Trùng Sinh Vị Lai Chi Sinh Bao Tử

Chương 35: Thật tình tiếp thu

Trước Sau
Sáng sớm hôm sau, toàn thân Mông Hiểu Dương như nhũn ra được Lâm Hô ôm lên xe huyền phù, cũng may bọn họ đến sớm nhất, nên cũng không có bị người chế giễu.

Mông Hiểu Dương vốn định ngủ bù, không ngờ mới vừa chợp mắt, liền thấy một nhóm người đi đến. Không phải nói chỉ có Đông Phương Thanh cùng Phượng Trạch Khiêm còn có Hoa Nhiên thôi sao? Mấy người đi phía sau đó là sao vậy? Y trực tiếp quay đầu nhìn về phía Lâm Hô.

Tiếp thu được ánh mắt của y, Lâm Hô trực tiếp đem nghi hoặc ném cho Lâm Cẩn đang đứng bên cạnh Đông Phương Thanh. Sao hắn lại không biết Tiểu Cẩn cũng đi theo, lấy tính cách của nó mà có thể giấu lâu như vậy, còn thật không dễ dàng,

Tròng mắt xoay tròn, bĩu môi, "Ai nha, nhìn em làm gì? Em là nghe anh Đông Phương nói muốn đi ngoại vi rừng rậm Vân An lịch lãm, em nghĩ cũng không nguy hiểm lắm liền đi theo chơi một chút thôi mà! Về phần bọn họ, em cũng mới đụng phải ở bên ngoài xe huyền phù thôi." Chỉ chỉ Mông Đằng, Mông Yên còn có Phượng Trạch Ngọc đang đi theo phía sau Phượng Trạch Khiêm.

Nhíu mày, nguyên bản tâm tình sung sướng khi ra ngoài du ngoạn tụt dốc không phanh, y nghe Lâm Hô nói không nguy hiểm mới tới, hơn nữa cũng muốn hít thở không khí thiên nhiên trong lành để thay đổi tâm tình không tốt, sau đó liền cùng Lâm Hô ngả bài.

Không ngờ có nhiều người như vậy, nhất là hai giống cái này, thấy liền phiền lòng. Đội ngũ như vậy thật không an toàn, Mông Hiểu Dương có chút nghĩ muốn dẹp đường hồi phủ.

Mặc kệ nói như thế nào, hiện tại trong bụng y đều có ba thậm chí hơn ba đứa nhỏ.

Mông Hiểu Dương: Tại sao nói đến đây lại có cảm giác thật thương tâm. /(ㄒoㄒ)/

~~Không đợi Mông Hiểu Dương nói, Mông Yên liền cười chào đón, "Anh hai cũng đến rồi, thật tốt quá, trước đây em luôn muốn cùng anh hai ra ngoài chơi, nhưng vẫn không có cơ hội."Cho một ánh mắt khen ngợi, không thể không nói Mông Yên diễn xuất thật tốt, rõ ràng trong lòng hận không thể đưa y vào chỗ chết, trên mặt lại lộ ra một bộ dáng anh em thân thiết như vậy.

Thế nhưng, Mông Hiểu Dương sẽ cho gã mặt mũi sao? Đương nhiên sẽ không.

Bốc đồng nghiêng đầu qua chỗ khác, hiện tại tâm tình của y rất nóng nảy, rất muốn phát hoả được không, trừng Lâm Hô một cái, "Em về ký túc xá đây, chúc mọi người thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ."

Đừng nói giỡn, cùng một đứa em trai khác mẹ muốn mạng mình và tình địch đi rừng rậm Vân An, đừng nói hiện tại y mang thai, cho dù không mang thai y cũng không có ý định đi cùng, đến lúc bị người hại chết còn không biết chết như thế nào.

Nụ cười trên mặt Mông Yên cứng đờ, trong lúc nhất thời không biết làm sao xuống đài, lúc này Phượng Trạch Ngọc nghiêng nghiêng đầu ra vẻ đáng yêu, nhảy ra ngoài,

"Đúng rồi nha, thấy anh Hiểu Dương em cũng rất vui. Lần này đến đây chủ yếu là cùng đi chơi mà, anh Hiểu Dương đi với mọi người nha! Đúng rồi, lần trước anh viết bài hát cho em đã thu xong rồi, đợi lát nữa anh giúp kiểm tra một chút có được không."

Nhẫn nại cau mày, hiện tại Mông Hiểu Dương cảm giác ngay cả đầu đều có chút choáng váng.

Vuốt ve lưng y, Lâm Hô quét mắt nhìn hai giống cái phía trước, "Hai người ồn quá." Trong giọng nói lộ ra một chút chán ghét, khiến Phượng Trạch Ngọc cùng Mông Yên đều trắng mặt.

Hoa Nhiên một mực ở bên cạnh vây xem, có thâm ý khác nhìn Mông Hiểu Dương mấy lần, đến gần Lâm Hô, "Nhìn sắc mặt chị dâu có chút không tốt, hay là cậu và chị dâu nghỉ ngơi một chút rồi hẳn đi."

Lâm Hô nhìn Mông Hiểu Dương mấy lần, sắc mặt của y có chút trắng bệch, nhãn thần cũng ảm đạm hơn lúc rời giường, thoạt nhìn thật sự có chút không khỏe, lập tức ôm lấy Mông Hiểu Dương, gật đầu với nhóm thú nhân Hoa Nhiên, lại quét mắt nhìn Lâm Cẩn, người sau tuy bĩu môi, nhưng vẫn tự giác đi theo phía sau Lâm Hô cùng nhau rời khỏi.



Khóe miệng Hoa Nhiên luôn mang một nụ cười nhàn nhạt, cho người ta một loại cảm giác quân tử nho nhã, nhìn người lưu lại trên xe mấy lần, nói:

"Chúng ta đi thôi." Giọng tuy nhẹ nhàng, nhưng lại lộ ra một loại bá đạo không cho phép hoài nghi.

Khi đi ngang qua Đông Phương Thanh, nụ cười nơi khoé miệng Hoa Nhiên nhạt đi không ít, "Còn đứng ở đó làm gì?"

Ra xe huyền phù, Mông Hiểu Dương cảm giác ngực không còn khó chịu như vậy. Nhưng ngay sau đó cảm giác ngày càng không đúng, toàn thân của y đều đang phát nhiệt, giống như phát sốt vậy.

Nhắm mắt lại, "9717, rốt cuộc là tôi xảy ra chuyện gì vậy?" Đột nhiên nhớ tới ở trên địa cầu từng xem một bộ phim truyền hình, mang thai ba tháng đầu là không thể có chuyện phòng the, khi đó thai còn chưa ổn định, vận động quá kịch liệt có thể sẽ khiến thai nhi bất ổn dẫn tới hư thai.

Đột nhiên Mông Hiểu Dương cảm thấy vô cùng kinh hoảng, tuy mỗi lần y nghĩ đến bản thân mang thai đều rất ưu thương, nhưng chưa từng nghĩ qua không muốn bọn nó. Nghĩ đến con mình có thể sẽ không có, trong lòng Mông Hiểu Dương giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, vô cùng thống khổ.

"Sao vậy?" Sắc mặt Mông Hiểu Dương càng ngày càng khó coi, cái trán toát ra một chút mồ hôi lạnh, nhất là thần tình thống khổ, khiến Lâm Hô nhìn thấy vô cùng hoảng sợ, nhíu mày, trực tiếp xoay người quay về Lâm gia tổ trạch.

"Kí chủ xin yên tâm, đứa bé trong bụng anh không có chuyện gì!" Mông Hiểu Dương tuy che chắn đại não, nhưng cùng linh hồn y tương liên 9717 vẫn cảm thụ được linh hồn của y đang dao động, hiện tại linh hồn của y dao động có chút không bình thường, thậm chí đều có dấu hiệu muốn cùng thân thể chia lìa.

'Tại sao có thể như vậy?' cảm giác trên người càng ngày càng nóng, nhất là trong bụng giống như bị lửa đốt, Mông Hiểu Dương không yên lòng truy vấn.

"Kí chủ, tôi mới vừa tra tư liệu. Đây là bởi vì tiểu thú nhân đang hấp thu năng lượng. Tiểu thú nhân, nhất là huyết mạch cường đại tiểu thú nhân, ngay từ lúc còn trong bụng đã bắt đầu hấp thu năng lượng. Mà bây giờ thuốc bổ tốt nhất đối với bọn nó, chính là tinh dịch của thú phụ."

Mông Hiểu Dương: Con bà nó! Đây là ý gì, là muốn y cùng Lâm Hô mỗi ngày lăn trên giường làm làm làm sao? Sẽ không sợ y tinh tẫn nhân vong sao!

Biết được con mình không có việc gì, chỉ vì hấp thu năng lượng mới sẽ như vậy, tâm tình Mông Hiểu Dương buộc chặt cuối cùng cũng buông. Nhưng nghe câu sau, y liền thiếu chút nữa nhảy dựng lên, má nó quả thật là không để cho người ta yên tĩnh chút nào mà.

Đột nhiên, trong bụng truyền đến một trận sóng nhiệt, sau đó khí lực toàn thân bị hút về phía bụng, khiến thân thể Mông Hiểu Dương như nhũn ra run lên.

"Anh đã gọi cho đội chữa bệnh, sắp tới nhà rồi." Lâm Hô nhìn Mông Hiểu Dương vừa mới sắc mặt trắng bệch chuyển thành đỏ lên, sau đó lại trắng bệch, hiện tại toàn thân lại phát run, nhịn không được cảm thấy khủng hoảng, Lâm Hô ôm chặt lấy y nhảy ra xe huyền phù, nhanh chóng xông vào trong nhà.

"Mỗ mụ, đội chữa bệnh đâu?" Lâm Cẩn vẫn đi theo phía sau đột nhiên rống to, bộ dạng vừa nãy của Mông Hiểu Dương cũng dọa cậu sợ gần chết.

Ban đầu Lâm Cẩn chỉ cho là Mông Hiểu Dương thấy mấy người Phượng Trạch Ngọc nên sắc mặt không tốt, nhưng sau đó lại phát hiện Mông Hiểu Dương là thật không thích hợp, muốn đến gần nhìn, thấy sắc mặt Lâm Hô biến thành màu đen lại không dám, nghẹn một đường, hiện tại tới nhà liền không nhịn được rống đi ra.

Lâm phu nhân nhận được tin tức nên sớm đứng chờ ở cửa, ngay cả Lâm gia chủ đều bỏ công tác đang trên đường chạy về, Lâm phu nhân sờ sờ cái trán lạnh lẽo của Mông Hiểu Dương, chạy theo phía sau Lâm Hô, "Nhanh đi vào, bác sĩ đã ở bên trong."

Đặt Mông Hiểu Dương lên giường, Lâm Hô đứng thẳng ở một bên, không hề có ý định đi ra ngoài, khiến mấy bác sĩ vô cùng bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn là Lâm phu nhân lôi kéo hắn đi ra ngoài, mới để cho bác sĩ bắt đầu kiểm tra.

"Xảy ra chuyện gì?" Lâm gia chủ vội vã chạy về, nhíu mày hỏi.



Lâm phu nhân nhìn ông lắc đầu, "Bác sĩ mới bắt đầu kiểm tra, em cũng không biết là xảy ra chuyện gì?" Quay đầu nhìn về phía Lâm Hô, "Các con cả ngày ở cùng nhau, con cũng không biết sao? Này cũng không thể không lý do liền thành như vậy đi?"

Cúi đầu trầm tư, "Cũng không tính không lý do, sau khi từ trong nhà quay về trường học, sức ăn của Hiểu Dương liền càng ngày càng lớn, nửa tháng trước bắt đầu ngày càng ham ngủ, chỉ là thấy sắc mặt em ấy vẫn hồng hào người cũng mượt mà không ít liền không suy nghĩ nhiều, không nghĩ tới hôm nay sẽ như vậy, chết tiệt!" Một quyền đánh vào trên tường, lúc trước sao hắn lại thuận theo Hiểu Dương chứ, nên mang em ấy đi gặp bác sĩ.

"Khoan đã! Vừa nãy con nói Hiểu Dương trước đó như thế nào? Sức ăn tăng lớn, ham ngủ, có phải tính tình cũng trở nên cáu kỉnh không, nhìn cái gì cũng không hài lòng?" Lâm phu nhân run rẩy hỏi.

"Đúng rồi đúng rồi! Mỗ mụ làm sao mỗ mụ biết? Gần đây tính tình chị dâu thực kỳ quái, hơn nữa sức ăn thật sự rất lớn, giống như anh hai vậy. Còn có..." Lâm Cẩn đã sớm muốn nói với Lâm phu nhân thế nhưng bị Mông Hiểu Dương ngăn chặn, hiện tại chờ đến cơ hội liền nói không ngừng.

Lâm phu nhân càng nghe mắt càng sáng, cao hứng vỗ tay một cái, "Vậy thì đúng rồi, thật sự là Thú Thần phù hộ." Hai tay tạo thành chữ thập đặt ở mi tâm, thần tình thành kính.

Một bên Lâm gia chủ thấy Lâm phu nhân như vậy, thân thể cứng đờ, giọng nói dường như hơi hơi run rẩy hỏi: "Em chắc chứ?"

Lâm phu nhân vừa muốn trả lời lại bị tiếng cửa mở cắt đứt, Lâm gia chủ tức thì chuyển hướng bác sĩ, mong bọn họ công bố đáp án, bản thân bọn hắn chỉ suy đoán, không có sức thuyết phục bằng đáp án của bác sĩ.

Một bác sĩ tóc hoa râm đứng đầu hàng, vô cùng kích động nhìn mấy người Lâm gia chủ, "Nghe nói thiếu phu nhân mới đính hôn hơn một tháng, dĩ nhiên đã mang thai một tháng, thật sự là rất bất khả tư nghị." Nói xong cũng bắt đầu tự lẩm bẩm xoay người vào phòng, ông muốn kiểm tra cẩn thận thêm một lần nữa.

"..." Từ sau khi nghe xong tin tức của bác sĩ, Lâm Hô vẫn duy trì nguyên lai động tác không đổi.

"Anh, chị dâu mang thai?" Sau khi Lâm Cẩn hoàn hồn vẫn không thể tin.

"Cảm tạ Thú Thần! (cảm tạ Thú Thần!)" Lâm phụ Lâm mẫu đã nhận được câu trả lời rõ ràng.

Lâm Hô bị tiếng nói của bọn họ gọi hồn về, hắn đột nhiên xông vào phòng, thấy Mông Hiểu Dương nằm trên giường sắc mặt tái nhợt, kích động không thôi, "Mình sắp làm cha? Mình... Mình sắp làm cha rồi..." Không ngừng tại trong miệng lẩm bẩm một mình.

Khi biết giá trị dựng dục của Mông Hiểu Dương, Lâm Hô chỉ biết sớm muộn gì hắn cũng sẽ có đứa con lưu lại huyết dịch của mình, nhưng thật không ngờ hạnh phúc tới nhanh như vậy. Tính toán thời gian, đó là sau khi bọn họ đính hôn ba ngày.

Nắm bàn tay mềm mại của Mông Hiểu Dương đưa tới bên môi nhẹ nhàng hôn vài cái, "Đều tại anh không tốt, anh nên sớm phát hiện." Cẩn thận lau đi mồ hôi trên trán Mông Hiểu Dương, "Bác sĩ, hôm nay em ấy bị sao vậy?"

"Đó là bởi vì tiểu thú nhân Hiểu Dương mang đang tại hấp thụ năng lượng thôi! Nhìn phản ứng này của thằng bé, tiểu thú nhân huyết mạch nhất định rất cường đại. Còn không phải bởi vì con không nói cho mỗ mụ biết sao, nếu như sớm một chút tra ra Hiểu Dương mang thai, có thể dẫn thằng bé về nhà tắm nước thuốc, cũng sẽ không phát sinh sự tình thể lực tiêu hao như hôm nay." Lâm phu nhân đi tới bên giường, có chút trách cứ nói.

Kỳ thực cái này cũng không thể trách Lâm Hô, một thú nhân mới đính hôn như hắn không biết bệnh trạng khi mang thai cũng thực bình thường, hơn nữa hắn cũng không nghĩ tới nhanh như vậy có thể có con.

Đừng nói là Lâm Hô, ngay cả bản thân Lâm phu nhân cũng có chút không dám tin, nhớ ngày đó ông gả đến Lâm gia đều là bốn năm năm sau mới mang thai Lâm Hô, ai có thể nghĩ tới Mông Hiểu Dương mới đính hôn thì có con, quả thật một kích liền trúng.

Mà Mông Hiểu Dương đang hôn mê, lại bỏ lỡ một tin tức quan trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau