Trùng Sinh Vị Lai Chi Sinh Bao Tử

Chương 43: Bọn nhóc Trứng Trứng nghịch ngợm

Trước Sau
Sinh ra hơn hai tháng Trứng Trứng đã lớn cỡ trái bưởi, đương nhiên ngoại trừ Vỏ Trứng, nó luôn nhỏ hơn Trứng Sống và Trứng Trứng. Thế nhưng nó lại động sớm hơn Trứng Sống và Trứng Trứng một chút.

Hiện tại ba quả trứng đều sẽ động, lắc lư bên trái một chút sau đó lại lung lay bên phải một chút, bọn người Lâm phu nhân chen lấn nhau vây quanh mấy quả trứng liên tục kêu đáng yêu, thế nhưng Mông Hiểu Dương thấy quái dị thế nào ấy, bạn có thể tưởng tượng một quả trứng, không, là ba quả trứng ở trước mặt bạn lắc tới lắc lui không?

Đậu xanh rau má! Y mới nhìn thấy gì? Mông Hiểu Dương nhìn chằm chằm Trứng Trứng ở đằng kia giống như bóng cao su lăn lăn lăn, con mắt đều muốn lồi ra ngoài rồi.

"Ha ha!" Lâm phu nhân ở một bên cười khẽ một tiếng, "Xem ra Trứng Trứng là một tiểu thú nhân nghịch ngợm." Đi qua tiếp được Trứng Trứng sắp lăn xuống giường, "Hiện tại giai đoạn này, đúng là thời điểm bọn nhỏ rất hiếu động, không thể cứ như vậy đặt ở trên giường, một hồi mỗ mụ bảo người làm rào chắn quanh giường, rồi trải thảm lên trên."Bởi vì những người khác đều là đơn thai, cho nên bình thường đều là ôm trứng, trứng nghịch ngợm rơi xuống cũng không nhiều lắm, nhưng nhà bọn họ ba cái, không còn cách nào khác, chỉ phải làm một cái ổ ở trên giường, đặt ba quả trứng chung với nhau, sau đó Lâm Hô ôm bọn họ vào trong lòng, Mông Hiểu Dương ngoại trừ lên quang não, liền chạy đến cùng nhau ôm.

Lúc ban đầu khi nhìn thấy cái ổ này, trong đầu Mông Hiểu Dương lóe ra hình ảnh chính là Lâm Hô ngồi ở trên ấp trứng, phốc!

Lâm Hô: Đừng nghịch ngợm! Muốn ấp cũng là em làm.

Những ngày sau đó, bọn Trứng Trứng càng ngày càng thích động, cũng may giường đã muốn bố trí rào chắn, còn bao vải bông thật dày, bọn Trứng Trứng nghịch ngợm đụng phải cũng không có việc gì.

Hôm nay, sáng sớm quang não của Lâm Hô liền vang lên, vừa nhìn chính là Đông Phương Thanh, thân là bạn thân của hắn, hắn xảy ra chuyện như vậy không thể không đi qua xem. Lần này cũng giống như lần trước, không quá giữa trưa sẽ trở lại.

Không đợi Mông Hiểu Dương hỏi, Lâm Hô mở miệng nói trước: "Đông Phương bá phụ đã trở lại."

Cha của Đông Phương Thanh? Mông Hiểu Dương nghe được sửng sốt, lập tức nghĩ đến lần trước Lâm Hô có nói, cha của Đông Phương Thanh là một tướng quân danh tiếng, vẫn luôn đóng quân ở tinh cầu xa xôi, ít khi về nhà, cho nên trong nhà mới có thể do Đông Phương phu nhân làm chủ.

"Dù sao cũng là thiếu chủ phu nhân của Đông Phương gia, bá phụ nghe được tin tức liền gấp trở về." Lâm Hô ngồi vào bên cạnh Mông Hiểu Dương, ôm lấy Trứng Sống.

Trừng lớn hai mắt, "Hết rồi? Sau khi Đông Phương gia chủ trở về rồi sao nữa?" Liền như vậy tiếp nhận kế hoạch của vợ mình rồi? Con bà nó! Đột nhiên cảm thấy tên Đông Phương kia rất đáng thương có hay không?

Lâm Hô: "Trứng Sống giống anh." Trầm ổn (không lăn lung tung)



Liếc mắt nhìn Lâm Hô một cái! A, ngoan giống như anh sao? Đột nhiên phục hồi lại tinh thần, "Anh vẫn chưa trả lời vấn đề của em nha!"

Nhíu mày, "Đông Phương phu nhân họ Mộ, là bác của Mộ Vân Nhi. Lúc trước tình huống khi ông gả cho Đông Phương bá phụ có chút giống như Mộ Vân Nhi bây giờ, thế cho nên Đông Phương bá phụ vẫn luôn không muốn gặp ông ta, cho nên vẫn luôn trấn thủ ở biên quan. Bất quá Đông Phương bá mẫu có thể thành công, đó là bởi vì mang thai Đông Phương Thanh. Cho nên ý của Đông Phương gia chủ là, đợi nửa tháng nữa, nếu không có mang thai liền làm trắc quân. Đông Phương phu nhân không đồng ý, bá phụ nói thẳng Mộ gia không xứng với Đông Phương gia." Lúc vừa nói ra lời này, biểu tình trên mặt của Đông Phương phu nhân phải gọi là đặc sắc, chỉ là Lâm Hô cũng không có nói cho Mông Hiểu Dương biết.

Trắc quân? "Giống cái không phải đều là chính quân sao?" Đông Phương gia chủ nói chuyện thật đúng là kiên quyết, cũng không biết sẽ phạt Đông Phương phu nhân như thế nào?

Nhíu mày, "Ai nói với em như vậy, không có văn bản nào quy định như thế." Dừng một chút, "Lần này Đông Phương bá phụ là thật sự tức giận, nếu không cũng sẽ không thẳng tay mà không lưu một chút mặt mũi nào cho Đông Phương phu nhân như vậy."

"Đều tính kế con trai mình rồi, còn muốn mặt mũi gì nữa, em càng tò mò chính là, trưởng lão của Đông Phương gia cũng không quản một chút sao?"

"Dòng họ Đông Phương gia cũng không vài người, duy nhất trưởng lão cũng chính là ông của Đông Phương Thanh, ông đã sớm dẫn a ma của cậu ta đi du lịch rồi, ngoại trừ năm mới, cơ hồ là không có tin tức, quản như thế nào?"

Hiện tại nhìn xem, Đông Phương gia không có ai quan tâm.

Lại nói đến việc con nối dòng của Đông Phương gia, mọi người đều nói hai nhà Long Phượng đều độc đinh, không có nhiều con, nhưng theo Lâm Hô, nếu Đông Phương gia xếp thứ hai thì không ai dám xếp thứ nhất.

Hai người đang nói chuyện, Trứng Trứng liền lăn lộc cộc hai vòng, đi đến bên cạnh anh nó mới dừng lại. Sau đó không ngừng đụng vào chân Lâm Hô, cho đến khi Lâm Hô ôm lấy nó mới chịu dừng lại.

Rất nghịch ngợm, tên nhóc con này. Mông Hiểu Dương ôm lấy Trứng Sống sờ sờ, Trứng Sống động động một chút, giống như đang chào hỏi với y, vui vẻ kêu Lâm Hô buông ra hai trứng đang cầm trên tay, đặt ba đứa ở cùng một chỗ, nhìn xem chơi rất vui.

Trứng Trứng vốn đã an tĩnh lại, đột nhiên lại bắt đầu động lên, đụng bên trái một cái, lại đụng bên phải một cái, nháo đến Trứng Sống cùng Vỏ Trứng đều cùng nhau đụng thành một khối.

Đầu đầy hắc tuyến, đụng như vậy thật sự không có chuyện gì sao? Sẽ không tràn ra một đống lòng đỏ trứng đi. -_-|||



Như là nhìn ra vẻ mặt của y, sắc mặt Lâm Hô nhu hòa xuống, "Không có việc gì, xác ngoài của chúng nó hiện tại dày rất nhiều, không sao đâu." Bọn nhỏ cùng nhau chơi đùa thì tình cảm mới tốt được, "Hơn nữa em không thấy lúc Trứng Trứng đụng vào Vỏ Trứng rõ ràng nhẹ hơn rất nhiều so với lúc đụng vào Trứng Sống sao?"

Vừa nghe như thế, xem lại thật đúng là như vậy. Má nó, này đặc biệt đều thành tinh cả sao? Tại trong trứng có thể phân biệt ra thú nhân hay là á thú.

Kỳ thực nghiêm túc xem xét, thật đúng là thành tinh, bên cạnh không phải đang ngồi một tên hổ tinh sao?

Bọn nhóc Trứng Trứng đụng nhau mười mấy phút đồng hồ, đừng nói Mông Hiểu Dương, ngay cả Lâm Hô đều có chút lo lắng bọn họ đụng ra tật xấu, đừng nói là chưa sinh ra, trước hết đã đụng đến não chấn động đi.

Mới vừa ôm lấy người khởi xướng Trứng Trứng, Lâm Cẩn liền vội vàng chạy vào.

"Anh hai, Long Dực cùng Phượng Vũ lại tới nữa kìa, thật sự là rất đáng ghét, anh nhanh đi làm thịt hai tên đó đi." Mấy ngày nay Lâm Cẩn đã không cần phiền người khác phải khuyên giải an ủi chuyện cậu thất tình nữa, mà là thấy phiền vì hai người kia dám có ý đồ với cháu trai nhỏ của cậu.

Long Dực và Phượng Vũ bị Lâm Hô đả kích một trận trực tiếp biến mất, nửa tháng sau lần thứ hai đi đến Lâm gia, lần này da mặt của hai người đã dày hơn trước rất nhiều, lúc đầu Lâm phu nhân còn đi ra chiêu đãi hai người, sau đó thì rõ ràng tránh né không gặp, ông chưa từng thấy da mặt ai lại dày như vậy.

Vừa lúc không phải tâm tình Lâm Cẩn không tốt sao? Lâm phu nhân trực tiếp quăng cậu ra ứng phó với hai người kia, có chuyện làm liền sẽ không suy nghĩ chuyện khác. Chiêu này quả nhiên có hiệu quả, hiện tại Lâm Cẩn đã muốn khôi phục dĩ vãng là một Lâm Cẩn sáng sủa thích cười, thần kinh thô.

"Anh hai anh không biết đâu, Long Dực con trùng thối kia, anh nói cái gì hắn cũng chỉ ngây ngô cười ha hả, cười cái lông chứ cười, không có chút anh hùng khí khái nào như anh hai hết á, còn có con gà con rụng lông kia nữa, nếu em không tỉnh táo chắc chắn sẽ bị hắn lừa nói ra hết rồi." Nói xong lời cuối cùng còn nâng nâng cằm, rất là kiêu ngạo.

"Thật sao? Tiểu Cẩn của chúng ta vốn rất thông minh mà." Mông Hiểu Dương một bên cười một bên đem Trứng Trứng bọc lại nhét vào trong lòng Lâm Hô, mấy đứa nhóc này đụng không mệt sao?

Bĩu môi, chị dâu, anh nói cho có lệ chứ giề? Hừ, không để ý tới anh, em phải nghĩ biện pháp đem con trùng thối cùng con gà con kia đuổi về hang ổ của họ mới được.

Lâm Hô cùng Mông Hiểu Dương liếc nhau, đều nhìn thấy sự yên tâm từ trong mắt của đối phương.

Đáng tiếc chuyện của Lâm Cẩn không cần lo lắng nữa, lại có việc khác làm cho hai người bọn họ phiền lòng, nguyên nhân đương nhiên là Trứng Trứng, tên nhóc kia cư nhiên biến mất, nhất thời Lâm gia trở nên hoang mang rối loạn, bạn nói coi, một quả trứng thì nó có thể đi đâu chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau