Trùng Sinh Vị Lai Chi Sinh Bao Tử

Chương 21: Post ca khúc

Trước Sau
Mông Hiểu Dương đã ngồi trước quang não quấn quýt rất lâu rồi, cuối cùng vẫn quyết định trước tiên vào phòng âm nhạc nghe người tương lai hát mấy bài, sau đó mới quyết định.

Luật bản quyền ở thế giới tương lai vô cùng nghiêm khắc, bất luận là tiểu thuyết hay là âm nhạc, chỉ cần có người đạo bản gốc, ngay lập tức cảnh sát mạng sẽ kết tội trộm cướp và tiến hành xử phạt.

Sau khi Mông Hiểu Dương tìm kiếm mấy bài hát nghe nói là kinh điển, liền trả tiền download. Mỗi bài hát chỉ cần năm tín dụng tệ, dựa theo chi phí ở đế quốc, thật sự rất rẻ.

Giai điệu nghe không sai, ừm, giọng hát của ca sĩ cũng rất tốt. Nghe xong bài hát, Mông Hiểu Dương rút ra được nhận xét như thế.

Nói tóm lại, chỉnh thể bài hát này cảm giác cũng không tệ lắm. Nhưng theo y thấy, còn chưa đủ đẳng cấp để gọi là kinh điển.

Sau khi nghe xong toàn bộ bài hát, sự tự tin của Mông Hiểu Dương tăng thêm không ít. Dĩ nhiên không phải tự tin đối với bản thân mình, mà là tự tin đối với ca khúc kinh điển.

Mông Hiểu Dương rất rõ ràng, lấy âm thanh cùng với kỹ xảo biểu diễn của mình mà nói, vốn không phải là đối thủ của Hạng Minh. Muốn đạt được thắng lợi, chỉ có sáng tác. Mà năng lực của y, căn bản cũng không viết ra được một ca khúc. Cho nên, Mông Hiểu Dương dự định vô sỉ mà đạo tác phẩm của đại thần Trái Đất.

Đầu tiên đương nhiên là xin một phòng âm nhạc cho mình, phòng âm nhạc là một phiên bản khác phát sinh từ web tinh tế văn học. Ban đầu bởi vì có tiểu thuyết muốn chuyển thể thành phim truyền hình hoặc là điện ảnh mà cần ca khúc chủ đề, phòng nhạc phim ra đời, sau lại có không ít tác giả ở đây viết lời, cho nên hấp dẫn không ít nhạc sĩ, sau đó tự nhiên hấp dẫn ca sĩ tới, từ từ, liền tạo thành phòng âm nhạc lớn nhất thế giới quang não hôm nay.

Bởi vì y đã đăng ký làm tác giả ở web văn học, nên y chỉ có thể sử dụng ID Mao Trạch Tây này, hoàn hảo ở đây qua chuyên mục khác có thể sửa tên, tiến nhập phòng âm nhạc cho mình, sửa Mao Trạch Tây thành Phiếu Miểu.

Tên này cũng là có dụng ý, ý tứ là y phát tất cả ca khúc đều là hư vô mờ ảo, đều là dành cho người nghe. Nói chung, nói y già mồm cãi láo cũng tốt, nói y dối trá cũng tốt, y luôn phải lấy tên này nhắc nhở mình.

Xác định tên, phòng âm nhạc mới chính thức sử dụng được. Cảnh tượng xung quanh nháy mắt chuyển hoán thành một phòng hoà nhạc loại nhỏ.

Dạo vài vòng trong phòng âm nhạc, nhắm mắt tưởng tượng tất cả nhạc khí thường dùng, mở mắt ra liền thấy rất nhiều nhạc khí quen thuộc lơ lửng. Đàn dương cầm, đàn violon, đàn guitar, đàn cổ thậm chí giá trống đều có, duy chỉ có nhạc khí cổ Trung Quốc thiếu rất nhiều.

Mông Hiểu Dương nhíu mày, "Không phải nói Trung Quốc tìm được hành tinh ở được trước nhất sao, di dân cũng là ưu tiên, thế nào trái lại truyền thừa lại ít hơn so với các quốc gia khác?"

Tra cứu trên quang não một hồi, mới biết được, từ trước khi di chuyển đến Hoa Hạ tinh, các quốc gia ở Trái Đất đã vì sinh tồn bất chấp những thứ này. Sau khi di dân còn chưa ổn định, chuyện phụ nữ đột nhiên chết hàng loạt lại phủ xuống, cộng thêm về sau Hoa Hạ tinh bị đánh cho tan hoang không chịu nổi, rất nhiều văn hiến đều bị vùi lấp hoặc là hóa thành hư không.

Nói tóm lại, so sánh với mạng sống, mấy thứ này tất nhiên không quan trọng bằng, chí ít đối với phần lớn người mà nói là như vậy. Bất luận là tiểu thuyết hay là âm nhạc, đều là lúc thịnh thế mới có thời gian và tâm tình để thưởng thức, để yêu thích, để giải trí.

Lại trở về phòng âm nhạc, Mông Hiểu Dương ngồi ở bàn làm việc suy tư rốt cuộc muốn hát ca khúc nào?

Đầu tiên, bản thân của y không phải thực thích ca khúc internet, nghe được cũng không nhiều, dĩ nhiên là không nhớ kỹ, cái này có thể loại ngay từ đầu.



Trong những ca khúc kinh điển có thể nhớ, không thích hợp cho nam hát cũng loại, âm rất cao y hát lên không nổi loại luôn, có bối cảnh thời đại loại, tuổi của y không lớn, những ca khúc có dấu vết năm tháng cũng loại, cứ như vậy, còn lại đủ tiêu chuẩn cho y chọn cũng không nhiều.

Đúng rồi, ca khúc tiếng Quảng cũng không được, thế giới tương lai căn bản không người có thể nghe hiểu. Vốn định chọn ca khúc《 Ta 》 Mông Hiểu Dương đột nhiên ý thức được điểm này, chỉ có thể buông tha cho ca khúc y rất yêu thích này.

Cho rằng chuyện rất dễ dàng, đột nhiên thoáng cái trở nên rất khó, điều này làm cho Mông Hiểu Dương rất là phiền muộn. Cuối cùng, y lấy ra mấy ca khúc mình thích mà cũng có thể hát, 《 Thật sự yêu em 》, 《 Tồn tại 》, 《 Em nguyện ý 》, 《 》, 《 Chạy trốn 》 vân vân.

Ở trong đầu đấu tranh hồi lâu, Mông Hiểu Dương lựa chọn 《 Tương lai của tôi không phải là mộng 》, thứ nhất ca khúc này thể hiện tình huống chân thật hiện tại của y, thứ hai ca khúc này cũng thể hiện những điều trong lòng y muốn nói.

Nhắm mắt hồi tưởng giai điệu bài hát này, lại một lần nữa Mông Hiểu Dương gặp phải nan đề. Nếu dùng bản phối của Trương đại thần, rõ ràng y hát không được âm cao như vậy, nếu dùng của Hồ đại thần, lại cảm thấy âm sắc trong đó quá mức hoa lệ.

Do dự hồi lâu, Mông Hiểu Dương cuối cùng lựa chọn phiên bản của Trương đại thần, nhưng sẽ hạ xuống một thang âm. Bởi vì không hiểu nhạc khí, y chỉ phải hát mộc (hát chay) trước một lần, sau đó nhấn nút tự động hợp thành.

Tỉ mỉ nghe xong một lần, Mông Hiểu Dương có chút bất mãn hát lại một lần nữa, sau đó đem tất cả nhạc khí quang não cần để hợp thành ca khúc đều bày ra, sau đó bắt đầu nghe âm thanh của từng nhạc khí diễn tấu.

Cắt giảm một chút, Mông Hiểu Dương bỏ mấy loại nhạc khí, sau đó ghép giọng hát thu âm lúc nãy của mình vào nhạc nền, quả nhiên nghe hay hơn nhiều.

Sau khi tải về và mở ra tiếng suối chảy trong rừng sâu tĩnh mịch như tiếng nhạc, Mông Hiểu Dương ngồi dựa trên xích đu được bện bằng nhánh cây nhắm mắt yên lặng nghe, từ đó gột rửa thể xác và tinh thần. Một ca khúc tự nhiên dài đến mười phút qua đi, y mới từ từ mở ca khúc lúc nãy đã thu âm, nghe lại.

Quả nhiên phát hiện trong đó còn có thật nhiều vết sạn, như vậy lặp lại nhiều lần, cuối cùng cũng hoàn thành bài hát này. Thở phào một hơi, y không giỏi âm nhạc, lại càng không hiểu âm nhạc, nên chỉ có thể dùng loại phương pháp ngu ngốc này. May là thế giới tương lai có quang não hợp thành, mới để cho y lăn qua lăn lại như vậy.

Post ca khúc lên, hài lòng thấy trên màn hình hiện lên 《 Tương lai của tôi không phải là mộng 》, bây giờ y mới hoàn toàn thả lỏng thần kinh buộc chặt nãy giờ. Mới vừa thả lỏng, đột nhiên cảm thấy cả người đau nhức, nhất là đầu, thật hỗn loạn.

Nhìn thời gian, mới biết mình cố gắng cả một đêm, không mệt mới lạ. Rời khỏi quang não vội vã tắm rửa một cái, liền nhảy vào ổ chăn đi tìm Chu công uống trà.

"Anh hai, sao chị dâu vẫn chưa dậy?" Cậu sắp chết đói rồi! Tối hôm qua bọn họ đã ăn hết tất cả đồ ăn Mông Hiểu Dương để trong tủ lạnh, ngay cả một miếng canh cũng không còn.

Nghe xong câu hỏi của Lâm Cẩn, Lâm Hô ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng của Mông Hiểu Dương, trong lòng do dự có nên đi vào nhìn một chút hay không, nhưng nghĩ đến lời nói tối hôm qua của Mông Hiểu Dương, lại cúi đầu tiếp tục đọc sách.

"Trong tủ lạnh còn có dinh dưỡng tề, ăn cái đó đi." Nhìn chăm chú sách trong tay, cũng không ngẩng đầu lên nói.

Bĩu môi, đột nhiên ánh mắt toả sáng, "Anh hai, em lên kêu chị dâu dậy nha." Nói xong, liền dự định đi lên lầu gọi người.

Bắt lại vạt áo của Lâm Cẩn, sau đó kéo cậu về sô pha, "Không được đi." Tiểu á thú tối hôm qua vì khiêu chiến, khẳng định ngủ không ngon, nếu không sao hôm nay lại dậy trễ như vậy, không thể để em trai đi đánh thức y.



Bĩu môi, " Trước đây anh hai đều không phải như thế này, trước đây em muốn gì anh đều sẽ chìu em, hiện tại lại mắng em, quả nhiên có chính quân đã quên mỗ mụ." Lâm Cẩn lớn tiếng lên án.

"Em là em trai của anh." Ngụ ý cậu không phải mỗ mụ, nên không cần lo lắng cái này.

Lâm Cẩn chán nản nằm úp sấp ở trên ghế sa lon, sau một lát thật sự đói quá, mới kêu người máy đem dinh dưỡng tề tới, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó chật vật uống xong.

"À, đúng rồi, tiểu thuyết của Mao đại đại đổi mới, em muốn là người thứ nhất giành được sô pha." Nghĩ đến đại thần của mình, Lâm Cẩn nhanh chóng đứng dậy mở quang não.

"Mao Trạch Tây?" Lâm Hô nghi ngờ hỏi một tiếng, sau đó không quan tâm tới nữa.

Đối với Mao Trạch Tây này, hắn cũng không xa lạ gì. Trừ việc y to gan viết ra khuyết điểm của giống cái, để cho hắn thưởng thức là các loại mưu kế trong tiểu thuyết. Trước đây sau khi phát hiện cái này, khi hắn vào giả thuyết huấn luyện, liền sử dụng qua vài loại chiến thuật, tất cả kẻ địch đều quân lính tan rã.

Kỳ thực không riêng gì hắn, có rất nhiều người cũng chủ ý đến điểm này, nên tiểu thuyết của Mông Hiểu Dương mới sẽ càng ngày càng hot, không có người gây chuyện nữa, thậm chí khiến y hầu như một tiểu thuyết đã thành thần.

Cho nên, kỳ thực ở thời điểm Mông Hiểu Dương không biết, y đã vô cùng xấu hổ đạo văn hoá của tổ tiên.

Mà ngày hôm qua Hạng Minh đối với Mông Hiểu Dương khiêu chiến, cũng bị người hiểu chuyện dùng quang não quay lại up lên trang web trường, không cần phải nói, trong đó Lâm Hô xuất hiện làm cho trình độ hỏa bạo của tần số nhìn trực tiếp phá tan đại học Hoa Hạ, mà bị các trường đại học quan tâm."Chết tiệt, một đám ngu xuẩn, nghĩ ra chủ ý tệ hại gì vậy chứ, làm cho anh Lâm Hô bị liên lụy vào, chết tiệt." Một giống cái có dáng dấp nhỏ nhắn đáng yêu, nét mặt lại đầy ghen tỵ và căm hận đang mắng.

Bên cạnh một á thú nhân nhỏ xinh mặt trắng bệch, cúi đầu không dám lên tiếng. Thẳng đến giống cái mắng xong, mới cẩn thận đưa lên nước trà.

"Hừ! Anh của tôi đâu rồi?"

"Đại thiếu gia và Mông Yên thiếu gia ra ngoài rồi."

Giống cái, cũng chính là em trai của Phượng Trạch Khiêm – Phượng Trạch Ngọc, lại mắng một tiếng, mới khôi phục bộ dáng khả ái khéo léo thường ngày đi ra cửa. Gã muốn tìm anh hai, nhờ hắn ra tay đánh đuổi con bát bát thú xấu xí kia.

Chú thích:

《 Tương lai của tôi không phải là mộng 》我的未来不是梦张: search trên /p>

Trương đại thần: có nhiều người họ Trương hát bài này lận nên không biết là ai, trên Zing mp3 có Trương Kiệt, Trương Đông Lương, Trương Vũ Sinh.

Hồ đại thần: Hồ Ngạn Bân

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau