ngày nhiệm vụ kết thúc anh trốn ở nhà là được rồi." từ khi bị bại lộ, 9717 đều dùng giọng nói thật. Nhưng mà giọng nói trẻ con non nớt này, làm cho người ta càng muốn bắt lấy nhóc con xấu xa này hung hăng đánh mông nó một trận.
Biết rõ tính xấu xa của 9717, Mông Hiểu Dương chắc chắn sự tình tuyệt đối không phải trốn ở nhà liền xong, quả nhiên, "Trong nhà không phải có Lâm Hô sao, đến lúc đó hôn nồng nhiệt mười phút là được rồi, ha ha ha, tôi rất thông minh đúng không nè."
Mông Hiểu Dương: Thông minh mẹ cậu, 9717 cái tên chuyên hố đồng đội.
Hiện tại y biết rõ một chuyện, tin tưởng 9717 y liền thua.
Quả nhiên, y mới xuống lầu liền thấy một đám người ngăn cản y trên con đường về ký túc xá, hơn nữa đều là á thú nhân.
Không nhìn những á thú nhân này, Mông Hiểu Dương trực tiếp vòng qua bọn họ, lại bị một á thú nhân trong đó nắm tay kéo trở về, Mông Hiểu Dương bị lôi kéo đến lảo đảo.
Ổn định thân thể, Mông Hiểu Dương quay đầu lại híp mắt nhìn những á thú nhân này, những người này rõ ràng lai giả bất thiện, "Cậu làm gì vậy?"
"Làm gì? Chúng tôi muốn nhìn một chút, người bị Phượng Điện hạ vứt bỏ bộ dạng ra sao thôi?" Người nói chuyện chính là á thú vừa nãy kéo Mông Hiểu Dương lại, vừa nói còn vừa xoi mói đánh giá Mông Hiểu Dương, sau đó lộ ra biểu tình rất khinh miệt, "Hạng bần tiện như cậu, có tặng không thì Phượng Điện hạ cũng không thèm, vậy mà dám đặt điều bịa chuyện vu tội cho Phượng Điện hạ."
Mắt lạnh nhìn bọn họ, giờ y mới hiểu được dụng ý của kẻ đứng sau màn. Nhất định là muốn kích khởi địch ý của những người ủng hộ Phượng Trạch Khiêm và Mông Yên đi đối phó y.
Trầm tư suy nghĩ, y thật sự nghĩ không ra là đã từng đắc tội ai. Nếu nói là Mông Yên, vậy cũng không có khả năng, Mông Yên tuy rất ghét y, thế nhưng tuyệt đối sẽ không để cho danh dự của mình và Phượng Trạch Khiêm gặp vấn đề, rốt cuộc là người nào?
Bất quá bây giờ cũng không phải lúc nghĩ những thứ này, Mông Hiểu Dương thản nhiên trả lời: "Nếu nhìn đủ rồi thì tôi đi đây." Nói xong xoay người liền rời đi.
Đương nhiên bọn họ sẽ không để Mông Hiểu Dương rời đi dễ dàng như vậy, trong trường không thể đánh tay đôi, nhưng có thể khiêu chiến.
"Tôi muốn khiêu chiến với cậu, nếu cậu thua, phải đi dập đầu xin lỗi Phượng Điện hạ" lời của gã làm cho á thú nhân bên cạnh đều gật đầu hùa theo, hiển nhiên hôm nay bọn họ đến là có chuẩn bị.
Đi chưa được mấy bước Mông Hiểu Dương dừng lại, cũng không quay đầu lại trực tiếp phun ra bốn chữ, "Không có hứng thú."
Á thú nhân đưa ra khiêu chiến chế nhạo cười một tiếng, càng thêm khinh miệt nói, "Chỉ bằng lá gan chẳng khác gì bát bát thú của cậu, đưa ra khiêu chiến với cậu đã là vũ nhục với tôi rồi."
Bát bát thú là một loài động vật màu đen xấu xí, hơn nữa rất nhát gan, bởi vì mỗi khi bị hù dọa hoặc là cảm thấy nguy hiểm sẽ nằm xuống bất động, nên mới bị gọi là bát bát thú. (bát bát = nằm sấp)
Mà bị người khác gọi là bát bát thú, là đối với thú nhân và á thú nhân vũ nhục lớn nhất.
Mông Hiểu Dương hơi mím môi, nếu hiện tại y không chấp nhận khiêu chiến, phỏng chừng không cần chờ tới ngày mai, y cũng sẽ bị mọi người khinh thường, và sẽ bị cho rằng kịch bản là muốn vu hãm Phượng Trạch Khiêm và Mông Yên.
Người chung quanh càng ngày càng nhiều, làm thành một vòng tròn, mà Mông Hiểu Dương đang đứng chính giữa vòng tròn. Giương mắt nhìn quét những người này, ánh mắt bọn họ có hiếu kỳ, có hoài nghi, có khinh miệt còn có đồng tình nhìn y.
Không giải thích, đó là bởi vì y nghĩ không cần thiết. Vừa nãy không so đo sự vô lý của bọn họ, là bởi vì y nghĩ bất quá bọn họ cũng là bị người lợi dụng mà thôi. Nhưng hiện tại bọn họ lại hành động như vậy, không thể nghi ngờ là muốn đẩy y vào tuyệt lộ. Muốn kích y, tốt thôi, như cậu mong muốn.
"Tôi chấp nhận lời khiêu chiến của cậu, đấu văn hay đấu võ, tôi phụng bồi tới cùng." Vừa dứt lời, người bên ngoài liền truyền đến một trận xôn xao. Mấy người nhìn về phía đó, chỉ thấy Lâm Hô và Lâm Cẩn đang bước nhanh về phía này.
Lâm Hô xuất hiện làm cho người vây xem càng thêm hiếu kỳ, càng thêm hưng phấn. Ngay cả mấy á thú nhân vốn đang cùng Mông Hiểu Dương giằng co, thần sắc cũng thay đổi không ít.
Một bóng đen xẹt qua, Lâm Hô đã xuất hiện bên cạnh Mông Hiểu Dương, xác định y không bị người khi dễ, lúc này vẻ mặt mới dịu đi, nhìn chung quanh một vòng, lạnh lùng nói: "Em ấy là của tôi."
Đơn giản mấy chữ, làm cho tất cả mọi người ở đây, bất kể là á thú nhân hay là thú nhân hoặc là giống cái vì nghe tiếng gió mà chạy tới xem náo nhiệt đều hoá đá tại chỗ.
'Không có khả năng!' đây là ý nghĩ trong lòng mọi người, thế nhưng đứng giữa đám người, Lâm Hô quả thật ôm chặt á thú nhân bình thường kia.
"Chị dâu, cậu không sao chứ?" Lâm Cẩn thở hồng hộc xuyên qua đám người, hỏi.
Một tiếng chị dâu này của Lâm Cẩn, không thể nghi ngờ làm cho một điểm hoài nghi cuối cùng của mọi người đều tan vỡ.
Mông Hiểu Dương cũng ngây người, khi bị Lâm Cẩn gọi một tiếng chị dâu mới tỉnh lại, nhìn chăm chú vào Lâm Hô, dùng giọng điệu trước giờ chưa từng có nói: "Lâm Hô, đây là chuyện riêng của tôi, tôi sẽ tự mình giải quyết. Còn nữa, tôi là của bản thân mình."
Lâm Hô chống lại ánh mắt nghiêm túc của Mông Hiểu Dương, yên lặng lui ra phía sau một bước. Từ trong ánh mắt của Mông Hiểu Dương, hắn cảm nhận được sự kiên nghị và bất khuất giống như thú nhân vậy. Khiến hắn nghĩ, hắn nên tôn trọng quyết định của y. Hơn nữa lý trí nói cho hắn biết, hiện tại hắn nên làm như vậy, nếu không sau đó sẽ rất phiền phức.
Thoả mãn vì được Lâm Hô tôn trọng, Mông Hiểu Dương quay đầu lại nhìn thẳng vào á thú nhân khiêu chiến kia, "Nói đi, cậu muốn khiêu chiến cái gì?"
Kỳ thực lúc Lâm Hô xuất hiện thì á thú nhân cũng có chút hoài nghi, nhưng nếu đã đi tới bước này rồi, gã đã không thể rút lui được nữa. Bọn họ đều là á thú nhân, đấu võ đương nhiên không được, nhưng mà đấu văn, Mông Hiểu Dương học là biên kịch, cái này loại ngay từ đầu, nên chọn cái gì đây?
"Hạng Minh, so âm nhạc đi." Hạng Minh, cũng chính là á thú nhân đưa ra khiêu chiến kia, bên cạnh gã truyền tới một giọng nói thật thấp.
Hạng Minh là sinh viên ngành âm nhạc, tự nhiên đối với phương diện này rất sở trường. Nhưng đem lĩnh vực mình mạnh nhất ra thi đấu với đối phương, thắng được cũng không vẻ vang gì.
"Được, vậy thi đấu âm nhạc đi." Mông Hiểu Dương đứng cách bọn họ không xa nghe được người kia kiến nghị, trực tiếp đáp ứng.
Hạng Minh đột nhiên trợn to mắt, không hiểu vì sao đối phương sẽ đồng ý với đề nghị này, lẽ nào về lĩnh vực âm nhạc y rất lợi hại. Lập tức gã nhìn Lâm Hô đang đứng sau lưng Mông Hiểu Dương, lộ ra ánh mắt hiểu rõ. Chỉ cần Lâm Hô nói một câu, tất cả mọi người sẽ nói y làm tốt.
"Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta nặc danh post ca khúc trên trang QQ, một tháng sau, của người nào lượt download nhiều hơn thì thắng, thế nào?" Nhìn ra ý tứ lộ ra trên mặt Hạng Minh, Mông Hiểu Dương suy nghĩ biện pháp nói.
"Được." Hạng Minh suy nghĩ một hồi, nghĩ phương pháp này khá tốt, liền đồng ý.
"Được rồi, ở đây tôi cũng muốn nói rõ một chút. Kịch bản giống như là tiểu thuyết vậy, đều là do người sáng tác ra, mà kịch bản ngắn kia của tôi cũng là nghĩ ra mà thôi. Lúc đó giảng viên có hỏi tôi, rõ ràng tôi trả lời với giảng viên đây không phải là chuyện thật, nhưng lại bị người ta nói tôi trả lời là 'phải'. Đặc biệt ngày hôm qua, còn có người tung tin giả dối." Khóe miệng cong lên một tia châm biếm.
"Hôm nay, tôi tiếp thu khiêu chiến của cậu, chính là muốn nói cho người nào đó, tôi, Mông Hiểu Dương, mặc dù là một á thú nhân bình thường không thể bình thường hơn, thế nhưng, tôi tuyệt đối không sợ phiền phức. Hơn nữa tôi ghét nhất bị tiểu nhân núp trong bóng tối tính kế như thế này, nếu như bị tôi biết là ai bịa đặt gây chuyện, tuyệt đối sẽ trả lại gấp mười, gấp trăm lần."
Nghe được tuyên ngôn của y, tất cả mọi người giật mình. Đợi lấy lại tinh thần, mọi người mới phát hiện đã không thấy bóng dáng của Mông Hiểu Dương và Lâm Hô đâu nữa. Sau đó bọn họ đều đang suy nghĩ có phải thật sự có người bịa đặt hay không. Nhưng để cho người chú ý, chính là Lâm Hô xuất hiện và lời hắn nói. Tức thì, mọi người lại nghị luận ầm ĩ.
Trong ký túc xá, Mông Hiểu Dương có chút không vui ngồi trên sô pha, từ hôm nay, vô luận như thế nào giải thích, y đều bị đóng dấu của Lâm Hô, muốn xoá cũng xoá không được.
"Xin lỗi." Mông Hiểu Dương kinh ngạc nhìn Lâm Hô, nam nhân này lại có thể giải thích, thật khó tin, nhưng Lâm Hô lại nhanh chóng nói tiếp một câu, "Đáng lẽ tôi nên tới sớm một chút."
Mông Hiểu Dương cố sức nhắm chặt mắt, "Anh vẫn không hiểu, Lâm Hô, tôi thừa nhận mình có hảo cảm với anh, thế nhưng tôi cũng không phải vật sở hữu của anh, tôi có ý nghĩ của chính mình, nên xin anh lần sau làm chuyện gì có liên quan đến tôi, tốt nhất nên có sự đồng ý của tôi trước đã. Tôi hơi mệt, tôi về phòng nghỉ ngơi trước."
Lâm Hô cau mày nhìn Mông Hiểu Dương lên lầu, "Thấy người khác nói em thích họ Phượng, tôi rất tức giận." Cũng rất đố kị. Hắn biết trước kia Mông Hiểu Dương từng thích Phượng Trạch Khiêm, cũng nhịn không được cứ nghĩ mãi về chuyện đó, hắn mới muốn nói cho mọi người, y là của mình.
Tay đẩy cửa dừng một chút, lại nhanh chóng nghiêng mình đi vào đóng cửa lại. Nghe xong những lời này của Lâm Hô, không biết vì sao, vốn lòng còn đang tức giận cũng thoải mái không ít.
Nhưng nếu đã tiếp nhận khiêu chiến rồi, vậy thì nhất định phải thắng, ánh mắt Mông Hiểu Dương phát ra một loại thần thái quyết thắng,
Chỉ là, ở phương diện âm nhạc này quả thật y không có tài hoa gì, ca hát cũng bình thường, xem ra, chỉ có thể mượn tạm. ( ﹁ ﹁)
"Đinh! Nhiệm vụ khiêu chiến, thỉnh kí chủ trong vòng một tháng đánh bại đối thủ, nhiệm vụ hoàn thành, thưởng cho một phiếu đổi hồng sắc, nhiệm vụ thất bại, trừng phạt kí chủ lập tức cùng một vị thú nhân hôn nồng nhiệt mười phút. 'Đồng ý / cự tuyệt.' "
"9717, cậu lại ngựa quen đường cũ hả, không phải nói sẽ tận lực áp chế nhiệm vụ sao, cũng sẽ tận lực sửa chữa những trừng phạt gạt người này nữa mà?" Mông Hiểu Dương giận dữ.
"Trước tiên không nói đến việc kí chủ có thất bại hay không, cho dù thất bại, ngày nhiệm vụ kết thúc anh trốn ở nhà là được rồi." từ khi bị bại lộ, 9717 đều dùng giọng nói thật. Nhưng mà giọng nói trẻ con non nớt này, làm cho người ta càng muốn bắt lấy nhóc con xấu xa này hung hăng đánh mông nó một trận.
Biết rõ tính xấu xa của 9717, Mông Hiểu Dương chắc chắn sự tình tuyệt đối không phải trốn ở nhà liền xong, quả nhiên, "Trong nhà không phải có Lâm Hô sao, đến lúc đó hôn nồng nhiệt mười phút là được rồi, ha ha ha, tôi rất thông minh đúng không nè."
Mông Hiểu Dương: Thông minh mẹ cậu, 9717 cái tên chuyên hố đồng đội.
Hiện tại y biết rõ một chuyện, tin tưởng 9717 y liền thua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất