Trùng Sinh Vị Lai Chi Sinh Bao Tử
Chương 37: Không phải là mộng
Khi tỉnh lại lần nữa đã là sáng ngày hôm sau. Thoải mái duỗi người một cái, sau đó lại rúc trở vào trong chăn mềm mại ấm áp.
"Em tỉnh rồi, có đói bụng không?" Lâm Hô đã rèn luyện trở về hiện đang ngồi ở bên giường nhìn quang não.
"Không sao, đúng rồi, không phải anh có nhiệm vụ sao? Anh đi làm việc của anh đi, em ở nhà nên không cần lo lắng." Tuy nói như vậy, nhưng tròng mắt Mông Hiểu Dương lại chuyển động không ngừng.
Lắc đầu, "Nguyên bản chỉ là một nhiệm vụ nhỏ thôi, có làm hay không đều không quan trọng." Nếu không phải nghĩ có thể mang Hiểu Dương đi ra ngoài chơi một chút, giải sầu một chút, làm sao hắn lại nhận nhiệm vụ đơn giản như vậy chứ.
Xoay lưng về phía Lâm Hô, "Này, em đói bụng rồi." Đôi mắt đào hoa xinh đẹp đã cong thành hình trăng khuyết.
Cong lên khóe miệng, ngũ giác của thú nhân đều rất nhạy bén, sao Lâm Hô lại bỏ lỡ biểu tình vui vẻ của Mông Hiểu Dương được, bất quá lời y nói cũng nhắc nhở hắn, ngày hôm qua quá mức hưng phấn nên đã quên nói cho mấy người Đông Phương Thanh là bọn họ không thể đi được.
"Cái gì?" Đông Phương Thanh đã ở rừng rậm Vân An hướng về phía quang não kêu một tiếng không thể tin, "Thật sao? Được, tôi biết rồi, không sao, không có việc gì, hiện tại đương nhiên phải lấy chị dâu làm đầu, ừ, tôi sẽ nói với bọn họ. Được rồi, tôi cúp đây, quên nữa, còn chưa chúc mừng cậu!" Chỉ nói được một câu chúc mừng, bên kia đã cúp quang não.
"Sao vậy?" Phượng Trạch Ngọc lại gần, hỏi.
"Chính quân của Lâm Hô mang thai, là một tiểu thú nhân, cậu ấy phải ở nhà chiếu cố chị dâu cho nên không đi được, bảo tôi nói với các cậu một tiếng." Đông Phương Thanh không khỏi hâm mộ nói xong, quả nhiên thấy mọi người ở đây đều sửng sốt.
"Quả nhiên!" Hoa Nhiên nói thầm một tiếng, xoay người tiếp tục làm việc.
"Sao lại như vậy?" Phượng Trạch Khiêm đầy mặt hối hận, Mông Hiểu Dương chỉ là một á thú nhân, làm sao có thể mới đính hôn liền mang thai tiểu thú nhân?
Đột nhiên nghĩ đến lần trước phụ thân nói, Lâm gia gấp gáp cưới Mông Hiểu Dương là một á thú bị vứt bỏ như vậy làm thiếu chủ phu nhân, nhất định là có ẩn tình, mà giá trị dựng dục chính là một trong những nguyên nhân có khả năng nhất. Bây giờ suy nghĩ lại có lẽ chính là nguyên nhân này. Có thể nhanh như vậy mang thai, kia giá trị dựng dục cao đến mức nào?Phượng Trạch Khiêm nghĩ tới đây, trong lòng không khỏi vô cùng hối hận, ban đầu tại Mông gia, Mông Hiểu Dương ái mộ hắn là người có mắt đều biết, khi đó hắn chỉ cần đề xuất nạp y làm thị quân, Mông Hiểu Dương nhất định sẽ mừng như điên mà đáp ứng, như vậy hiện tại có tiểu thú nhân chính là Phượng Trạch Khiêm hắn mà không phải Lâm Hô.
"Làm sao có thể?" Phượng Trạch Ngọc cuối cùng lấy lại tinh thần, kêu to một tiếng, quay đầu liền hỏi Mông Yên, "Giá trị dựng dục của anh ta là bao nhiêu? Mới có thể tại mới vừa đính hôn liền mang thai?"
Những người khác cũng đều đưa ánh mắt về phía Mông Yên, đây là vấn đề tất cả mọi người đều muốn biết, ngay cả Hoa Nhiên cũng ngừng việc trong tay, chờ đáp án của Mông Yên.
"Tôi cũng không biết." Thấy tất cả mọi người đều không tin, Mông Yên vội vàng giải thích, "Tôi không biết thật mà, năm anh hai mười ba tuổi, nhà của chúng tôi xảy ra chút chuyện, liền trở ngại anh hai trắc nghiệm, cho nên tôi cũng không biết giá trị dựng dục của anh hai."
Hoa Nhiên nghe được Mông Yên nói, cười nhạt một tiếng, cái gì gọi là có chuyện, chính là trong nhà không coi trọng đứa con riêng Mông Hiểu Dương này mà thôi, cho nên ngay cả chuyện lớn như trắc thí đều có thể bỏ qua, hiện tại biết đứa con riêng trước đây lại có giá trị dựng dục cực kỳ cao, chắc chắn Mông gia đã hối hận muốn chết đi?
Không riêng gì Hoa Nhiên, ở đây người có chút đầu óc đều nghĩ như vậy. Bất quá đây là chuyện của Mông gia, không liên quan gì tới bọn họ, có một số chuyện, trong lòng hiểu là được rồi.
Mông gia chủ hiện tại quả thật hối hận muốn đâm đầu vào tường, ông thật sự không ngờ, lúc còn trẻ sau khi phong lưu có được một con trai á thú sẽ có giá trị dựng dục cao như vậy. Càng quan trọng hơn là, bởi vì bọn họ vứt bỏ y mà khiến cho Lâm gia miễn phí nhặt được thứ tốt.
Sáng sớm hôm nay Lâm gia truyền ra tin tức thiếu chủ phu nhân mang thai, chẳng biết đã rớt bể kính mắt của bao nhiêu người, sau khi lấy lại tinh thần tất cả mọi người đều nhìn xem trò cười của Mông gia.
Đại trưởng lão Mông gia, cũng chính là ông của Mông Hiểu Dương - Mông lão gia chủ hiện đang tức giận trừng mắt ngồi đối diện Mông gia chủ.
"Trước đây không phải tôi đã nói với anh sao, một á thú nhân mà thôi, nhà chúng ta cũng không phải thiếu thốn gì mà không nuôi nổi nó, không cần trừng phạt nặng như vậy mà trục xuất khỏi gia môn, anh lại không nghe, nhìn đi, bây giờ lại biến thành cái dạng gì?"
"Ngài nói như vậy lúc nào chứ?" Mông gia chủ oán trách nói thầm một tiếng.
"Anh muốn nói gì, lớn tiếng một chút." Nhìn ông ta một cái, Mông lão gia chủ nói tiếp, "Hiện tại mặc kệ anh dùng phương pháp gì, nhất định phải đem đứa bé kia nhận tổ quy tông, nếu nó đề xuất điều kiện gì, có thể đáp ứng đều đáp ứng."
"Phụ thân, bây giờ nó đã gả đến Lâm gia rồi, nhận tổ quy tông cũng không có tác dụng gì lớn." Một người làm cha như ông lại phải cúi đầu xin lỗi con trai, thể diện để đâu chứ.
"Anh bị ngu sao!" Quải trượng trong tay hung hăng gõ xuống đất vài cái, "Giá trị dựng dục của nó cao như vậy, đương nhiên còn có thể sinh đứa thứ hai thậm chí đứa thứ ba, chắc chắn sẽ có một á thú nhân di truyền giá trị dựng dục của nó, đến lúc đó con của Mông Đằng có lẽ cũng đã ra đời, có thể định ra hôn ước trước."
Thế giới tương lai chú trọng huyết mạch, nhất là thế gia, giống cái hoặc là á thú giá trị dựng dục cao là phải gả ra ngoài. Sở dĩ liền có một quy định bất thành văn, nhà mẹ đẻ có thể ưu tiên chọn giống cái hoặc á thú nhân mà giống cái hoặc á thú nhân đã gả ra ngoài sinh ra, nếu chọn được, sẽ để tiểu thú nhân và tiểu giống cái lớn lên bên nhau, bồi dưỡng tình cảm thanh mai trúc mã của bọn họ.
Thử nghĩ một chút, giá trị dựng dục của Mông Hiểu Dương cao như vậy, con của nó nhất định sẽ không thấp được, cho nên Mông lão gia chủ mới nóng lòng muốn y nhận tổ quy tông như vậy.
Mông gia chủ do dự một chút, "Nhưng, nếu như nó đề xuất thăng mẫu phụ nó làm chính quân thì sao?"
Kỳ thực ông lo lắng như vậy cũng đúng, nếu như là nguyên lai Mông Hiểu Dương, nói không chừng liền sẽ đề xuất điều kiện này, đáng tiếc hiện tại linh hồn Mông Hiểu Dương là đến từ địa cầu.
Thế nhưng bọn người Mông lão gia chủ cũng không biết, cho nên sau khi nghe câu hỏi của ông, trong đôi mắt đục ngầu của Mông lão gia chủ hiện lên một tia tinh quang, "Lập tức đồng ý, mẫu phụ của nó đã chết rồi, cho nên càng dễ làm hơn, anh đi giải thích với phu nhân của mình một chút, nó sẽ hiểu, dù sao đây cũng là vì Mông Đằng thôi."
Ánh mắt Mông gia chủ sáng rực, "Dạ, con biết rồi."
Đối với tính toán của Mông gia, Mông Hiểu Dương không hề hay biết, hiện tại y đang bị nuôi như nuôi heo. Trừ ăn ra chính là ngủ, muốn đi hậu hoa viên đều bị Lâm Hô ôm đi qua.
Hiện tại, Mông Hiểu Dương đang tại mãnh liệt kháng nghị, bởi vì Lâm Hô đáng chết kia đã tịch thu quang não của y, cái gì gọi là thường xuyên dùng quang não sẽ không tốt cho thân thể, cái gì gọi là tiểu thuyết truyền hình xem nhiều sẽ sử dụng não quá độ, không tốt cái đầu anh, quá độ cả nhà anh.
"Được được được, không lấy, không lấy, Hiểu Dương, con xuống đây trước rồi nói, đứng ở trên đó thật sự rất nguy hiểm." Lâm phu nhân nghe tiếng gió chạy tới liền thấy Mông Hiểu Dương đang đứng trên núi giả, thiếu chút nữa đột phát bệnh tim.
Kỳ thực núi giả cũng không cao lắm, cũng chỉ hơn một thước mà thôi, nếu không Mông Hiểu Dương cũng không dám đem mình và con ra đùa mà leo lên, nhưng đối với người của Lâm gia đang vô cùng khẩn trương mà nói, kia quả thật còn cao hơn mười thước.
Lâm phu nhân quay đầu lại hung hăng vỗ vào lưng Lâm Hô một cái, "Còn đứng ở đó làm gì, còn không mau ôm Hiểu Dương xuống." Ai ui! Đứa con ngốc này, việc này không thể nói ở trong phòng sao, không nên đến hoa viên nói chứ.
"Không được tịch thu." Mông Hiểu Dương ủy khuất bĩu môi, y đều đã bị lệnh cưỡng chế không được ra ngoài, còn cấm ăn rất nhiều thứ, bây giờ còn muốn chặt đứt món ăn tinh thần của y, lỡ bị chứng trầm cảm thì sao?
"Tuyệt đối không tịch thu, ai dám tịch thu quang não của con, mỗ mụ không tha cho nó." Theo đường nhìn của Mông Hiểu Dương về phía Lâm Hô, Lâm phu nhân trừng mắt nhìn đi qua.
"Được rồi!" Lâm Hô bất đắc dĩ đáp ứng.
Hừ! Mông Hiểu Dương quay đầu sang chỗ khác, đứng đó không động để cho Lâm Hô ôm lấy an toàn chạm đất, đứng vững rồi đi tới trước mặt Lâm phu nhân, giống như đứa trẻ đã làm sai chuyện, "Xin lỗi mỗ mụ.""Không có việc gì, không có việc gì, Hiểu Dương có đói bụng không, mỗ mụ kêu phòng bếp làm món con thích ăn nhất, chúng ta đi ăn được không." Nhìn thấy y không có việc gì, làm sao Lâm phu nhân sẽ trách y, muốn trách cũng là trách đứa con trai không biết suy nghĩ đứng bên cạnh.
Kéo tay Lâm phu nhân, đi qua bên cạnh Lâm Hô liền hừ một tiếng, y đã đều tra tư liệu rồi, hiện tại kỹ thuật của quang não đã vô cùng tiên tiến, cũng sẽ không ảnh hưởng xấu tới y và đứa con.
"Này, cho anh ăn." Quay đầu sang chỗ khác, Mông Hiểu Dương đem một khối thịt nướng đã gặm một miếng đưa tới trước mặt Lâm Hô, tâm tình khẩn trương khi mới làm phụ thân y cũng hiểu, chỉ là Lâm Hô thật sự quản lý quá nghiêm.
Ăn cơm xong, Lâm phu nhân hỏi Mông Hiểu Dương có chỗ nào không thoải mái không, ngày mai có thể Lâm gia phải tổ chức một buổi yến hội, nếu y không thoải mái, liền chậm một chút rồi tổ chức cũng được.
Trong tương lai con nối dòng quá mức gian nan, cho nên chỉ cần có giống cái hoặc á thú nhân được kiểm tra là đã mang thai, trong vòng một tuần sẽ tổ chức một yến hội chúc phúc, ngụ ý hài tử khỏe mạnh bình an, còn một ngụ ý nữa, chính là hy vọng có thể mượn hỉ khí của dựng phu, cho nên sớm muộn gì đều phải tổ chức yến hội.
Ngoại trừ ngày hôm qua bị tiểu thú nhân hút lực lượng, kỳ thực y cũng không có việc gì, ngược lại bởi vì ăn quá nhiều, đều mập không ít, ngày mai làm liền ngày mai làm đi.
Mới về đến phòng, quang não trên cổ tay Lâm Hô liền bắt đầu không ngừng loé sáng, mở ra, bóng dáng của Đông Phương Thanh lập tức xuất hiện tại trên màn hình giả thuyết, "Lâm Hô, lúc nào các cậu mới tổ chức tiệc chúc phúc?"
Nhíu mày, "Ngày mai, có việc bận sao?"
"Ngày mai sao! Vậy còn kịp." Dư quang quét đến Mông Hiểu Dương ngồi tại mép giường, Đông Phương Thanh đầu tiên là chúc mừng một tiếng, lập tức nói rằng: "Ngày mai chúng tôi cũng tới tham gia tiệc chúc phúc, hi vọng chị dâu có thể đồng ý."
Sau khi biết được tin tức Mông Hiểu Dương mang thai, một đám người đâu còn có tâm tư quan tâm nhiệm vụ gì nữa, trực tiếp dùng tiền mua tài liệu mà nhiệm vụ cần liền vội vã chạy trở về.
Nhất là Mông Yên, từ nhỏ gã đã đính hôn cùng Phượng Trạch Khiêm, mười lăm tuổi lén thử trái cấm đến nay, đến hiện tại cũng không có chút động tĩnh gì, lần này chúc phúc yến của Mông Hiểu Dương, gã mặt dày mày dạn cũng muốn đi một chuyến.
Sáng sớm hôm sau, người được mời tới tham gia chúc phúc yến đã đứng tại cửa lớn Lâm gia chờ, cửa lớn Lâm gia vừa mở ra, những người này đều lần lượt đi vào, không thấy được nhân vật chính của hôm nay, rất nhiều người đều có chút thất vọng, bất quá bây giờ còn sớm như vậy, dựng phu tham ngủ cũng là bình thường.
Ngủ thẳng đến tự nhiên tỉnh, nghĩ tới hôm nay còn muốn tham gia yến hội, Mông Hiểu Dương oán giận: "Có phải trễ rồi không, sao anh không gọi em dậy."
Ôm Mông Hiểu Dương đang muốn giơ chân, Lâm Hô tựa đầu vào hõm vai của y, ngửi được một mùi thơm trong veo nhàn nhạt, "Không sao, liền tính em không xuất hiện, cũng không có người sẽ trách em."Liếc Lâm Hô một cái, Mông Hiểu Dương tự nhận còn chưa nuông chiều đến tình trạng đó, bị Lâm Hô lôi kéo chậm rãi mặc y phục tử tế, lại chậm rãi rửa mặt, khi đến đại sảnh của bữa tiệc, đã hơn mười giờ sáng.
Mông Hiểu Dương và Lâm Hô vừa xuất hiện, nguyên bản cả đại sảnh tiệc đang náo nhiệt tức thì yên tĩnh lại, Mông Hiểu Dương bị ánh mắt nóng bỏng của cả đại sảnh nhìn có chút không được tự nhiên, cẩn thận lui về phía sau nửa bước.
"Khụ!" Cảm thụ được Mông Hiểu Dương khẩn trương, Lâm Hô trầm giọng ho khan một cái, mọi người ở đây đều thu hồi đường nhìn, sau đó giống cái còn có mấy á thú nhân, mặc kệ là lớn hay nhỏ, đều chậm rãi tới gần Mông Hiểu Dương, nhất là giống cái cùng á thú đã đính hôn và sắp thành niên.
Mông Hiểu Dương đã được Lâm Hô phổ cập kiến thức nên biết rằng, những người này đều là muốn dính phúc khí trên người y, nhưng y làm gì có cái gọi là phúc khí, từ đầu đến cuối đều bị hệ thống hố thôi.
Nếu như có thể, y thật muốn đem giá trị dựng dục trên người mình tống tiễn mấy điểm. Căn bản là người thì làm gì có giá trị dựng dục, là heo mới có giá trị dựng dục nha đậu xanh.
Trong lòng oán giận vài câu, Mông Hiểu Dương bắt đầu theo sát Lâm Hô đi qua, kỳ thực chính là nhận lời chúc phúc của những trưởng bối đã có con, thuận tiện bắt tay một số người cùng thế hệ có quan hệ thân thiết.
Mông Hiểu Dương: Con bà nó, không phải là được tôi bắt tay thôi sao? Có cần phải cầm cái tay kia bảo vệ trước ngực còn không cho người khác đụng vào sao? Không biết còn tưởng rằng anh đã kết hôn với tay phải rồi?
Co rút khóe miệng, Mông Hiểu Dương nghĩ chúc phúc yến này thật sự là cực kỳ nhàm chán, hơn nữa bị nhiều người như vậy vây quanh, y hít thở đều có chút không thông. Còn có Mông phu nhân, đừng tưởng rằng y không thấy ánh mắt bất thiện của ông ta.
"Chúng ta đi ra ngoài được không?"
"Sao vậy, em thấy không khỏe sao?" Lâm Hô vẫn cầm tay Mông Hiểu Dương, chỉ sợ bị người đụng vào, hiện tại thấy sắc mặt y không tốt, lập tức nóng nảy hỏi.
Lắc đầu, "Không phải, chính là người bên trong nhiều quá, cảm thấy không khí có chút khó chịu mà thôi"
Lâm Hô đã trở thành lão công nhị thập tứ hiếu cùng phụ thân nhị thập tứ hiếu, nào có đạo lý không nghe theo, lúc này gật đầu với người chung quanh, mang theo Mông Hiểu Dương đi hậu viện.
"Ha~..." Quả nhiên ở đây mới cảm thấy thoải mái, sau đó ngồi trong tiểu lương đình bắt đầu ăn trái cây.
Đưa tay cầm lên quả táo thứ ba, mới cắn được một miếng, liền thấy Đông Phương Thanh còn có mấy người Phượng Trạch Khiêm đang đi về phía này, phía sau đương nhiên còn đi theo Mông Yên cùng Phượng Trạch Ngọc.
"Anh Hiểu Dương, rốt cuộc tìm được anh rồi. Anh mới đính hôn hơn một tháng, dĩ nhiên liền có thú nhân bảo bảo, thật là lợi hại!" Phượng Trạch Ngọc nhảy chân sáo tới, muốn kéo lại tay Mông Hiểu Dương, lại bị Lâm Cẩn bên cạnh Đông Phương Thanh kéo lại nên bĩu môi, ủy khuất nói: "Anh Hiểu Dương, em chỉ muốn dính một chút phúc khí của anh thôi mà.""Hiện tại chị dâu tôi là bảo bối của cả nhà nha, cậu đấu đá lung tung như vậy nếu làm chị dâu tôi bị thương thì làm sao bây giờ?" Lâm Cẩn mở miệng ngậm miệng đều là chị dâu tôi, nói đến nụ cười trên mặt Phượng Trạch Ngọc đều có chút không giữ được.
Phượng Trạch Ngọc không phải kẻ ngốc, từ khi Mông Hiểu Dương trở thành Lâm gia thiếu phu nhân thì gã cũng không có ý theo đuổi Lâm Hô nữa, hơn nữa ngay ngày hôm qua, gã đã chuyển mục tiêu, tuy rằng thân phận Hoa Nhiên không cao, thế nhưng năng lực phi phàm, vẫn có thể xem là một cái lựa chọn tốt. Vừa nãy gã tiếp cận Mông Hiểu Dương là thật muốn nhiễm phúc khí, không có ý tứ gì khác.
Đáng tiếc mọi người ở đây cũng không tin tưởng thái độ làm người của gã, Hoa Nhiên cười đi tới, "Xin chào, tôi là Hoa Nhiên, chắc Lâm Hô đã nói với cậu rồi." Hào phóng đưa tay ra, trên mặt cười như gió xuân ấm áp, cho người ta một loại cảm giác như quân tử.
"Xin chào, tôi là Mông Hiểu Dương." Đây là Hoa Nhiên mà Lâm Hô đã nói sao?
Ngày hôm trước bởi vì thân thể không thoải mái nên không nhìn kỹ, hôm nay vừa thấy, Mông Hiểu Dương chỉ cảm thấy gặp được một công tử thế gia cổ đại, tuyệt không giống thú nhân tục tằng, đương nhiên, Đông Phương Thanh cũng không giống.
Mấy người nói chuyện một hồi, Mông Hiểu Dương cũng có chút mệt mỏi, Lâm Hô ôm y, ôn nhu thấp giọng hỏi, "Buồn ngủ rồi sao? Anh ôm em về phòng ngủ?"
"Không thích, em muốn ngủ ở hoa viên." Không biết tại sao, từ sau khi mang thai, Mông Hiểu Dương đặc biệt thích địa phương có cây cối, cho nên Lâm gia xây một phòng nhỏ tại hoa viên để y mệt mỏi có thể tại đó nghỉ ngơi một chút.
Mấy người Phượng Trạch Khiêm đều không phải là những người không hiểu chuyện, nhìn thấy như vậy đều đứng dậy cáo từ, chỉ có Mông Yên từ lúc đi tới nơi này vẫn không lên tiếng lại đứng do dự một hồi, sau đó lấy ra một tấm thẻ từ đưa cho Mông Hiểu Dương.
"Đây là phụ thân bảo em giao cho anh, anh có rảnh liền xem một chút đi."
Tối hôm qua Mông Yên về đến nhà liền nghe quyết định của Mông gia chủ còn có tiếng khóc của mỗ mụ, thế nhưng Mông gia chủ còn giao nhiệm vụ cho gã, không thể không hoàn thành, mang theo phẫn hận đem tấm thẻ từ này cho Mông Hiểu Dương, quay đầu liền đi theo Phượng Trạch Khiêm.
Lâm Hô híp mắt một cái, vừa nãy hắn thấy một tia ghen ghét từ trong ánh mắt tiểu giống cái Mông gia, nếu gã không làm gì thì tốt, nếu là dám làm ra cái gì thương tổn Hiểu Dương, liền tính gã là giống cái, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho gã.
Chúc phúc yến viên mãn bế mạc, Mông Hiểu Dương cũng tiếp tục cuộc sống giống như heo, trong chớp mắt đã qua hơn ba tháng, mấy tháng này, Lâm Hô một tấc cũng không rời đi theo y, hiện tại Mông Hiểu Dương cảm thấy nhìn thấy mặt của hắn liền phiền.
Đã mang thai hơn bốn tháng, hơn nữa còn mang thai hơn ba hài tử, thế nhưng bụng cũng không có nhô ra, liền chỉ nhô ra một chút, Mông Hiểu Dương còn cảm thấy đây là do y ăn nhiều mà ra.
Hôm nay là ngày kiểm tra theo thông lệ, nghe nói hiện tại có thể thấy một ít hình ảnh của hài tử, tuy cũng không được rõ lắm, thế nhưng cũng đủ làm cho hai người đang chuẩn bị làm ba ba thỏa lòng mong đợi.Mông Hiểu Dương nằm ở trên giường, nhẹ tay vuốt ve bụng, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nếu hiện tại y soi gương, nhất định sẽ phát hiện mình ngày càng có bộ dáng của mẫu phụ.
"Các vị nhìn xem, đây là vị trí của tiểu thú nhân, tuy đen như mực nhìn không rõ lắm, thế nhưng hình trứng này chứng minh tiểu thú nhân vô cùng khỏe mạnh." Bác sĩ tóc hoa râm vẻ mặt kích động giải thích.
Nguyên bản Mông Hiểu Dương còn hưng trí bừng bừng nhìn màn hình hiển thị, nghe được hai chữ hình trứng tức thì cứng lại rồi, hồi lâu, "Cái gì hình trứng?"
"Thì chính là hình trứng chứ gì!" Bác sĩ đang vô cùng kích động bị y hỏi sửng sốt, không hiểu ra sao cả trả lời.
Cuối cùng Lâm Hô phải ra mặt giải thích, "Hài tử ở trong cơ thể mẹ, đều là ở trong trứng, sau khi mang thai sáu tháng sẽ sinh ra, sau đó chúng ta còn phải cùng nhau ôm nó, lại đợi sáu tháng nữa mới có thể phá xác."
Mông Hiểu Dương: Con bà nó! Đẻ trứng? Nguyên lai y vẫn luôn nói sai, y không phải heo, mà là gà, còn là một lần sinh một ổ gà.
"Em tỉnh rồi, có đói bụng không?" Lâm Hô đã rèn luyện trở về hiện đang ngồi ở bên giường nhìn quang não.
"Không sao, đúng rồi, không phải anh có nhiệm vụ sao? Anh đi làm việc của anh đi, em ở nhà nên không cần lo lắng." Tuy nói như vậy, nhưng tròng mắt Mông Hiểu Dương lại chuyển động không ngừng.
Lắc đầu, "Nguyên bản chỉ là một nhiệm vụ nhỏ thôi, có làm hay không đều không quan trọng." Nếu không phải nghĩ có thể mang Hiểu Dương đi ra ngoài chơi một chút, giải sầu một chút, làm sao hắn lại nhận nhiệm vụ đơn giản như vậy chứ.
Xoay lưng về phía Lâm Hô, "Này, em đói bụng rồi." Đôi mắt đào hoa xinh đẹp đã cong thành hình trăng khuyết.
Cong lên khóe miệng, ngũ giác của thú nhân đều rất nhạy bén, sao Lâm Hô lại bỏ lỡ biểu tình vui vẻ của Mông Hiểu Dương được, bất quá lời y nói cũng nhắc nhở hắn, ngày hôm qua quá mức hưng phấn nên đã quên nói cho mấy người Đông Phương Thanh là bọn họ không thể đi được.
"Cái gì?" Đông Phương Thanh đã ở rừng rậm Vân An hướng về phía quang não kêu một tiếng không thể tin, "Thật sao? Được, tôi biết rồi, không sao, không có việc gì, hiện tại đương nhiên phải lấy chị dâu làm đầu, ừ, tôi sẽ nói với bọn họ. Được rồi, tôi cúp đây, quên nữa, còn chưa chúc mừng cậu!" Chỉ nói được một câu chúc mừng, bên kia đã cúp quang não.
"Sao vậy?" Phượng Trạch Ngọc lại gần, hỏi.
"Chính quân của Lâm Hô mang thai, là một tiểu thú nhân, cậu ấy phải ở nhà chiếu cố chị dâu cho nên không đi được, bảo tôi nói với các cậu một tiếng." Đông Phương Thanh không khỏi hâm mộ nói xong, quả nhiên thấy mọi người ở đây đều sửng sốt.
"Quả nhiên!" Hoa Nhiên nói thầm một tiếng, xoay người tiếp tục làm việc.
"Sao lại như vậy?" Phượng Trạch Khiêm đầy mặt hối hận, Mông Hiểu Dương chỉ là một á thú nhân, làm sao có thể mới đính hôn liền mang thai tiểu thú nhân?
Đột nhiên nghĩ đến lần trước phụ thân nói, Lâm gia gấp gáp cưới Mông Hiểu Dương là một á thú bị vứt bỏ như vậy làm thiếu chủ phu nhân, nhất định là có ẩn tình, mà giá trị dựng dục chính là một trong những nguyên nhân có khả năng nhất. Bây giờ suy nghĩ lại có lẽ chính là nguyên nhân này. Có thể nhanh như vậy mang thai, kia giá trị dựng dục cao đến mức nào?Phượng Trạch Khiêm nghĩ tới đây, trong lòng không khỏi vô cùng hối hận, ban đầu tại Mông gia, Mông Hiểu Dương ái mộ hắn là người có mắt đều biết, khi đó hắn chỉ cần đề xuất nạp y làm thị quân, Mông Hiểu Dương nhất định sẽ mừng như điên mà đáp ứng, như vậy hiện tại có tiểu thú nhân chính là Phượng Trạch Khiêm hắn mà không phải Lâm Hô.
"Làm sao có thể?" Phượng Trạch Ngọc cuối cùng lấy lại tinh thần, kêu to một tiếng, quay đầu liền hỏi Mông Yên, "Giá trị dựng dục của anh ta là bao nhiêu? Mới có thể tại mới vừa đính hôn liền mang thai?"
Những người khác cũng đều đưa ánh mắt về phía Mông Yên, đây là vấn đề tất cả mọi người đều muốn biết, ngay cả Hoa Nhiên cũng ngừng việc trong tay, chờ đáp án của Mông Yên.
"Tôi cũng không biết." Thấy tất cả mọi người đều không tin, Mông Yên vội vàng giải thích, "Tôi không biết thật mà, năm anh hai mười ba tuổi, nhà của chúng tôi xảy ra chút chuyện, liền trở ngại anh hai trắc nghiệm, cho nên tôi cũng không biết giá trị dựng dục của anh hai."
Hoa Nhiên nghe được Mông Yên nói, cười nhạt một tiếng, cái gì gọi là có chuyện, chính là trong nhà không coi trọng đứa con riêng Mông Hiểu Dương này mà thôi, cho nên ngay cả chuyện lớn như trắc thí đều có thể bỏ qua, hiện tại biết đứa con riêng trước đây lại có giá trị dựng dục cực kỳ cao, chắc chắn Mông gia đã hối hận muốn chết đi?
Không riêng gì Hoa Nhiên, ở đây người có chút đầu óc đều nghĩ như vậy. Bất quá đây là chuyện của Mông gia, không liên quan gì tới bọn họ, có một số chuyện, trong lòng hiểu là được rồi.
Mông gia chủ hiện tại quả thật hối hận muốn đâm đầu vào tường, ông thật sự không ngờ, lúc còn trẻ sau khi phong lưu có được một con trai á thú sẽ có giá trị dựng dục cao như vậy. Càng quan trọng hơn là, bởi vì bọn họ vứt bỏ y mà khiến cho Lâm gia miễn phí nhặt được thứ tốt.
Sáng sớm hôm nay Lâm gia truyền ra tin tức thiếu chủ phu nhân mang thai, chẳng biết đã rớt bể kính mắt của bao nhiêu người, sau khi lấy lại tinh thần tất cả mọi người đều nhìn xem trò cười của Mông gia.
Đại trưởng lão Mông gia, cũng chính là ông của Mông Hiểu Dương - Mông lão gia chủ hiện đang tức giận trừng mắt ngồi đối diện Mông gia chủ.
"Trước đây không phải tôi đã nói với anh sao, một á thú nhân mà thôi, nhà chúng ta cũng không phải thiếu thốn gì mà không nuôi nổi nó, không cần trừng phạt nặng như vậy mà trục xuất khỏi gia môn, anh lại không nghe, nhìn đi, bây giờ lại biến thành cái dạng gì?"
"Ngài nói như vậy lúc nào chứ?" Mông gia chủ oán trách nói thầm một tiếng.
"Anh muốn nói gì, lớn tiếng một chút." Nhìn ông ta một cái, Mông lão gia chủ nói tiếp, "Hiện tại mặc kệ anh dùng phương pháp gì, nhất định phải đem đứa bé kia nhận tổ quy tông, nếu nó đề xuất điều kiện gì, có thể đáp ứng đều đáp ứng."
"Phụ thân, bây giờ nó đã gả đến Lâm gia rồi, nhận tổ quy tông cũng không có tác dụng gì lớn." Một người làm cha như ông lại phải cúi đầu xin lỗi con trai, thể diện để đâu chứ.
"Anh bị ngu sao!" Quải trượng trong tay hung hăng gõ xuống đất vài cái, "Giá trị dựng dục của nó cao như vậy, đương nhiên còn có thể sinh đứa thứ hai thậm chí đứa thứ ba, chắc chắn sẽ có một á thú nhân di truyền giá trị dựng dục của nó, đến lúc đó con của Mông Đằng có lẽ cũng đã ra đời, có thể định ra hôn ước trước."
Thế giới tương lai chú trọng huyết mạch, nhất là thế gia, giống cái hoặc là á thú giá trị dựng dục cao là phải gả ra ngoài. Sở dĩ liền có một quy định bất thành văn, nhà mẹ đẻ có thể ưu tiên chọn giống cái hoặc á thú nhân mà giống cái hoặc á thú nhân đã gả ra ngoài sinh ra, nếu chọn được, sẽ để tiểu thú nhân và tiểu giống cái lớn lên bên nhau, bồi dưỡng tình cảm thanh mai trúc mã của bọn họ.
Thử nghĩ một chút, giá trị dựng dục của Mông Hiểu Dương cao như vậy, con của nó nhất định sẽ không thấp được, cho nên Mông lão gia chủ mới nóng lòng muốn y nhận tổ quy tông như vậy.
Mông gia chủ do dự một chút, "Nhưng, nếu như nó đề xuất thăng mẫu phụ nó làm chính quân thì sao?"
Kỳ thực ông lo lắng như vậy cũng đúng, nếu như là nguyên lai Mông Hiểu Dương, nói không chừng liền sẽ đề xuất điều kiện này, đáng tiếc hiện tại linh hồn Mông Hiểu Dương là đến từ địa cầu.
Thế nhưng bọn người Mông lão gia chủ cũng không biết, cho nên sau khi nghe câu hỏi của ông, trong đôi mắt đục ngầu của Mông lão gia chủ hiện lên một tia tinh quang, "Lập tức đồng ý, mẫu phụ của nó đã chết rồi, cho nên càng dễ làm hơn, anh đi giải thích với phu nhân của mình một chút, nó sẽ hiểu, dù sao đây cũng là vì Mông Đằng thôi."
Ánh mắt Mông gia chủ sáng rực, "Dạ, con biết rồi."
Đối với tính toán của Mông gia, Mông Hiểu Dương không hề hay biết, hiện tại y đang bị nuôi như nuôi heo. Trừ ăn ra chính là ngủ, muốn đi hậu hoa viên đều bị Lâm Hô ôm đi qua.
Hiện tại, Mông Hiểu Dương đang tại mãnh liệt kháng nghị, bởi vì Lâm Hô đáng chết kia đã tịch thu quang não của y, cái gì gọi là thường xuyên dùng quang não sẽ không tốt cho thân thể, cái gì gọi là tiểu thuyết truyền hình xem nhiều sẽ sử dụng não quá độ, không tốt cái đầu anh, quá độ cả nhà anh.
"Được được được, không lấy, không lấy, Hiểu Dương, con xuống đây trước rồi nói, đứng ở trên đó thật sự rất nguy hiểm." Lâm phu nhân nghe tiếng gió chạy tới liền thấy Mông Hiểu Dương đang đứng trên núi giả, thiếu chút nữa đột phát bệnh tim.
Kỳ thực núi giả cũng không cao lắm, cũng chỉ hơn một thước mà thôi, nếu không Mông Hiểu Dương cũng không dám đem mình và con ra đùa mà leo lên, nhưng đối với người của Lâm gia đang vô cùng khẩn trương mà nói, kia quả thật còn cao hơn mười thước.
Lâm phu nhân quay đầu lại hung hăng vỗ vào lưng Lâm Hô một cái, "Còn đứng ở đó làm gì, còn không mau ôm Hiểu Dương xuống." Ai ui! Đứa con ngốc này, việc này không thể nói ở trong phòng sao, không nên đến hoa viên nói chứ.
"Không được tịch thu." Mông Hiểu Dương ủy khuất bĩu môi, y đều đã bị lệnh cưỡng chế không được ra ngoài, còn cấm ăn rất nhiều thứ, bây giờ còn muốn chặt đứt món ăn tinh thần của y, lỡ bị chứng trầm cảm thì sao?
"Tuyệt đối không tịch thu, ai dám tịch thu quang não của con, mỗ mụ không tha cho nó." Theo đường nhìn của Mông Hiểu Dương về phía Lâm Hô, Lâm phu nhân trừng mắt nhìn đi qua.
"Được rồi!" Lâm Hô bất đắc dĩ đáp ứng.
Hừ! Mông Hiểu Dương quay đầu sang chỗ khác, đứng đó không động để cho Lâm Hô ôm lấy an toàn chạm đất, đứng vững rồi đi tới trước mặt Lâm phu nhân, giống như đứa trẻ đã làm sai chuyện, "Xin lỗi mỗ mụ.""Không có việc gì, không có việc gì, Hiểu Dương có đói bụng không, mỗ mụ kêu phòng bếp làm món con thích ăn nhất, chúng ta đi ăn được không." Nhìn thấy y không có việc gì, làm sao Lâm phu nhân sẽ trách y, muốn trách cũng là trách đứa con trai không biết suy nghĩ đứng bên cạnh.
Kéo tay Lâm phu nhân, đi qua bên cạnh Lâm Hô liền hừ một tiếng, y đã đều tra tư liệu rồi, hiện tại kỹ thuật của quang não đã vô cùng tiên tiến, cũng sẽ không ảnh hưởng xấu tới y và đứa con.
"Này, cho anh ăn." Quay đầu sang chỗ khác, Mông Hiểu Dương đem một khối thịt nướng đã gặm một miếng đưa tới trước mặt Lâm Hô, tâm tình khẩn trương khi mới làm phụ thân y cũng hiểu, chỉ là Lâm Hô thật sự quản lý quá nghiêm.
Ăn cơm xong, Lâm phu nhân hỏi Mông Hiểu Dương có chỗ nào không thoải mái không, ngày mai có thể Lâm gia phải tổ chức một buổi yến hội, nếu y không thoải mái, liền chậm một chút rồi tổ chức cũng được.
Trong tương lai con nối dòng quá mức gian nan, cho nên chỉ cần có giống cái hoặc á thú nhân được kiểm tra là đã mang thai, trong vòng một tuần sẽ tổ chức một yến hội chúc phúc, ngụ ý hài tử khỏe mạnh bình an, còn một ngụ ý nữa, chính là hy vọng có thể mượn hỉ khí của dựng phu, cho nên sớm muộn gì đều phải tổ chức yến hội.
Ngoại trừ ngày hôm qua bị tiểu thú nhân hút lực lượng, kỳ thực y cũng không có việc gì, ngược lại bởi vì ăn quá nhiều, đều mập không ít, ngày mai làm liền ngày mai làm đi.
Mới về đến phòng, quang não trên cổ tay Lâm Hô liền bắt đầu không ngừng loé sáng, mở ra, bóng dáng của Đông Phương Thanh lập tức xuất hiện tại trên màn hình giả thuyết, "Lâm Hô, lúc nào các cậu mới tổ chức tiệc chúc phúc?"
Nhíu mày, "Ngày mai, có việc bận sao?"
"Ngày mai sao! Vậy còn kịp." Dư quang quét đến Mông Hiểu Dương ngồi tại mép giường, Đông Phương Thanh đầu tiên là chúc mừng một tiếng, lập tức nói rằng: "Ngày mai chúng tôi cũng tới tham gia tiệc chúc phúc, hi vọng chị dâu có thể đồng ý."
Sau khi biết được tin tức Mông Hiểu Dương mang thai, một đám người đâu còn có tâm tư quan tâm nhiệm vụ gì nữa, trực tiếp dùng tiền mua tài liệu mà nhiệm vụ cần liền vội vã chạy trở về.
Nhất là Mông Yên, từ nhỏ gã đã đính hôn cùng Phượng Trạch Khiêm, mười lăm tuổi lén thử trái cấm đến nay, đến hiện tại cũng không có chút động tĩnh gì, lần này chúc phúc yến của Mông Hiểu Dương, gã mặt dày mày dạn cũng muốn đi một chuyến.
Sáng sớm hôm sau, người được mời tới tham gia chúc phúc yến đã đứng tại cửa lớn Lâm gia chờ, cửa lớn Lâm gia vừa mở ra, những người này đều lần lượt đi vào, không thấy được nhân vật chính của hôm nay, rất nhiều người đều có chút thất vọng, bất quá bây giờ còn sớm như vậy, dựng phu tham ngủ cũng là bình thường.
Ngủ thẳng đến tự nhiên tỉnh, nghĩ tới hôm nay còn muốn tham gia yến hội, Mông Hiểu Dương oán giận: "Có phải trễ rồi không, sao anh không gọi em dậy."
Ôm Mông Hiểu Dương đang muốn giơ chân, Lâm Hô tựa đầu vào hõm vai của y, ngửi được một mùi thơm trong veo nhàn nhạt, "Không sao, liền tính em không xuất hiện, cũng không có người sẽ trách em."Liếc Lâm Hô một cái, Mông Hiểu Dương tự nhận còn chưa nuông chiều đến tình trạng đó, bị Lâm Hô lôi kéo chậm rãi mặc y phục tử tế, lại chậm rãi rửa mặt, khi đến đại sảnh của bữa tiệc, đã hơn mười giờ sáng.
Mông Hiểu Dương và Lâm Hô vừa xuất hiện, nguyên bản cả đại sảnh tiệc đang náo nhiệt tức thì yên tĩnh lại, Mông Hiểu Dương bị ánh mắt nóng bỏng của cả đại sảnh nhìn có chút không được tự nhiên, cẩn thận lui về phía sau nửa bước.
"Khụ!" Cảm thụ được Mông Hiểu Dương khẩn trương, Lâm Hô trầm giọng ho khan một cái, mọi người ở đây đều thu hồi đường nhìn, sau đó giống cái còn có mấy á thú nhân, mặc kệ là lớn hay nhỏ, đều chậm rãi tới gần Mông Hiểu Dương, nhất là giống cái cùng á thú đã đính hôn và sắp thành niên.
Mông Hiểu Dương đã được Lâm Hô phổ cập kiến thức nên biết rằng, những người này đều là muốn dính phúc khí trên người y, nhưng y làm gì có cái gọi là phúc khí, từ đầu đến cuối đều bị hệ thống hố thôi.
Nếu như có thể, y thật muốn đem giá trị dựng dục trên người mình tống tiễn mấy điểm. Căn bản là người thì làm gì có giá trị dựng dục, là heo mới có giá trị dựng dục nha đậu xanh.
Trong lòng oán giận vài câu, Mông Hiểu Dương bắt đầu theo sát Lâm Hô đi qua, kỳ thực chính là nhận lời chúc phúc của những trưởng bối đã có con, thuận tiện bắt tay một số người cùng thế hệ có quan hệ thân thiết.
Mông Hiểu Dương: Con bà nó, không phải là được tôi bắt tay thôi sao? Có cần phải cầm cái tay kia bảo vệ trước ngực còn không cho người khác đụng vào sao? Không biết còn tưởng rằng anh đã kết hôn với tay phải rồi?
Co rút khóe miệng, Mông Hiểu Dương nghĩ chúc phúc yến này thật sự là cực kỳ nhàm chán, hơn nữa bị nhiều người như vậy vây quanh, y hít thở đều có chút không thông. Còn có Mông phu nhân, đừng tưởng rằng y không thấy ánh mắt bất thiện của ông ta.
"Chúng ta đi ra ngoài được không?"
"Sao vậy, em thấy không khỏe sao?" Lâm Hô vẫn cầm tay Mông Hiểu Dương, chỉ sợ bị người đụng vào, hiện tại thấy sắc mặt y không tốt, lập tức nóng nảy hỏi.
Lắc đầu, "Không phải, chính là người bên trong nhiều quá, cảm thấy không khí có chút khó chịu mà thôi"
Lâm Hô đã trở thành lão công nhị thập tứ hiếu cùng phụ thân nhị thập tứ hiếu, nào có đạo lý không nghe theo, lúc này gật đầu với người chung quanh, mang theo Mông Hiểu Dương đi hậu viện.
"Ha~..." Quả nhiên ở đây mới cảm thấy thoải mái, sau đó ngồi trong tiểu lương đình bắt đầu ăn trái cây.
Đưa tay cầm lên quả táo thứ ba, mới cắn được một miếng, liền thấy Đông Phương Thanh còn có mấy người Phượng Trạch Khiêm đang đi về phía này, phía sau đương nhiên còn đi theo Mông Yên cùng Phượng Trạch Ngọc.
"Anh Hiểu Dương, rốt cuộc tìm được anh rồi. Anh mới đính hôn hơn một tháng, dĩ nhiên liền có thú nhân bảo bảo, thật là lợi hại!" Phượng Trạch Ngọc nhảy chân sáo tới, muốn kéo lại tay Mông Hiểu Dương, lại bị Lâm Cẩn bên cạnh Đông Phương Thanh kéo lại nên bĩu môi, ủy khuất nói: "Anh Hiểu Dương, em chỉ muốn dính một chút phúc khí của anh thôi mà.""Hiện tại chị dâu tôi là bảo bối của cả nhà nha, cậu đấu đá lung tung như vậy nếu làm chị dâu tôi bị thương thì làm sao bây giờ?" Lâm Cẩn mở miệng ngậm miệng đều là chị dâu tôi, nói đến nụ cười trên mặt Phượng Trạch Ngọc đều có chút không giữ được.
Phượng Trạch Ngọc không phải kẻ ngốc, từ khi Mông Hiểu Dương trở thành Lâm gia thiếu phu nhân thì gã cũng không có ý theo đuổi Lâm Hô nữa, hơn nữa ngay ngày hôm qua, gã đã chuyển mục tiêu, tuy rằng thân phận Hoa Nhiên không cao, thế nhưng năng lực phi phàm, vẫn có thể xem là một cái lựa chọn tốt. Vừa nãy gã tiếp cận Mông Hiểu Dương là thật muốn nhiễm phúc khí, không có ý tứ gì khác.
Đáng tiếc mọi người ở đây cũng không tin tưởng thái độ làm người của gã, Hoa Nhiên cười đi tới, "Xin chào, tôi là Hoa Nhiên, chắc Lâm Hô đã nói với cậu rồi." Hào phóng đưa tay ra, trên mặt cười như gió xuân ấm áp, cho người ta một loại cảm giác như quân tử.
"Xin chào, tôi là Mông Hiểu Dương." Đây là Hoa Nhiên mà Lâm Hô đã nói sao?
Ngày hôm trước bởi vì thân thể không thoải mái nên không nhìn kỹ, hôm nay vừa thấy, Mông Hiểu Dương chỉ cảm thấy gặp được một công tử thế gia cổ đại, tuyệt không giống thú nhân tục tằng, đương nhiên, Đông Phương Thanh cũng không giống.
Mấy người nói chuyện một hồi, Mông Hiểu Dương cũng có chút mệt mỏi, Lâm Hô ôm y, ôn nhu thấp giọng hỏi, "Buồn ngủ rồi sao? Anh ôm em về phòng ngủ?"
"Không thích, em muốn ngủ ở hoa viên." Không biết tại sao, từ sau khi mang thai, Mông Hiểu Dương đặc biệt thích địa phương có cây cối, cho nên Lâm gia xây một phòng nhỏ tại hoa viên để y mệt mỏi có thể tại đó nghỉ ngơi một chút.
Mấy người Phượng Trạch Khiêm đều không phải là những người không hiểu chuyện, nhìn thấy như vậy đều đứng dậy cáo từ, chỉ có Mông Yên từ lúc đi tới nơi này vẫn không lên tiếng lại đứng do dự một hồi, sau đó lấy ra một tấm thẻ từ đưa cho Mông Hiểu Dương.
"Đây là phụ thân bảo em giao cho anh, anh có rảnh liền xem một chút đi."
Tối hôm qua Mông Yên về đến nhà liền nghe quyết định của Mông gia chủ còn có tiếng khóc của mỗ mụ, thế nhưng Mông gia chủ còn giao nhiệm vụ cho gã, không thể không hoàn thành, mang theo phẫn hận đem tấm thẻ từ này cho Mông Hiểu Dương, quay đầu liền đi theo Phượng Trạch Khiêm.
Lâm Hô híp mắt một cái, vừa nãy hắn thấy một tia ghen ghét từ trong ánh mắt tiểu giống cái Mông gia, nếu gã không làm gì thì tốt, nếu là dám làm ra cái gì thương tổn Hiểu Dương, liền tính gã là giống cái, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho gã.
Chúc phúc yến viên mãn bế mạc, Mông Hiểu Dương cũng tiếp tục cuộc sống giống như heo, trong chớp mắt đã qua hơn ba tháng, mấy tháng này, Lâm Hô một tấc cũng không rời đi theo y, hiện tại Mông Hiểu Dương cảm thấy nhìn thấy mặt của hắn liền phiền.
Đã mang thai hơn bốn tháng, hơn nữa còn mang thai hơn ba hài tử, thế nhưng bụng cũng không có nhô ra, liền chỉ nhô ra một chút, Mông Hiểu Dương còn cảm thấy đây là do y ăn nhiều mà ra.
Hôm nay là ngày kiểm tra theo thông lệ, nghe nói hiện tại có thể thấy một ít hình ảnh của hài tử, tuy cũng không được rõ lắm, thế nhưng cũng đủ làm cho hai người đang chuẩn bị làm ba ba thỏa lòng mong đợi.Mông Hiểu Dương nằm ở trên giường, nhẹ tay vuốt ve bụng, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nếu hiện tại y soi gương, nhất định sẽ phát hiện mình ngày càng có bộ dáng của mẫu phụ.
"Các vị nhìn xem, đây là vị trí của tiểu thú nhân, tuy đen như mực nhìn không rõ lắm, thế nhưng hình trứng này chứng minh tiểu thú nhân vô cùng khỏe mạnh." Bác sĩ tóc hoa râm vẻ mặt kích động giải thích.
Nguyên bản Mông Hiểu Dương còn hưng trí bừng bừng nhìn màn hình hiển thị, nghe được hai chữ hình trứng tức thì cứng lại rồi, hồi lâu, "Cái gì hình trứng?"
"Thì chính là hình trứng chứ gì!" Bác sĩ đang vô cùng kích động bị y hỏi sửng sốt, không hiểu ra sao cả trả lời.
Cuối cùng Lâm Hô phải ra mặt giải thích, "Hài tử ở trong cơ thể mẹ, đều là ở trong trứng, sau khi mang thai sáu tháng sẽ sinh ra, sau đó chúng ta còn phải cùng nhau ôm nó, lại đợi sáu tháng nữa mới có thể phá xác."
Mông Hiểu Dương: Con bà nó! Đẻ trứng? Nguyên lai y vẫn luôn nói sai, y không phải heo, mà là gà, còn là một lần sinh một ổ gà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất